Là Yêu Hay Hận

Chương 8: Người nào vẫn luôn nhung nhớ



Bữa tối ăn ở trong phòng ăn tòa nhà kiểu tây của dì bảy, phòng được trang trí theo phong cách nước Anh, đèn trần bọc lụa, gấp nếp, chính giữa phòng là một bàn ăn lớn bằng gỗ lim, cả bộ có mười hai chiếc ghế kiểu tây, viền khảm hình mây. Người hầu thắp một hàng nến với giá cắm cổ xưa, mang lên đặt trên bàn, cũng không phải để chiếu sáng mà là để cho đẹp. Quản gia nhà họ Tiêu - Tiêu An dần đầu một hàng người hầu đi vào, bắt đầu dùng bữa.

Dì bảy vẫn đang cười, cầm tay Hàng Cảnh nói: "Các còn từ từ đừng ngồi, để dì sắp chỗ đã, đại tiểu thư và cậu rể cả ngồi ghế đầu và thứ hai bên trái, tiếp đó là nhị tiểu thư và cậu rể hai. Cả ngày nay Thư Nghi chơi với thằng năm thằng sáu, giờ hai đứa nó chỉ biết mỗi con thôi. Ba đứa ngồi cạnh nhau đi, nghịch gì thì nghịch. Đại soái không có đây nên dì ngồi đầu bàn, Bắc Thần và Hàng Cảnh lại ngồi cạnh dì."

Cả nhà đều cười rồi ngồi theo dì bảy nói. Cô ngồi bên cạnh dì, bên cô là Tiêu Bắc Thần. Cô không hề mở miệng, lòng luôn thấy không yên. Bỗng nhìn thấy người hầu đặt chiếc ô hồng cô cầm về lên chiếc giá sát tường, vừa thấy sắc hồng đó đã khiến cô yên tâm. Hình ảnh Mục Tử Chính trong đầu càng rõ rệt. Người hầu mang đồ ăn lên, cô cầm bát cơm, trong đầu đều là hình ảnh Mục Tử Chính, đôi mắt đen như viên đá quý.

Lúc này, lại thêm một món cá tầm hấp được bày lên bàn, đặt trong một chiếc đĩa bạc to, hương thơm nức mũi. Tuy nhiên không biết vì sao lại không phải cả con, vì vậy Thư Nghi hỏi: "Sao không phải nguyên con ạ?"

Dì bảy bật cười: "Đúng là nha đầu ngốc, con không biết con cá này to đến mức nào à, chỉ mình cái đầu đã đủ nửa cái bàn này rồi. Đại soái ăn chay, đây là quà Bắc Thần biếu dì. Cá to quá thì khó vận chuyển. Thường thì đặt cá vào bể nước, thuê người chuyên trông coi và thay nước thường xuyên. Sau đó dùng xe chuyên dụng để chở về chỉ để ăn tươi sống đấy. Nguyên cả con? Con mà ăn hết được thì dì cũng phục con."

Dì bảy đang nói thì Bắc Vọng và Bắc Ý đòi ăn cá, người hầu đứng bên nhanh chóng cầm đĩa rồi lấy đũa làm từ ngà voi gắp mấy miếng thịt cá, cẩn thận bỏ xương rồi mới đặt trước mặt ngũ thiếu gia và lục thiếu gia. Dì bảy nhìn cả bàn ăn rồi cười vui vẻ: "Hôm nay đầy đủ cả nhà, nhưng mà đến mai lại không được đủ thế này nữa."

Tiêu Thư Nghi bèn hỏi: "Ngày mai thì sao ạ?"

"Mai chị cả, anh rể cả, chị hai, anh rể hai của con đều về nhà hết rồi, con với dì lại ăn cơm, làm gì có chuyện cả nhà chung một chỗ thế này, vài ngày nữa..." Dì bảy ngừng ngay đoạn quan trọng, chỉ cười cười nhìn Hàng Cảnh và Bắc Thần bên cạnh, một lúc sau mới nói: "Đợi chú ba và Hàng Cảnh một người gả đi một người cưới vợ, thì đôi đấy cũng ăn cơm riêng rồi, dì bảy này ăn cơm với cái bàn càng buồn tẻ."

Ý trong lời quá rõ ràng, ngoài ngũ - lục thiếu gia thì những người khác đều thầm hiểu rồi cười theo. Tiêu Thư Nghi cười có chút gượng gạo. Tiêu Bắc Thần liếc qua Lâm Hàng Cảnh ngồi cạnh hắn, không ngờ thấy cô bưng bát cơm, miệng cười nhẹ nhàng. Tay cầm đũa ngà gắp cơm trong bát, ánh mắt mơ màng, không biết cô đang nghĩ gì nữa. Hắn ngẩn ra, dì bảy cười hỏi cô: "Hàng Cảnh, tổng cộng có bao nhiêu hạt thế? Con đã đếm xong chưa?"

