La Phù

Chương 47: Đại uy đức kim cương



Trong chớp mắt đó, sau đầu của hơn trăm tên Hắc đà vệ đồng loạt bắn ra một làn sương máu.

Ánh sáng bắn ra từ các lỗ thủng của trà lâu này lại không phải là ánh mặt trời, mà là những mũi phá ma tiễn. Người trong trà lâu không bị hơn một nghìn phá ma tiễn bắn chết, ngược lại không biết còn dùng thủ pháp gì còn bẻ gãy đầu mũi tên, thoáng cái đã bắn ra ngoài qua mấy lỗ thủng lúc trước. Hơn nữa, những mũi tên này bắn ra lực lượng cùng tốc độ đều kinh khủng, so với do Thiết Thai cung bắn ra còn mạnh mẽ hơn rất nhiều. Trên trăm Hắc đà vệ không có một ai kịp phản ứng, trong nháy mắt đã bị giết chết.

“ Nghiệp Triệu Nam” vừa mới thể hiện thủ đoạn, những người Câu Ly đạo vừa mới giết Trương Đại tiên sinhđều biến sắc. Đúng lúc này, một thanh âm đơn giản tựa như nhân sinh vang lên, dường như mây trắng nhàn nhạt phiêu bạt trên không trung, làm cho người ta không rõ phương hướng. “ Ngươi xuất thủ tàn nhẫn, trong nháy mắt đã cướp đi sinh mạng của hơn trăm người, còn muốn làm bộ làm tịch?”

“ Người kính ta một tấc, ta kính người một thước, người khinh ta một thước, ta khinh người một trượng. Ngươi tu luyện chính là Đạo tạng chân nguyên diệu yếu, hẳn là đệ tử Trác Trầm Đạo của Huyền Viên. Phía tây mơ hồ có kim cương kiếm khí, hắn là Đường Khanh Tương, đệ tử của Vấn Thiên. Hai người các ngươi vì ta mà đến, nếu ta và các ngươi động thủ, những người này tuy đều là binh sĩ nhưng đến lúc đó ta cũng phải phân tâm để đối phó. Phá ma tiễn này, ta chỉ có thể phế đi trước.” Trong trà lâu vang lên thanh âm chậm rãi, mơ hồ toát lên vẻ thê lương cùng với bất đắc dĩ.

Thanh âm phiêu hốt trên không trung chợt dừng lại, dường như đang lo lắng cái gì đó. Sau một lát, mới từ từ lên tiếng: “ Nghiệp Triệu Nam! Tu vi của ngươi rất cao nhưng ngươi cũng biết, Côn Lôn ta hiệu lệnh thiên hạ, với lực của một mình ngươi căn bản không thể đối địch với chúng ta. Niệm tình tu vi của ngươi, chỉ cần ngươi nói ra nơi ở của đệ tử Nguyên Thiên Y, chúng ta liền buông tay để ngươi rời đi.”

“Côn Lôn các ngươi hẳn là biết La Phù có truyền thừa rồi sao? Các ngươi muốn loại bỏ hắn? Hành động tuyệt tình, nhẫn tâm, đây có vẻ không hợp với Côn Lôn đứng đầu chính đạo, hạo nhiên chính khí a.”

“ Tâm ý ngươi đã quyết, chúng ta cũng không nhiểu lời.”

Theo thanh âm phiêu hốt bất định vang lên, bốn phương tám hướng trên bầu trên liền hiện lên bốn bóng người.

Lúc bốn người này hiện lên, người của Vương Hưng Ký đang giục ngựa chạy về phía thành tây, nhìn lên bầu trời thoáng biến sắc. Bầu trời phía trên con đường lớn tụ thành một đám mây, biến thành một hình dạng như cái phễu.

“ Nghiệp Triệu Nam, ngươi còn không phát hiện ra, chúng ta còn có thêm hai người nữa.”

Phía đông bầu trời hiện lên một người thanh niên mặc áo bào lam sắc, mi mục như vẽ,ngũ quan như ngọc, người này vừa hiện lên đã cất tiếng nói lạnh lùng. Trong lúc nói những lời này, trong con ngươi hắn tựa hồ lóe lên một đạo thiểm điện, tựa như con ngươi hắn là một thế giới trống không, tạo cảm giác rất huyền diệu.

