Lạc Chốn Phù Hoa

Chương 3: Tiến triển



Ngày hôm sau, Tùng Dung đi làm, đúng lúc sếp tổng cũng có mặt ở công ty. Chị sắp xếp tài liệu về tình hình đơn đặt hàng và khách hàng thời gian gầnđây, tất nhiên bao gồm cả khoản chi phí lớn trình lên sếp tổng.

Vương Cư An rất bận rộn, hiếm khi có mặt ở công ty điện tử An Thịnh. Phongcách làm việc của anh là cho cấp dưới thoải mái phát huy năng lực, chỉyêu cầu bọn họ nộp báo cáo thành tích kinh doanh của mỗi giai đoạn, sauđó nắm phương hướng cơ bản của công ty.

Tùng Dung đã quen với cách làm của Vương Cư An từ lâu. Hai người đều có tácphong làm việc mạnh mẽ, nhanh gọn, phối hợp tương đối nhịp nhàng, đạthiệu quả cao.

Lúc này, Tùng Dung đang ngồi bên cạnh bàn làm việc chờ đợi phê duyệt. Vănphòng vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng lật giở tài liệu. Ngườiđàn ông trước mặt dường như có hứng thú với nội dung của bản báo cáo,hơi gật đầu: "Nhân viên tên Tào Nhược Thành không tồi." Ngừng một lát,anh hỏi Tùng Dung: "Phòng kinh doanh của chị có mấy người họ Tô?"

Nghe thấy vậy, Tùng Dung cảm thấy hơi kỳ lạ, chị ta đáp: "Chỉ có một người, là Tô Mạt."

Vương Cư An "ờ" một tiếng. Câu nói tiếp theo của anh càng chẳng đâu vào đâu:"Người này… tên không hay lắm." Nhưng anh không nói tiếp không hay ở chỗ nào mà chuyển sang chuyện khác: "Cô gái đó vào công ty chưa được baolâu, hiệu quả làm việc chỉ ở mức trung bình, so với Tào Nhược Thành thìcó khoảng cách nhất định." Nói xong, anh ta nhướng mắt nhìn Tùng Dung.

Tùng Dung biết Vương Cư An ám chỉ vụ thăng chức, chị ta cười nói: "Hai người đều có ưu thế riêng. Tuy thành tích kinh doanh của Tô Mạt không bằngtiểu Tào nhưng cô ấy giao tiếp tốt, khách hàng tái hợp tác không ít. Hơn nữa, cô ấy làm việc ôn hòa, không kiêu ngạo, không hấp tấp, có năng lực quản lý, hợp tác với người khác cũng không tồi...Về việc chọn ai, quảthực tôi hơi phân vân."

Vương Cư An giở tập tài liệu trong tay: "70% là khách hàng cũ, khách hàng mới chỉ có 30%. Khách hàng mới của Tào Nhược Thành nhiều gấp đôi cô ta,năng lực khai thác thị trường rất quan trọng..." Anh ta đóng tài liệulại: "Năng lực quản lý và tinh thần trách nhiệm có thể từ từ nâng cao.Một số nhân tài trong lĩnh vực bán hàng đúng là không có khái niệm tậpthể, người có bản lĩnh thường khó tránh khỏi kiêu ngạo, nhưng không saocả, chúng ta có thể từ từ trao đổi, bồi dưỡng. Người làm lãnh đạo khôngnên sợ phiền hà, nếu hết lòng đào tạo nhân viên của mình, chắc chắn sẽgặt hái được thành quả. Nghề bán hàng cần kích thích bầu nhiệt huyết hơn bất cứ công việc nào khác. Chúng ta không thể dùng quá nhiều quy tắctrói buộc nhân tài trong lĩnh vực bán hàng. Điều lệ quản lý hành chínhhay nhân sự chưa chắc đã thích hợp với phòng kinh doanh." Vương Cư Anmỉm cười, nói thêm một câu để giữ thể diện cho Tùng Dung: "Thời gianquản lý Tùng làm nghề bán hàng còn lâu hơn thời gian công tác của tôi.Nói với chị những điều này, chẳng khác nào tôi múa rìu qua mắt thợ."

Tùng Dung vội lên tiếng: "Đâu có, sếp tổng quá khiêm tốn." Chị ta đã nắm đại khái ý tứ của đối phương. Loại trai trẻ ngoài ba mươi tuổi vừa có tinhthần vừa có năng lực như Vương Cư An chỉ mong các công ty trực thuộcvượt lên tuyến đầu. Anh ta không cần biết quá trình cụ thể, chỉ nhìn vào thành tích. Suy nghĩ của anh ta rất bình thường, nhưng Tùng Dung khôngthể một lòng làm theo ý anh ta.

Tùng Dung tạm thời không tỏ rõ thái độ, ngoài mặt thể hiện rõ sự lưỡng lự.Đúng lúc này, người thư ký cầm giấy tờ đi vào. Tùng Dung đã sớm nghe nói ông chủ trẻ tuổi có cuộc sống riêng phóng đãng, hôm nay cặp với em minh tinh này, ngày mai em người mẫu khác, nhưng ở công ty không hề có điềutiếng, chọn thư ký cũng là người có tướng mạo nghiêm chỉnh, ăn mặc đànghoàng, đồng thời có năng lực khá. Có thể thấy trong một số doanh nghiệpgia tộc, tuy có gốc rễ chắc chắn từ đời cha ông nhưng các công tử nhàgiàu cũng không phải hạng tầm thường.

Nhân lúc Vương Cư An phân tâm, Tùng Dung lên tiếng: "Tô Mạt tiến bộ rấtnhanh. Cô ấy cũng là một nhân tài, chỉ có điều hiện tại, về mặt thànhtích thì đúng là không bằng người khác. Con người tiểu Tào có năng lựcthật đấy, nhưng giao tiếp tệ đến mức thường xuyên bị khách hàng khiếunại. Tôi có ý này, chúng ta đang có một khách hàng lớn đầy tiềm năng, là ông chủ Lý của Trung Thuận. Người này rất khó tính, lắm yêu cầu, đòihỏi, tâm lý cảnh giác cao. Một nhân viên giàu kinh nghiệm của phòng đãbám lấy ông ta từ lâu nhưng vẫn không thành. Chi bằng để Tô Mạt và tiểuTào thử sức, vừa có thể giải quyết một khách hàng lớn, tăng thành tíchvừa có thể khiến mọi người tâm phục khẩu phục."

Vương Cư An còn đang bận xem tài liệu vừa đưa đến. Anh ta nói: "Chị tính làmthế nào tiện thì làm, chị là lãnh đạo phòng ban, việc của phòng, chị cứquyết là được, tôi chỉ đưa ra ý kiến tham khảo thôi."

Tùng Dung gật đầu, đang định đứng dậy đi ra ngoài thì Vương Cư An cười, nóivới chị ta: "Công ty có mấy quản lý phòng ban đều được giao quyền tựquyết và tự do phát huy năng lực. Nhưng quản lý Tùng là người tôi thấyyên tâm nhất."

Tùng Dung mỉm cười, đi ra ngoài.

Buổi trưa, Tùng Dung lần lượt nói với Tô Mạt và Tào Nhược Thành vụ ông chủLý của Trung Thuận, nhân tiện nhắc đến việc thăng chức. Tào Nhược Thànhthể hiện sự tự tin như thể đã nắm chắc phần thắng, Tô Mạt lập tức từchối: "Thôi khỏi, tôi không làm được đâu."

Tùng Dung nhìn cô như nhìn một khúc gỗ: "Cô chỉ thỏa mãn với vị trí nhânviên quèn? Lẽ nào cô không có kế hoạch sự nghiệp lâu dài? Chí tiến thủcủa cô biến đâu rồi? Người khác đẩy một bước thì cô đi một bước, khôngđẩy thì cô đứng im, có khi đẩy, cô cũng chẳng nhúc nhích. Vì vậy tôi mới nói cô giống hệt Mạc Úy Thanh, chỉ một lòng trông chờ đàn ông nuôimình. Mạc Úy Thanh còn khá, đã vớ được người có tiền lại hào phóng. Còncô thì sao? Đã lớn tuổi lại không có nhan sắc xuất chúng, còn vác theocon nhỏ, sau này cô định trông mong ai nuôi cô? Cô đúng là vừa nhát ganvừa lười biếng. Dù cô có chịu làm đĩ, cũng chưa chắc có đàn ông bằnglòng chơi cô."

Tô Mạt tức đến mức nghiến răng kèn kẹt. Một lúc sau, cô mới miễn cưỡng lên tiếng: "Dù là chiêu khích tướng thì câu nói của chị cũng rất khó nghe,vì vậy tôi sẽ không cảm ơn chị...Tôi có thể thử xem sao, coi như nể mặtchị."

Tùng Dung cười cười: "Ai cần cô cảm ơn. Cô đã bắt đầu từ nghề bán hàng thìphải rèn luyện lòng can đảm. Không có lòng can đảm, dù cô chuyển nghềkhác, cả đời cũng chẳng làm nên trò trống gì. Hơn nữa dù chuyển ngành,mức lương có thể cao hơn ở đây không? Ở đây cô được trích 8% từ doanh số bán hàng. Nếu thăng chức, cô còn được trích thêm 2% của tập thể. Tôi đã lót sẵn đường cho cô rồi, thành hay không hoàn toàn dựa vào bản thâncô."

Điều kiện Tùng Dung đưa ra rất hấp dẫn, có thể giúp cô thanh toán hết khoảntiền trả góp nhà cửa trước thời hạn, bố mẹ cũng không cần băn khoăn vềtiền sắm sửa nội thất. Hơn nữa, cô có thể sớm tích lũy một khoản tiền để về hẳn quê nhà, sau đó tìm công việc ổn định, không cần bận tâm tiềnnhiều tiền ít, chỉ cần có thời gian ở bên con gái...Mặc dù không có kếhoạch sự nghiệp lâu dài, nhưng trong đầu óc Tô Mạt đã hình dung ra cuộcsống ấm áp, tươi đẹp. Cô không có chí tiến thủ, nhưng cũng không đòi hỏi nhiều.

Bắt gặp vẻ mặt ôn hòa của Tô Mạt, Tùng Dung hạ giọng: "Vị khách hàng họ Lýcó rất nhiều tiền. Nếu đàm phán thành công, đơn đặt hàng sẽ rất lớn. Hơn nữa..." Tùng Dung giả bộ vô tình tiết lộ: "Nghe nói ông ta đang đấuthầu một mảnh đất ở phía nam thành phố để phát triển sang lĩnh vực bấtđộng sản. Ông ta muốn nhảy vào đường dây của chồng Mạc Úy Thanh. Cô thửnghĩ xem, nếu cô có thể giải quyết hạng người có tiền này, chiết khấu sẽ không thấp đâu."

Tô Mạt lặng thinh.

Nhìn vẻ do dự của Tô Mạt, Tùng Dung bỗng cảm thấy mệt mỏi. Đột nhiên chị tanhớ tới câu nói "người này… đặt tên không hay lắm." của Vương Cư An hồisáng. Bây giờ nghĩ lại mới thấy chữ "Mạt" trong tên "Tô Mạt" có nghĩa là hư vô mờ mịt, gặp sao hay vậy, như dự báo tất cả đều trở thành "bongbóng". "Trúc lam đả thủy nhất trường không (va)", ngườilàm ăn thường mê tín điều này, giống con bạc ở trên bàn cờ bạc không thể nghe thấy mấy từ đồng âm với từ "thua". Quả nhiên tên thế nào, ngườithế đó.

(va)Trúc lam đả thủy nhất trường không" nghĩa là dùng làn trúc để lấy nước nên không được gì, ý chỉ làm gì cũng không được báo đáp.

Trong lúc Tùng Dung yên lặng, Tô Mạt suy đoán ý đồ của Tùng Dung khi đề bạtmình. Đầu tiên, cô thầm so sánh bản thân với Tào Nhược Thành. Bất kểphương diện nào, Tào Nhược Thành cũng chiếm thế thượng phong, vậy màTùng Dung lại cứ ủng hộ cô. Ngẫm đi nghĩ lại, Tô Mạt đoán Tào NhượcThành quá lợi hại, tài năng của anh ta bộc lộ quá lộ liễu, làm việc mạnh mẽ quyết đoán, thành tích làm việc gần như vượt qua Tùng Dung, lại cómạng lưới quan hệ rộng rãi. Vì vậy, Tùng Dung buộc phải đề phòng anh ta. Chẳng có lãnh đạo nào thích một cấp dưới nổi trội hơn mình, thậm chí có thể thay thế vị trí của mình bất cứ lúc nào. Do đó, thay vì để TàoNhược Thành thăng chức, chi bằng nâng đỡ nhân viên yếu thế và dễ dàngkhống chế là Tô Mạt. Nghĩ đến đây, Tô Mạt bỗng dưng nổi tính hiếu thắng, trong lòng cô cũng đã quyết định.

Trong lúc Tô Mạt còn chần chừ, Tào Nhược Thành đã hẹn khách hàng họ Lý đi ănuống, vui chơi, đồng thời khéo léo đề cập đến chuyện làm ăn. Tô Mạtkhông vội liên lạc với Lý tiên sinh, mà tới cửa hàng mua một bó hoa bông súng gói kèm hoa mãn thiên tinh rồi đến bệnh viện thăm Mạc Úy Thanh. Cô làm người giúp việc của Mạc Úy Thanh mấy tuần nên biết đôi chút về sởthích của cô ta.

Lúc Tô Mạt đến phòng bệnh, Mạc Úy Thanh đang ngồi tựa vào giường xem tivi.Ánh mắt cô ta dừng lại ở màn hình tinh thể lòng nhưng không tập trung,gương mặt lộ vẻ cô độc, không rõ cô ta đang nghĩ gì.

Người giúp việc thấy Tô Mạt ăn mặc giản dị, tay chỉ cầm bó hoa liền nói:"Không nên mang mấy thứ này vào phòng bệnh, phấn hoa không tốt cho trẻsơ sinh."

Lúc này, Mạc Úy Thanh mới định thần. Nhìn thấy Tô Mạt, cô ta tỏ ra vuimừng, xua tay nói với người giúp việc: "Không sao, đứa nhỏ cũng đâu có ở đây. Để chị ấy vào đi." Cô ta lại hỏi Tô Mạt: "Hôm nay sao chị rảnh rỗi mà đến thăm tôi thế này?"

Tô Mạt cắm hoa vào bình: "Tôi có việc đi ngang qua nên vào thăm cô."

