Lạc Chốn Phù Hoa

Chương 6: Leo cao



Cuộc sống hiện tại của Tô Mạt rất có quy luật, ban ngày đi làm, buổi tối đihọc thêm tiếng Anh hoặc tập thể hình. Cuối tuần đi thăm cậu, hoặc đi dạo phố cùng Tùng Dung và Mạc Úy Thanh. Bởi vì Thượng Thuần, Tô Mạt khôngmuốn tiếp xúc nhiều với Mạc Úy Thanh. Nhưng cô lại nghĩ, nơi nguy hiểmnhất chính là nơi an toàn nhất, hơn nữa con người Mạc Úy Thanh không đến nỗi xấu xa. Nếu Thượng Thuần định giở trò, có lẽ Mạc Úy Thanh còn cóthể nói hộ cô vài câu.

Tô Mạt rèn được thói quen dậy từ lúc sáu giờ sáng. Việc đầu tiên là cô mởmáy tính đón nghe chương trình phát thanh bằng tiếng Anh trên mạng, đồng thời đánh răng rửa mặt và trang điểm nhẹ. Cũng nhờ Mạc Úy Thanh, Tô Mạt ngày càng chú ý đến cách ăn mặc và trang điểm. Hiện cô làm việc bêncạnh Vương Á Nam, sau này có dịp tham gia các hội nghị thương mại, tiếpxúc với quan chức chính phủ, cần bỏ không ít công sức chăm lo cho hìnhtượng cá nhân.

Hiện tại, Tô Mạt lại một lần nữa đối mặt với sự thay đổi trong công việc,dưới chân cô là khởi điểm hoàn toàn mới. Cảm giác mờ mịt luống cuốngtrước đây dần tan biến, từ đáy lòng cô dội lên sự xúc động và hưng phấn. Cô bắt đầu thích cảm giác đối mặt với thử thách này.

Khi nhận được bản hợp đồng mới, nhìn dãy số tiền lương ghi trên hợp đồng,trong lòng Tô Mạt càng không thể bình tĩnh, bởi mức lương cao hơn cô dựkiến. Cô lập tức chạy đi ngân hàng, gửi hết số tiền tiết kiệm trong tayvào tài khoản của bố mẹ.

Cuộc sống giống một bát mỳ vừa vặn không ít không nhiều, nóng hổi và thơmphức đột nhiên được đẩy đến trước mặt Tô Mạt trong lúc bụng đói sôi ùngục, khiến cô có phần không thích ứng.

Hiện tại, Tô Mạt ngồi trong lớp bồi dưỡng chờ thầy giáo giảng bài với tinh thần như chuẩn bị thi đại học năm nào

Trên bàn bày đầy bút và giấy, bên ngoài cửa sổ ánh nắng rực rỡ. Tô Mạt cócảm giác quay về thời cấp ba, tuổi thanh xuân tràn đầy sức sống đang giơ tay vẫy gọi cô ở bên ngoài cửa sổ, động viên rằng cô vẫn còn nhiều thời gian có thể lãng phí, có thể bắt đầu lại.

Tô Mạt chìm trong suy tư, cho đến khi máy di động đổ chuông. Là mẹ cô gọiđiện tới, hỏi tại sao cô gửi nhiều tiền về nhà. Tô Mạt bịt ống nghe điện thoại, hạ giọng khoe từ tháng sau được tăng lương. Người nhà biết tinvui lập tức động viên cô. Nghe tiếng cười vui vẻ của bố mẹ ở đầu kiađiện thoại, Tô Mạt cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng. Trước khi cúp máy, bà Tô dặn dò: “Con đừng chỉ tập trung vào công việc, cần suy nghĩ đến vấnđề cá nhân. Nếu gặp được người thích hợp thì hãy cố gắng.”

Tô Mạt ngoài miệng nói không rảnh bận tâm đến chuyện này, nhưng trong lòng cô ít nhiều cũng nghĩ ngợi. Cô biết rõ đàn ông bây giờ đều thích nhữngcô gái tuổi ngoài đôi mươi. Nhưng phàm là việc gì cũng có mặt trái mặtphải, một khi có tuổi, cô sẽ không đến nỗi mơ mộng viển vông dù gặpngười đàn ông vừa ý.

Cửa lớp học mở ra, một người quen đi vào. Tô Mạt đã mấy tuần liền khôngnhìn thấy Châu Viễn Sơn, những buổi bồi dưỡng trước đó đều do đồngnghiệp của văn phòng anh ta phụ trách. Cô hỏi thăm mới biết luật sư Châu đi công tác ngoại tỉnh.

Thời tiết nóng bức, bước chân của người đàn ông vội vàng, trán lấm tấm mồhôi. Điều này khiến anh không đến nỗi quá xa cách. Châu Viễn Sơn vặnchai nước khoáng trên bàn uống một ngụm, sau đó anh đảo mắt một vòng,cười cười với Tô Mạt.

Trái tim Tô Mạt đập loạn vài nhịp trước ý cười nhàn nhạt của Châu Viễn Sơn. Ở giây tiếp theo, cô cố gắng giữ bình tĩnh, cúi thấp đầu giả bộ khôngthấy. Một lúc sau, Tô Mạt tự giễu bản thân, cô cầm bút viết lên giấytrắng hàng chữ nhỏ: nên nhìn thẳng vào hiện thực, nhận rõ hiện thực,thuận theo hiện thực. Viết xong, cô lại cảm thấy bản thân quá tiêu cực.Dù hiện tại cô không có tình cảm an ủi nhưng ít nhất có sự nhiệt tìnhtrong công việc. Thế là cô bổ sung một câu: đừng vì hiện thực khắcnghiệt mà từ bỏ hy vọng.

Luật sư Châu giảng bài không tồi, rất thoải mái hài hước, học một hiểu mười, thích hợp với người ngoại đạo. Tô Mạt vừa nghe vừa vội vàng ghi chép.Trong lớp bồi dưỡng chẳng có ai chăm chỉ như cô, bọn họ vừa hết giờ làchuồn mất. Châu Viễn Sơn cầm tập giấy gõ xuống mặt bàn Tô Mạt: “Đừngchép nữa, cô cầm cả tập tài liệu giảng dạy đi.”

Tô Mạt cám ơn anh ta, lại nghe Châu Viễn Sơn hỏi: “Buổi trưa cô có rảnh không, cùng ăn cơm?”

Tô Mạt nhướng mắt nhìn anh ta, phát hiện thần sắc của người đàn ông hìnhnhư không mấy tự nhiên. Cô nghĩ dù sao cũng đi căng tin ăn cơm nên nhậnlời: “Được, chúng ta mau đi thôi, lát nữa căng tin sẽ rất đông người.”

Châu Viễn Sơn chống hai tay xuống bàn, nhìn Tô Mạt thu dọn đồ, anh ta mỉmcười: “Mời Tô tiểu thư ăn cơm mà đi căng tin thì không lịch sự cho lắm.”

Tô Mạt ngẩn người: “Tại sao anh muốn mời tôi ăn cơm?”

Châu Viễn Sơn đáp: “Có việc muốn nhờ cô, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”Sau đó, anh ta lái xe đưa Tô Mạt đi vòng vòng vèo vèo, tới một quán ăncổ kính tường màu xanh xám, mái ngói đỏ mờ.

Châu Viễn Sơn đỗ xe, mở miệng nói: “Nơi này cũng được, trước đây tôi cùngLão Vương đến đây đôi lần. Đồ ăn ở nơi này đạm bạc, không cho gia vị bừa bãi như ở bên ngoài.”

Tô Mạt theo anh ta đi vào bên trong. Nhà hàng này bài trí giản dị trangnhã, cũng rất yên tĩnh. Chỉ là có quá ít bàn ăn, giống như chủ quánkhông nỡ bày nhiều bàn ghế, chiếc bàn này cách bàn khác khá xa. Sau khingồi yên vị, Tô Mạt liếc qua giá đồ ăn trên quyển thực đơn, trong lòngkhông mấy thoải mái. Một món ăn ở đây tương đương tiền ăn trưa một tháng của cô. Có lẽ chủ quán cũng kiếm đủ từ các món ăn bất kể việc lãng phíkhông gian.

Châu Viễn Sơn gọi hết món này đến món khác trên thực đơn. Tô Mạt vội ngănlại: “Anh đừng gọi nhiều như vậy, chúng ta ăn chẳng hết.” Cô lại nói:“Không có công lao thì không nhận bổng lộc. Tôi chưa giúp anh việc gì.Anh hãy thử nói ra xem nào, tôi cũng không biết có thể giúp anh?”

Châu Viễn Sơn rót trà cho Tô Mạt. Anh ta ngập ngừng, như thể muốn nói rồilại thôi. Đột nhiên nhìn thấy hai người từ cửa đi vào, anh ta vội lêntiếng: “Trùng hợp thật đấy, Lão Vương cũng đến đây.” Châu Viễn Sơn đứngdậy chào hỏi: “Vương tổng.”

Vương Cư An nói với ông chủ nhà hàng: “Tôi không gọi điện trước, không biết còn phòng riêng không?”

Ông chủ nhà hàng tươi cười: “Bây giờ là lúc đông người ăn. Sáng sớm hôm nay có con chim khách kêu trên ô cửa sổ, tôi biết ngay thế nào cũng cókhách quý…” Ông ta nhiệt tình dẫn lối: “Bên cửa sổ còn hai vị trí, haylà anh ngồi tạm ở đó.”

Vương Cư An liếc Châu Viễn Sơn: “Không cần, bạn tôi ở đây, có thể ghép bàn.”Anh quay sang người đi cùng: “Tôn tổng, vừa may hôm nay một người bạnluật sư của tôi cũng có mặt ở đây. Anh có thể nói chuyện với cậu ấy mấyvấn đề liên quan đến pháp luật mà hôm trước anh nhắc tới.”

Hai người vừa nói chuyện vừa tiến lại gần, Vương Cư An liếc Tô Mạt hỏi: “Chúng ta ngồi cùng bàn, cô không để bụng đấy chứ?”

Tô Mạt ngồi đối diện Châu Viễn Sơn, lúc này mới nhìn thấy người mới đến.Cô bất đắc dĩ đứng dậy: “Sếp tổng khách sáo quá, mời hai vị ngồi.”

Tôn tổng ngồi xuống ghế cạnh Châu Viễn Sơn, ông ta cười với Vương Cư An:“Lão đệ, liệu chúng ta có làm phiền bữa cơm của người trẻ tuổi không?”

Châu Viễn Sơn đưa thực đơn cho Vương Cư An: “Chúng tôi vừa mới đến, thức ăn vẫn còn chưa đưa lên.”

Vương Cư An ngồi bên cạnh Tô Mạt. Anh không cầm thực đơn mà nói luôn: “Thờitiết nóng bức, gọi cháo đông trùng hạ thảo đi, rượu thì thôi. Đều làngười quen không cần khách khí, món khác chú tự chọn.” Nói xong, anhgiới thiệu với Tôn tổng: “Đây là Châu Viễn Sơn, chuyên xử lý vấn đề liên quan đến pháp luật của An Thịnh. Còn đây là Tô tiểu thư, trợ lý mới của chủ tịch Vương công ty chúng tôi.”

Tô Mạt chào hỏi Tôn tổng, rót trà cho ông ta.

Tôn Trường Dược ngoài bốn mươi tuổi, là người ngoại tỉnh, giọng nói mangkhẩu âm phương Bắc. Lúc mới vào, ông ta sáng mắt khi nhìn thấy Tô Mạt,nghe câu giới thiệu của Vương Cư An, ông ta tỏ ra ngạc nhiên: “Kỹ sưVương thay trợ lý từ lúc nào thế? Năm ngoái tôi đến công ty một lần, hai tháng trước tôi cũng đến công ty, nhưng mỗi lần là một cô khác. Có phải tần suất đổi người cao quá không?”

Vương Cư An cười cười: “Người già đều như vậy cả.”

Tôn Trường Dược: “Trợ lý do kỹ sư Vương tìm, từ hình tượng đến khí chất đều rất tuyệt. Bà ấy biết nhìn người.”

Nghe câu này, Tô Mạt đỏ mặt, cô chỉ cười cười không lên tiếng. Hồi còn sốngchung với Đồng Thụy An, mỗi khi nghe người khác khen cô, nội tâm cô liền xuất hiện ý nghĩ phủ định bản thân. Bây giờ tiếp xúc nhiều với giớidoanh nhân, là loại người mồm mép giảo hoạt, nên trong lòng Tô Mạt biếtrõ, con người thích xu nịnh, nói một đằng nghĩ một nẻo. Vì vậy cô khôngđể bụng những lời nói đó.

Trong bữa cơm, Tôn Trường Dược và Châu Viễn Sơn nói chuyện về pháp luật,Vương Cư An chỉ thỉnh thoảng góp một hai câu. Ba người đàn ông bàn về dự án đến hợp đồng, rồi lại nhắc đến tiến độ công trình. Tô Mạt ngồi yêngiúp bọn họ rót trà, âm thầm nghe bọn họ trò chuyện. Cô bây giờ giốngmiếng xốp hút các loại thông tin và tri thức, bộ não hoạt động liên tục, không dám phân tâm dù chỉ một giây.

Bữa cơm gần kết thúc nhưng Tô Mạt mới chỉ ăn vài miếng. Một mặt cô giữchừng mực, mặt khác tỏ ra hòa nhã lễ độ, cơ miệng gần như cứng đờ vìcười nhiều. Mặc dù không có khẩu vị nhưng bộ não cô nhồi nhét không ítkiến thức. Tuy mệt mỏi nhưng cũng có thu hoạch.

Tôn Trường Dược trò chuyện rất hăng say. Ông ta hưng phấn gọi người mangrượu đến. Thấy người đàn ông này một mình uống hết chén này đến chénkhác, Tô Mạt biết ông ta lên cơn nghiện rượu, lại thấy mặt ông ta đỏbừng bừng, thỉnh thoảng thở hắt ra, cô bất giác lên tiếng nhắc nhở: “Tôn tổng, lát nữa ông có lái ô tô không?”

Tôn Trường Dược hiểu ý cô: “Tô tiểu thư muốn khuyên tôi uống ít rượu thôi?”

Tô Mạt mỉm cười: “Đâu có, tửu lượng của Tôn tổng rất khá, tôi sợ Tôn tổngkéo chúng tôi cùng uống. Tuy nhiên, rượu là thứ rất hại cho sức khỏe,uống ít một chút thì tốt hơn.”

Tôn Trường Dược gật đầu: “Tôi vừa nhớ ra, năm ngoái bàn một vụ làm ăn, tôiuống rượu đến mức suýt bị tắc động mạch. Không tồi, Tô tiểu thư là người tinh tế và chu đáo.”

Câu nói của ông ta khiến Tô Mạt đỏ mặt. Tôn Trường Dược có vẻ hơi say, ngữđiệu đầy cảm khái: “Bình thường ra ngoài ăn cơm, ngoài người nhà củatôi, chẳng ai thành tâm thành ý khuyên nhủ tôi…Hôm nay tôi nghe lời Tôtiểu thư, uống ít rượu.” Ông ta quả nhiên buông chén, gọi bát cháo choấm bụng. Thấy Tô Mạt ăn ít, ông ta hỏi: “Sao cô không ăn cháo? Đa số phụ nữ vào mùa đông dạ dày thường bị lạnh, vì vậy thứ này ăn vào mùa hè làtốt nhất, có thể giúp bồi bổ cơ thể vào mùa đông, tăng âm bổ dương.”

Tô Mạt gạt thứ có hình dạng giống con sâu trong bát cháo, ăn thử hai thìa. Cô nói thật lòng: “Mùi vị rất ngon. Nhưng nếu nhà bếp bỏ hết mấy conđông trùng hạ thảo này trước khi đem cháo lên đây, tôi sẽ càng thấy ngon hơn.” Trong lòng Tô Mạt hiểu rõ một đạo lý, nếu mấy người nói chuyệnhợp nhau cùng tụ tập một chỗ, bọn họ sẽ không quá khắt khe với ngườikhác giới duy nhất. Hơn nữa, thỉnh thoảng vận dụng sự mềm yếu của phụ nữ để điều tiết không khí hoặc đạt mục đích cũng không có gì đáng trách.Tô Mạt lại bổ sung một câu: “Từ nhỏ, tôi đã sợ mấy thứ này.”