Mà ngay lúc trong con ngươi hắn chợt lóe lên tia thiểm điện, một tiếng nổ ầm ầm vang lên, một đạo lôi quang tử sắc đánh xuống trà lâu.

“ Ta cũng đến đây…” Cùng lúc đó, phía tây cũng hiện lên một gã đầu đà béo mập mặc áo cà sa hoàng sắc, đầu đội kim quang, niệm một tiếng Phạn. Đám mây đã ngưng tụ thành hình dạng cái phễu chợt co rút lại, tạo thành một cái ma trảo thật lớn với từng móng tay bén nhọn, hòa cùng với lôi quang tử sắc ầm ầm đánh xuống.

Hiện lên ở phía nam là một người mặc hoàng sam, quấn khăn lông trên đầu. Đó là một thanh niên có dáng dấp văn sĩ, diện mục như ngọc, nhìn qua chừng hai mươi tuổi. Nhưng hắn có thể không mượn trợ lực từ pháp bảo mà đứng thẳng trong hư không, hiển nhiên là một cao thủ tu hành thuật trú nhan. Thấy thanh niên kia cùng với đầu đà béo mập đã xuất thủ, hắn liền phất tay, ngay lập tức hiện lên một cự võng bao trùm phương viên mười dặm, chụp tới trà lâu.

Những sợi dây kết thành cự võng như những ngón tay, khoảng cách giữa các nút võng khoảng cỡ lòng bàn tay. Hơn nữa, mỗi một sợi dây đều có màu kim sắc, bốc lên hỏa quang rừng rực.

Trong mắt thanh niên ở phía đông tựa hồ lóe lên thiểm điển kia chính là người thống lĩnh lần hành động này, là một trong các đệ tử của Côn Lôn thập đại kim tiên. Mà đầu đà mặc áo cà sa hoàng sắc kia là trụ trì Đại Đồng tự, Bất Nhạc thiền sư.

Vừa nhìn thấy hai người xuất thủ, toàn bộ người Câu Ly đạo ở đây đều biến sắc. Đến lúc này, họ đã hiểu được mình căn bản chỉ là những con tốt thí được phái đi để thăm dò trước khi họ hành động.

Mà nhìn thấy cự võng kia đang hạ xuống, hai gã nam tử mặc hoa phục cầm hắc kỳ sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, điên cuồng chạy ra bên ngoài.

Bởi vì bọn họ từ cự võng đã nhìn ra, nam tử có dáng dấp văn sĩ kia là chưởng giáo của Kiền Nguyên cung, Cung Ly chân nhân.Cự võng kia có tên Kiền thiên kim chu hỏa linh võng, pháp bảo chấn giáo của Kiền Nguyên cung cấp bậc địa tiên,

Kiền thiên kim chu hỏa linh võng được luyện chế từ tơ do kim chu đã ngưng kết ra nguyên châu nhả ra. Khai sơn tổ sư của Kiền Nguyên cung vì pháp bảo này đã bỏ ra rất nhiều công sức. Qua ba đời đại chưởng giáo, rồi tới đời sư phụ của Cung Ly chân nhân là Xích My chân nhân mới hoàn thành.Xích My chân nhân tu thành pháp quyết Tam dương chân hỏa, đã phát hiện ra pháp bảo này không chống lại tam dương chân hỏa mà trời sinh đã có tính dung hợp, hấp thu đặc tính của tam dương chân hỏa. Vì vậy Xích My chân nhân liền dùng tam dương chân hỏa ngày ngày luyện hóa, cuối cùng mới hình thành nên pháp bảo cấp địa tiên này.

Pháp bảo bằng tơ nhện này cực kỳ kiên cường dẻo dai, thần binh lợi khí cũng khó chặt đứt. Nhất là một khi đã bị nó cuốn lấy thì rất khó giãy thoát. Hơn nữa, nó còn có thêm uy lực của tam dương chân hỏa.

