Lạc Vào Cổ Đại Hạnh Phúc Sinh Hoạt

Chương 21



Trần Tiêu ngạc nhiên nhìn bóng lưng trước mặt, hắn không nghĩ sẽ có người bảo vệ mình vào lúc này, lại càng không nghĩ đến sẽ là huynh ấy.

''Tĩnh ca''

Vương Đại Tĩnh không trả lời vẫn đang nhìn chằm chằm những nam nhân trước mặt, hắn đang rất tức giận, khi nãy thấy Trần Tiêu cầm dao đuổi theo Trần lão thái Vương Đại Tĩnh đã muốn xông vào cản Trần Tiêu sợ đệ ấy bị thương nhưng người vây xem nhiều quá hắn không chen vào được cho đến lúc nhìn thấy mấy nam nhân vây quanh định bắt Trần Tiêu, Vương Đại Tĩnh trực tiếp bùng phát, không để ý mà chen vào trong, hắn phải bảo vệ Trần Tiêu, không ai được phép tổn thương đệ ấy.

Trần Tiêu thấy Vương Đại Tĩnh không trả lời, bèn nắm tay áo Vương Đại Tĩnh lay lay:

''Tĩnh ca''

Vương Đại Tĩnh vẫn không trả lời. Trần Tiêu nhảy ra trước mặt Vương Đại Tĩnh tươi cười gọi:

''Tĩnh ca''

Vương Đại Tĩnh nhíu mày, nhìn dao chặt củi sắc bén trong tay Trần Tiêu, vươn tay đoạt đi thanh dao rồi nghiêm mặt nhìn Trần Tiêu:

''Dao sắc bén sao đệ lại cầm nó chạy tới lui, lỡ cắt trúng đệ thì sao''

'' Không có cắt trúng mà, Tĩnh ca nhìn xem, đệ vẫn lành lặn'' Trần Tiêu cười hì hì quay một vòng.

''Lần sau không được như thế nữa'' Vương Đại Tĩnh vẫn nhíu mày.

'' Nhưng họ bắt nạt ta mà''' Trần Tiêu ủy khuất nhìn Vương Đại Tĩnh

Vương Đại Tĩnh đau lòng, tay vụng về sờ sờ đầu Trần Tiêu:

''Ta sẽ bảo vệ đệ''

Trúng chiêu, Trần Tiêu cười hi hi trong lòng, Tĩnh ca rất dễ dỗ, xem hết giận rồi.

''Ừm'' Trần Tiêu ngoan ngoãn gật đầu

''Tỷ tỷ sao hai người họ thân thế'' Vương Siêu trợn mắt nhìn Vương Đại Tĩnh và Trần Tiêu trong sân.

Vương Bảo Thoa chán ghét nhìn hai thân ảnh trong sân, nếu không phải nơi này đông người nàng đã dạy cho tên ngu đó một bài học, thích xen vào việc của người khác.

''Tỷ không biết, mặc kệ hắn ta, nếu hắn gây chuyện cha sẽ đánh gãy chân hắn''

'' Lát nữa về đệ sẽ mách với cha, để cha đánh hắn một trận'' Vương Siêu cười hi hi.

'' Ừm, ta sẽ giúp đệ''

'' Điều này là đương nhiên rồi, không có tỷ giúp cha sẽ không ra tay nặng với hắn đâu'' Vương Siêu nhỏ giọng thì thào với Vương Bảo Thoa.

Vương Bảo Thoa được tăng bốc nên đắc ý nhếch môi cười, những nam nhân vây xem bên cạnh vô tình nhìn thấy mỹ nhân cười liền nhìn đến ngẩn ngơ. Các phụ nhân thấy vậy bèn khịt mũi khinh thường, có người nhỏ giọng mắng chửi hồ ly tinh.

Trần lão thái không ngờ lại có người nhảy ra bảo vệ tên chết tiệt này. Bà ác độc nhìn chằm chằm Trần Tiêu, bà sẽ không tha cho nó.

Đúng lúc Trần lão thái đang muốn mắng chửi tiếp thì trưởng thôn đến.

''Trưởng thôn đến, trưởng thôn đến'' có người lớn tiếng kêu lên.

'' Trưởng thôn đến rồi, đến rồi, may quá''

''Nhường đường mau lên''

Những người vây xem tự động dạt ra hai bên, chừa lối đi chính giữa cho trưởng thôn đi vào.

Nhìn ông lão mặc áo dài xám, mái tóc hoa râm, râu bạc dài, khuôn mặt hiền lành đang gấp gáp đi đến Trần Tiêu cảm thán, sao giống ông nội mình vậy, trong trí nhớ nguyên chủ, trưởng thôn chỉ mới trung niên vậy mà hiện tại trước mặt hắn lại là ông lão tóc bạc, râu bạc nhưng nhìn ông rất khỏe mạnh.

