Lã Mai Nương

Chương 29: Kim Môn thủy điếm, hoa cước phóng tam phân mệnh Phương gia lục trại, kiếm thanh đao ảnh lục truy hồn



Nói về Hồ Á Kiền được các môn hữu đem về Tây Thiền tự phục thuốc, hơnmột ngày sau mới bình phục. Đến tối, Tam Đức hòa thượng khiển trách ÁKiền bất tuân lời bề trên khuyên, cố đấu mãi cho đến lúc kiệt sức.

Hòa thượng nói :

- Nếu không nhờ nhân vật anh hùng nào đó phóng Mai Hoa trâm ngầm giúp,chắc bữa nay sư đệ đã theo Ngưu Hóa Giao rồi. Bần tăng không nghĩ đếnviệc dùng ám khí vì đã căn dặn sư đệ khi nào tự lượng đuối sức thì phảiliệu bề nhảy xuống đài chịu thua ngay. Với tác động ấy không những sư đệ tự cứu bản thân, mà còn có thể chấm dứt được cả vụ Thủy Nguyệt đài.Chúng chỉ tạ sự tìm sư đệ đánh báo thù, một khi công khai chịu thua saumột hồi chống đánh, tất chúng không còn lý do tiếp tục gây hấn với Thiếu Lâm. Không suy tính kỹ làm hỏng cả việc lớn.

Hồ Á Kiền im lặng nghe lời khiển trách của Tam Đức hòa thượng.

Hoàng Khôn nói :

- Nhân vật phóng Mai Hoa trâm cứu Hồ Á Kiền có lẽ là Song hiệp Cam, Lã.Theo lời đồng bọn Lữ Anh Bố thì mũi trâm qua làn da gáy Anh Bố, chỉ đủcản họ Lữ trong phút quyết liệt thôi. Thật khéo léo điêu luyện lắm mớisử dụng nổi phép phi trâm tài tình như vậy! Ủa, đã hai hôm nay sao không thấy Song hiệp đến chùa chơi, hoặc giả hữu sự chăng?...

Hoàng Khôn vừa dứt lời thì chợt có tiếng động nhẹ trên mái ngói khiếnTam Đức, Hoàng Khôn cùng các hào kiệt Thiếu Lâm đang ngồi bàn tán trongkhách phòng. Giựt mình nhìn nhau. Phương Thế Ngọc đứng phắt dậy toan racửa thì Hoàng Khôn đã để tay lên miệng ra hiệu bảo mọi người im lặng.

Cùng lúc ấy, hai bóng đen từ trên nóc nhà nhảy xuống sân không một tiếng động nhỏ và bước thẳng lên hiên khách phòng. Một người cất tiếng cườiròn rã :

- Quý vị hào kiệt Tung Sơn hội họp đông đủ bàn tán chi đây?

Nhận ra tiếng Trại Nhiếp Ẩn Lã Mai Nương, các môn đồ Thiếu Lâm đều đứng dậy thi lễ.

Cam Tử Long vui vẻ hỏi :

- Vừa rồi thoáng nghe trộm, vị nào vừa nói tới chúng tôi vậy?

Tam Đức chỉ Hoàng Khôn đáp :

- Hoàng sư đệ nhắc không thấy Song hiệp đến chơi để Á Kiền được tạ ơn cứu mạng?

Lã Mai Nương thản nhiên :

- Sao lại tạ ơn chúng tôi? Cứu mạng bao giờ?

Phương Thế Ngọc mỉm cười ranh mãnh :

- Là nữ hiệp vờ vĩnh khéo thật! Lữ Anh Bố và đồng bọn y đang hận về mũi phi trâm Mai Hoa đấy.

Mai Nương chưa kịp nói thì Hồ Á Kiền đã tiến tới vái cả hai người và nói mấy lời cảm ơn.

Cam Tử Long vội tránh sang bên và bảo Mai Nương :

- Quý vị đại ca đây với chúng ta là chỗ người nhà, sư muội giấu diếm mãi làm chi?

Nghe Tử Long nói vậy, Phương Thế Ngọc hớn hở :

- Có thế chứ! Giấu diếm thì chúng tôi cũng đoán được hoặc Cam hiệp, hoặc Lã hiệp là người đã phóng trâm. Ngọn trâm đó thiệt hay!