Câu Ly đạo cũng chỉ là một môn phái nhỏ giống như phái Vương Ốc. Nếu như không có Côn Lôn sai khiến, cũng không dám tùy tiện diệt trừ một đệ tử của phái Vương Ốc. Hai gã nam tử mặc hoa phục cầm hắc kỳ kém quá xa so với Kiên thiên kim chu hỏa linh võng. Cửa thành cháy như cá trong chậu, hiện tại Kiền thiên chu hỏa linh võng cùng với Cung Ly chân nhân tâm ý tương thông, tùy ý có thể điều khiển chu võng. Nếu như cự võng này bao phủ phương viên hơn mười dặm xung quanh, chỉ cần là uy năng của tam dương chân hỏa cũng đủ để thiêu chết bọn họ đến hình thần câu diệt.

Đại Đồng tự, Kiền Nguyên cung đều là đại phái nổi danh trong giới tu đạo.

Hiện tại đã có hai nhân vật là chưởng giáo của một đại phái xuất thủ, hơn nữa còn điều động thêm Câu Ly đạo cùng với Hắc đà vệ trong quân đội của Hung, Khương để thăm dò trước, từ đó có thể nhìn ra quyền thế của Côn Lôn lớn đến mức nào.

“ Bất Nhạc thiền sư cùng với Cung Ly chân nhân thật đã xuất đủ khí lực, không có lưu thủ. Dưới oai danh của Côn Lôn ta, bọn họ dám lưu thủ sao?”

Thấy Bất Nhạc thiền sư và Cung Ly chân nhân xuất thủ, trấn giữ phía bắc là Đường Khanh Tương mặc trường sam tử sắc ( áo dài màu đỏ ) nhất thời xuất hiện ý nghĩ này trong đầu.

Đường Khanh Tương là một trong những đệ tử của Côn Lôn thập đại kim tiên. Là cao thủ có thể đếm được trên đầu ngón tay dưới trướng của thập đại kim tiên, kiến thức tự nhiên bất phàm.

Lúc trước, Đường Khanh Tương chủ trì lần chặn giết, Trác Trầm Đạo này có chút lo lắng hai người bọn họ. Tuy rằng Côn Lôn yêu cầu hai người bọn họ nhưng sợ rằng bọn họ không xuất toàn lực. Tuy nhiên hiện tại cũng không cần phải lo lắng nữa.

Bất Nhạc thiền sư ra tay chính là Bất động minh vương nộ, ngưng mây trôi hóa thành Tu La trảo, kết hợp với tu vi pháp thuật có uy lực mạnh mẽ, không hề kém với tử quang thần lôi do Trác Trầm Đạo phát ra. Nhưng trong ba người, lợi hại nhất là Cung Ly chân nhân có Kiền thiên kim chu hỏa linh võng. Cung Ly chân nhân đã luyện hóa cự võng này đến mức tâm ý tương thông, có thể tùy ý cải biến phương hướng trên không trung, linh hoạt giống như phi kiếm. Hơn nữa, cự võng này có diện tích bao trùm cực lớn. Trong lòng Đường Khanh Tương tự đánh giá, cho dù là chính mình xuất toàn lực cũng chỉ có thể tự bảo vệ. Hoặc là không để ý đến bản thân, dùng kiếm nguyên giết địch, cùng với Cung Ly chân nhân lưỡng bại câu thương, chứ không thể chạy thoát.

“ Tu vi ba người như vậy mà liên thủ, lại có những pháp bảo phối hợp tốt nhất trong tay, đương thời chỉ sợ không có mấy người có thể chạy thoát được.”

Đường Khanh Tương chứng kiến tất cả mà thầm nghĩ trong lòng.

“ Răng rắc…” một tiếng vang lên. Ngay lúc đó, cả tòa trà lâu đang lung lay sắp đổ cuối cùng đã vỡ tan thành hàng ngàn hàng vạn mạnh nhỏ bay tứ tán.

Tử quang thần lôi cùng với Bất động minh vương nộ ngưng ra Tu La trảo của Bất Nhạc thiền sư còn chưa hạ xuống đã tỏa ra uy áp vô tận, giống như một cự chùy vô hình đang giáng xuống. Chỗ ngồi trên trà lâu lập tức vỡ vụn, cuồn cuồn khí lãng toả ra xung quanh với chu vi rộng tới mấy trượng

Nhưng lúc hàng ngàn hàng vạn mảnh nhỏ vỡ tan ra bắn lên không trung rồi rơi xuống, bỗng nhiên toàn bộ lại bắn lên trên với tốc độ kinh người.