Mạc Úy Thanh cười cười: "Coi như chị có lòng. Chị còn có lương tâm hơn Tùng Dung."

Tô Mạt quan sát cô ta kỹ lưỡng, cười nói: "Bây giờ cô đi ra ngoài, chẳng ai nhận ra cô vừa sinh con."

Mạc Úy Thanh tỏ ra đắc ý: "Vết mổ ở bụng vẫn hơi đau nên tôi không thể đi lại nhiều, nhưng tôi ăn rất ít."

Tô Mạt nói: "Cô gầy thế này, ông xã cô nhìn thấy chắc sẽ rất đau lòng."

Mạc Úy Thanh nhìn Tô Mạt vài giây, rồi mới đáp: "Chị đâu phải không biết,anh ta làm gì có thời gian gặp tôi. So với bệnh viện, anh ta càng thíchnhững nơi như Tứ Quý Thanh Nam Uyển hơn..." Cô ta lẩm bẩm: "Người đànông chết giẫm, cũng chẳng rõ nơi đó có thứ gì buộc chặt linh hồn anh ta. Bàn chuyện làm ăn hay tụ tập bạn bè, anh ta đều thích đến đó."

Tứ Quý Thanh Nam Uyển là câu lạc bộ tư nhân cao cấp ở phía nam thành phố,không thua kém câu lạc bộ ở gần bờ biển phía đông mà Tô Mạt từng đến.Nghe Mạc Úy Thanh nói vậy, trống ngực Tô Mạt đập thình thịch, cô chợtnhớ tới buổi tối mấy tháng trước. Buổi tối đã hoàn toàn xóa bỏ ấn tượngtốt của cô về những câu lạc bộ cao cấp kiểu này.

Tô Mạt nói sang chuyện khác, hai người tán gẫu một lúc.

Mạc Úy Thanh đột nhiên cảm thán: "Chị bây giờ coi như ổn rồi, tốt hơn TùngDung lúc mới vào nghề nhiều. Chị đừng thấy chị ta oai phong, tài giỏi,trước kia người không ra người, ma không ra ma, chị ta..."

Mạc Úy Thanh chưa nói hết câu, điện thoại di động bỗng đổ chuông, ngườigiúp việc vội cầm đến cho cô ta. Mạc Úy Thanh nghe máy, nói một, hai câu rồi cúp máy. Sau đó, cô ta nhướng mắt nhìn Tô Mạt, nhẹ nhàng lên tiếng: "Lát nữa Thượng Thuần sẽ đến đây."

Tô Mạt biết ý cô ta muốn tiễn khách đóng cửa, liền đứng dậy cáo từ, nhữnglời muốn nói lại nuốt xuống cổ họng. Về đến công ty, Tào Nhược Thành vàtrợ lý của anh ta đang chụm đầu thì thầm to nhỏ. Thỉnh thoảng, Tô Mạtnghe thấy mấy từ rời rạc, hình như việc đàm phán tiến triển thuận lợi.

Tô Mạt cảm thấy sốt ruột. Dù sao cục diện đã an bài, cô tạm thời không cóđường rút, nếu làm mất thể diện của Tùng Dung, sau này sẽ khó sống. Côngồi ở bàn làm việc, suy tính một lúc, cuối cùng đi tìm Tùng Dung mượnthẻ hội viên của Tứ Quý Thanh Nam Uyển. Thẻ hội viên này cũng không phải của Tùng Dung mà lúc trước Vương Tư Nguy còn ở đây, anh ta lấy danhnghĩa tập đoàn để đăng ký thẻ, tiếp đãi khách hàng quan trọng.

Nghe Tô Mạt nói định mời khách hàng đến Tứ Quý Thanh Nam Uyển dùng bữa, Tùng Dung không khỏi ngạc nhiên: "Ở đó đắt lắm đấy, còn đắt hơn câu lạc bộ ở phía đông, chắc chắn sẽ vượt quá mức công ty thanh toán cho cô."

Tô Mạt nói dứt khoát: "Nếu vượt quá, tôi sẽ tự bỏ tiền túi bù vào."

Tùng Dung đưa tấm thẻ cho Tô Mạt: "Tào Nhược Thành còn không vung tay đến mức đó, cô chịu bỏ vốn thật."

Tô Mạt bỏ nhiều công sức mới có thể hẹn gặp khách hàng họ Lý. Sau đó, côtới trung tâm thương mại, sắm từ đầu đến chân, gồm áo sơmi, váy công sở, giày cao gót. Bộ đồ có đường cắt may tinh xảo, lại vừa người cô. Do đó, khí chất của Tô Mạt tăng lên không ít. Tùng Dung bố trí cho cô một trợlý tạm thời. Anh ta phụ trách việc lái xe, đỡ rượu hộ Tô Mạt, đồng thờichuẩn bị hồ sơ đàm phán và tài liệu về sản phẩm.

Sau vài lần gặp mặt, Tô Mạt mời Lý tiên sinh tới Tứ Quý Thanh Nam Uyển dùng bữa. Vị khách hàng họ Lý khoảng năm mươi tuổi, toát lên khí chất thương gia. Trước đó, ông ta luôn tỏ ra thờ ơ với Tô Mạt, có lẽ bởi Tào NhượcThành gây ấn tượng tốt với ông ta. Một đôi lần, ông ta bảo cấp dưới tiếp Tô Mạt, còn ông ta từ đầu đến cuối không lộ diện. Lần này nghe cô nóimời tới câu lạc bộ tư nhân Tứ Quý Thanh Nam Uyển dùng bữa, thần sắc củaông ta mới xao động, lộ vẻ hứng thú.

Sau khi ngồi vào bàn ăn, Lý tiên sinh hỏi Tô Mạt là người ở đâu, tại saođến nơi này làm việc. Tô Mạt trả lời lấy lệ. Ông ta lại chuyển sangchuyện khác: "Khoảng cách giàu nghèo ở các nơi là rất lớn, mức lương tại những thành phố như quê của cô đúng là rất thấp, nên ngày càng có nhiều người ngoại tỉnh chạy đến khu vực phát triển của chúng tôi, cướp bátcơm của người bản xứ. Do văn hóa và ngôn ngữ của từng khu vực có sự khác biệt nhất định nên hình thành mối hiểm họa ở một mức độ nào đó, nghiêmtrọng hơn sẽ dẫn đến tình trạng hỗn loạn."

Tô Mạt đoán bởi vì công ty không cử lãnh đạo bậc trung - cao cấp đàm phánnên đối phương không hài lòng. Cô định nói khéo để chuyển chủ đề câuchuyện, nào ngờ Lý tiên sinh tiếp tục: "Hơn nữa, tố chất của những nhânviên ngoại tỉnh như các cô cũng rất tầm thường." Câu nói của ông takhiến bầu không khí càng trở nên ngượng ngập. Thấy cậy, ông ta lập tứccất giọng mềm mỏng: "Tuy nhiên, tôi thấy Tô tiểu thư có khí chất nhonhã, giống một người có trình độ văn hóa cao chứ không giống nhân viênbán hàng bình thường. Chắc cô không phải là nhân viên nghiệp vụ tầmthường. Nếu không, sao cô lại có thẻ hội viên ở đây?"

Tô Mạt không trực tiếp trả lời câu hỏi của ông ta mà nói: "Lý tiên sinhcoi trọng tôi quá. Dù cấp bậc cao đến mấy, tôi cũng chỉ là người làmcông ăn lương. Thẻ hội viên là do Vương tổng đưa cho tôi, Vương tổng dặn tôi phải tiếp đãi tiên sinh chu đáo."

Lý tiên sinh hỏi ngay: "Vương tổng nào?"

Tô Mạt định thần, vài giây sau mới trả lời rành mạch: "Vương Cư An."

2.

Trong lòng Tô Mạt thấp thỏm bất an.

Lý tiên sinh cười ha hả: "Thảo nào, Vương tổng là nhân vật nổi tiếng, tuổi trẻ tài cao, hậu sinh khả úy. Nghe nói cuộc sống riêng của Vương tổngcũng rất phong phú."

Cô thư ký trẻ tuổi ăn mặc thời thượng đi cùng ông ta tiếp lời: "Vị Vươngtổng đó khá đẹp trai, có cuộc sống riêng phong phú cũng là lẽ thườngtình."

Lý tiên sinh nhìn cô thư ký, bằng ánh mắt mờ ám: "Tôi còn chưa gặp Vương tổng bao giờ, cô đã tiếp xúc rồi à?"

Cô ta vội đính chính: "Đâu có, tôi cũng chưa từng gặp mặt Vương tổng.Nhưng trước đây anh ta cặp kè với một ngôi sao, bị phóng viên săn tintheo dõi, trên mạng có ảnh của anh ta." Cô ta quay sang hỏi Tô Mạt:"Phải vậy không Tô tiểu thư? Cô là nhân viên của Vương tổng, chắc côbiết rõ nhất."

Tô Mạt thật sự không rõ những chuyện này. Thấy đối phương nói đông nóitây, không nhắc đến chuyện làm ăn, không biết vụ này kéo dài đến ngàynào, năm nào mới xong, cô rất sốt ruột. Trong đầu Tô Mạt vụt qua một ýnghĩ, đắn đo vài giây, cô mới thốt ra miệng: "Công nhận Vương Tổng đẹptrai...nhưng gương mặt chỉ là thứ yếu, ấn tượng nhất là thân hình hoànhảo, đặc biệt là cơ bắp..." Giọng cô nhỏ dần. Nói đến đây, cô lập tứcdừng lại, cầm ly rượu, giả bộ uống một ngụm để che giấu tâm trạng.

Lý tiên sinh ngẩn người nhìn Tô Mạt, ánh mắt thể hiện vẻ phỏng đoán. Bắtgặp gương mặt ửng đỏ của Tô Mạt, ông ta lập tức mỉm cười, lên tiếng phávỡ nầu không khí im lặng: "Người thật không lộ tướng, thất kính, thấtkính. Tôi sẽ uống hết ly này, Tô tiểu thư, cô tùy ý." Nói xong, ông tangửa đầu uống cạn ly rượu.

Bàn tay cầm ly rượu của Tô Mạt run run. Cô đưa lên miệng, nhấp một ngụm rồi lập tức đặt xuống, ai ngờ rượu vừa vào cổ họng, cảm giác cay sè lan tỏa khiến cổ họng cô khô rát, bên trong như bốc cháy, đầu óc choáng vángtrong giây lát. Cô đột nhiên có cảm giác người nói câu vừa rồi khôngphải cô, vậy thì là ai?

Lý tiên sinh uống xong ly rượu, càng nhiều lời. Ông ta không còn giữ dángvẻ cao ngạo trước đó mà nói thẳng: "Trước đây, tôi muốn gia nhập câu lạc bộ này, bọn họ đòi phí hội viên một triệu. Tiền tôi chẳng thiếu, nhưngbọn họ còn tiến hành thẩm định gì đó, thẩm định đi thẩm định lại, cuốicùng nói tôi không phải là người có tên tuổi. Bọn họ còn kết luận tôimuốn làm hội viên chỉ với mục đích tìm người có máu mặt bàn chuyện làmăn." Ông ta cười ha hả: "Mẹ kiếp, mỗi việc làm thẻ hội viên mà bày ranhiều trò như vậy..."

Tô Mạt cười phụ họa, nhẹ nhàng buông mấy câu: "Tôi cũng chẳng rõ thế nàomới gọi là người có tên tuổi. Tôi chỉ biết Vương tổng thường đến đây, cả ông chủ Thượng cũng thích tụ tập bạn bè hay bàn chuyện làm ăn ở nơinày. Chắc Lý tiên sinh nghe nói đến ông chủ Thượng Thuần rồi chứ?"

Lý tiên sinh quả nhiên sáng mắt, tươi cười với Tô Mạt: "Tô tiểu thư quencả ông chủ Thượng sao?" Ông ta nhấn mạnh mấy từ cuối cùng, giọng điệu vô cùng mờ ám.

Tô Mạt cố kìm nén cơn buồn nôn, đáp: "Cũng không hẳn là quen thân, chỉlà..." Cô ngừng lại trong giây lát: "Anh ta từng theo đuổi tôi."

Lần này, đối phương không tiếc lời tán tụng: "Tô tiểu thư quen biết rộngthật đấy. Không biết cô có thể giúp tôi gặp ông chủ Thượng..."

"Thế nào cũng có cơ hội gặp mặt." Tô Mạt cắt ngang lời ông ta: "Con ngườitôi chẳng có sở trường gì, nhưng mạng lưới quan hệ chính là ưu thế củatôi. Tôi đã nói đến mức độ này, Lý tiên sinh cũng có thể yên tâm khi hợp tác với tôi, đúng không?"

Lý tiên sinh gật đầu lia lịa. Ông ta lịch sự nhận bản hợp đồng mang tínhtượng trưng nhưng không tỏ rõ thái độ có hợp tác hay không, chỉ nói giữa công ty khác và công ty điện tử An Thịnh, ông ta sẽ ưu tiên đặt hàngcủa An Thịnh. Về việc ký hợp đồng với Tô Mạt hay Tào Nhược Thành, Lýtiên sinh khéo léo nói, xét trên phương diện "tình cảm", chắc chắn ôngta nghiêng về phía Tô Mạt.

Tô Mạt hơi nản lòng, cô biết đối phương muốn ép cô giúp ông ta làm cầu nối với Thượng Thuần. Tô Mạt tự hỏi mình: đã đến nước này rồi, có cần tiếptục không?

Bốn người rời khỏi phòng ăn, Tô Mạt thầm tính toán kế hoạch tiếp theo. Vẫn chưa rời đại sảnh, phía trước có mấy người đi tới.

Vừa nhìn thấy người đàn ông cao to đi đầu tiên, Lý tiên sinh lập tức dừnglại, cất giọng đầy hưng phấn với Tô Mạt: "Vừa nhắc tới Tào Tháo là TàoTháo đến ngay. Ông chủ Thượng tới kìa, Tô tiểu thư, cô còn không đi chào hỏi ông chủ Thượng?"

Tô Mạt như hóa đá.

Thượng Thuần cũng nhìn thấy Tô Mạt, ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt cô, cùng đám người tiến lại gần.

Sống lưng Tô Mạt đổ mồ hôi lạnh, Lý tiên sinh ở bên cạnh không ngừng thúcgiục. Cô rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, chỉ biết đứng yên. Chođến khi Thượng Thuần đến trước mặt cô, mới miễn cưỡng lên tiếng: "Cà vạt của anh bị lệch rồi."