Ba người đàn ông quả nhiên mỉm cười độ lượng. Châu Viễn Sơn trêu cô: “Nóvốn là một loại thực vật, chỉ có điều hình dạng của nó giống con sâu.”

Vương Cư An lên tiếng: “Không muốn ăn thì nhặt ra là được chứ gì. Đây là mộtloại ấu trùng của loài bươm bướm, được hình thành từ việc sơ cứng trongcỏ cây vào mùa đông.” Vừa nói, anh vừa đặt một cánh tay lên thành ghếsau lưng Tô Mạt, hơi xoay người nhìn cô.

Tô Mạt cúi đầu nhìn chằm chằm bát cháo. Cô dùng thìa múc một con, nín thởnuốt xuống cổ họng, cố nhịn cảm giác buồn nôn: “Đúng là có mùi vị của rễ cây.”

Vương Cư An cười cười: “Nếu đã hợp khẩu vị thì ăn hết đi.”

Tô Mạt ăn hết bát cháo, hoàn toàn no bụng.

Đến khi ra về, bởi vì văn phòng luật cách khách sạn của Tôn tổng không xa,Vương Cư An bảo Châu Viễn Sơn tiễn đối tác về khách sạn. Châu Viễn Sơnnhìn Tô Mạt, hỏi anh: “Vương tổng, buổi chiều anh có lịch trình gìkhông?”

“Tôi về công ty, chiều nay có cuộc họp.” Vương Cư An đáp.

Châu Viễn Sơn vội mở miệng: “Anh có thể cho Tô tiểu thư đi nhờ về công ty?”

Vương Cư An gật đầu, vẫn tiếp tục hàn huyên với Tôn Trường Dược. Tôn TrườngDược đúng là người nói lắm, sau khi chào tạm biệt ông ta còn trò chuyệnthêm mười phút. Cuối cùng, ông ta đưa danh thiếp cho Châu Viễn Sơn và Tô Mạt. Tô Mạt vội vàng đưa tờ danh thiếp mới in cho ông ta, trong lòng cô thầm nghĩ: “Vương Á Nam thường xuyên đổi trợ lý, không biết bao lâu sau tờ danh thiếp này sẽ trở thành giấy vụn?”

Khi ra cửa, Vương Cư An dặn dò Tô Mạt: “Tôi uống chút rượu, cô lái xe đi.”

“Tôi không có bằng lái.” Tô Mạt đáp.

“Biết lái là được.”

“Tôi không rành mấy.”Vương Cư An hỏi: “Không rành hay là hoàn toàn không biết?”

Tô Mạt lặng thinh.

Vương Cư An nói: “Làm người phải thật thà, không biết lái thì nói không biết lái.”

Khóe miệng Tô Mạt co giật: “Hay là anh đi trước, tôi…”

Vương Cư An ngoảnh đầu nhìn cô, giọng điệu vô cùng hòa nhã: “Sao? Cô còn muốn đi dạo phố? Hay là cô định trực tiếp về nhà nghỉ ngơi?”

Tô Mạt im lặng ngồi lên ghế lái phụ.

Vương Cư An tập trung lái xe, không nói một câu nào. Không khí trong xe tương đối ngượng ngập, ánh nắng buổi chiều sáng rực, xuyên qua cửa kính chiếu vào trong xe, khiến tất cả đều rõ mồn một.

May mà Vương Cư An bận rộn, không ngớt điện thoại suốt chặng đường. Vừa kết thúc cuộc cuộc này, điện thoại lại đổ chuông, việc công việc tư đủ cả.Việc công không nói làm gì, việc tư đại loại là: “…Tôi làm gì có thờigian…tôi sẽ bảo lái xe đưa em đi…em thích mua gì thì mua…”

Tô Mạt cũng nhận một cuộc điện thoại. Là Vương Á Nam dặn dò cô chuẩn bịbài phát biểu cho một hội nghị thương mại. Hôm nay Vương Á Nam không ởcông ty, hội nghị thương mại kiểu này không mấy quan trọng. Đây là chỉthị bằng miệng đầu tiên Tô Mạt chính thức nhận được kể từ khi lên làmtrợ lý. Vương Á Nam có nhiều trợ lý và phụ tá. Những lúc không đi họcbồi dưỡng, cô vẫn nhận được công việc vặt vãnh như nhận và gửi văn bản,ghi chép nội dung các cuộc điện thoại…May mà cô có tính nhẫn nại, bất kể việc gì cũng chăm chỉ và nghiêm túc.

Nhận được điện thoại của Vương Á Nam, Tô Mạt cảm thấy hơi căng thẳng. Bởi vì Vương Cư An ở bên cạnh cũng đang nói chuyện điện thoại nên Tô Mạt sợVương Á Nam nhận ra giọng anh. Quan hệ giữa hai cô cháu họ Vương tươngđối phức tạp, thần tiên mâu thuẫn người phàm trần gặp tai ương. Nhỡ bịbà hiểu nhầm, công việc của cô có khả năng lại một lần nữa phát sinhbiến cố.

Tô Mạt đang thấp thỏm bất an, Vương Cư An đột nhiên cúp điện thoại. Đốiphương không buông tha, lập tức gọi lại. Anh không nghe, đối phương lạigọi tiếp. Tô Mạt cúp máy trong tiếng chuông điện thoại đơn điệu của anh. Vương Cư An đợi máy di động đổ vài hồi chuông mới bắt máy, ngữ khítương đối ôn hòa: “Tôi từng nói với em điều gì, em đã quên rồi à? Trướckhi hỏi cô ta là ai…em hãy làm rõ bản thân là ai…”

Đầu bên kia điện thoại dần tắt âm thanh, Vương Cư An điềm nhiên cúp điện thoại.

Tô Mạt nghĩ thầm: "Người phụ nữ đó cũng không dễ dàng, giống hệt mình trước kia, ôm một cục đá mà cứ tưởng là châu báu."

Trong xe lại rơi vào không khí trầm mặc nặng nề. Tô Mạt đưa mắt ra ngoài cửasổ. Lúc đi ăn cùng Châu Viễn Sơn, cô cảm thấy thời gian trôi qua rấtnhanh. Bây giờ cô mới phát hiện nhà hàng cách công ty khá xa.

Vương Cư An tùy ý nói một câu: “Bất kể là phụ nữ ở độ tuổi nào, đều có lòng đố kỵ.”

Tô Mạt không hiểu ý, cũng không muốn hỏi nhiều. Một lúc sau, cô lại ngheanh nói tiếp: “Bộ đồ của cô hôm nay, nếu ở bên cạnh cấp trên là đàn ôngthì không có vấn đề gì.” Tô Mạt ngẩn người, ý của anh là nếu ở bên cạnhVương Á Nam thì bộ đồ của cô có vấn đề?

Tô Mạt cúi đầu ngắm quần áo trên người mình. Hôm nay cô mặc áo sơ mi ngắntay bằng lụa mỏng và mềm mại, bên dưới là váy bó màu đồng. Gấu áo sơ miđóng thùng, váy bó trên đầu gối khoảng một gang tay, không đến nỗi khoatrương. Chỉ là cổ áo hình chữ V khoét hơi sâu, buổi sáng sớm trời mátmẻ, cô khoác áo vest ngắn ở bên ngoài nên không sao. Đến trưa nóng bức,cô liền cởi áo khoác ngoài.

Tô Mạt mua bộ váy áo này cùng Mạc Úy Thanh. Mạc Úy Thanh hiếm có dịp nhìntrúng hàng rẻ tiền, cô ta mua một lúc mấy cái màu sắc khác nhau, đồngthời kêu Tô Mạt cùng mua. Màu áo Tô Mạt chọn tương đối kén người mặc,nhưng rất tôn màu da của cô, thế là cô nhất thời động lòng, quyết địnhmua bộ váy áo.

Bây giờ, Tô Mạt nghi ngờ bản thân, có phải cô quá dễ dàng bị người khác ảnh hưởng? Trên người dần xuất hiện khí chất “vợ lẽ” mà bản thân cô khônghay biết? Vương Á Nam là nữ cường nhân nghiêm chỉnh đứng đắn, chắc chắnbà không thích phong cách này.

Gần đến cổng công ty, Vương Cư An đánh tay lái về bên tay phải. Nhân độngtác này, ánh mắt anh lướt qua người Tô Mạt. Hai má Tô Mạt nóng ran. Đếnkhi ô tô dừng lại, cô mới nói nhỏ một tiếng: “Cám ơn anh…” Tô Mạt chưakịp nói hết câu, điện thoại của Vương Cư An lại đổ chuông, có lẽ là việc quan trọng, thần sắc anh trở nên nghiêm túc, anh cũng không còn để ýđến Tô Mạt.

Tô Mạt vội vàng xuống xe, quên cả chào hỏi. Vào đến đại sảnh công ty, cômới thở phào nhẹ nhõm. Tô Mạt cà thẻ, cánh cửa kính bên ngoài thang máydi chuyển sang hai bên, cho cô đi qua. Cánh cửa kính và hệ thống gáccổng trước đây không có. Ngẫm nghĩ mới thấy, sau khi cô vì chuyện củaChung Thanh chạy đến nơi này gây náo loạn, công ty mới lắp đặt hệ thốngbảo vệ. Mỗi lần đi qua cánh cửa, trong lòng Tô Mạt lại vô duyên vô cớxuất hiện cảm giác đắc ý.

2.

Tô Mạt ngày càng bận rộn. Vương Á Nam không phải là người dễ chung sống.Bà có đặc điểm tính cách điển hình của Vương gia như nóng tính, hay sốtruột, buồn vui thất thường. Bà thường đưa ra những chỉ thị vụn vặn choTô Mạt. Nếu là việc hơi quan trọng, bà tuyệt đối không dặn đến lần thứba. Nếu nhân viên không nghe rõ hoặc không hiểu vấn đề dẫn đến sai sót,người đó chắc chắn không làm tròn chức trách.

Những ngày đầu, Tô Mạt khó tránh khỏi va vấp, bị Vương Á Nam trách mắng mấylần. Nhưng cô luôn tỏ thái độ thành thật nhận lỗi, tuyệt đối không biệnbạch cho bản thân mà toàn tâm toàn ý phục tùng, tích cực sửa đổi. Vương Á Nam muốn nổi giận với cô cũng khó.

Tô Mạt cũng dần dần mò ra cách thức riêng. Từ tính tình sở thích của Vương Á Nam đến việc mỗi ngày bà gặp những ai, nhận điện thoại của ai, nóichuyện nhiều hay ít, ngữ khí ra sao…cô đều ghi chép lại và căn cứ vàothái độ của bà, thử phân biệt sự việc quan trọng hay không quan trọng,thong thả hay gấp gáp. Thêm vào đó, Tô Mạt làm việc thường dứt khoát vànhẫn nại, Vương Á Nam ngày càng tỏ thái độ vui vẻ với cô. Nhưng Tô Mạtvẫn không dám lơi là, đến viết bài phát biểu không quan trọng cô cũng bỏ nhiều công sức. Đầu tiên, cô nghiên cứu những bài phát biểu của Vương Á Nam trước đây, tìm ra từ ngữ câu cú và phương thức biểu đạt ưa thíchcủa bà, sau đó cân nhắc từng câu từng chữ từ đầu đến cuối.

Tiếp theo, Tô Mạt thử cho thêm một số kỹ xảo trong viết văn. Tới một ngày,Vương Á Nam xem qua bài phát biểu, khen ngợi Tô Mạt: “Cô học ngành kỹthuật mà khả năng viết văn bản rất khá, văn phong không tồi.” Kể từ lúcđó, Vương Á Nam thường giao cho Tô Mạt công việc liên quan đến văn bảngiấy tờ.

Tô Mạt có thể thở phào nhẹ nhõm, bởi cô ít nhất cũng được lãnh đạo côngnhận khả năng. Từ nhỏ cô đã có khiếu viết văn, thời học sinh từng đăngbài trên tạp chí và đoạt giải thưởng trong cuộc thi sáng tác văn chương. Đến năm cấp ba, Tô Mạt không có khuynh hướng học lệch, bản thân cô cũng không nhớ nguyên nhân tại sao cuối cùng cô lại chọn ngành kỹ thuật. Bây giờ, điều duy nhất cảm khái là, nếu lúc đó học ngành xã hội, cô sẽkhông gặp Đồng Thụy An, có lẽ cuộc đời cô sẽ là bức tranh hoàn toànkhác.

Lúc rảnh rỗi, Tô Mạt đi đăng ký học lái xe. Câu mỉa mai của Vương Cư An hôm đó đã nhắc nhở cô. Tô Mạt cảm thấy, nếu lúc bấy giờ đối phương là Vương Á Nam, bà tuyệt đối không chỉ nói một câu là xong chuyện. Trong tiềmthức, Tô Mạt bắt đầu có cảm nhận Vương Cư An dễ nói chuyện hơn cô ruộtanh ta. Nghĩ đến đây, Tô Mạt không khỏi giật mình. Cuối cùng, cô suy ranguyên nhân, do Vương Cư An không phải là lãnh đạo trực tiếp của cô nênanh mới không thèm so đo với cô.

Về tính cách tồi tệ của Vương Á Nam, Tô Mạt không ít lần chứng kiến, bởibà thường xuyên nổi nóng với cô. Có lúc bà nói chuyện điện thoại rất hòa nhã, vừa đặt điện thoại là bắt đầu mặt mũi cau có. Thậm chí có lúc bànổi điên, lại tiếp tục gọi điện thoại tranh cãi đến cùng. Sự nóng tínhcủa Vương Á Nam khiến nhiều người sợ chết khiếp, bà cũng đắc tội khôngít người.

Hôm nay, Vương Á Nam lại nổi giận trong văn phòng, bởi vì cuộc trò chuyệnqua điện thoại với Tôn tổng không vui vẻ. Khi bà bấm máy gọi lại, đốiphương đã tắt máy. Vương Á Nam không nhịn được, gọi Tô Mạt vào vănphòng: “Cô mau gửi email cho Lão Tôn của công ty xe hơi Bắc Trung. Nóianh ta làm việc chẳng ra gì, bảo anh ta sau này đừng hòng kiếm lợi ích ở công ty của tôi. Từ bây giờ trở đi công ty tôi không hoan nghênh loạingười như anh ta.”

Tô Mạt nghe qua cũng hiểu đại khái vấn đề. Lão Tôn chính là Tôn TrườngDược mà cô và Châu Viễn Sơn tình cờ gặp trong bữa cơm hôm nọ. Ông ta làlãnh đạo tuyến hai của một doanh nghiệp ô tô nhà nước cỡ lớn.

Vương Á Nam tuy khởi nghiệp bằng sản phẩm điện tử nhưng bà vẫn không quênnghề cũ. Trước đó, bà hợp tác một dự án tiên phong với doanh nghiệp chất bán dẫn điện tử nào đó của Châu Âu, định thử tiến vào thị trường ô tôtrong nước. Vương Á Nam nhờ người giới thiệu dự án với công ty ô tô BắcTrung. Sau khi tiếp xúc với Lão Tôn và cho ông ta không ít lợi lộc, haicông ty đã đạt được thỏa thuận bằng miệng, tất cả tiến triển rất thuậnlợi. Ai ngờ sau cuộc trưng bày sản phẩm, đối phương không hề đả động đến việc hợp tác. Vương Á Nam sai người đi nghe ngóng tình hình, mới biếthóa ra đối phương cũng tung ra sản phẩm tương tự. Bọn họ đề nghị AnThịnh trưng bày sản phẩm, chỉ nhằm mục đích so sánh với đối thủ cạnhtranh về tính năng sản phẩm mà thôi.

Vương Á Nam đích thân quyết định dự án này tại cuộc họp hội đồng quản trị. Dự án hao tốn nhiều công sức và tiền của, kết quả bị người khác chơi mộtvố, khiến bà mất hết thể diện.

