Lạc Điệp Hữu Tình

Chương 12



Truy Hồn Điểu mang về tin tức thông báo thuộc hạ của U Hỏa giáo hiện tại đang ẩn thân ở một trang viện đã bị vứt bỏ cách Lưu Tình bảo không xa lắm. “Uyển Nghi, đứa nhỏ này sao lại gia nhập U Hỏa giáo?” Lưu Chỉ Khanh từ khi biết Sở Uyển Nghi là người của U Hỏa giáo, đôi khi lại nắm lấy cổ tay mà thở dài.



“Có lẽ do khi ấy nó cùng đường mới làm như vậy, chúng ta quả thật cũng có một phần trách nhiệm, nếu năm đó chúng ta kịp thời tìm thấy nó, có lẽ sẽ không…” Duẫn Lưu Ngọc cũng không kềm được đau lòng.

“Bây giờ chúng ta phải đối phó với U Hỏa giáo như thế nào đây?” Duẫn Ngọc Tình hỏi.

“Ha hả, ta có biện pháp, lão cha, cho ta mượn Lưu Tình kiếm dùng một chút đi.” Duẫn Nguyệt Tình đưa tay hướng về phụ thân để xin kiếm.

“Ngươi muốn lấy Lưu Tình kiếm làm mồi khiến Sở Uyển Nghi lộ ra dấu vết?” Diệp Lăng Hiên lập tức hiểu được dụng ý của hắn.

“Đúng vậy, nếu mục tiêu của nàng là Lưu Tình kiếm, ta đây liền đáp ứng nàng.” Trong mắt Duẫn Nguyệt Tình lưu chuyển một tia tà khí.

Tám ngày trôi qua, vẫn không có chút manh mối nào, Sở Uyển Nghi tâm loạn như ma, không có thêm manh mối, nàng chỉ còn con đường chết. Giờ phút này nàng đang ngồi trong hoa viên đầy ắp hoa thơm cỏ lạ nhưng lại không có chút tâm tư thưởng thức bức tranh hoa khoe sắc rực rỡ này. Xa xa truyền đến thanh âm của Duẫn Nguyệt Tình, “Tiểu Hiên Hiên, tới đây một chút, ta cho huynh xem bảo vật gia truyền của nhà ta nè.”

“Bảo vật gia truyền ư?”

“Đúng vậy, chính là nó.”

“Đây… đây chính là bảo vật xếp hàng thứ hai trong binh khí phổ, Lưu Tình kiếm sao?!”

Lưu Tình kiếm?! Ba chữ này lập tức chui vào trong tai nàng, khiến tinh thần nàng chấn động, thật tốt quá, không uổng công phải chịu đựng mọi gian khổ. Sở Uyển Nghi nhẹ nhàng hướng về phía Duẫn Nguyệt Tình, tìm một chỗ để nấp. Quả nhiên, Duẫn Nguyệt Tình cầm trong tay một thanh bảo kiếm bắn ra tứ phía những luồng tinh quang, đúng rồi, đây chính là Lưu Tình kiếm! Sở Uyển Nghi trong lòng mừng như điên. Duẫn Nguyệt Tình đem Lưu Tình kiếm đưa cho Diệp Lăng Hiên nhìn nhìn, hai người thảo luận một hồi về binh khí phổ, sau đó trở về phòng ngủ của Duẫn Nguyệt Tình. Sở Uyển Nghi lẳng lặng theo sau hai người. Thì ra Lưu Tình kiếm được giấu ở trong phòng ngủ của Duẫn Nguyệt Tình, chẳng trách sao nàng không tìm được. Cứ tưởng rằng Lưu Tình kiếm sẽ ở trong thư phòng, phòng ngủ hoặc là kho châu báu của Duẫn Lưu Ngọc, thật không ngờ Duẫn Lưu Ngọc lại đem Lưu Tình kiếm đưa cho Duẫn Nguyệt Tình. Vậy là tốt rồi! Sở Uyển Nghi trong lòng vạch ra kế hoạch, trở lại phòng của mình, bắt đầu truyền lại tin tức cho Nam Đình Dự.

Nam Đình Dự nhận được tin tức mừng rỡ vô cùng, vội vàng báo cáo tình hình cho Mặc Dư Phong, hai người vạch ra một kế hoạch hoàn mĩ. Quả thực đều bị lừa, xét về phương diện làm gián điệp, Sở Uyển Nghi hoàn toàn thất bại. Duẫn Nguyệt Tình cùng Diệp Lăng Hiên nhìn Sở Uyển Nghi gửi bồ câu đưa tin, đều lắc đầu. Duẫn Nguyệt Tình vỗ ngực hướng cha mẹ cùng đại ca cam đoan, hết thảy sự tình hãy giao cho bọn họ xử lý. Duẫn Lưu Ngọc tin tưởng năng lực của hai người họ, đem sự tình toàn quyền giao cho  bọn họ, cũng nhắc nhở bọn họ, hết thảy phải cẩn thận, U Hỏa giáo dù sao cũng không phải thứ tốt lành gì.