Thượng Thuần hơi ngây người. Sau đó hắn cúi đầu, ghé sát tai Tô Mạt, hỏi nhỏ: "Cô nói gì? Tôi nghe không rõ."

Tô Mạt cảm thấy bên tai kêu ù ù. Cô giơ tay, giúp Thượng Thuần chỉnh lại cà vạt: "Trời nóng như vậy, còn đeo cà vạt làm gì?"

Thượng Thuần mỉm cười: "Cô hãy giúp tôi tháo ra."

Tô Mạt liếc nhìn hắn rồi cúi đầu bất động.

Thượng Thuần nhìn Tô Mạt chằm chằm, yết hầu bất giác chuyển động. Hắn chậm rãi tự tháo cà vạt, nhét vào tay Tô Mạt: "Cô cầm giúp tôi."

Tô Mạt siết mảnh vải bằng tơ lụa mềm mại trong tay, lùi lại một bước rồinói: "Anh cứ lo việc trước đi, tôi còn bàn chút công chuyện với kháchhàng...À, tôi quên không giới thiệu, vị này là Lý tổng của công ty Trung Thuận. Vị này là..."

Không đợi Tô Mạt nói hết câu, Lý tiên sinh không thể kiềm chế, lao đi như tên bắn, bắt tay Thượng Thuần lắc lắc: "Tôi biết, tôi biết. Đây là ông chủThượng, trăm nghe không bằng một thấy. Ông chủ Thượng, tôi có việc nhỏmuốn nhờ anh, không biết anh..."

Nghe Lý tiên sinh lải nhải xong, Thượng Thuần quay đầu, cười với Tô Mạt. Sau đó, hắn từ tốn trả lời: "Vậy đi, Lý tổng hãy liên lạc với thư ký củatôi hẹn thời gian. Bây giờ tôi thật sự không rảnh, lúc khác chúng ta nói chuyện sau."

Đối với Tô Mạt, sự việc tiếp theo cực kỳ thuận lợi, Thượng Thuần không tiếp tục “diễn trò” trước mặt đám đông nữa, còn Lý tiên sinh càng tỏ ranhiệt tình với cô. Sau khi tiễn khách, Tô Mạt mới thở phào nhẹ nhõm,người mệt nhoài nhưng tinh thần rất phấn chấn.

Trên đường về công ty, người trợ lý lái ô tô, đột nhiên nói một câu lấplửng: "Chị Tô, chị giỏi thật đấy, sau này nhớ chiếu cố đến đàn em."

Tô Mạt liếc nhìn anh ta. Cô định nói vụ "cơ bắp" là do cô bịa ra nhưngchợt nghĩ hợp đồng vẫn chưa ký, bất cứ người nào cũng cần đề phòng. Thếlà cô trả lời bằng một câu mập mờ không kém: "Giỏi gì chứ, tôi cũng chỉvì kiếm miếng cơm mà thôi." Cô ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: "Thành tích kinhdoanh của cậu tháng trước hình như không mấy lý tưởng?"

Anh chàng trợ lý đang cười gian xảo, nghe Tô Mạt hỏi vậy, vẻ mặt lập tức cứng đờ: "Đúng là hơi..."

Tô Mạt an ủi anh ta: "Tùng Dung mới hỏi tôi, biểu hiện của cậu gần đây thế nào." Cô cười cười: "Cậu là người thông minh, chỉ có vẻ ham chơi mộtchút. Có thời gian chơi bời, chi bằng lo vấn đề nghiệp vụ. Tóm lại, nênnói ít làm nhiều, nghe tôi đi, không sai đâu."

Người trợ lý "dạ" một tiếng, lập tức ngậm miệng.

Lúc này, Tô Mạt mới tĩnh tâm sắp xếp lại mạch suy nghĩ. Trước đó, cô mời Lý tiên sinh đến Tứ Quý Thanh Nam Uyển dùng cơm với tâm trạng cầu may, xem có thể tình cờ gặp Thượng Thuần ở đó hay không. Không ngờ hắn lại hợptác như vậy, trong lòng cô len lỏi một niềm vui khó tả.

Lúc trước, Tô Mạt né tránh Thượng Thuần như loài rắn rết, bây giờ cô khôngthể không nhìn thẳng vào giá trị của hắn. Cô nhướng mắt, lặng lẽ quansát khuôn mặt mình qua gương chiếu hậu. Diện mạo của cô tuy cũng đượccoi là thanh tú, nhưng đối với một người có tiền bạc và địa vị nhưThượng Thuần, gương mặt này rất nhạt nhòa và tầm thường. Nghĩ đến điềuđó, trong lòng cô khẽ dấy lên cảm giác vui mừng. Tô Mạt giật mình bởiánh mắt của mình trong gương.

Cô bắt đầu hiểu người chồng cũ Đồng Thụy An. Anh ta chìm đắm trong cuộctình bất chính, không thể thoát khỏi, nguyên nhân quan trọng nhất là đối phương vừa xinh đẹp vừa trẻ trung, lại con nhà giàu. Cô ta yêu và coitrọng Đồng Thụy An. Có lẽ Đồng Thụy An cũng thầm mừng như cô bây gờ. Anh ta nhất định phát hiện ra giá trị của bản thân, anh ta bị chóang ngợpbởi phát hiện mới này.

Bây giờ Thượng Thuần mới chỉ là phối hợp một chút, Tô Mạt bắt đầu lóa mắt.

Cô bất giác mở túi xách rồi lại đóng vào. Bên trong có một chiếc cà vạtđàn ông. Cô không biết nên giải quyết vấn đề nan giải này thế nào, cũngkhông biết đối mặt Mạc Úy Thanh ra sao? Nghĩ đến Mạc Úy Thanh, Tô Mạtthấy rất áy náy.

Hai ngày sau, Lý tiên sinh đích thân đến công ty ký hợp đồng với Tô Mạt.

Tùng Dung biểu dương cô: "Ngọn núi mà Tào Nhược Thành không thể vượt qua đã bị cô đánh đổ."

Tô Mạt cúi đầu sắp xếp tài liệu, cất giọng từ tốn: "Có lẽ do lần trước tôi đã tìm đúng chỗ mời Lý tiên sinh ăn cơm. Ông ta cảm thấy tới Tứ QuýThanh Uyển rất có thể diện."

Tùng Dung cười cười: "Đơn giản như vậy sao?"

Tô Mạt nhướng mắt, thần sắc thản nhiên như không: "Tôi cũng không ngờ lạigặp may như vậy." Bài học Tào Nhược Thành còn sờ sờ ra đấy, cô không thể không đề phòng Tùng Dung.

Sau sự việc này, Tào Nhược Thành gây chuyện ầm ĩ ở phòn kinh doanh, đồngthời phao tin sẽ nhảy đi chỗ khác. Tô Mạt còn lo Tùng Dung không dễ giải quyết hậu quả. Nào ngờ Tùng Dung đã có sự chuẩn bị, chị ta lôi kéokhách hàng quan trọng của Tào Nhược Thành, làm suy yếu thế lực của anhta. Tào Nhược Thành không còn đất dụng võ ở phòn kinh doanh, lúc ra đimặt mũi xám xịt. Bấy giờ Tô Mạt mới phát hiện, Tùng Dung đã có ý địnhtống khứ Tào Nhược Thành từ lâu, tất cả chẳng qua chỉ là một ván cờ chịta âm thầm sắp đặt, còn cô làm quân cờ và lá chắn.

Tùng Dung không giấu giếm, quang minh chính đại nói cho Tô Mạt biết. Chị tanhấn mạnh: "Tôi lót đường cho người khác, cũng chính là lót đường chobản thân. Chúng ta đều có lợi, không ai nợ ai." Nghe câu này, Tô Mạt lolắng sự việc sẽ bị thêm mắm thêm muối truyền đến tai người khác. Maythay, bên Thượng Thuần không có động tĩnh. Tuy nhiên, Tô Mạt tuyệt đốikhông tin, chuyện ngày hôm đó chỉ là hắn nhất thời có ý tốt.

Tô Mạt tới thăm Mạc Úy Thanh mấy lần, cuối cùng cũng bắt được cơ hội gặpThượng Thuần ở bệnh viện. Cô rút chiếc cà vạt, cung kính đưa cho ThượngThuần ngay trước mặt Mạc Úy Thanh: "Ông chủ Thượng, lần trước hình nhưanh quên cà vạt ở công ty chúng tôi, giám đốc bảo tôi mang trả lại anh."

Thượng Thuần nhướng mắt nhìn Tô Mạt, vẻ mặt rất xảo quyệt. Hắn nhận cà vạt,cất giọng khách sáo: "Làm phiền Tô tiểu thư rồi. Lúc khác tôi sẽ hậu tạcô tử tế."

Tim Tô Mạt đập nhanh một nhịp. Thấy Mạc Úy Thanh im lặng nhìn cô và ThượngThuần chằm chằm, cô vội nói vài câu lấy lệ rồi đứng dậy cáo từ.

Sau khi Tô Mạt đi khỏi, Mạc Úy Thanh vừa giũa móng tay vừa cười nhạo Thượng Thuần: "Anh thích người ta như vậy, sao còn chưa ra tay? Không theođuổi được à? Có cần em giúp không, anh yêu?"

Thượng Thuần giơ tay ôm Mạc Úy Thanh: "Loại đàn bà này tôi gặp đầy đường, chomột chút lợi lộc là theo lên giường ngay. Bảo cô ta xách dép cho em, tôi còn thấy không xứng, làm sao có thể sánh bằng em?"

Mạc Úy Thanh đẩy Thượng Thuần, nhưng bị hắn kéo vào lòng, nắn bóp. Haingười quấn quýt triền miên, trong lòng họ đều có tâm tư riêng.

3.

Công việc của Tô Mạt dần ổn định, cô muốn dọn ra ngoài nên tìm một căn hộ nhỏ cách công ty không xa.

Ông Chung dặn dò cháu gái sống một mình ở bên ngoài hãy chú ý an toàn. Nhắc nhở xong, ông Chung ngập ngừng, cuối cùng nói thêm một câu: "Giám đốccủa công ty cháu, người tên là Vương Tư Nguy ấy, cháu đừng tiếp xúc vớicậu ta nhiều."

Tô Mạt giật mình, buông đũa hỏi: "Sao thế cậu?"

Ông Chung nói: "Cậu tiếp xúc với thằng đó vài lần, cảm thấy con người nàycòn trẻ tuổi nhưng lắm mưu mô, tóm lại là không đàng hoàng."

Chung Minh tò mò: "Sao không đàng hoàng hả bố?"

Ông Chung không muốn nói rõ hơn. Tô Mạt lên tiếng: "Anh ta không làm ở công ty cháu lâu rồi, bên trên cử người khác tiếp quản thay anh ta."

Bà mợ nghĩ đến vấn đề khác, nhìn Tô Mạt bằng ánh mắt ôn hòa: "Căn hộ cháuthuê rất gần trường Nhất trung (Trung học số một), hay là để Thanh Thanh đến chỗ cháu ở nhờ. Con bé sang năm thi đại học, ngày nào cũng chín giờ tối mới tan học, ngồi xe về đến nhà là mệt bã cả người. Hơn nữa, congái buổi tối về muộn không an toàn. Cậu cháu ban ngày bận rộn ở nhàxưởng, buổi tối còn phải lái xe đi trường học đón con bé..."

Tô Mạt ở nhờ nhà cậu mợ lâu như vậy, lần này có dịp trả ơn, tất nhiên cônhận lời ngay. May thay căn hộ mới thuê có hai phòng nên cũng thuậntiện. Cô em họ này lại có tính cách trầm tĩnh, thông minh hiếu học, nênđược mọi người yêu quý. Chẳng hiểu sao Chung Thanh ở cùng một chỗ vớichị gái Chung Minh là cãi lộn, cô bé hợp với Tô Mạt hơn.

Sự việc nhanh chóng được quyết định, Tô Mạt chuyển giường và bàn học củaChung Thanh vào căn phòng rộng, còn cô sử dụng căn phòng nhỏ.

Mỗi buổi sáng, Chung Thanh đi học lúc bảy giờ, Tô Mạt dậy sớm chuẩn bị bữasáng. Hai người giải quyết bữa trưa ở công ty và trường học. Tô Mạt bậnrộn công việc, cách một hai hôm lại đi học thêm tiếng Anh buổi tối. Vìvậy cô thường nấu cơm sớm, buổi tối Chung Thanh về nhà, chỉ cần đặt thức ăn vào lò vi sóng hâm nóng là có thể ăn ngay.

Tô Mạt bận tối mắt tối mũi, tối muộn về nhà còn phải giặt giũ quần áo,quét dọn vệ sinh, nhiều lúc lực bất tòng tâm. Trong khi Chung Thanhkhông có thói quen làm việc nhà, ăn cơm xong cũng chỉ dọn bát đũa vàobồn rửa rồi về phòng làm bài tập.

Cô bé rất kiệm lời, lại có tính háo thắng, thành tích luôn đứng hàng đầutrong lớp. Thỉnh thoảng điểm số không được như ý, cô bé mặt nặng mày nhẹ suốt cả buổi. Tôi Mạt coi cô bé như đứa trẻ được bố mẹ nuông chiều. Côchợt nhớ lúc bản thân ở độ tuổi của Chung Thanh cũng được nâng niu nhưvậy. Thậm chí ngay cả việc trải ga giường cô cũng lười không thèm làm,thành tích học tập còn không bằng một nửa Chung Thanh. Hơn nữa, bọn trẻbây giờ có áp lực rất lớn trong học tập. Nghĩ đến đây, Tô Mạt chăm sócChung Thanh chu đáo mà không một lời than vãn.

Hôm nay, Chung Thanh tan học về nhà lại xị mặt, chẳng thèm để ý đến ai. Ban đầu Tô Mạt không bận tâm, cô nhủ thầm có lẽ điểm số của em họ lại xếpthứ nhì. Nhưng sau đó cô mới phát hiện Chung Thanh khóc sưng mắt, cô vội vàng hỏi han tình hình.

Còn chưa nói mấy câu, viền mắt Chung Thanh lại đỏ hoe: "Em không đượcchuyển thẳng rồi, suất của em phải nhường lại cho người khác."

Tô Mạt ngạc nhiên: "Tại sao?"

Chung Thanh nói: "Thì nhà người ta có tiền có quan hệ hơn nhà mình, nên mớigạt em ra ngoài...đến loại trường thấp kém, chuyên ngành thấp kém thếnày cũng tranh cướp...dù sao em cũng chẳng thèm. Chỉ là con bé đó...nhànó nhiều tiền như vậy, sao không đi du học mà cướp mất cơ hội của nhữngngười như em?"