Nhận được chỉ thị, Tô Mạt rất đắn đo. Cô thấy lời nói của Vương Á Nam quánghiêm khắc, trong khi cảm nhận của cô về Lão Tôn là người có nghĩa khíchứ không giống loại người giở trò sau lưng. Liệu có phải bên trong tồntại uẩn khúc? Cho đến gần hết giờ làm, Tô Mạt vẫn do dự, không gửiemail. Đang nghĩ xem nên giải thích với Vương Á Nam ra sao, hay làm thếnào để thuyết phục bà thu hồi mệnh lệnh, không ngờ Vương Á Nam mở miệngtrước, hỏi cô đã gửi email chưa?

Tô Mạt nói tạm thời chưa gửi, Vương Á Nam rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Tô Mạt biết cô đã làm đúng.

Vương Á Nam quả nhiên lên tiếng: “Chúng ta không thể nhất thời tức giận màđắc tội người khác. Lão Tôn có mối quan hệ rộng trong ngành, hạng ngườinào anh ta cũng quen, sau này kiểu gì chúng ta cũng cần nhờ đến anh ta.”

Tô Mạt đột nhiên nhớ đến hình ảnh Vương Cư An và vị Tôn tổng gặp nhau ngày hôm đó. Hai người dường như có mối quan hệ thân tình, không biết cóliên quan đến vụ này?

Vương Á Nam là người tâm tư nhạy bén. Thấy cô có vẻ ngập ngừng, bà hỏi: “Còn chuyện gì sao?”

Tô Mạt đắn đo rồi kể đại khái chuyện xảy ra hôm đó. Tuy nhiên, cô giấuchuyện đi ăn cùng Châu Viễn Sơn, chỉ nói đi ăn cơm cùng người bạn, tìnhcờ gặp Vương Cư An và Tôn Trường Dược.

Bắt gặp thái độ nghiêm túc của Tô Mạt, Vương Á Nam cũng không nghi ngờ, bàhỏi tiếp: “Ý của cô là, Vương tổng có liên quan đến vụ này?”

Tô Mạt giải thích: “Tôi chỉ tường thuật lại những điều tôi chứng kiến.”

Vương Á Nam cười cười, bà đứng ở cửa văn phòng trầm mặc một lúc, sau đó lẩmbẩm: “Dự án của công ty, An An không đến mức làm vậy. Tôi cảm thấy, nóthân thiết với Lão Tôn là vì…” Nói đến đây, ba đột nhiên ngừng lại, quay sang mỉm cười với Tô Mạt “May mà cô chưa gửi email.”

Tô Mạt mù mờ khi nghe câu nói của bà, vài giây sau cô mới phát hiện “An An” là chỉ cháu trai bà, có lẽ đây là nhũ danh.

Vương Á Nam nói tiếp: “Không tồi, coi như cô đã tìm ra con đường của nghề trợ lý. Điều quan trọng nhất của công việc trợ lý không phải là thông minhhay giỏi giang, mà là lòng trung thành. Tôi tin tôi không nhìn nhầmngười. Hôm nay đến đây thôi, cô về nghỉ sớm đi.”

Thấy Vương Á Nam thu dọn tài liệu trên bàn và túi xách, Tô Mạt lập tức gọiđiện thoại bảo tài xế đánh xe đến trước cổng công ty chờ đợi. Vương ÁNam cầm túi xách đi ra ngoài, bà đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay đầudặn Tô Mạt: “Tối mai có bữa cơm tiếp một số lãnh đạo cấp tỉnh. Đây làbữa cơm xã giao không quan trọng nên tôi không đi, cô hãy đi cùng Vươngtổng. Gặp những người đó cũng có ích với cô.”

Tô Mạt vâng dạ. Đợi Vương Á Nam đi khỏi, cô bắt đầu sắp xếp lại nội dungcông việc của ngày hôm nay. Thời gian qua, cô ép bản thân rèn luyệnthành thói quen, công việc của ngày nào “tiêu hóa” ngay trong ngày đó,đồng thời đề ra kế hoạch đại thể của ngày mai, để đề phòng xảy ra sựviệc đột xuất khiến cô lúng túng.

Tô Mạt bận đến hơn bảy giờ tối. Lúc này, văn phòng tổng giám đốc không còn một bóng người, hành lang tắt hết đèn, có lẽ cả tòa nhà chỉ còn lại một mình cô. Tô Mạt rút bánh mỳ từ túi xách, đi phòng trà nước pha cốc càphê uống kèm. Ăn xong, cô vừa vặn đi học tiếng Anh buổi tối.

Tô Mạt thích cuộc sống bận rộn như bây giờ. Nếu hôm nào đó rảnh rỗi, cô về nhà sớm, một mình nấu cơm ăn cơm rồi tắm rửa lên giường từ sớm, cảmgiác cô độc sẽ âm thầm lan tỏa. Những lúc như vậy, cô thường gọi điệncho bố mẹ, trò chuyện với con gái, nhưng vẫn không thể xóa bỏ nỗi côđơn, thậm chí còn cảm thấy phiền muộn.

Cuối cùng, Tô Mạt đành mở tivi đi ngủ. Tựa hồ nghe tiếng người nói chuyện,cô mới đỡ hơn một chút. Từ đó, lúc nấu cơm, lúc đọc sách hay đi tắm, côcũng bật tivi.

Trong nhà tắm hơi nước nóng mờ mịt, vòi hoa sen xối nước ào ào, thấm vào mỗitấc da trên thân thể. Tô Mạt mở to mắt ngắm bản thân trong gương. Cônhìn thấy một người phụ nữ diện mạo vẫn còn trẻ trung, có đôi mắt đenláy, đôi môi đỏ mọng bởi khí nóng, làn da trơn láng, bộ ngực và cặp mông vẫn đầy đặn…tất cả những điều này mang đến cho cô ám thị cũng có thểnói là tốt hoặc không tốt.

Có người từng nói: “Phụ nữ gần ba mươi tuổi thường non mỡ mềm mại một cách bất bình thường, sau đó trở nên tiều tụy trong nháy mắt.”

Trước đây, Tô Mạt không để ý đến câu nói này. Đến bây giờ cô mới hiểu ý nghĩa của nó, trong lòng không ngừng nảy sinh sự ảo não. Đối với cô, tuổi tác như hiện tượng hồi quang phản chiếu của người sắp chết, nhưng không cóai ngắm nhìn, không ai thưởng thức, không ai kéo vào lòng nâng niu nhưvật báu. Cô chỉ có thể một mình lẳng lặng nở rộ, cho đến khi khô héo lụi tàn.

Thỉnh thoảng, Tô Mạt bị ý nghĩ tiêu cực đó giày vò nhưng cô không có sức cảithiện tình hình. Vì vậy, khi Châu Viễn Sơn gọi điện đến, Tô Mạt nghĩ:“Nếu anh ta mời mình ăn cơm, hôm nay mình sẽ trốn học.”

Châu Viễn Sơn coi cô như bạn bè thân thiết. Tô Mạt vừa bắt máy, anh liền hỏi thẳng: “Cô đang ở đâu?”

Tô Mạt vui vẻ đáp, cô vẫn ở công ty. Châu Viễn Sơn nói: “Tôi cũng vừa đến công ty, lát nữa sẽ lên tìm cô.”

Tô Mạt nói đùa: “Có phải anh lại định mời tôi ăn cơm không?”

Châu Viễn Sơn ngẩn người, lập tức mỉm cười: “Đương nhiên, cô vẫn chưa ăn tối à? Dù sao bữa cơm lần trước cũng do Lão Vương thanh toán.”

Tô Mạt cảm thấy nửa câu sau có phần “sát phong cảnh”, nhưng nghe tiếng thở của anh phảng phất ngay bên tai, cô không còn để ý đến điều đó. Tô Mạtđứng ngoài cửa phòng trà nước một lúc, thang máy kêu “ding” một tiếng,một thân hình cao lớn đi ra ngoài.

Con người Châu Viễn Sơn hay cười, mỗi lần gặp Tô Mạt, anh ta đều cười cười. Hai người quay về phòng trà nước, Châu Viễn Sơn mở miệng hỏi: “Thế nào, hôm đó Lão Vương không gây khó dễ cho cô đấy chứ?”

Tô Mạt trả lời qua loa: “Không có gì.”

“Con người sếp tổng hơi nghiêm túc, dù sao anh ấy cũng có thân phận đặc thù.”

Tô Mạt không có hứng thú nhắc đến Vương Cư An, cô liền nói thẳng: “Tôi vàsếp tổng ít tiếp xúc. Trong ấn tượng của tôi, anh ta chỉ là người cótiền. Loại đàn ông này chẳng qua có vốn chơi bời hơn người bình thườngmà thôi.”

Châu Viễn Sơn cười: “Thời buổi này cô cho rằng chỉ đàn ông mới biết chơi hay sao? Tiền bạc và quyền lực đối với đàn ông hay đàn bà đều như nhau. Nếu đạo đức là bề mặt, tiền bạc và quyền lực là nội lực, dục vọng chính lànham thạch không ngừng sôi sục. Kết quả chỉ có thể là, bề mặt giãn nở và trở nên mỏng manh, cuối cùng hình thành núi lửa.”

Tô Mạt mỉm cười nhìn anh: “Anh chuyển sang nghiên cứu địa chất từ lúc nào thế?”

Châu Viễn Sơn cũng cười. Một lúc sau, anh ta ngập ngừng rồi mở miệng: “Tôibiết bây giờ tìm cô thì hơi đường đột, nhưng bản thân tôi cũng khôngbiết phải làm sao…Tôi muốn nhờ cô giúp đỡ.”

Tim Tô Mạt đập nhanh một nhịp, cô cười nói: “Không cần vòng vo tam quốc, anh cứ nói thẳng ra đi.”

Châu Viễn Sơn hắng giọng hai tiếng, cuối cùng mở miệng: “Là như vậy, tôimuốn…xin số điện thoại của Mạc Úy Thanh. Hôm đưa một người đi mua quầnáo, tôi tình cờ gặp các cô. Tôi nghĩ quan hệ giữa hai cô chắc cũng thânthiết, vì vậy muốn nhờ cô giúp đỡ.”

Tô Mạt nhất thời lặng thinh. Cô cúi đầu uống hết nửa cốc cà phê còn lại, mới hỏi: “Anh quen Mạc Úy Thanh?”

“Ừ.” Châu Viễn Sơn nhìn Tô Mạt chằm chằm: “Có thể cho tôi số điện thoại của cô ấy không? Cuộc sống của cô ấy bây giờ ra sao?”

Tô Mạt nghĩ thầm: “Anh hỏi tôi câu này, bảo tôi trả lời anh thế nào?” Cômở miệng: “Thật ra tôi và Mạc Úy Thanh không thân thiết lắm, chỉ cùngnhau dạo phố vài lần. Nếu anh muốn liên hệ với cô ấy…tôi cần hỏi ý kiếncủa cô ấy trước.”

Châu Viễn Sơn không miễn cưỡng, anh nhìn chăm chú cốc cà phê trước mặt, hồi lâu cũng không lên tiếng. Tô Mạt cũng lặng thinh.

Buổi tối hôm đó, Châu Viễn Sơn quả nhiên mời Tô Mạt ăn cơm nhưng cô từ chối. Thấy thời gian không còn sớm, Tô Mạt không đi học tiếng Anh mà nhờ Châu Viễn Sơn đưa về nhà. Trước khi chia tay, hai người vẫn chào hỏi nhưthường lệ. Châu Viễn Sơn muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi. Tô Mạtkhông đành lòng, mở miệng: “Tôi sẽ nhanh chóng hỏi cô ấy, sau đó liênlạc với anh.”

Lúc này, Châu Viễn Sơn mới gật đầu.

Vừa vào nhà, Tô Mạt liền bật tivi, mở tiếng to hơn thường lệ. Sau khi tắmxong, cô lên giường đọc sách. Trước đây, cô thích xem tác phẩm văn học,bây giờ lại có hứng thú với sách quản lý tài chính, lịch sử, chính trịvà truyện ký nhân vật. Nhưng buổi tối hôm nay, một chữ cũng không lọtvào đầu cô.

Ngày hôm sau đi làm, Vương Á Nam không đến công ty, công việc của Tô Mạtkhông nhiều. Gần hết giờ làm, cô mới chợt nhớ ra có việc gì đó cần giảiquyết. Mở sổ ghi chép, cô mới nhớ ra tối nay có bữa cơm khách. Đúng lúcnày, điện thoại trên bàn đổ chuông, là trợ lý của Vương Cư An gọi tới,nói xe ô tô của Vương tổng đã chờ sẵn dưới tòa nhà.

Tô Mạt hoàn toàn quên mất vụ này. May mà bình thường cô để một bộ quần áo ở công ty, phòng khi dùng đến. Cô vội vàng đi thay quần áo và trang điểm, sau đó cầm túi xách đi nhanh xuống tầng một. Xe ô tô của Vương Cư Anrất nổi bật, Tô Mạt vẫn chưa đi đến, đã có người xuống mở cửa xe cho cô. Nhìn thấy Lão Triệu của bộ phận kinh doanh, Tô Mạt vội nói: “Để tôingồi ghế trước.”

Triệu Tường Khánh cười híp mắt: “Trợ lý Tô, hiện tại không giống trước kia,cô bây giờ là tâm phúc của kỹ sư Vương. Tôi làm sao có thể để cô ngồighế trước. Cô mau lên xe đi, chúng ta muộn giờ rồi.”

Tô Mạt hết cách, đành chui đầu vào hàng ghế sau. Vương Cư An đã ngồi mộtbên, Lão Triệu ngồi ở ghế lái phụ, còn người trợ lý lái xe. Tô Mạt cấtgiọng khách sáo: “Xin lỗi, tôi có chút việc nên chậm trễ, để sếp tổngđợi lâu.”

Vương Cư An không tiếp lời, chỉ dặn dò trợ lý: “Lái xe đi!”

Bữa cơm tối nay do An Thịnh mời mấy lãnh đạo của tỉnh, để biểu thị lòngbiết ơn khi tập đoàn giành được hợp đồng thuê hàng ngàn mẫu đất vốn làmột sân bay cũ. Ngoài ra, An Thịnh còn có mục đích muốn nhờ lãnh đạotỉnh dắt mối, để An Thịnh nhảy vào dự án đầu tư năng lượng tại một tỉnhthuộc vùng Tây Bắc, dưới danh nghĩa thiết lập quan hệ hữu hảo giữa haithành phố, cùng tạo ra huy hoàng.

Vương Á Nam không xuất hiện tại bữa cơm này cũng có nguyên do riêng. Bà vàVương Cư An đều bất đồng ý kiến trong việc đầu tư vào ngành năng lượngvà thiết bị điện tử ô tô, đến mức không ai nhường ai. Hiện tại, ngoàisản phẩm điện tử và cao ốc thương mại, tập đoàn vẫn đặt trọng tâm vàolĩnh vực bất động sản. Tuy nhiên ngành này lợi nhuận ngày càng ít, tương lai ngày càng mờ mịt, nên tập đoàn buộc phải tìm hướng đi khác. Vương Á Nam cho rằng, đầu tư quá nhiều tiền vào ngành năng lượng, sẽ dẫn đếnnguồn vốn bị thiếu hụt. Bà chê người trẻ tuổi làm việc nôn nóng, tầmnhìn hạn hẹp.

Còn Vương Cư An cho rằng, hiện tại đất nước chưa có điều kiện tốt để pháttriển ngành kỹ thuật thiết bị điện tử ô tô. Các doanh nghiệp chế tạo xehơi chủ yếu sản xuất hàng thứ phẩm để tiêu thụ ở thị trường trong nước.Kỹ thuật trọng tâm vẫn bị Âu Mỹ và Hàn Nhật lũng đoạn. Dù có phát triểnmới cũng bị mai một bởi chế độ quản lý hiện hành. Hơn nữa, ngành nàychưa chắc đã kiếm ra tiền.