Biết không chối được nữa, Lã Mai Nương đành nói mấy lời khiêm nhường.

Tam Đức hòa thượng hỏi :

- Nhị vị đi tài thế này có việc gì cần kíp không?

Mai Nương rút ngọn trâm mai hoa cài giấu trên búi tóc, giơ lên cho mọi người coi :

- Ngọn phi trâm này sau khi qua da gáy Lữ Anh Bố đã cắm vào cây xà ngang mái bên lôi đài, cũng may không một ai trông thấy. Vừa rồi, chúng tôiđã ra đó lấy phi trâm về vì e bọn họ tìm thấy chăng? Thâu hồi phi trâmxong, anh em chúng tôi tiện chân tạt qua đây không ngờ gặp đúng lúc TamĐức sư phụ và các đại ca đang hội bàn.

Thắc mắc, Phương Thế Ngọc muốn mục kích tài phóng Mai Hoa trâm của LãMai Nương bèn chỉ con mối đang bò trên cây rầm trong góc mái khách phòng mà rằng :

- Về môn ám khí, trong anh em chúng tôi có Hồng Hy Quan, Thạch ThiênLong và Chu Thế Hùng chuyên về hai món Đao, Tiêu nhưng không có ai sửdụng Trâm, yêu cầu nữ hiệp ghim con mối kia lại cho mọi người biết đượcbiệt tài đi.

Mai Nương gật đầu :

- Được lắm! Xin chiều ý, mối đâu?

Thế Ngọc chỉ tay lên phía mái góc.

Mai Nương nhìn theo :

- Con mối lớn đang đuổi để nuốt con mối nhỏ, giết con lớn thì tội nghiệp, đuổi nó đi thì hay hơn!...

Lúc ấy, trên cây rầm mái nhà, con mối lớn đuổi kịp con mối nhỏ và đớphụt. Con nhỏ cuống cuồng chạy huyên thuyên. Ham mồi, con mối lớn đuổisát, đớp nữa. Mọi người đều hồi hộp theo dõi cảnh mối lớn nuốt mối nhỏvà nóng ruột vì mãi không thấy Mai Nương can thiệp.

Đúng lúc ai nấy đều lo lắng thật sự cho mối nhỏ thì Lã Mai Nương lẹ làng vung tay phóng Mai Hoa trâm ghim liền khúc đuôi con mối lớn vào cây rầm mái nhà. Cuống cuồng, con mối lớn giựt mạnh để chạy, chẳng dè khúc đuôi dòn quá nên đứt luôn ngay chỗ bị phi trâm gài và rớt xuống đất. Thoátthân, mối lớn chạy lẹ chui vào kẽ mái mất dạng...

Các hào kiệt Thiếu Lâm không ngớt lời khen ngợi.

Cam Tử Long đi ra phía góc phòng, nhảy vút lên với tay rút Mai Hoa trâm trả lại cho Lã Mai Nương.

Hồng Hy Quan khoái trí nói :

- Lợi hại thật! Trong phòng này, mọi người im lặng, tiếng thiết trâm cắm phập vào gỗ nghe rõ mồn một, nhưng ngoài lôi đài thì im re. Nếu tôiphóng phi đao chém mối chắc chuyển luôn cả mấy viên ngói, bất lợi!

Cam Tử Long phản đối :

- Lợi hại dều tùy theo trường hợp. Như việc cứu Hồ đại ca hôm qua, ngọnMai Hoa trâm đắc lực thiệt. Trái lại nếu cần phải phóng xa hơn, hay cắtđứt một sợi dây thì ngọn phi đao đắc dụng hơn.

Hồng Hy Quan hỏi :

- Cam hiệp quen sử dụng ám khí nào?

- Thiết đạn tử. Trong trường hợp hôm qua, ám khí đó cũng vô dụng.

Bàn tán về các môn ám khí một hồi, Tam Đức hỏi Song hiệp về tin tức Lý Tiểu Hoàn.

Cam Tử Long nói :

- Từ trưa hôm qua, sau vụ đả lôi đài, Tiểu Hoàn đi đến xế chiều mới trởvề Thanh Thiên lầu cùng bốn vị tráng sĩ bữa nọ. Nàng mời họ dùng bữangay tại tửu lầu. Còn ngày hôm nay, Tiểu Hoàn đi đâu suốt buổi, sẩm tốimới trở về.

