Lạc Chốn Phù Hoa

Chương 7: Hình xăm



Sau buổi tối hôm đó, Tô Mạt thường nhớ đến câu nói của Vương Cư An.

Theo như anh nói, dường như lần này cô đã tốn công vô ích. Tô Mạt cũng biếtrõ, khi Vương Á Nam giao chức vụ trợ lý chủ tịch cho cô, bà tỏ thái độlập lờ nước đôi. Bà chỉ nói trợ lý cũ nghỉ đẻ nên để cô thay thế. Mấytháng trôi qua trong nháy mắt, cô không thể đợi người ta hết kỳ nghỉ đẻ, rồi lại nhường vị trí cho nguời ta. Kiểu gì cô cũng phải tìm đường rútcho mình. Tô Mạt không muốn quay lại Văn phòng tổng giám đốc, không muốn trở thành nhân vật nhỏ bé tương lai mờ mịt.

Vài ngày sau khi cuộc triển lãm kết thúc, Vương Á Nam quả nhiên gọi cô vào phòng làm việc nói chuyện.

Tâm trạng của Vương Á Nam xem ra không có gì bất thường. Đầu tiên, bà hỏiTô Mạt về tiến triển của dự án xe hơi. Nhắc đến dự án đó, cô không nhịnđược chau mày, ánh mắt ẩn hiện tia chán ghét. Khách hàng rõ ràng có mốiquan hệ thân thiết với Vương Cư An nên cô cũng hết cách. Nếu không phảivụ này coi như xong, Vương Á Nam sẽ áp chế bằng mọi giá. Nhưng hiện tạichẳng còn cách nào khác, hội đồng quản trị nhìn vào thành tích kinhdoanh, Vương Á Nam đành bắt Tô Mạt tiếp tục theo dõi tiến độ. Rõ ràng là một lá bài tốt, vậy mà bị người khác cướp đoạt giữa đường, bảo sao bàkhông buồn bực.

Vương Á Nam tựa vào thành ghế, sắc mặt lộ vẻ mệt mỏi. Thân hình bà gầy guộc,chẳng khác những người phụ nữ đang từ từ già đi là bao. Chỉ là trêngương mặt bà vẫn có nét cứng rắn và bá đạo. Trước mặt Tô Mạt, bà cũngkhông hề kị húy, chứng tỏ bị chọc giận không nhẹ. Bà cất giọng lạnhlùng: “Đầu tiên, thằng đó cố ý bày ra bộ dạng phản đối, để người kháclơi là cảnh giác. Đến lúc “hái quả”, nó hành động nhanh hơn ai hết. Chắc chắn nó âm thầm giở thủ đoạn, bằng không những người đó đâu có dễ nóichuyện như vậy.”

Tô Mạt đương nhiên biết “thằng đó” là ai. Tuy nhắc đến công việc nhưngtrên thực tế liên quan đến chuyện riêng tư của gia đình bà chủ nhiềuhơn. Hai cô cháu đấu đá nhau đã lâu. Đây chẳng phải là bí mật ghê gớm,Tô Mạt càng không dám tùy tiện mở miệng.

Vương Á Nam khó khống chế tâm trạng. Bà nói tiếp: “Thằng đó xảo quyệt từ nhỏ, tâm địa rất tàn nhẫn. Có câu nói người càng già càng gian, tôi thấy nóchưa đến tuổi đã thành tinh. Nếu không phải thằng bé nhà tôi... làm gìđến lượt nó giở trò ngang ngược...” Câu cuối dần biến mất trong tiếngthở dài.

Tô Mạt chỉ hiểu lờ mờ, nhưng cô không ngờ mâu thuẫn giữa hai cô cháu họ Vương đến mức chán ghét nhau như vậy.

Lúc này, Vương Á Nam đã hoàn toàn chìm trong hồi ức. Bà trầm mặc hồi lâu,Tô Mạt im lặng đứng bên cạnh. Bắt gặp vẻ thê lương trên gương mặt bà, Tô Mạt nhẹ nhàng cầm một cốc trà ấm đưa cho bà. Vương Á Nam vô ý thức nhận lấy, mở nắp uống một ngụm, mới thu lại vẻ chán chường: “Tôi gọi cô vàođây muốn nói với cô một việc, cô ngồi đi.”

Tô Mạt ngồi xuống ghế, trong lòng thầm nghĩ: chuyện gì đến cũng sẽ đến.

Vương Á Nam để lộ ý cười: “Đừng căng thẳng quá. Cô hãy nói xem, cô có dự định gì trong tương lai?”

Tô Mạt hiểu ý nghĩa của câu hỏi này. Bây giờ Vương Cư An đã chiếm lĩnhmảng marketing và dự án. Công ty lại cử người đi Châu Âu bồi dưỡng, đồng thời ký một bản thỏa thuận chấm dứt hợp đồng với mức bồi thường rấtlớn. Bất kể bên nào cũng không có chỗ đứng cho cô. Hơn nữa, hợp đồng thử việc của cô sắp hết hạn. Vấn đề đi hay ở, ở chỗ nào đều tồn tại biến số rất lớn. Trước đó Tô Mạt muốn chuyển sang phòng marketting, với mụcđích kiếm thêm chút ít, mỗi tháng có thể gửi thêm tiền về nhà. Nhưng bây giờ, cô không thể nói ra suy nghĩ này, bởi một khi thốt ra miệng, cô sẽ đứng về phía đối đầu Vương Á Nam. Tô Mạt không được phép tỏ ra do dự,cô đáp: “Nếu có thể, tôi rất muốn tiếp tục ở lại làm việc bên cạnh chủtịch.”

Vương Á Nam liếc cô, cười cười: “Tôi thấy cô vẫn muốn làm nghề tiêu thụ đúng không?”

Trước mặt Vương Á Nam, Tô Mạt không dám tỏ ra khôn vặt, cô thật thà đáp:“Trước kia đúng là tôi có suy nghĩ này. Nhưng sau một thời gian làmviệc, tôi cảm thấy đi theo ai mới là điều quan trọng nhất. Ở bên cạnhchủ tịch, mỗi ngày tôi có thể tiếp xúc với nhiều người, học hỏi nhiềuthứ, càng có cơ hội tôi luyện. Bản thân tôi trưởng thành hơn nhiều.”

Vương Á Nam gật đầu: “Đúng, người trẻ tuổi nên nhìn xa trông rộng. Phụ nữ đến ba lăm tuổi mới thật sự chín chắn. Tuổi cô bây giờ vẫn là giai đoạn học hỏi, đừng chỉ nhìn vào lợi ích nhỏ trước mắt.”

Ngừng một hai giây, bà nói tiếp: “Cô có biết ưu điểm lớn nhất của cô là gìkhông? Đó chính là tính thật thà. Một người thật thà nếu rơi vào đámđông thật thà, anh ta sẽ không đáng giá một xu. Nhưng một điều trùng hợp là xung quanh tôi toàn kẻ miệng nam mô bụng một bồ dao găm.” Bà khôngnói tiếp, ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ gỗ lim đứng ở góc tường đối diện: “Đám các bà phu nhân hẹn mấy giờ?”

“Khoảng ba giờ, lát nữa là đến cuộc hẹn.” Tô Mạt đáp.

Vương Á Nam tỏ ra không hào hứng: “Tôi và mấy bà đó chẳng có tiếng nói chung, gặp nhau toàn đánh mạc chược, bàn chuyện gia đình, lãng phí thời gian.Tôi không muốn đi mà các bà gọi điện thoại hẹn hết lần này đến lầnkhác.” Bà đột nhiên hỏi: “Cô thử nói xem lần này tôi có nên đi haykhông?”

Tô Mạt do dự vài giây: “Tôi cảm thấy chủ tịch nên đi, coi như thư giãntinh thần. Tôi đã dò hỏi, lần này hình như họ hẹn cả phu nhân của bí thư Khổng.”

Vương Á Nam vẫn chẳng để tâm: “Tôi biết tay bí thư Khổng đó. Vụ miếng đất sân bay cũ lần trước, ông ta cũng là người quyết định cuối cùng. Còn về phu nhân của ông ta...”

Tô Mạt lên tiếng: “Nghe nói bí thư Khổng có quan niệm về gia đình tươngđối bảo thủ, tình cảm vợ chồng khăng khít. Lần trước Vương tổng tìm ôngấy xin giúp đỡ, mời mấy lần nhưng ông ấy đều không chịu lộ diện để tránh điều tiếng. Phu nhân của ông ấy...”

Vương Á Nam bắt đầu có hứng thú, bà uống một ngụm trà: “Vậy thì tôi đi.” Bàdặn dò: “Cô cũng đi cùng tôi, nhân tiện lái xe, lát nữa đưa tôi về...Vài ngày nữa, tôi sẽ bảo người điều một chiếc ô tô cho cô.”

Tô Mạt cùng Vương Á Nam đi tới điểm hẹn. Nơi đó nằm trên sườn núi, gần bờbiển. Lúc này, mặt trời chếch về phía tây, tiếng sóng biển rì rào.

Một chiếc bàn mạc chược đã đặt dưới dàn hoa tử đằng từ lâu. Theo cơn giónhè nhẹ, những cánh hoa tử đằng màu tím nhạt rơi xuống bài mạc chượctrắng muốt và các loại đồng xèng, tạo nên cảnh tượng có ý vị đặc biệt.

Vương Á Nam vừa đến, lập tức có người nhường chỗ.

Những người có mặt ở nơi này đều là phụ nữ bốn năm mươi tuổi, ăn mặc lịch sự, đầu óc đen nhánh, móng tay sạch sẽ. Nhìn là biết bọn họ không phải làngười suốt ngày quanh quẩn bên đàn ông con cái và việc nhà, càng khôngphải là người khom lưng vì cơm áo gạo tiền. Để phù hợp với hoàn cảnh,Vương Á Nam thay bộ đồ có màu sắc tươi sáng, trang điểm nhẹ nhàng. Thờitrẻ bà cũng là người có nhan sắc, bây giờ sắc mặt bà hồng hào, trông như người phụ nữ mới ngoài bốn mươi.

Mấy người phụ nữ lịch sự chào hỏi nhau. Chỉ có người phụ nữ ngồi ở phíađông ít mở miệng nhất. Bà mặc đồ hết sức giản dị. Mọi người bắt chuyệnvới bà, bà chỉ thỉnh thoảng mỉm cười đối đáp một hai câu, mọi người vộivàng phụ họa. Vương Á Nam không nhiệt tình như bọn họ. Người phụ nữ kiakhông lên tiếng, bà cũng chẳng tìm đề tài bắt chuyện, mà thỉnh thoảngchêm một câu hòa nhã và hài hước. Cuối cùng, người phụ nữ ngồi ở phíađông lại để ý đến bà. Nói đi nói lại, hai người trò chuyện khá ăn ý.

Tô Mạt ở bên cạnh quan sát tỉ mỉ nhất cử nhất động của Vương Á Nam và mọi người xung quanh. Cô tự cảm thấy thu hoạch không ít.

Cách nơi này sáu bảy mét còn có một bàn khác. Hàng rào gỗ cao mấy mét mọcđầy hoa lá ngăn cách ở giữa. Hai bên chỉ nghe thấy tiếng nói của đốiphương.

Bên đó vang lên giọng đàn ông, nói từng gặp đám trai bao của các bà nạ dòng giàu có. Bọn họ ai nấy đều gầy guộc, rõ ràng hao tổn sức lực quá độ.Người đàn ông lại lên tiếng: “Chị... thằng bé nhà chị cũng cần điềudưỡng, bằng không thân thể nhỏ bé của nó sao chịu nổi?”

Sắc mặt Vương Á Nam mất tự nhiên trong giây lát, nhưng chỉ thoáng qua rấtnhanh. Tô Mạt không chắc chắn nên cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều.