Hai cô cháu không đạt được thỏa thuận chung nên mặc kệ đối phương muốn làmgì thì làm. Điểm khác biệt duy nhất, đằng sau Vương Á Nam có hội đồngquản trị chống lưng, bà cũng luôn để ý đến nhất cử nhất động của VươngCư An. Vì vậy Tô Mạt hiểu rõ mục đích bà cử cô đi cùng Vương Cư An tốinay. Chỉ là hôm nay trạng thái của cô không tốt lắm.

Trong phòng VIP toàn những gương mặt xa lạ, nào là lãnh đạo tỉnh ủy, nào làlãnh đạo cục quản lý tài sản quốc doanh và cán bộ thuế vụ, ngânhàng…Ngoài ra còn xuất hiện cả cục phó cục công an và cấp dưới của ôngta. Tất cả đều là nhân vật có máu mặt, mọi người trò chuyện vui vẻ.Những bữa cơm kiểu này không thể thiếu phụ nữ, nhưng phái nữ không đượcquá nhiều. Phụ nữ đông quá sẽ không hay, nhưng nếu không có sẽ vô vị,tạo không khí mờ ám là tốt nhất. Trong phòng có tất cả hai ba cô gáitrẻ, Tô Mạt là người phụ nữ duy nhất của phía An Thịnh, cô được xếp ngồi cùng bàn với Vương Cư An.

Vị trí trang trọng nhất bên cạnh Vương Cư An là một vị lãnh đạo tỉnh ủy,còn một bên là công tử của một ông bộ trưởng nào đó. Lão Triệu và trợ lý của Vương Cư An ngồi ở bàn khác.

Chỉ có điều tối nay Tô Mạt không thoải mái. Bữa ăn được tổ chức tại câu lạc bộ tư nhân gần bờ biển phía đông thành phố, nơi không xa lạ với Tô Mạt. Đến bây giờ cô mới biết, câu lạc bộ này trực thuộc tập đoàn. Tô Mạt cảm thấy, nếu cô tỏ ra quá nhiệt tình hoặc hoạt bát, thì đó là một sự sỉnhục đối với bản thân cô.

Tô Mạt không thể giữ tâm trạng bình tĩnh. Đến khi nhận ra anh chàng cấpdưới đi cùng lãnh đạo cục công an thành phố, trong lòng cô càng kinhngạc.

Trong bữa ăn, người cấp dưới đó đi kính rượu một vòng. Đến bên Tô Mạt, anh ta đột nhiên nói: “Vẫn là Tô tiểu thư giỏi giang, tiến nhanh thật đấy.”

Tô Mạt hơi đờ người, đáp lời: “Như nhau cả.”

Hai người chỉ uống một hớp rượu. Sau đó có người nói đùa: “Đàn bà ra đờicần "giỏi giang". Anh ta nhấn mạnh từ cuối cùng, mọi người đều hiểu ý,cười cười.

Một người đàn ông trung niên diện mạo đứng đắn ngồi cùng bàn nháy mắt cườivới Vương Cư An và Tô Mạt. Ông ta nói: “Tôi kể một câu chuyện, khôngbiết các vị đã nghe qua chưa?”

Người bên cạnh phụ họa: “Ông mau kể đi, nghe qua thì sao chứ? Có những câuchuyện kinh điển nghe đi nghe lại cũng không chán. Chỉ xem người kể cóhấp dẫn hay không?”

Người đàn ông trung niên hắng giọng rồi mở miệng: “Có năm cô gái cùng cạnhtranh một chức vụ lãnh đạo. Cuối cùng đương nhiên bốn cô bị loại. Sauđó, lãnh đạo lần lượt tìm bốn cô đó nói chuyện. Lãnh đạo hỏi cùng mộtvấn đề nhưng câu trả lời của các cô khác nhau. Lãnh đạo hỏi: “Cô có biết tại sao cô bị loại không?” Cô thứ nhất trả lời: Tôi biết, bởi bên trêntôi không có người. Cô thứ hai nói: Bên trên tôi có người, nhưng anh takhông cứng. Cô thứ ba cho biết: Bên trên tôi có người, anh ta rất cứng,nhưng tôi ở bên dưới không chịu hoạt động. Cô thứ tư đáp: Bên trên tôicó người, anh ta rất cứng, tôi ở bên dưới cũng hoạt động, nhưng tôikhông ra máu.”

3.

Câu chuyện kể xong, ngoài mấy vị quyền cao chức trọng nhiều tuổi, những người đàn ông khác đều vỗ tay tán thưởng.

Tô Mạt như ngồi trên lò lửa, trong lòng vô cùng sốt ruột mà không thể biểu hiện ra bên ngoài. Kể từ lúc đặt chân vào nơi này, cô đã lo sợ bảo vệvà nhân viên tiếp tân của câu lạc bộ nhận ra cô. Một mặt, cô cố gắng nétránh ánh mắt của bọn họ. Mặt khác, cô thầm tự giễu bản thân bị thầnkinh. Chuyện đó đã xảy ra gần một năm, ai còn nhớ rõ ràng? Ít nhất côcũng không nhớ rõ. Tất cả giống một giấc mơ hoang đường, Tô Mạt khôngnhớ diện mạo của bọn họ. Cô chỉ nhớ buổi tối hôm ấy, ai là người kéo côxuống bùn lầy, ai là người từng giơ tay giúp cô trong lúc cô hoang mang. Vậy mà bây giờ cả hai người đàn ông lại ở trong cùng một căn phòng vớicô, thản nhiên cười nói như không có chuyện gì xảy ra.

Trong lúc chìm trong suy nghĩ, Tô Mạt chợt nghe một người đàn ông trung niên hỏi: “Vương tổng, cậu thấy câu chuyện này thế nào?”

Vương Cư An tựa vào thành ghế hút thuốc, nửa cười nửa không trả lời: “Không khó nghe.”

Người đó vội vàng rót rượu cho anh: “Không khó nghe là được rồi, không khó nghe thì uống thêm một ly.”

Lập tức có người hùa theo. Những buổi tụ tập như thế này không thể thiếumột số nhân vật chức vị không cao nhưng biết cách tạo không khí, bằngkhông sẽ rất gượng gạo. Vương Cư An cười lắc đầu, anh không muốn mọingười mất hứng nên định cầm ly rượu, nhưng người đó nói tiếp: “Ly nàytôi không kính anh, tôi muốn uống với Tô tiểu thư.”

Tô Mạt giật mình, hoàn toàn khôi phục thần trí.

Đối với cô, mấy ly rượu không phải chuyện khó khăn. Hơn nữa, hôm nay côuống rất kiềm chế, không để lộ bản thân có tửu lượng khá. Bây giờ thấyngười đưa cầm ly rượu đi đến, cô không sợ uống rượu, chỉ lo những ngườinày lại nói những câu bông đùa khó lọt tai.

Quả nhiên có người nói với người đàn ông trung niên: “Lão Lưu, anh nhầmrồi, ly rượu này còn lâu mới đến lượt anh uống. Lãnh đạo lớn của chúngta đang ở đây, sao anh có thể “cầm đèn chạy trước” lãnh đạo? Phía Vươngtổng là chủ xị bữa cơm tối nay thì không nói làm gì.” Nói xong, anh tarót đầy một ly rượu nhét vào tay Tô Mạt.

Tô Mạt hiểu ý người này, cô nên kính rượu lãnh đạo trước. Tuy nhiên, cô đã cùng mọi người đã kính rượu lãnh đạo ngay từ lượt đầu tiên, không biếtlần này bọn họ định giở trò gì. Tô Mạt bất giác nhìn Vương Cư An, vừavặn chạm mắt đối phương. Nhưng anh điềm nhiên như không liên quan đếnmình.

Người đưa ra yêu cầu trước đó lại nói: “Tô tiểu thư, có một vấn đề tôi khôngtiện hỏi, thôi thì cứ nói ra, nếu cô đã kết hôn, chắc cô biết cách uốngrượu giao bôi? Nếu cô chưa kết hôn, chắc chắn cũng từng xem người khácuống?”

Nghe câu này, người xung quanh tỏ ra hưng phấn: “Nếu đã uống thì phải uống giao bôi lớn, bằng không chẳng thú vị gì cả.”

Rượu giao bôi phân chia hai kiểu lớn nhỏ. Uống giao bôi lớn có nghĩa haingười vòng tay qua cổ nhau để uống rượu. Còn giao bôi nhỏ hai người chỉcần ngoắc tay vào nhau là được.

Trước đây, Tô Mạt từng chứng kiến mọi người chơi trò uống rượu giao bôi,nhưng đây là lần đầu tiên cô rơi vào tình huống này. Hai má cô đỏ bừng,trong lòng rất lúng túng khó xử. Cô lén lút liếc nhìn vị lãnh đạo mà côphải mời rượu. Ông ta tuổi ngoài năm mươi, rất chững chạc đường hoàng,tuy miệng nở nụ cười hòa nhã nhưng đáy mắt ông ta tựa hồ vụt qua tiakhông vui.

Xem ra ly rượu này uống cũng dở, không uống cũng dở. Cho dù cô mặt dày mờingười ta, người ta cũng chưa chắc đón nhận. Nếu không uống, hai bên sẽrơi vào cảnh ngượng ngập. Tô Mạt rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan,nhưng cô không muốn khinh suất.

Trong khi mọi người đang hớn hở chờ xem trò vui, Vương Cư An đột nhiên hỏimột câu: “Cô có được không đấy?” Vừa mở miệng, anh vừa từ tốn gí mẩuthuốc lá xuống gạt tàn.

Bốn bề yên tĩnh trong giây lát rồi nổi lên tiếng cười ha hả. Con trai ôngbộ trưởng ngồi bên cạnh vỗ vai Vương Cư An: “Cư An, thế nào gọi là cô có được không? Anh còn không biết người của anh được hay không? Nói raliệu ai tin?”

Vương Cư An cười cười: “Tô tiểu thư đâu phải người của tôi. Tôi chỉ biết cô ấy không uống được rượu, hôm nay coi như phá lệ.”

Con trai ông bộ trưởng có mối quan hệ thân thiết với Vương Cư An, anh takhoác vai anh: “Anh bạn đừng bịa chuyện linh tinh, tôi thấy anh không nỡ để cô ấy uống thì đúng hơn.” Lời nói vừa dứt, người xung quanh càngcười náo nhiệt.

Vương Cư An nói: “Nếu cô ta là người của tôi, tôi sẽ lập tức bảo cô ta uống,không nằm bò tại hiện trường không ra khỏi cửa. Nhưng cô ta không phải,nếu cô ta uống say, tôi sẽ không tiện ăn nói với người khác.” Lập tức có người hỏi anh đối tượng là ai, nhưng Vương Cư An chỉ hơi lắc đầu, không lên tiếng.

Vị lãnh đạo tỉnh mỉm cười lên tiếng: “Các cậu không nghĩ ra sao? Các cậuđã chứng kiến tiểu Vương nói hộ người khác bao giờ chưa? Tô tiểu thư ban nãy đã uống với tôi hai ly, như vậy là được rồi. Quân tử nên tác thànhviệc tốt của người khác.”

Vương Cư An đang hút thuốc, anh hơi cúi đầu, ho khan hai tiếng.

Con trai ông bộ trưởng nhìn anh cười cười: “Anh bạn đừng đóng kịch nữa.”Anh ta gọi một cô gái trẻ ở bàn bên cạnh đi đến, dặn dò cô gái: “Em hãyuống rượu giao bôi lớn với Vương tổng của chúng ta, coi như làm mẫu choTô tiểu thư.”

Cô gái trông rất xinh đẹp, hành vi cử chỉ phóng khoáng. Cô cầm ly rượuđứng trước mặt Vương Cư An: “Vương tổng, tôi kính anh, liệu tôi có vinhhạnh hay không?”

Vương Cư An vẫn ngồi tựa người vào thành ghế hút thuốc, không vội trả lời.

Con trai ông bộ trưởng huých người anh: “Phụ nữ đã chủ động đến mức này, anh có ý gì vậy?”

Vương Cư An mỉm cười: “Anh đừng sốt ruột, tôi muốn hỏi cô ấy một vấn đềtrước.” Anh nhìn cô gái, cất giọng rất ôn hòa: “Cô bao nhiêu tuổi?”

Cô gái nở nụ cười ngọt ngào: “Hai mươi tư ạ.”

Người bên cạnh liền nói: “Vương tổng không phải muốn hỏi cô bao nhiêu tuổi?”

(Câu “bao nhiêu tuổi” cũng có nghĩa là "lớn bao nhiêu")

Lúc này, cô mới hơi xấu hổ, đứng yên một chỗ tủm tỉm cười. Vương Cư An quay sang người vừa lên tiếng: “Các anh đừng làm cô gái nhỏ sợ hãi.”

Con trai ông bộ trưởng cười híp mắt, hỏi cô gái: “Vương tổng nói giúp em đấy, anh ấy tuyệt không?”

Cô gái trẻ đỏ mặt, lí nhí đáp: “Tuyệt ạ, vì vậy em kính Vương tổng đầutiên.” Cô cất giọng dịu dàng: “Vương tổng, em mỏi tay rồi, tốt xấu gìanh cũng nên tỏ thái độ.”

Vương Cư An đã quen cảnh tượng này, anh mỉm cười đứng dậy, thuận tay dập điếu thuốc vào gạt tàn, cầm ly rượu nói với cô gái: “Cô còn trẻ tuổi, cótiền đồ. Tôi uống hết ly này, cô tùy ý.”

Cô gái có thân hình cao ráo, nhưng vẫn chỉ giống con chim nhỏ bên cạnhVương Cư An. Hai người cùng đứng một chỗ trông rất nổi bật. Chỉ làkhoảng cách hơi gần, cô gái hơi bối rối, mỉm cười ngước nhìn anh. Côđang định giơ cánh tay trắng trẻo vòng qua cổ người đàn ông, Vương Cư An đã nhẹ nhàng ngoắc tay cô, cúi đầu uống ly rượu của mình.

Cô gái hơi ngây ra, nhưng cũng uống rượu. Mọi người đều vỗ tay tán thưởng.

Con trai ông bộ trưởng lên tiếng: “Mọi người đều biết thế nào gọi là“thương hoa tiếc ngọc” rồi chứ? Anh bạn này rất xảo quyệt. Có anh bạn ởđây, hình tượng của chúng ta trong mắt phái nữ rớt xuống đáy vực.” Mọingười lại cười ồ, đề tài dần chuyển sang người khác, quên cả chuyện TôMạt kính rượu, khiến cô có một buổi tối an lành.

Sau khi tan cuộc, mọi người giải tán, Lão Triệu vẫn ngồi ở ghế lái phụ. Anh ta quay đầu hỏi Tô Mạt: “Hôm nay trạng thái của Tô tiểu thư dường nhưkhông tốt lắm. Tinh thần "chiến đấu" đến sứt đầu mẻ trán của cô biến đâu rồi?”

Tô Mạt chống chế: “Đâu có, hôm nay tôi cũng uống không ít.”

Lão Triệu nói đùa: “Tôi thấy cô như con mèo lười biếng, sếp tổng còn phải ra mặt giúp cô.”

Tô Mạt cười cười, không đáp lời.

Một lúc sau, Vương Cư An mới lên tiếng: “Chén rượu đó không uống là đúng. Lão Triệu, gần đây anh không xem tin tức à?”

Lão Triệu ngây ra: “Sếp, tin tức gì?”

Vương Cư An hỏi: “Bí thư Khổng trước đây ở nơi nào?”

“Giang Nam.”

“Thành phố Tân Châu thuộc tỉnh Giang Nam vừa bị ủy ban điều tra kỷ luật “songquy” hai người, đều là cộng sự của bí thư Khổng.” Vương Cư An nói tiếp:“Bí thư Khổng là người vô cùng thận trọng. Trong số những người tôi mờiăn cơm tối nay có hai người do ông ấy đề bạt. Ông già nhà Phương thiếugia là bạn chiến đấu cũ của ông ấy, còn một người là họ xa, một ngườikhác bên nhà vợ. Thật ra ông ấy không muốn tham gia, đủ thấy hiện tạiông ấy lặng lẽ đến mức nào. Sao ông ấy có thể ôm ấp phụ nữ ở nơi như thế này? Tất nhiên, bữa ăn là do chúng ta mời bằng được để bồi dưỡng tìnhcảm. Nhưng không thể quá ồn ào, cần giữ đúng chừng mực.”