Lúc này cô mới giật mình, thấy mọi người đều nhìn cô thì vội vàng đặt bát cơm xuống, dì bảy cười trêu, thấy cô chỉ ăn cơm không nên nói: "Con đang ăn cơm hay đang đếm cơm thế? Tâm hồn treo ngược cành cây quá rồi đấy."

Cô xấu hổ, hai gò má hồng hồng: "Vừa rồi con... con đang nghĩ chuyện khác... vì vậy... không nghe thấy lời dì..."

Dì bảy ngạc nhiên, cả bàn cũng yên lặng hẳn, Tiêu Thư Nghi bật cười hì hì, Lâm Hàng Cảnh ngại quá nên đứng dậy nói: "Con ăn no rồi ạ." Người hầu đứng bên nhanh nhẹn dâng trà lên để cô súc miệng, sau đó cô đi khỏi phòng ăn. Đi được mấy bước thì thấy chiếc ô giấy màu hồng ở trên giá sát tường nên cô do dự rồi xoay người đi tới đó, cầm chiếc ô quý giá trong tay mơi yên tâm đi ra ngoài.

Dì bảy thấy cô đi thì lại buồn cười, nói với những người còn lại đang ăn: "Mấy đứa xem xem, sớm muộn gì Hàng Cảnh cũng là con dâu nhà chúng ta mà vẫn cứ như đứa trẻ vậy."

Mấy vị tiểu thư và chồng các cô liền cười theo, chỉ có Tiêu Thư Nghi là không nói năng gì, Bắc Thần vẫn ngồi chỗ cũ, ăn món ăn bày trước mặt. Trên khuôn mặt anh tuấn đó có một nụ cười có lệ, hắn không hề nói gì.

***

Hoàng hôn ngày hè hiếm hoi lắm mới có một trận gió mát. Khu vườn rộng đã được thắp đèn. Mấy con đom đóm đang bay quanh cái đèn trắng tuyết, bên cây ngô đồng là một chiếc bàn khảm hoa trắng ngà. Cô đang ngồi trên ghế, khẽ cười, nhìn chiếc diều bướm to màu sắc sặc sỡ, gò má ửng hồng, nhìn nó đến mất hồn.

"Em nhìn nữa là nó bay lên được đấy."

Khi tiếng Tiêu Bắc Thần truyền tới thì trái tim cô giật nảy lên, không biết từ lúc nào hắn đã đứng trước mặt cô, cô hoảng hốt đứng dậy chào nhỏ: "Anh ba."

Hắn gật đầu, thấy cô đứng lên định đi nên hắn cũng không nói được nhiều, chỉ lấy ra một thứ đặt lên bàn rồi bảo: "Tôi nghĩ em lớn lên trong gia đình giàu có nên cái gì cũng có rồi, lần này tôi đi Nga về cũng không mua đồ gì đắt cả, chỉ mang thứ đồ chơi này về tặng em."

Lâm Hàng Cảnh nắm chặt con diều trong tay, cô chỉ mong chạy nhanh khỏi ánh mắt hắn, mở miệng định nói luôn: "Em không cần." Nhưng vừa nhìn qua thứ trên bàn, nó là một con búp bê gỗ được chạm khắc rất tinh tế, màu sắc tươi tắn, cô ngẩn người. Hắn nhìn thấy ánh mắt cô nên hắn cầm con búp bê lên, mở ra, bên trong lại là một con nữa, mở tiếp, lại có thêm một con. Cứ trong một con lại có thêm một. Cô chỉ nhìn tay hắn, hắn như có phép màu vậy. Mười hai con búp bê bày ra bàn, con này nhỏ hơn con kia một chút, con nhỏ nhất chỉ bằng ngón tay cái, thật là xinh xắn đáng yêu.

Tiêu Bắc Thần thấy ánh mắt cô ngày càng tỏa sáng, quả nhiên cô rất thích nó nhưng đang do dự không giơ tay ra cầm. Hắn thầm đắc ý, miệng nở nụ cười.

"Cả nhà đều có quà, không ai là không có cả. Đây là quà cho em."