Trong nháy mắt, dường như có một cái gì đó lớn kinh người theo sự vỡ vụn của trà lâu mà xuất hiện.

Hàng ngàn hàng vạn mạnh gỗ vụn giống như những mũi tên sắc nhọn bắn lên trên, tiếp xúc với tử quang thần lôi đang hạ xuống nhất thời hóa thành tro tàn. Nhưng bốn cao thủ phân biệt trấn giữ bốn phương vị của trà lâu trong nháy mắt đã hoảng sợ biến sắc.

Thanh khí bắn ra, từ trong trà lâu đã vỡ tan bỗng nhiên xuất hiện một bóng hình khổng lồ. Đó là một pho tượng to lớn như đỉnh thiên lập địa.

Pho tượng tựa như một cự vật khổng lồ, làm cho người ta có cảm giác như đang đối mặt với một tòa cự sơn.

Chỉ thấy thanh khí lượn lờ xung quanh quái vật lớn thân cao trăm trượng, thân người đầu trâu, hai chân, mười hai cánh tay, tướng mạo phẫn nộ hung ác. Trên đầu là hai cái sừng lớn màu đen sắc nhọn tựa như hai ngọn tháp khổng lồ. Trước ngực nhô ra hai cánh tay, một cánh tay đang nắm một cái kim cương việt ( cái búa kim cương ) thật lớn, tay còn lại nắm một pho tượng trắng nằm một cái oản màu hồng, mười cánh tay còn lại đều kết thành các loại thủ ấn.

Bàn tay pho tượng trắng vung cái đại oản lên, đại oản màu hồng sắc đập vào tử lôi thần quang và Tu La trảo lập tức khiến cho chúng nát bấy, bạo phát ra từng ngọn lửa đỏ rực. Bàn tay còn lại cầm kim cương việt kéo lấy Kiền thiên kim chu hỏa linh võng. Kiền thiên kim chu hỏa linh võng cực kỳ kiên cường dẻo dai, không thể bị xé vỡ nhưng tối đa chỉ có thể bao lấy cánh tay to lớn của quái vật. Cung Ly chân nhân hoảng sợ biến sắc, tâm ý tự nhiên lưu chuyển, cự võng bạo xuất ra cuồn cuồn tam dương chân hỏa giống như núi lửa phun trào.

“ Xuy xuy!” Tam dương chân hỏa tỏa ra bám vào cái búa lớn phát ra âm thanh như dầu mỡ bám vào sắt thép. Nhưng trong nháy mắt, từ trên kim cương việt nhất thời phát ra lực kéo thật mạnh khiến cho nguyên thần của Cung Ly chân nhân chấn động.

Hắn cùng với Kiền thiên kim chu hỏa linh võng tâm ý tương thông, vậy mà bỗng nhiên bị cắt đứt liên hệ.

Pháp lực dao động như hủy thiên diệt địa, ầm ầm nổ tung.

“ Đại uy đức kim cương mật pháp! Là thân ngoại hóa thân của Đại uy đức kim cương!”

Bất Nhạc thiền sư trấn giữ phía tây giật mình hét lớn với vẻ không thể tin nổi, trong lúc nhất thời không thể tự chủ được mà vội vàng lui về phía sau. Lúc này lão căn bản không dám xuất thủ nữa.

Pho tượng bỗng nhiên xuất hiện là do tu tập mật tông của phật môn, Đại uy đức kim cương. Tu tới cảnh giới tối cao mới có thể hóa ra thân ngoại hóa thân, giống như thần tướng.

Ngay lúc Bất Nhạc thiền sư lui về phía sau, sự liên hệ giữa Cung Ly chân nhân và Kiền thiên kim chu hỏa linh võng cũng biến mất. Mười hai cánh tay cũng vung lên bao phủ lấy cự võng khiến cho nó liền biến mất vô ảnh vô tung.

Đồng thời hai cánh tay khác hướng về phía mặt đất chộp lại với nhau, đem một thân thể khô gầy giữ vào trong hai lòng bàn tay.