Sau trận lôi đài, hòa thượng có định kiến gì không?

Suy tính giây lát, Tam Đức đáp :

- Ngưu Hóa Giao tử thương, Lữ Anh Bố té gãy tay, Võ Đang sơn sẽ qui hếthiềm thù về phe môn đồ Thiếu Lâm! Chưa chấm dứt được những chuyện xíchmích này và dĩ nhiên các sư đệ còn phải ở lại Quảng Châu phòng hậu quả.

Hoàng Khôn hỏi Tam Đức :

- Trong thời kỳ chờ đợi xem đối phương hành động thế nào, sư huynh cóthể cho phép các người ở gần Quảng Đông về thăm hương quán rồi trở lạiQuảng Châu tụ họp cho đến khi giải quyết xong mọi việc sẽ hay.

Tam Đức và mọi người đều tán thành ý kiến Hoàng Khôn.

Nhiều người quê hương ở xa không về thăm được, duy Phương gia tam kiệtquê ở Triệu Khánh phủ, Cẩm Thượng Ân ở Uy Châu, hai nơi này thuộc QuảngĐông, gần hơn cả.

Sau là Đồng Thiên Cân, Lương Bá Tòng gốc người Quảng Tây cũng xin phép về thăm nhà.

Tam Đức bảo Đồng, Lương hai người :

- Lưỡng Quảng tuy giáp giới nhưng hai sư đệ một người về Nam Ninh, mộtngười về Liễu Châu đường đi nguy hiểm xa xôi. Bần tăng không ngăn cấm,hai người nên liệu trở về đây sớm lỡ cần người chăng.

Lương, Đồng vâng lời.

Phương Hiếu Ngọc nói :

- Triệu Khánh phủ không xa bao nhiêu ngày đường, anh em tôi muốn mời quý vị sư huynh, sư đệ qua chơi bên tệ trang ít ngày, được không?

Tam Đức hòa thượng gạt luôn :

- Không được! Chừng nào mọi việc xong xuôi hãy thực hành hảo ý ấy. Mọingười đi tất cả, nhỡ ở đây hữu sự thì sao? Ba anh em Phương gia về nhàkhông những thăm viếng mà còn cần phòng vệ gia đình. Sau vụ lôi đài, LýTiểu Hoàn rảnh tay, biết đâu họ Lý sẽ nhân dịp qua Triệu Khánh tìm đếnPhương gia trang báo thù vụ Vô Địch đài Hàng Châu?

Hoàng Khôn hỏi Tam Đức :

- Nếu vậy, sư phụ nên phái một, hai người theo phụ sức Phương gia mới được.

- Chừng nào biết Lý Tiểu Hoàn lên đường qua Triệu Khánh, lực lượng tiếp sức đi theo cũng vừa. Nên để Phương gia đi trước.

Nói đoạn, hòa thượng kín đáo đưa mắt nhìn Song hiệp Cam, Lã như muốn cầu khẩn việc gì.

Tinh ý, Lã Mai Nương, Cam Tử Long hiểu rằng Tam Đức nể lời không muốnphật ý Hoàng Khôn, nên ngầm nhờ hai người giúp ý kiến giải quyết hộ.

Mai Nương bèn nói với Hoàng Khôn :

- Hoàng đại ca an tâm, chúng tôi để ý đến Lý Tiểu Hoàn, chừng nào có sự lạ sẽ thông báo cho hay, hoặc tự liệu cũng được.

Kể các hào kiệt Thiếu Lâm lúc bấy giờ, có ba anh em họ Phương sẵn tiềnhơn. Về phương diện giao dịch, Phương Hiếu Ngọc, Mỹ Ngọc cũng quen biếtnhiều hơn mọi người vì trước kia hai người thường qua lại Quảng Châu cất hàng lên Triều Dương cho Vạn Xương hiệu, tiệm nhà.

Vũ Lữ Anh Bố thách đấu đã qua, Phương gia tạm biệt bàn nhau mời Songhiệp Cam, Lã và các môn hữu Thiếu Lâm tự dự một bữa tiệc tại Tam HưngĐình trước khi chia tay.

Mai Nương, Tử Long chối từ không đi vì lẽ người muốn đứng ngoại cuộc đểdễ bề hoạt động. Đại trấn Quảng Châu tuy rộng lớn thiệt nhưng lỡ gặp bọn Lý Tiểu Hoàn và để chúng nhận diện thì thêm phiền phức.

