Lạc Chốn Phù Hoa

Chương 4: Đối đầu



Nhà xưởng sụp đổ, bên đống gạch ngói tạp loạn có dấu vết của máy đào và máy ủi đất. Có thể tưởng tượng máy móc hạng nặng không kiêng dè giày xéonơi này như thế nào.

Thời tiết tương đối lạnh nhưng Tô Mạt toát mồ hôi, cô ngó nghiêng tìm ngườinhà. Mấy người nông dân đứng gần đó cho biết: "Ông chủ Chung bị đè gãychân nên được đưa đi bệnh viện ở phía trước cấp cứu."

Tô Mạt vội vàng lao đi bệnh viện, quên cả cảm ơn. Vào bệnh viện, Tô Mạttìm một lúc mới thấy ba người mặt mũi tái nhợt đang ở trong phòng bệnh.

Chung Minh đờ đẫn nhìn Tô Mạt. Cô gái nóng tính nhanh mồm nhanh miệng ngàynào bây giờ không một chút tinh thần. Ông Chung nằm trên giường bệnh,một chân bó bột, sắc mặt trắng bệch. Vài ngày không gặp, Tô Mạt cảm thấy cậu già đi mấy tuổi. Bà mợ hai mắt sưng mọng, vừa nhìn thấy Tô Mạt, bàlập tức kéo tay cô, cất giọng nghẹn ngào: "Cháu mau đi cầu xin ông chủcủa cháu. Cậu mợ vẫn chưa ký hợp đồng di dời, sao bọn họ có thể dỡ nhàchứ?"

Ông Chung mở mắt, muốn nổi nóng nhưng không có sức lực: "Bà nói với con béthì có tác dụng gì? Con bé chỉ là nhân viên bình thường, lại không cùngmột công ty, tìm ông chủ cũng vô ích."

Bà mợ sụt sịt: "Không thử sao biết được. Gọi 110, cảnh sát đến rồi lại đimà không lập án. Họ nói cưỡng chế di dời không thuộc phạm vi quản lý của bọn họ. Tìm người có liên quan thì ai nấy đều đùn đẩy trách nhiệm. Minh Minh chạy ngược chạy xuôi một ngày mà chẳng giải quyết được việc gì. Dù sao Tô Mạt cũng từng tiếp xúc với lãnh đạo công ty, Tô Mạt đi cầu xin,không biết chừng sẽ được bồi thường nhiều một chút, còn đỡ hơn bâygiờ..."

Tô Mạt ngỡ ngàng, không hiểu tại sao vụ này lại liên quan đến công ty điện tử An Thịnh. Cô chợt nhớ ra, các đồng nghiệp từng nhắc đến chuyện tổngcông ty định xây dựng một khu khoa học kỹ thuật ở ngoại ô thành phố. Lúc đó, do không thuộc phạm vi công việc nên Tô Mạt không để ý.

Càng nghe bà vợ nói, ông Chung càng tức giận: "Bà vẫn còn nghĩ đến chuyệnbồi thường? Đám người đó từ một năm trước đã đến xem phong thủy của khuvực này. Sau đó, bọn họ suốt ngày bám nhằng nhẵng đòi chúng ta nhượnglại. Tôi đã biết đấu không lại bọn họ, người làm ăn nhỏ như chúng ta chỉ là miếng thịt trên thớt của người ta mà thôi. Tôi vốn định nhận tiền,tìm một nơi khác mở xưởng may. Chỉ tại bà tham quá, không chịu nhượngbộ. Bây giờ thì hay rồi, thiết bị máy móc, quần áo vải vóc đều bị chôndưới đống gạch vụn, muốn tìm cũng không tìm lại được..."

Bà mợ bật khóc nức nở, lao đến đánh vào cẳng chân không đau của ông chồng: "Tôi là đồ ăn hại nên tôi mới tìm người đàn ông kém cỏi như ông. Đitheo ông phải chịu khổ cực cả đời, bây giờ xảy ra chuyện, ông còn tráchtôi. Nếu ông giỏi giang như người ta, liệu tôi có trông chờ vào mấy đồng tiền tiền trong tay người khác không?"

Ông Chung nhắm mắt, không nói thêm một từ, để mặc bà vợ giày vò. Tô Mạt vàChung Minh vội lao đến kéo bà ra ngoài. Bà mợ vẫn khóc. Tô Mạt địnhthần, hỏi nhỏ Chung Minh: "Chân cậu làm sao vậy? Có nghiêm trọng không?"

Chung Minh lắc đầu: "Bị rạn xương..."

Bà mợ vừa lau nước mắt vừa tiếp lời: "Tại cậu cháu không tính trước tínhsau, cũng chẳng xem tuổi tác của bản thân, tự nhiên chạy đi khoe sức.Tối qua không biết một đám người chui ở đâu ra đến đập phá nhà xưởng.Cậu cháu chạy đi ngăn cản người ta, thế là bị gạch rơi trúng chân..."

Không đợi bà nói hết câu, ông Chung cắt ngang lời: "Tô Mạt, cháu hãy nghecậu, quay về đi làm đi. Cháu đừng nhúng tay vào chuyện này, bởi khôngliên quan đến cháu. Ngoài ra, Chung Thanh nhờ cả vào cháu, cháu chăm sóc con bé, coi như giúp cậu rồi." Nói xong, ông âm thầm thở dài.

Sống mũi Tô Mạt cay cay, cô nói: "Chung Thanh sống ở nhà cháu rất ổn, cậu mợ cứ yên tâm...Ngoài ra, vụ cưỡng chế dỡ nhà là do ai làm? Nếu là tổngcông ty sai người giở trò, cháu sẽ đi tìm bọn họ."

Chung Minh nói: "Vô dụng thôi chị ạ. Đám người tối qua là một lũ lưu manh. Em đã tìm đến ba nơi nhưng không ai chịu thừa nhận, đều thoái thác tráchnhiệm lẫn nhau. Lần trước, hôm bố em không thể đi họp phụ huynh choChung Thanh ấy, có người đến nhà xưởng xem xét đánh giá, bắt bố mẹ em ký tên chuyển nhượng. Chuyện này mà gây ầm ĩ, công nhân sẽ không đến làmviệc, bố mẹ em đương nhiên không đồng ý. Bố mẹ em thuê mảnh đất này 30năm, có giấy trắng mực đen đàng hoàng. Vậy mà tối qua đã bị san bằng.Bọn họ bám lấy bố mẹ em hơn một năm rồi. Tại bố mẹ em nghĩ, nếu bố mẹ em không đồng ý, bọn họ cũng chẳng làm gì được nên chẳng bận tâm đến bọnhọ. Thời gian sau chị đi công ty đó làm việc, bố mẹ em nói đừng cho chịbiết, nếu không chị lại khó xử, bây giờ tìm việc làm chẳng dễ dàng..."

Nghe lời con gái, cơn ác mộng lại tái hiện trong đầu óc ông Chung. Ông xuatay lia lịa: "Đừng nói những lời vô dụng nữa. Tô Mạt, cháu mau về đi,giúp cậu chăm sóc Thanh Thanh. Chuyện nhà xưởng đợi chân cậu lành lạirồi tính sau."

Thấy tâm trạng của bố có vẻ kích động, Chung Minh đành bảo Tô Mạt đi trước,nếu có chuyện gì sẽ tìm cô thương lượng. Tô Mạt thấy thời gian không còn sớm, Chung Thanh đến giờ tan học, cô đành chào cậu mợ ra về.

Trên đường về nhà, Tô Mạt lại một lần nữa đi ngang qua nhà xưởng nhỏ. Nhìnthấy cây liễu ở trước cổng bị xe ủi đất xô gãy, cô chợt nhớ đến dáng vẻtươi tốt mơn mởn của nó trước đây. Lúc bấy giờ, cô thường chuyển quần áo từ trong kho ra bãi đất trống bên cạnh cây liễu phơi nắng. Chớp mắt đãhơn nửa năm trôi qua, lần đầu tiên cô gặp Vương Tư Nguy cũng chính ở nơi này.

Vương Tư Nguy...Nghĩ đến người đàn ông này, mạch suy nghĩ của Tô Mạt càng trở nên rõ ràng. Cậu cô kinh doanh xưởng may nhỏ nên không thể có quan hệvới Vương gia. Như vậy, anh ta đến đây là vì vấn đề di dời nhà xưởng.Ông Chung không muốn đám công nhân phân tâm nên giấu kín như bưng vụnày.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Tô Mạt không thể bình tĩnh. Xuống xe taxi, côcòn quên trả tiền, để người tài xế phải nhắc nhở. Về đến nhà, cô cố gắng lấy lại tinh thần đi nấu cơm. Khi Chung Thanh trở về, cô vẫn chăm sócem gái như thường lệ. Lúc ăn cơm, Chung Thanh kể chuyện ở trường, Tô Mạt sợ em gái nhận ra điều bất thường, miễn cưỡng ứng phó. Chung Thanh độtnhiên hỏi: "Chị, hôm qua là chủ nhật, sao bố mẹ em không đến thăm em."

"Chắc cậu mợ bận việc ở nhà xưởng." Tô Mạt đáp.

Chung Thanh nói: "Em định bảo bố mẹ mua cho em cái iphone, cái điện thoại emđang dùng quá cũ rồi...Em ăn xong sẽ gọi điện cho bố mẹ."

Tô Mạt vội ngăn lại: "Chị vừa gọi điện cho cậu mợ, cậu mợ đang bận tiếpkhách. Mấy ngày này tương đối bận rộn, cậu mợ nói vài hôm nữa sẽ đếnthăm em."

Chung Thanh dù sao vẫn còn là con nít, nên sắc mặt lộ rõ vẻ thất vọng. Nghĩđến tình hình nhà cậu, Tô Mạt không đành lòng, cô nói: "Cuối tuần nàychị dẫn em đi mua."

Lúc này, cô em họ mới vui mừng, bắt đầu kể chuyện trường học. Tô Mạt trả lời lấy lệ. mấy ngày tiếp theo cũng không bị phát hiện.

Đến thứ sáu, Tô Mạt vừa rời khỏi công ty liền vội vàng đi chợ về nhà nấucơm. Trong nhà tối om, khi bật đèn sáng, cô mới nhìn thấy Chung Thanhngồi bó gối cúi thấp đầu trên ghế sofa. Trong lòng Tô Mạt có dự cảmchẳng lành, nhưng cô vẫn hỏi: "Hôm nay em tan học sớm thế?"

Chung Thanh ngẩng mặt, viền mắt đỏ hoe. Cô nói nhỏ: "Có phải nhà xưởng bịngười ta phá rồi? Xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao chị lại giấu em?"Trưa hôm nay Chung Thanh gọi điện về nhà, Chung Minh nghe máy. Nhắc đếnchuyện mua iphone, Chung Minh nóng tính lập tức chế giễu em gái: "Saunày đến cuộc sống cũng trở thành vấn đề, mày còn đòi mua này mua nọ."Chung Minh nhất thời kích động kể hết chuyện xảy ra gần đây.

Tô Mạt tiến lại gần nhẹ nhàng xoa đầu em gái: "Bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của em là học hành, cậu mợ không muốn em phân tâm nên mới khôngcho em biết. Em đừng lo, bố mẹ và chị gái em đều ổn cả. Chỉ cần ngườikhông sao là tốt rồi, "rừng vẫn còn xanh", sau này chúng ta còn cơ hộiđòi lại công bằng."

("Rừng vẫn còn xanh" là vế đầu của câu thành ngữ "Để cho rừng còn xanh, sợ gì không củi đốt")

Chung Thanh lặng thinh, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng. Cuối cùng, côđột nhiên buột miệng: "Trước đây, bố em bảo em thi đại học Hongkong,tiền học phí một năm mười mấy vạn. Bây giờ tình hình nhà em như vậy, dùem đi Bắc Kinh học đại học, bố mẹ em liệu có thể lo nổi tiền học phíkhông? Nếu không có tiền, em nỗ lực học tập nhiều năm như vậy cũng thành công cốc."

Tô Mạt thở dài, tiếp tục an ủi em gái: "Chẳng phải vẫn còn hơn nửa năm emmới thi đại học? Em không cần bận tâm chuyện tiền nong, chỉ cần em họctốt, bố mẹ em chắc chắn sẽ nghĩ cách."

Chung Thanh "vâng" một tiếng, nói: "Bây giờ em không có khẩu vị, em về phòng đọc sách đây." Nói xong, cô đứng dậy đi về phòng.

Tô Mạt gọi em gái, hỏi: "Em có biết bố em bị thương ở chân không?"

Chung Thanh đáp: "Em nghe Chung Minh nói rồi. Chị ấy còn mắng em một trận."Dừng lại một hai giây, cô lại nói: "Chỉ là một cái máy di động thôi mà,em chẳng cần."

Tô Mạt im lặng nhìn em gái một lúc mới mở miệng: "Chị gái em nóng tính quá...Thôi, em về phòng đọc sách đi."

Vài ngày sau là 26 tháng 12 âm lịch, là ngày công ty tổ chức liên hoan cuối năm.

Từ sáng sớm văn phòng đã loạn như cào cào, đồng nghiệp nam trò chuyện hànhuyên, đồng nghiệp nữ lần lượt đi làm đầu tóc, chuẩn bị trang phục mặcvào buổi tối. Giới lãnh đạo của công ty cũng mắt nhắm mắt mở không quảnlý chặt, coi như đây là luật bất thành văn. Tô Mạt không có tâm trạnglàm việc, một mình thẫn thờ ở phòng trà nước. Tùng Dung vỗ nhẹ cô mộtcái: "Được rồi, cô cũng nên làm gì thì làm đi. Không phải cô mặc bộ đồnày vào buổi tiệc tối nay đấy chứ?"

Tô Mạt không có hứng thú. Cô định xin nghỉ, nhưng chợt nghĩ, nếu vắng mặt, cô sẽ không có cơ hội gặp Vương Cư An. Không gặp anh ta, cô làm sao đòi lại công bằng cho cậu mợ? Nhưng dù cô làm ầm chuyện này, liệu có tácdụng không? Vụ nhà xưởng vốn chẳng có chứng cứ, cô mà gây ầm ĩ chắc chắn sẽ bị mất việc. Bây giờ gia đình cậu mợ gặp khó khăn, cô càng không thể thất nghiệp. Tô Mạt nghĩ nát óc, nhưng cách này không được cách kiacũng không xong. Cô giống một người bị trói chân tay, đồng thời bị némxuống nước. Cô chỉ có thể mở to mắt nhìn dòng nước đục ngầu nhấn chìmthân thể mà không có sức lực phản kháng.

Đến tầm chiều tối, lãnh đạo và nhân viên của các công ty con trực thuộc tập đoàn đều tập trung vào một chỗ, hội trường vô cùng ồn ào náo nhiệt. Ainấy đều ăn mặc chỉnh tề, cười nói vui vẻ.