Nói như vậy đã giải tỏa hết sự đề phòng của cô, cô nhìn một hàng búp bê béo tròn đó, do tính trẻ con vẫn chưa hết nên cuối cùng cô vẫn giơ tay ra cầm lấy một con, ngắm nghía tỉ mỉ, rồi ngồi xuống ghế từ lúc nào. Cô đặt chiếc diều lên đầu gối, rồi bắt đầu xếp những con búp bê vào nhau như lúc đầu. Tiêu Bắc Thần đứng bên nói: "Đây là búp bê Nga, loại này là bộ 12 con. Ở nước Nga, búp bê này còn có câu chuyện đằng sau."

Cô đang bị hấp dẫn bởi những con búp bê gỗ, ngẩng đầu lên hỏi: "Còn có chuyện về nó ạ?"

Hắn cười mỉm: "Chuyện là có hai anh em nhà hàng xóm thân nhau, cùng lớn lên bên nhau. Sau này người anh phải đi xa nhà, vì nhớ người em ở quê nên năm nào cũng làm một con búp bê gỗ, năm sau to hơn năm trước, chỉ đợi đến lúc về tặng người em biểu đạt nỗi nhớ của mình."

Cô chỉ chăm chú nhìn những con búp bê màu mè đó nên chưa nhận ra ẩn ý trong lời nói của hắn. Cuối cùng Tiêu Bắc Thần cũng được như mong muốn, dần dần khiến cô không còn đề phòng và sợ hãi hắn nữa, lòng hắn vô cùng thỏa mãn. Hắn dừng một lát rồi giả như tiện hỏi: "Nghe nói em có tên ở nhà là Cửu Nhi? Không phải cha mẹ chỉ có một người con độc nhất là em sao? Sao lại có cái tên này vậy?"

Hắn hỏi rất tự nhiên, cô cảm thấy hắn hoàn toàn khác bốn năm trước rồi, ngẫm có lẽ hắn đã đổi tính nết cũng nên, cô trả lời nhẹ nhàng: "Cha em nói, "cửu cửu quy nhất*", "cửu" là con số của tạo hóa. Vì khi mẹ sinh em là sinh non, cha nói em không đủ ngày sợ sẽ không sống được nên mới đặt cái tên cho em, là Cửu Nhi."

* Cửu cửu quy nhất nghĩa là "cuối cùng, suy cho cùng", trong trường hợp này chỉ sự quay vòng của thế giới tự nhiên, hết số 9 lại quay vòng về số 1.

"Thể nào." Hắn chỉ cười, khuôn mặt tuấn tú càng rạng rỡ. Cô cầm con diều bướm và con búp bê to sau khi đã xếp xong, hai tay đầy cả, mười ngón tay thon nhỏ. Cô nhìn hắn, nụ cười yên tĩnh và trong veo: "Chắc giờ thím đang tìm em, em phải về đây. Cảm ơn anh ba."

Hắn cười gật đầu, cô bèn xoay người đi trên con đường nhỏ giữa bãi cỏ. Hắn vừa quay mặt lại liền nhìn thấy Quách Thiệu Luân đang tới, nhìn hắn nói: "Thiếu soái, số súng đạn Hứa Tử Tuấn vận chuyển chắc tối nay sẽ đến bến đò ven sông, Mạc đội trưởng hỏi thiếu soái có muốn đích thân đi kiểm hàng không?"

"Giờ đi luôn." Hắn cầm lấy cái mũ từ tay Quách Thiệu Luân, đi ra cổng phụ ở vườn hoa, đi thêm mấy bước thì bất chợt dừng lại, quay người nhìn Quách Thiệu Luân, một lúc lâu sau mới hỏi: "Thành Bắc Tân có chỗ nào vừa bán ô giấy hồng vừa bán diều?..."

Quách Thiệu Luân ngẩn ra: "Những nơi như thế rất nhiều, thiếu soái định..."

Hắn hỏi được nửa thì Tiêu Bắc Thần đã xoay người đi mất, hắn nhìn thiếu soái càng đi càng xa, trước nay Tiêu Bắc Thần suy nghĩ kín kẽ, hắn ngẫm một hồi cũng không hiểu ẩn ý của Tiêu Bắc Thần, cuối cùng chỉ lắc đầu rồi đi theo.

***

Lúc đêm khuya trời lại bắt đầu mưa phùn.

Ở ven sông, lực lượng Dĩnh quân canh phòng cẩn mật, có tầng tầng trạm gác. Đêm đã khuya, nước ven sông dập dềnh. Hiện nay Mạc Vũ Nghị đã lên chức thành đội trưởng, hắn dẫn theo một cảnh vệ đứng bên cạnh Tiêu Bắc Thần cả người vũ trang. Sĩ quan Quách Thiệu Luân thấy trời mưa càng ngày càng nặng hạt, bèn cầm ô che cho Tiêu Bắc Thần. Hắn nhìn tất cả binh lính Dĩnh quân trên bờ đều đang dầm mưa, cũng không nói gì chỉ hất cái roi ngựa một cái, ý bảo Quách Thiệu Luân bỏ ô xuống.