Trong lòng Tô Mạt cũng không dễ chịu, nhưng cô chỉ có thể an ủi: "ThanhThanh, chẳng phải em vốn có ý định từ bỏ suất tuyển thẳng hay sao?"

Chung Thanh đáp: "Em không cần là một chuyện, bị người cướp mất là chuyện khác, em không cam lòng."

Tô Mạt nói: "Không biết chừng thầy cô lo lắng con bé đó phát huy không tốt nên mới nhường suất tuyển thẳng cho nó. Các thầy cô đều tin tưởng vàothực lực của em."

Chung Thanh lắc đầu: "Không phải đâu, đó là do nhà người ta quá mạnh."

Tô Mạt khuyên nhủ: "Tin chị đi, thầy cô giáo của em chắc chắn càng tintưởng em hơn. Có khi bọn họ trông mong em thi đỗ Bắc Đại hay Thanh Hoaấy chứ. Hơn nữa, chẳng phải em muốn thi vào đại học Hongkong sao?"

Lúc này, tâm trạng Chung Thanh mới khá hơn, cô ôm chị họ nũng nịu: "Chị,chị nói đúng. Em kể với bố mẹ chuyện này, bố mẹ đều trách em học hành sa sút mới để vuột mất suất tuyển thẳng. Bây giờ em càng thích nơi này hơn nhà em, em cảm thấy rất dễ chịu khi sống chung với chị."

Tô Mạt nghe cô bé nói vậy, bao nỗi mệt nhọc của một ngày tan biến không ít.

Chung Thanh lại nói: "Trước đây em ở nhà, chị gái em nhìn em không thuận mắt, bố mẹ cằn nhằn suốt ngày. Ba cái miệng chõ vào người em, bây giờ cuốicùng em đã có thể tự do thoải mái rồi."

Tô Mạt trêu cô: "Ai bảo em bé nhất nhà. Sống ở đây, em phải nỗ lực học tập mới được. Nếu thành tích sa sút, nhất định cậu mợ sẽ đón em về nhà."

"Về phương diện học hành, chắc chắn em không có vấn đề." Chung Thanh chợtnhớ ra điều gì đó, nói với Tô Mạt: "Một bạn học cuối tuần hẹn em đi chơi nhưng em không nhận lời, vì em chẳng hứng thú." Cô ngừng lại rồi nóitiếp: "Bạn đó thời cấp hai ngồi cùng bàn với em, thành tích của cậu ấytrước kia còn tốt hơn em. Cậu ấy chơi piano rất hay, sau đó vào mộttrường trung học âm nhạc rồi có bạn trai, cậu ấy hoàn toàn thay đổi.Nghe nói bạn trai cậu ấy rất giàu có, hình như lớn hơn cậu ấy mười mấytuổi. Cậu ấy nói cậu ấy thuộc dạng thích các ông chú..."

Nghe đến đây, Tô Mạt đột nhiên nhớ tới mấy trò nhố nhăng của Thượng Thuần,cô nói ngay: "Thanh Thanh, em là cô bé thông minh, chắc em biết loạingười nào có thể tiếp xúc, loại nào nên tránh càng xa càng tốt. Chị tinem hiểu rõ đạo lý nên chị không nói nhiều. Cô bạn học gì đó của em, saunày em đừng qua lại với nó."

Chung Thanh không ngờ chị họ nghiêm túc như vậy, gương mặt cô lộ vẻ ngạcnhiên, cô thè lưỡi: "Em biết rồi, bà chị." Cô bé đang ở độ tuổi trưởngthành, thân hình cao gần một mét bảy, còn cao hơn Tô Mạt hai ba xen timét. Trông cô mảnh mai duyên dáng, đã lộ dáng vẻ của người lớn, chỉ làgương mặt vẫn còn non nớt.

Thời kỳ thanh xuân là một cột mốc quan trọng trong cuộc đời. Bọn trẻ mớibước vào quá trình trưởng thành nhưng lại không hiểu gì về thế sự, đặcbiệt là con gái, nên càng không thể để xảy ra sai sót. Tô Mạt đột nhiêncảm thấy trách nhiệm đè nặng lên đôi vai cô. Tuy cô không nói ra miệngnhưng lòng thầm nhủ cần lưu tâm đến Chung Thanh.

Trong giờ làm việc, Tô Mạt vẫn vương vấn chuyện của Chung Thanh. Cô hơi ảonão, nghĩ lúc trước tự dưng dễ dàng nhận trách nhiệm, bây giờ dù muốn để em gái về nhà cho bố mẹ quản lý, cô cũng không tìm ra lý do hợp lý. Làm không khéo, trong lòng cậu mợ có khúc mắc cũng không biết chừng.

Tô Mạt còn đang nghĩ vẩn vơ, thư ký của Tùng Dung chạy đến gõ bàn làm việc của cô. Sắc mặt của cô thư ký rất căng thẳng: "Chị Tô, lúc nãy em kêuchị mà chẳng thấy chị trả lời. Sếp tổng đến rồi, chúng ta cần báo cáokết quả kinh doanh tháng này, đồng thời có mấy văn kiện cần sếp ký tên."

Tô Mạt: "Tùng Dung đâu rồi, cô mau bảo chị ấy đi đi!"

Cô thư ký sốt ruột: "Giám đốc Tùng mà ở công ty, em cần chị nhắc nhở sao?Chị ấy đi bệnh viện, con trai chị ấy bị viêm ruột thừa..."

Tô Mạt ngẫm nghĩ: "Cô đưa lên đi."

Cô thư ký do dự: "Em cũng muốn, ai chẳng thích ngắm đàn ông đẹp trai ở cựly gần. Tuy nhiên, em không đủ cấp bậc, sếp tổng lại ghét nhất nhân viên tự động chạy đến văn phòng của sếp...Hơn nữa, những con số trong báocáo em không rõ lắm, để sếp nổi nóng thì không hay mấy. Sếp không muốnthấy nhân viên mù mờ, hỏi gì cũng không biết. Nếu đổi lại là tiểu Vươngtổng trước kia, em còn có thể đi gặp, nhưng vị này..." Cô ta xua tay:"Em thật sự không dám đụng vào."

Tô Mạt nói: "Tôi cũng không đủ cấp bậc, bảo Đại Lưu đi đi!"

Đại Lưu nằm bò trên mặt bàn của anh ta, trả lời: "Người đẹp, nếu cô khôngđủ cấp bậc thì chúng tôi càng không. Những việc như thế này đừng tìmtôi. Lần trước sếp tổng mới chỉ nói với tôi vài câu, buổi tối hôm đó tôi nằm mơ đi thi đại học, gặp phải đề bài khó không biết làm, sốt ruột đến mức tôi suýt tè ra quần."

Cô thư ký ôm miệng cười: "Gì thế? Anh phải cố nhịn chứ..." Nghe tiếngchuông điện thoại trong văn phòng Tùng Dung, cô ta vội nhét tài liệu vào tay Tô Mạt, khẩn cầu: "Nhờ chị cả đấy, có gì tối nay em mời chị ăncơm."

Tô Mạt không có cách nào từ chối, đành cầm tập tài liệu đi lên tầng trên,trong lòng cô rất buồn bực. Lê bước chầm chậm rồi cũng lên tới nơi, thấy mấy người thư ký và trợ lý của Vương Cư An đang làm việc ở bên ngoài,cửa văn phòng khép chặt, trong lòng cô hơi căng thẳng.

Thư ký của Vương Cư An hỏi rõ tình hình rồi mở cửa cho Tô Mạt. Trước đó, Tô Mạt định đưa tài liệu cho thư ký rồi bỏ đi, nhưng bây giờ cô chỉ có thể đi vào bên trong. Cô không chào hỏi người ở trong phòng, cũng không bận tâm đến cánh cửa ở sau lưng, để mặc nó mở toang.

Vương Cư An đang ngồi bên bàn làm việc xem tài liệu. Nghe tiếng bước chân,anh nhướng mắt nhìn, sau đó lại tiếp tục cúi đầu. Ba giây sau, anh độtnhiên ngẩng đầu. Anh dường như hơi ngớ ra khi thấy Tô Mạt, mở miệng hỏi: "Giám đốc của các cô đâu rồi?"

Tô Mạt nhìn chằm chằm cây bút ký tên nằm trên bàn: "Con trai giám đốc Tùng bị viêm ruột thừa, chị ấy phải đi bệnh viện."

Vương Cư An "ờ" một tiếng rồi im lặng. Tô Mạt càng không muốn mở miệng, côđang định trình tài liệu, đột nhiên nghe đối phương cất giọng nhàn nhạt: "Ngồi đi!"

Trong lòng Tô Mạt rất khẩn trương. Cô bỏ qua chiếc ghế trước bàn làm việc của Vương Cư An, ngồi xuống ghế sofa gần cửa ra vào.

Vương Cư An đặt tài liệu trong tay xuống bàn: "Cô ngồi xa như vậy làm gì?"

Không biết có phải do ngữ khí của đối phương có ý vị cười nhạo, Tô Mạt càngcảm thấy mất tự nhiên, cô nhất thời ngồi cũng dở đứng cũng dở.

Vương Cư An nhìn Tô Mạt chăm chú, anh đổi câu vừa rồi thành cách nói khác:"Hay là cô quen tránh xa cấp trên khi báo cáo công việc?" Lúc thốt racâu này, Vương Cư An thậm chí làm động tác tay phác họa khoảng cách rấttùy ý.

Tô Mạt cho rằng Vương Cư An chỉ nói nửa câu, anh cố ý che giấu nửa sau câu đó. Anh nhất định chẳng cần lo ngại, lại biết cô không có cách nào khác nên muốn xem trò cười. Hơn nữa, anh còn thản nhiên coi đây là một tròtiêu khiển. Từ đáy lòng Tô Mạt nổi lên cơn phẫn nộ mãnh liệt nhưng không thể bùng phát.

Cô đứng dậy đi về bàn làm việc. Còn cách một đoạn, Vương Cư An lên tiếng: "Phiền cô đóng cửa ra vào, xin cám ơn."

Tô Mạt dừng bước, quay lại khép cửa phòng.

Vương Cư An lại nói tiếp: "Bảo thư ký Lâm mang cà phê vào đây."

Tô Mạt lại một lần nữa quay người, làm theo lời dặn của anh, đồng thời côcũng nhớ đóng cửa. Sau đó, cô mới đặt tài liệu lên bàn làm việc của sếptổng.

Vương Cư An chậm rãi lật giở tài liệu, cả căn phòng vô cùng tĩnh mịch. Tronglòng Tô Mạt thấp thỏm không yên, cô cố gắng đè nén tâm trạng hỗn loạn,suy đoán một số nội dung và câu hỏi đối phương có thể đưa ra, để đềphòng đối phương gây khó dễ cho bản thân.

Không nằm ngoài dự kiến của Tô Mạt, Vương Cư An nhanh chóng đưa ra vài nghivấn, nội dung có tính chuyên sâu. Tô Mạt miễn cưỡng ứng phó. Ai ngờ cuối cùng, hai người vẫn bị vướng mắc ở chỉ tiêu bán hàng của quý sau.

Vương Cư An tỏ ra không hài lòng về kế hoạch Tùng Dung đưa ra.

Tô Mạt biết thói quen của Tùng Dung. Để giám bớt áp lực bán hàng, chịthường đưa ra chỉ tiêu thấp, chơi trò con số với lãnh đạo. Nhưng bản kếhoạch đã trình lên sếp tổng, Tô Mạt chỉ có thể nhấn mạnh, bộ phận của cô đã nghiêm túc tính toán chỉ tiêu này. Cô cần ngậm chặt miệng, bằngkhông sẽ khó ăn nói với Tùng Dung.

Vương Cư An cười cười: "Các cô đã tính toán, tôi cũng từng tính toán, côtưởng tôi nuôi không đám người ở ngoài kia chắc? Đây không phải phê phán các cô, mà tôi chỉ nhắc nhở các cô nâng cao doanh số. Cách làm của Tùng Dung đã lỗi thời, hơn nữa rất không hợp lý. Tôi có thể nói rõ với cáccô, nếu quý sau các cô làm ít, sang năm các cô sẽ càng có áp lực lớn.Tại sao ư? Bởi vì tỷ lệ tăng trưởng nâng cao chứng tỏ năm nay làm nhiều, doanh số tiêu thụ của năm sau sẽ tăng. Còn nếu tỷ lệ tăng trưởng giảmsút..."

Tô Mạt gần như bị anh thuyết phục, cô vội mở miệng: "Đợi khi nào giám đốc Tùng đi làm, tôi sẽ nói rõ với chị ấy...ý của anh."

Vương Cư An nhìn cô: "Đây là cô rất thân thiết với tôi nên mới không khách sáo, hay cô căn bản không biết cách ăn nói?"

Tô Mạt cúi đầu im lặng.

Vương Cư An tựa người vào thành ghế phía sau, tiếp tục xem xét bản báo cáo.Anh đột nhiên thốt ra một câu: "Tùng Dung cũng biết đề bạt nhân viênthật."

Tô Mạt ngồi thẳng người, sống lưng cứng đờ. Ánh mắt cô dừng lại ở chiếcbút ký tên trên bàn, trong lòng chỉ mong người đàn ông trước mặt mau tha cho bản thân. Phòng làm việc lại một lần nữa rơi vào không khí tĩnhmịch.

Cũng không biết bao lâu sau, người đàn ông đối diện đột nhiên hướng ánh mắtvề phía Tô Mạt. Trống ngực Tô Mạt đập thình thịch, cô không dám ngẩngđầu, đành giả bộ coi như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng một lúc lâu sau, Vương Cư An vẫn không rời mắt đi chỗ khác. Tô Mạtkhông thể kiềm chế, cố gắng định thần, ngẩng đầu nhìn anh. Vương Cư Anmím chặt môi và nhíu mày, ánh mắt anh dừng lại ở một nơi nào đó sau lưng cô.

Tô Mạt thở phào nhẹ nhõm, dõi theo ánh mắt Vương Cư An. Bây giờ cô mớiphát hiện, phía đối diện còn có một cánh cửa đóng chặt, bên cạnh là cửasổ bằng kính trong suốt, lúc này rèm cửa sổ kéo về hai bên. Bên đó làphòng họp nhỏ, có hai người đang ngồi bên bàn họp.

Kể từ lúc vào phòng, Tô Mạt chỉ bận đối phó Vương Cư An nên không hề để ýđến bố cục của văn phòng này. Khi nhìn rõ hai người trong phòng họp, côcảm thấy rất hiếu kỳ.