Tô Mạt mặc bộ đồ công sở bình thường, lặng lẽ đứng cạnh bàn. Trong buổitiệc có người nhắc đến dự án khu khoa học kỹ thuật, nói đây là dự án lớn nhất mà tập đoàn thầu được trong năm nay. Bọn họ lại cho biết, khu vựcngoại ô phía tây thiếu nước không gần biển, công ty mua thêm một mảnhđất xây dựng thành khu phong cảnh hồ nước nhân tạo, sẽ càng thu hút đầutư từ bên ngoài...Tô Mạt nghe một lúc, hai tai bỗng dưng ù ù.

Không bao lâu sau, ngoài cửa đỗ mấy chiếc xe hơi sang trọng, mọi người đềudồn ánh mắt về phía đó. Một đoàn người đi vào, dẫn dầu là một người phụnữ ngoài năm mươi tuổi, trang điểm nhã nhặn, tiếp theo là Vương Cư An.Tô Mạt chưa bao giờ quan sát Vương Cư An một cách trắng trợn như vậy. Cô gần như nhìn chằm chằm khi anh từ cửa đi vào, xuyên qua đám đông, cuốicùng lên sân khấu phía trước.

Vương Cư An mặc comple chỉnh tề, toàn thân anh tỏa ra khí chất của một ngườiđàn ông thành công, cử chỉ hành động ung dung trầm ổn, nụ cười đúng lúcđúng chỗ, không thể bắt bẻ. Tô Mạt đưa mắt, liền thấy Vương Tư Nguy điđằng sau, anh ta cũng là "dáng vẻ con người mà hành vi như loài chó".Trong lòng Tô Mạt càng buồn bực khó chịu.

Đúng lúc này, Tùng Dung đột nhiên chạm nhẹ vào cánh tay Tô Mạt, chị ta ghésát nói nhỏ: "Cô còn nhớ người đàn ông chúng ta gặp ở cửa hàng quần áokhông?" Tùng Dung trề môi về phía đám người: "Cô nhìn thấy chưa, anhchàng cao cao đứng bên cạnh sếp tổng ấy. Lúc ở cửa hàng tôi đã cảm thấyrất quen mắt, tôi từng gặp cậu ta ở buổi liên hoan trước đây. Cậu tahình như họ Châu, là cố vấn pháp luật gì đó..."

Tô Mạt liếc Châu Viễn Sơn rồi lại dừng ánh mắt ở Vương Cư An. Tùng Dungvẫn lải nhải bên tai cô, kể cho cô nghe chuyện phiếm về các đồng nghiệpkhác. Nhưng Tô Mạt một bụng oán hận, lời nói của chị ta chẳng hề lọt tai cô.

Vương Cư An lên sân khấu phát biểu. Anh không còn vẻ nghiêm túc cao ngạothường ngày mà nói chuyện thoải mái hài hước, khiến nhân viên nữ từ giàđến trẻ ngồi bên dưới cười rần rần. Đến Tùng Dung cũng cảm thán: "Vị sếp tổng này...được hưởng gien tốt của nhà họ Vương, đi đâu thu hút đámđông đến đó."

Tô Mạt không thể kiềm chế, cầm túi xách đứng dậy đi ra ngoài. Tùng Dunggiật mình, muốn kéo cô lại nhưng không kéo nổi. Tô Mạt nhất thời buồnbực nên mới có hành động này. Nhưng đến lúc cất bước, cô mới phát hiệnđường đi ra ngoài dài dằng dặc, cửa ra vào khách sạn tựa hồ ở một nơirất xa xôi.

Các đồng nghiệp ngồi ở hàng ghế sau dồn ánh mắt vào Tô Mạt. Ở trên sânkhấu, Vương Cư An cũng đưa mắt nhìn. Anh cảm thấy bóng lưng của ngườiphụ nữ hơi quen, lập tức nhớ ra là ai. Anh bất giác dừng bài phát biểu,trong lòng có phần tức giận, không rõ xuất phát từ việc người đàn bà ởbên dưới không nể mặt sếp tổng, hay là vì thần kinh của anh quá nhạybén. Hai ý nghĩ vừa vụt qua, Vương Cư An liền lấy lại bình tĩnh.

Ban đầu, Tô Mạt còn tỏ ra thản nhiên. Dần dần, mọi người đều quay về phíacô, khiến cô bước càng nhanh hơn. Cô thậm chí nghe thấy tiếng giày caogót nện thình thịch trên nền đá hoa, trong lòng hết sức bối rối.

Đi đến bậc cầu thang bên ngoài cửa, Tô Mạt mới thở hắt ra. Cách đó khôngxa có người cười hỏi: "Sao cô ra về sớm thế? Sếp của các cô vẫn còn đang phát biểu ở bên trong." Châu Viễn Sơn đứng bên cạnh bồn hoa nhàn rỗihút thuốc. Anh ta vừa búng tàn thuốc, vừa ngoảnh đầu nhìn Tô Mạt.

Tô Mạt nhớ ra người đàn ông này, nhưng cô chỉ nở nụ cười miễn cưỡng với anh, vội vàng chui vào chiếc taxi đỗ ngoài cửa.

Châu Viễn Sơn hút hết điếu thuốc mới vào bên trong khách sạn. Lúc này, lãnhđạo tập đoàn đã phát biểu xong, đến tiết mục giải trí của nhân viên. Anh ta đảo mắt quanh phòng, cuối cùng nhìn thấy hai anh em họ Vương đanghút thuốc trò chuyện trong phòng nghỉ.

Vương Cư An cất giọng lạnh lùng: "Nhờ phúc của chú, hôm nay tôi phải ứng phó giới truyền thông suốt một ngày."

Vương Tư Nguy ho khan một tiếng, thần sắc mất tự nhiên: "Em cũng hết cách.Ông chủ của nhà xưởng đó dễ nói chuyện, em còn tưởng vụ này không khógiải quyết. Ai ngờ vợ ông ta há miệng to như sư tử, rõ ràng là hành vilừa đảo mà."

Vương Cư An nheo mắt nhả khói thuốc: "Vì vậy chú cho người đến dỡ nhà xưởng của họ?"

Vương Tư Nguy dè dặt đứng một bên, nói nhỏ: "Tụi nó hành động vào nửa đêm,bọn họ cũng không biết là ai làm, lại không có bằng chứng, chắc khôngsao...Nếu không anh nói đi, chúng ta phải làm thế nào bây giờ...sẽ không có chuyện gì đấy chứ?"

Vương Cư An liếc anh ta một cái: "Chú sợ rồi à? Sao lúc bày trò, chú khôngbiết sợ? Chú đúng là ngu xuẩn, làm việc chẳng có đầu óc, xong rồi mới sợ hãi thì giải quyết được vấn đề gì?" Anh tắt đầu thuốc: "Dỡ rồi thìthôi. Lẽ nào bắt chú xây lại cho bọn họ? Chỉ cần không có người chết,tất cả chẳng là gì cả."

Vương Tư Nguy thở phào nhẹ nhõm, gật đầu: "Vâng, em cũng cảm thấy đây khôngphải chuyện to tát. Hơn nữa đám người đó là do Thượng Thuần liên hệgiúp."

"Chú không cho tay đó lợi lộc, người ta chịu giúp chú?"

Vương Tư Nguy cười hì hì: "Làm gì có chuyện không cho..."

Vương Cư An lắc đầu: "Công tác vỗ về không được qua loa đại khái, phải bày tỏ sự đồng tình với người ta, nhưng không được đưa nhiều tiền hơn mức quyđịnh. Nếu chú bỏ nhiều tiền, bọn họ sẽ tưởng chú chột dạ, càng được nước lấn tới. Một số việc có thể để Thượng Thuần tham dự, dù sao anh ta cũng có ô dù mạnh, lại thích thể diện, lãnh đạo ở trên chắc chắn sẽ giảiquyết đâu vào đấy. Giới truyền thông cũng không đáng e ngại, con ngườichết vì đồng tiền, cho đám phóng viên ít tiền, coi như bọn họ quảng cáogiúp. Những việc còn lại chú tự xử lý, đừng bắt tôi suốt ngày đi chùiđít cho chú...Mau biến đi!"

Vương Tư Nguy vâng dạ, lập tức rút ra ngoài.

Nghe cuộc trò chuyện của hai anh em, Châu Viễn Sơn định bỏ về. Nhưng tình cờ gặp Vương Tư Nguy đi ra ngoài, anh ta không tiện cứ thế bỏ đi, ít nhấtcũng phải chào hỏi người ở bên trong một tiếng. Thế là anh ta thản nhiên đi vào phòng nghỉ.

Vương Cư An tựa người vào thành ghế sofa hút thuốc, trầm ngâm suy nghĩ. Nghetiếng bước chân, anh nhướng mắt nói: "Dạy mãi cũng không tỉnh ngộ. Mẹnó, mệt thế không biết."

Châu Viễn Sơn ngập ngừng vài giây, chỉ tay lên trần nhà, đồng thời mở miệng: "Anh vừa vặn ngồi ngay dưới xà nhà, xà nhà ép tim, đương nhiên mệtrồi."

Vương Cư An nghe xong, bất giác phì cười.

2.

Tô Mạt đột nhiên cảm thấy cô không hiểu chút gì về Chung Thanh.

Cô lặng lẽ quan sát mấy ngày liền, biểu hiện của Chung Thanh đặc biệt bình tĩnh, học hành và nghỉ ngơi như bình thường, tâm trạng không hề xaođộng. Tất cả những điều này khiến Tô Mạt không khỏi bất an. Cô thuộcloại người không quen phân tích bằng lý trí, nhưng loại người này thường được ông trời ban cho trực giác khá chuẩn xác.

Tô Mạt càng dành nhiều tinh lực chăm sóc em họ. Hầu như mỗi ngày cô đềuđưa Chung Thanh đi học, nhìn em gái đi vào lớp mới yên tâm. Buổi tối côcũng cố gắng về sớm, nấu cơm xong xuôi, cô ra cổng khu chung cư chờ đợi. Nếu thời gian còn sớm, cô sẽ đi bộ đến trường, đón Chung Thanh về nhà.Nếu buổi tối Chung Thanh về muộn, cô sẽ lập tức gọi điện thoại. Nhiềulần như vậy, Chung Thanh tỏ ra bực dọc. Qua sóng điện thoại, Tô Mạt nghe ra sự khó chịu của em gái. Thế là cô lại bắt đầu tự trách, cho rằng bản thân quá khẩn trương, ngược lại tạo áp lực cho em gái, đồng thời luônnhắc nhở em gái về biến cố của gia đình.

Tô Mạt nỗ lực thuyết phục bản thân tin tưởng đối phương. Cô phải chạy đichạy lại giữa nhà, công ty và bệnh viện nên vô cùng mệt mỏi, khó tránhkhỏi tình trạng lơ là Chung Thanh.

Lúc nhà trường gọi điện cho ông Chung, Tô Mạt cũng đang ở bệnh viện. Cô chủ nhiệm cho biết, gần đây Chung Thanh thường vắng mặt tại các tiết tự học buổi tối, có phải gia đình xảy ra chuyện gì ảnh hưởng đến cô bé?

Tô Mạt giật mình kinh ngạc, bởi Chung Thanh vẫn đi học đều đều, về mặtthời gian chẳng có gì khác thường. Cô vội vàng về nhà, tìm Chung Thanhhỏi cho rõ ràng. Trên đường đi, Tô Mạt viện các lý do biện hộ cho emgái. Có lẽ vì lo lắng sinh hoạt phí của gia đình nên Chung Thanh đi làmthuê? Hoặc giả em gái chê nội dung bài giảng của thầy giáo nên đi thưviện đọc sách...Tô Mạt cho rằng, Chung Thanh là người bất cứ chuyện gìcũng giấu trong lòng, bề ngoài luôn tỏ ra thờ ơ. Nhưng trên thực tế, côbé hy vọng có thể chia sẻ gánh nặng với gia đình, cùng người nhà vượtqua cửa ải khó khăn. Tô Mạt dùng kinh nghiệm của bản thân khuyên nhủChung Thanh, với mục đích xóa bỏ nỗi lo không cần thiết trong lòng emgái.

Đến khi Tô Mạt nói xong, Chung Thanh quả nhiên đáp: "Tốc độ giảng bài củathầy giáo quá chậm, thà em đi thư viện đọc sách, như vậy càng tiết kiệmthời gian hơn." Thấy em gái rút bài thi có điểm số rất cao từ cặp sách,dù ngoài miệng Tô Mạt vẫn nhắc nhở đừng kiêu ngạo tự mãn nhưng tronglòng cô cảm thấy được an ủi không ít. Tô Mạt dặn em gái gọi điện thoạivề nhà báo tin, để cậu mợ yên tâm.

Sau một phen hú vía, cuộc sống trở lại bình thường.

Chung Minh không ngừng bôn ba khắp nơi để đòi công bằng nhưng đi đến đâu cũng đụng phải "bức tường cứng". Cuối cùng chẳng còn cách nào khác, ôngChung đành ký hợp đồng bồi thường với công ty xây dựng, đồng thời phảidọn khỏi nơi ở trước đó. Thời gian trước, ông Chung vốn có ý định làmlại từ đầu, nhưng sau "cú ngã" vừa rồi, ông vẫn chưa gượng dậy nổi.Người nhà không nỡ ép ông, chỉ còn cách ăn vào vốn, đợi vết thương củaông lành hẳn rồi tính kế lâu dài.

Buổi tối, nghĩ đến chuyện nhà cậu nên Tô Mạt ngủ không ngon giấc. Ban đêmnửa mê nửa tỉnh, cũng không rõ là hiện thực hay đang trong giấc mộng, cô mơ hồ cảm thấy cửa phòng trong mở ra, ánh đèn chiếu vào sofa giường ởphòng khách mà cô đang nằm, hắt lên mặt cô. Tiếp theo, Tô Mạt lại nghethấy có người đẩy cửa nhà vệ sinh, cô đột nhiên giật mình tỉnh giấc.

Nhờ ánh sáng tỏa ra từ phòng trong, Tô Mạt nhìn đồng hồ treo tường, đã hơnhai giờ sáng. Cô lại dõi mắt về cửa nhà vệ sinh đang khép hờ, bên tronghình như có động tĩnh. Tô Mạt khoác áo đứng dậy, định đi đến nhà vệ sinh dặn Chung Thanh ngủ sớm. Ai ngờ Tô Mạt hình như nghe thấy tiếng khóc ởbên trong, cô hốt hoảng đẩy cửa đi vào.

Vòi nước ở bồn rửa mặt mở hết cỡ, nước chảy ào ào. Chung Thanh không khóc,cô bé đang cúi thấp người xuống bồn rửa mặt nôn ọe. Tô Mạt tiến lại gầnvỗ lưng em gái. Chung Thanh vừa nôn vừa nói: "Chị, món cá buổi tối không tươi nên em bị đau bụng."

Đầu óc Tô Mạt hơi mơ hồ. Cô nghĩ buổi chiều cô mới mua con cá đó, rõ rànglúc cô vớt từ dưới nước, nó vẫn còn sống nguyên, cô mới đưa cho ngườibán hàng làm sạch, làm sao có chuyện không tươi? Hơn nữa dù cá bị bỏthuốc, cô ăn cũng có việc gì đâu?