Tam kiệt Phương gia biết vậy nên không nài ép.

Bữa tiệc thân hữu đã qua, Phương Thế Ngọc tặng riêng Hồ Á Kiền một số bạc giúp đỡ gia đình y thêm đồng vốn sanh nhai.

Biết họ Phương thực thà hào phóng, Kiền không nề hà vui vẻ nhận ngay và gởi luôn số bạc về Dương thành cho vợ con buôn bán.

Trước ngày lên đường về Triệu Khánh phủ, Phương gia tạm biệt và đến chợtìm người xa phu quen là Vương Quang, nhưng y đi chưa về, Hiếu Ngọc bènmướn một xe khác rồi rủ hai em ra phố mua mấy thứ vật dụng Quảng Châu,để làm quà biếu song thân.

Mua hàng xong, Phương Thế Ngọc hỏi Hiếu Ngọc :

- Thấy trưởng huynh vẫn nói có ngôi thủy trà đình nào đẹp lắm, đến đó giải khát được không?

Hiếu Ngọc mỉm cười, nhìn em út :

- Đó là Kim Môn, thủy điếm ở bến sông. Anh em ta ra đó dùng bữa luônthể, đỡ phải về chùa. Nhân tiện giới thiệu ngôi thủy đình với tam đệ,chắc sẽ ưng ý lắm.

Thế Ngọc vui vẻ :

- Đi với nhị vị sư huynh, tiểu đệ rất vừa ý. Năm ngoái mang tiếng theophụ thân sang Hàng Châu mà chẳng được du ngoạn nơi nào cả. Ngay đến cảnh Tây Hồ cũng không được đi coi.

Hiếu Ngọc nheo mắt nhìn em :

- Khốn, nhưng còn ai đả lôi đài cho mà chẳng du với ngoạn?

Thế Ngọc cười xòa, im lặng.

Tam kiệt ra đến sông, qua khúc đông đảo trên bến dưới thuyền tấp nập tới một khu tòng liễu xanh um tùm rất mực u nhã. Một ngôi đại tửu lầu, batừng nguy nga tráng lệ dựng ngay bên bờ nước, mặt tiền và tả, hữu đều là hoa viên, cảnh trí cực kỳ hợp nhãn.

Phương Thế Ngọc ngước nhìn tấm biển vắt nang trên khuôn cổng bằng cộtđồng đánh bóng đỏ ối như vàng, thấy đề Kim Môn thủy điếm hàng dưới đềmấy chữ Kính thỉnh Mãn, Hán du khách quan thương.

Chàng nói :

- Chủ nhân ngôi đại tửu lầu khiêm tốn quá! Phải dùng ba chữ Đại Thủy Đình mới hợp nghĩa.

Phương Hiếu Ngọc lắc đầu bảo em :

- Tam đệ luận theo nhãn quan thì trúng, nhưng sai vì không hiểu tiểu sửngôi thủy điếm này. Nguyên chủ họ Viên tên Kim Môn, gốc người TriệuKhánh phủ qua Quảng Châu mở ngôi thủy điếm tại đây từ mấy đời nay rồi.Khởi đầu còn là tiểu thủy điếm, về sau lâu dần phát tài, họ Viên tạothêm đất đai mở rộng, xây dựng lại thành đại tửu đình. Vì bốn chữ KimMôn thủy điếm đã quen với du khách và thành trấn Quảng Châu rồi, khôngthể thay đổi được, nên Viên Kim Môn để y nguyên để giữ khách hàng. Ngayđến hai chữ Kim Môn cũng do tục danh của họ Viên mà thành chớ không phải do mấy cây trụ đồng kia đâu.

Ba anh em Phương gia đi vòng quanh hoa viên ngắm xem một hồi mới vào tửu lầu.

Chủ nhân là Viên Thạch Tú ngồi ngay ở quầy hàng cùng viên quản lý, thấy người quen vào thì đứng lên niềm nở chào hỏi :

- A! Nhị vị Phương công tử qua chơi, lâu lắm không được hội kiến.

Phương Hiếu Ngọc đáp :

- Hồi này, chúng tôi ít qua Quảng Châu, Viên tiên sinh phát tài chớ?