Vương Cư An có vẻ không vui. Anh đứng dậy đi sang phòng họp. Sau khi đẩy cửavào phòng, anh chẳng nói chẳng rằng, cầm tập tài liệu đập bốp vào saugáy một người, lực đánh không nhẹ. Cậu thiếu niên ôm gáy né tránh. Người đàn ông trung niên đeo kính trắng muốn ngăn cản nhưng không dám, tháiđộ vô cùng luống cuống.

Vương Cư An nghiêm mặt trách mắng: "Thầy giáo ở đây giảng bài, mắt mày nhìnđi đâu thế? Bố ở bên ngoài quan sát mày một lúc lâu mà chẳng thấy màytập trung gì cả. Với thái độ học tập kiểu này, sớm muộn cũng bị nhàtrường đuổi học thôi...Mày trừng mắt gì chứ? Bây giờ bố đi đâu cũng dẫnmày theo, chính vì sợ mày hư hỏng. Bố còn mời thầy giáo đến phụ đạo, vậy mà mày vẫn thế, chẳng có chí cầu tiến, không biết tôn trọng ngườikhác..."

Cậu thiếu niên không tỏ ra lép vế, đứng bật dậy. Cậu ta tầm mười sáu mườibảy tuổi, cao bằng Vương Cư An nhưng gầy hơn, giống một ngọn giá đỗ đang trong thời kỳ phát triển. Cậu thiếu niên nói: "Ai bắt bố mời thầy giáo, con đã nói con không muốn học rồi. Bố dựa vào cái gì đánh con, bố cótôn trọng người khác không?"

Vương Cư An càng tức giận: "Đánh mày thì sao nào? Bố là bố mày, con cái không đúng thì cha mẹ dạy dỗ là lẽ đương nhiên. Mày thử nhìn lại bản thân đi, đúng là đồ vô lại."

Thiếu niên cất cao giọng: "Con vô lại? Con có vô lại bằng bố không? Con đâucó tòi ra một đứa con vào năm 16 tuổi như bố." Cậu chắp tay với Vương Cư An: "Đại ca, về chuyện chơi bời, con xin bái phục bố."

Vương Cư An đờ người, giơ tay định cho con trai một bạt tai nhưng lại khôngnỡ, mắng chửi tiếp sẽ mất phong độ, vì xung quanh đều là người ngoài.Anh chỉ có thể trừng mắt nhìn con trai. Thầy giáo ở bên cạnh vội canngăn: "Vương Tiễn...Vương Tiễn ít nhiều cũng có tiến bộ. Vương tổng đừng sốt ruột, cứ từ từ..."

Lồng ngực Vương Cư An phập phồng, chứng tỏ anh vô cùng tức giận. Anh chốnghai tay lên hông đứng một lúc, mới lạnh mặt rời khỏi phòng họp, miệngcòn lẩm bẩm mắng một câu, đại loại "tiểu tử thối". Vương Cư An giơ tayrút cà vạt ném xuống ghế sofa, lại cầm bật lửa và hộp thuốc ở trên bàntrà. Thấy Tô Mạt vẫn ở trong phòng, anh cất giọng lạnh lùng: "Cô vẫnchưa đi à?" Nói xong, anh mặc kệ Tô Mạt, đi tới bức tường kính, hútthuốc và dõi mắt ra bầu trời u ám ở bên ngoài cửa sổ.

4.

Ngày đầu tiên Vương Cư An đưa con trai đến công ty điện tử An Thịnh, mộttrận "bát quái" im lìm lâu năm lại được dịp trỗi dậy, khiến mọi người vô cùng hưng phấn. ("Bát quái": tán gẫu, nói chuyện phiếm)

Thiếu gia Vương Tiễn là người hiếu động. Rời khỏi tầm mắt của bố là cậu talân la đến các phòng ban trong công ty. Tuy thỉnh thoảng cậu ta tỏ racao ngạo nhưng tính cách khá thân thiện lại mồm mép, khiến các cô cácchị các chú các thím đều xúm quanh cậu ta. Tô Mạt không tham gia mấy trò này nhưng cô cũng phát hiện cậu bé có tài ăn nói, đầu óc xoay chuyểnnhanh, mồm miệng không ngừng nghỉ, thường khiến người khác không theokịp tư duy của cậu. Xem ra, cậu đọc không ít sách giải trí. Từ thiên văn địa lý, chính trị tài chính, lĩnh vực nào cậu cũng có thể "bẻ hai babông hoa". ("bẻ hai ba bông hoa": nghĩa là biết chút ít)

Về chuyện sếp tổng chưa kết hôn đã sinh con vào mười mấy năm trước, đếnnhân viên kỳ cựu của công ty cũng không nắm rõ. Điều này càng kích thích lòng hiếu kỳ của mọi người. Tô Mạt nghe được đôi điều từ Tùng Dung.

Đại khái Vương Cư An và mẹ đứa trẻ quen nhau từ nhỏ. Có lẽ lúc bấy giờ haingười còn ít tuổi, chỉ biết hưởng thụ mà bất chấp hậu quả. Cho đến khicô gái phát hiện mang thai thì đã quá muộn, làm phẫu thuật phá thai cũng không kịp. Đứa trẻ vừa ra đời bị đưa thẳng đến nhà họ Vương. Gia đìnhcô gái cũng thuộc dạng có máu mặt ở địa phương. Nhưng sau này do việclàm ăn xảy ra biến cố nên cả nhà rời lên phía bắc, cố ý cắt đứt quan hệ. Ban đầu, bố mẹ Vương Cư An vô cùng tức giận, nhưng nhìn thấy cháu nộimập mạp đáng yêu, hai ông bà đều rất thích. Người làm ăn thường chútrọng "hương hỏa", thế là họ giữ Vương Tiễn ở bên cạnh, tận tâm nuôidưỡng, cho đến khi hai ông bà lần lượt qua đời vào mấy năm trước...

Kể xong, Tùng Dùng bổ sung một câu: "Tôi cũng chỉ nghe nói vậy, chuyện của các gia đình giàu có lan truyền ra bên ngoài, thật thật giả giả rất khó phân biệt." Tô Mạt vốn có thành kiến với Vương Cư An nên cũng không cảm thấy bất ngờ. Nghe xong, cô càng khinh bỉ sếp tổng, trong lòng thầmnghĩ: tính cách con người hình thành từ lúc lên ba, người xưa nói cấm có sai.

Khi nhắc tới chuyện này, Tô Mạt và Tùng Dung đang dạo quanh trung tâmthương mại chuyên bán đồ hiệu. Số lần Tô Mạt đi những nơi kiểu này chỉđếm trên đầu ngón tay. Hôm nay là do Mạc Úy Thanh ra mặt mời. Vừa hếtthời gian ở cữ, Mạc Úy Thanh không nhịn nổi, hẹn hai người ăn cơm dạophố. Cô ta không bao giờ đi những trung tâm thương mại bình thường, màtoàn ra vào nơi cao cấp.

Ba người phụ nữ vừa dạo bộ vừa trò chuyện. Tô Mạt đã sớm có ý định, hômnay chỉ đi cùng bọn họ, ngắm cho đã mắt. Nhưng khi nhìn thấy bộ đồ lótrất đẹp lại được giảm giá, cô vẫn quanh quẩn chỗ đó hồi lâu. Mạc ÚyThanh khuyên Tô Mạt mua vài bộ. Tô Mạt xem giá cả, mặc dù được giảmnhưng vẫn còn khá đắt. Hơn nữa đây là quần lót kiểu T-back bằng rentrong suốt như sợi dây thừng, chắc chắn cô sẽ không quen.

Mạc Úy Thanh sớm nhìn thấu suy nghĩ của Tô Mạt. Cô ta nhét hai chiếc quầnT-back vào tay Tô Mạt: "Chị mua đi, không phải chị mặc quần kín mít nhưcủa mấy bà già đấy chứ? Chị mặc đồ này, sau đó mặc váy dạ hội hoặc quầndài màu nhạt đều rất tiện lợi."

Tô Mạt nói: "Tôi làm gì có cơ hội mặc váy dạ hội. Hơn nữa mặc ở bên trong, người khác cũng không nhìn thấy, cần gì phải mua loại đắt tiền?"

Mạc Úy Thanh không hài lòng với ý kiến của Tô Mạt: "Chị đúng là phụ nữ connhà lành, thảo nào đàn ông đứng núi này trông núi nọ. Tôi nói cho chịbiết, chúng ta không thể coi thường học vấn về đồ lót. Dù chị có vẻ bềngoài xinh đẹp lộng lẫy, nhưng khi bị người khác vạch ra xem, bên tronglà đồ cũ kỹ phai màu tuột chỉ, thì chẳng khác nào ăn một quả vải vỏngoài đỏ tươi, thịt trắng ngần mọng nước, ai ngờ ăn đến bên trong lòi ra một con giòi, lúc đó mới thực sự buồn nôn. Một người phụ nữ mặc đồ lóttử tế cũng sẽ tự tin hơn. Bởi vì toàn thân cô ta, từ trong ra ngoài đềukhông có gì đáng chê trách."

Tô Mạt còn chưa lên tiếng, Tùng Dung đã buông một câu: "Con gái nhà lành và những bà vợ bé kiểu gì cũng có điểm khác biệt."

Mạc Úy Thanh lập tức tái mặt.

Tô Mạt vội nói: "Tôi sống một mình, có mặc cũng chỉ bản thân tự ngắm, việc gì phải tốn đi một khoản tiền." Cô đã dần quen với phương thức chungsống giữa Mạc Úy Thanh và Tùng Dung. Bọn họ hễ có cơ hội là "chọc ngoáy" đối phương, nhưng vẫn không cắt đứt quan hệ. Tính Tô Mạt lại khôngthích tranh chấp với người khác, nên cô luôn đứng ở giữa giảng hòa chohai người phụ nữ này.

Mạc Úy Thanh đột nhiên tỏ ra hứng thú, hỏi nhỏ Tô Mạt: "Đừng nói với tôi kể từ khi ly hôn, chị chưa từng lên giường với đàn ông đấy nhé?"

Tô Mạt không ngờ Mạc Úy Thanh thẳng thắn như vậy, mặt cô nóng ran. Sợ côta tiếp tục truy vấn sẽ càng ngượng ngập, Tô Mạt hàm hồ đáp: "Trước khily hôn tôi đã không làm chuyện đó. Hơn nữa tôi có con nhỏ nên chẳng nghĩ ngợi nhiều..." Lời nói vừa dứt, khóe mắt cô bắt gặp Tùng Dung liếc cômột cái.

Mạc Úy Thanh không tin: "Chị không muốn sao?"

Tô Mạt cúi đầu giả vờ không nghe thấy.

Mạc Úy Thanh phì cười: "Thế thì không được. Chị nên biết vạn vật trên thếgiới này đều tồn tại trong trạng thái âm dương điều hòa, có dương là cóâm, sống dựa vào nhau. Nếu một thời gian dài không điều hòa, sẽ khótránh khỏi tình trạng nội tiết mất cân bằng. Đến lúc đó, phụ nữ không ra phụ nữ, đàn ông biến thành pê đê. Dù là người nhiều tuổi như Tùng Dungcũng phải thường xuyên kiếm đàn ông mới được."

Tô Mạt càng xấu hổ. Đầu óc cô bất chợt hiện lên hình ảnh buổi tối ngày hôm đó. Tim cô đập thình thịch, phảng phất tiếng mưa dội xuống lá sen.

Tùng Dung đánh Mạc Úy Thanh một phát: "Tôi thì sao nào?"

Mạc Úy Thanh nhún vai: "Ba mươi sáu tuổi vốn là thời kỳ phơi phới, nhưngtrông chị cứ như ngoài bốn mươi ấy. Chị thử nói xem chị thế nào?"

Tùng Dung liếc cô ta rồi cầm đồ lót trong tay Tô Mạt treo lên giá: "Đừng mua mấy thứ này. Lần trước cô ta cũng bảo tôi mua một chiếc, mặc chẳng rasao, cả ngày không thoải mái."

Mạc Úy Thanh nói: "Cái này có gì không thoải mái? Không biết là vấn đề của cái quần hay vấn đề con người nữa?"

Tùng Dung phản bác: "Đừng tưởng ai cũng giống cô, suốt ngày chỉ nghĩ đến đàn ông, hầu hạ đàn ông tử tế là cảm thấy tự hào. Có phải cô bái "gà" họcnghệ không đấy?" ("gà" là tiếng lóng, chỉ gái làng chơi).

Mạc Úy Thanh thản nhiên cầm áo ở trên giá đưa lên người ngắm nghía: "Phải.Nói cho chị biết, chiêu này rất có tác dụng, bằng không sao tôi có thểtheo Thượng Thuần lâu như vậy? Ngoài bà vợ chính thức của anh ta, tôi là người ở bên cạnh anh ta lâu nhất."

Tùng Dung cười giễu cợt: "Có cho tôi, tôi cũng chả thèm."

Tô Mạt im lặng từ đầu đến cuối. Sau một hồi do dự, cuối cùng cô lấy hai bộ đồ lót cầm đi thanh toán.

Ba người phụ nữ dạo một vòng, Mạc Úy Thanh muốn mua váy dạ hội, kéo Tô Mạt và Tùng Dung đi thử đồ. Phụ nữ nhìn thấy quần áo đẹp chẳng khác nào đàn ông gặp mỹ nhân, đều hưng phấn như nhau. Trong lòng Tô Mạt cũng ngứangáy, cô chưa từng mặc kiểu váy này ngoài lần chụp ảnh cưới vào mấy nămtrước. Tô Mạt chọn một bộ váy dài hở ngực đi vào phòng thử.

Tô Mạt dè dặt thay bộ váy, cô nhìn ngang nhìn ngửa đều thấy kỳ cục. Khôngphải là bên trên thiếu vải cũng là phần thân bó sát, để lộ hết đườngcong của cơ thể. Tô Mạt đang định thay đồ, Mạc Úy Thanh ở bên ngoài gõcửa: "Ra đây cho tôi xem nào, sao chị phải giấu giấu giếm giếm không dám cho ai thấy?"

Tô Mạt đành đẩy cửa ra ngoài, nhưng cô đứng im một chỗ. Mạc Úy Thanh ngẩnngười nhìn cô. Sau đó, cô ta lập tức kéo Tô Mạt ra phòng ngoài, miệnggọi lớn tiếng: "Tùng Dung, chị lại đây xem này."