Lão Triệu gật đầu lia lịa, Tô Mạt nghe không mấy dễ chịu. Trợ lý của VươngCư An vừa lái xe vừa cất giọng cung kính: “Vương tổng, tôi cảm thấy“chừng mực” là thứ khó nắm bắt nhất. Có những lời, nói ra cũng không ổn, không nói cũng không ổn. Uống nhiều rượu không tốt, uống ít cũng khôngtốt, rất khó. Nếu có thể đạt tới trình độ cầm và buông một cách tự nhiên như sếp tổng và Triệu tổng thì tốt biết mấy.”

Vương Cư An có tâm trạng khá tốt, anh nhẫn nại chỉ bảo: “Con người sống trong xã hội, trước mặt đối tượng khác nhau đóng những vai khác nhau. Lúc cần hạ mình thì đừng tỏ ra cao ngạo quá, lúc cần cao ngạo thì đừng hạ thấpbản thân. Có lúc cần nhã nhặn, có khi phải chơi hết mình. Cần phải nắmvững và rèn luyện bí quyết này.” Anh ngừng một lát: “Nếu không làm đượcthì nên ngậm miệng. Có một số người, đừng thấy cô ta ít lời mà coithường cô ta, những người nói ít hiếm khi xảy ra sai sót, thế là đủrồi.”

Lão Triệu mỉm cười, nói một câu: “Hôm nay trợ lý Tô nói rất ít, rõ ràngkhông có tinh thần. Tiểu Tô, xảy ra chuyện gì mà cô khác hoàn toàn ngàyhôm trước?”

Tô Mạt cố gắng mỉm cười, trả lời lấy lệ: “Đâu có! Triệu tổng, bản thân tôi còn chẳng cảm thấy gì, tôi luôn như vậy mà.”

Triệu Tường Khánh vẫn không buông tha : “Hay là cô gặp người có ác cảm? Anhbạn trẻ tuổi vừa nãy tên gì? Anh bạn đi cùng cục phó Lý ấy?”

Người trợ lý ngẫm nghĩ: “Cậu ngồi cùng bàn với chúng ta? Hình như họ Lộ, cấpphòng, trước đây làm cảnh sát khu vực, mới được điều về cục cảnh sátthành phố.”

Tô Mạt vẫn im lặng, để mặc bọn họ đoán già đoán non.

Vương Cư An đột nhiên quay sang cô hỏi một câu: “Cô sống ở đâu?” Anh khôngnói không sao, anh mở miệng khiến trong lòng Tô Mạt càng hỗn loạn.

Tô Mạt báo địa chỉ, Vương Cư An dặn người trợ lý: “Đưa Tô tiểu thư vềtrước.” Lời nói của anh khiến đề tài câu chuyện bị đứt đoạn, trong xetrở lại bầu không khí yên tĩnh.

Một lúc sau, Lão Triệu hỏi: “Sếp, Phương thiếu chẳng phải ở quân khu GiangBắc hay sao? Tháng sau chúng ta đi Giang Bắc làm việc, hay là trực tiếptìm anh ta?”

Vương Cư An “ừ” một miếng: “Tìm anh ta cũng chỉ ăn bữa cơm, mượn xe ô tô màthôi.” Ngừng vài giây, anh đột nhiên hỏi: “Tô tiểu thư, cô là người vùng Giang Bắc?”

Trong lòng Tô Mạt hơi ngạc nhiên, không ngờ người đàn ông này lại chủ độngtán gẫu với cô. Cô đáp: “Không phải, tôi học đại học ở đó, công tác mấynăm. Sau này…” Cô không nói tiếp mà chỉ nhấn mạnh: “Đúng là tôi sống một thời gian ở đó.” Để tỏ thái độ lịch sự, lúc nói chuyện, cô đưa mắt vềphía đối phương.

Vương Cư An đang tựa người vào thành ghế phía sau, thần sắc rất mệt mỏi, trong mắt vằn tia máu, hơi thở đều đều.

Tô Mạt đột nhiên nghĩ, có lẽ cô bây giờ cũng là bộ dạng phờ phạc. Mặc dùcảnh đêm của Nam Chiêm rất rực rỡ nhưng con người đều mỏi mệt. Tình cờchạm phải ánh mắt Vương Cư An, cô vô ý thức né tránh, nhìn ra ngoài cửasổ.

***

Khoảng thời gian tiếp theo, Tô Mạt bị Vương Á Nam bố trí cùng cháu trai bàtham gia nhiều bữa cơm xã giao. Vương Á Nam không tiếc lời khen ngợi TôMạt trước mặt người khác, nói cô là trợ lý đắc lực của bà, là vũ khí bímật trên bàn rượu nên cho cháu trai mượn Tô Mạt để phòng thân. Bà nóiVương Cư An trước đây uống quá nhiều rượu, bây giờ đã ngoài ba mươi,không thể tiếp tục gây tổn hại sức khỏe.

Tô Mạt chỉ có thể hành sự theo mệnh lệnh, phát huy vai trò làm “hũ rượu”.

Về phương diện công việc, cô không có gì đáng chê trách. Cô biết rõ bảnthân khởi đầu quá muộn, văn phòng tổng giám đốc phần lớn là người trẻtuổi, học lực cao lại giỏi giang xuất sắc, ai cũng có thể thay thế vịtrí của cô. Có thể leo lên chức vụ ngày hôm nay, ngoài vận may, cô cầnbán mạng làm việc, giống như bây giờ, cô đang hành hạ dạ dày của mình.

Tô Mạt biết hôm nay cô uống hơi nhiều, tuy chưa đến mức say khướt nhưng dạ dày cuộn lên khó chịu. Đối phương mời hết ly này đến ly khác, cô đưamắt sang bên cạnh, Vương Cư An không có ý ngăn cản. Tô Mạt cảm thấy, đây chính là tác phong của dân làm ăn, dù có lúc anh tỏ ra phong độ hay cótình người, nhưng cũng chỉ vì lợi ích của bản thân anh mà thôi. Nếu côkhông có tác dụng, người ta sẽ mặc kệ cô sống hay chết.

Tô Mạt ngẩng đầu, bất đắc dĩ uống hết ly rượu. Sau đó không thể chịu nổi,cô đứng dậy đi nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Cô vừa nôn vừa niệm thầmtrong lòng: dạ dày của mình không phải là dạ dày, dạ dày của anh ta mớilà dạ dày.

Niệm vài lần, nôn xong xuôi, Tô Mạt liền xúc miệng rồi vỗ nước lạnh lên mặt, cô lập tức tỉnh táo trở lại. Cô lau khô mặt nhìn vào gương, người phụnữ trong gương sắc mặt nhợt nhạt, đôi mắt vô hồn, dưới mí mắt phải xuấthiện nếp nhăn mờ mờ. Lúc còn trẻ tuổi giày vò kiểu gì cũng chẳng sao,bây giờ chỉ cần không chú ý là lập tức nảy sinh vấn đề.

Quay lại phòng ăn, đối phương “tấn công” đợt thứ hai, Tô Mạt lại uống tiếp.Vương Cư An đột nhiên ngoảnh mặt về phía Tô Mạt, giơ tay chặn ly rượutrước mặt cô: “Ly cuối cùng, tôi sẽ uống cạn. Các vị hãy giữ tinh thần,lát nữa còn có tiết mục khác.” Nói xong, anh liền uống hết ly rượu củaTô Mạt.

Đối phương không làm khó, chỉ nói một câu “qua tửu phẩm biết nhân phẩm. Từviệc uống rượu có thể thấy mức độ trung thành của nhân viên.”

Vương Cư An lên tiếng: “Trung thành hay không cũng chẳng biết được, nhưng một khi nhận lương của tôi thì ít nhất cũng nên có tác dụng này.” Anh lạiquay sang Tô Mạt, khóe miệng nhếch lên: “Tô tiểu thư, có đúng như vậykhông?”

Bụng Tô Mạt ấm ách khó chịu, nhưng cô vẫn mỉm cười trả lời: “Sếp tổng quákhen rồi, tôi chỉ làm tròn bổn phận của mình mà thôi.” Vương Cư An cườicười.

Tiết mục tiết theo đương nhiên không cho nhân viên nữ đi cùng, Tô Mạt về nhà tắm rửa qua loa rồi lên giường đi ngủ. Đến sáu giờ sáng ngày hôm sau,cô bị chuông đồng hồ đánh thức nhưng không mở nổi mắt. Tô Mạt gắng gượng ngồi dậy, xương cốt trên toàn thân cô đau nhức, không một chút sức lực. Sờ trán hơi sốt, nhưng trong lòng cô mừng rỡ, tối nay nếu phải đi xãgiao, ít nhất cô cũng có lý do thoái thác.

Tô Mạt gắng gượng làm xong công việc trong tay cũng tới giờ nghỉ. Bởi vìdự án cải tạo sân bay cũ thành khu vực CBD, nên thời gian gần đây mọingười đều vô cùng bận rộn. Văn phòng tổng giám đốc đang tăng ca, Vương Á Nam vẫn còn trong phòng làm việc, Tô Mạt không dám về trước.

Trong lúc đầu óc quay cuồng, máy di động trên bàn đổ chuông. Tô Mạt vội bắtmáy, ở nhà gọi điện tới. Hôm nay con gái Thanh Tuyền rất vui vẻ, khôngngừng líu lo ở đầu kia điện thoại. Thấy con gái hào hứng, Tô Mạt khôngnỡ tắt điện thoại, chỉ hạ giọng trò chuyện cùng con gái. Cửa văn phòng ở đằng sau mở ra, Vương Á Nam hỏi: “Cô đang nói chuyện với con gái đấyà?”

Tô Mạt vội nói vài câu rồi cúp máy.

Thần sắc Vương Á Nam dường như hòa nhã hơn ngày thường, bà nói: “Nhà tôicũng có con cái, một đứa trẻ lớn đầu. Một người phụ nữ vừa làm cha vừalàm mẹ, không dễ dàng chút nào.”

Vừa nói, bà vừa xách túi đi ra cửa, Vương Cư An cầm túi tài liệu đi đằngsau, hai cô cháu vừa bàn xong công việc, xem ra không khí khá tốt. Vương Á Nam hỏi cháu trai: “Tối nay ăn cơm cùng ai? Tôi hơi mệt, để Tiểu Tôđi cùng anh?”

Vương Cư An liếc Tô Mạt một cái: “Mấy người bên ủy ban nhân dân thành phố vàvăn phòng phát triển đô thị, còn có cả Thượng tổng nữa. Cháu đã bố tríngười khác, hôm nay trợ lý Tô không cần đi nữa.”

Vương Á Nam lạnh mặt, nhưng bà không nói gì thêm. Tô Mạt hiểu rõ trong lòng,nếu cô đi theo, Vương Cư An làm sao có thể bàn chuyện làm ăn với ThượngThuần?

Vương Cư An đương nhiên không dẫn Tô Mạt đi cùng. Anh về văn phòng của mìnhcất tài liệu rồi triệu tập mọi người đi tới điểm hẹn. Gần đây, Vương CưAn suốt ngày ăn cơm xã giao ở bên ngoài, thời gian ngủ nghỉ rất ít, lạiuống nhiều rượu. Đến mức bây giờ hễ ngửi thấy mùi rượu là anh có cảmgiác buồn nôn. Mỗi lần thù tạc đến nửa bữa cơm là anh muốn chuồn về nhàđi ngủ, đồng thời anh bỗng dưng nhớ đến cảnh tượng ăn cơm gia đình cùngbố mẹ lúc còn nhỏ. Chỉ là bây giờ anh không có cách nào thưởng thức.

Bữa cơm hôm nay đủ sơn hào hải vị nhưng món nào Vương Cư An cũng thấy chánngán. Những buổi tụ tập xã giao như thế này chỉ có mấy đề tài nói đi nói lại, trong phòng đương nhiên không thiếu phụ nữ, các kiểu các loại đànbà. Trong bầu không khí nồng nặng hơi rượu và lợi ích, các cô gái có đặc điểm chung là có thể kích thích sự hưng phấn của đàn ông.

Cô trợ lý hôm nay Lão Triệu gọi đi cùng không tồi, rất biết cách nói chuyện, chỉ là tửu lượng hơi kém.

Về phương diện này, Lão Triệu cũng không chiếu cố phụ nữ. Nếu đối phươngcứ cố mời, anh ta sẽ không ngăn cản. Cô trợ lý mới ra đời, lại đi cùngông chủ lớn nên cố gắng biểu hiện tốt, dù không biết uống rượu nhưngcũng không từ chối.

Vương Cư An hôm nay không có người chuyên môn uống thay nên anh phải uống vài ly. Nhìn cô trợ lý mặt đỏ bừng bừng, anh bất giác nhắc nhở một câu: “Tô tiểu thư, cô còn có thể uống tiếp?”

Cô trợ lý ngây ra, cười cười, nhưng không đính chính. Cô ta bày ra vẻ mặtdựa dẫm Vương Cư An, khiến đám đàn ông xung quanh dạt dào hứng khởi. Đàn ông thường thích hưởng thụ điều này. Một người cất giọng trêu chọc, nói rượu là thuốc độc xuyên thủng đường ruột, còn “sắc” là nguồn gốc gâyhọa.

Vương Cư An lên tiếng: “Tô tiểu thư không biết uống rượu, các vị để cô ấy tỏ ý là được rồi.” Lời nói vừa thốt ra miệng, anh liền cảm thấy chỗ nào đókhông đúng. Còn chưa kịp làm rõ, cô trợ lý không nhịn được, đã lên tiếng nhắc nhở: “Sếp tổng, tôi họ Dương, anh gọi tôi Tiểu Dương là được rồi.”

Vương Cư An ngẩn người, cười cười: “Xin lỗi, tôi nói nhầm.”

Người bên cạnh nói: “Sao Vương tổng có thể nhầm tên một cô gái xinh đẹp như vậy? Anh nên uống chén rượu phạt.”

Buổi tối hôm đó, Vương Cư An uống hơi nhiều. Trên đường về nhà, anh bảo tàixế đưa anh đến công ty. Đến cổng công ty, nhìn lên tòa nhà tối om, anhcảm thấy mơ hồ: nửa đêm nửa hôm mình đến đây làm gì?

Vương Cư An nửa nằm nửa ngồi trong xe ô tô gọi điện thoại. Một lúc lâu sau,đầu kia mới có người bắt máy, hét lớn tiếng: “Bây giờ là mấy giờ, mẹ nósao suốt ngày gọi điện cho tôi làm gì?”

Vương Cư An lập tức tỉnh táo, chau mày cất cao giọng: “Vương Tiễn, mày thửnhìn xem bây giờ mấy giờ mà mày vẫn chưa thức giấc? Mày không cần đi học sao?”

Đầu bên kia im lặng, Vương Tiễn úp mở một lúc: “Không phải đâu ông già, con đang ngủ trưa, chiều nay con được nghỉ…”

4.

Vương Cư An không nói thêm một lời, lập tức cúp điện thoại, lại gọi vào sốmáy bàn. Đầu bên kia mãi mới bắt máy, trong lòng anh thở phào nhẹ nhõm.Anh hỏi con trai tình hình cuộc sống và việc học hành, đồng thời cằnnhằn vài câu.

Vương Tiễn đã mất hết kiên nhẫn, chỉ trả lời nhát gừng. Đầu óc Vương Cư Anhiện lên hình ảnh cà lơ phất phơ không đứng đắn của con trai, trong lòng hơi sốt ruột: “Thằng nhãi này, mày đừng có giở trò với bố. Chỉ cần màyngoáy đuôi một cái là bố biết mày muốn làm gì. Hãy cố gắng học tập, chú ý giữ gìn sức khỏe, thứ không nên động thì đừng động vào, đừng có chơibời mụ mẫm đầu óc, mọi việc phải giữ chừng mực."