Tô Mạt vội vàng đi lấy nước và thuốc chống nôn. Chung Thanh vẫn nôn ọekhông ngừng. Lúc này, cô bé chỉ nôn ra nước, tiếp đó là mật xanh mậtvàng, cuối cùng chẳng còn gì cả, cô bé chảy nước mắt nôn khan.

Đầu óc Tô Mạt vụt qua một ý nghĩ nào đó, khiến cô vô cùng sợ hãi. Đến khihiểu ra vấn đề, hai chân Tô Mạt mềm nhũn. Cô đứng như trời trồng ở đó.

Chung Thanh cảm thấy dễ chịu hơn một chút, ngẩng đầu nhìn Tô Mạt. Gương mặtcô bé nhợt nhạt, chóp mũi đỏ ửng, đôi mắt đờ đẫn vô hồn.

Tô Mạt mở miệng một cách khó nhọc: "Thanh Thanh...có phải em...có phải em đã làm chuyện gì?"

Chung Thanh trợn mắt nhìn Tô Mạt. Hai người nhất thời im lặng.

Trong lòng Tô Mạt thấp thỏm bất an: "Em hãy nói thật cho chị biết, có phải em cùng đàn ông...làm chuyện đó..."

Sắc mặt Chung Thanh hơi kỳ lạ, nhưng cô bé không nói một lời nào, chỉ lấykhăn mặt lau sạch miệng rồi đi về phòng, tắt đèn lên giường, trùm chănkín mít. Tô Mạt đi theo sau, cô lại bật đèn sáng, tiến lại gần kéo chănem gái, lặp lại câu hỏi, nhưng Chung Thanh vẫn lặng thinh.

Tô Mạt cảm thấy bản thân sắp suy sụp, lồng ngực tắc nghẽn khiến cô khôngthở nổi. Cô kéo Chung Thanh ngồi dậy, bắt cô bé mở miệng, hy vọng cô béphủ nhận suy đoán của cô. Nhưng bất kể Tô Mạt nói gì, Chung Thanh vẫn bỏ ngoài tai. Đến cuối cùng, Tô Mạt chẳng còn hơi sức, trầm mặc tầm mườiphút, cô mới hỏi: "Người đàn ông đó là ai? Có phải là Vương Tiễn...bạncùng bàn của em?"

Chung Thanh ngơ ngẩn nhìn cô, không lêntiếng phủ nhận. Sau đó, cô bé nằm vật xuống giường, nhắm nghiền hai mắt, kéo chăn kín người. Tô Mạt ngồi ở phòng ngoài suốt đêm, khóc sưng haimắt.

Trời còn chưa sáng hẳn, Tô Mạt kéo Chung Thanh dậy,đi bệnh viện xét nghiệm. Kết quả có rất nhanh, dập tắt tia hy vọng cuốicùng của Tô Mạt. Tô Mạt lảo đảo đi ra ngoài, Chung Thanh có vẻ tỉnh táohơn cô, cô bé chậm rãi đi theo sau Tô Mạt.

Bệnh viện cáchnhà không xa, hai chị em kẻ trước người sau về khu chung cư. Vừa lênnhà, Tô Mạt liền nhìn thấy bà mợ và Chung Minh đỡ ông cậu chờ ở ngoàicửa. Chung Minh hỏi cô: "Chị không mang máy di động à? Em gọi điện thoại cho chị, nghe thấy tiếng chuông ở trong nhà. Mới sáng sớm hai chị em đã đi đâu vậy? Đi mua đồ ăn sáng à?"

Tô Mạt luống cuống, hỏi lại: "Sao mọi người lại đến đây?"

Chung Minh nói: "Nửa đêm bố em làm ầm lên, nhất định không chịu nằm viện, kêu tốn tiền. Nơi ở mới cũng chưa sắp xếp xong nên nhà em định để bố emsống ở đây hai ngày, chị xem có được không?" Chung Minh nói nhỏ vào taiTô Mạt: "Ông già bị đả kích nặng nề nên thay đổi tính nết, nói thế nàocũng không thông, đành làm phiền chị."

Tô Mạt không nói được hay không được, cô cúi đầu mở cửa, để mọi người vào nhà.

Thấy con gái nhỏ im lặng từ đầu đến cuối, bà mợ hỏi Tô Mạt: "Hai chị em sao thế? Vừa cãi nhau à?"

Chung Thanh đứng yên một chỗ cắn móng tay, Tô Mạt không dám trả lời. Cô nắmchặt tờ xét nghiệm trong tay, chỉ muốn xé nát tờ giấy. Tô Mạt vô ý thứcgiấu quyển sổ y bạ ra đằng sau lưng nhưng đã bị bà mợ nhanh tay giậtlấy: "Mới sáng sớm đã đi khám bệnh? Ai bị ốm? Thanh Thanh phải không?"

Trên quyển sổ y bạ đề tên giả, ô độ tuổi điền bừa con số "21". Tờ xét nghiệm viết rất rõ ràng, kết quả thử nước tiểu là dương tính, chứng tỏ đã cóthai.

Bà mợ nghi hoặc ngẩng đầu: "Của ai vậy?"

Chung Thanh trả lời dứt khoát: "Của con."

Mọi người sững sờ. Bà mợ há hốc miệng, một lúc lâu vẫn không thể thốt ralời. Sau đó, bà vừa khóc vừa ném quyển sổ y bạ vào người Tô Mạt: "Tôinhờ cô trông con bé, cô trông kiểu gì mà ra nông nỗi này. Cô nói đi, côăn nói với cậu cô thế nào?"

Ông Chung đờ người trên ghế sofa, thở hổn hển.

Trong lòng Tô Mạt vô cùng hỗn loạn. Cô quỳ chân xuống đất, cất giọng nghẹnngào: "Cậu, cậu hãy bình tĩnh, hãy bình tĩnh. Là cháu không đúng, cậuđừng xúc động quá..."

Chung Minh trố mắt: "Chị, Chung Thanh, chuyện này là thế nào vậy?"

Mấy người phụ nữ sụt sịt. Chung Thanh ngược lại câm như hến. Ông cậu vôcùng tức giận, định giơ tay đánh con gái út. Tô Mạt vội ngăn lại: "Làlỗi của cháu. Chung Thanh không dám nói sự thật...Chuyện này...con traicủa ông chủ An Thịnh chắc chắn có liên quan."

Chung Minh trừng mắt: "Em sẽ đi tìm thằng khốn đó tính sổ với nó."

Tô Mạt kéo em họ: "Chị đã nghĩ suốt đêm. Chúng ta phải tìm cách, đối phó với loại người này không thể hành động bừa bãi..."

Chung Minh hỏi: "Nghĩ cách? Chúng ta có thể nghĩ ra cách gì chứ?"

Tô Mạt đáp: "Cho dù báo cảnh sát, bọn họ cũng sẽ nói đen thành trắng. Đấuvới loại người này, nếu không nghĩ cách, lẽ nào chúng ta đọ xem mạng ailớn hơn?"

Bà mợ vừa khóc vừa nghiến răng: "Tôi biết trong lòng cô nghĩ gì, cô sợ bịđuổi việc đúng không? Lúc cô mới chân ướt chân ráo đến đây, gia đìnhchúng tôi đối xử với cô thế nào? Bây giờ sao cô nỡ đối xử với chúng tôinhư vậy? Tô Mạt, cô làm gì thì làm, nhưng đừng làm "sói mắt trắng", cẩnthận có ngày bị báo ứng..." ("Sói mắt trắng": vong ơn bội nghĩa)

Tô Mạt cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cô miễn cưỡng đứng dậy: "Được, bây giờcháu sẽ đi gặp bọn họ hỏi rõ ràng." Cô lảo đảo đi ra cửa, cảm thấy toànthân như bị rút hết chân khí, chỉ còn lại cái vỏ trống rỗng, trong lòngvừa đau đớn vừa phẫn nộ. Cô quay đầu nhìn Chung Thanh, vẻ mặt em họ cóphần lo lắng bất an. Nhưng cô bé vẫn là nữ sinh đơn thuần, dung nhankiêu ngạo, trẻ trung xinh đẹp như thường lệ.

Đầu óc Tô Mạt ong ong, cô ra ngoài đường bắt một chiếc taxi: "Đi trụ sở của tập đoàn An Thịnh."

Người tài xế ngẩn ra: "Tôi biết công ty này, nhưng địa chỉ cụ thể ở đâu mới được?"

Tô Mạt cất cao giọng: "Anh không biết đường còn lái taxi kiểu gì?"

Gặp phải người phụ nữ ghê gớm, tài xế không dám ho he. Sau khi hỏi đườngmấy người, đi nửa vòng thành phố, cuối cùng anh ta cũng đưa Tô Mạt đếnnơi.

Tô Mạt đi thẳng vào đại sảnh tập đoàn An Thịnh. So với tòa nhà màu sắc ảmđạm của công ty điện tử An Thịnh, nơi này rất trang trọng và khí thế. Tô Mạt chẳng thèm nhìn ai, cô đi theo mấy người khách vào thang máy, lêntầng trên mới hỏi thăm. Mọi người nói hôm nay có cuộc họp hội đồng quảntrị thường kỳ, Vương tổng đang ở phòng hội nghị tầng trên nữa...

Tô Mạt thuận lợi đi thẳng tới cửa phòng hội nghị. Thấy cô thư ký hốt hoảng chạy đến ngăn cản, Tô Mạt lập tức đẩy cửa. Mọi người ở trong phòng dồnmọi ánh mắt về phía Tô Mạt. Tô Mạt chẳng để ý đến ai, chỉ nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi bên tay phải vị trí chủ tịch. Cô cất giọng lạnhlùng: "Vương Cư An."

Vương Cư An rất kinh ngạc, anh nhíu chặt lông mày, bỏ tài liệu trong tayxuống bàn, nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh: "Ở đây đang họp, cô có việccần tìm tôi thì hẹn trước thời gian."

Tô Mạt tiến lại gần Vương Cư An: "Đối với anh mà nói, chuyện này vô cùng nhỏ bé, không mất nhiều thời gian của anh."

Vương Cư An dò xét Tô Mạt một lượt. Không hiểu nguyên nhân tại sao, anh độtnhiên có hứng thú, bất giác đẩy ghế ngồi, lịch sự đứng dậy, mỉm cườinói: "Được thôi, tôi cho cô nửa phút đồng hồ. Thời gian của các thànhviên hội đồng quản trị là rất quý giá, cô hãy trình bày rõ vấn đề trongvòng ba mươi giây, nhưng chỉ lần này thôi đấy, không có lần sau."

Đối phương quan sát cô từ trên cao, ngữ khí thoải mái chế nhạo, Tô Mạt nhất thời hoảng hốt, đầu óc cô đột nhiên trống rỗng.

Vương Cư An nhẫn nại đợi một lát mới lên tiếng nhắc nhở: "Cô còn mười giây.Nếu cô không tự mình đi ra ngoài thì tôi sẽ kêu bảo vệ mời cô ra ngoài. Ở đại sảnh dưới lầu có cái gương, sao cô không soi cho kỹ, đây là nơi côcó thể tùy tiện ra vào?"

Tô Mạt đỏ bừng mặt, nỗi oán hận dội lên đầu. Cô không hề nghĩ ngợi, lập tức vung tay. Một tiếng "bốp" giòn giã vang lên.

Vương Cư An hoàn toàn bất ngờ trước hành động của Tô Mạt, anh chỉ cảm thấy má trái đau rát. Anh lập tức đanh mặt, trừng mắt nhìn Tô Mạt.

Tô Mạt cất giọng run run: "Anh dỡ nhà của người khác, còn bảo con trai đichà đạp con gái nhà người ta. Cô bé đó mới mười bảy tuổi, tương lai xánlạn, vậy mà anh cũng có thể ra tay? Làm những chuyện xấu xa, buổi tốianh có thể ngủ yên giấc? Lương tâm được yên ổn? Không đúng, con ngườianh vốn chẳng có lương tâm. Nhơ nhớp bẩn thỉu, xấu xa tồi tệ mới là phẩm chất của anh."

Mọi người trong phòng hội nghị đã trợn mắt há mồm từ lâu. Vương Cư Annghiến răng: "Mẹ nó, đám bảo vệ chết ở đâu rồi? Loại người nào cũng chovào để gây chuyện ầm ĩ."

Tô Mạt lùi lại phía sau một bước: "Anh khỏi cần sốt ruột, tự tôi sẽ đi.Anh hãy cẩn thận đấy, trong cống rãnh cũng có thể lật thuyền."

Vương Cư An giơ ngón tay chùi mép. Anh hiển nhiên cho rằng, câu dọa dẫm vừarồi rất ấu trĩ. Sau đó, anh đột nhiên nhếch miệng cười: "Tô tiểu thư, cô yên tâm đi, buổi tối tôi luôn ngủ rất ngon. Ví dụ buổi tối hôm đó, xinhỏi cô ngủ có ngon không? Hay là cô ngủ ngon quá, ngon chưa từng thấynên mới để bụng?"

Tô Mạt đỏ mặt, khí thế tiêu tan mất một nửa trong giây lát. Vương Cư Ancất giọng lạnh lùng: "Đừng có lúc nào cũng nghĩ đến chuyện giở trò trước mặt tôi. Loại đàn bà như cô, tôi gặp quá nhiều, cô vẫn chưa đủ đẳngcấp."

Nói xong, Vương Cư An lại ung dung ngồi xuống ghế, phảng phất cái bạt taivừa rồi là tát vào mặt người khác, không liên quan đến anh. Thấy bảo vệtừ bên ngoài xông vào, anh còn trêu chọc: "Sức chiến đấu của các anhkhông được, đã bị chậm một bước rồi. Nhưng người xưa nói rất đúng, "chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu". Hơn nữa đây chỉ là cái bạttai nhẹ như lông hồng."

Mọi người đều cười. Chỉ bằng một câu nói nhẹ bẫng, người đàn ông không biết xấu hổ này đã quy sự chỉ trích của Tô Mạt trở thành mâu thuẫn trongquan hệ nam nữ bất chính.

3.

Tô Mạt bị đuổi ra ngoài, cô một mình đi tới bờ biển ngồi nửa ngày mới thất thểu về nhà.

Trong nhà vẫn náo loạn. Nhà trường gọi điện đến hỏi tại sao Chung Thanh vô cớ bỏ học, Tùng Dung gọi vào máy di động của Tô Mạt, hỏi tại sao không đilàm. Cậu mợ vẫn khóc than trách mắng con gái. Tô Mạt lại một lần nữachứng kiến tính bướng bỉnh của Chung Thanh. Bắt cô bé đi bệnh viện pháthai, cô bé lặng thinh, hỏi cô bé rốt cuộc ai là tác giả của cái thaiđó, cô bé câm như hến, mấy người lớn cũng hết cách. Dằn vặt đến tốimuộn, bà mợ cùng Chung Minh đi nơi ở mới. Ông Chung tạm thời nghỉ ngơi ở phòng khách, Tô Mạt và Chung Thanh ngủ ở phòng trong. Trước khi ra về,bà mợ gạt lệ nói với Tô Mạt: "Bình thường Thanh Thanh thân với cháunhất, cháu hãy khuyên bảo em nó, có lẽ nó sẽ nghe lời cháu..."