Tiếp theo là tiếng phụ nữ thì thầm điều gì đó, tỏ thái độ không liên quanđến bản thân, khiến người bên cạnh cười ồ. Đám người ở bàn đó có vẻ rấtthân thiết, đùa giỡn thoải mái chẳng cần để ý đến xung quanh.

Đám phu nhân ở bàn bên này không chịu nổi, đã có người chau mày tức giậnhoặc tỏ thái độ khinh thường. Người phụ nữ tổ chức buổi tụ họp làu bàu:“Lần sau chúng ta đổi chỗ khác. Chỗ này ngày càng chẳng ra sao.” Nóixong bà ta quay sang cười với người phụ nữ ngồi ở phía đông: “Hay làchúng ta về phòng ngồi đi, chị thấy sao?”

Người phụ nữ đó mỉm cười: “Thật ra cũng chẳng cần. Lão Khổng nhà tôi thườngnói: Không nhìn điều sai, không nghe điều tầm bậy chứ không phải chúngta bịt tai bịt mắt giả vờ không biết, mà là dù nghe thấy hay nhìn thấycũng không để trong lòng. Phải học cách ngăn chặn những ảnh hưởng khôngtốt đến bản thân.”

(Không nhìn điều sai, không nghe điều tầm bậy (Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính) là câu nói của Khổng Tử)

Mọi người liền phụ họa: “Bí thư Khổng suy nghĩ thấu đáo thật.”

Người phụ nữ đó chuyển sang đề tài khác: “Thời đại ngày nay xuất hiện nhiềunhà giàu mới nổi. Nền kinh tế phát triển với tốc độ cao tạo thành hiệntượng con người kiếm nhiều tiền trong chốc lát nên khó tránh khỏi tìnhtrạng tâm lý mất thăng bằng.”

Nghe câu nói này, sắc mặt mọi người cứng đờ, cười hay không cười đều bất ổn, một số còn ngượng ngùng. Người phụ nữ đó không để tâm, từ tốn rút mộtquân bài.

Vốn chuẩn bị cả cơm tối nhưng Khổng phu nhân nói thế nào cũng từ chối. Bàbảo đáng lẽ không nên đến đây, bà chỉ muốn tìm cơ hội gặp gỡ bạn bè ônlại chuyện cũ. Bây giờ chuyện cũ đã ôn rồi, trà cũng uống rồi nên bà ravề. Những người khác không tiện bắt ép, đành giải tán bàn mạc chược.

Tô Mạt lần đầu tiên đưa Vương Á Nam về nhà. May mà nhà bà cách đó không xa, nằm ở khu vực yên tĩnh trong trung tâm thành phố.

Xe ô tô vừa qua một ngã rẽ, Vương Á Nam nói: “Sắp đến rồi.”

Tô Mạt dõi mắt về phía trước, đằng sau bóng cây là một khu biệt thự tườngtrắng gạch đỏ. Cô đoán nhà Vương Á Nam nằm trong khu đó.

Đến gần khu biệt thự, Tô Mạt phát hiện ngoài cổng đỗ một xe cảnh sát. Chiếc xe nằm giữa hàng xe sang trọng nên không mấy nổi bật. Vương Á Nam quayđầu nhìn chiếc xe đó rồi rút điện thoại gọi đi. Đối phương nhanh chóngbắt máy, bà hỏi bằng giọng không vui: “Sao cậu lại đến đây?”

Không rõ đầu kia nói gì, Vương Á Nam lên tiếng: “Thôi, đến cũng đã đến rồi,cậu vào nhà đi.” Nói xong, bà lập tức cúp điện thoại.

Tô Mạt đỗ vào nhà xe, Vương Á Nam ra hiệu bảo cô theo bà lên nhà, có tậpvăn kiện cần cô mang đến công ty. Bà lại dặn dò sáng mai bà có việc rangoài nên hủy bỏ cuộc họp vào buổi sáng. Tô Mạt theo bà vào nhà, haingười giúp việc đã sớm đứng một bên chờ đợi. Vương Á Nam tùy tiện hỏi:“Thiên Bảo đâu rồi?”

Người giúp việc trả lời: “Cậu ấy đang ngủ trưa, chưa tỉnh dậy.”

Vương Á Nam “ờ” một tiếng rồi sai người lên thư phòng ở trên gác lấy túi tài liệu màu đen. Sau đó bà bảo Tô Mạt ngồi đợi.

Tô Mạt vừa ngồi xuống ghế, một người từ ngoài đi vào nhà. Nhìn thấy ngườiđó, Tô Mạt hoàn toàn sửng sốt. Người đó cũng đứng yên tại chỗ quan sátcô. Hai người trố mắt nhìn nhau một lúc. Đối phương bày ra bộ dạng không quan tâm, né tránh ánh mắt cô.

Chứng kiến cảnh tượng này, Vương Á Nam ho khẽ một tiếng: “Cô đi pha cho tôi một ấm trà.”

Tô Mạt ngó trái ngó phải nhưng không thấy người giúp việc. Cô đoán câu vừa rồi Vương Á Nam nói với cô. Cô vội vàng đứng dậy đi vào nhà bếp. Trênbếp có một ấm nước, dù đã tắt lửa nhưng nước vẫn còn sôi và bốc khóinóng. Tô Mạt mở tủ lạnh, quả nhiên thấy mấy loại trà xanh mà Vương Á Nam thích uống xếp gọn gàng trong tủ. Cô chọn lại nhẹ nhàng nhất, Vương ÁNam ở bên ngoài hỏi câu gì đó. Trong lòng Tô Mạt có tâm sự nên cô khôngnghĩ ngợi nhiều, lập tức đổ nước sôi pha trà rồi bê ra ngoài. Tô Mạtđịnh để cốc trà lên bàn uống nước nhưng Vương Á Nam giơ tay đỡ lấy. TôMạt vội nói: “Trà còn rất nóng, chủ tịch đợi một lúc hẵng uống.”

Vương Á Nam như không nghe thấy, giơ tay cầm cốc trà. Cốc trà nóng bỏng tay, bà nghiêm giọng: “Nóng thế này uống kiểu gì hả?”

Nước trà ở trong cốc đổ ra ngoài. Tô Mạt kêu thầm một tiếng, cổ tay bỏng rát như lửa đốt. Cô cúi đầu, phát hiện trên cổ tay phải xuất hiện một hìnhtròn đo đỏ.

Vương Á Nam nhìn người đàn ông trẻ tuổi ở bên cạnh, ánh mắt ẩn hiện tia chánghét: “Cậu về đi, lát nữa tôi còn có công việc cần giải quyết.” Bà chẳng thèm nhìn Tô Mạt: “Cô cũng về đi, đi hết cho tôi.”

Người đàn ông trẻ tuổi không nói một lời, đứng dậy quay người đi ra cửa.

Tô Mạt đâu dám đi theo, yên lặng đứng tại chỗ. Cho đến khi người giúp việc đưa trách trà nguội tới, Vương Á Nam cầm uống hai ngụm, hỏi thẳng: “Hai người quen nhau à?”

Tô Mạt căng thẳng, trán rịn mồ hôi trong giây lát. Nhưng đầu óc xoaychuyển nhanh, cô trả lời rõ rành mạch: “Vâng ạ, chúng tôi từng gặp nhautrong một bữa cơm khách. Lúc đó tôi đi cùng Vương tổng.”

Vương Á Nam trầm mặc. Một lúc sau, sắc mặt bà dịu đi, bà chỉ tay vào tập tàiliệu trên bàn uống nước: “Cô hãy quay về công ty giao cho Vương Cư An.Sáng sớm nay nó đã giục đòi lấy. Cô nói với nó, tuần trước nó đi côngtác, hội đồng quản trị mở cuộc họp chuyên thảo luận về vụ này, hơn mộtnửa phủ quyết.”

Tô Mạt vâng dạ, cầm tập tài liệu đồng thời cáo từ. Cổ tay cô đau rát nhưbị kim châm, chỉ hận không thể nhúng ngay vào nước lạnh. Ra khỏi ngôibiệt thự, Tô Mạt cúi đầu đi rất nhanh. Lúc này, ánh hoàng hôn đã tắt,cơn gió lạnh thổi qua, mồ hôi trên người cô cũng lạnh toát. Bấy giờ, TôMạt mới nghĩ nên bắt xe về thẳng công ty hay gọi điện thoại cho Vương Cư An, hỏi xem anh đang ở đâu?

Tô Mạt bất giác đi bộ đến rừng cây ở phía trước, vô tình nhìn thấy chiếcxe cảnh sát đậu ở đó. Tô Mạt định rảo bước nhanh qua xe cảnh sát, ai ngờ người ở trong xe bấm còi inh ỏi, cửa kính hạ xuống, Lộ Chinh thò đầu ra ngoài: “Chị đi đâu, tôi tiễn chị một đoạn?”

Tô Mạt đang chìm trong suy tư. Nghe anh ta nói vậy, cô hơi ngây ra, vô ý thức xua tay từ chối.

Lộ Chinh đeo cặp kính râm đen, khóe miệng cười cười: “Chị sợ gì chứ? Hơnnữa ở nơi này cũng chẳng có taxi, phải đi bộ khá xa đấy.”

Tô Mạt quay đầu quan sát phía sau, chỉ thấy cây cối rậm rạp xanh tươi,không một bóng người. Cô ngẫm nghĩ vài giây rồi mở cửa xe ô tô: “Vậyphiền cậu đưa tôi ra đường cái ở phía trước rồi cho tôi xuống xe.”

Lộ Chinh đánh tay lái, xe chạy ra đường cái anh ta mới mở miệng: “Mỗi lầnchúng ta gặp nhau đều ở hoàn cảnh bất bình thường.” Anh ta liếc qua cổtay Tô Mạt: “Lúc vừa bị bỏng nhúng ngay vào nước lạnh sẽ đỡ hơn, bây giờ sưng rộp rồi.”

Nghe lời nói của anh ta, trong lòng Tô Mạt không rõ có mùi vị gì. Cô bấtgiác liếc Lộ Chinh. Lần đầu tiên gặp mặt, cô hồn bay phách lạc, lần gặpthứ hai lại nơm nớp bất an, đâu có tâm trạng ngắm kỹ. Bây giờ Tô Mạt mới phát giác, anh chàng này trông cũng không đến nỗi.

Tô Mạt ngập ngừng một lúc, không nhịn được mở miệng: “Đã hơn một năm trôi qua, cậu thay đổi không ít.”

Lộ Chinh ngoảnh mặt về phía cô: “Chị cũng thế.” Anh ta thở dài: “Chúng tathuộc cùng một loại người. Vì vậy mỗi khi gặp chị, tôi luôn có cảm giácđồng bệnh tương lân, thật đấy.”

Tô Mạt lặng thinh. Cô không muốn thừa nhận nhưng cũng không phản bác câunói của anh ta. Có lẽ nghe ra sự bất lực từ câu nói đó nên cô cảm thấykhông đành lòng.

“Chị có cảm thấy chúng ta giống nhau không?” Lộ Chinh hỏi.

Tô Mạt lãnh đạm mở miệng: “Cậu là người thế nào mà còn hỏi ý kiến ngườikhác? Nói thật, một năm trước tôi thật sự không nhìn ra cậu là loạingười đó.”

Sắc mặt Lộ Chinh cứng đờ, anh ta cười hì hì: “Lúc đó tôi cũng đâu nhìn rachị là loại người đó. Nếu sớm biết có ngày hôm nay, lúc bấy giờ cần gìphải làm vậy? Tôi luôn muốn hỏi chị, tại sao khi đó chị lại báo cảnhsát? Chị cũng biết hạng người như anh ta chẳng có trò gì chưa nếm thử?Tất nhiên, nếu chị muốn thu hút sự chú ý của anh ta thì phải tung chiêukhác lạ.”

Tô Mạt liếc Lộ Chinh: “Cậu muốn tìm sự đồng cảm từ tôi?” Cô đập nhẹ lêncửa xe: “Phía trước là trạm xe buýt, cậu hãy dừng xe ở bên đường, cámơn.”