Tùng Dung đang chọn quần áo. Chị ta quay người quan sát Tô Mạt từ trên xuống dưới: "Đẹp thật đấy, vừa gầy vừa trắng, thân hình khá ổn." Nói xong chị ta lại liếc Mạc Úy Thanh, đồng thời cất giọng bỡn cợt: "Có thể sánh với cô."

Mạc Úy Thanh cười cười không lên tiếng.

Tùng Dung nói tiếp: "Cô mua bộ váy này đi, để dành cho buổi liên hoan củacông ty. Tuy hơi long trọng một chút nhưng quả thực quá đẹp." Nói xong,chị ta đi hỏi nhân viên cửa hàng giá tiền của bộ váy.

Nhân viên đưa ra một con số, Tô Mạt nghe thấy liền toát mồ hôi hột. Cô lạinhìn người phụ nữ trong gương: "Một bộ váy có giá bằng nửa năm tiềnlương? Thôi khỏi, mua về cũng chẳng có cơ hội diện." Tuy cô nói khẽ,nhưng vẫn bị nhân viên bán hàng ở bên cạnh nghe thấy. Cô ta liếc Tô Mạtrồi quay đầu rời đi chỗ khác.

Tùng Dung cười: "Cô nói chuyện đừng nên thật thà như vậy, chẳng giống ngườilàm nghề tiêu thụ chút nào. Trong ba chúng ta ở đây, chỉ có Mạc Úy Thanh mua hàng không cần xem giá cả. Nhưng nếu một ngày thằng chồng đá cô ta, cô ta cũng chẳng mua nổi. Cuộc đời ngắn ngủi, tuổi thanh xuân trôi vùnvụt, có tiền cũng khó mua nổi tâm trạng vui vẻ. Hơn nữa, chẳng phải côvừa nhận được một khoản tiền thưởng hay sao? Cô cũng nên đầu tư cho bảnthân một chút, tiết kiệm như vậy làm gì? Đồng tiền kiếm được không phảiđể tiết kiệm."

Mạc Úy Thanh nói xen ngang: "Sao chị toàn thích kéo tôi vào?"

Tô Mạt lắc đầu: "Nhà tôi trên có người già dưới có trẻ nhỏ, không tiếtkiệm không được. Năng lực có hạn, số tiền này có thể giải quyết baonhiêu vấn đề."

Tô Mạt đang định đi thay quần áo, đột nhiên đằng sau vang lên giọng phụ nữ: "Này, tôi muốn bộ váy trên người chị ta."

Mọi người quay đầu, thấy một cô gái trẻ xinh đẹp đang chỉ tay về phía Tô Mạt, nói với người đàn ông ngồi bên cạnh.

Người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa đọc báo. Nghe cô gái kêu gào, anh ta từ tốn gấp tờ báo để vào chỗ cũ, sau đó mỉm cười đáp lại một câu: "Ý củacô là, bây giờ tôi xông lên lột bộ váy trên thân người phụ nữ đó?"

Ngữ khí và cử chỉ của người đàn ông rất dịu dàng, gương mặt anh ta nho nhãthanh tú. Đến người cao ngạo như Mạc Úy Thanh cũng liếc nhìn anh ta.

Cô gái trẻ không tỏ ra tức giận, ngược lại vui vẻ hỏi người đàn ông: "Lão Châu, anh thấy có đẹp không?"

Ánh mắt người đàn ông dừng lại ở Tô Mạt, anh ta cất giọng lãnh đạm: "Đẹp".

Hai người chạm mắt nhau, nội tâm Tô Mạt xuất hiện một cảm giác lạ thườngnhưng lập tức tan biến. Lời nói của người đàn ông có vẻ trêu chọc, tuynhiên cử chỉ rất lễ độ, thể hiện là người có học thức.

Cô gái trẻ quay đầu nói với nhân viên bán hàng: "Mau đi lấy bộ váy đó cho tôi thử."

Nhân viên bán hàng nói: "Mỗi số chỉ có một bộ. Nếu cô muốn thử số nhỏ thì phải đợi người khách kia thay ra."

Tô Mạt vội đi vào phòng thay đồ. Cô gái trẻ cất cao giọng: "Không cần, cômau đi lấy váy mới cho tôi. Còn lâu tôi mới mặc đồ người ta đã khoác vào người..."

Châu Viễn Sơn quan sát cô gái trẻ đang bắt người nhân viên đi lấy hàng, anhta nhủ thầm chắc sẽ không thể kết thúc sớm. Anh ta lại giở báo ra xem,xem hết báo lại chuyển sang tạp chí, hết tạp chí tài chính đến thờitrang. Cuối cùng, anh chán nản ngắm cô gái trẻ đang thử đồ ở trướcgương.

Cô gái xinh đẹp quay đầu nói: "Này, anh đừng yêu tôi đấy, bằng không sẽ rất khó xử."

Châu Viễn Sơn mỉm cười, rời tầm mắt ra bên ngoài cửa sổ. Mặt trời đang từ từ di chuyển về phía tây, ánh nắng vàng rơi trên khung cửa. Trong cửa hàng quần áo, khách ra vào hết đợt này đến đợt khác.

Cô gái trẻ cuối cùng cũng tìm thấy mục tiêu. Nhìn bộ váy nhân viên bánhàng đang gấp lại, Châu Viễn Sơn không nhịn được, mở miệng hỏi: "Saokhông phải là bộ váy ban nãy?"

Cô gái trẻ nói: "Đã là kiểu anh thích, tôi càng không mua."

Châu Viễn Sơn mỉm cười: "Cô khó chịu với tôi làm gì? Không mua cũng đúng,làm người phải biết giấu dốt, đừng để so sánh với người khác."

Cô gái trẻ tức giận trừng mắt với anh ta rồi hầm hầm đi ra ngoài. ChâuViễn Sơn xách túi đồ đi theo sau, anh ta bất giác thở dài. Mãi đến tầmchạng vạng tối, Châu Viễn Sơn mới lái xe về ngôi biệt thự ở gần bờ biển.

5.

Châu Viễn Sơn thông thuộc lối vào ngôi biệt thự. Anh ta đi lên ban công ngắm phong cảnh ở phía đông trên tầng hai gặp một người, trong lòng nhủ thầm "tay này đúng là biết hưởng thụ thật đấy".

Trên ban công đặt một chiếc giường massage, bốn bề gió biển thổi ù ù, từngđợt sóng dội vào bờ cát cách đó không xa, thỉnh thoảng vọng đến tiếngchim hải âu. Nếu thay thợ massage mù thành một cô nhân viên trẻ trungxinh đẹp, cảnh tượng có lẽ sẽ càng đẹp mắt hơn.

Vương Cư An không thích mấy cô nhân viên massage dạng đó, anh chê tay nghềchẳng ra sao. Cấp dưới vì sở thích của anh đã phải đi lùng sục khắp nơi, mãi mới tìm được thợ massage trung y lành nghề biết bấm huyệt đạo.

Châu Viễn Sơn chào hỏi một tiếng, lấy lon bia từ tủ lạnh, ngồi xuống chiếcghế mây ở bên cạnh Vương Cư An. Anh ta mở nắp lon bia, ngẩng đầu uốngmấy hớp, mới cảm thấy dễ chịu. Vương Cư An nhắc thợ massage: "Bên phải,giúp tôi bấm kỹ ở khu vực thắt lưng."

Châu Viễn Sơn cười nói: "Anh chơi kiểu gì đến mức hỏng cả thắt lưng thế?"

Vương Cư An trả lời: "Chơi đâu? Tôi nửa tháng nay không chơi rồi. Ngồi mườimấy tiếng đồng hồ máy bay, vừa mới về đến nhà. Buổi tối hôm trước cóchơi một lúc, đi bộ ở trong rừng bao lâu, thu hoạch không ít. Bọn tôibắt được mấy con lợn rừng...sau đó ngủ lại ở nông trại, chiếc giường đómềm quá, khiến tôi đau cả lưng...Bây giờ bên đó đúng là mùa săn bắn, aibảo chú không đi. Lần này chúng tôi đi sớm nên bắt được kha khá."

Châu Viễn Sơn nghe Vương Cư An kể chuyện đi săn ở Pháp, anh ta nói: "Tôi quả thực không có thời gian, sở vừa nhận mấy vụ án lớn, có gì để lần sau."

Vương Cư An hỏi anh ta: "Vụ tôi nhờ chú thế nào rồi? Đã giải quyết xong chưa?"

Châu Viễn Sơn đáp: "Tôi nói với cô ta mấy ngày nữa anh mới về. Mua xong quần áo, tôi liền đưa cô ta về nhà." Anh ta tựa người vào thành ghế phíasau: "Cùng phụ nữ đi shopping đúng là lao động thể lực. Sau này anh đừng giao cho tôi mấy việc như vậy."

Vương Cư An cười cười: "Bảo chú đi tìm hiểu đàn bà, càng có lợi cho chú. Phụnữ ở trên đời cũng chỉ có mấy loại mà thôi." Nói đến đây, Vương Cư Anbảo thợ massage dừng lại, anh mặc áo choàng tắm ngồi dậy: "Có loại đànbà lấy danh nghĩa tình cảm bám dính lấy chú không rời, loại này phiềnphức nhất. Có loại nhằm vào chú chỉ với mục đích nhắm đến túi tiền củachú, loại này rất tham lam. Nói chung, chú nên tìm loại đầu óc đơn giảnmột chút, ít nhất là người sạch sẽ, không cần lo nghĩ nhiều. Con ngườisống ở trên đời không thể có quá nhiều yêu cầu đòi hỏi."

Châu Viễn Sơn gật đầu phụ họa, trong lòng thầm nghĩ: "tay này hôm nay tựnhiên nhắc đến đầu óc đơn giản, đúng là bị đứt sợi dây thần kinh nàođó."

Vương Cư An đi vào phòng lấy ra chai rượu vang uống dở, đổ vào cái ly, cầmlên lắc lắc: "Sau này những chuyện tương tự không cần nhờ chú. Dù saochú cũng là cố vấn pháp luật của tập đoàn, để tài xế đi là được. Hôm nay ai cũng bận công việc, tôi lại bị con bé đó gây ầm ĩ đến mức hết cách."

Châu Viễn Sơn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói một câu: "Thật ra cũng không sao, buổi chiều nay coi như có giá trị."

Vương Cư An buột miệng hỏi: "Giá trị gì?"

Châu Viễn Sơn gãi gãi sau gáy, hơi ngượng ngùng: "Một cuộc gặp gỡ tốt lành."

Vương Cư An nhìn anh ta cười cười, không tiếp tục truy vấn. Đúng lúc này,điện thoại của anh đổ chuông. Anh bắt máy, "ờ" một tiếng rồi lặng thinh, chờ đối phương mở miệng. Thần sắc của anh vẫn bình thản pha một chútchế giễu. Đợi đối phương nói xong, anh mới lên tiếng: "Vương Tư Nguy,chú có dự định là chuyện tốt, chú muốn đi công ty nào cũng không thànhvấn đề, nhưng ít nhất chú phải tạo ra ít thành tích cho tôi, để chặnhọng người khác. Chuyện xa xôi không nói, chỉ tính mảnh đất ở ngoại ôphía tây, chú chạy bao lâu rồi? Nửa năm hay một năm? Đã giải quyết xongchưa? Việc cỏn con cũng không làm tốt, chú còn mặt mũi đưa ra điều kiệnvới tôi..."

Chỉ hai ba câu, Vương Cư An đã tống khứ em trai. Anh bỏ điện thoại, nhắmmắt nghỉ ngơi. Anh rõ ràng đã bỏ câu chuyện của Châu Viễn Sơn ra khỏiđầu óc. Có lẽ trong cuộc đời anh, cái gọi là "cuộc gặp gỡ tốt lành" xuất hiện quá nhiều, đạt được quá dễ dàng nên không hề để tâm.

Mặc dù trong quan hệ nam nữ, Vương Cư An tương đối phóng đãng nhưng đối với vấn đề con cái, anh vẫn bảo thủ và truyền thống như những ông bố bà mẹkhác.

Vương Tiễn đã đổi hai ba trường học. Cậu bé vừa đẹp trai lại xuất thân từ gia đình giàu có nên đương nhiên được đám nữ sinh rất hoan nghênh. Dần dần, cậu ham chơi mà không có tinh thần học hành. Cậu vốn là đứa trẻ thôngminh, vậy mà lúc thì ba môn toán lý hóa không đạt yêu cầu, lúc thì chơibời bỡn cợt với đời như kẻ sành sỏi, lúc thì không coi ông bố ra gì.Vương Cư An vì điều này bao đêm khó ngủ. Anh là người từng trải, biết rõ một người chơi bời từ nhỏ sau này sẽ khó hồi tâm kết hôn sinh con. Đáng tiếc là lịch sử luôn lặp lại một cách vô tình, con trai anh bây giờchính là bản sao của anh nhiều năm trước. Tuy anh cũng muốn làm tấmgương tốt cho con, nhưng lý tưởng và hiện thực luôn có khoảng cách,giống hệt gương mặt của người phụ nữ trước và sau khi hóa trang.

Châu Viễn Sơn không để ý đến vấn đề nhức đầu của Vương Cư An, hỏi thẳng: "Con trai anh đâu rồi?"

Vương Cư An đáp: "Thời gian này tôi đi công tác nên tạm thời để nó ở nhà bà già."

Châu Viễn Sơn biết "bà già" mà Vương Cư An nhắc tới là cô ruột của anh.Người phụ nữ đó ngoài năm mươi tuổi nhưng giữ gìn khá tốt nên trông trẻtrung hơn độ tuổi.

Nhắc đến con trai, Vương Cư An lại không thể đè nén tâm trạng sốt ruột loâu. Trong lòng anh thầm nghĩ, không biết chừng chính bà già giở trò,khiến con trai anh nhiễm thói hư tật xấu...Nhưng anh không thể nói câunày với người ngoài nên bề ngoài vẫn tỏ ra điềm nhiên như không.

Châu Viễn Sơn tất nhiên không hiểu ý sâu xa, hỏi thẳng: "Mấy ngày nay thế nào, thằng bé có chịu đi học không?"

Lúc này, Vương Cư An mới thở dài: "Cho dù bây giờ nó chịu, người ta cũngchưa chắc đã nhận nó. Ngày mai có buổi họp phụ huynh, tôi phải đến nóichuyện với hiệu trưởng, dúi cho bọn họ ít tiền. Nếu quả thực khôngđược...Chú thông thạo về phương diện này, giúp tôi tìm hiểu xem sao. Còn nếu không được nữa, đầu tư cho nó di dân. Để nó đi học ở Bắc Mỹ, nơi đó không một ai quen biết, xem nó dụ ong dỗ bướm kiểu gì?"