Vương Tiễn không chịu đựng nổi, lẩm bẩm: “Con biết rồi, bố càng nhiều tuổicàng lắm điều. Bố là giun đũa trong bụng con, con có buồn tiểu, bố cũnglà người biết đầu tiên, thế đã được chưa?”

Vương Cư An bị con trai trêu tức, nghiến răng kèn kẹt: “Bây giờ mày giỏi rồi, dám nói chuyện kiểu đó với bố mày?”

Đầu bên kia không dám há miệng. Vương Cư An vừa lấy lại chút thể diện lậptức cúp điện thoại. Trong lòng anh thầm nghĩ: “Mẹ kiếp, lúc đó bố mày bị điên mới sinh ra mày, để bây giờ suốt ngày lo lắng bực tức. Nếu khôngcó mày, có phải bố mày sống sung sướng biết bao. May mà bố mày vẫn còntrẻ, không mắc mấy bệnh tim mạch, cao huyết áp…Bằng không bị mày chọctức đến nước nhồi máu cơ tim cũng không biết chừng.”

Dù nghĩ vậy nhưng anh không thể nói ra trước mặt con trẻ. Con trai anh cólẽ do thiếu mẹ từ nhỏ nên tính cách tương đối nhạy cảm yếu đuối, khôngbằng những đứa trẻ cùng độ tuổi khác. Vương Cư An cảm thấy huyệt tháidương đau nhức, định hút hết điếu thuốc lá rồi ra về.

Anh đẩy cửa xuống xe, tựa vào thân xe rút bao thuốc và bật lửa.

Tòa nhà tập đoàn An Thịnh thường khóa cửa vào lúc mười một giờ rưỡi tối.Văn phòng ở tầng trên tối om, chỉ có ánh đèn dưới đại sảnh, nơi bảo vệtrực đêm. Vương Cư An nheo mắt hút thuốc một lúc, đột nhiên thấy cánhcửa kính mở ra, một người từ trong đi ra ngoài.

Đó là cô gái trẻ có thân hình mảnh mai. Trên vai cô khoác túi nhỏ, tayxách cái túi lớn. Cô đưa mắt về phía anh nhưng coi như không nhìn thấy,đi thẳng ra điểm đỗ xe ở đầu đường, bắt một chiếc taxi.

Vương Cư An giơ tay nhìn đồng hồ, đúng mười một giờ rưỡi.

Anh hút hết điếu thuốc mới cảm thấy đỡ hơn một chút. Sau đó, anh ném mẩuthuốc lá, dùng chân dập tắt lửa, quay sang nói với tài xế: “Về nhà.”

Tô Mạt mười hai giờ đêm mới về đến nhà. Mặc dù chỉ muốn lên giường ngủngay nhưng tính cô sạch sẽ, mệt mỏi đến mức nào cũng phải tắm rửa tử tế. Đến khi tắm xong, cô đã tỉnh táo trở lại. Trong lúc chờ hong khô tóc,cô lấy laptop và tập tài liệu đối chiếu kỹ càng.

Gần đây Tô Mạt ít phải tham gia các bữa cơm xã giao. Vương Cư An luôn tìmđủ lý do gạt cô, sắp xếp người khác. Nhiều lần như vậy, Vương Á Nam cũng không thể miễn cưỡng. Tô Mạt cảm thấy bản thân gặp may, cô không cầnuống rượu cũng khỏi cần nói những lời khách sáo nịnh bợ, trên ngườikhông có mùi hôi của rượu thuốc. Nhưng Tô Mạt cũng chỉ thanh tịnh vàingày, lại được cấp trên giao nhiệm vụ mới, công việc lần này có áp lựckhông nhỏ. Sự việc bắt nguồn từ chính bản thân cô.

Thời gian gần đây, Vương Á Nam đặt hết tâm tư vào mảng thiết bị điện tử ôtô. Vừa vặn có một thành phố trực thuộc trung ương tổ chức cuộc triểnlãm nội bộ với thị trường trong nước và châu Á. Vương Á Nam ra sức khích lệ nhân viên của công ty chuẩn bị tham gia triển lãm. Tô Mạt dựa vào sở thích của bà chủ để kiếm miếng cơm nên cũng kiếm một số tài liệu cóliên quan, hoặc lợi dụng chức vụ của mình đi tìm kỹ sư của phòng nghiêncứu công trình tán gẫu. Nói đi nói lại thế nào cũng quay về đề tài dự án nên Tô Mạt nắm được ít nhiều.

Trong khi Vương Á Nam tỏ ra hưng phấn, phòng kinh doanh lại không mấy để tâm. Bọn họ thoái thác vài lần, vụ tham gia triển lãm bị đẩy sang phòng công trình. Phòng kinh doanh lấy lý do cuộc triển lãm liên quan đến kỹ thuật công nghệ cao, nhân viên kinh doanh không thể đảm trách. Ai ngờ phòngcông trình đang loạn như cào cào, hai kỹ sư mới ra nước ngoài đào tạo bị công ty khác săn đón, cùng một lúc xin nghỉ việc. Vương Á Nam nóngruột, lập tức triệu tập lãnh đạo các phòng ban, một mặt trách mắng, mặckhác thương lượng đối sách.

Mọi người đều làm rất tốt công việc tự kiểm thảo và tự phê bình, nhưng động đến vấn đề quan trọng, ai nấy tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.

Phòng công trình nhấn mạnh, bên chúng tôi vốn đã thiếu nhân lực, bây giờ lạiđi mất hai người, nhân viên khác chưa từng tiếp xúc lĩnh vực này, tiếnhành đào tạo cũng không kịp. Hai người vừa thôi việc tuy đã ký hợp đồngbảo mật với công ty, nhưng ở Trung Quốc, hợp đồng chỉ là tờ giấy lộn.

Vương Á Nam phát biểu, vì vậy An Thịnh nhất định phải tham gia triển lãm lầnnày. Chúng ta phải nắm bắt thời cơ trong lúc đối phương vẫn đang ở thờikỳ thích ứng. Những vấn đề khác chưa bàn đến vội, điều quan trọng bâygiờ là cử ai đi thích hợp?

Triệu Tường Khánh của phòng kinh doanh nghe mọi người thảo luận hồi lâu, cuối cùng nói một câu: “Đến bây giờ chúng tôi vẫn không hiểu thế nào gọi làứng dụng Ethernet trong lĩnh vực kỹ thuật ô tô, thế nào là mô thức ứngdụng.”

Mọi người đều nhìn anh ta, sắc mặt Vương Á Nam rất không vui, Vương Cư Anlặng thinh. Tô Mạt ngồi bên cạnh cắm cúi ghi chép, trong lòng cô nghĩthầm “Lão Triệu vì có Vương Cư An chống lưng nên mới tỏ ra chẳng sợ aihết.”

Chủ quản của phòng nghiên cứu đành đứng dậy giải thích những vấn đề trọngtâm của dự án. Nhưng liên quan đến thuật ngữ chuyên ngành, đừng nói làLão Triệu, nhân viên các phòng ban khác cũng hết sức mù mờ. Chủ quản của phòng nghiên cứu suốt ngày ngồi bên máy tính, thuộc dạng thư sinh thậtthà. Thấy mọi người không hiểu, anh ta rất sốt ruột, càng phát biểu càng rối rắm.

Tô Mạt muốn nói hộ anh ta, đồng thời cũng có ý thể hiện bản thân. Trầm tưtrong giây lát, cô ghé sát Vương Á Nam, hỏi nhỏ: “Kỹ sư Vương, tôi cóthể phát biểu vài câu không?” Được sự đồng ý của đối phương, cô mới giải thích lại một lượt vấn đề vị chủ quản trước đó phát biểu. Trong lúcphát biểu, cô đưa ra lý giải của mình, đồng thời sử dụng từ ngữ dễ hiểunhất

Người xung quanh bất giác gật đầu. Vương Á Nam hỏi Lão Triệu: “Bây giờ anhhiểu rồi chứ? Anh hãy để hai nhân viên có đầu óc nhanh nhạy một chút đến phòng nghiên cứu học hỏi vài ngày. Còn hơn hai mươi ngày nữa mới tớibuổi triển lãm, các anh hãy tranh thủ thời gian cho tôi.”

Lão Triệu lập tức than vãn: “Kỹ sư Vương, dự án này hơi khó, hội nghị yêucầu báo cáo bằng tiếng Anh từ đầu đến cuối, lại có nhiều con số và sơ đồ mạch điện. Người ngoại đạo như chúng tôi nhìn mà chóng hết cả mặt. Đếnlúc đó làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty. Hơn nữa…”Anh ta hạ giọng: “Gần đây phòng chúng tôi rất bận rộn, không thể bố trínhân lực…”

Vương Cư An buông một câu không mặn không nhạt: “Bên các anh bận như vậy sao?”

Lão Triệu biết ý, bảo trợ lý đưa ra lịch trình công việc, vừa giải thíchvừa phân tích. Lời giải thích cụ thể hóa đến mức mỗi nhân viên làm gìmỗi ngày. Vương Cư An tựa vào thành ghế không lên tiếng, khóe miệng anhẩn hiện ý cười.

Vương Á Nam chau mày, mặt mũi cau có. Bà đảo mắt một vòng, thấy người củaphòng nghiên cứu im lặng cúi đầu. Người của văn phòng tổng giám đốc cũng đều xuất thân từ ngành kinh tế và pháp luật nên không một ai lên tiếng. Không khí trong phòng hội nghị trở nên căng thẳng trong giây lát.

Triệu Tường Khánh cười ngượng ngập hai tiếng: “Kỹ sư Vương, tôi có một ứng cử viên, không biết có hợp ý bà?”

Vương Á Nam đang chán anh ta, bà chẳng thèm nhướng mắt, cất giọng lạnh nhạt: “Anh nói đi.”

Triệu Tường Khánh cũng không vòng vo tam quốc: “Tôi nghe nói trước đây Tôtiểu thư học chuyên ngành kỹ thuật, cô ấy lại từng làm qua công việctiêu thụ, đúng là nhân viên kỹ thuật kiêm tiêu thụ mà chúng ta đang cần, nói một cách khác là nhân tài tiêu thụ biết kiến thức về kỹ thuật. Mọingười cũng thấy rồi đấy, vừa rồi cô ấy phát biểu rất tốt, ít nhất tôicũng nghe hiểu vấn đề. Hơn nữa cô ấy tỏ ra rất chuyên nghiệp, đúng lànhân tài hiếm có, hiếm có.”

Mọi người đều dồn ánh mắt về phía Tô Mạt, Vương Á Nam cũng quay sang nhìn cô, thần sắc của bà dịu hẳn.

Tô Mạt bị Lão Triệu ba hoa khoác lác tâng bốc lên tận mây xanh, trong lòng cô lạnh toát. Kiến thức chuyên ngành của cô đã trả lại cho nhà trườngtừ mấy trăm năm trước, hơn nữa cuộc triển lãm cũng không liên quan đếnlĩnh vực tín hiệu điện tử. Tuy nhiên, bây giờ Vương Á Nam đang ranh giới bùng nổ, cô không thể làm trái ý bà. Đắn đo cân nhắc một lúc, Tô Mạtlên tiếng: “Tôi…tôi sẽ thử xem sao.”

Vương Á Nam lắc đầu: “Tôi không muốn nghe câu trả lời này. Cô nên nói “sẽ cố gắng hết sức mình” chứ không phải “thử xem sao”.

Tô Mạt đành mở miệng: “Vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức mình”.

***

Phòng nghiên cứu nhanh chóng đưa tài liệu cho Tô Mạt.

Đối diện với tập sơ đồ chuyên ngành và hướng dẫn sử dụng tiếng Anh dàybịch, Tô Mạt chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Cô tự chế giễu bản thân, ai bảo vừa rồi ti toe, nên bây giờ buộc phải "cầm củ khoai nóng bỏng tay".

Vương Á Nam còn lâu mới để ý đến tình cảnh của nhân viên. Bà vẫn dặn Tô Mạtlàm việc này việc kia như thường lệ, chứ không vì cuộc triển lãm mà thacho cô. Ngoài ra, Tô Mạt còn đăng ký học lái xe, sắp đến kỳ sát hạch.Bây giờ đúng là lúc tăng cường luyện tập trên đường phố. Sắp đến ngàynhận bằng lái, cô không cam tâm bỏ cuộc giữa chừng. Do đó, Tô Mạt vẫn đi học lái xe, thời gian còn lại, cô ra sức đọc sách và viết kỷ yếu bằngtiếng Anh. Tính ra mỗi ngày Tô Mạt chỉ ngủ ba bốn tiếng đồng hồ. Thờigian quả nhiên không bỏ qua một ai, năm hai mươi tuổi cô có thể thứcthông đêm học bài trước mỗi kỳ thi, bây giờ không thể. Vì vậy dù thờigian vô cùng cấp bách, Tô Mạt vẫn ép bản thân nghỉ ngơi dù chỉ một lúc.

Mạc Úy Thanh gọi điện hẹn Tô Mạt đi dạo phố làm đẹp. Tô Mạt nghĩ, vào thờiđiểm này, chắc chắn đặt mình lên giường massage là cô sẽ ngủ ngay, chibằng dùng khoảng thời gian đó đọc mấy trang sách. Thế là cô kiên quyếttừ chối. Nhớ tới sự nhờ vả của Châu Viễn Sơn, Tô Mạt nhắc khéo Mạc ÚyThanh ở trong điện thoại.

Ban đầu, Tô Mạt định bỏ qua chuyện này, nhưng nhớ đến vẻ mặt ngập ngừng như thể muốn nói rồi lại thôi của Châu Viễn Sơn, cuối cùng cô không đànhlòng.

Giọng nói lười nhác, không che giấu sự đắc ý của Mạc Úy Thanh ở đầu kiatruyền tới: “Lần trước tình cờ gặp anh ta, tôi biết thế nào anh ta cũngsẽ tìm số điện thoại của tôi. Không ngờ anh ta nhịn lâu như vậy, đúng là ngày càng có lòng kiên nhẫn.”

Tô Mạt cảm thấy hơi hối hận vì đã “đưa dê vào miệng cọp”. Cô hỏi lại: “Hay là tôi giúp cô từ chối?”

Mạc Úy Thanh cười: “Từ chối gì chứ? Dù chị không giúp, anh ta cũng có cáchtìm ra tôi. Chi bằng chị đưa thẳng cho anh ta, để anh ta bớt lo đi.”

Nghe Mạc Úy Thanh nói vậy, trong lòng Tô Mạt rất khó xử. Cô đoán quan hệgiữa Mạc Úy Thanh và Châu Viễn Sơn không phải bình thường. Nếu họ làm ra chuyện gì đó, Thượng Thuần liệu có thể nuốt trôi cục tức? Thế là cô từchối: “Chuyện này tôi không tiện can thiệp, cô cứ suy nghĩ kỹ đi.”

Châu Viễn Sơn cách một hai ngày lại hỏi thăm Tô Mạt. Tô Mạt đành nói chưaliên lạc được với Mạc Úy Thanh. Châu Viễn Sơn cũng không ép cô. Vài ngày sau, anh ta gửi tin nhắn: “Cám ơn cô, tôi đã liên hệ với cô ấy rồi.”

Tô Mạt cố gắng gạt bỏ suy nghĩ phức tạp ra khỏi đầu óc, tiếp tục vùi đầuvào công việc quá khả năng. Kể từ thời kỳ thi đại học, cô chưa bao giờchăm chỉ như lúc này. Tô Mạt lên mạng tra lại kiến thức thời đại học.Mạch điện mô phỏng và con chíp điện tử tuy dính dáng một chút đến dự ánnhưng cũng chỉ thuộc phạm vi kiến thức phổ thông, không đủ vận dụng.