Lộ Chinh không hàm hồ. Anh ta dừng lại, nhìn Tô Mạt xuống xe đóng cửa, anh ta hét một câu: “Tạm biệt. Đúng rồi, số điện thoại của chị là baonhiêu? Có gì sau này liên lạc.”

Tô Mạt coi như không nghe thấy, giơ tay vẫy taxi.

Về đến công ty, Tô Mạt cũng không biết Vương Cư An còn ở phòng làm việc.Cô không thể tùy tiện bỏ tài liệu vào văn phòng của anh. Hơn nữa, Vương Á Nam chắc có ý đồ riêng mới dặn cô phải giao trực tiếp cho anh.

Lúc này trời đã tối hẳn, Tô Mạt ngẩng đầu quan sát tòa cao ốc, tầng cóphòng marketing vẫn sáng đèn. Tô Mạt mò máy di động trong túi xách. Côcó hai số điện thoại của Vương Cư An và số của người trợ lý. Cô gọi chocho trợ lý của anh nhưng không ai bắt máy. Tô Mạt không muốn gọi vào hai số kia.

Tô Mạt quyết định thử vận may. Nếu cô nhớ không nhầm, chiều nay phòng marketing có cuộc họp thường kỳ.

Tô Mạt lên thẳng tầng trên. Vẫn chưa ra khỏi thang máy, cô đã nghe thấytiếng cười nói huyên náo. Triệu Tường Khánh đang đứng ở cửa, tay cầmchai champagne lắc mạnh. Sau đó một tiếng bụp vang lên, nắp chai bậttung, rượu champagne phun trào, bọt trắng bắn tung tóe. Lập tức có người lên tiếng, cằn nhằn bàn bị ướt, quần áo bị ướt...

Lão Triệu cười ha ha, bịt miệng chai rượu: “Ai bảo các cô các cậu đòi uốngrượu. Chơi thì chơi nhưng lát nữa nhớ thu dọn sạch sẽ chỗ này, kẻ nàolười biếng sẽ bị cắt thưởng.” Nhìn thấy Tô Mạt, anh ta mỉm cười: “Trợ lý Tô đến đúng lúc quá. Mời vào, mời vào.”

Bên trong đông người, Tô Mạt không muốn nhập hội. Cô đứng ở cửa hỏi: “Phòng của Triệu tổng náo nhiệt thật đấy, xin hỏi Vương tổng còn ở đây không?”

Lão Triệu “chậc” một tiếng: “Nếu Vương tổng không ở, chúng tôi đâu dám vuiđùa ồn ào như vậy. Nếu cấp trên của cô chất vấn, tôi biết ăn nói thếnào?”

Tô Mạt biết người này cổ linh tinh quái, nói nhăng nói cuội nên cũng không so đo. Cô cười đáp: “Kỹ sư Vương bảo tôi đưa tài liệu cho Vương tổng.”

Lão Triệu chỉ tay vào bên trong: “Vương tổng đang ở đó.”

Tô Mạt đưa mắt quan sát, thấy Vương Cư An đứng tựa vào bàn làm việc hútthuốc và trò chuyện với mọi người. Đúng lúc anh đưa mắt về phía cửa ravào, hai người vừa vặn chạm mắt nhau. Tô Mạt gật đầu với anh, cô vẫn giữ nụ cười trên môi, đi về phía anh.

Nhưng vào một khoảnh khắc, mấy câu nói của Lộ Chinh lại xuất hiện trong đầuóc cô, giống tiếng gõ xuống nền đá trong đêm tối yên tĩnh, vô cùng ngoan cố, ngày càng vang vọng.

2.

Trên bàn làm việc bày đầy ly rượu và đĩa đồ ăn gọi bên ngoài. Trong phòngđều là tiếng cười nói huyên náo. Bầu không khí ồn ào này vô hình chunggiúp Tô Mạt phân tán tâm trạng phức tạp.

Có đồng nghiệp trẻ tuổi cầm máy di động chụp ảnh, đối tượng là Vương CưAn, bởi không ít nhân viên đề nghị chụp ảnh chung với anh. Tô Mạt đứngbên cạnh đợi một lát, Vương Cư An giơ bàn tay cầm điếu thuốc lá ra hiệu: “Được rồi, mọi người coi tôi là phông nền đấy à?” Đám nhân viên cười ồ. Vương Cư An quay sang Tô Mạt: “Có chuyện gì?”

Tô Mạt tiến lại gần, nghiêm chỉnh đưa tập tài liệu cho Vương Cư An. Anhliếc cô, nhận tập tài liệu lật giở hai trang. Sau đó anh đóng lại: “Đivăn phòng tôi nói chuyện.” Anh tắt điếu thuốc lá bước đi. Đến cửa phòng, anh cầm tài liệu vỗ vào vai Lão Triệu, dặn dò vài câu, đại loại đừngchơi muộn quá.

Lão Triệu vâng ạ, đưa mắt ra sau lưng Vương Cư An. Tô Mạt nhìn lại anh ta,anh ta lập tức rời mắt đi chỗ khác, kêu mọi người uống rượu.

Tô Mạt đi theo Vương Cư An vào phòng làm việc của tổng giám đốc. Vương CưAn đặt tập tài liệu xuống bàn, lật giở vài trang. Anh không ngẩng đầu,mở miệng nói: “Cô hãy đóng cửa phòng.” Đến khi Tô Mạt nhẹ nhàng khépcửa, anh mới thản nhiên hỏi: “Bà già bảo cô nói với tôi điều gì?”

Tô Mạt không tiến lại gần, đứng nguyên một chỗ khéo léo truyền đạt ý của Vương Á Nam với anh.

Vương Cư An nhướng mắt nhìn cô: “Cô cũng biết lựa thời điểm thật, đúng lúc mọi người vui mừng vì dự án đàm phán thành công.”

Ngữ khí của anh không che giấu sự chế nhạo. Thật ra Tô Mạt đã có sự chuẩnbị từ trước. Vương Á Nam bắt cô đi hắt chậu nước lạnh xuống đầu ngườikhác, bị đối phương trách mắng cũng là điều khó tránh khỏi. Hơn nữa, đối phương cũng có nguyên do mới tức giận.

Thời gian trước có người muốn chuyển nhượng cổ phần tại một ngân hàng thương mại nào đó. Tin tức vừa lan truyền, vô số doanh nghiệp ùn ùn kéo đến,tập đoàn An Thịnh cũng có ý mua lại số cổ phần này. Tuy nhiên do giáchuyển nhượng bị đẩy lên quá cao, không ít người âm thầm rút lui. VươngCư An ngược lại đề nghị hội đồng quản trị mua lại với giá cao, sau đótăng dần cổ phần, ổn định vị trí cổ đông chủ yếu của ngân hàng.

Vương Á Nam và một số “nguyên lão” tất nhiên không đồng ý. Họ đưa ra lậpluận, hiếm khi nghe nói có người chịu trả giá cao như vậy, bước đầu tiên quá xốc nổi. Vương Cư An không chịu thua. Anh đã có sự chuẩn bị từtrước, đưa ra một bản đề án phân tích chiến lược lợi ích lâu dài liênquan đến vấn đề tài chính, chu kỳ kinh tế có thể tác động đến thành tích của ngân hàng... Bản phân tích dài nhưng rất cụ thể rõ ràng. Thời giancấp bách, Vương Cư An bỏ ra không ít tâm tư và công sức, cuối cùng bịVương Á Nam ngâm ở đó rồi gạt bỏ. Bảo sao anh không uất ức và tức giận?

Tô Mạt lâm vào cảnh tiến lùi không xong. Để tránh tai bay vạ gió, cô dèdặt mở miệng: “Vương tổng, đây cũng là quyết định của bên trên. Sự việcluôn có được có mất, không cần nhất thời nóng vội. Hơn nữa, núi khôngdời nhưng nước vẫn trôi, kiểu gì chẳng có đường để đi.”

Đợi cô nói xong, Vương Cư An cười cười: “Không ngờ cô lại an ủi tôi.” Anhcầm tập tài liệu dứ dứ trước mặt cô: “Nếu đã quan tâm đến tôi như vậy,chi bằng ném đống kỷ yếu này về cho chủ nhân của cô, thay tôi nói với bà ta một tiếng. Thứ này đều là cứt chó không thông, được chưa?” Ngữ điệucủa anh vô cùng lạnh lẽo. Nói xong, anh ném tập tài liệu xuống bàn uốngtrà ở bên cạnh.

Tô Mạt vẫn cúi đầu không lên tiếng. Chiếc đồng hồ ở góc phòng vang lêntiếng tích tắc giòn giã, ngoài đường phố vọng đến tiếng động cơ ô tô ồnào. Tô Mạt nhướng mắt, bắt gặp lồng ngực phập phồng của người đàn ôngtrước mặt, chứng tỏ anh đang cố gắng kiềm chế cơn giận dữ. Một lúc sau,anh mới thốt ra hai từ: “Ra ngoài.”

Tô Mạt thở phào nhẹ nhõm. Cô thầm nghĩ, thêm từ “Cút” ở đằng trước câu vừa rồi càng phù hợp với ý tứ của Vương Cư An.

Tô Mạt quay người mở cửa, nhưng chưa kịp đi ra ngoài, cô lại nghe anh nói: “Quay lại.”

Cô lập tức hóa đá, đứng bên cánh cửa hé mở một lúc mới quay người, lên tiếng thăm dò: “Tổng giám đốc còn dặn dò điều gì ạ?”

Vương Cư An vẫn đứng yên một chỗ, sắc mặt không lộ rõ vẻ vui buồn. Dường nhưanh đang suy tính điều gì đó, đồng thời dò xét cô. Một lúc sau, anh mớiđiềm nhiên mở miệng: “Luôn có đường khác để đi đúng không? Tôi đã chỉcho cô con đường bằng phẳng, nhưng cô cứ thích trèo núi cao vực sâu...”Anh tiến về phía trước hai bước, đồng thời hạ thấp giọng nói: “Cô thậtsự không hiểu, hay là hiểu nhưng giả vờ hồ đồ?”

Tô Mạt lùi về phía sau, vừa vặn đẩy cánh cửa phòng khép lại. Trong lòng cô thấp thỏm không yên. Vài giây trước đó cô còn sợ người ở bên ngoài nghe thấy. Bây giờ khỏi cần lo lắng, cô cất giọng dứt khoát: “Vương tổng,xin anh đừng như vậy.”

Vương Cư An giơ hai tay ra đằng trước, nhún vai: “Tôi như thế nào?”

Tô Mạt hơi phiền muộn về sự kích động của mình. Cô ngẩng đầu nhìn anh:“Tôi chỉ giúp người ta chạy vặt và chuyển lời. Nếu từ ngữ không biểu đạt không đúng, mong anh đừng để bụng.”

“Cô có vẻ tình nguyện làm chuyện đó.” Nghe Tô Mạt nói xong, Vương Cư Annhíu chặt lông mày, sắc mặt anh tương đối nghiêm túc: “Tô tiểu thư, vềphương diện nghề nghiệp, cô đã có kế hoạch rõ ràng chưa? Hay là cô hyvọng bản thân bị người khác lợi dụng và sai khiến, chỉ đâu đánh đấy?”

Tô Mạt ngẩn người.

Vương Cư An hỏi: “Vì vậy câu tôi nói trước đó, cô nghĩ đi đâu rồi phảikhông?” Tô Mạt đỏ mặt, chưa kịp phủ nhận, lại nghe anh nói tiếp: “Tôichợt nhớ một chuyện. Buổi tối hôm đó, tôi tốn nhiều sức lực mà chưa được thỏa mãn, cô ngược lại sung sướng hưởng thụ. Vậy mà cô còn qua cầu rútván. Cô thử nói xem, nên giải quyết thế nào?”