- Vâng, nhờ trời cho buôn bán được. Từ ngày có đấu lôi đài số thực khách tăng lên khá nhiều.

Chỉ Phương Thế Ngọc, Viên Thạch Tú hỏi tiếp :

- Vị thiếu niên này là ai đây?

Hiếu Ngọc đáp :

- Mãi hỏi thăm quên khuấy không giới thiệu gia đệ Thế Ngọc cùng Viêntiên sinh. Từ nhỏ chí lớn, gia đệ ở Giang Nam, chuyến này mới về hươngquán lần đầu.

- A! Phải chăng đây là vị tiểu anh hùng đả lôi đài ở Hàng Châu năm ngoái?

Phương Hiếu Ngọc gật đầu :

- Phải rồi, chính y đó.

Viên Thạch Tú hân hoan :

- Vẻ vang thay cho dân Quảng Đông. Có nhiều người Hàng Châu qua đâythuật lại chuyện ấy, không ngờ vị thiếu niên anh hùng lại là lệnh đệ.Nhân đây, Viên mỗ xin có lời mừng và yêu cầu cho khao một bửa rượu. Nào, ba vị lệnh công tử định ngồi trên lầu hay dưới rặng liễu bên bờ sông?

Phương Thế Ngọc nói :

- Viên tiên sinh quá khen. Anh em tôi đến đây định cùng nhau vui chén không ngờ lại phiền quấy tiên sinh, sao tiện?

Hiếu Ngọc vỗ vai Thế Ngọc mà rằng :

- Chỗ quen thuộc thâm giao, nghĩa đệ nên tự nhiên. Viên tiên sinh là bạn của gia đình nhà ta, người đã cho ăn, ta cứ nhận không chê. Hôm nay tam đệ ngồi chủ tiệc, vậy quyết định nơi nào đi?

- Huynh trưởng đã dạy tiểu đệ đành nghe theo. Nếu nhị vị đại huynh đồng ý thì ta chọn dưới rặng liễu bên bờ sông có lẽ hơn? Nhưng trước khi vàotiệc, mạn phép Viên tiên sinh cho tôi lên hai từng lầu trên thưởngngoạn.

Viên Thạch Tú niềm nở :

- Xin ba vị công tử tùy nghi. Tôi chờ ở dưới này để cùng nhập tiệc.

Hiếu Ngọc, Mỹ Ngọc hướng dẫn Thế Ngọc lên coi khắp mấy từng lầu kiếntrúc tân kỳ, trang trí cực kỳ lộng lẫy. Lúc trở xuống từng dưới thì mộttửu bảo đã chờ sẵn ở thang lầu và mời Phương gia tam kiệt.

- Kính mời quý khách theo tôi. Gia chủ chờ sẵn nơi thồi tiệc rồi.

Trong tửu lầu và ngoài hoa viên, chỗ nào cũng đông thực khách hạng phong lưu.

Viên Thạch Tú yêu cầu Phương Thế Ngọc kể lại tỉ mỉ vụ đả Vô Địch đài ởHàng Châu. Thế Ngọc vâng lời thuật lại rõ ràng. Họ Viên thích chí khenngợi luôn miệng, hỏi rằng :

- Vị thư sanh võ sĩ đả lôi đài mới đây ở Quảng Châu phải chăng thuộc hàng sư đệ của quý vị công tử?

Thế Ngọc không kịp trả lời câu hỏi ấy vì chàng bỗng nhận thấy Hiếu Ngọcngẩn người ra và chăm chú nhìn về phía xa xa. Đồng thời Mỹ Ngọc cũngnhìn theo ra hướng đó.

Thế Ngọc ngồi kế bên Viên Thạch Tú, toan xây mình lại nhìn xem chuyện gì thì Hiếu Ngọc đã cất lời :

- Tam đệ ngồi nguyên chỗ. Bốn tráng sĩ đồng bọn của Lữ Anh Bố đang lựachỗ ngồi trong hoa viên. Họ đi với một phụ nữ trung niên dáng dấp tươngtựa mẫu thân ở nhà, có lẽ đó là Nữ Bá Vương?

Thế Ngọc gật đầu :

- Phải rồi, hai người niên tráng, tầm thước như nhau. Họ có mang theo khí giới không?

- Không. Họ đi tay không và đang tiến về phía này, có lẽ định lựa một thồi bên lan can bờ sông.