Tô Mạt mượn thêm sách ở thư viện, lên mạng tìm đọc từ ngữ và tin tức cóliên quan, hoặc thỉnh giáo các đồng nghiệp ở phòng nghiên cứu. Cuốicùng, cô đọc tài liệu từ đầu đến cuối vài lượt, khoanh vùng trọng điểm,tiến hành tự thuật chi tiết, chú thích từ ngữ chuyên ngành và hình vẽ.Cô phảng phất hoàn thành bản luận văn dày mấy chục trang. Hơn một nămhọc thêm tiếng Anh không phải vô ích, đối với Tô Mạt, viết báo cáo không phải vấn đề lớn, nhưng cô vẫn còn lúng túng trong quá trình tự thuật.

Tô Mạt vừa viết báo cáo vừa tập phát biểu bằng miệng. Ban đầu, lưỡi cô ríu lại, luyện đến khi đầu lưỡi mềm ra, hai quai hàm lại bắt đầu cứng đờ,gương mặt trở nên không tự nhiên, tựa hồ có dấu hiệu tê liệt cơ mặt. TôMạt đi khám bác sỹ, bác sỹ kết luận do nguyên nhân tâm lý dẫn đến bắpthịt bị xơ cứng, kiến nghị cô nên tìm bác sỹ đông y mát xa cục bộ hoặcchâm cứu. Tô Mạt hết cách, cô không thể ngày ngày vác gương mặt cứng đờđi công ty, đành giành thời gian trị liệu, về đến nhà vẫn phải vừa tậpdiễn thuyết, vừa xoa bóp quai hàm. Cho đến khi Tô Mạt học thuộc lònghàng trăm từ ngữ chuyên ngành, cơ mặt của cô cũng đỡ hơn một chút.

Cứ như vậy một tuần trôi qua, Tô Mạt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Con người quả nhiên đến một độ tuổi và giai đoạn nhất định, muốn chuyên tâm hoàn thành công việc cũng là điều vô cùng xa xỉ.

Trong thời gian đó, nhà cậu ruột báo tin, còn hơn một tháng đến kỳ thi đạihọc nhưng Chung Thanh vẫn không muốn quay về trường. Cô bé nói muốn ởnhà tự học. Cậu mợ thương lượng, định nếu lần này thi không đỗ sẽ gửiChung Thanh tới quê nhà Tô Mạt để cô bé ôn lại một năm.

Tô Mạt gọi điện cho hai bên, để quyết định phương án cuối cùng. Đầu tiên,cô nhờ bố mẹ liên hệ trường học ôn thi. Bố mẹ cô sẽ đưa Thanh Tuyền đếnNam Chiêm chơi vào kỳ nghỉ hè, sau đó nhân tiện dẫn Chung Thanh cùng vềquê. Tô Mạt đã hơn một năm chưa về nhà. Với phương án này, ông bà Tô rất vui mừng, ông bà Chung cũng có thể yên tâm.

Trong hai ngày cuối cùng, Tô Mạt làm xong PPT, cấp trên lại thay đổi quyếtđịnh. Bởi vì đối tác mới chuyển máy móc và thiết bị bằng đường hàngkhông đến. Thiết bị được đóng trong thùng nhôm cỡ lớn. Đáng lẽ thiết bịtiếp tục được ủy thác vận chuyển đến thành phố diễn ra triển lãm nhưngsợ chậm trễ thời gian, Vương Á Nam bảo Tô Mạt lái xe chuyển thiết bị đitrước, còn những người khác sẽ đi máy bay vào sáng sớm ngày hôm sau. (PPT: viết tắt của từ PowerPoint)

Bởi vì lái xe tám tiếng đồng hồ liền, Tô Mạt mới nhận được bằng lái nêntrong lòng rất lo lắng. Cô biết rõ phương thức dùng người của Vương ÁNam, bà luôn khai quật tiềm lực của cấp dưới, hy vọng ai cũng biến thành người toàn năng. Tô Mạt không muốn để lộ vẻ nhút nhát trước mặt lãnhđạo. Ngẫm đi nghĩ lại, cô đề nghị Vương Á Nam cử một người trợ lý trẻtuổi có kỹ thuật lái xe giỏi đi cùng cô. Cô lấy lý do cần người giúp vận chuyển và lắp đặt thiết bị, lái xe đường dài có thể thay nhau.

Hôm xuất phát, Tô Mạt và người trợ lý đến công ty từ sáng sớm. Lần này, công ty điều một chiếc xe tốt.

Hai người chuyển thiết bị vào cốp sau, bên cạnh có người chạy tới giúp đỡ.Tô Mạt ngẩng đầu, phát hiện đó là Lão Trương, tài xế riêng của Vương CưAn. Lão Trương mở cửa trước, ngồi vào vị trí tài xế mới nói với Tô Mạt:“Tô tiểu thư, để tôi lái cho.”

Trong lòng Tô Mạt mừng thầm, có người tài xế lâu năm đi cùng, đường xa đếnmấy cũng không sợ. Cô khách sáo đáp: “Chú Trương, lái xe suốt tám tiếngđồng hồ rất mệt, dù sao chúng tôi cũng có bằng lái, chúng ta có thể thay nhau.”

Lão Trương điềm nhiên mở miệng: “Đừng nói là tám tiếng, tôi từng lái liêntục từ sáu giờ sáng đến sáu giờ tối. Cô cứ yên tâm chuẩn bị công việccủa mình là được.”

Tô Mạt nhìn gương mặt dãi nắng dầm sương của người tài xế, trong lòng rấtcảm động: “May mà có chú, bằng không chúng tôi đi đường chắc chắn sẽ lolắng sợ hãi, buổi tối đến đó ngủ cũng không ngon giấc.”

Lão Trương hưởng thụ câu nói này, cười ha hả: “Là Vương tổng suy nghĩ chu toàn, cậu ấy nhắn với tôi từ trước.”

Tô Mạt lặng thinh, đến khi ô tô chuyển bánh, cô mới hỏi: “Mấy ngày này Vương tổng không cần dùng xe?”

“Cậu ấy đi công tác rồi.” Lão Trương trả lời ngắn ngọn.

Lão Trương lái xe bình ổn, trên đường đi không gặp bất cứ trục trặc nào.Sau vài lần nghỉ ngơi giữa đường, Tô Mạt tựa vào thành ghế nghỉ ngơinhưng không thể chợp mắt. Một mặt, cô lo người tài xế mệt mỏi buồn ngủ.Mặt khác, cô lại nghĩ đến buổi triển lãm vào ngày mai. Điều duy nhất TôMạt có thể làm bây giờ là học thuộc lòng bài diễn thuyết. Tô Mạt lật giở tài liệu trong tay, xem rất tập trung, cô bất giác đọc ra miệng.

Đồng nghiệp trẻ tuổi ngồi ở ghế lái phụ ngủ gà ngủ gật. Lão Trương nói: “Tuy tôi nghe không hiểu, nhưng cô hãy đọc to một chút, có thể giúp tôi tỉnh táo.”

Tô Mạt cười cười, coi ông ta như khách hàng, diễn giải một lượt từ đầu đến cuối báo cáo.

Lão Trương lắc đầu: “Giọng nói của cô giống nhạc ru ngủ, nếu là trước đây sẽ bị “đấu tố” đấy."

Tô Mạt hơi xấu hổ: “Có phải tôi không chuyên nghiệp và không có khí thế lắm?”

Lão Trương lại lắc đầu: “Không phải, rất tốt. Ý của tôi là, dù nghe không hiểu nhưng tôi vẫn thích nghe.”

Tầm chạng vạng tối, ba người đến khách sạn công ty đặt trước. Sau bữa tối đơn giản, ba người về phòng nghỉ ngơi.

Tô Mạt cả đêm ngủ không yên giấc. Cô mơ thấy mình lên bục diễn thuyết,nhưng không thể tìm thấy file PPT trong laptop. Dưới hội trường ồn àohuyên náo, Vương Á Nam chau mày đanh mặt.

Cô giật mình tỉnh giấc, sống lưng toát mồ hôi lạnh, cố thế nào cũng khôngthể ngủ tiếp. Sau đó, Tô Mạt thức dậy kiểm tra máy tính, USB và bản copy trong điện thoại di động. Tiếp theo, cô chỉnh lý số liệu một lượt, thửdiện bộ quần áo mặc trong buổi báo cáo, lại đứng trước gương luyện tậpbiểu cảm và tư thế. Đến khi hai mí mắt díu vào nhau, cô mới bò lêngiường đi ngủ.

Ăn sáng xong, Tô Mạt đi hội trường triển lãm. Tuy vẫn còn sớm nhưng ngoàicổng đã đỗ đầy xe hơi. Vào cửa trình giấy mời, mỗi người được phát mộttấm thẻ đeo vào cổ. Cuối cùng tới đại sảnh lớn, Tô Mạt lên khu vực sânkhấu đi một vòng, tưởng tượng ra biển người ở bên dưới, trong lòng côhơi căng thẳng.

Càng những lúc như thế này, thời gian càng trôi nhanh. Dòng người ùn ùn kéovào cửa chính. Không bao lâu sau, Vương Á Nam cùng mấy thành viên hộiđồng quản trị và lãnh đạo công ty xuất hiện.

Khi Tô Mạt bước lên sân khấu, trước đó đã có mấy công ty diễn thuyết xong,người vừa diễn thuyết là một người đàn ông làm nghiên cứu, bài phát biểu của anh ta rất khô khan, bên dưới dần nổi lên tiếng ồn ào. Tô Mạt cảmthấy bầu không khí tương đối thoải mái.

Đến lượt Tô Mạt, bốn bề đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Sau lưng cô là màn hình cực lớn, phía trước là đám đông, ánh sáng từ cácngọn đèn tụ tập vào người Tô Mạt, cô cảm thấy toàn thân tê liệt.

Tô Mạt đưa mắt xuống hàng ghế đầu tiên. Vương Á Nam ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt vô cảm. Tô Mạt càng khẩn trương, cô giơ tay chỉnh lại micro trên cổ áo, âm thầm hít một hơi sâu rồi mới nói lời mở đầu.

Tô Mạt đột nhiên cảm thấy âm thanh vang vọng trong hội trường không phảicủa bản thân cô. Giọng nói xa lạ đập vào màng nhĩ, khiến tim Tô Mạt đậpthình thịch. Ngón tay cô run rẩy, cô cố gắng di chuyển con chuột, tàiliệu PPT xuất hiện trên màn hình lớn. Tất cả đều rất quen thuộc, Tô Mạtlại giở một trang, từng con chữ đều là tâm huyết của cô. Nhưng Tô Mạtvẫn chưa đủ tự tin. Sống đến từng tuổi này, cô chưa bao giờ phát biểutrước nhiều người như vậy. Hơn nữa phần lớn là tinh anh có học vấn cao.Trong lòng Tô Mạt khó tránh khỏi lo lắng, loại “gà mờ” kiểu ứng phó nhưcô bị người trong nghề nhìn thấu.

Tô Mạt lại một lần nữa hít một hơi sâu, điều chỉnh tốc độ lời nói. Dù đầuóc cô vẫn trống rỗng nhưng nhờ luyện tập vô số lần, ngôn từ vẫn tuôn ranhư suối. Phát hiện ra điều này, Tô Mạt thả lỏng tinh thần. Cô thầm động viên bản thân: “Người có chuyên ngành giỏi hơn mình không biết ăn nóibằng mình. Người giỏi ăn nói hơn lại không chuyên nghiệp bằng mình. Mình sẽ đánh cược một lần”.

Nhờ phát huy tinh thần hiếu thắng, Tô Mạt diễn thuyết ngày càng trôi chảy.Đúng lúc này, một người đàn ông đẩy cửa đi vào hội trường. Người đàn ông cao lớn điển trai thu hút mọi con mắt của phái nữ. Anh đi tới hàng ghếphía sau ngồi xuống, lặng lẽ dõi mắt lên sân khấu.

Tô Mạt bất giác ngừng lại trong giây lát. Nhưng cô nhanh chóng rời ánhmắt, phát biểu một lèo nội dung còn lại. Cho đến khi nghe tiếng vỗ tayrào rào ở bên dưới, lại thấy Vương Á Nam gật đầu, trái tim đang treo lơlửng của Tô Mạt mới quay về vị trí cũ.

5.

Lòng bàn tay Tô Mạt lạnh toát, cô không rõ mình đi xuống sân khấu bằng cáchnào, đôi giày cao gót bảy phân không hề loạng choạng, nhưng toàn thân cô như giẫm trên lớp bông. Đầu óc cô lúc tỉnh táo lúc mù mờ.

Đồng nghiệp đưa cho Tô Mạt một chai nước khoáng, Tô Mạt vội vàng cám ơn, cầm uống một ngụm. Khi kéo thùng chở thiết bị đi về khu vực triển lãm, TôMạt mới phát hiện đôi chân cô mềm nhũn, bước đi không còn vững vàng nhưtrước. Cô đứng ở đó một lúc, thầm động viên bản thân, nghiến răng lấyhết sức lực, cuối cùng cũng đưa thiết bị tới vị trí triển lãm.

Khâu tiếp theo là lắp đặt và chạy thử thiết bị, trưng bày thành quả của dựán. Để đề phòng sai sót, trước khi xuất phát, Tô Mạt đã luyện tập vô sốlần. Do đó bây giờ tuy không có tài liệu hướng dẫn sử dụng và sơ đồ mạch điện, cô vẫn có thể nói làu làu.

Dần dần có đông người đứng xung quanh bục triển lãm, lần lượt đưa ra câuhỏi với Tô Mạt. Trong đó có không ít người ngoài ngành, Tô Mạt khônghoàn toàn tự tin, tâm trạng vẫn hơi căng thẳng. Gặp phải vấn đề khónhằn, cô nảy sinh tâm lý ăn may như lúc thi đại học.

Tiếp theo là mấy khách hàng Đông Nam Á, nói tiếng Anh có đặc điểm riêng, TôMạt ứng phó qua loa. Cuối cùng còn lại một vị khách hàng Nhật Bản tươngđối cố chấp. Người này phát âm rất nặng, tiếng Anh pha lẫn tiếng Nhật,một từ đơn lặp đi lặp lại bốn năm lần, khiến Tô Mạt chẳng biết đường nào mà lần. Tô Mạt nhẫn nại lắng nghe nhưng đối phương vẫn tỏ ra không hàilòng.

Trán Tô Mạt đổ đầy mồ hôi, cô mấy lần đưa mắt về phía Vương Á Nam, tronglòng thầm nghĩ phải đuổi vị khách này đi chỗ khác bằng bất cứ giá nào,không thể để lãnh đạo phát hiện cô rơi vào tình trạng lúng túng. May màVương Á Nam bị mọi người vây quanh, chuyên tâm trò chuyện với người cùng ngành ở trong nước, không rảnh chú ý đến khu vực triển lãm, Tô Mạt mớimiễn cưỡng yên tâm một chút. Nhưng vừa ngẩng đầu, cô liền nhìn thấyVương Cư An từ đằng sau khu triển lãm tiến lại gần.

Vương Cư An đi trong tư thế oai phong, anh hầu như quen biết tất cả nhân vậtcó vai vế xuất hiện tại buổi triển lãm, hai bên bắt tay thân thiện, hoặc ghé sát tai thì thầm, thu hút sự chú ý của mọi người. Đến Vương Á Namcũng tỏ ra hiếu kỳ, khi phát hiện đối tượng chính là cháu trai mình, sắc mặt bà lộ vẻ ngạc nhiên. Nhưng bà nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh lùng và bình tĩnh.

Vương Cư An không đi thẳng về phía trước mà anh đột nhiên đổi hướng, đi sang khu vực triển lãm.

Tô Mạt đang dồn hết tâm tư đối phó với vị khách Nhật Bản, không ngờ bêncạnh xuất hiện một lãnh đạo cao cấp của tập đoàn. Cô lập tức ngượngngập, gương mặt nóng ran. Vương Cư An điềm nhiên như không, cũng chẳngchào hỏi một ai. Anh phảng phất chỉ có hứng thú với thiết bị đang đặttrên bục triển lãm. Xem xét một lúc, anh tùy tiện lật giở tài liệu trênbàn.

Tập tài liệu đó do Tô Mạt tự thu thập và viết ra. Vương Cư An đọc từngtrang một, gặp phải vấn đề mang tính chuyên ngành, anh xem xét kỹ hơn.Sau đó, anh dừng lại ở tập photo “Tiêu chuẩn thông tin mạng vô tuyến vàhữu tuyến” cuối cùng.