Tôn Trình đang ngồi xếp bằng, thấy cái thân thể như thây khô kia mặc áo choàng da thú, trang phục như lão nhân của tộc Miêu, trong lòng lập tức nghĩ đến lão Triệu Nam.

Thân ngoại hóa thân cao hơn trăm trượng vừa lúc giữ được thân thể kia, liền lao thẳng về phía Trác Trầm Đạo đang trấn giữ phía Đông, nhất thời làm cho Đường Khanh Tương đã tế ra kiếm quang kim sắc cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì hắn vốn tưởng rằng Nghiệp Triệu Nam nhân lúc tinh thần Bất Nhạc thiền sư đang đại loạn sẽ hướng tới phía đó để đột phá vòng vây. Không nghĩ tới, Nghiệp Triêu Nam lại làm trái ngược lại, hướng tới Trác Trầm Đạo là người mạnh nhất trong bốn người bọn họ mà phá vây.

“ Muốn trốn?”

Mắt thấy thân ngoại hóa thân kia như ma thần vọt tới, trong hai mắt của Trác Trầm Đạo thoáng cái đã tràn ngập tử sắc, dường như trong nháy mắt đã hóa thành hai viên bảo thạch chói mắt.

Khí lãng bay ra, giống như nở rộ ra một đóa liên hoa tử sắc.

Mấy nghìn tử quang thần lôi từ trên không trung hạ xuống, mỗi một cái lại ngưng tụ ra một kim trường trùy trên không trung kéo theo một cái đuôi lửa thật dài.

Tử lôi phá thần chùy!

Trác Trầm Đạo tu luyện Đạo tạng chân nguyên diệu yến, điểm lợi hại nhất đó là pháp do tâm sinh, tự thân hình thành một tiểu thế giới, ngoại giới chính là một đại thế giới. Chỉ cần tâm ý khẽ động, pháp quyết lập tức xuất hiện, tốc độ thi triển pháp quyết cực nhanh, gần như so với thi triển phi kiếm còn nhanh hơn.Tử lôi phá thần trùy này là một trong những pháp thuật có uy lực lớn nhất mà Trác Trầm Đạo có khả năng thi triển. Hầu như chỉ trong nháy mắt đã mất đi hơn phân nửa chân nguyên của hắn.

Đối với Tử lôi phá thần chùy, Trác Trầm Đạo cũng cực kỳ tự tin, nghĩ thầm mặc dù không đánh chết được thân ngoại hóa thân của Nghiệp Triệu Nam nhưng ít ra cũng có thể cuốn lấy hắn. Chỉ cần có thể cuốn được hắn, ba người lại một lần nữa liên thủ, Nghiệp Triệu Nam sẽ khó mà thoát được.

Nhưng bỗng nhiên y nhìn lại, mấy nghìnđạo tử sắc tạo thành tử lôi phá thần chùy dĩ nhiên lại thất bại toàn bộ.

Thanh khí lượn lờ bên ngoài thân thể cao trăm trượng, giống như thân ngoại hóa thân của Ma thần đột nhiên biến mất. Cùng lúc đó, nguyên bản đang được thân ngoại hóa thân bảo vệ trong lòng bàn tay, thân thể Nghiệp Triệu Nam giống như thây khô bỗng nhiên căng đầy lên, cả người phát ra từng đạo thanh quang, hai mắt bừng mở tỏa ra quang mang hổ phách rực rỡ.

Thời khắc này, Nghiệp Triệu Nam ban đầu còn giống như lão nhân gần đất xa trời, nếp nhăn trên mặt nhìn như vỏ cây sần sùi đã biến mất không thấy, nhìn qua đâu còn có chút già nua nào?

Trác Trầm Đạo chỉ cảm thấy ngực như nghẹn lại.

Từ khi tu đạo tới nay, hắn chưa bao giờ nghĩ tới thuật pháp lợi hại nhất của mình lại bị một đối thủ ngay cả nguyên thần cũng không gọi về, chỉ dùng thân ngoại hóa thân, hồi phục lại thủ đoạn của bản thân.

Tử lôi phá thần trùy rơi vào khoảng không, trong nháy mắt Nghiệp Triệu Nam đã hiện lên phía sau hắn.