Cả buổi tối, Tô Mạt nghe thấy ông cậu trở mình trên ghế sofa, làm cô hếtbuồn ngủ. Cũng chẳng để ý xem Chung Thanh thế nào, cô hạ giọng nóithẳng: "Em phải đi phá thai, chuyện này chỉ tốt cho em mà thôi. Em cầnquay về trường học, sắp đến kỳ thi đại học rồi, tương lai em vẫn còndài, đừng để bản thân rơi vào tình huống bế tắc..."

Một lúc sau, Chung Thanh mới hỏi nhỏ: "Sao chị biết phá thai sẽ tốt choem?" Cô nói tiếp: "Không phải chị lớn tuổi hơn em là có quyền quyết định mọi việc của em. Hơn nữa...chị, không phải em muốn chê bai chị." ChungThanh ngồi dậy nhìn Tô Mạt: "Có những lời em chẳng muốn nói ra, nhưngchị hãy nhìn lại bản thân đi. Bây giờ chị sống có tốt không? Phải, chịlớn tuổi hơn em, từng trải hơn em, nhưng chị chưa chắc thông suốt vấn đề bằng em. Nếu không, chị đã chẳng có cuộc sống như bây giờ. Bị chồng bỏrơi, hôn nhân thất bại, một người tốt nghiệp đại học như chị chạy đếnnơi này làm osin cho người ta, còn bị lừa đi nhà kho lao động chân taynặng nhọc, nói ra mất mặt biết bao...Vậy mà chị chưa bao giờ có dự địnhtử tế. À, còn bố em nữa, cả đời sống thật thà, chị xem bây giờ bố em rơi vào tình cảnh thế nào? Nhà xưởng bị người ta nói dỡ là dỡ, sau nàykhông nộp nổi tiền học phí cho em. Học giỏi hơn đám con nhà giàu thì cótác dụng gì, vẫn không thể lên đại học như thường. Nói một câu khó nghe, cả chị và bố em chính là loser dưới đáy tầng xã hội." (Loser: người thua cuộc)

Tô Mạt đầu tiên ngẩn người, sau đó tức giận. Nhưng sợ cậu nghe thấy, cô vội mở miệng: "Em nói bé thôi."

Chung Thanh thì thầm: "Chị và bố mẹ em đều chẳng có bản lĩnh, vậy mà còn bắtem nghe lời." Cô ngoảnh mặt về phía cửa sổ, gương mặt trắng trẻo của côđược ánh trăng nhàn nhạt nhuộm một màu lạ thường: "Nhiều lúc, cơ hội đến cùng nguy cơ, không thử làm sao biết được. Đứa bé này là lá bài củaem."

Tô Mạt nhìn em họ như người xa lạ. Một lúc sau, cô mới định thần, cố gắngcất giọng bình tĩnh: "Chung Thanh, em hãy nói thật cho chị biết, ngườiđàn ông đó rốt cuộc là ai? Em mau nói đi!"

Chung Thanh lắc đầu: "Bây giờ em chưa thể nói, em sẽ không để chị và bố mẹ em gây phiền phức cho anh ấy. Em sẽ tự mình thương lượng với anh ấy."

"Không phải Vương Tiễn sao?"

"Vương Tiễn chẳng là gì so với anh ấy. Anh ấy chững chạc, hiểu biết rộng, vấnđề gì cũng có thể giải quyết. Chỉ cần cùng anh ấy ăn một bữa cơm, emcũng có thể học hỏi nhiều điều. Không chỉ Vương Tiễn, cả chị và bố mẹ em đều không thể sánh bằng anh ấy."

Tô Mạt đờ ra một lúc mới sắp xếp lại tư duy, cô từ tốn mở miệng: "ThanhThanh, chị biết em coi thường chị. Đúng vậy, con người chị ngốc nghếch,không có đầu óc, trước đây đi học chỉ lo yêu đương không chịu học hànhtử tế, đi làm cũng không có chí tiến thủ, cả ngày chỉ quanh quẩn bênchồng con, kiến thức chuyên ngành quên tám chín phần. Năng lực của chịchỉ có thể làm osin cho người khác hay lao động chân tay cực nhọc ở nhàkho. Chị cũng từng trách bản thân, nhưng có một điểm chị không hề phànnàn, đó là năng lực lớn đến đâu sẽ ăn bát cơm lớn đến đó. Chị kiếm tiềnbằng chính sức lực của mình, dù tiền ít hay bị người khác coi thường,nhưng cũng là đồng tiền do chị làm ra. Chị không hổ thẹn với lương tâm,chị không dựa vào người khác, không cần nghĩ cách lấy lòng những ngườiđàn ông có tiền..."

Chung Thanh nhìn chằm chằm Tô Mạt, sau đó cô phì cười: "Bây giờ chị làm nghềtiêu thụ, có thật không cần dựa vào đàn ông hay không? Chị đừng cho rằng em sống trong ngọn tháp ngà voi, chuyện gì cũng không biết. Em thấy mọi người mỗi khi nhắc đến mấy cô gái làm nghề tiêu thụ là lắc đầu..."

Tô Mạt nói: "Ừ, thỉnh thoảng chị cũng giở mấy trò không hay. Chị nói điềunày tức là chị không hy vọng em sống như chị. Em vừa thông minh lại vừacó nền tảng kiến thức, em học tập tốt chắc chắn sẽ tìm được công việcngon lành, không cần dựa dẫm vào bất cứ người nào. Trên đời này có rấtnhiều người dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm miếng cơm manh áo."

Chung Thanh vẫn nhếch miệng cười: "Người lớn các chị giả tạo thật đấy. Lúcdạy dỗ trẻ con thì lời lẽ nghiêm chỉnh đâu ra đấy, nhưng toàn nói mộtđằng làm một nẻo. Đặng Văn Địch thông minh đúng không, có học lực đúngkhông, vậy mà bà ta đã kiếm một người đàn ông vào năm mười tám tuổi khiđi làm gia sư. Sau đó, bà ta thay hết đàn ông này đến đàn ông khác, đànông chỉ là nấc thang của bà ta. Còn tên ngồi cùng bàn với em, cậu tachẳng chịu học hành, nếu không phải dựa vào gia đình, cậu ta có thể nhảy vào lớp chọn của trường điểm? Con bé có thành tích học tập kém hơn em,nhưng nhà nó có quan hệ, nó vẫn được tuyển thẳng vào đại học như thường? Chính vì người nhà của em vô dụng nên em mới phải nghĩ cách nắm bắt cơhội."

(Đặng Văn Địch sinh 8/12/1968 là vợ thứ ba của Trùmtruyền thông Chủ tịch và Tổng giám đốc tập đoàn News Corporation RupertMurdoch. Năm 1988 cô được một gia đình người Mỹ hỗ trợ để có visa du học sang Mỹ. Cô học kinh tế học tại Cal State Northridge và cuối cùng họctại Yale School of Management. Kinh nghiệm làm việc đầu tiên của côtrong lĩnh vực truyền thông là với Fox TV. Saur Fox TV, cô được mời thực tập tại Star TV, Hong Kong, một công ty con của Tập đoàn NewsCorporation. Đặng Văn Địch gặp Rupert Murdoch tại Hồng Kông năm 1997 khi cô 29 tuổi và Murdoch 66 tuổi. Hai người cưới nhau năm 1999.)

Tô Mạt lập tức lên tiếng: "Cơ hội gì chứ? Cơ hội hại người à? Trên đời này liệu có mấy Đặng Văn Địch? Thắng làm vua thua làm giặc, bởi vì bà ta đã thành công, mà phương thức thành công này quá hy hữu nên giới truyềnthông mới không ngừng đưa tin về bà ta. Còn đa số đều thất bại, nhữngngười giàu có không phải là kẻ ngốc nghếch. Bọn họ càng tìm kiếm nhiềuích lợi từ con người em hơn thứ bọn họ bỏ ra..."

Chung Thanh lắc đầu, nằm xuống giường, tỏ thái độ không muốn nói chuyện tiếp. Một lúc sau cô mới lên tiếng: "Phải trả giá mới có hồi đáp, hơn nữa emrất thích anh ấy..." Em họ dần dần chìm vào giấc ngủ. Tô Mạt ôm đầu, côlại trải qua một đêm thức trắng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Mạt tự giác đến công ty thu dọn đồ.

Tin lành đồn gần, tin dữ đồn xa, người xung quanh đều nhìn Tô Mạt bằng ánhmắt khác thường. Có đồng nghiệp còn trắng trợn bàn tán: Đây chẳng phảinhằm vào túi tiền của ông chủ hay sao? Làm phụ nữ không biết giữ thântrong sạch, bị đàn ông đá còn chạy đến công ty gây ầm ĩ, làm mất hết thể diện của chị em phụ nữ chúng ta.

Tô Mạt vờ như không nghe thấy, cô bỏ hết tài liệu liên quan đến tiến độcông việc vào tủ hồ sơ, đồng thời gửi email báo cáo cho Tùng Dung. KhiTô Mạt xách đồ dùng cá nhân đi ra ngoài, không ngờ Tùng Dung chạy theogọi cô: "Cô có thái độ gì vậy, bỏ đi mà chẳng chịu chào hỏi một tiếng."

Tô Mạt nói: "Bây giờ tôi chào hỏi là được chứ gì?"

Tùng Dung nhìn Tô Mạt, chị ta cười cười kéo cô vào một góc vắng vẻ: "Cô vộigì chứ? Bên trên chưa có thông báo buộc thôi việc cô đã bỏ chạy trướcrồi. Người ta mới bàn tán mấy câu là cô cảm thấy khó chịu? Lúc trước côcó gan tự tiết lộ chuyện riêng tư trước mặt khách hàng và người trợ lý,bây giờ lại tỏ ra thanh cao."

Tô Mạt không muốn giải thích nên lặng thinh.

Tùng Dung cho rằng cô nghĩ không thông, lên tiếng nhắc nhở: "Lúc đầu cô bàytrò giành được vị trí của cậu Tào, cô tưởng những người đó phục cô thậtsao? Chẳng qua bọn họ kiêng dè sếp tổng. Bây giờ thấy cô phạm sai lầmnên bọn họ mới nói luyên thuyên, nói luyên thuyên đâu có chết người, côsợ gì chứ?"

"Không liên quan đến chuyện đó." Tô Mạt lên tiếng.

Tùng Dung tỏ ra hứng thú, chị ta hỏi ngược lại: "Vậy liên quan đến vụ gì?"

Tô Mạt chẳng có tâm tư tán gẫu với chị ta, cô nói: "Chị còn làm việc ở đây, biết nhiều sẽ không có lợi cho chị?"

Tùng Dung cười cười: "Cô không nói tôi cũng có thể đoán ra." Ngừng vài giây, chị ta tiếp tục mở miệng: "Người đàn ông của buổi tối hôm đó làVương..." Thấy Tô Mạt hơi biến sắc mặt, định quay người bỏ đi, Tùng Dung vội an ủi: "Trên đời này có một số người phụ nữ bị đàn ông tẩy não, cho rằng cứ tán thành quan điểm của bọn họ là chiếm cứ điểm cao của đạođức, từ đó chứng minh bản thân thuần khiết và cao thượng, đáng để đànông yêu thương, đàn ông nên tặng họ ngôi miếu thờ trinh tiết. Cô làngười thực tế, khỏi cần so đo với bọn họ. Họ muốn nói gì thì nói, côđừng để ý."

Bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc của Tùng Dung, Tô Mạt dở khóc dở cười: "TùngDung, tôi cám ơn ý tốt của chị, nhưng có một số chuyện tôi thật sự không muốn nói nhiều, giải quyết không xong vấn đề còn ảnh hưởng đến chị. Tôi thật sự không muốn lôi người không liên quan xuống nước."

Tùng Dung "hừm" một tiếng, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, chị ta cười tươi:"Thật ra cô cũng không đến nỗi thiệt thòi. Thân hình và diện mạo củangười đó chẳng có điểm gì đáng chê trách. Anh ta ra ngoài chơi bời, cũng không biết anh ta chơi người ta hay bị người ta chơi lại. Nếu gặp phảingười có tiền hơn, không biết chừng người ta coi anh ta là "vịt" cũngnên..." ("Vịt": tiếng lóng, chỉ trai bao)

Thấy Tùng Dung càng nói càng lạc đề, Tô Mạt không muốn chậm chễ, vội vànglên tiếng cáo từ. Đúng lúc này, đằng sau có người cất giọng trầm trầm:"Gọi điện thoại cho chị mà không ai nghe máy. Giờ làm việc chị chạy rađây nghỉ ngơi à?"

Tô Mạt và Tùng Dung đồng thời quay đầu, Vương Cư An cùng mấy lãnh đạo bộphận đang từ thang máy đi ra. Tùng Dung nói nhỏ một câu "không xongrồi". Mặc dù không biết đối phương nghe được bao nhiêu nhưng chị ta phản ứng rất nhanh, lập tức lên tiếng: "Chào Vương tổng, thư ký của tôi xinnghỉ ốm, không ai nghe điện thoại. Đồng nghiệp từ chức, tôi đến hỏi tình hình bàn giao công việc."

Vương Cư An không nhìn Tô Mạt, nhíu mày nói với Tùng Dung: "Lên tầng trên họp."

Mấy ngày nay, Vương Cư An không gặp thuận lợi. Đầu tiên là đề nghị ở cuộchọp hội đồng quản trị bị phủ quyết, sau đó bị ăn tát trước mặt đám đông, còn bị chỉ trích con trai anh làm to bụng ai đó...Tuy lúc bấy giờ anhmiễn cưỡng ứng phó, nhưng sau khi sự việc xảy ra, mỗi lần nhớ lại, trong lòng anh lại bùng cháy một ngọn lửa. Thậm chí lần đầu tiên trong đời,anh sai người điều tra tư liệu về một nhân viên nào đó, tìm hiểu kỹ thân thế của cô.

Vương Cư An rất bực dọc, nhưng anh không muốn người khác nhìn ra tâm trạngcủa mình. Vì vậy cho đến đi làm về nhà, nhìn thấy con trai của mình, nộkhí mà anh đè nén tận đáy lòng mới có dịp bùng phát.

Ngoài trời đổ cơn mưa, Vương Tiễn ngồi trước cửa sổ ngắm nhìn bầu trời, cậuyên lặng đến mức thất thần. Con trai không học bài, cũng không loạn lênnhư mọi ngày. Vương Cư An điên tiết, trong lòng nhủ thầm thằng oắt connày giả vờ giả vịt, bày ra bộ dạng bi thương ở góc 45 độ như mình, đángđánh đòn. Anh sải bước dài đi đến, giơ tay đập mạnh vào đầu con trai.Vương Tiễn giật mình ngoảnh đầu. Lúc này, Vương Cư An mới phát hiện trên mặt con trai có vệt nước mắt. Anh lại đá một phát: "Mày có buồn nônkhông, mau lau sạch đi."