Tô Mạt không đoán ra ý đồ của Vương Cư An, cô không nhịn được liếc tập tài liệu trên tay anh. Vừa nhìn tài liệu, Tô Mạt lập tức sáng tỏ. Vấn đề vị khách Nhật Bản muốn biểu đạt hình như liên quan đến tiêu chuẩn IEEE802.3. Do ông ta nhầm lẫn giữa tiêu chuẩn và tên hiệp hội nên cô mớihiểu lầm ý của ông ta. Tô Mạt buông mấy câu tiếng Anh mang tính dò xét,đối phương thở phào nhẹ nhõm, cuộc trò chuyện của hai người coi như điđúng quỹ đạo.

Trước khi rời đi, vị khách Nhật Bản lấy tài liệu quảng cáo và danh thiếp củaTô Mạt, đúng lúc Vương Á Nam đưa người đến thị sát. Chứng kiến cảnhtượng này, bà tỏ ra khá hài lòng. Vương Á Nam quay sang cháu trai, lãnhđạm hỏi một câu: “Sao anh lại có mặt ở đây? Chẳng phải anh rất bận rộn?”

Vương Cư An đóng tập tài liệu, thản nhiên trả lời: “Một dự án có triển vọngnhư vậy, hơn nữa cô còn đích thân ra mặt, cháu đương nhiên phải đến họchỏi và cổ vũ.”

Vương Á Nam đột nhiên thể hiện thái độ nhiệt tình, bà cười nói: “Chương trình thời sự của kênh số một đài địa phương tối qua đặc biệt giới thiệu vềviệc nhập kỹ thuật của chúng ta. Tôi đoán anh cũng xem rồi.”

Vương Cư An vừa chào hỏi các thành viên hội đồng quản trị, vừa đáp: “An Thịnh một năm nộp nhiều thuế như vậy, có dự án nào không lên chương trìnhthời sự?” Câu nói này tương đối tùy ý, hòa lẫn trong tiếng ồn ào huyênnáo nên không rõ ràng, người bên cạnh cũng không phát hiện ra điều bấtthường.

Vương Cư An tuy ít tuổi nhưng có hình tượng tốt. Trong con mắt người khác,anh là người có nội hàm, ăn nói chững chạc, cử chỉ trầm ổn. Chỉ hai bacâu, anh đã thu hút mấy khách hàng lớn đi cùng Vương Á Nam. Người đứngđầu tập đoàn bị ra rìa trong phút chốc, trong khi bậc hậu bối nổi bậthơn hẳn.

Tô Mạt im lặng lắng nghe Vương Cư An nói chuyện. Anh tỏ ra hiểu biết về dự án lần này, thuật ngữ chuyên ngành dùng đâu ra đấy, rõ ràng chuẩn bịđầy đủ mới đến đây, chả trách khách hàng đều thích cùng anh thảo luận.

Vương Á Nam không còn nhiệt tình như trước đó. Bà chuyển đề tài, chỉ tay vàoTô Mạt: “Tô tiểu thư vừa lên phát biểu là nhân tài chúng tôi trả lươngcao mời về. Cô ấy từng tham gia dự án với công ty đối tác châu Âu, làngười rất có năng lực, làm việc không chê vào đâu được. Quý công ty nếucó vấn đề về phương diện kỹ thuật có thể hỏi cô ấy. Người của công tychúng tôi đều là “nửa thùng nước”, không dám múa rìu qua mắt thợ trướcmặt các vị.” Bà nói tiếp: “Bây giờ đông người, có gì buổi tối cùng ăncơm chúng ta bàn cụ thể sau.” (“Nửa thùng nước” chỉ những người kiếnthức nửa vời, không hiểu biết nhiều. Phàm là hạng người này đều thích tỏ ra mình rất hiểu biết)

Câu nói của Vương Á Nam đặc biệt chân thành nhã nhặn, khiến người kháckhông hề nghi ngờ điều gì. Chỉ có Tô Mạt thầm cảm thán, thảo nào thiênhạ nói các ông bà chủ đều là kẻ lừa đảo. Càng có khả năng lừa đảo cànglàm chủ lớn.

Tiếp theo, Vương Á Nam sai người đặt phòng ăn tốt nhất của khách sạn. Bà cómục đích kiểu gì cũng phải bàn xong một hai vụ làm ăn để lấy lại thểdiện trước các “bô lão” của hội đồng quản trị. Ý tứ của bà rất rõ ràng,đối phương là doanh nghiệp nhà nước quy mô lớn, nhà nước thế nào cũngcấp ngân sách. Một khi ngân sách dùng không hết, số tiền còn lại sẽ bịthu hồi, ngân sách của năm sau sẽ bị co lại. Do đó sớm muộn bọn họ cũnggiải ngân hết, chẳng qua chỉ là cuối cùng khoản tiền ngân sách rơi vàotúi ai. Chi bằng An Thịnh nhân cơ hội nhảy vào, ít nhất cũng thiết lậpquan hệ với đối phương rồi tính sau.

Tầm chiều tối, Tô Mạt cùng ngồi ăn cơm với bọn họ. Sau mấy vòng chúc rượu,khách hàng “chìa cành ôliu”, nhận lời hợp tác bằng miệng. Tốc độ tiếntriển khiến Tô Mạt không khỏi kinh ngạc. Cũng không biết do các thànhviên hội đồng quản trị của An Thịnh đích thân ra mặt khiến đối phương nể trọng hay đằng sau có nội tình khác. Thấy khách hàng thể hiện rõ tácphong quan liêu, lời nói cử chỉ ra vẻ ta đây, Tô Mạt dần ngả về khả năng thứ hai. (Chính sách “cành ô liu” là chính sách hòa bình do cựu tổng thống F.Kenedy đưa ra)

Sau bữa cơm, khách hàng hết sức hưng phấn, ám chỉ còn hoạt động tiếp theo.Người của An Thịnh đương nhiên cũng phải tham gia. Vương Á Nam chỉ địnhmấy nhân viên giỏi giao tiếp đi cùng, nhưng đối phương chọn Vương Cư An: “Vương tổng, tôi và Vương tổng mới gặp nhau nhưng cứ như quen biết từlâu. Tôi cảm thấy chúng ta nói chuyện khá hợp, bất kể cách biệt tuổitác. Vương tổng không đi tức là không nể mặt chúng tôi.”

Vương Cư An cười nói: “Ngài đã có lời vàng ngọc làm sao tôi dám không tuântheo. Nhưng tôi chỉ là bậc con cháu, mọi chuyện cần nghe mệnh lệnh củachủ tịch Vương.” Nói xong, anh ngoảnh đầu nhìn Vương Á Nam.

Cháu trai đã giữ thể diện của bà trước mặt khách hàng, tuy trong lòng Vương Á Nam không tình nguyện, nhưng bà chỉ còn cách gật đầu đồng ý.

Vương Cư An dặn người đưa Vương Á Nam về khách sạn trước. Anh lên tiếng: “Côtuổi tác đã cao, nên nghỉ ngơi sớm một chút, bằng không ảnh hưởng đếnsức khỏe.” Khi nói câu này, Vương Cư An đặt tay lên thành ghế sau lưngVương Á Nam, ghé sát tai bà cất giọng hết sức từ tốn. Người bên cạnh đều cho rằng cháu trai quan tâm đến bà cô nhiều tuổi, nhưng Vương Á Namnghe ra ý tứ trong lời nói của anh. Ánh mắt bà tối sầm, bà vỗ nhẹ lên mu bàn tay Vương Cư An: “Vậy thì phiền anh thay tôi tiếp đãi mấy vị lãnhđạo.”

Vương Cư An nói: “Cháu là cháu trai cô, mà cô còn khách sáo với cháu như vậy. Người một nhà nói những lời này xa cách quá.”

Buổi tối hôm đó, Tô Mạt và Vương Cư An phải lượn quanh thành phố, bởi đámkhách hàng chơi bời rất ác chiến. Bọn họ hết đi xông hơi lại đi hátkaraoke và uống rượu. Bên cạnh mỗi người đàn ông đều có hai cô gái trẻ.Lúc mới bắt đầu, bọn họ còn nghiêm chỉnh, sau khi uống vài ly rượu liềnthay đổi hoàn toàn. Bọn họ ôm các cô gái vừa hát vừa nhảy nhót. Ánh đèntối mờ mờ, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Tô Mạt mấy đêm liền ngủ không đủ giấc nên lờ đà lờ đờ, chỉ ngồi lặng lẽ ở góc phòng, tâm trạng cũng lênxuống theo điệu nhạc.

Tối qua, cô đứng bên cửa sổ phòng khách sạn ngắm cảnh đêm. Thành phố về đêm xe cộ như mắc cửi, đèn đóm sáng choang. Lúc đó, cô tràn đầy ý chí chiến đấu, bất giác cảm khái thế sự vô thường: nếu quá khứ không có trắc trở, thì làm sao có cơ duyên của ngày hôm nay và ngày mai tươi đẹp?

Bây giờ cô mới nhận ra, kiến thức chuyên ngành mà cô cố nhồi nhét trước đóvô tác dụng, nỗ lực trong nửa tháng trời chẳng thể sánh bằng một buổitối kỳ lạ.

Một khách hàng liếc qua Tô Mạt, nói với Vương Cư An: “Tô tiểu thư là ngườicó học thức, lại làm kỹ thuật, chắc không quen với những nơi như thếnày.”

Vương Cư An cũng không vạch trần, mỉm cười trả lời: “Học rộng đương nhiên sẽcó tầm nhìn, nhưng tầm nhìn quá cao, phạm vi tiếp xúc sẽ bị hạn hẹp. Làtốt hay xấu cũng chưa biết.”

Mọi người tìm được đề tài về sự thanh cao của người trí thức, lần lượt nhắc đến mấy nhân vật “hải quy” ở một doanh nghiệp nào đó, nói anh ta caongạo như thế nào, khó hòa nhập với xã hội và xu hướng chung ra sao.

Tất cả trò chuyện vui vẻ đến nửa đêm mới có khách hàng đề nghị giải tán.Vương Cư An bảo Tô Mạt lái xe tiễn khách hàng. Sau khi tiễn hết kháchhàng, hai người mới quay về khách sạn.

Tô Mạt cố giữ tỉnh táo. Vương Cư An ngồi ở ghế lái phụ lặng thinh. Sau đó, anh đột nhiên mở miệng: “Cô nhầm đường rồi, đáng lẽ phải rẽ phải ở ngãtư trước đó mới đúng.”

Tô Mạt mới lấy bằng lái chưa bao lâu, lại ở nơi xa lạ không rành đường. Cô hơi hốt hoảng: “Nơi này không thể quay xe, chúng ta làm thế nào đây?”

Vương Cư An nói: “Lan can phía trước có một chỗ hổng, cô có thể quay đầu ở đó.”

Tô Mạt do dự. Tuy bây giờ đã tối muộn nhưng trên đường vẫn đông xe cộ qualại. Hơn nữa nơi này cấm rẽ ngang, nếu cô lái xe bừa bãi, để xảy ra sựcố thì chết dở.

Vương Cư An tựa người vào thành ghế, liếc Tô Mạt: “Cô e ngại thì đừng quayđầu ở chỗ này. Nhưng tôi cũng không biết nên đi đường nào.”

Tô Mạt có ý định tìm đường khác. Vương Cư An lại nói: “Bây giờ cô không rẽ ngang sẽ không kịp đâu đấy. Hay là cô muốn đi với tôi cả đêm?”

Tô Mạt giật mình, đánh tay lái về bên trái theo phản xạ. Cô nhanh chóng rẽ sang bên kia đường rồi quay đầu.

Vương Cư An cất giọng uể oải: “Làm vậy mới đúng. Quy tắc chỉ là thứ “chết”,con người là vật thể “sống”. Con người “sống” sao có thể bị quy tắcngáng đường?”

Tô Mạt nghĩ thầm: chính vì nhiều người có suy nghĩ như anh nên xã hội mới ngày càng loạn.

Thấy cô lặng thinh, Vương Cư An cười cười: “Sao thế? Tô tiểu thư trở thành“hải quy” có học vấn cao trong một ngày, đến giờ vẫn chưa định thần à?”

Tô Mạt vội trả lời: “Không phải, hôm nay rất cám ơn Vương tổng chỉ bảo. Tôi đang định cám ơn anh.”

“Tôi chỉ bảo cô cái gì? Sao tôi không biết nhỉ?” Vương Cư An hỏi lại.

Tô Mạt vốn khó chịu khi nghe câu nói trước đó của anh, bây giờ đã giở hếtnhững lời nịnh bợ nhưng càng nói càng sai, trong lòng cô hoảng hốt, nhất thời không biết trả lời thế nào.

Vương Cư An đợi một lúc, thấy Tô Mạt vẫn im lặng, anh mới từ tốn mở miệng:“Người Nhật Bản nói tiếng Anh rất nặng. Họ quen dùng những âm tiết vaymượn trong tiếng Nhật để thay thế phiên âm tiếng Anh.”

Tô Mạt đáp qua loa: “Vương tổng đúng là kiến thức uyên bác.”

“Tôi từng sống ở bên đó hai năm.” Vương Cư An nói.

Tô Mạt nghĩ thầm: thế thì có gì lạ đâu?

Cô lại tiếp tục ngậm miệng. Vương Cư An lên tiếng: “Hễ sốt ruột là đỏ mặt. Cô sợ người khác không nhìn ra cô đang nóng ruột hay sao?”

Cũng không rõ do bốn bề yên tĩnh hay cơ thể mệt mỏi sau bữa nhậu nhẹt, TôMạt nghe ra một sự xao động trong âm thanh hơi khàn khàn của người đànông này. Nhưng cô không nghĩ ngợi nhiều, chỉ nói: “Tôi thấy anh tỏ rarất chuyên nghiệp khi bàn về vấn đề kỹ thuật với khách hàng. Anh mới là“người thật không lộ tướng”.

Vương Cư An mô phỏng giọng điệu của Tô Mạt: “Tô tiểu thư quá khen, tôi chỉ là ứng phó tại chỗ mà thôi. Tôi xem tài liệu do cô viết rồi học đi đôi với hành.” Anh ngừng lại vài giây, tiếp tục lên tiếng: “Trên đời này luôntồn tại loại người làm đá kê chân của kẻ khác, hơn nữa còn làm một cáchcam tâm tình nguyện, cô nói có đúng không?”

Tô Mạt hít một hơi sâu, cười cười: “Đó cũng là vì Vương tổng…tài trí vẹn toàn.”

Vương Cư An quay sang nhìn cô: “Ai mà chẳng thích nghe những lời tâng bốcnịnh nọt. Nhưng không phải câu nào cũng lọt tai, nguyên nhân thứ nhấtxem đối phương có biết ăn nói hay không, thứ hai là xem cô ta có thànhtâm hay không?”

Tô Mạt trề môi, không đáp lời.

Vương Cư An cười cười: “Cô đúng là chẳng biết vận dụng gì cả, rất chi vô vị.”

Lúc dừng xe lại, Tô Mạt mới mở miệng: “Vương tổng, đến nơi rồi. Anh cứxuống xe trước, tôi còn phải đi đỗ xe nữa. Chúc anh ngủ ngon.”

Vương Cư An đưa mắt ra ngoài cửa sổ, khách sạn quả nhiên hiện ra ngay trướcmắt. Anh “ừm” một tiếng. Đang định mở cửa xuống xe, Vương Cư An độtnhiên nhớ ra điều gì đó, quay người nhìn Tô Mạt, đồng thời cất giọngbình thản: “Cô muốn mượn dự án này để leo cao, bà già chưa chắc đã ủnghộ. Cho dù trước đây bà ấy có suy nghĩ đó, bây giờ cũng chưa chắc có thể thực hiện. Cô cứ chờ xem tôi đoán đúng hay sai?”

Vương Cư An nói xong liền xuống xe, đóng sập cánh cửa, sải bước dài đi vào khách sạn.