“ Thư lạp…” một tiếng xé gió sắc nhọn vang lên, một đạo kiếm hoa lam sắc chém vào Nghiệp Triệu Nam.

Đường Khanh Tương súc thế đã lâu, thấy tình huống không ổn rốt cuộc cũng phát kích.

Bản mạng kiếm nguyên!

Đạo lam sắc kiếm hoa không chất không hình, kiếm thai kiếm hồn cùng với chân nguyên bản thân đã hòa hợp một chỗ, là cảnh giới cao nhất của thuật phi kiếm, bản mạng kiếm nguyên.

Tuy rằng tu vi kiếm nguyên của y còn kém xa Vấn Thiên ngày trước. Một khi bản mạng kiếm nguyên của Vân Thiên vừa xuất ra, ngay cả không gian cũng như bị xé rách, bốn phía đều bị uy thế làm cho nứt vỡ. Nhưng bản mạng kiếm nguyên dù sao cũng là bản mạng kiếm nguyên, một khi thi triển ra, cũng như đem toàn bộ chân nguyên cùng với uy lực của pháp bảo trong nháy mắt tụ thành một điểm rồi đánh ra, mỗi một kích đều là ngưng tụ toàn bộ uy lực.

Kiếm hoa này của Đường Khanh Tương dường như làm cho trời đất biến sắc.

Nhưng Nghiệp Triệu Nam căn bản không dừng lại, vẫn lao về phía trước, mấy trăm điểm hồng quan bắn về phía bản mạng kiếm quang đang truy kích của Đường Khanh Tương.

Mấy trăm điểm hồng quang này đều là phá ma tiễn.

“ Thứ lạp!” Không dừng lại một chút nào, Đường Khanh Tương cười nhạt một tiếng, bản mạng kiếm nguyên vẫn như trước phá không mà đi, mấy trăm mũi phá ma tiễn cách kiếm nguyên chỉ có cự ly mấy trượng đã nổ tung, vỡ thành bột phấn.

Một người tu luyện đã đạt đến cảnh giới bản mạng kiếm nguyên, đó chính là dẫn kiếm nhập thể, dùng chân nguyên bản thân cùng với thiên địa linh khí tầm bổ rèn luyện hơn mười năm, tuy chỉ là kiếm thai nhưng không phải là thứ những mũi phá ma tiễn này có thể chống lại. Hơn nữa, bản mạng kiếm nguyên này lại ngưng tụ một thân bản mạng chân nguyên của Đường Khanh Tương.

Thế nhưng trong nháy mắt đôi mắt của Đường Khanh Tương đột nhiên co rút lại. Hắn đột nhiên phát hiện, trong mấy trăm đạo hồng quang lúc trước lại ẩn dấu một đạo kiếm quang lục sắc.

Trong nháy mắt đó, thân hình của Nghiệp Triệu Nam bỗng nhiên dừng lại, đạo lục sắc kiếm quang cũng chém liên tiếp ba lần lên kiếm nguyên của Đường Khanh Tương.

Đạo lục sắc kiếm quang xuất hiện vô thanh vô tức, không có dấu hiệu báo trước, liên tiếp chém lên kiếm nguyên của Đường Khanh Tương ba lần rồi bay trở lại. Thế nhưng Đường Khanh Tương giống như bị sét đánh, cả người chấn động,

“ Phốc”. Đường Khanh Tương phun ra một ngụm máu bản mạng chân nguyên.

Bất Nhạc thiền sư và Cung Ly chân nhân vừa hồi phục lại tinh thần, chuẩn bị tiếp tục chặn giết lại nhất thời hoảng sợ.

Hai người đương nhiên cũng nhìn ra, Nghiệp Triệu Nam cũng phóng xuất ra một đạo kiếm quang.

Loại phi kiếm đối phi kiếm này không có bất kỳ kỹ xảo nào, chỉ là liều mạng so đấu tu vi.

Bản mạng kiếm nguyên là bí pháp thi triển phi kiếm đỉnh cao trên thế gian, thử hỏi trong những phi kiếm trên thiên hạ, làm gì có cái nào sánh được với uy lực của phi kiếm một khi đã hòa cùng với bản mạng chân nguyên mà tạo ra bản mạng kiếm nguyên?