Vương Tiễn không để ý đến bố, cậu không cãi lại, cũng không ồn ào. Vương CưAn cố gắng lấy lại bình tĩnh, anh cảm thấy con trai hình như xảy rachuyện lớn. Trong lòng anh vẫn luôn vương vấn câu nói của người phụ nữđó. Im lặng một lát, Vương Cư An hỏi: "Thằng khốn, có phải mày gây rachuyện không nên? Làm...to bụng con gái nhà người ta?"

Vương Tiễn đứng bật dậy, cất cao giọng: "Cái rắm, con đang bị thất tình, bố còn tâm trạng nói đùa."

Phản ứng này mới là bình thường, Vương Cư An thở phào nhẹ nhõm, bày ra vẻmặt vô cùng nghiêm túc: "Vương Tiễn, mày phải nói thật cho bố biết. Mấyngày trước, chị họ của con bé ngồi cùng bàn với mày chạy đến tìm bố, nói mày và con bé đó xảy ra chuyện."

Vương Tiễn tiếp tục gầm lên: "Làm gì có chuyện đó, con nói không có là khôngcó. Nếu làm con sẽ thừa nhận ngay. Chị họ gì chứ, chắc người ta thấy bốcó mấy đồng nên kiếm cớ gặp bố. Bố đúng là đồ ngốc, còn về hỏi tội con?"

Nghe con trai nói vậy, Vương Cư An càng yên tâm, trong lòng cũng không còntức giận. Anh ngồi xuống cạnh con trai: "Con mau nói đi, lần này lại bịđả kích gì vậy? Chỉ là thất tình thôi mà, sao trông mày cứ như cha chếtấy?"

Vương Tiễn liếc bố một cái: "Bố không hiểu đâu, loại người như bố không baogiờ hiểu, nói với bố chỉ tốn công vô ích." Đột nhiên nhớ đến câu nói vừa rồi, cậu trợn mắt hỏi: "Bố bảo chị họ bạn cùng bàn của con đến tìm bố?Sao bố quen biết chị họ của cậu ấy? Sao bố biết là bạn cùng bàn vớicon?"

"Bạn cùng bàn của mày tên Chung Thanh đúng không?"

Vương Tiễn ngẩn người: "Bố vừa nói gì cơ? Cậu ấy bị người ta...chơi rồi?"

Vương Cư An chau mày nhìn con trai.

Vương Tiễn ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lồng ngực cậu phập phồng, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Cậu ấy nói với con cậu ấy đã có bạn trai, mộtngười đàn ông lắm tiền. Hay là bố cho con ít tiền, để con đi đập cậuấy..."

Vương Cư An ngẫm nghĩ, cảm thấy vụ này nên giáo dục theo kiểu truyền thống.Anh nói: "Vương Tiễn, nếu con thật sự thích một người, con đừng dùng thứ con không bận tâm nhất để đập người ta, đó là hành động không tôn trọng đối phương, con có hiểu không?"

Vương Tiễn phì cười: "Ôi giời, ông già cũng triết lý thật đấy."

"Bố mày ăn muối còn nhiều hơn mày ăn cơm." Vương Cư An nghiêm giọng.

"Bố chơi đàn bà nhiều hơn mới đúng." Vương Tiễn ngừng một lát, chậm rãi mởmiệng: "Bố, con muốn hỏi bố một chuyện, bố coi mẹ con là gì? Không phảicũng là loại chơi bời đấy chứ?"

Vương Cư An nhìn con trai: "Không phải." Anh giơ tay gãi gãi sau gáy: "Bốtừng rất thích mẹ con." Anh cho rằng câu nói này cảm tính như đàn bà,nhưng để giáo dục con trai, anh buộc phải xuất phát từ góc độ tình cảm:"Lúc đó, bố mẹ tự nguyện yêu nhau, chỉ tuổi còn quá nhỏ, khi xảy rachuyện chẳng biết làm gì khác ngoài hốt hoảng sợ hãi. Bố mẹ có tình cảmnhưng không trưởng thành. Vì vậy bố mới suốt ngày khuyên con đừng yêusớm. Không phải bố muốn can thiệp vào sự tự do của con, là bố hy vọngcon sẽ gặp được tình cảm chín chắn ở độ tuổi trưởng thành. Lúc bấy giờnếu xảy ra sự việc đột xuất, con cũng sẽ có năng lực đối phó, chứ khôngphải hồ đồ mỗi người một ngả, không thể cho con cái một gia đình hoànchỉnh như bố mẹ."

Vương Tiễn khịt khịt mũi, nghẹn ngào: "Buồn nôn chết đi được." Cậu lại cấtgiọng chậm rãi: "Nếu mẹ con cũng nghĩ như bố, sẽ không có chuyện đến tận bây giờ mẹ vẫn không chịu gặp con."

Vương Cư An cất giọng chân thành: "Mẹ con chắc chắn cũng áy náy như bố. Cónhững lỗi lầm trong cuộc đời, đàn ông sau khi phạm phải sẽ bỏ ra rấtnhanh, nhưng đàn bà không thế. Con đừng trách mẹ con, mẹ con buộc phảibảo vệ gia đình của mình."

Hai cha con nhất thời im lặng. Một lúc sau, Vương Tiễn mới mở miệng: "Bố,bố hãy đăng ký trường học ở Canada cho con, con không muốn ở lại nơinày."

Vương Cư An cố gắng đè nén tâm trạng "chỉ tiếc rèn sắt không thành thép": "Bố là bố của con, bố đương nhiên có thể giúp con làm nhiều việc, nhưng con không thể đến tuổi của bố vẫn bắt bố giúp con. Con không có mẹ, bốkhông hy vọng con đi xa. Nhưng xem ra, bây giờ con ra ngoài chịu khổcũng là điều tốt lành..."

Dạy dỗ con trai xong, Vương Cư An về phòng gọi mấy cuộc điện thoại. Cuộcđiện thoại đầu tiên liên quan đến công việc. Sau đó, anh gọi cho ChâuViễn Sơn, nhờ liên hệ giúp trường học ở Canada. Cuối cùng, ngẫm nghĩ thế nào anh lại gọi cho Vương Tư Nguy. Anh vốn không định để ý đến chuyệnnày, hơn nữa sự việc qua rồi coi như xong, biết càng ít càng đỡ ráchviệc. Nhưng anh thấy lời của Vương Tiễn không phải không có lý. Ngộ nhỡcó người lợi dụng vụ này đến lừa bịp tống tiền, mất tiền là chuyện nhỏ,ảnh hưởng đến thanh danh của con trai anh mới là chuyện lớn.

Điện thoại kết nối, Vương Cư An hỏi ngay: "Con gái của ông chủ họ Chung ởnhà xưởng ngoại ô phía tây xảy ra chuyện, chú có biết không?" Bởi vì bên cạnh có người, Vương Tư Nguy định ứng phó qua loa, ai ngờ Vương Cư Ankhông buông tha: "Tôi hỏi chú, chú có biết không?"

Vương Tư Nguy hết cách, vội vàng xin lỗi người bên cạnh, đi khỏi phòng mớitrả lời: "Có người nhìn trúng con bé đó, bởi vì trông nó giống một người phụ nữ. Em chỉ thuận nước giong thuyền, giới thiệu bọn họ quen nhau."

Vương Cư An cất cao giọng: "Vương Tư Nguy, logic của chú kiểu quái gì vậy?Chú ép người ta dọn nhà, còn đem con gái của người ta tặng người khác,tôi thật sự phục chú sát đất."

"Chuyện này cũng không thể trách em, thời buổi bây giờ tụi trẻ ngày càng chủđộng, muốn ngăn cũng không ngăn nổi..." Vương Tư Nguy đáp.

"Tôi sẽ không trách chú vụ này, nhưng chú phải ghi nhớ, sau này đừng nhúngtay vào những chuyện vặt vãnh không liên quan, bởi vì không cẩn thận sẽchuốc lấy phiền phức. Đến lúc đó đừng nói tôi không nhắc nhở chú."

Đầu bên kia cúp máy, Vương Tư Nguy vội vàng quay về phòng, hỏi người phụ nữ đứng tuổi đang ngồi trong phòng: "Cô, tối nay cô muốn đi đâu ăn cơm,cháu sẽ đặt chỗ trước cho cô."

Người phụ nữ cười cười: "Đừng có gọi thân thiết thế, ai là cô của anh? Látnữa tôi đến chỗ người bạn, anh bảo Lão Lâm chuẩn bị xe cho tôi."

Vương Tư Nguy vâng dạ, bảo người lái xe đánh ô tô đến, tiễn người phụ nữ lênxe. Sau đó, anh ta đứng yên tại chỗ, dõi mắt theo xe ô tô đã đi xa.

Trong ô tô, người phụ nữ nhìn Vương Tư Nguy qua gương chiếu hậu rồi lạnh lùng hừ một tiếng. Tiếp theo, bà ta dặn dò tài xế ở ghế trước: "Lão Lâm,ngày mai anh hãy đi đưa thư mời. Đừng gửi đến nhà mà đợi con bé đó rangoài rồi đưa trực tiếp cho nó."

Lão Lâm vội đáp lời: "Chủ tịch có lòng tốt thật đấy, nhưng chủ tịch làm vậy, chắc Vương tiên sinh sẽ có suy nghĩ khác."

Người phụ nữ cười cười, từ tốn mở miệng: "Mục đích của tôi là khiến nó có suy nghĩ khác. Thằng oắt con này bây giờ đôi cánh cứng rồi nên ngày càngngông cuồng, chẳng coi đám người có tuổi như chúng tôi ra gì. Tôi sẽ mời người nó đuổi việc về công ty, còn để ở bên cạnh nó, ngày ngày nhắc nhở nó đừng quên chuyện bị người ta tát trước mặt đám đông. Tôi sẽ khiến nó khóc dở mếu dở."

4.

Sau khi xin nghỉ việc, trong lòng Tô Mạt rất trống trải. Cô không dám gọiđiện thoại kể sự thật với bố mẹ, chỉ nói gần đây xưởng may của cậu xảyra vấn đề, tâm trạng cậu rất tệ, nhắc bố mẹ đừng hỏi thăm cậu nhiều. Dùnghe đại khái câu chuyện, bà Tô vẫn hết sức lo lắng. Cuối cùng, bà thởdài: "May mà con sớm dọn ra khỏi nhà đó, không đến nỗi bị mất bátcơm...Gần đây công việc của con có thuận lợi không?"

"Vẫn tốt ạ." Tô Mạt đáp.

Bà Tô nói: "Nếu vậy, con hãy giúp cậu con một tay, dù sao trước đây con cũng từng sống ở nhà cậu."

Tô Mạt bình tĩnh nhận lời, nhưng trong lòng hết sức lo lắng. Cô lại bắtđầu trải qua ngày tháng gửi hồ sơ xin việc, nhưng chỉ gặp công việc caokhông với tới thấp không thông. Mỗi ngày cô ỉu xìu ở nhà đi chợ nấu cơm, đồng thời chăm sóc cậu và trông nom Chung Thanh.

Ông bà Chung sợ con gái út lại chạy đi gặp người đàn ông đó nên xin phépnhà trường nghỉ ốm, bắt con gái ở nhà, mỗi khi đi ra ngoài đều có ngườiđi theo. Chung Thanh rất cố chấp, cô bé chống đối gia đình, không chịuđi bệnh viện. Cô đã thay điện thoại mới, cả ngày kè kè bên người, thậmchí đi nhà vệ sinh cũng mang theo điện thoại. Mấy lần Chung Minh tứcgiận, giằng điện thoại kiểm tra danh sách cuộc gọi và tin nhắn nhưng đãbị xóa sạch. Không tìm ra manh mối, Chung Minh đành đi công ty di độnglấy danh sách các số điện thoại gọi đến và gọi đi. Ai ngờ công ty diđộng cho biết, số điện thoại này mở dịch vụ cấm kiểm tra nội dung cụthể.

Chung Minh hận đến mức nghiến răng kèn kẹt, Tô Mạt cũng hết cách, công tác tư tưởng không thông, chỉ có thể lưu ý quan sát em gái. Chung Thanh ngàycàng tỏ ra buồn bực. Dù thông minh đến mấy nhưng tuổi tác cô bé vẫn cònnhỏ, khó có thể giả bộ điềm nhiên như người lớn, thần sắc cô ít nhiềubộc lộ vẻ do dự bất định. Tô Mạt phát hiện ra điều này, cô đoán có lẽphản ứng của người đàn ông đó không như suy nghĩ ban đầu của ChungThanh, đừng nói tặng Chung Thanh "liều thuốc an thần", có khi anh ta còn chẳng thèm để tâm. Tô Mạt dặn Chung Minh: "Nếu em gái em muốn ra ngoàithì mặc kệ con bé." Chung Minh mù mờ, Tô Mạt nói tiếp: "Chúng ta sẽ đitheo Thanh Thanh."

Chung Minh hiểu ra vấn đề: "Đúng rồi, chúng ta phải tìm bằng được tên lưu manh đó, cho nó một trận."

Không ngờ câu nói này lọt vào tai ông Chung, ông lặng lẽ thở dài: "Con đừnggây chuyện ầm ĩ, con làm vậy em gái con sau này sẽ sống thế nào? Con bévẫn còn nhỏ tuổi..." Từ lúc nhà xưởng xảy ra chuyện, chân lại bị thương, trong lòng ông Chung sốt ruột nhưng chẳng thể làm gì, do đó ông thườngtrút bực bội vào con cái.

Nhưng con gái không hiểu tâm trạng thấp tha thấp thỏm, ném chuột sợ vỡ bìnhcủa ông. Chung Thanh cuối cùng cũng tìm cơ hội trốn ra ngoài.

Đó là một buổi tối, Tô Mạt đi siêu thị mua đồ dùng sinh hoạt của cả nhà.Đi qua khu vực bán đồ ăn, cô bất chợt nhìn thấy một chiếc bánh ga tôxinh xắn ở trong cửa sổ kính của gian làm bánh. Cô đột nhiên nhớ ra hômnay là sinh nhật mình. Nhưng nghĩ chuyện hai mươi tám năm cuộc đời vẫnsống như vậy, cô vẫn chẳng làm nên trò trống gì, cô không có tâm tư ngắm nghía, lập tức xách túi đồ đi về khu chung cư.

Một chiếc xe hơi đỗ dưới bóng cây ở bên đường bỗng dưng bấm còi ầm ĩ. TôMạt quay đầu, thấy người tài xế hạ cửa kính, thò nửa đầu ra ngoài, để lộ hàm răng trắng sạch sẽ như áo sơ mi trên người ông ta: "Xin hỏi, cô cóphải là Tô tiểu thư không?"

Tô Mạt không quen biết người này. Tuy nhiên, ông ta không giống người tựdưng vô cớ bắt chuyện, cô cũng không tiện ngoảnh mặt làm ngơ.

Người đàn ông rất thẳng thắn, đưa cho Tô Mạt một phong thư, nói rõ là ý củachủ tịch hội đồng quản trị, hy vọng Tô Mạt đi tổng công ty làm việc.Công ty này chính là tập đoàn An Thịnh.