Đầu óc Tô Mạt trống rỗng, tim đập thình thịch trong lồng ngực, máu trêntoàn thân dồn hết lên bộ não trong giây lát, khiến cô đỏ bừng mặt.

Tuy đối phương không có hành vi vượt quá giới hạn nhưng ánh mắt cợt nhả, bộ dạng bỡn cợt như đang chờ cô lúng túng hoảng loạn, nói năng lộn xộn.

Tô Mạt thò tay vào túi quần bên phải. Vết bỏng trên cổ tay sượt qua vảiquần, khiến cô đau rát đến tận đầu óc, nhưng lại có tác dụng làm dịu đinỗi nhục nhã đang trào dâng trong cô. Tô Mạt nín thở, cất giọng run run: “Anh hãy nói rõ một chút, bằng không tôi lại nghĩ đi chỗ khác.”

Vương Cư An lại quan sát Tô Mạt, sau đó anh ghé sát tai cô cười khẽ: “Cô muốn nghe tôi nói gì, quá trình cụ thể?”

Tô Mạt nghiêng mặt né tránh, nhưng vẫn bị hơi thở của anh bao phủ. Cô mởmiệng một cách khó nhọc: “Đúng vậy, quá trình cụ thể. Buổi tối hôm đó,nhân viên nữ của công ty điện tử An Thịnh bị bỏ thuốc, bất tỉnh nhân sự, bị ném lên... ném lên giường ông chủ...” Nói đến đây, toàn thân cô runrẩy, không thể thốt ra lời. Một lúc sau, cô mới tiếp tục lên tiếng: “Anh hết lần này đến lần khác nhắc nhở tôi, khiến tôi không ngừng nhớ tớichuyện đó vì muốn cười trên nỗi đau của tôi hay sao? Tôi thật sự khônghiểu, một người đàn ông có tiếng tăm có địa vị như anh sao lại đi so đovới nhân viên thấp cổ bé họng. Anh đấu không lại Vương Á Nam thì trútgiận lên đầu tôi.” Tô Mạt cố gắng không để trào nước mắt, nói nhỏ: “Tôicảm thấy xấu hổ thay anh. Đặc biệt mất mặt, thật đấy.”

Vương Cư An thu lại nụ cười, không nói một lời. Anh vẫn giữ vẻ bình tĩnhnhưng đáy mắt cuộn sóng ngầm, giống như báo trước một cơn giông bão,muốn hủy diệt tất cả.

Tô Mạt đột nhiên cảm thấy không thể chịu đựng. Cô rút điện thoại khỏi túiquần, khó khăn lắm mới bật nút play. Cuộc đối thoại của hai người kể từlúc cô vào văn phòng đến nay được tái diễn, không sót một từ.

Vương Cư An trừng mắt: “Cô giỏi thật, có chút việc cỏn con đã sử dụng cả máy ghi âm cơ đấy?”

Viền mắt Tô Mạt đỏ hoe nhưng cô vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh: “Hay là để tôi đăng trên mạng, để toàn thể nhân viên của công ty biết tổng giám đốc quấyrối nhân viên như thế nào. Là anh ép tôi, cảnh sát cũng chẳng có cáchnào động đến anh, tôi còn có thể làm gì?”

Vương Cư An gật đầu: “Chiêu này đúng là ngoài sức tưởng tượng, đáng tiếc chỉhình thức mà thôi. Cô nhìn cô đi, nếu chân lý đứng về phía cô, tại saobàn tay cầm điện thoại run thế kia?” Vừa nói anh vừa cúi đầu quan sátvết bỏng trên cổ tay Tô Mạt. Ở giây tiếp theo, anh giơ tay nắm đúng chỗđó, sức lực không mạnh nhưng đủ để Tô Mạt đau đến chảy nước mắt.

Tô Mạt dồn sự chú ý vào vết thương, nhất thời không phòng bị, liền bị Vương Cư An giật mất điện thoại.

Vương Cư An cầm điện thoại chỉ vào mặt cô: “Một khi đã ghi âm thì đừng đểđương sự biết. Làm xong cô gửi bản copy cho đương sự có phải đơn giảnhơn không?” Anh tỏ ra nhẫn nại: “Trước đây cũng có người chơi trò nàyvới tôi. Cô ta khác cô, gửi ảnh và đoạn băng quay ở trên giường cho tôi, muốn kiếm ít tiền. Đáng tiếc những chuyện này đối với đàn ông chẳng làgì cả. Nếu cô ta thẳng thắn mở miệng, không biết chừng tôi còn có thểđồng ý. Nhưng lại giở trò đó với tôi, đúng là buồn nôn.”

Nói xong anh từ tốn mở nắp sau máy di động, rút thẻ sim nhét vào tay TôMạt: “Làm không đến nơi đến chốn phải chịu sự trừng phạt. Tôi tịch thuđiện thoại, cô về tập luyện tử tế rồi hẵng ra ngoài chơi. Cô nên nhớ,khi uy hiếp người khác, giọng nói phải thô lỗ, ngữ khí phải tàn nhẫn.Dựa vào giọng nói này của cô, người không biết còn tưởng cô làm nũng. Cô cầm đoạn băng ghi âm đưa cho người khác nghe, cũng chưa chắc đạt hiệuquả như cô mong muốn.”

Tô Mạt tức đến mức không thốt ra lời, cô lờ mờ nghe thấy tiếng nghiến răng của mình. Nhưng bây giờ dù nghiến nát hết hàm răng cũng không hả cơngiận, mà còn phải nuốt máu tươi.

Chứng kiến bộ dạng này của Tô Mạt, Vương Cư An hỏi: “Cô còn không nỡ ra về?”

Tô Mạt định thần, quay người đi ra ngoài. Chợt nghe người đàn ông ở trongphòng bật cười một tiếng, Tô Mạt không nghĩ ngợi, lập tức cầm cái gạttàn thuốc lá bằng pha lê nằm trên bàn thấp ở phòng ngoài. Sau đó cô quay người, nhìn chằm chằm cánh cửa nửa khép nửa mở.

Đằng sau đột nhiên có người hỏi: “Trợ lý Tô làm gì vậy?”

Tô Mạt định thần, ngoảnh đầu nhìn Triệu Tường Khánh đang rời khỏi thangmáy. Cô cất giọng nhàn nhạt: “Tôi thấy gạt tàn đầy mẩu thuốc nên địnhcầm đi đổ.”

Lão Triệu cười cười: “Tôi thường nghe chủ nhiệm Phó của Văn phòng tổng giám đốc nhắc đến cô, khen cô làm việc chu đáo. Dù kỹ sư Vương không đếncông ty, cô vẫn quét dọn văn phòng của bà ấy mỗi ngày, việc cỏn con cũng để vào mắt, đúng là hao tâm tổn trí thật.”

Tô Mạt: “Chỉ là việc trong phận sự, Triệu tổng quá khen.”

“Vương tổng có ở trong đó không? Tầng dưới giải tán rồi, tôi lên chào hỏi một câu.”

“Có ạ.”

Lão Triệu gật đầu, đi vào phòng.

Tô Mạt quên cả đi thang máy, cô quay người đi ra lối cầu thang bộ. Cúi đầu nhìn tay vịn cầu thang vòng vèo không thấy đáy, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy mệt mỏi chán chường. Cô ngồi bệtxuống bậc cầu thang, nhất thời không thể kiềm chế, khóc tấm tức một hồi. Sau đó chợt nhớ hôm nay có hẹn với Tùng Dung đi xem nhà, cô cúi đầunhìn đồng hồ đeo tay, phát hiện đã gần tới giờ hẹn. Tô Mạt vội lau nướcmắt, cố lấy lại tinh thần, lại đi lên bắt thang máy.

Vương Cư An và Triệu Tường Khánh vừa vặn đi ra ngoài.

Tô Mạt mặc kệ, đi thẳng vào thang máy. Thấy cánh cửa thang máy từ từ khép lại, Lão Triệu ở bên ngoài kêu lớn tiếng: “Khoan đã.”

Tô Mạt coi như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm khoảng cách giữa hai cánh cửa thang máy mỗi lúc một gần.

Trong thang máy bật đèn sáng trưng, bên ngoài ngược lại tối mờ mờ. Bắt gặphình bóng cao lớn trong ánh sáng như sương mờ dày đặc tiến lại gần, timTô Mạt đập thình thịch. Vương Cư An đảo mắt qua mặt cô, cô bất giác giơtay bấm vào nút mở cửa. Cửa thang máy lại từ từ mở ra. Tô Mạt đứng tránh sang một bên, buông thõng hai tay. Tư thế đè nén của cô là cách giảithích tốt nhất cho hai từ “thỏa hiệp”.

Triệu Tường Khánh đi đến trước, nhưng anh ta đứng tránh sang một bên nhườnglối, đồng thời gọi “Vương tổng”. Đợi đối phương đi vào thang máy, anh ta mới bước theo sau.

***

Tô Mạt đến muộn. Tùng Dung nói: “Gọi điện thoại cho cô mà không gọi được, tôi còn tưởng cô không đến.”

Tô Mạt chỉ có thể đáp: “Máy di động bị hỏng rồi.”

Tùng Dung nhắc nhở: “Công việc của cô bây giờ cần ít nhất hai điện thoại.Nếu cấp trên tìm không thấy cô thì làm thế nào?” Chị cười: “Cô là ngườibận rộn, chạy trước chạy sau lãnh đạo, dân đen như chúng tôi muốn gặp cô cũng khó.”

Tô Mạt một bụng đắng chát, nhưng không muốn để lộ trước mặt Tùng Dung, chỉ có thể mặc chị trêu đùa.

Vừa nói, hai người vừa đi xuyên qua hành lang, gõ cửa nhà hàng xóm đối diện nhà Tùng Dung. Hành lang trang trí theo kiểu khách sạn. Một tầng gồmbốn hộ, hai thang máy. Nơi này cách xa công ty hơn nơi ở hiện tại, nhưng có ưu điểm môi trường xung quanh rất tốt, không ồn ào như khu thươngmại. Giá thuê nhà cũng nằm trong phạm vi có thể chịu đựng.

Chủ nhà mời bọn họ vào trong. Tô Mạt quan sát kỹ lưỡng, đây là căn hộ nhỏcó tầng lửng. Căn hộ này nhỏ hơn nhà Tùng Dung, thiếu phòng dành cho trẻ em. Tầng lửng là phòng ngủ chính và nhà vệ sinh chính, bậc cầu thangphủ tấm thảm chống trượt chân. Trang trí nội thất và đồ gia dụng mới tám mươi phần trăm. Tầng dưới là phòng khách, nhà bếp và một nhà vệ sinh.Ban công được cải tạo thành thư phòng. Chủ nhà nói tuy dọn đi nhà mớinhưng sẽ không chuyển hết đồ mà để lại cho người thuê sử dụng.

Tô Mạt thầm tính toán, cô không cần ghế sofa đôi trong thư phòng, mà thaymột chiếc giường nhỏ ở đó, làm chỗ ngủ của Thanh Tuyền. Tầng trên nhường cho bố mẹ, còn cô ngủ tạm ở ghế sofa trong phòng khách. Diện tích nhàvừa vặn, không lớn không nhỏ, dù sau này sống một mình cũng không quálãng phí.

Hai bên thương lượng tiền thuê nhà. Tùng Dung cũng khuyên cô thuê căn hộnày. Chị nói đừng tiếc mấy đồng tiền, kiếm tiền là để hưởng thụ. Hơnnữa, thân phận của cô bây giờ không nên sống ở những căn hộ cũ kỹ, đừnglàm mất thể diện của Vương Á Nam.

Tô Mạt nghĩ, không biết có thể giữ công việc hiện tại bao lâu. Ít nhất côcũng cần ứng phó tầm hai ba tháng, đợi đến khi bố mẹ quay về quê nhà rồi tính sau. Cô quyết định thuê căn hộ, dự tính cuối tuần rảnh rỗi sẽchuyển đồ đạc qua bên này. Tùng Dung mời sang nhà chị ngồi chơi. Tô Mạtđịnh đi mua điện thoại di động nên từ chối.