Vừa nghe được câu chuyện võ đài Hàng Châu, Viên Thạch Tú biết tên cácnhân vật, nghe ba anh em Phương gia nhắc đến Nữ Bá Vương thì không khỏingạc nhiên.

- Nữ Bá Vương Lý Tiểu Hoàn, nhân vật vụ Hàng Châu, phải không?

Thế Ngọc gật đầu :

- Chính thế. Nếu đích thị là Nữ Bá Vương mà gặp tôi ở đây thì khó tránh khỏi nỗi ẩu đả.

- Họ đang nhìn sang phía khác, tam công tử thử nhận diện để xem sao?

Theo lời Viên Thạch Tú, Thế Ngọc kín đáo quay lại nhìn nhận ngay ra chính Lý Tiểu Hoàn.

Chàng nói :

- Đích thị Nữ Bá Vương rồi.

Viên Thạch Tú vội hỏi :

- Nếu ba vị công tử không muốn gặp, tôi xin ra mời họ qua phía hoa viên bên hữu?

Hiếu Ngọc mỉm cười :

- Chúng tôi chỉ e xảy ra ẩu đả tại đây sẽ hư cả hoa viên mỹ lệ này và kinh động tới thực khách thôi.

Viên Thạch Tú đẩy ghế đứng lên đi ra đón đầu năm người đang đi tới :

- Kính chào quý khách, tôi là chủ nhân Kim Môn lầu này, chắc quý vị muốn tìm chỗ ngồi tốt, xin mời qua phía hoa viên bên kia.

Lý Tiểu Hoàn nói :

- Chúng tôi muốn ngồi qua bên này. Bên kia đông khách quá.

Viên Thạch Tú cố nài :

- Hay là kính mời quý khách lên thượng lầu bài trí mỹ quan. Ở trên cao quý khách có thể ngắm phong cảnh bao quát khắp trong này.

Cao Tấn Trung lắc đầu :

- Không. Chúng tôi muốn ngồi dưới rặng liễu bên lan can...

Nói đoạn, Tấn Trung nhìn quanh và chỉ một thồi trống gần chỗ Phương gia tam kiệt mà rằng :

- Kia có chỗ ngồi tốt rồi, khỏi phải đi đâu?

Lý Tiểu Hoàn hùa thêm :

- Phải đó, nơi ấy rất vừa ý.

Dứt lời, nàng đi trước bốn môn đồ Tây Khương theo sau.

Viên Thạch Tú đứng lặng người, chắc không tránh khỏi lôi thôi nếu quảngười mới tới là Nữ Bá Vương có mối phu thù cùng Phương Thế Ngọc.

Lẳng lặng trở lại thồi tiệc, Viên Thạch Tú nhìn ba anh em Phương gia.

Biết không thể nào tránh được sự xung đột, Phương Thế Ngọc nói với họ Viên :

- Nếu cần phải giao chiến là ngoài ý muốn của ba anh em tôi, tiên sinh hiểu cho.

- Ngoài hoa viên này, giá có thiệt hại bất quá không bao nhiêu nhưng tôi lo họ đông hơn, lỡ xảy ra chuyện bất tường.

Phương Mỹ Ngọc hỏi Thế Ngọc :

- Hay là ta nhờ Viên tiên sinh phái người đến Quang Hiếu tự gọi thêm vài môn hữu tiếp tay?

Thế Ngọc lắc đầu :

- Thông báo môn hữu có lợi cho chúng ta thật, nhưng không khi nào họchịu đi vài người. Trong khi đột ngột hay tin, họ sẽ kéo toàn đội đếnđây can thiệp. Do đó, đối phương sẽ cười anh em ta hèn nhát.

Nữ Bá Vương tuy ghê gớm, tiểu đệ quyết đánh cho mụ thua một trận liểngxiểng chuyến này. Duy chỉ có bốn tên kia, không hiểu tác lực chúng rasao, nhị vị đại huynh nên liệu bề cáng đáng, vì thế nào Nữ Bá Vương cũng khởi hấn cùng tiểu đệ trước nhất.

Hiếu Ngọc đáp :

- Dĩ nhiên bốn người kia là bổn phận của Mỹ Ngọc và ngu huynh. Dù chúnggiỏi giang cũng không nuốt nổi ngay anh em ta đâu. Trong hoa viên rộngrãi, ta sẽ liệu bề chớ sao?