Tô Mạt nhất thời không thể "tiêu hóa" thông tin này. Trong lòng cô vừakinh ngạc vừa chán ghét, cô bất giác cất giọng oán hận: "Đây là trò đùagiỡn của mấy tên họ Vương để tìm thú vui, hay là bà chủ của ông có mốithù với cháu trai bà ấy?"

Người đàn ông mỉm cười, hỏi ngược lại Tô Mạt: "Tình hình tìm việc của Tô tiểu thư đến đâu rồi?"

Tô Mạt nhìn ông ta, không lên tiếng.

Người đó tiếp tục mở miệng: "Rốt cuộc là đùa giỡn hay cơ hội, phải xem cáchnhìn nhận của từng người. Miếng thịt từ trên trời rơi xuống, nhiều người đều tưởng là gạch đá nên không dám động vào."

"Trên trời không bao giờ có thịt rơi xuống."

Người đàn ông lại cười: "Đối với người này là mật ong, với người khác là thạch tín, với tôi là miếng thịt, còn anh là hòn đá."

Vì chuyện của Chung Thanh, Tô Mạt càng hận tâm lý gặp may, cô lập tức quay đầu bỏ đi. Đến khi đi một đoạn khá xa, cô mới phát hiện trên tay vẫncòn thư tuyển dụng. Tô Mạt vừa định tìm thùng rác vất phong thư, độtnhiên có người chạy tới ngăn cô lại.

Chung Minh kéo tay Tô Mạt, cất giọng vô cùng tức giận: "Em vừa mới ra bancông phơi quần áo, con nha đầu đáng chết đó đã biến mất. Bố em rất nóngruột, nói có bò xuống đất cũng phải đi tìm con bé. Em, em..." Chung Minh giậm chân: "Lần này bắt được nó, không lột da nó em không phải họChung..."

Tô Mạt không khỏi lo lắng: "Chị đã dặn em trông chừng con bé...Bây giờ chúng ta biết đi đâu tìm?"

"Đều tại em tự nhiên rỗi hơi tìm việc để làm, hay là chúng ta đi quanh khu vực này xem sao."

Tô Mạt thở dài một tiếng, lắc đầu.

Chung Minh sắp khóc đến nơi: "Nếu không tìm ra con bé, em biết ăn nói thế nào với bố em? Bố em nghe thấy nó gọi điện thoại, nhắc tới tên Nam Uyển,nói là sẽ đến đó. Thành phố này có nhiều khách sạn tên Nam Uyển ĐôngUyển như vậy, bảo em tìm kiểu gì. Đúng là bó tay với người già lẫn người trẻ..."

Tô Mạt giật mình, lập tức vẫy một chiếc taxi ở đằng sau.

Chung Minh trố mắt, kéo tay cô: "Chị..."

Đầu óc Tô Mạt vừa vụt qua một suy đoán khiến cô rất sợ hãi. Cô nói: "Chúngta thử xem sao." Hai người lên xe, Tô Mạt dặn tài xế: "Tứ Quý Thanh NamUyển, phiền anh lái nhanh một chút."

Đây là lần thứ hai Tô Mạt đến Tứ Quý Thanh Nam Uyển, nơi này vừa xa xôitrông có vẻ tầm thường, rõ ràng chỉ là một tòa kiến trúc không bắt mắt,bên ngoài cũ kỹ, đèn đường mờ mờ, bờ tường mọc cỏ dại, cánh cổng cũngkhông quá rộng, chỉ đủ một chiếc xe con đi qua. Nhưng càng vào bên trong càng xa hoa lộng lẫy. Tô Mạt rất không thích nơi này, bởi vì cô vốnkhông thích trong ngoài bất nhất, sự vật dạng này luôn nhắc nhở conngười phải hết sức đề phòng.

Bảo vệ gác cửa thấy hai cô gái không có thẻ hội viên lại ăn mặc tầm thường, đương nhiên không cho vào trong.

Chung Minh sốt ruột, nói lớn tiếng: "Có người dụ bắt em gái tôi tới đây, nếu các anh không cho tôi vào, tôi sẽ báo cảnh sát."

Người bảo vệ điềm nhiên như không: "Đây là câu lạc bộ cao cấp, chỉ hội viênmới được phép vào bên trong, tuyệt đối không có trẻ vị thành niên. Dùcảnh sát đến đây, tôi cũng sẽ thể hiện rõ quan điểm như vậy."

Chung Minh túm lấy người bảo vệ la ầm ĩ, Tô Mạt nhân cơ hội không ai để ýliền chuồn vào bên trong. Một nhân viên phục vụ đi tới hỏi cô, cô nhanhtrí đáp: "Tôi có hẹn với Thượng tổng, Thượng Thuần. Anh ấy là khách quen ở đây, chắc các anh biết chứ?"

Nhân viên phục vụ cười tươi: "Đương nhiên, Thượng tổng ở phòng cũ trên tầngba. Nhưng bây giờ Thượng tổng đang bận tiếp mấy người bạn. Còn nữa..."Nhân viên phục vụ dò xét Tô Mạt, tuy không rõ lai lịch của cô, anh takhông dám đắc tội, nhưng vẫn có thể thốt một câu chế nhạo: "Hôm naykhông ít đàn bà đến tìm Thượng tổng, vừa có một cô lên đó..."

Tô Mạt ngẩn người, trực giác mách bảo đó là người cô đang tìm, cô dè dặthỏi một câu: "Xin hỏi...có phải là một cô gái trẻ...là học sinh tầm mười bảy mười tám tuổi?"

Nhân viên phục vụ rất cảnh giác, anh ta liếc Tô Mạt rồi mở miệng: "Chỗ chúng tôi làm gì có học sinh? Có phải mười bảy mười tám tuổi hay không tôichịu, nhưng chắc chắn không phải bảy tám mươi tuổi."

Tô Mạt vô cùng sợ hãi, cô thậm chí không đợi thang máy, chạy cầu thang bộlên tầng trên, tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô nhanh chóng tớimột đại sảnh rộng lớn, phía trước là hòn non bộ tinh xảo nằm trong bểnước xanh biếc, tiếng nước chảy róc rách, trên mặt nước dập dềnh từngphiến lá sen non mỡ. Cảnh vật tao nhã yên bình và tĩnh lặng.

Nhưng đối với Tô Mạt, cảnh đẹp này chẳng khác nào "trâu ăn mẫu đơn". Cô chỉthấy cảm giác đè nén như một ngọn núi đè xuống lồng ngực cô, khiến lòngcô tắc nghẽn đến mức luống cuống. (Thành ngữ "Trâu ăn mẫu đơn": có nghĩa là không biết thưởng thức)

Tô Mạt quan sát xung quanh, cánh cửa ở hai bên đại sảnh đóng kín, cũngkhông có tiếng người nói. Cô không biết làm thế nào, đành đi theo câycầu nhỏ trên bể nước sang bờ bên kia. Đi hết cầu, vòng ra sau tấm bìnhphong bằng gỗ trắc, Tô Mạt mới phát hiện cảnh tượng hoàn toàn khác ở nơi này.

Từng căn phòng khép hờ cửa, tiếng cười nói đàn ông từ trong vọng ra ngoài.Tô Mạt lờ mờ nghe thấy có người nói: "Thượng tổng, ngọn cỏ non ở bêncạnh anh mới nhú, tôi đoán chỉ mười sáu mười bảy tuổi thôi."

Một giọng đàn ông trả lời: "Cậu mắng khéo tôi là trâu già đấy à? Mới thuamấy ván bài đã muốn trả thù rồi. Mọi người nói xem nên phạt cậu ta thếnào? Hay là như vậy đi, một chai Lafite, chơi hết, coi như rẻ rúm chocậu."

Tô Mạt lập tức cảm thấy vô cùng căng thẳng. Cô có tật, mỗi khi căng thẳnglà đầu óc choáng váng, hai chân mềm nhũn. Mặc dù vậy, cô vẫn nghe rangười vừa lên tiếng chính là Thượng Thuần.

Tô Mạt nhẹ nhàng đẩy cửa, bên trong lại có người phụ họa: "Thượng tổng,dựa vào chiêu phản tướng thành quân của anh, thằng này thành trâu rồicòn gì. Lafite mà uống kiểu đó, không phải trâu uống thì là gì..."

Thượng Thuần lên tiếng: "Nhắc tới ngọn cỏ non này, các cậu đừng thấy con bé ít tuổi mà tưởng nó dễ bảo. Đầu óc móng vuốt nó ghê gớm lắm, mưu ma chướcquỷ vô cùng nhiều, có đúng như vậy không cô bé?"

Trong phòng nhất thời im lặng, lòng bàn tay Tô Mạt đổ đầy mồ hôi. Cô nhìn qua khe cửa, vừa vặn thấy Thượng Thuần đang ngồi đánh mạc chược. Bên taytrái hắn là một cô gái cúi thấp đầu. Tô Mạt không nhìn rõ dung mạo, chỉthấy nửa người nghiêng của cô gái đó, cô gái mặc áo sơ mi trắng bìnhthường...

Đầu óc Tô Mạt nổ tung, cô không nghĩ ngợi lập tức đẩy cửa. Còn chưa mởmiệng, Tô Mạt nghe thấy giọng nói phẫn nộ của Chung Minh ở đằng sau:"Chung Thanh, Chung Thanh, mày mau ra ngoài cho tao!"

Bốn người đang chơi mạc chược và ba người ngồi bên cạnh tán gẫu ở trong phòng đều dồn mọi ánh mắt về cửa ra vào.

Thượng Thuần đảo mắt qua Chung Minh, sau đó nhìn chằm chằm Tô Mạt. Hắn tỏ rakhông quen biết, tùy tiện nói một câu: "Tìm em à? Ai đấy?"

Sắc mặt Chung Thanh tái nhợt, cô cúi thấp đầu, một lúc sau mới nói nhỏ: "Một người là chị gái em, một người là chị họ của em."

"Mày còn ở đó lắm lời, mau ra đây đi."

Thượng Thuần cắt ngang lời Chung Minh: "Vậy à? Một chị ruột và một chị họ. Tôi biết một trong hai người mang họ Tô, nhưng em lại là họ Chung, vậy thìhọ Tô chắc chắn là chị họ của em?"

"Vâng."

Bên cạnh có người lên tiếng: "Hóa ra người quen của Thượng tổng. Anh đừngnói, để tôi đoán thử xem nào..." Người đó bày bộ dạng trầm tư suy nghĩ:"Cô gái trắng trẻo chắc chắn là chị ruột của Chung tiểu thư, còn ngườilùn hơn là chị họ. Thượng tổng, tôi nói có đúng không?"

Thượng Thuần cười cười: "Ngược lại thì có." Hắn chỉ tay về phía cửa ra vào:"Chị họ trông giống hơn chị ruột, cứ như từ một bụng mẹ chui ra."

Bị đám đàn ông chỉ chỏ bàn tán như món hàng hóa, Chung Minh tức đến mức đỏ bừng mặt. Cô muốn chửi mắng lớn tiếng, nhưng lại sợ người khác nghethấy ảnh hưởng đến thanh danh của em gái. Ngoài ra, khi theo Tô Mạt lênđây, xung quanh toàn là cảnh xa hoa lộng lẫy, đám người ở đây từ cách ăn mặc đến lời nói cử chỉ đều khác hoàn toàn những người cô tiếp xúc hàngngày. Không hiểu sao cô nhất thời như quả bóng xì hơi. Nhưng trong lòngcô rất không phục, cô không nhịn được, hỏi em gái: "Người đàn ông đó làai?"

Chung Thanh vẫn cúi đầu, giọng nói tuy nhỏ mà rõ ràng: "Là...bạn trai của em."

Chung Minh gầm lên: "Bạn trai gì chứ, đây không phải là nơi mày đến. Mày cònít tuổi, đầu óc ngu đần lại không có mắt nhìn, nên mới dễ dàng bị ngườita lừa. Mau ra đây theo tao về nhà đi."

Chung Thanh ngồi yên một chỗ bất động. Lúc này, Thượng Thuần mới chính thứcquan sát Chung Minh, hắn không lên tiếng, từ tốn đặt quân bài xuống bàn. Người ngồi bên cạnh lập tức nói giúp hắn: "Chung tiểu thư phải không?Lời nói của cô thật khó nghe, bố mẹ cô không dạy cô cách ăn nói lịch sự? Đàn ông ở trong căn phòng này cần dùng tới thủ đoạn lừa gạt để cua gáisao? Em gái cô nói Thượng tổng là bạn trai của cô ta, quan hệ nam nữ vốn là hai bên tình nguyện đến với nhau. Người như chúng tôi ai cũng thẳngthắn, nói thật một câu, chúng tôi không lừa phụ nữ mà sợ bị phụ nữ lừagạt."

Một người khác ngâm nga: "Tiểu hòa thượng xuống núi đi khất thực, hòa thượng già dặn dò, đàn bà ở dưới núi đều là hổ cái..."

Đám đàn ông cười ha hả: "Thượng tổng, anh phải dè chừng đám hổ cái lao vào anh đấy."

Chung Minh không biết để mặt mũi vào đâu nên càng tức giận. Cô lập tức laođến tát Chung Thanh. Chung Thanh ôm mặt, trừng mắt với chị gái. Đám đànông lại cười hì hì xem trò vui.

Tô Mạt vội kéo tay Chung Minh: "Đừng gây chuyện ở đây." Cô nhìn ThượngThuần: "Thượng tiên sinh, tôi có thể nói chuyện riêng với anh đượckhông?"

"Không thể." Bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc và bộ dạng rõ ràng rất tức giận nhưngvẫn khó che giấu vẻ thùy mị dịu dàng trời sinh của Tô Mạt, ngữ khí củaThượng Thuần bất giác dịu đi mấy phần: "Nói chuyện riêng thì thôi, làmviệc khác có thể thương lượng. Nói đi, cô muốn bàn chuyện gì?" Lúc này,hắn đã bỏ bẵng vụ đánh bài, chỉ nhìn chằm chằm Tô Mạt. Sau đó, hắn cầmly rượu trên bàn lắc nhẹ, thỉnh thoảng uống một ngụm.

Tô Mạt vốn định nhẫn nại nói chuyện tử tế với Thượng Thuần, nhưng bị hắnchiếu tướng đến mức toàn thân không thoải mái. Cô vừa chán ghét vừa bấtlực, chỉ còn cách rời mắt đi chỗ khác, hít một hơi sâu rồi mở miệng:"Thượng tiên sinh, anh đã có gia đình, còn em gái tôi chỉ là trẻ vịthành niên, hai người không thích hợp. Tuy con bé cao lớn tới một métbảy, nhưng tư duy vẫn là đứa trẻ, rất non nớt. Em gái tôi nhất thời kích động bị che mờ mắt cũng có thể thông cảm, nhưng anh lớn hơn con bé mười mấy hai mươi tuổi, sự đời nào chưa từng gặp qua? Em gái tôi không thểkiềm chế, còn anh là người trưởng thành có năng lực kiểm soát bản thân.Sau này, anh đừng gặp em gái tôi nữa."