Tùng Dung tiễn Tô Mạt ra thang máy. Chị đột nhiên hỏi nhỏ: “Hôm tôi đưathằng nhỏ nhà tôi ra ngoài ăn cơm, cô có biết tôi gặp ai không?”

Tô Mạt tùy tiện đoán: “Mạc Úy Thanh.”

Tùng Dung cười: “Gặp con bé đó thì bình thường. Gặp nó đi cùng cậu luật sư cố vấn mới là lạ.”

“Luật sư Châu, Châu Viễn Sơn?” Tô Mạt hỏi.

Tùng Dung gật đầu: “Chính là anh chàng đẹp trai đó. Thảo nào gần đây Mạc ÚyThanh không rảnh để ý đến chúng ta. Xem ra cô ta đã tìm được niềm vuimới.”

Tô Mạt vội nói: “Câu này không thể nói lung tung...”

Tùng Dung nhún vai: “Sợ gì chứ, trai chưa vợ gái chưa chồng...”

Tô Mạt liếc chị một cái. Tùng Dung biết ý, hai người không nhắc đến chuyện đó.

Nhìn thấy vết bỏng trên cổ tay Tô Mạt, Tùng Dung hỏi: “Tay cô làm sao thế?”

Tùng Dung lắc đầu: “Sao lại để bị bỏng đến mức này, cánh tay trắng nõn thếkia, không cẩn thận để lại sẹo đấy.” Ngừng một hai giây, chị đột nhiênchuyển đề tài: “Cô và người kia bây giờ thế nào rồi?”

Tô Mạt ngây ra: “Ai cơ?”

Tùng Dung không lên tiếng, chỉ mấp máy môi, nói ba từ “Vương Cư An”. Tô Mạt ngượng ngùng, Tùng Dung cười ha ha.

Tô Mạt tỏ ra bực bội: “Tôi không hiểu có gì đáng buồn cười ở đây?”

Tùng Dung chẳng để tâm: “Tôi đã sớm nhắc cô đừng đứng nhầm đội hình. Bây giờ bà ta hô phong hoán vũ thật đấy, nhưng sau này chẳng ăn thua. Cô đitheo bà già làm gì, theo người trẻ còn hơn. Lúc trước cô gây chuyện ầm ĩ với anh ta, vậy mà anh ta vẫn dung nạp cô, chi bằng cô bỏ thêm chútcông sức, dù sao cô cũng có cơ hội tốt. Hơn nữa, người ta vừa có tiềnvừa có tướng mạo, bao nhiêu thiếu nữ muốn theo còn chưa được, lẽ nào côkhông một chút rung động?”

Thấy Tô Mạt lặng thinh, Tùng Dung thở dài: “Từ trước đến nay, toàn nhữngngười xuất thân bình thường nhưng quá trình trưởng thành không phải chịu vất vả có lòng tự trọng còn lớn hơn trời, lúc nào cũng sợ bị người khác coi thường. Sống thế mệt chết đi được.”

3.

Tô Mạt đi mua điện thoại di động. Cô không thể mua loại quá tệ, đắt tiềnlại xót ruột. Chọn đi chọn lại mãi, cuối cùng cô lấy một chiếc giá trung bình, chức năng tạm ổn.

Về đến nhà, vết bỏng đau rát, cổ tay bị sưng rộp. Tô Mạt xối nước lạnh mới cảm thấy dễ chịu đôi chút. Cô bôi thuốc dùng cho vết bỏng, lấy vải băng trắng quấn hai vòng rồi tắt đèn đi ngủ.

Trằn trọc mãi vẫn không thể chợp mắt, những chuyện đó như đoàn tàu hỏa chạy qua bộ não của Tô Mạt.

Tô Mạt thở dài, mở mắt. Giá treo quần áo ở bên cạnh cửa trông giống hìnhbóng con người trong đêm tối, cô vội kéo chăn lên cao, che hai mắt.

Từ nhỏ Tô Mạt rất sợ bóng tối. Chứng bệnh này đã biến mất sau khi cô kếthôn. Một người đàn ông khỏe mạnh nằm bên cạnh, dù xung quanh tăm tối thế nào, cô vẫn có thể ngủ ngon giấc. Sau khi ly hôn, Tô Mạt khó chìm vàogiấc ngủ, hôm nay cô lại lên giường sớm hơn mọi bận. Cô miên man nghĩđến chuyện xảy ra ngày hôm nay, ý thức dần trở nên mơ hồ. Đến nửa đêm,Tô Mạt bắt đầu nằm mơ, lúc thì có người lẩm bẩm bên tai cô, giống nhưđọc lời nguyền, lúc thì bố mẹ cằn nhằn những điều vụt vặt trong cuộcsống, Thanh Tuyền đột nhiên chạy tới giật tóc cô. Sau đó lại đổi thànhcảnh Đồng Thụy An nằm bên cạnh lật giở từng trang tài liệu. Tiếng giấysột soạt vang lên rõ ràng như tiếng dây đàn trong đầu óc Tô Mạt.

Tô Mạt biết chỉ là giấc mơ nên cố gắng mở mắt. Tuy nhiên, toàn thân côkhông thể động đậy. Cô sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, phảng phất chỉ cầndo dự một giây, cô sẽ bị thời gian đã qua chôn vùi. Cô ra sức phản kháng nhưng vô ích, chỉ có thể cứng đờ người. Đột nhiên, ngón tay của Tô Mạthơi động đậy, cô sờ sang bên cạnh giường, nơi đó trống không. Tô Mạtgiật mình tỉnh dậy.

Cả đêm ngủ không yên giấc, sáng hôm sau đi làm, sắc mặt Tô Mạt tiều tụy.Mùa hè không thể mặc áo dài tay. Các đồng nghiệp nhìn thấy lớp vải băngtrắng trên cổ tay cô, ánh mắt đầy vẻ dò xét.

Hơn mười giờ Vương Á Nam mới đến công ty. Bà dặn dò một số công việc rồivào phòng làm việc. Hai người vẫn như bình thường, không hề nhắc đếnchuyện tối qua. Tô Mạt vùi đầu vào công việc, không bao lâu sau có người gõ nhẹ lên mặt bàn.

Tô Mạt ngẩng đầu, trợ lý của Vương Cư An cười cười với cô. Anh ta đưa mộttập giấy tờ: “Vương tổng bảo tôi mang đến đây.” Nói xong, người trợ lýlại đặt một hộp điện thoại di động còn nguyên tem lên mặt bàn. Tô Mạtliếc hộp điện thoại rồi lại nhìn người trợ lý. Đối phương cũng nhìn cô,mỉm cười nói: “Không còn chuyện gì khác, trợ lý Tô cứ bận việc đi.”

Tô Mạt ngẫm nghĩ, mỉm cười cảm ơn, cô mở miệng: “Anh cứ để ở đây. Đợi khinào bên Xí Tuyên giao bản mẫu đồng xu lưu niệm, tôi sẽ đưa cả cho chochủ tịch duyệt.”

Người trợ lý tỏ ra ngạc nhiên, nhưng anh ta kiềm chế, không hỏi nhiều.

Sau khi anh ta rời đi, Tô Mạt mới mở hộp điện thoại ra xem. Bên trong làmáy di động và các loại phụ kiện kèm theo. Đây là kiểu điện thoại đangthịnh hành, cao cấp gấp mấy lần chiếc cô mua. Tô Mạt ngắm một lúc mớiđóng nắp hộp, bỏ vào tủ khóa chặt.

Buổi sáng trôi qua an lành. Tô Mạt đi căng tin ăn trưa, nhìn thấy Châu ViễnSơn từ bên ngoài đi vào. Hôm nay anh mặc áo sơ mi kẻ sọc xanh nhạt, bước đi khoan thai, gương mặt đầy ý cười. Anh mới cắt tóc, trông tràn đầysinh lực hơn thường lệ.

Tô Mạt không có khẩu vị, cô uể oải và vài miếng cơm. Chẳng bao lâu sau, Châu Viễn Sơm bê khay cơm ngồi xuống vị trí đối diện cô.

Hai người chào hỏi vài câu, bầu không khí tương đối gượng gạo. Tô Mạt gắpthức ăn vào bát nhưng không ăn mà ngẩng đầu hỏi: “Lâu rồi không gặp, gần đây anh có bận không?”

Châu Viễn Sơn mỉm cười: “Tôi rất hay sang bên này, thường nhìn thấy cô, nhưng cô chẳng bao giờ để ý đến tôi.”

Tô Mạt biết Châu Viễn Sơn tránh những vấn đề nhạy cảm, trong lòng cô cũngkhông có hứng thú với công việc của Vương Cư An: “Anh nói mình bận rộn,nhưng khí sắc tốt hơn trước. Con người gặp chuyện vui vẻ cũng có tinhthần hơn.”

Lúc này, Châu Viễn Sơn đã ăn cơm xong. Anh cầm giấy ăn lau miệng: “Cóchuyện vui gì chứ? Mấy ngày nay tôi bận đến mức thở không ra hơi. LãoVương dự định theo đến cùng. Vụ ngân hàng gặp trắc trở, Lão Vương buồnbực trong lòng, đám nhân viên cũng không được thoải mái. Bây giờ chỉ còn trông chờ vào tiền thưởng dịp Tết Trung thu. Nghe nói bên các cô sắpphát hành đồng xu kỷ niệm, lúc đó nhớ để dành cho tôi một đồng.”

Tô Mạt cười: “Trung thu cũng vừa vặn kỷ niệm hai mươi năm thành lập côngty. Nhân viên kỳ cựu làm việc hai mươi năm sẽ nhận được đồng hai mươigam, mười năm mười gam. Anh mấy gam?”

Châu Viễn Sơn ngẫm nghĩ: “Có đồng hai gam không?” Tô Mạt phì cười, Châu Viễn Sơn cũng cười: “Đồng đó chắc dùng răng nhai được, không đủ nhét vào kẽrăng.” Nói đến đây, điện thoại di động trên bàn đổ chuông. Châu Viễn Sơn xem số điện thoại, giơ tay ra hiệu rời đi trước với Tô Mạt. Anh đứngdậy đi ra ngoài, tới cửa căng tin mới bắt điện thoại.

Tô Mạt quan sát từ phía xa, thấy người đàn ông hơi cúi xuống, chăm chúlắng nghe, đầu mày giãn ra, vẻ mặt vô cùng dịu dàng. Trong lòng Tô Mạtxao động, cô cầm điện thoại tìm đến số của Mạc Úy Thanh. Do dự vài giây, cô bấm nút gọi đi, đầu kia truyền đến tín hiệu máy bận. Tô Mạt tắt máy, nhìn đống bát đĩa trước mặt. Châu Viễn Sơn vội đi nghe điện thoại, quên cả trả bát đĩa cho nhà bếp.

Gần hết giờ làm, bên Xí Tuyên mới đưa bản thiết kế mẫu sang, nhưng Tô Mạtkhông vội nộp cho Vương Á Nam. Vài ngày sau, khi Vương Cư An đến tìm côruột bàn công chuyện, Tô Mạt mới cầm bản vẽ và hộp điện thoại di động đi vào phòng làm việc của Vương Á Nam.

Vương Á Nam xem xét mấy bản vẽ, tỏ ra không hài lòng. Bà chê kiểu dáng hơiquê, tên công ty không nổi bật, font chữ cũng không đẹp, chỗ trống nhiều mây quá. Bà đưa ra một lô ý kiến để Tô Mạt phản hồi với bên thiết kế.Cuối cùng, bà hỏi cháu trai: “Anh thấy thế nào?”