Vì gấp gáp đi đến nên ông vừa đi vừa chạy, đến được Trần gia trán ông đã ướt mồ hôi, không có thời gian lau mồ hôi ông vào thẳng sân Trần gia, ông muốn xem tình huống hiện tại thế nào rồi.

Thấy không có ai bị thương ông thở phào một hơi, lấy tay lau mồ hôi trên trán đang định hỏi xem chuyện gì thì Trần lão thái đã lao ra khóc lóc.

''Trưởng thôn, trưởng thôn ngài phải làm chủ cho ta, Trần Tiêu nó điên rồi, nó xách dao muốn chém chết ta, sao ta khổ thế này, ta chỉ muốn kiếm nhà tốt cho nó nương nhờ, nó không biết ơn đã đành còn xách dao đòi chém chết nhà thông gia và lão bà ta đây, ông trời sao ta khổ thế này'' Trần lão thái ngồi bệch ra đất, đấm ngực, khóc lóc thảm thiết.

Trần lão gia tử từ khi trưởng thôn đến ông đã đứng sang một bên, thấy Trần lão thái khóc lóc ông vẫn đứng yên trầm mặc.

Nhìn mẫu thân đang khóc lóc thảm thiết Trần An Minh nhíu mày rồi ôm Miêu Thiên Thiên lên đi vào nhà.

'' Trưởng thôn ngài ngồi đi'' Trần Tiêu đưa ghế cho trưởng thôn, thuận tiện rót cho ông ly trà.

''Trần Tiêu ngươi đừng làm bộ làm tịch, trưởng thôn ngài đừng bị nó lừa, nó đang giả bộ ngoan ngoãn để lừa ngài, nó mới vừa xách dao đuổi chém ta và thông gia, mọi người ở đây có thể làm chứng'' Trần lão thái gào to lên.

Mọi người vây xem nghe vậy liền nhao nhao đứng ra làm chứng cho Trần lão thái.

'' Trưởng thôn, Trần thẩm nói đúng, Trần Tiêu vừa rồi đã xách dao đuổi chém Trần thẩm và Ngu gia mọi người đều nhìn thấy''

'' Đúng vậy trưởng thôn, Trần Tiêu là kẻ điên nên đuổi khỏi thôn Sơn Hà''

'' Đúng vậy''

'' Đúng vậy, hắn điên rồi, lỡ chém chúng ta thì sao''

Thấy mọi người nhao nhao hùa theo Trần lão thái, Trần Tiêu không để ý cứ để họ nói hết đi.

Nhưng Vương Đại Tĩnh không chịu được, hắn chắn trước mặt Trần Tiêu ngữ điệu cung kính nói với trưởng thôn:

''Trưởng thôn, Trần Tiêu không điên, đệ ấy bị ép''

Trần Tiêu nhìn bóng lưng Vương Đại Tĩnh, lần thứ hai rồi, Tĩnh ca lại chắn cho hắn, ngốc muốn chết giải thích mà cũng vụng về như vậy.

''Vương Đại Tĩnh ngươi muốn bao che cho Trần Tiêu sao, hai ngươi là một bọn'' có người tức giận hỏi.

'' Trần Tiêu ác độc như vậy xứng đáng nên bỏ ngục''

'' Đuổi hắn ra khỏi thôn, nếu ngươi bao che cho hắn ngươi cũng đi theo đi''

''Thật không biết xấu hổ, ban ngày mà cũng dám liếc mắt đưa tình, vô liêm sỉ''

Lời mắng chửi càng ngày càng khó nghe, Vương Đại Tĩnh muốn bịt tai Trần Tiêu lại nhưng bị Trần Tiêu cản, Trần Tiêu nhìn Vương Đại Tĩnh lắc lắc đầu biểu thị mình không sao.

Trong mắt Vương Đại Tĩnh, Trần Tiêu đang bị ủy khuất nhưng lại cố tỏ vẻ mình không sao làm Vương Đại Tĩnh càng thêm đau lòng. Hắn quá ngốc không bảo vệ được Trần Tiêu để đệ ấy bị mắng như vậy.

'' Muốn mắng thì mắng ta, không được mắng đệ ấy'' Vương Đại Tĩnh hướng mọi người gầm lên, khuôn mặt hàm hậu ngày thường tức giận đến nổi gân xanh, cơ bắp căng chặt, nắm chặt thanh dao trên tay, đây là vũ khí duy nhất của hai người họ, nhìn chằm chằm những người vây xem.1