Đêm hôm sau, Duẫn Nguyệt Tình kéo Diệp Lăng Hiên đi ra ngoài ngắm trăng, Sở Uyển Nghi nhìn thấy thời cơ đã đến. Nàng thay y phục màu đen, lẻn vào phòng của Duẫn Nguyệt Tình, liền thấy Lưu Tình kiếm được treo ngay đầu giường, không khỏi cười lạnh một tiếng. Xem ra Duẫn Nguyệt Tình rất tự tin vào năng lực của mình, cư nhiên đem một thứ quý giá như Lưu Tình kiếm treo ở nơi bắt mắt như vậy. Nàng gở Lưu Tình kiếm xuống, rời khỏi phòng, triển khai khinh công hướng bên ngoài mà bay vút đi. Do lấy được Lưu Tình kiếm khiến nàng vui sướng mà lơ là cảnh giác, hoàn toàn không để ý thấy hai bóng người vẫn theo sát phía sau nàng.

Sở Uyển Nghi đi vào một rừng cây, lấy từ trong người ra pháo sáng, bắn lên không trung. Không lâu sau, hai hắc y nhân từ xa xa chạy đến trước mặt Sở Uyển Nghi.”Thuộc hạ khấu kiến đường chủ, hữu hộ pháp.” Sở Uyển Nghi vừa thấy hai người, lập tức hành lễ.”Uyển Nghi, ngươi làm tốt lắm.” Nam Đình Dự lấy Lưu Tình kiếm từ trong tay nàng, đưa cho Mặc Dư Phong.

Mặc Dư Phong rút Lưu Tình kiếm ra, cẩn thận đánh giá, ánh trăng chiếu lên thân kiếm, khiến thân kiếm có vẻ lưu quang di chuyển.”Quả thật là Lưu Tình kiếm!” Sau khi Mặc Dư Phong xem xét thật giả liền nở nụ cười. Lần này hắn đã hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn. Có điều, nghe nói trong Lưu Tình kiếm có dấu tuyệt thế võ công bí tịch, nhưng hắn dù làm sao cũng tìm không thấy bí tịch được giấu chỗ nào.

“Không cần uổng phí tâm tư, trong Lưu Tình kiếm căn bản không có bí tịch gì cả.” Một thanh âm hơi trào phúng ở trong rừng cây vang lên, khiến cho ba người cả kinh.”Là ai?!” Nam Đình Dự quát.

“Ha hả, chủ nhân Lưu Tình kiếm chứ còn ai!” Hai bóng người từ trên một thân cây đáp xuống.

“Là các ngươi!” Sở Uyển Nghi hốt hoảng nói, bọn họ đã theo dõi nàng nhưng nàng vẫn không phát hiện, xem ra bọn họ sớm biết thân phận của nàng rồi.

Mặc Dư Phong giờ phút này đã biết được thân phận của hai người “Các ngươi chính là võ lâm minh chủ Duẫn Nguyệt Tình cùng Diệp Lăng Hiên.”

“Đúng vậy, xem cũng đủ rồi, đem Lưu Tình kiếm trả lại cho ta đi.” Tiếng nói Duẫn Nguyệt Tình vừa dứt, tay phải như tia chớp hướng Mặc Dư Phong chộp tới. Mặc Dư Phong thân hình chợt lóe, “Trả lại cho ngươi, ha hả, đừng có nằm mơ. Trừ phi bản lĩnh của ngươi hơn ta.”

“Tốt, vậy cứ thử xem.” Duẫn Nguyệt Tình cùng Mặc Dư Phong bắt đầu đánh nhau.

“Đối thủ của các ngươi chính là ta.” Diệp Lăng Hiên nhìn Nam Đình Dự và Sở Uyển Nghi, “Uyển Nghi cô nương, nếu có thể, ta không muốn động thủ với ngươi, hiện tại quay đầu là bờ, bây giờ ngươi thoát ly U Hỏa giáo vẫn còn kịp.”

“Không thể, đã không còn kịp rồi, ” Sở Uyển Nghi cười khổ, “Ta đã đem chính mình bán cho  U Hỏa giáo, yêu cầu bọn họ giúp ta báo thù!” Sở Uyển Nghi nói xong, một kiếm hướng Diệp Lăng Hiên đâm tới. Nam Đình Dự cũng bắt đầu vặn vẹo cơ thể.

Nam Đình Dự kinh ngạc khi thấy võ công của Diệp Lăng Hiên cao cường đến vậy, thật nằm ngoài tưởng tượng của hắn. Từ lúc nào trên giang hồ xuất hiện nhiều cao thủ nhất đẳng như thế mà hắn lại hoàn toàn không hay biết.