Vương Cư An tất nhiên không có hứng thú, anh tùy tiện phụ họa vài câu, đồngthời ca ngợi Vương Á Nam có con mắt độc đáo, khái niệm thiết kế vừa thời thượng vừa đi trước thiên hạ... Vương Á Nam cười cười liếc anh một cái. Sau đó, bà đưa mắt về hộp điện thoại di động trên bàn: “Đây là gì vậy?”

Tô Mạt đang kêu khổ trong lòng. Vương Á Nam từ những chuyện cỏn con cũngyêu cầu hoàn hảo, trong công việc thường đưa ra sở thích cá nhân. Mộtbản thiết kế chẳng quan trọng cũng sửa đi sửa lại vô số lần theo ý bà.Lãnh đạo truyền đạt yêu cầu nghe có vẻ đơn giản, nhưng thực tế tương đối phiền phức. Cô đứng ở giữa rất khó xử, vì vừa phải khiến trên hài lòng, lại không thể gây ác cảm với bên dưới, tránh ảnh hưởng đến triển khaicông việc sau này.

Thấy hai cô cháu nhìn mình, Tô Mạt vội lấy lại tinh thần. Cô không dám nhìnVương Cư An, nói những lời đã chuẩn bị từ trước: “Đây là Vương tổng saingười đưa đến từ mấy hôm trước. Vương tổng suy nghĩ rất chu đáo. Nếuđồng xu lưu niệm không làm kịp, tặng điện thoại di động cũng là phươngán chữa cháy.” Cô quay sang người đàn ông, hỏi anh: “Vương tổng, ý anhlà vậy đúng không ạ?”

Vương Cư An nhìn chằm chằm Tô Mạt cho đến khi cô nói hết câu. Vài giây sauanh mới gật đầu: “Đúng.” Anh không che giấu vẻ tùy tiện trên mặt: “Côđúng là... ngày càng tiến bộ.”

Vương Á Nam đảo mắt qua hai người, bà nói với cháu trai: “Hiếm có dịp anhquan tâm đến chi tiết nhỏ, nhưng phương án của anh không có giá trị và ý nghĩa kỷ niệm.” Bà quay sang Tô Mạt: “Cô hãy nói với bọn họ, phải hoànthành bản thiết kế trước cuối tuần này.”

Tô Mạt ngẫm nghĩ rồi mở miệng: “Ngày mai đã là thứ sáu, tối nay chủ tịchbay đi Bắc Kinh, tuần sau không ở công ty. Đợi đến lúc có sản phẩm mẫu,nhiều khả năng chủ tịch không có thời gian xem xét kỹ.”

Vương Á Nam lập tức lên tiếng: “Tôi đâu có nói làm lại, chỉ sửa font chữ to một chút thì tốn bao nhiêu thời gian?”

Tô Mạt đáp: “Tôi biết rồi ạ. Tôi sẽ lập tức đi nhắc bọn họ sửa font chữ to một chút, chi tiết khác không cần thay đổi.” Trước khi ra cửa, cô lạihỏi: “Kỹ sư Vương, chiếc điện thoại này để làm quà tặng tại buổi liênhoan tổng kết cuối năm được không ạ?”

Vương Á Nam chau mày: “Chuyện vặt này cũng phải hỏi, bên hành chính để làm gì?”

Tô Mạt nói: “Không phải vậy, nếu làm quà tặng thì không đủ. Không biết bên Vương tổng có thể tài trợ thêm? Tổng công ty và công ty con đông côngnhân viên như vậy, tính bình quân các phòng ban, ít nhất cũng phải mấytrăm chiếc.”

“Mấy trăm chiếc? Cô tính mở cửa hàng hay sao?” Vương Cư An chau mày.

Vương Á Nam cười: “Anh đúng là hà tiện thật đấy. Anh còn tiếc chút tiền này?Chẳng phải mấy công ty nhỏ của anh có dự án về sản phẩm đó? Bảo anh tàitrợ thì anh tài trợ một ít đi, đừng để người khác xem thường.”

Vương Cư An cười cười: “Đây không phải vấn đề tiền bạc, có đáng là bao?” Anhliếc người phụ nữ bên cạnh, từ tốn mở miệng: “Cô cứ nuông chiều ngườikhác như vậy là không được. Có một số người ỷ vào mấy trò khôn lỏi, chomột chút màu đã muốn mở phường nhuộm, đúng là đáng bị xử lý.” (“Đáng bị xử lý” là nghĩa đen, nghĩa bóng tức là “khiến người phụ nữ tâm phục khẩu phục thân thể phục”)

Ngữ khí của anh có phần cợt nhả, Tô Mạt càng không thoải mái. Cô không dám ở lại lâu hơn. Quay về vị trí của mình, cô bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Hôm trợ lý của Vương Cư An mang điện thoại mới đến cho cô, có hai ba đồngnghiệp nhìn thấy. Nếu chuyện này từ miệng người khác truyền đến taiVương Á Nam thì không hay lắm. Tô Mạt có tính cách hòa nhã, từ trước đến nay không tham gia tán gẫu với đồng nghiệp hay bàn luận người khác ởsau lưng, nhưng cô khó đảm bảo miệng lưỡi của người khác. Đối phó vớichuyện này, cô không dám lơ là.

Tô Mạt một mặt thận trọng ứng phó, một mặt bận rộn công việc. Đang thảohợp đồng, cô lại nhận được điện thoại của khách hàng yêu cầu sắp xếp gặp lãnh đạo. Đang sửa lại kỷ yếu hội nghị, cô lại bị lãnh đạo đẩy đi giảiquyết công việc khác.

Trước mỗi chuyến công tác của Vương Á Nam là khoảng thời gian Tô Mạt bận rộnnhất. Thậm chí cô còn quên cả ăn uống, cô chỉ có thể tự an ủi bản thân,tuần sau sẽ được nhàn rỗi.

Đến khi “Lão phật gia” xuất phát, công việc trong tay mới coi như kết thúc. Cô mới có thể giành thời gian sắp xếp lại căn hộ mới thuê, chuẩn bị đón bố mẹ và con gái.

Buổi trưa, Tô Mạt vẫn gặm bánh mỳ và uống cà phê ở văn phòng. Vừa ăn vàimiếng, điện thoại nội bộ ở trên bàn đổ chuông. Cô nhân viên tiếp tân nói có bạn đến tìm, Tô Mạt hỏi rõ tên họ của người đó, trong lòng vô cùngkinh ngạc.

Chẳng bao lâu sau, Mạc Úy Thanh mang đôi giày cao mười phân từ thang máy đira ngoài. Mạc Úy Thanh mình dây chân dài thẳng tắp, dáng người nổi bật.Khi cô ta xuất hiện, bất kể là nam hay nữ đều ngoảnh đầu nhìn cô ta. Mạc Úy Thanh đã quen với cảnh tượng này, cô ta đi đến trước mặt Tô Mạt, đặt túi giấy trông rất đẹp mắt lên bàn: “Tôi cố tình mua cho chị đấy.”

Tô Mạt mở ra xem, là bánh ga tô phô mai của cửa hàng bánh ngọt nằm ở khuvực quảng trường Thiên Hà trước đây ba người vẫn thường đi ăn.

Thiên Hà có một con đường toàn nhãn hiệu cao cấp, đến bánh ga tô cũng có giácắt cổ. Tô Mạt không thích đi nơi đó, nhưng Mạc Úy Thanh rất thích. Tính cô ta rộng rãi nên thường tranh thanh toán hóa đơn. Mạc Úy Thanh bỏtiền, chẳng qua muốn có người đi chơi với cô ta. Tô Mạt ăn bánh ga tô,lại nhớ đến con gái và nảy sinh tâm trạng áy náy. Bánh ga tô xốp thơmphức tan trong miệng, Thanh Tuyền nhất định sẽ thích.

Lúc này, Mạc Úy Thanh đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đến tìm Châu Viễn Sơn, anh ấy nói còn bận một lúc nữa.”

Tô Mạt không khỏi ngạc nhiên: “Cô đến tìm luật sư Châu?” Cô không nhịn nổi, hỏi tiếp: “Tìm anh ấy làm gì?”

Mạc Úy Thanh nói: “Nam nữ ở cùng nhau còn có thể làm gì? Nói dễ nghe một chút gọi là hẹn hò. Nói trắng ra là tằng tịu.”

Tô Mạt thầm nghĩ, không biết cô nàng này nhất thời hồ đồ hay to gan nênchẳng bận tâm. Cô liếc nhìn người đi qua lại, vội kéo Mạc Úy Thanh vàogóc khuất ở cầu thang bộ: “Rốt cuộc hai người là thế nào vậy?”

Mạc Úy Thanh ho vài tiếng. Cô ta rất nhạy cảm với khói thuốc lá, chắc vừarồi có người hút thuốc ở nơi này. Cô ta giơ tay nhẹ nhàng vẩy vẩy:“Chẳng thế nào cả, tôi thấy hơi vô vị.”

Tô Mạt khép cửa mới hỏi: “Nếu để người đó biết được, cô sẽ giải quyết thế nào?”

Mạc Úy Thanh mỉm cười: “Chị nói buồn cười thật đấy, tôi và anh ta chẳng cóquan hệ về mặt pháp luật, biết thì biết chứ sao. Bây giờ tôi cũng chánlắm rồi. Theo ý chị, chỉ anh ta được phép chán tôi, còn tôi không đượcphép đá anh ta? Hơn nữa, vợ bé không thể cải tà quy chính hay sao?”

Tô Mạt nghe mà chóng mặt: “Hai người ngay cả con cũng sinh rồi, muốn chiatay sao không chia sớm? Cô cũng không phải không rõ tính cách của...Thượng Thuần. Hơn nữa, cô cũng nên nghĩ đến con gái cô.”

“Hình như chị còn hiểu anh ta hơn tôi.” Mạc Úy Thanh quan sát Tô Mạt từ trênxuống dưới: “Trước đây không thấy chị mặc bộ đồ này? Chơi với tôi mộtthời gian, chị ngày càng giống kiểu đó.”

Tô Mạt thầm nghĩ, giống kiểu gì, giống vợ bé? Cô lập tức cúi đầu kiểm trabộ đồ trên người. Hôm nay cô mặc đồ công sở bình thường, chỉ là cổ tayxuất hiện hai vết sẹo mờ mờ, chính là vết bỏng nước nóng lần trước, nhìn qua trông giống vết cắt cổ tay tự tử không thành. Cô đành đeo đồng hồche đi vết sẹo.

Mạc Úy Thanh tất nhiên không hiểu tâm tư của Tô Mạt. Cô ta hỏi: “Rốt cuộcchị lo lắng cho tôi? Hay là Châu Viễn Sơn? Hay là Thượng Thuần?”

Tô Mạt ngẩn người: “Cô nói linh tinh gì thế?”

Mạc Úy Thanh cảm thấy thú vị: “Chị nói đi mà, là Châu Viễn Sơn hay Thượng Thuần?”

Tô Mạt hơi sốt ruột, hạ thấp giọng: “Tôi nói cho cô biết, cô đừng lôi tôi vào tên... Thượng Thuần đó.”

Mạc Úy Thanh gật đầu: “Thế thì là Châu Viễn Sơn?” Cô ta cười cười: “Thảonào lúc trước chị không muốn nói cho anh ấy biết số điện thoại của tôi.”

“Không phải như vậy.” Tô Mạt phủ nhận.

Mạc Úy Thanh vẫn không buông tha: “Chị nhìn trúng anh ấy?” Cô ta không rờimắt khỏi gương mặt Tô Mạt, cuối cùng kết luận: “Chị thích anh ấy thậtrồi.”

Tô Mạt đỏ mặt, nhất thời không biết phản bác thế nào.

Mạc Úy Thanh lại cười: “Tôi biết ngay mà, làm gì có chuyện bỗng dưng chịquan tâm tôi như vậy, hóa ra trong lòng có ý đồ riêng. Tô Mạt này, tôicoi chị là bạn bè, từ trước đến nay tôi đâu có kiêng dè chị.”