Tô Mạt nói xong, Thượng Thuần cũng vừa vặn uống hết ly rượu. Hắn giơ taybảo người rót thêm. Hắn vừa định mở miệng, Chung Thanh đã cướp lời hắn:"Đây là việc của em, là chuyện riêng của em và anh ấy, các chị đừng canthiệp."

Chung Minh lại định xông lên đánh em gái, Tô Mạt liền kéo tay cô, nói vớiThượng Thuần: "Chung Thanh còn nhỏ tuổi nên không hiểu biết. Tôi tinThượng tiên sinh nhất định rõ hơn em gái tôi."

Thượng Thuần cười cười: "Lời của em gái cô, chắc cô cũng đã nghe thấy. Cô bécòn ít tuổi nên tôi không nhẫn tâm cự tuyệt quá nhiều, khiến lòng tựtrọng của cô bé bị tổn thương." Ngữ khí của hắn rất từ tốn: "Một khi côđã muốn nói chuyện với tôi, chắc cũng nên để tôi biện giải cho bản thân. Hôm nay tôi cùng bạn bè vui chơi giải trí nên tâm trạng không tồi. Cáccô xông vào đây gây chuyện ầm ĩ, Tô tiểu thư à, nể mặt cô tôi mới khôngtrực tiếp đuổi các cô ra ngoài. Người xưa nói rất chuẩn xác, mở miệngchỉ nên nói ba phần, gặp người đừng tuyệt tình quá, sau này tránh tìnhtrạng ngượng ngùng, cô thấy có đúng không?"

Hắn vừa dứt lời, lập tức có người phụ họa, ngữ khí vô cùng mờ ám: "Thượngtổng đúng là người giàu tình cảm, sau này còn gặp lại nhau, quả nhiênthể lực của anh ngày càng dồi dào."

Thượng Thuần nghe nói vậy liền phì cười. Hắn vẫn không rời mắt khỏi Tô Mạt,thấy gương mặt cô ửng đỏ, vành tai cũng bắt đầu phiếm hồng, trong lònghắn bất giác rung động. Hắn đang định uống rượu, đột nhiên một giọng đàn ông không nóng không lạnh vang lên: "Thượng tổng vừa rồi nói muốn tựbiện giải, đáng tiếc chuyện này không dễ biện giải. Cô bé kia xem ra vẫn là trẻ vị thành niên, cần hỏi rõ ràng. Nếu cô bé chưa đến mười bốn tuổi thì vô cùng phiền phức. Đừng nói tự biện giải, cho dù anh mời luật sưbiện hộ cũng chưa chắc giải thích rõ ràng." Người đó ngồi ở một đầu ghếsofa, anh ta im lặng từ đầu đến giờ, cũng không thấy chơi bài, tựa hồchỉ có hứng thú uống rượu.

5.

Thượng Thuần hơi biến sắc mặt, rõ ràng hắn tương đối kỵ húy đề tài này. Khôngđợi người khác mở miệng thay, hắn ngoảnh đầu trừng mắt với người vừaphát ngôn, hừ một tiếng lạnh lùng: "Ông chủ của cậu còn chưa mở miệng,ai bảo cậu đã "đánh rắm"?"

Tô Mạt không ngờ có người nói hộ chị em cô, trong lòng cô rất cảm kích.Khi đưa mắt về đầu ghế sofa, Tô Mạt lập tức nhận ra, người đó là luật sư Châu Viễn Sơn.

Tô Mạt có phần kinh ngạc, trong lòng lờ mờ bất an. Châu Viễn Sơn sao lạicó mặt ở đây, chơi bời với những người này? Vừa nghĩ, cô vừa đảo mắt một lượt. Xung quanh bàn mạc chược có hai người đang chơi, thỉnh thoảngtham gia vài câu. Bọn họ rõ ràng không xa lạ với trò này của ThượngThuần. Còn có một người từ đầu đến cuối im lặng. Người này ngồi đối diện cửa ra vào, một hàng bình phong đặt ở giữa, che mất tầm nhìn từ bênngoài. Từ lúc vào phòng, Tô Mạt giành toàn bộ sự chú ý vào Chung Thanhvà Thượng Thuần nên không để ý đến anh ta.

Bây giờ nhìn kỹ, Tô Mạt bất giác toát mồ hôi lạnh, trong lòng thầm nghĩ: đúng là oan gia ngõ hẹp.

Vương Cư An một tay kẹp điếu thuốc lá, ngồi tựa vào thành ghế, cụp mi mắtnhìn bài mạc chược ở trên bàn. Ngẫm nghĩ một lúc, anh bỏ ra bài "vạntử", sau đó mới mở miệng: "Đại luật sư Châu nhà chúng tôi là đồ ba gaicó tiếng, cậu ta bắt được ai "vặt" người đó theo thói quen nghề nghiệp.Vặt hết lông người ta, cậu ta mới hài lòng. Vì vậy, mong Thượng tổngđừng chấp nhặt."

Nghe câu này, Thượng Thuần chửi thầm "đồ khốn khiếp", nhưng bề ngoài vẫnnhếch miệng cười: "Lông gì chứ, tôi đâu có tức giận, chỉ là người củaVương tổng ngông nghênh như vậy, chứng tỏ ông chủ quản không nghiêm."

Vương Cư An cười cười: "Thượng tổng, người như chúng ta xung quanh toàn làloại vuốt đuôi nịnh bợ. Để một người "ba gai" ở bên cạnh, có tác dụng đề cao tinh thần, khiến chúng ta không đến nỗi đắc ý mà quên hết mựcthước." Không đợi đối phương tiếp lời, anh quay sang Châu Viễn Sơn: "Đại luật sư Châu, chú "bới lông tìm vết" tôi thì không nói làm gì, chú cũng không xem Thượng tổng của chúng ta là nhân vật thế nào. Chú uống nhiềunên đầu óc ngu ngơ hay sao? Chẳng biết lớn nhỏ gì cả." Châu Viễn Sơnđịnh mở miệng, liền bị sếp của anh ta trừng mắt. Vương Cư An lại nói:"Uống nhiều rồi thì ra ngoài hít thở không khí, đừng ở đây thọc mạchnữa."

Châu Viễn Sơn lại tựa người vào ghế sofa, liếc qua cô gái trẻ đang cúi thấpđầu và người phụ nữ đứng cách đó không xa. Bộ dạng mỏng manh của Tô Mạttoát ra vẻ đáng thương và quật cường. Anh ta bất giác thở dài, rút baothuốc và bật lửa từ túi áo, đứng dậy đi ra ban công hóng mát.

Không khí trong phòng trở nên ngượng ngập, những người khác cũng không tiệnlên tiếng. Tô Mạt định kéo Chung Thanh ra về, nhưng Chung Thanh chỉ nhìn Thượng Thuần chằm chằm, không chịu đứng dậy.

Trong lòng Thượng Thuần rất khó chịu nhưng hắn không thể phát tác. Nhân cơhội này, hắn nở nụ cười lạnh lùng: "Tô tiểu thư, cô cũng thấy đấy, em họ cô không muốn đi, liệu cô có thể bắt ép? Tất nhiên là không, bởi vì con bé sẽ cầu cứu tôi..." Hắn ném ra một quân bài, nói tiếp: "Có một chuyện cô nên làm rõ, nếu đàn bà tự cởi quần, sẽ không có thằng đàn ông nàocưỡng ép. Cô tưởng tất cả đàn ông đều thích chơi trò cưỡng hiếp hay sao? Vì vậy trong chuyện này, cô không có lập trường thương lượng với tôi.Cô nên thuyết phục em gái cô trước, bảo con bé nên thắt chặt đai quầnmột chút..." Thượng Thuần từ tốn đưa một điếu thuốc lên miệng, lập tứccó người châm lửa giúp hắn. Hắn nheo mắt, hít một hơi, sau đó nhẹ nhàngđẩy quân bài về phía trước: "Vừa mất tập trung một cái là đụng phải "hoa nở". Xem ra tài vận của ngày hôm nay tránh xa tôi rồi."

Lúc này, Chung Thanh đã đỏ bừng mặt, viền mắt ngân ngấn nước nhưng cô vẫncố đè nén. Cuối cùng, cô cất giọng nghẹn ngào: "Thượng Thuần, câu vừarồi của anh có ý gì? Trước đây anh chưa từng nói những lời này, anhbiết, anh biết..."

Thượng Thuần ngoảnh mặt cười với Chung Thanh: "Tôi biết gì? Em thử nói xem nào?"

Chung Thanh cố gắng nín nhịn để không bật khóc: "Em, em..." Trước mặt nhiềungười, cô không thể thốt ra miệng nửa câu sau. Do dự một lúc, cô mới línhí: "Trước đây anh từng nói...anh thích em. Bây giờ em...chúng ta cócon, anh lại..."

Thượng Thuần giống như bừng tỉnh: "Nha đầu, em có chắc chắn đứa con là củatôi? Hay là vậy đi, em muốn sinh thì cứ sinh, sau khi đứa trẻ ra đờichúng ta sẽ đi xét nghiệm. Nếu là con của tôi, tôi sẽ nuôi dưỡng. Dù sao tôi cũng đầy con, nuôi thêm một đứa cũng chẳng sao. Bằng không nữa tôilàm người tốt đến cùng, tiện đường đến trường xin nghỉ đẻ giúp em.Trường trung học số một phải không? Trường này nổi tiếng lắm đấy."

Chung Minh gần như nhảy dựng lên: "Anh đừng mơ, em gái tôi còn đi học, khôngthể giữ đứa bé này. Anh đừng giở trò, làm tổn hại danh dự của em gáitôi."

Tô Mạt kéo Chung Thanh về phía mình, cô cất giọng run run hỏi em họ: "Anhta đã nói rất rõ ràng, em còn đi cầu xin anh ta? Bây giờ em vẫn còntrông chờ vào anh ta? Em có thể trông chờ điều gì?"

Bờ vai Chung Thanh run rẩy, cô cắn chặt môi, cho đến khi xuất hiện vệt máu mờ mờ, cô đột nhiên đứng dậy, hất tay Tô Mạt đi ra ngoài.

Thượng Thuần vẫn là bộ dạng cà lơ phất phơ: "Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, đây là nhà của các cô hay sao?" Hắn đứng dậy đi đến trước mặt ChungThanh, giơ tay định giúp cô lau nước mắt. Chung Minh ngăn hắn lại: "Anhđừng chạm vào con bé."

Thượng Thuần liếc Chung Minh: "Thấy con bé khóc tôi lại mềm lòng, không nỡ thả nó đi."

Chung Minh túm chặt tay em gái, như thể sợ người khác cướp mất. Cô trừng mắt với Thượng Thuần: "Rốt cuộc anh muốn gì?"

Thượng Thuần nhả ra một làn khói, hắn giơ ngón tay kẹp điếu thuốc lá về phíaChung Minh: "Hỏi hay lắm, nha đầu này có thể đi, nhưng phải để một người chị ở lại. Đi một ở một, rất công bằng đúng không?"

Tô Mạt giật mình, vội vàng đứng chắn trước Chung Minh. Cô cố gắng bình ổntâm trạng mới lên tiếng: "Thượng tiên sinh, sự việc ngày hôm nay chúngtôi cũng có điểm không đúng. Nhà em họ tôi gần đây xảy ra rất nhiềuchuyện, xưởng may bị người ta phá bỏ, cậu tôi bị gãy chân, giờ vẫn đangnằm trên giường bệnh không thể xuống đất, Chung Thanh lại như vậy...Anhlà người lớn có lòng khoan dung độ lượng, xin hãy để chúng tôi đi. Tôiđảm bảo từ nay về sau Chung Thanh sẽ không gây phiền phức cho anh..."

Thượng Thuần cắt ngang lời: "Buồn cười thật đấy! Một con nha đầu có thể gâyphiền phức gì? Thượng Thuần tôi phải sợ nó hay sao?" Hắn cười khẽ, cúiđầu nhìn Tô Mạt: "Tôi thấy cô rất vừa mắt, tính cách cũng dễ chịu. Tôirất thích quan hệ với những người có tính cách dễ chịu. Đặc biệt là phụnữ, nên dịu dàng một chút, có văn hóa một chút, đừng kiểu động một tý là quang quác cái mồm, cô nói đúng không?" Hắn ghé sát, nhả khói vào mặtTô Mạt, nói thầm thì từng từ một: "Cô hợp khẩu vị của tôi như vậy...chibằng cô ở lại...Hoặc để tôi dẫn em họ cô đến trường học xin nghỉ đẻ, rồi cử người đi thăm cậu cô, xem ông già đó có khỏe không?"

Tô Mạt trừng mắt nhìn Thượng Thuần, cô tức giận đến mức toàn thân run rẩy. Ý nghĩ vung tay cho hắn một cái tát dội vào đầu Tô Mạt, nhưng cô biếtrõ hậu quả của việc đắc tội tên "nhị thế tổ" này nghiêm trọng đến mứcnào. Đang do dự cân nhắc hành động tiếp theo, Tô Mạt đột nhiên nghe thấy Vương Cư An cười khẽ một tiếng: "Thượng tổng, gần đây khẩu vị của anhngày càng kỳ quặc, khiến tôi không thể không khâm phục." ("Nhị thế tổ" chỉ con cháu của những người có quyền thế và tiền bạc)

Tô Mạt không nhịn được, liền quay đầu. Vương Cư An tựa người vào thành ghế hút thuốc, bộ dạng như đang xem trò náo nhiệt. Cô đọc không ra ý tứ của anh.

Thượng Thuần hơi ngẩn người, ngoảnh đầu về phía Vương Cư An: "Người anh em, câu nói của cậu có ý gì?"

Vương Cư An nhả một vòng tròn thuốc, quan sát Tô Mạt qua khói thuốc trắng: "Tô tiểu thư, năm nay cô bao nhiêu tuổi?"

Tô Mạt ngớ ra, nhưng vẫn trả lời: "Hai mươi chín."

Vương Cư An gật đầu, quay sang Thượng Thuần: "Gần đây tôi cảm thấy khẩu vị là thứ rất khó hầu, khi đã ăn nhiều đồ ngon, nhìn thấy đồ kém một chút làkhông muốn ăn. Ví dụ con người tôi, chỉ thích đàn bà ngoài hai mươi mộtchút. Nhỏ tuổi quá, tôi chịu. Lớn tuổi quá như bắp cải già để đông lạnh, nhai mỏi răng..." Anh cười: "Thượng tổng, anh cũng không ngại mỏi răng, dạ dày ợ vị chua sao?"

Nghe câu này, trong lòng Thượng Thuần bất giác sinh nghi. Hắn không nhịnđược lại một lần nữa dò xét Tô Mạt từ đầu đến chân. Hắn đột nhiên cảmthấy, người phụ nữ này rất bình thường, ngoài làn da trắng trẻo mịnmàng, các nét cũng chẳng có gì đặc biệt. Vậy mà thật kỳ lạ, sao hắn lạiluôn vương vấn hình bóng của cô như bị ma ám?