Châu Viễn Sơn nửa an ủi nửa chế nhạo: "Chuyện này...chỉ trách gien nhà anh quá tốt."

Vương Cư An đương nhiên hiểu ý Châu Viễn Sơn, anh cất giọng lười nhác: "Đừngnhắc đến thằng bé nữa, cứ nhắc đến nó là tôi bực mình. Tôi khuyên bảo nó hết nước hết cái là đừng học lệch, toán lý hóa cũng phải học cho tốt.Chú thử đoán xem nó trả lời ra sao? Nó nói mấy thứ đó con chẳng cần học, chỉ cần học tốt thuật dùng người là được, sau này sẽ có đám mọt sáchlàm thuê cho con." Tuy lời lẽ kêu ca than phiền nhưng khóe miệng VươngCư An ẩn hiện ý cười, cho thấy anh rất tán thưởng sự tinh quái của contrai.

Châu Viễn Sơn cười cười, trong lòng không mấy tán thành. Anh ta nói: "Có cậu con trai đáng yêu như vậy, anh đưa nó đi học xa, dù thuê người chăm sóc cũng chẳng thể bằng ở bên bố mẹ."

Vương Cư An trầm mặc một lúc mới mở miệng: "Đến lúc đó, tôi đành phải đi đi về về giữa hai nơi."

Bây giờ là thời khắc thư giãn hiếm có, nhưng trong lòng Vương Cư An vẫnvương vấn cuộc gặp gỡ lãnh đạo trường học của Vương Tiễn vào ngày mai.Trong số lãnh đạo có mấy người dạy học nửa cuộc đời, nên khó tránh khỏitính thận trọng và thanh cao. Trước đó, anh cử thư ký đi làm việc, lãnhđạo nhà trường bày tỏ quan điểm rõ ràng. Họ nói một số chuyện không phải bỏ tiền là có thể giải quyết, mà cần phải suy tính đến ảnh hưởng khôngtốt tới học sinh và phụ huynh khác. Có vị lãnh đạo nói, bây giờ người có tiền đầy đường, rất nhiều con cháu quan chức và con cháu nhà giàu đềuhọc tập tốt, chứ đâu như con trai của anh. Ý của họ là, không phải anhcứ rót tiền vào nhà trường là muốn làm thế nào thì làm. Thêm anh hay bớt anh cũng chẳng sao. Bớt anh, nhà trường ngược lại bớt đi một "con sâulàm rầu nồi canh".

Vương Cư An không muốn liên tưởng cậu con trai đáng yêu của anh với "con sâulàm rầu nồi canh". Từ đáy lòng, anh rất coi thường phương thức giáo dụccủa đất nước này. Anh cho rằng bất cứ nhân tài nào lúc trẻ tuổi ít nhiều cũng có hiện tượng trượt khỏi quỹ đạo và ngỗ nghịch. Nhưng mặt khác,anh lại hy vọng con trai của anh có thể "mở đường máu" trong ngàn quânvạn mã, thi đỗ trường đại học trong nước hay đại học danh tiếng trên thế giới như những đứa trẻ bình thường khác, để chứng minh đời sau của nhàhọ Vương không chỉ dựa vào tiền bạc. Anh hy vọng con trai anh có thể tựbồi dưỡng "sức chiến đấu" để một mình đối mặt với xã hội hiện thực vôcùng tàn khốc này.

Nguyện vọng luôn luôn tốt đẹp, Vương Cư An có một áp lực đến cấp thiết. Nhiềunăm qua, anh rất hiếm khi có cảm giác này. Anh là người có vai vế trongxã hội, không ngờ mất hết thể diện vì cậu con trai. Nghĩ đến đây, VươngCư An cảm thấy hơi ủ rũ. Nhưng một trong những quy tắc đối nhân xử thếcủa anh là "về mặt chiến lược khinh thường kẻ địch, về mặt chiến thuậttôn trọng kẻ địch." Vì vậy anh nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng trở lạibình thường.

Để bày tỏ thái độ "tôn sư", sáng sớm ngày hôm sau, Vương Cư An cùng người thư ký đến văn phòng hiệu trưởng.

Vương Cư An dùng thủ đoạn đối phó với người làm ăn để tiếp xúc với đám lãnhđạo "mọt sách". Anh ung dung bắt tay trò chuyện với bọn họ, tỏ thái độlịch sự nhưng có phần cao ngạo. Không thể không công nhận, nếu thái độ"cao ngạo" này vận dụng đúng lúc đúng chỗ, hiệu quả sẽ tốt hơn dự kiến.Tâm lý con người rất kỳ lạ, ví dụ hai sản phẩm cùng chức năng, cùng chất lượng, cùng kiểu dáng như nhau, sản phẩm giá rẻ hơn sẽ không được để ý. Ngược lại đối với sản phẩm đắt tiền, đầu óc người tiêu dùng sẽ tự bổsung ưu điểm của nó, trong lòng nảy sinh sự yêu thích, cũng giống mặthàng xa xỉ phẩm luôn được tung hô trên thị trường.

Trước cử chỉ đúng mực mà mạnh mẽ của Vương Cư An, đối phương dần nảy sinh sựtôn trọng, không còn thái độ và lời lẽ như đối với người thư ký trướcđó. Vương Cư An thầm nghĩ, đám trí thức này ngoài sự thanh cao, giả tạovà nhát gan hơn những người bình thường, bọn họ hầu như chẳng có điểmđặc biệt.

Việc đầu tư tòa nhà thí nghiệm còn chưa bàn xong, để bày tỏ thành ý, hiệutrưởng gọi cô giáo chủ nhiệm lớp Vương Tiễn đến văn phòng, dặn dò cô chủ nhiệm phải quan tâm tới cậu học sinh tuy nghịch ngợm nhưng rất có tiềnđồ. Cô chủ nhiệm không thức thời, mời Vương Cư An đến lớp học tham giacuộc họp phụ huynh.

Vương Cư An giữ thể diện cho cô giáo, lịch sự nói muốn nhân cơ hội này thểnghiệm việc làm một phụ huynh bình thường. Khi anh đi vào lớp học, cácphụ huynh đang nghe thầy dạy toán giới thiệu tình hình thi cử lập tứcdồn mọi ánh mắt về phía anh. Bọn họ đều có chung ý nghĩ, vị phụ huynhnày còn quá trẻ. Diện mạo trẻ trung đã đành, nhưng trông anh ta rất oaiphong, dường như không phải nhân vật tầm thường.

Tuy nhiên trong số các phụ huynh, người trẻ tuổi không chỉ có một mìnhVương Cư An. Một điều lạ lùng là trong đám người lố nhố ở bên dưới,Vương Cư An nhìn thấy Tô Mạt đầu tiên. Gương mặt trắng trẻo của cô đậpngay vào mắt anh khi anh bước vào lớp.

6.

Tô Mạt thay cậu đi họp phụ huynh cho Chung Thanh.

Trong khi thầy giáo các bộ môn luân phiên lên bục giảng tổng kết tình hình,Tô Mạt ngồi đờ ra bên dưới. Cô nhớ đến ngữ khí của cậu trong điện thoại, hình như có gì đó bất thường, phảng phất nhà xảy ra chuyện gấp nên cậukhông thể bỏ đi. Khi cô hỏi, đầu bên kia ngập ngừng nhưng không nói, vội vàng cúp điện thoại.

Đang thầm lo lắng, cô bất chợt nhìn thấy Vương Cư An. Tuy rất kinh ngạcnhưng cô cũng hiếu kỳ dò xét người đàn ông như những phụ huynh khác. Đối phương đột nhiên lạnh lùng trừng mắt với Tô Mạt, cô vô ý thức cúi đầu,trong lòng tự giễu bản thân không tiến bộ.

Vài giây sau, Tô Mạt lấy lại bình tĩnh. Cô nghĩ, con người này vốn có ánhmắt sắc bén, khi lườm người khác lộ một vẻ tàn nhẫn, anh ta nhìn ai cũng như vậy, khiến người đối diện nảy sinh lòng chán ghét. Nghĩ đến đây, Tô Mạt cảm thấy dễ chịu hơn, cô ngẩng đầu hướng lên bục giảng. Khóe mắt cô dừng lại ở vị trí trống bên cạnh, trên mặt bàn dán tờ giấy viết tên"Vương Tiễn". Tô Mạt vẫn chưa kịp hiểu ra vấn đề, cô chủ nhiệm đã mờiVương Cư An ngồi xuống cạnh cô.

Vương Cư An vừa ngồi xuống, việc đầu tiên là anh mở ngăn bàn của con trai.Bên trong toàn là tạp chí hoa hòe hoa sói và máy chơi game. Anh tiện tay lật giở, lẫn trong đống tạp chí còn có bao cao su chưa bóc, bên trênviết mấy chữ Nhật Bản. Vương Cư An nhận ra bốn chữ: "thử nghiệm lầnđầu". Vương Cư An thầm thở dài một tiếng từ đáy lòng. Anh thản nhiênđóng nắp ngăn bàn. Mặc dù động tác của anh tương đối nhẹ nhàng nhưng vẫn phát ra tiếng động trong lớp học yên tĩnh. Tuy nhiên, Vương Cư An không hề bận tâm.

Tô Mạt ngồi bên cạnh cảm thấy ngượng ngùng. Nhưng cô chợt có ý nghĩ: Loại người này chẳng có chuyện gì không dám làm.

Một lúc sau, thầy dạy toán lên bục giảng phát biểu. Đó là một ông già hủnho đạo mạo. Sau khi phát biểu xong, ông ta còn trao đổi ý kiến với phụhuynh. Ông ta đi đến bên Vương Cư An, hỏi anh: "Anh đi họp thay phụhuynh của học sinh Vương Tiễn đấy à? Có một số bậc làm cha làm mẹ chẳngquan tâm đến con cái, vì vậy bọn trẻ mới không muốn học, hoàn toàn không theo kịp các bạn. Anh về nhà hỏi bọn họ, rốt cuộc bọn họ muốn từ bỏ hay tiếp tục cứu vãn con trai mình?"

Vương Cư An nghe hết lời than phiền của thầy giáo mới đáp: "Chào thầy, tôi là bố của Vương Tiễn."

Ông già hơi kinh ngạc, quan sát Vương Cư An vài giây. Ông ta định tiếp tụcphê bình để che giấu sự ngượng ngập, cô chủ nhiệm đột nhiên xen ngang:"Vương Tiễn cũng có tiến bộ. Trong cuộc thi thử lần này, thành tích môntoán của cậu bé khá hơn đợt trước..."

Thầy dạy toán trầm ngâm: "Ờ...lần trước 47 điểm, lần này 50 điểm." ThấyVương Cư An có dáng vẻ của một thương nhân, ông ta không muốn trò chuyện nhiều. Ông ta quay sang Tô Mạt: "Cô là phụ huynh của Chung Thanh?"

Tô Mạt lo bị thầy giáo phê bình vì đi họp thay, cô lập tức giải thích:"Chào thầy, tôi là chị họ của Chung Thanh. Cậu tôi hôm nay bận việc độtxuất nên..."

Ông già nở nụ cười hiền hòa, cắt ngang lời cô: "Cô bé Chung Thanh rất khá,vừa thông minh lại vừa chăm chỉ. Trong cuộc thi thử lần này, thành tíchcủa cô bé rất cao." Ông ta nói tiếp: "Nhà trường vốn dành cho ChungThanh một suất tuyển thẳng đại học, nhưng chúng tôi cảm thấy làm vậy sẽcản trở sự phát huy của cô bé. Chúng tôi đều mong cô bé có thể đoạt danh hiệu nữ trạng nguyên trong kỳ thi đại học năm nay."

Tô Mạt không thường hỏi về tình hình học tập và thi cử của Chung Thanh.Chỉ cần em họ ngoan ngoãn ở nhà và chăm chỉ học bài là cô cảm thấy hàilòng. Bây giờ nghe thầy giáo công khai biểu dương em gái, hơn nữa sắcmặt của Vương Cư An ngồi bên cạnh khá tệ, trong lòng cô càng dễ chịu vui vẻ.

Cô chủ nhiệm không đành lòng, lên tiếng an ủi bố Vương Tiễn: "Con trai anh rất có tiềm năng, chúng tôi cũng có lòng tin vào cậu bé nên mới sắp xếp để cậu bé ngồi cạnh học sinh xuất sắc nhất khối. Chúng tôi tin thànhtích của Vương Tiễn sẽ tiếp tục được cải thiện..."

Nghe câu này, Tô Mạt liền nhớ đến chuyện mấy ngày trước Chung Thanh về nhàthan vãn. Cô bé nói mới đổi bạn cùng bàn, nam sinh đó trong giờ họckhông nói chuyện thì ngủ gật hoặc nghịch máy di động, thành tích học tập rất kém. Chung Thanh không muốn ngồi chung bàn với cậu ta. Nghĩ đếnđây, Tô Mạt lập tức nói với cô chủ nhiệm ngay trước mặt Vương Cư An:"Tôi cũng nghe Chung Thanh nhà tôi nhắc đến chuyện này. Nhưng về việcđổi chỗ ngồi, giáo viên nên hỏi ý kiến học sinh mới phải. Tuy giúp bạnhọc là điều tốt nhưng theo tôi được biết, hai đứa trẻ hình như chẳng bao giờ nói chuyện với nhau..."

Vương Cư An vẫn im lặng, chỉ nhìn Tô Mạt chằm chằm.

Cô chủ nhiệm cười ngượng ngập, chỉ còn cách tạm thời thoái thác: "Tôi sẽ nói chuyện với hai em về tình hình cô phản ánh..."

Kết thúc buổi họp phụ huynh, khi từ lớp học đi ra ngoài, tâm trạng của TôMạt rất tốt, cô bắt đầu nghĩ đến món ăn tối nay. Đang đi, Tô Mạt độtnhiên nghe tiếng cửa xe ô tô đóng đánh sầm. Cô quay đầu, thấy một chiếcxe hơi màu đen phóng vụt qua người cô, biển số xe chính là chiếc VươngCư An thường dùng.

Tô Mạt nghĩ Vương Cư An chắc chắn rất bực tức. Bởi vì vừa rồi trong lớphọc, anh nhận được một cuộc điện thoại, anh nói với người ở đầu bên kia: "Việc cỏn con cũng làm không xong, chú còn mặt mũi đến gặp tôisao...Tôi mặc kệ chú làm thế nào, tôi chỉ cần một thứ duy nhất là kếtquả..." Anh hạ thấp giọng nói, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, giống như trong bụng đầy oán khí nhưng không thể phát tiết, nên tìm đại một người đểtrút giận.