Tô Mạt hết nói nổi: “Không phải như cô nghĩ. Đúng là tôi có cảm tình vớiChâu Viễn Sơn, đàn ông xung quanh đều... chỉ có anh ấy là bình thường,tôi...”

Mạc Úy Thanh phì cười, giơ tay khoác vai Tô Mạt: “Cũng phải, anh ấy là mộtchính nhân quân tử, lại đẹp trai, nghề nghiệp ổn định, nếu chị không cócảm tình mới là lạ. Dù là trước kia hay bây giờ, phụ nữ hễ tiếp xúc vớianh ấy, chẳng mấy người không động lòng.”

Bắt gặp vẻ đắc ý trên gương mặt cô ta, Tô Mạt hơi khó chịu. Cô nói: “Tôivẫn là câu cũ, cô hãy cẩn thận, nếu Thượng Thuần biết được...”

Mạc Úy Thanh hừ một tiếng: “Sao lúc nào chị cũng nhắc đến Thượng Thuần thế? Hay là chị đi báo với anh ta đi, chị có dám tiến lại gần anh ta không?Nếu không có tôi, chẳng biết anh ta chơi chị bao nhiêu lần rồi? Tôi mặckệ trước đây hai người có quan hệ gì mà anh ta vương vấn chị mãi khôngthôi. Nể mặt chúng ta quen biết, tôi chẳng thèm so đo với chị. Vậy màchị lại giở trò với tôi, chuyện gì chị cũng thọc gậy vào.” Cô ta cườilạnh lùng: “Chị có gì đáng khoe khoang? Trước kia cũng chỉ là ô sin, bây giờ chị cảm thấy bản thân giống con người rồi? Chị nhìn trúng người ta, chưa chắc người ta đã để mắt tới chị.”

Thấy Mạc Úy Thanh càng nói, tâm trạng càng kích động, vài phút trước còncười nói vui vẻ, bây giờ nghiến răng bộc lộ sự oán hận, Tô Mạt thầmnghĩ: “Sao ai cũng trút giận lên người mình thế này?” Cô cố nhẫn nhịnnhưng không nhịn nổi: “Đúng vậy, tôi có cảm tình với Châu Viễn Sơn,nhưng có cảm tình thì sao chứ? Dù tôi moi hết ruột gan, anh ấy cũngchẳng để ý đến tôi. Tôi biết rất rõ điều này. Chỉ có cô hồ đà hồ đồkhông hiểu thấu đáo. Cô cẩn thận đừng để hai bên đều xôi hỏng bỏngkhông, mất nhiều hơn được.”

Sắc mặt Mạc Úy Thanh càng trở nên khó coi: “Chẳng thú vị chút nào, chị toàn chuyện bé xé ra to, bày bộ dạng đứng đắn cho ai xem?” Cô ta rút máy diđộng khỏi túi xách, cố ý gọi điện thoại ngay trước mặt Tô Mạt. Khóemiệng cô ta ẩn hiện ý cười, thì thầm nói chuyện với người ở đầu kia,đồng thời quay người đi mất.

Trong lòng Tô Mạt hết sức bực dọc. Cô đoán không ra ý tứ của Mạc Úy Thanh. Lẽ nào đúng là Thượng Thuận vì chuyện của Chung Thanh muốn bới lông tìmvết nhưng bị cô ta ngăn cản? Hay là cô ta định chia tay Thượng Thuần?Nếu đúng vậy cũng là điều tốt lành, cô không nên lo chuyện bao đồng. Tuy nhiên, không biết Châu Viễn Sơn không rõ sự thật hay chẳng để bụng đếnquá khứ của Mạc Úy Thanh?

Tô Mạt càng nghĩ, đầu óc càng hỗn loạn. Cô đột nhiên cảm thấy mùi thuốc lá đậm đặc theo làn gió từ cửa sổ bay tới.

Tô Mạt không nhịn nổi ho khẽ một tiếng. Trong đầu vụt qua ý nghĩ, cô nhẹnhàng từ góc cầu thang đi ra ngoài. Tô Mạt hơi căng thẳng, lặng lẽ ngóngiêng, phát hiện một người đang đứng bên cửa sổ.

Vương Cư An một tay chống lên bệ cửa sổ, một tay kẹp điếu thuốc lá. Anh dõimắt ra ngoài cửa sổ, hơi nghiêng đầu, nhả làn khói nhàn nhạt.

Tô Mạt không dám thở mạnh, hai chân như bị đóng đinh tại chỗ. Cô đứng bất động ở đó một lúc.

Vương Cư An ngoảnh đầu liếc cô một cái, thần sắc bình thản, giống như côkhông tồn tại. Sau đó, anh lại nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếp tục hút thuốc.

Tô Mạt hé miệng nhưng không biết nói câu gì. Cuối cùng, cô quay người rời khỏi chỗ đó.



Cánh cửa vào cầu thang bị đóng sầm, bốn bề lại khôi phục sự yên tĩnh, VươngCư An hút đến nửa điếu thuốc, điện thoại trong túi quần rung rung. Anhrút ra nghe máy: “Vụ chứng khoán Thương Nam thế nào rồi?”

Người ở đầu kia đáp: “Không tốt lắm, tôi nghe người quen ở Cục quản lý ngânhàng của tỉnh nói, có người phản ánh công ty đầu tư Bảo Thuận xảy ratranh chấp về khoản vay nợ với hai chi nhánh ngân hàng ở Nam Chiêm. Công ty đầu tư Bảo Thuận là công ty lâu đời trực thuộc tập đoàn, là...”

Vương Cư An cắt ngang lời: “Hai chi nhánh nào? Chú có biết thiếu nợ bao nhiêu không?”

Người ở đầu kia đáp: “Tôi không rõ, vẫn chưa bắt đầu điều tra. Nếu tiến hành điều tra...”

Vương Cư An lại một lần nữa xen ngang, anh nói rành rọt từng từ một: “Hãy che giấu vụ này. Phải bưng bít bằng bất cứ giá nào.”

“Vụ thu mua Thương Nam thì sao ạ?”

Vương Cư An hừ một tiếng: “Chỉ còn cách tạm gác lại. Thảo nào trước đó bà tacó chết cũng không đồng ý cho thu mua cổ phần ngân hàng. Đó là vì bà tasợ bị điều tra. Một khi tiết lộ ra bên ngoài, hậu quả không thể coithường.”

Đầu kia vâng dạ, Vương Cư An tắt điện thoại, quên cả điếu thuốc trên tay.Lúc này anh đứng ngược sáng, toàn thân chìm trong bóng nghiêng của tòacao ốc. Ở phương hướng bốn mươi nhăm độ bên dưới là con đường như dảilụa trắng chói mắt. Xa hơn một chút, thảm cỏ màu xanh phảng phất bốc hơi nóng dưới ánh mặt trời. Bên ngoài thảm cỏ là vòng xoay giao thông,thỉnh thoảng lại có xe ô tô tranh đường vòng vèo, tạo thành phiền phứckhông cần thiết như tắc nghẽn và khiến làn xe di chuyển chậm. Một khuvực xanh hóa trở thành đầy khói bụi.

Vương Cư An cầm điếu thuốc, viết chữ xuống bệ cửa sổ. Mới viết nét đầu tiên,đốm lửa ở đầu thuốc đã tắt ngóm, nhưng anh vẫn viết tiếp. Nét chữ màuxám trắng ngày càng mờ dần, chỉ lờ mờ nhìn ra một chữ “tả nhĩ đao bàng”. Cuối cùng, anh gí mẩu thuốc lá xuống bệ cửa sổ. (Chữ “tả nhĩ đao bàng” là những chữ bên trái có bộ phụ (阝), ví dụ chữ Trừ (除))

Quay về phòng làm việc, Vương Cư An gọi mấy cuộc điện thoại.

Thời gian nói chuyện điện thoại tương đối dài. Cho đến khi căn phòng trở nên tối mờ mờ, anh mới gọi người pha một cốc cà phê mang vào cho anh.

Sau đó, Vương Cư An tựa vào thành ghế, nhắm nghiền hai mắt. Anh đột nhiênnhớ ra một việc, lại bấm điện thoại gọi đi. Lần này anh gọi cho contrai, máy bàn không ai nghe, anh lại gọi vào máy di động, nhưng vẫnkhông có người bắt máy. Trong lòng hơi bực bội, anh liền cầm cốc cà phêuống cạn. Trầm mặc vài giây, anh lại gọi một số khác.

Đầu kia bắt máy, Vương Cư An lên tiếng: “Gọi Tống Thiên Bảo nghe điệnthoại.” Một lúc sau, nghe người ở đầu kia nói chuyện, anh mới cười cười: “Thiên Bảo, gần đây cậu thế nào?”

Đối phương hỏi ngược lại: “Thế nào là thế nào?”

“Tôi hỏi cậu có khỏe không?”

Đối phương đáp: “Khỏe, anh đến đây hát hò với tôi đi.”

Vương Cư An: “Hát mấy bài vớ vẩn đó có ý nghĩa gì? Cậu cả ngày hát đi hát lại mấy bài mà không chán... Như vậy đi, vài hôm nữa tôi phải đi công tác,hay là hôm nay tôi đến chơi với cậu...”

Đối phương vội nói “được”. Vương Cư An tắt điện thoại, giơ tay bóp cổ vàvai, vận động cánh tay, mới cảm thấy tỉnh táo một chút. Thời gian gầnđây, hễ cúi đầu và lái xe lâu là cổ vai anh nhức mỏi. Mấy hôm trước mờithợ massage mù đến xoa bóp, người ta nói tâm tư của anh quá nặng nề, dẫn đến khí huyết tắc nghẽn.

Trong lúc massage, người thợ tán gẫu, kể trước đây vợ ông ta chê ông ta không biết kiếm tiền, hai vợ chồng thường xuyên cãi lộn. Lúc đó ông ta nói,bà đừng tưởng mấy người có tiền kiếm đồng tiền dễ dàng. Bà thấy người ta có tiền nhưng không nhìn thấy người ta chịu cực khổ. Bà chỉ đặt tâm tưvào đồng tiền, đâu biết cuộc sống của người ta cũng mệt mỏi.

Nói xong, người thợ bẻ tay Vương Cư An ra đằng sau ấn mạnh, đau đến mứckhiến anh há miệng. Nhưng khi cơn đau qua đi, anh cảm thấy đặc biệt dễchịu.

Thợ massage tiếp tục lải nhải: “Tôi nghĩ mãi cũng không thông, những ôngchủ lớn như các anh đã có nhiều tiền sao còn cày hùng hục giống con trâu ở nông thôn chúng tôi. Bỏ cái cày xuống, đảm bảo xương cổ, xương vai... chẳng còn vấn đề gì cả.”

“Tôi chẳng có tiền, nhìn lên không bằng ai, nhìn xuống hơn khối người.”

Thợ massage phì cười: “Anh mà không có tiền, thế thì chúng tôi chết chắc.”

Vương Cư An cười cười: “Ông bà anh làm nghề gì?”

“Trước giải phóng họ chuyên bẻ khớp xương, bán thuốc cho người ta, cũng có chút danh tiếng.”

“Xem ra tay nghề của anh là gia truyền.”

“Tôi cũng chẳng còn cách khác, một là miếng cơm manh áo, thứ hai cũng là chút gia sản, tôi không nỡ bỏ đi.”

“Kế thừa là thứ cũng có lúc phải nghe theo số phận, không thể vất bỏ.” Vương Cư An lên tiếng.

Tối nay không phải tiếp khách, Vương Cư An đã nhận lời người ta nên đành đi một chuyến.

Lúc rời khỏi phòng làm việc đi về phía thang máy, anh lại liếc qua vănphòng chủ tịch theo thói quen. Nơi đó vẫn bật đèn sáng, bàn làm việc thu dọn sạch sẽ, người đã không thấy bóng dáng.