Thượng Thuần càng nghĩ càng cảm thấy mất tự tin. Ngoài tiền bạc và quyền lực,đàn ông sợ nhất bị người khác bàn luận anh ta phương diện kia có vấn đề, tiếp theo là sợ bị người khác chế nhạo con mắt nhìn phụ nữ của anh ta.Đám người ở trong căn phòng này đều là tay chơi lõi đời. Thượng Thuầnnhất thời mất mặt, đành cười giả lả: "Có gì đâu, tôi thấy anh em ở đâybuồn chán nên trêu đùa mấy cô gái này để tìm chút hứng thú. Tôi thật sựkhông nghĩ nhiều như vậy. Hơn nữa, răng lợi tôi cũng không tốt." Tuyngoài mặt hắn nói vậy, trong lòng vẫn ấm ức nên đâu có chuyện dễ dàngthả người. Ít nhất hắn cũng phải phát tiết rồi tính sau.

Thượng Thuần cúi đầu nhìn đôi giày dưới chân, hắn búng tàn thuốc lá xuốnggiày, sau đó nói với Tô Mạt: "Tô tiểu thư, tôi không làm cô sợ hãi đấychứ? Thật ra cô không muốn ở lại cũng được. Giày tôi hơi bẩn, phiền côgiúp tôi lau sạch?"

Mấy người đàn ông đờ ra, Chung Minh nhẹ nhàng kéo áo Tô Mạt, gương mặt vôcùng căng thẳng. Cô ngoảnh đầu trừng mắt với Thượng Thuần: "Để tôi lau,lau xong anh hãy thả chúng tôi đi."

Thượng Thuần chẳng thèm nhìn Chung Minh: "Cô có xứng không?"

Chung Thanh ngẩng đầu nhìn Thượng Thuần, cô há miệng nhưng không thể thốt ramột từ, trong lòng bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Sau đó, Chung Thanh ngoảnhmặt đi chỗ khác, nước mắt cuối cùng cũng chảy xuống.

Tô Mạt hỏi: "Có phải nếu tôi làm theo lời anh, chúng tôi có thể ra về? Hơn nữa sau này anh không được đụng đến Chung Thanh? Ngoài ra, chúng tôicũng không muốn nghe bất cứ tin đồn nào liên quan đến em họ tôi."

Thượng Thuần hừ một tiếng từ mũi: "Nhớ lau bằng tay, sẽ càng sạch hơn."

Đầu óc Tô Mạt vô cùng yên tĩnh. Trong phòng không ai lên tiếng, cô có thểnghe thấy tiếng nước chảy róc rách và tiếng cười nói ở bên ngoài, thậmchí còn cả tiếng dao dĩa va vào bát đĩa lách cách. Những âm thanh nàynối tiếp nhau thành một khối thanh lạnh, khiến cô dần dần không chịu nổi ánh sáng tỏa ra từ ngọn đèn nhỏ trên đầu. Luồng sáng phảng phất tụ tập, bao trùm lên người cô, khiến trán cô nóng rực như bị sốt. Lòng bàn tayTô Mạt rịn đầy mồ hôi, cả người cô phảng phất tan chảy dưới ánh đèn. TôMạt cuộn chặt bàn tay lại từ từ thả lỏng. Sau đó, cô trầm mặc ngồi xổmxuống.

Tất cả mọi người đều nhìn cô chằm chằm.

Thượng Thuần ra hiệu người ở bên cạnh rót rượu. Hắn vừa uống vừa cúi đầu quansát Tô Mạt: "Không tồi, trước đây Tô tiểu thư làm osin ở nhà tôi, cũngkính nghiệp như vậy. Cô hãy tiếp tục duy trì, cố gắng lên."

Tô Mạt im lặng, động tác máy móc, bàn tay không ngừng run rẩy, viền mắtnóng ran. Dù cố gắng giữ bình tĩnh nhưng cô vẫn không thể kiềm chế bảnthân. Cô ngồi xổm ở đó không biết bao nhiêu lâu, thời gian và máu chảytrong người đều đông cứng, đầu óc và thân thể dần trở nên tê liệt. Cảmgiác nhức nhối tiếp tục lan tỏa đến tứ chi, rồi thâm nhập vào cốt tủy và lục phủ ngũ tạng.

Cuối cùng, Thượng Thuần nói: "Được rồi, tôi đã mỏi cả chân, các cô đi đi."

Tô Mạt từ từ đứng dậy, cô nhìn thẳng vào Thượng Thuần: "Anh hãy ghi nhớ hai điều đã nhận lời tôi."

Thượng Thuần chau mày: "Tôi nhận lời cô chuyện gì?" Hắn tựa hồ nghĩ ra mộtviệc: "Trước đây tôi giúp cô đâu có đưa ra điều kiện với cô. Sao đó thìsao? Cô dám giở trò trước mặt tôi. Tô tiểu thư, làm người không nên khôn lỏi quá."

Thấy Thượng Thuần giở trò lật lọng, đầu óc Tô Mạt nổ tung, sống lưng cô toát mồ hôi lạnh. Tô Mạt nghĩ thầm: "Ăn nói mềm mỏng chẳng có tác dụng vớiđám người này. Bọn họ đã có ý định gây khó dễ cho mình, chắc chắn sẽkhông buông tha. Vậy mà mình như con ngốc xuống nước hạ giọng để ngườita lừa gạt".

Cô vô cùng phẫn nộ, cất giọng run run: "Anh sai rồi, con người tôi đâu cóthông minh, bằng không tôi đã chẳng rơi vào tình cảnh ngày hôm nay." Nói đến đây, ngọn lửa trong lòng cô càng bùng cháy dữ dội, cô giơ tay túmcổ áo Thượng Thuần: "Tôi nói cho anh biết, anh đừng thấy tôi yếu thế làcho rằng tôi dễ bắt nạt. Phải, tôi chỉ có cái mạng hèn mọn này, cậu tôicoi tôi như con gái, tôi cũng coi Chung Thanh như em gái của mình. Saunày bọn họ mà thiếu một sợi lông, tôi sẽ không tha cho anh. Dù phải bỏcả mạng sống, tôi cũng sẽ tìm lũ người khốn khiếp các anh tính sổ..."Nói đến đây, Tô Mạt đẩy mạnh người Thượng Thuần. Thượng Thuần không kịpđề phòng, lảo đảo va vào cái bàn ở phía sau. Cả phòng sững sờ, không một ai đỡ hắn.

Vài giây sau, đám đàn ông mới định thần, vội vàng giơ tay đỡ Thượng Thuần,đồng thời lên tiếng khuyên nhủ: "Thượng tổng, cô ta là phụ nữ không hiểu biết, anh đừng chấp, đồn ra ngoài sẽ bị người đời chê cười. Hôm nayuống nhiều rượu, xảy ra chút hiểu nhầm, có gì bỏ qua..."

Thượng Thuần đanh mặt, nghiến răng nhìn trừng trừng Tô Mạt. Tô Mạt vẫn runrẩy, nhưng cô vẫn nói rõ mấy từ: "Anh hãy nhớ kỹ lời tôi nói ngày hômnay."

Ba chị em gái cúi thấp đầu đi ra ngoài, không một ai lên tiếng.

Tô Mạt xong chuyện mới thấy sợ, Chung Minh rất hả dạ, Chung Thanh nghĩ mãi không thông: "Tại sao một người đàn ông trước đó rất trưởng thành vàchững chạc lại thay đổi lớn đến vậy?" Tô Mạt dường như đọc được suy nghĩ của em họ, cô ngoảnh mặt nhìn Chung Thanh, cất giọng cứng rắn: "Sángngày mai đi bệnh viện, chuyện này không thể kéo dài."

Chung Thanh vẫn im lặng, Chung Minh tức giận bóp cánh tay em gái, Chung Thanh mới lẩm bẩm: "Trước đây anh ấy không như vậy. Anh ấy tinh tế, có phongđộ, đối xử với em rất tốt, cũng không bao giờ nói những lời như vừa rồi. Em từng đề nghị chia tay, anh ấy còn bảo người tặng điện thoại di độngcho em..."

Chung Minh lập tức giơ tay gõ vào đầu em gái: "Tên khốn đó muốn chơi mày,đương nhiên hắn đối xử tốt với mày. Lẽ nào hắn nói thẳng, hắn muốn ngủvới mày? Đúng là chẳng có đầu óc gì cả."

Chung Thanh đột nhiên bịt tai, hét lớn tiếng: "Không phải vậy, không phải như chị nói, nhất định do các chị chạy đến quấy rối nên anh ấy cảm thấy mất mặt..."

Tô Mạt dừng bước, kéo hai tay em họ: "Thanh Thanh, ngày mai em phải đibệnh viện. Những chuyện nghĩ không thông, sau này có thể nghĩ tiếp,nhưng cái thai ở trong bụng không thể chần chờ. Lời chị nói bây giờkhông lọt tai em, chẳng phải vì không có căn cứ, mà do em thiếu kinhnghiệm sống. Em không hiểu nổi chị, nhưng chị có thể nhìn thấu bản thânem, bởi vì chị cũng từng trải qua độ tuổi của em. Đúng vậy, độ tuổi nàylà độ tuổi dở dở ương ương, em tưởng em hiểu hết mọi chuyện nhưng thậtra em chẳng hiểu gì cả. Em tưởng em thông minh, hiểu rõ hiện thực vàtình yêu, nhưng trên thực tế, trong mắt người khác em chỉ có hai chữ, đó là "ngu xuẩn".

Chung Thanh câm nín, nhưng cuối cùng vẫn tỏ ra không phục: "Chị nói em nguxuẩn? Vậy mà chị còn đi lau giày cho người ta. Đây gọi là gì? Tẩm ngẩmtầm ngầm đấm chết voi?"

Chung Minh vội cắt lời: "Chẳng phải vì mày chị ấy mới làm vậy?"

Tô Mạt không để bụng, cô chậm rãi mở miệng: "Ba mươi năm bờ đông, ba mươinăm bờ tây, hôm nay chị lau giày cho anh ta, không biết chừng một ngàynào đó, anh ta sẽ cầu xin được đánh giày cho chị." Nói đến đây, cô độtnhiên nhớ ra một vấn đề, liền thò tay vào túi áo, mới phát hiện ngoàichìa khóa nhà chẳng có gì cả. Tô Mạt hồi tưởng lại, cô hình như némphong thư đó vào túi đồ siêu thị. Vừa rồi gây ầm ĩ một trận, cô đã đểquên túi đồ ở Nam Uyển.

("Ba mươi năm bờ đông, ba mươi năm bờ tây" xuất phát từ thực tế sông HoàngHà không ổn định, thường đổi dòng. Một nơi nào đó trước đây nằm ở phíađông dòng sông, bởi vì Hoàng Hà đổi dòng nên sau trở thành phía tây. Câu này có nghĩa sự đời biến hóa vô thường, khó có thể dự liệu)

Tô Mạt đương nhiên không dám quay lại tìm túi đồ, chỉ cười khổ trong lòng, cô đúng là bị báo ứng, vừa rồi nhất thời phẫn nộ ăn to nói lớn, ai ngờtự mình chặn đứng lối thoát của mình.

Gió đêm lạnh lẽo, đường phố vắng tanh. Ba cô gái đi dọc theo đường cái một đoạn khá xa mà vẫn không bắt được xe.

Con đường phía trước mờ mịt, Tô Mạt giống như đang trong giấc mơ. Sau khitỉnh mộng, cô tự hỏi bản thân, chờ đợi cô ở đằng trước là điều gì?"

Không có câu trả lời, Tô Mạt đột nhiên nhớ đến thời đại học. Bạn cùng phòngnổi hứng, đi xem bói một một ông thầy nghe nói rất cao siêu. Lúc đó, côđang chìm đắm trong yêu đương với Đồng Thụy An, muốn đi nhưng lại khôngdám đi, sợ bị thầy bói nói ra những điều chẳng lành.

Bạn cùng phòng hỏi cô: "Rốt cuộc việc biết trước số phận khiến con người sợ hãi, hay là tương lai không biết trước càng khiến con người lo lắnghơn?"

Câu trả lời của cô tương đối yếu ớt và tùy hứng: "Tớ thà chẳng biết gì cả, sống ngày nào hay ngày ấy."

Nếu đổi lại là hiện tại, Tô Mạt vẫn không đi xem bói. Nhưng cô có thể nóivới bản thân: bất kể tương lai như thế nào, cô đều chuẩn bị sẵn tinhthần, dốc hết sức lực.

Đằng sau xuất hiện một luồng sáng cắt ngang đêm tối. Tiếng động cơ ô tô mỗilúc một gần. Chiếc xe vượt lên trước Tô Mạt, bấm một hồi còi rồi dừnglại. Ba chị em hoảng hốt, nhưng ngay lập tức nhìn thấy Châu Viễn Sơnxuống xe, tay anh ta xách túi đồ siêu thị. Anh ta đi đến bên Tô Mạt: "Tô tiểu thư, hình như cô quên cái này."

Tô Mạt cầm túi đồ, vội vàng cám ơn. Châu Viễn Sơn rút tờ danh thiếp đưacho cô: "Nếu gặp chuyện gì, cô có thể gọi vào số điện thoại ở trên đótìm tôi. Tôi không dám chắc chắn sẽ giúp được cô, nhưng thêm một ngườithêm một biện pháp, giúp cô nghĩ cách cũng tốt."

Không phải người thân hay bạn bè, anh ta đối xử với cô như vậy cũng không dễdàng. Trong lòng Tô Mạt rất cảm động, cô định nói cám ơn nhưng lại thấytừ "cám ơn" có phần miễn cưỡng, thế là cô ráng nở nụ cười. Tô Mạt cúiđầu nhòm vào túi đồ, quả nhiên phong thư nằm trong đó. Đầu óc cô vụt qua một ý nghĩ, cô buột miệng: "Luật sư Châu, sau này chúng ta thường xuyên gặp mặt cũng không biết chừng."

Châu Viễn Sơn cười cười, tuy không hiểu ý Tô Mạt nhưng anh ta không mở miệng hỏi mà quay người lên xe. Ô tô chuyển bánh chưa bao lâu, Châu Viễn Sơnnghe thấy Vương Cư An ngồi ở ghế sau mở miệng hỏi: "Tôi hơi hiếu kỳ, với tính cách của chú sao có thể làm luật sư? Gặp người nào đáng thươngcũng muốn giúp đỡ, chú nhận vụ án kiểu gì?"

Châu Viễn Sơn tập trung lái xe, nói từ tốn: "Con người sống trên đời nhiềukhi không thể làm chủ bản thân. Phàm là việc dễ như trở bàn tay, làmnhiều sẽ càng khiến tôi an lòng."

Vương Cư An cho rằng suy nghĩ của anh ta rất ấu trĩ, bất giác phì cười một tiếng.

Châu Viễn Sơn lại nói: "Trong buổi tối hôm nay, người nổi lòng thương hại đâu chỉ một mình tôi."

Vương Cư An tựa người vào thành ghế phía sau nhắm mắt, một lúc lâu mới lêntiếng: "Chú lái chậm thôi, hôm nay tôi uống nhiều nên đầu óc quaycuồng."