Mỹ Ngọc nói với Viên Thạch Tú :

- Tình hình có thể trở nên bất chợt gay go, Viên tiên sinh tạm thời rờithồi này. Đáng tiếc, bữa tiệc dở dang, tiên sinh thứ lỗi cho nhé.

Viên Thạch Tú nói mấy câu ân cần. Nhìn sang phía thồi Nữ Bá Vương thấynăm người đang bận hối tửu bảo ghi thực đơn, họ Viên bèn lẹ làng rờithồi tiệc đi thẳng vào tửu lầu tự ý viết mấy chữ sai người tức khắc cầmđến Quang Hiếu tự cấp báo.

Ở địa vị chủ nhân Kim Môn điếm, Viên Thạch Tú hành động như vậy không có gì đáng trách, cho rằng ba anh em Phương gia vì tự ái không muốn kêucứu bình, lỡ bị hại trong thủy điếm Kim Môn thì rầy rà cho mình.

Hơn nữa, khi các hào kiệt Thiếu Lâm đến đông đủ, may ra phe Nữ Bá Vươngsẽ thấy chênh lệch yếu thế mà rút lui chăng, như vậy có thể tránh chothủy điếm sự huyên náo bất lợi. Nhất là xưa nay chưa hề xảy ra trận đánh nào lớn tại Kim Môn điếm.

Nói về phe Nữ Bá Vương, an tọa xong, chờ tửu bảo hầu hạ theo thường thức, năm người bàn nhau gọi món ăn.

Mã Hùng nói :

- Món ăn nấu theo lối Quảng Châu nổi danh trong thiên hạ, Lôi phu nhân biết nhiều hơn chúng tôi, xin tùy ý lập thực đơn.

Chỉ xong thực đơn, tửu bảo rót cúc huê trà mời quý khách.

Năm người nâng ly dùng trà, Cao Tấn Trung nói :

- Thủy điếm Kim Môn thanh nhã thật, có thể liệt vào hạng bực nhất trong thị trấn.

Lý Tiểu Hoàn gật đầu :

- Tại Quảng Châu có nhiều trà lâu, tửu quán lớn tương tự, nhưng Kim Mônđiếm lợi thế ở chỗ biệt lập ngay trên bờ Tây giang lâu đời rồi nên nổitiếng hơn. Từ hôm quý vị tới Quảng Châu, chắc bận ngay về vụ Thủy Nguyệt đài, thành thử hôm nay tôi mới được thỉnh mời.

Mã Hùng hỏi Tiểu Hoàn :

- Lữ Anh Bố nhất định nán lại Quảng Châu chờ bọn Ngưu Cương trở về xemPhùng lão sư phán quyết vụ Hóa Giao bị đả tử như thế nào. Trong khi chờđợi, Lôi phu nhân có tính việc qua Triệu Khánh phủ tìm Miêu Thúy Hoa,Phương Thế Ngọc không?

Lý Tiểu Hoàn suy nghĩ giây lát :

- Hôm nay mời quý môn hữu lại đây, bản ý tôi cũng muốn nhắc lại việc nhờ tiếp tay khi còn ở Tây Khương. Lúc này, Lữ Anh Bố đã phái người cấp tốc về Võ Đang báo việc y bị ám toán trong trận đấu phục thù cho Hóa Giaovà đã ngỏ ý nhờ tôi qua Triệu Khánh báo cho gia đình y, tôi tính mời các môn hữu cùng khởi hành.

Cao Tấn Trung gật đầu bảo Mã Hùng, Bạch Dũng, Phương Thất.

- Là người một nhà, việc của Lôi phu nhân cũng như việc của bọn tôi, đi lúc nào cũng sẵn sàng, phải không các sư đệ?

Mã, Bạch, Phương đồng ý.

Mã Hùng nói :

- Chuyến này Bạch Mi sư phụ phái bốn chúng tôi đi với sứ mạng chống đốivới Ngũ Mai lão ni và sau đó giúp Lôi phu nhân. Việc thứ nhất nhất chưaxong, ít nhất cũng phải đạt thành việc thứ hai thì khi trở về thì mới có thưa chuyện cùng Người được chớ!