Mặc Dư Phong cũng kinh ngạc trước võ công của Duẫn Nguyệt Tình, một tiểu quỷ mười tám tuổi lại có võ công cao thế này, nhưng dù cho có lợi hại đến cỡ nào thì cũng không thắng nổi hắn đâu. Đấu năm mươi hiệp, Mặc Dư Phong đột nhiên giơ lên ống tay áo, vung ra một ít bột phấn màu trắng, Duẫn Nguyệt Tình hoàn toàn không đoán được hắn sẽ xuất một chiêu đê tiện như vậy. Tuy rằng kịp thời bế khí nhưng vẫn có hít vào một ít. Nhất thời cảm thấy đầu choáng váng, mắt hoa lên. Diệp Lăng Hiên thấy thế kinh hãi, “Đây là kịch độc Tây Vực, Tiêu Huyết Tán!” Đáng giận, cả gan dụng độc, Diệp Lăng Hiên bắt đầu nổi cơn thịnh nộ, thoát ra mười thành công lực, đất đá xung quanh đều văng ra do bị ảnh hưởng từ nội lực của hắn. Diệp Lăng Hiên xuất ra Diệp gia tuyệt học Thúy Diệp chưởng, đánh về phía Nam Đình Dự cùng Sở Uyển Nghi. Hai người bị đánh trúng ngực, lập tức bay văng ra một trượng, miệng phun máu tươi, ngã xuống đất không dậy nổi. Mặc Dư Phong ngơ ngác nhìn tình thế thay đổi bất ngờ, võ công của thanh niên này cư nhiên ngang hàng với giáo chủ, không, có lẽ còn cao hơn cả giáo chủ. Không đợi hắn hoàn hồn, một mảnh ống tay áo đã lướt qua lòng ngực hắn, một cổ lực đạo cường đại đánh hắn bay ra ngoài, ngã thật mạnh xuống mặt đất. (wah, oai quá à, cường thụ nà)

“Tiểu Hiên Hiên,” Duẫn Nguyệt Tình cố hết sức giữ chặt lại một Diệp Lăng Hiên vẫn còn đang thịnh nộ muốn hạ thủ. Diệp Lăng Hiên chấn động, lý trí khôi phục, vội vàng nâng Duẫn Nguyệt Tình dậy, lấy ra từ trong ngực một cái bình nhỏ màu trắng, trút ra một viên thuốc màu trắng bắt Duẫn Nguyệt Tình nuốt vào, “Thứ này có thể tạm thời khiến độc tính không phát tán. Ta lập tức mang ngươi trở về.”

“Ha hả, các ngươi nghĩ muốn rời đi là có thể rời đi ư?” Mặc Dư Phong quẹt đi vết máu tươi ở khóe miệng, cố hết sức đứng lên.

“Hừ, ngươi cho là thủ hạ của ngươi có thể tới nơi này sao? Không có cửa đâu, ta nghĩ bọn họ hiện tại hẳn là ở trên đường toàn thân ngứa ngáy, ngã không đứng dậy nổi.” Diệp Lăng Hiên lãnh đạm nói.

“Ngươi đã làm cái gì?”

“Ta bất quá chỉ rắc một ít hạt phấn đỏ ở trên đường đến rừng cây này, đúng rồi, còn thứ này nữa.” Ống tay áo Diệp Lăng Hiên cuốn một cái, cướp đi thanh Lưu Tình kiếm trong tay Mặc Dư Phong.

“Ngươi, ngươi đến tột cùng là ai?”

“Ta là võ lâm minh chủ Diệp Lăng Hiên a. Ta tha các ngươi một mạng, các ngươi đi đi.” Nói xong, Diệp Lăng Hiên nâng dậy Duẫn Nguyệt Tình rời đi không quay đầu lại. (bản lĩnh võ lâm minh chủ)

Nam Đình Dự nhìn Sở Uyển Nghi liếc mắt một cái, lấy ra một thanh chủy thủ, “Uyển Nghi, ta sẽ không trở về, trở về chỉ có một con đường chết, dù sao đều là chết, ta tình nguyện tự sát.” Nói xong, hắn đâm vào ngực mình một nhát.

Sở Uyển Nghi cắn môi dưới, tay run rẩy rút ra thanh chủy thủ cắm ở ngực của Nam Đình Dự, răng cắn một cái, trở tay đâm vào ngực của mình.

Mặc Dư Phong nhắm lại hai mắt, không đành lòng nhìn thấy cảnh tượng này. Xem ra hắn đã đi vào vết xe đổ của Tư Đồ Thanh rồi, giáo chủ đối với thất bại của thủ hạ thật chẳng hề nhân từ, bởi vì nhân từ không làm được nghiệp lớn. Hắn chậm rãi vươn tay, đặt trên đầu mình, mắt nhắm lại, tay dồn lực, đánh xuống đầu chính mình một chưởng.