Có chiếc tàu hàng dần dần tiến lại gần, đi xuyên qua màn mưa trên mặt sông. Trên tàu có Dĩnh quân cầm súng đứng canh gác, đứng thành một hàng thẳng tắp. Đèn tàu hàng rọi sáng cả bến sông. Không lâu sau thì tàu cập bờ, bỏ neo. Người đầu tiên xuống thuyền lại là một đội phó dưới quyền Hứa Tử Tuấn - người chịu trách nhiệm đợt vận chuyển này. Hắn ta đi đến trước Tiêu Bắc Thần với vẻ hoang mang, đứng nghiêm chào, còn chưa kịp nói gì thì sắc mặt Tiêu Bắc Thần đã trở nên khó coi, hắn hỏi: "Hứa Tử Tuấn đâu?"

Vẻ mặt đội phó kia hiện lên sự lo lắng: "Báo cáo, tối qua Hứa đội trưởng uống vài chén, bây giờ... vẫn đang ở trong khoang tàu." Hắn mới nói đến đây thì mặt Tiêu Bắc Thần đã sa sầm hẳn, giọng nói lạnh lùng: "Lôi ra đây!"

Thấy vậy Mạc Vỹ Nghị vội dẫn theo cảnh vệ xông lên tàu hàng, sau đó có tiếng đánh nhau và tiếng bước chân lộn xộn, không biết là đập vỡ những gì, rồi xen vào đó là tiếng kêu gào của Hứa Tử Tuấn: "Mạc Vỹ Nghị, mẹ khiếp! Quần của ông!!!" Lúc Mạc Vỹ Nghị cùng cảnh vệ đi ra ngoài thì ở giữa có giữ chặt Hứa Tử Tuấn trên người mặc độc một cái quần.

Hứa Tử Tuấn nhìn thấy Tiêu Bắc Thần đang đứng chỗ sáng thì cười hì hì: "Tiêu tam ca..." Vừa gọi xong, Tiêu Bắc Thần liền xoay người lại, cũng không nhìn hắn lấy một lần, giọng nói lạnh lẽo ngắt lời hắn: "Bắn!"

Một chữ này vô cùng vang, Mạc Vỹ Nghị không dám cười, kéo Hứa Tử Tuấn sang rồi rút súng lục ra dí vào đầu hắn. Ban đầu Hứa Tử Tuấn còn há hốc miệng ngạc nhiên, sau đó cảm giác được nòng súng đen ngòm đang dí vào đầu thì lại có vẻ không sợ chết mà gào: "Mạc Vỹ Nghị, mù rồi à? Dám chĩa khẩu súng rách đó vào ông Hứa đây! Ông đây có chết cũng phải chết bởi súng xịn!"

Hắn la lối om sòm, Tiêu Bắc Thần vẫn đứng yên đó không thèm quay người lại, Mạc Vỹ Nghị đạp trộm hắn một cái, "Đúng là đồ ngu, chết đến nơi rồi còn chọn súng, súng của ông đây không xứng tiễn chú chắc?"

Hứa Tử Tuấn nghểnh cổ: "Không xứng!"

Mới nói xong thì Tiêu Bắc Thần cầm lấy khẩu súng tiểu liên của người lính bên cạnh, mở chốt an toàn rồi bắn liên tiếp vài phát gần bàn chân Hứa Tử Tuấn. Hứa Tử Tuấn kêu một tiếng ai ôi, vừa nhìn thấy Tiêu Bắc Thần tức giận thật thì vội vàng xoay người chạy. Mặt đất bị đạn bắn khói bốc mù mịt. Hứa Tử Tuấn khổ sở chạy đến bờ sông thì nhảy luôn xuống nước, hắn bơi giỏi nên lúc này đã lặn sâu xuống sông mất dạng. Nếu thêm một lần bắn liên tiếp nữa thì đến mười Hứa Tử Tuấn hắn cũng chết. Tiêu Bắc Thần không bắn tiếp, trả lại súng cho người lính rồi lạnh lùng nói to: "Hứa Tử Tuấn, từ ngày mai chú tới doanh trại bắc làm lính ba tháng, lúc nào rèn luyện bản thân nghiêm chỉnh lại rồi thì lúc đó hãy tới gặp tôi!"