Tô Mạt thầm nghĩ: "Bình thường anh rất lợi hại, không ngờ cũng có lúc phải cúi đầu."

Tô Mạt đi siêu thị mua đồ, về nhà nấu mấy món ngon đãi Chung Thanh. Nhắcđến vụ đổi chỗ ngồi, Chung Thanh nói: "Lần này nếu cô giáo nghe lời chịgiúp em đổi chỗ khác thì tốt biết mấy. Tên Vương Tiễn đó học dốt nhưngrất thích ra vẻ ta đây, lúc nào cũng tưởng mình là người có tài, đúng là ấu trĩ vô cùng. Cậu ta như vậy mà có nhiều bạn học nữ thích cậu ta, emthật sự không hiểu nổi."

Tô Mạt vui vẻ hỏi Chung Thanh: "Vậy Thanh Thanh nhà mình thích đàn ông như thế nào?"

Chung Thanh đỏ mặt, nói nhỏ: "Người trưởng thành, chững chạc, thông minh. Đừng giống tên ngốc đó là được."

Bắt gặp bộ dạng xấu hổ của em họ, Tô Mạt nghĩ, nói đùa câu này là hơi sớm,cô vội chuyển đề tài: "Thanh Thanh, em không tiếp xúc với Vương Tiễn làrất đúng. Điều kiện gia đình họ khác xa nhà chúng ta, hoàn cảnh khônggiống sẽ dẫn đến giá trị quan khác biệt. Dù làm bạn bè bình thường cũngsẽ nảy sinh mâu thuẫn."

Chung Thanh trầm tư suy nghĩ, hỏi ngược lại Tô Mạt: "Ý chị là điều kiện giađình cậu ta quá tốt nên thuộc tầng lớp trên hay sao? Nhưng chẳng phảingười bình thường như chúng ta nỗ lực học tập, nỗ lực làm việc cũng chỉvì mục đích leo lên tầng lớp cao hơn? Em không chơi với Vương Tiễn,không phải vì vấn đề giá trị quan, mà là con người cậu ta quá ngốcnghếch, không đáng để em tốn thời gian vô ích."

Câu nói của Chung Thanh khiến Tô Mạt hơi kinh ngạc. Trực giác cho cô biết,quan điểm của em họ có vấn đề, nhưng cô không biết phản bác thế nào,đành lên tiếng: "Theo như lời em nói, muốn tiến vào giai cấp cao hơn,đầu tiên phải thừa nhận hành vi của bọn họ. Nhưng điều này xuất hiện một vấn đề, một số chuyện trong con mắt của em có lẽ rất hoang đường vàloạn kỷ cương trái pháp luật, nhưng bọn họ lại coi là bình thường."

Chung Thanh gật đầu: "Em hiểu ý của chị. Mỗi sự tiến triển vượt bậc đều dẫnđến thay đổi từ trong ra ngoài, bất kể là thế giới vật lý hay nguyên tốhóa học. Quá trình thay đổi này có rất nhiều, vào lúc hoàn thành sẽ sảnsinh vật chất hoàn toàn mới, khiến con người phấn chấn. Đây chính làđịnh luật bảo toàn năng lượng."

Tô Mạt hiểu ý em gái, chau mày nói: "Nếu phải chấp nhận những hành vi trái đạo đức, em cũng cho rằng sự thay đổi này khiến con người phấn chấn?"

Chung Thanh nhất thời không có cách nào trả lời. Cô ngập ngừng: "Đến thuyếttương đối cũng chia thành nghĩa hẹp và nghĩa rộng. Vậy thì hành vi tráiđạo đức mà chị nhắc đến có phải quá tuyệt đối hay không? Ý của em là,quy tắc đạo đức của xã hội con người chỉ là tương đối."

Tô Mạt lờ mờ cảm thấy quan điểm này không sai, nhưng cô không muốn biểulộ: "Nếu đến quy tắc đạo đức cũng là tương đối, vậy thì chúng ta còn cần pháp luật làm gì?"

Chung Thanh có vẻ cụt hứng, cất giọng nũng nịu: "Chị gái à, sao chị lại hỏiem những vấn đề cao siêu này? Chẳng khác nào chị bắt em trả lời câu hỏingười phát hiện ra phản ứng phân hạch hạt nhân có phải là hủng thủ giếtngười không? Vấn đề này quá phức tạp, trẻ con tụi em không cần bận tâm,để người lớn các chị suy nghĩ. Việc học tập từ sáng đến tối đã khiến emđau đầu lắm rồi."

Tô Mạt thích nhất bộ dạng vừa tinh quái vừa đơn thuần non nớt của em họ.Cô bất giác mỉm cười, chọc tay vào trán cô bé: "Chị nói không lại em.Nói nhiều sợ em chê chị lắm điều, cũng may em là cô bé thông minh,chuyện học tập không cần người lớn quản thúc, bằng không ngày nào chịcũng cằn nhằn cho em điếc lỗ tai."

Chung Thanh cười tươi, cô luôn là người có mục tiêu rõ ràng. Trước khi đạt được mục tiêu, cô tuyệt đối không thể lơi là.

Vài ngày sau, Chung Thanh tình cờ gặp Phùng Du, bạn thân của cô ở thời cấphai, cũng là nữ sinh cặp bồ với người đàn ông trung niên.

Phùng Du lái một chiếc xe không phù hợp với độ tuổi của cô. Tóc Phùng Dunhuộm màu trông rất đẹp, càng tôn gương mặt trắng ngần. Dưới ánh chiềutà rực rỡ, Phùng Du nở nụ cười quyến rũ, mở miệng nói câu đầu tiên: "Bạn ăn mặc trông quê thật đấy." Cô ta lại hỏi tiếp: "Anh chàng đẹp trai kia là ai vậy?"

Lúc này, Chung Thanh đang bị Vương Tiễn bám dính. Giờ tự học buổi tối hômnay bị hủy bỏ, Vương Tiễn nhất quyết bắt Chung Thanh phụ đạo cho cậu.Chung Thanh không muốn, Vương Tiễn nói: "Cô giáo bảo cậu phải giúp đỡbạn học, thái độ của cậu là kiểu gì vậy? Tớ đâu có làm gì cậu, chỉ bảocậu cùng đi thư viện chứ có phải đi thuê phòng đâu, đừng bày ra bộ dạngnhư đức mẹ đồng trinh ấy..."

Phùng Du cười híp mắt nhìn hai người đấu võ miệng, cô ta thêm một câu: "Thanh Thanh, mình gọi điện thoại cho bạn mà bạn chẳng nghe máy. Xem ra hômnay mình lại mất công đi một chuyến rồi. Không cần nói cũng biết, bạntrọng sắc khinh bạn, chắc chắn lại bỏ rơi mình, đi theo anh chàng đẹptrai này đúng không?"

Chung Thanh rất bực tức khi nhìn thấy gương mặt huênh hoang của Vương Tiễn,cô chỉ muốn bỏ đi ngay lập tức, nhưng lại không muốn tiếp xúc nhiều vớiPhùng Du. Chung Thanh do dự trong giây lát rồi cuối cùng quyết định đitheo Phùng Du.

Trong cuộc đời, mỗi con người đều đứng trước vô số sự lựa chọn. Có lẽ ở mộtkhoảnh khắc, những sự lựa chọn này chỉ như cánh bướm chạm nhẹ, nhưng sẽgây cơn giông bão trong tương lai.

Chung Thanh cảm thấy quyết định của cô hơi liều lĩnh, nhưng cô không nghĩngợi nhiều. Cửa sổ xe hạ xuống, gió thổi tung bay tóc cô. Trong lòng côvừa căng thẳng vừa chờ mong, không rõ là cảm giác gì. Có lẽ cuộc sống là như vậy, đấu tranh và thỏa hiệp liên tục thay thế nhau, tuy trước mắtcó vô số con đường nhưng mỗi người chỉ có thể đi một con đường duy nhất. Một khi bạn đã tiến bước, bạn không có cách nào quay đầu, mà chỉ có thể đi tiếp, tiến thẳng về phía trước.

Buổi tối hôm đó, Chung Thanh về nhà muộn mười mấy phút so với thường lệ.Thấy em gái đi học về, Tô Mạt lập tức hâm nóng thức ăn trên bàn. Bây giờ gần cuối năm, nhiệt độ xuống thấp, thành phố này tuy không có tuyết rơi nhưng gặp trời mưa gió vẫn rất giá lạnh.

Tô Mạt buột miệng hỏi: "Sao hôm nay em về muộn vậy?" Chung Thanh điềmnhiên than vãn: "Thầy dạy toán chiếm mất giờ tự học của lớp em để nói về đề thi nên bị quá giờ." Tô Mạt không hề nghi ngờ em gái.

Chung Thanh ăn cơm qua loa, tắm rửa rồi về phòng nằm xuống giường. Hôm nay cô không có tâm trạng đọc sách, nhưng cũng không buồn ngủ, đầu óc cô vẫnvô cùng hưng phấn, hưng phấn đến mức tim đập thình thịch. Cuối cùng, côcũng được tiếp xúc với thế giới rực rỡ sắc màu hoàn toàn khác với thếgiới bình thường. Đó là thế giới xa hoa lộng lẫy mà cô không thể bướcvào.

Chung Thanh nhớ đến câu nói của Phùng Du vào buổi chiều: "Bạn ăn mặc trôngquê thật đấy." Ở nơi đó, Chung Thanh đã cúi đầu đánh giá bản thân. Không chỉ bộ quần áo trên người cô lỗi thời, mà cả con người cô trông rấtngố, bao gồm mái tóc của cô, dáng vẻ thư sinh của cô, gồm cả cử chỉ thận trọng của cô, thậm chí cả điện thoại di động của cô. Chung Thanh mấylần muốn xem giờ nhưng ngại không muốn rút điện thoại ngay trước mặt đám đông. Điện thoại của cô là máy Ericsson từ mấy năm trước, chị gái Chung Minh thải cho cô. Trước đây, Chung Thanh không bao giờ để ý đến mấy sản phẩm điện tử. Cô khinh thường các bạn học suốt ngày đổi điện thoại.Dùng iphone cũng không thể cộng điểm thi đại học. Nhưng vào buổi tối hôm nay, cô hận đến mức không thể bóp nát máy điện thoại cũ kỹ. Cô thậm chí muốn chui vào một góc nào đó giấu kín mình.

Ánh mắt của những người xung quanh nhìn Chung Thanh rất lộ liễu. Bọn họ tuy hiếu kỳ nhưng không ai chào hỏi cô. Phùng Du đưa cô đến đó rồi bỏ điđâu mất. Cô muốn quay người ra về, nhưng tính hiếu thắng trỗi dậy, trong lòng không chịu thua. Cô một mình ngồi ở ghế sofa hồi lâu, sự tự tin và tự phụ tích lũy ở trường học dần tan biến.

Một lúc lâu sau, có một người đàn ông đi đến, lịch sự giữ khoảng cách vớiChung Thanh. Nụ cười của anh ta rất ôn hòa, khiến Chung Thanh cảm thấynhẹ nhõm. Cô và anh ta trò chuyện vui vẻ. Ban đầu, Chung Thanh chuẩn bịsẵn tâm lý nghe những lời chế giễu, nhưng người đàn ông đó nói: "Em đừng để ý đến bọn họ. Bọn họ luôn coi thường người này, không vừa mắt kẻkhác, thực ra bọn họ cũng chỉ là cái vỏ rỗng tuếch, bề ngoài có vẻ hàonhoáng nhưng bên trong chẳng có gì cả. Em khác hoàn toàn bọn họ..."

Bất kể là con gái ở độ tuổi nào cũng đều thích nghe câu này. Đây là câukhen ngợi chuẩn xác nhất từ miệng người khác giới: em không giống bọnhọ, em thông minh và xinh đẹp hơn bọn họ...Vì vậy em có thể tạo kỳ tíchtrong thế giới một cách tùy ý.

Chung Thanh chìm đắm trong cuộc sống xã giao chơi bời với trạng thái tâm lýđặc biệt. Cô vốn là người thông minh và nỗ lực, nên cô luôn nhớ đến lờidạy bảo của bố mẹ: "Phải chịu muôn vàn khổ cực mới có thể đạt thànhcông. Không người nào không muốn ngẩng cao đầu đứng trên đỉnh kim tựtháp."

Về điểm này, Chung Thanh và Tô Mạt khác nhau hoàn toàn. Cô cho rằng suynghĩ của Tô Mạt quá cứng nhắc, dễ dàng thỏa mãn, thiếu mục tiêu và lựcđẩy. Nhưng cô vẫn yêu quý, tin tưởng và dựa dẫm vào chị họ. Tô Mạt làmột thế giới khác của cô, một sự tồn tại thuần khiết. Vì vậy dù yêu quýchị họ, nhưng có những chuyện cô không thể tâm sự với Tô Mạt. Cô có thểnói với bất cứ người nào trừ Tô Mạt.

Hơn nữa, Tô Mạt rất bận rộn. Cô dồn tâm sức vào công việc, lại nhớ cha mẹvà con gái ở quê nhà, đồng thời còn đi chợ mua thức ăn nấu cơm quét dọnnhà cửa. Cô gần như không có thời gian rảnh rỗi, ngày tháng trôi quakhiến cô cảm thấy đầy đủ và mãn nguyện. Cô không bao giờ ngờ tới, mộtcuộc điện thoại của Chung Minh đã phá vỡ cuộc sống yên bình của cô.

Trong điện thoại, Chung Minh lạc giọng: "Nhà em xảy ra chuyện rồi..." Tô Mạtnghe thấy tiếng khóc thút thít của bà mợ ở đầu kia điện thoại, còn ôngcậu luôn ôn hòa cất giọng nghiêm nghị với con gái: "Con gọi điện thoạicho Tô Mạt thì giải quyết được vấn đề gì? Nó chỉ là người làm công ănlương bình thường...Đừng để Thanh Thanh biết chuyện, con bé còn phải tập trung học hành, ôn thi đại học..."

Tô Mạt không rõ nhà cậu xảy ra chuyện gì, trong lòng rất sốt ruột. Cô vộivàng xin nghỉ, giấu Chung Thanh đi tới xưởng may ở ngoại ô phía tây. Vừa xuống xe, cô lập tức hóa đá. Nhà xưởng của Chung gia ngay trước mặt đãbiến thành một đống gạch vụn.