Vương Cư An bảo Lão Trương lái xe đưa anh tới khu biệt thự Lam Tuyền ở NhịHoàn. Vừa vào cửa, anh hỏi ngay: “Tống Thiên Bảo đâu rồi?”

Người giúp việc chỉ tay lên gác: “Đại thiếu gia hễ hát hò là không muốn ăn cơm.”

Vương Cư An đi thẳng lên gác. Ngửi thấy mùi thơm giống mùi món hải sâmhầm từ nhà bếp bay ra ngoài, anh đột nhiên cảm thấy ngán ngẩm. Anh quayđầu dặn người giúp việc: “Xào ít măng, nấu nồi cháo, tôi sẽ cùng ăn vớicậu ta.”

Vương Cư An lên tầng hai. Trong một phòng có người đang hát rất to. Giọng hát còn át cả tiếng nhạc. Anh đẩy cửa đi vào: “Tống Thiên Bảo, đừng hátnữa, đến giờ ăn cơm rồi.”

Tống Thiên Bảo quay người cười cười với anh, mồm miệng vẫn không ngừng nghỉ. Anh ta đang hát ca khúc xưa “Lựa chọn”.

Vương Cư An cầm một chiếc micro khác: “Thiên Bảo, mẹ cậu không ở nhà là cậugiở trò không chịu ăn cơm. Khi nào bà ấy về, tôi sẽ mách bà ấy.”

Tống Thiên Bảo nói: “Lại đây, chúng ta hát đối, anh hát giọng nữ, tôi hát giọng nam.”

Vương Cư An không chịu: “Cậu hát giọng nữ, tôi hát giọng nam.”

Tống Thiên Bảo cầm điều khiển đổi bài khác: “Vậy chúng ta hát bài “Tâm Vũ” đi. Anh hát giọng nữ, tôi hát giọng nam.”

Vương Cư An ngẫm nghĩ, không hát không xong với tay này. Anh nói: “Hát nốt bài này rồi xuống dưới nhà ăn cơm.”

Tống Thiên Bảo vội gật đầu. Hai người anh một câu tôi một câu, Tống ThiênBảo lại chê bai: “An An, giọng anh thô quá, tôi không hát nổi nữa.”

Về phương diện này, Vương Cư An chưa một lần thắng nổi tính bướng bỉnh của Tống Thiên Bảo, anh đành cất cao giọng hát nốt đoạn sau. Hát xong, cổhọng anh gần như bốc khói, đối phương mới hài lòng cầm micro vỗ tay, bộdạng như thủ trưởng đơn vị xem hết tiết mục biểu diễn của đoàn văn công.

Sau đó hai người xuống dưới nhà ăn cơm. Thấy hai người giúp việc vẫn đứngbên cạnh, Vương Cư An nói: “Hai chị về phòng ăn cơm, xem tivi, nghỉ ngơi đi. Chắc hai chị mệt mỏi cả ngày rồi, tôi sẽ trông chừng cậu ấy.” Đợingười giúp việc khuất bóng, anh gắp một tiếng hải sâm lớn bỏ vào bátTống thiên Bảo: “Thiên Bảo, gần đây cậu ở nhà làm gì? Có ai đến chơi với cậu không?”

Tống Thiên Bảo nhai nhồm nhoàm, nói không rõ ràng: “Tôi toàn ở nhà. Có lúctôi ngủ trưa, có lúc chẳng muốn ngủ, lại hát karaoke. Tôi còn ra vườnhoa trồng hoa.” Anh ta ngẫm nghĩ rồi giơ ngón tay ra đếm: “Thứ hai, thứtư học vẽ, làm thủ công. Thứ ba và thứ năm học ngữ văn và môn toán.”

“Có ai đến nhà chơi với cậu không?”

“Chú Đỗ và bác Ngụy thường đến đây. Nhưng họ chỉ nói chuyện với mẹ, không cùng tôi hát karaoke.”

“Họ có nói chuyện gì hay ho với mẹ cậu?”

“Không... họ ở trong thư phòng nói chuyện, đóng chặt cửa, tôi chẳng nghe thấy gì cả.”

“Cậu không nghe thấy, vậy thì cậu đã thua trong trò chơi này. Tôi thắng rồi, đĩa hải sâm thuộc về tôi.”

Tống Thiên Bảo vội vàng giơ tay giữ cái đĩa: “Tôi... tôi biết, có một người đến đây.”

“Là ai?”

“Một tên thanh niên... Cậu ta đứng ở tầng dưới, mẹ tôi tức giận mắng cậu ta, sau đó cậu ta ra về. Có mấy lần mẹ tôi cũng cùng đi với cậu ta mà không mắng cậu ta.”

“Người đó lái xe cảnh sát?”

“Ừ, là cảnh sát.”

Vương Cư An hết hứng thú, tùy tiện mở miệng: “Mẹ cậu rất lợi hại.”

Tống Thiên Bảo nghe không hiểu nhưng cũng không hỏi lại, anh ta nói: “Mẹ tôi nhắc nhở, nếu anh đến đây thì đừng chơi với anh.”

Vương Cư An tiếp lời: “Mẹ cậu còn nói, bởi vì tôi sẽ hại cậu.”

Tống Thiên Bảo dừng đũa, ngây người nhìn anh: “Anh có hại tôi không?”

“Cậu thử nói xem?”

“Mẹ tôi nói, lần trước là anh hại tôi...”

Vương Cư An cũng dừng đũa: “Cậu có tin không?”

Tống Thiên Bảo không trả lời. Một lúc sau anh ta mỉm cười, bắt chước ngữ khí của Vương Cư An: “Anh có tin không?”

Vương Cư An tiếp tục ăn cơm, húp hai bát cháo. Đợi Tống Thiên Bảo ăn xong,anh lại cùng anh ta hát mấy bài mới trở về nhà. Trên đường đi, anh gọiđiện cho Vương Tiễn nhưng vẫn không có người bắt máy. Anh lại gọi chongười giám hộ hỏi thăm tình hình. Đối phương cho biết: “Hôm qua cậu ấycòn ăn cơm ở chỗ tôi. Bây giờ chắc cậu ấy đi học, không tiện nghe điệnthoại. Anh yên tâm, mấy lần tôi đi kiểm tra đột xuất, cậu ấy đều ngoanngoãn ở nhà, không ra ngoài chơi bời.”

Lúc này, người làm cha mới yên lòng một chút.

Mấy ngày này Vương Á Nam không ở công ty, Tô Mạt có thời gian dọn dẹp sắpxếp nhà mới. Cô sống một mình nên không có nhiều đồ đạc, sau khi dọn nhà chuẩn bị không ít đồ cho bố mẹ và con gái. Tô Mạt mua quần áo và bộchăn ga gối cho bố mẹ và con gái. Cô còn mua cả búp bê cho Thanh Tuyền,cô đoán các bé gái thường thích những thứ này. Tô Mạt bày búp bê lên cái giường nhỏ của Thanh Tuyền. Cô lại mua đồ trang trí màu hồng, giấy dántường hình công chúa và tòa lâu đài, biến thư phòng thành không gianxinh xắn đẹp mắt.

Làm xong những việc này, trong lòng Tô Mạt bắt đầu đếm ngược. Mỗi ngày ởcông ty cô đều nhấp nhổm không yên, tan sở đúng giờ, về nhà giặt mộtlượt quần áo và chăn ga mới mua, hay một mình đi dạo phố, xem trong nhàcòn cần mua thêm thứ gì.

Có lúc, Tô Mạt bình tĩnh hồi tưởng lại chuyện xảy ra mấy hôm trước. Cô cảm thấy tâm trạng của Mạc Úy Thanh bất bình thường, tựa hồ cô ta chất chứa nhiều tâm sự nhưng không thể phát tác, cô vừa vặn thích lo chuyện baođồng nên trở thành nơi trút giận của người ta. Tô Mạt nghĩ không liênquan đến bản thân, nhưng lại cảm thấy lo lắng trong lòng. Cô chủ độnggửi tin nhắn làm lành, đối phương không trả lời. Cô lại gọi điện thoại,đối phương từ chối nghe máy. Một hai lần như vậy, Tô Mạt dẹp bỏ ý địnhgiảng hòa, tự nhủ mình đã cố gắng hết sức, thôi thì mặc cô ta. Hơn nữa,lâu như vậy cũng không thấy Thượng Thuần đến gây chuyện, có lẽ hắn coitrọng thể hiện, bỏ qua cho Mạc Úy Thanh.

Thấy không cần tiếp tục quan hệ với Mạc Úy Thanh, Tô Mạt bất giác thở phàonhẹ nhõm. Cô chợt phát hiện bản thân có tâm lý, nếu một người nào đókhông có giá trị lợi dụng đối với cô, việc hai bên quan hệ qua lại trởnên lãng phí thời gian. Cô lại bắt đầu chán ghét bản thân.

Tô Mạt thong thả dạo phố, mua mấy thứ. Lúc thanh toán tiền, đồng hồ ở cổtay phải tụt xuống, để lộ vết sẹo mờ mờ. Mọi người đều có ánh mắt hơi kỳ lạ khi bắt gặp vết sẹo này, nếu bị bố mẹ nhìn thấy, họ sẽ càng lo lắngsinh nghi. Tô Mạt ngẩng đầu, vô tình nhìn thấy tiệm xăm hình ở phía đốidiện. Cô đột nhiên nảy ra một ý định.

Sống gần ba mươi năm trên cõi đời, ngoài lên giường với Đồng Thụy An trướckia kết hôn, Tô Mạt chưa bao giờ làm chuyện vượt quá khuôn khổ. Cô không trốn học, không tự ý nghỉ làm mà không xin phép, không trang điểm đậm,không tiêu tiền bừa bãi, không đi quán bar. Cô luôn sống lương thiện,không ức hiếp bắt nạt người nào. Vậy mà cô lại bị người khác sỉ nhục, bị người khác giễu cợt và gây khó dễ.

Tô Mạt đi vào tiệm, nói với nhân viên xăm hình: “Tôi muốn xăm một hình để che đi vết sẹo ở cổ tay.”

Nhân viên xăm hình là người phụ nữ trung niên. Chị ta giở quyển hình vẽ dàycộp cho cô lựa chọn. Tô Mạt liếc thấy một con bướm trông rất phóngkhoáng tự nhiên, cô chỉ tay vào hình vẽ đó. Người phụ nữ đưa cô vàophòng trong, đeo khẩu trang, cầm một khay dụng cụ đã khử trùng. Dưới ánh đèn chói mắt, Tô Mạt đau đến mức toàn thân rịn mồ hôi.

Từng mũi kim xăm châm xuống làn da, người phụ nữ cất giọng hòa nhã: “Loạibướm này được gọi là nữ thần bóng đêm, dịu dàng sinh động, mê hoặc lòngngười.”

Nghe chị ta nói theo kiểu văn nghệ, Tô Mạt không nhịn được cười.

Người phụ nữ tiếp tục mở miệng: “Đáng tiếc xăm ở cổ tay, mất đi nhiều ý vị.”

“Nên xăm ở đâu hợp hơn?”

“Ở đây.” Người phụ nữ chỉ vào vị trí giữa thắt lưng và mông bên phải củamình: “Kiểu hình xăm và màu sắc này điểm xuyết trên cơ thể của cô, sẽkhiến đàn ông điên đảo.”

Tô Mạt cảm thấy lời nói của chị ta rất thú vị, cô mỉm cười: “Vậy xăm cho tôi thêm một hình ở đó.”

Người phụ nữ nhanh chóng hoàn thành công việc. Tô Mạt cầm thuốc nước về nhàtự bôi. Mấy ngày đầu chỗ vết xăm rất đau, sau đó dần dần hồi phục, không còn sưng tấy. Con bướm hiện rõ màu sắc, màu ngọc nhạt pha lẫn vài nétphác họa bằng màu tím thẫm, hiệu quả không tồi.