Mạc Vỹ Nghị thấy Hứa Tử Tuấn trốn biệt dưới nước không dám nổi lên thì chỉ lắc đầu cười. Tiêu Bắc Thần ra lệnh: "Kiểm hàng!" Mạc Vỹ Nghị không dám chậm chạp, nhanh chóng đem người đi tới chỗ súng đạn trên tàu. Hứa Tử Tuấn đã lặn xa, bấy giờ mới nổi lên, tay vuốt nước trên mặt, vừa thở vừa sợ.

Kiểm hàng đến tận sáng sớm, lúc này mưa phùn cũng mới ngừng. Chân trời xuất hiện một dải màu xanh xám, Tiêu Bắc Thần ngồi trong xe đi về doanh trại bắc tuần tra quân đội, sỹ quan Quách Thiệu Luân lái xe, quay đầu thấy Tiêu Bắc Thần ngả người trên ghế, đầu hơi hơi nghiêng, mắt nhắm hờ. Hắn không dám làm phiền, chỉ tập trung lái xe. Xe đã đi về thành Bắc Tân, đi qua vài con phố. Bỗng nhiên nhìn thấy một cừa hàng diều vừa mở cửa, bày ra diều đủ màu sắc ở mặt tiền, diều khẽ tung bay trong gió.

Quách Thiệu Luân còn đang ngắm diều thì chợt nghe giọng nói hờ hững đằng sau xe: "Dừng lại."

***

Ông chủ Đỗ của cửa hàng diều vừa mới mở quán thì đã nghe tiếng gõ cửa, nhìn sang thì thấy một người lính đi vào, ông vội cười đón tiếp: "Khách quý..."

Quách Thiệu Luân liếc qua ông chủ Đỗ rồi xoay người đứng nghiêm chào, Tiêu Bắc Thần đi vào, không khí ấm áp trong tiệm bỗng chốc giảm đi mấy độ.

Trong thành Bắc Tân không ai không biết thiếu soái Tiêu Bắc Thần của Dĩnh quân. Đầu lưỡi ông chủ Đỗ đã cứng lại, mấy câu nịnh nọt cũng không biết nói thế nào, chỉ khom lưng, run run lùi sang bên đợi Tiêu Bắc Thần mở lời. Không ngờ hắn chẳng hề mở miệng mà chỉ nhìn những con diều treo đầy tiệm, ánh mắt hắt nhìn một vòng, cuối cùng nhìn đến mấy chiếc nhiều màu sắc treo ở ngoài cùng, diều to sinh động như thật, hắn ngắm một hồi rồi cầm roi ngựa chỉ chỉ vào con diều đó: "Chiếc này ai làm?"

Ông chủ Đỗ cảm giác bắp chân mình đang bị chuột rút, một lát sau mới lắp bắp trả lời: "Là tôi... Là người làm của tôi làm, nếu thiếu soái thích thì cứ lấy."

Làm gì có chuyện Tiêu Bắc Thần tới mua mấy chiếc diều, cái roi ngựa của hắn vẫn chỉ vào chiếc diều nọ, nhìn nó một lúc rồi nói hờ hững: "Chiếc này tô khá đẹp." Nói xong câu đó thì xoay người đi ra ngoài, Quách Thiệu Luân cũng đi theo. Ông chủ Đỗ thấy chiếc xe chuyên dụng quân đội ngoài kia nổ máy, biết bọn họ đã đi rồi thì mới chầm chậm lau mồ hôi trên trán. Ngoài cửa lại có tiếng động, ông chủ Đỗ giật thót tim, quay đầu lại nhìn, hóa ra là thằng học việc Mục Tử Chính cầm mấy con diều đi vào. Hắn đội một chiếc mũ mềm, bên dưới mũ là đôi mắt lấp lánh, đen nhánh sáng ngời. Hắn vừa nhìn thấy ông chủ Đỗ thì liền cười nói: "Sư phụ, đây là diều hôm qua con làm, lần này chắc đủ số lượng rồi?"

Ông chủ Đỗ thấy là Mục Tử Chính thì thở phào một hơi, bảo: "Thằng nhóc này, mới sáng sớm đã chạy đi đâu gây chuyện thế? Còn không nhanh vào giúp sư mẫu mày làm cơm đi?"

"Vâng." Mục Tử Chính thật thà vâng lời, hắn để diều lại trên bàn rồi chạy về phía sau nhà. Ông chủ Đỗ cầm con diều to lên nhìn, hừ một cái: "Thằng nhóc này, mấy con diều gần đây đúng là được tô màu khá đẹp."