Lý Tiểu Hoàn mừng rỡ :

- Trông cậy vào quý vị thúc thúc, tôi yên trí được phần nào, một mìnhtôi khó thành công lắm. Vậy hôm nay ta nên uống cho say một bữa rồi mai, mốt khởi hành.

Từ lúc vào Kim Môn điếm, Lý Tiểu Hoàn không chú ý đến các thực kháchchung quanh và khi ngồi xuống thồi, nàng vô tình xây lưng lại phíaPhương gia tam kiệt thành thử không trông thấy Phương Thế Ngọc. Sau khitrao đổi mấy câu chuyện cùng bọn Cao Tấn Trung, Tiểu Hoàn khoan khoáinhìn quanh ngắm toàn diện Kim Môn điếm và để ý đến thực khách lân cận,ẩn hiện sau những cụm liễu xanh tươi mát dịu.

Bỗng nàng giựt mình, đờ người ra như pho thạch tượng, chăm chú nhìn thẳng về một hướng, hướng có anh em Phương gia.

Không hiểu Cao, Mã, Bạch, Phương nhìn theo và không khỏi làm lạ khi sắcdiện Lý Tiểu Hoàn thay đổi từ hồng hào qua đỏ tía đến trắng bệch. Mắtnàng trợn trừng, hai hàm răng nghiến chặt.

Nóng ruột không nhịn được lâu hơn nữa, Cao Tấn Trung hỏi Lý Tiểu Hoàn :

- Lôi phu nhân bất an chăng? Nếu cần về nghỉ ngơi, ta có thể dời bữa tiệc hôm nay lại một ngày sau.

Lý Tiểu Hoàn lẳng lặng không trả lời càng khiến bốn môn đồ Tây Khương ngạc nhiên hơn.

Lát sau, Lý Tiểu Hoàn mới nói nhỏ, dằn từng tiếng một :

- Phương tiểu tặc!...

Ba tiếng tầm thường ấy do miệng Tiểu Hoàn thốt ra có hiệu lực như một tiếng sét nổ ra bên tai bọn Cao Tấn Trung.

Mã Hùng hỏi :

- Tiểu tặc nào? Thế Ngọc phải không? Nhưng y đâu mới được chớ?

Lý Tiểu Hoàn vẫn dằn giọng :

- Bọn ba người ngồi ở gốc liễu xun xoe nhiều lá nhất kia kìa. Tên xâylưng về phía ta là Thế Ngọc, nó vừa quay nghiêng mặt nên tôi nhận ra.

Cao Tấn Trung nói :

- Thế Ngọc mà lớn con như thế sao?

Tiểu Hoàn đáp :

- Bình thường nó đã lớn hơn người ta rồi. Mới cách đây một năm, nó lớn hẳn cơ hồ nhận không ra!

- Hai tên ngồi cùng thồi với y, trông quắc thước lắm, có lẽ là đồng bọnThiếu Lâm. Chúng về đây chắc không ngoài việc xem đả lôi đài, hoặc theobọn Thiếu Lâm tự chưa biết chừng!

Lý Tiểu Hoàn hình dung, nhớ lại cảnh các tiểu đồ khiêng xác Lôi Lão Hổvề tư thất ở Hàng Châu, giữa lúc nàng đang thắc mắc, nóng ruột trông chờ người chồng một đi không trở lại.

Giáo đầu Lôi Lão Hổ bị đả tử bởi một tên Thiếu Lâm. Cha nàng, Lý Ba Sơn, mắc thảm tử, chông sắt ngập lút đầu, cũng vì một tên Thiếu Lâm!...

Kẻ tử thù hiện ngồi lù lù trước mắt, Lý Tiểu Hoàn mặt tái ngắt, sát khí biểu lộ :

- Hừ! Ta đang định tìm nó, nó ngồi ngay trước mặt!

Nàng đập mạnh tay xuống mặt thồi khiến mấy ly nước trà vọt lên, đổ nghiêng ngửa :

- Đánh cho tặc tử một trận, muốn sao thì sao!

Dứt lời, Tiểu Hoàn đẩy ghế đứng phắt dậy, cởi áo ngoài liệng lên thành ghế.

Nàng tiến thẳng đến phía thồi tiệc Phương gia tam kiệt trước sự ngạcnhiên của số đông thực khách quanh khu tả hoa viên phần nhiều là hạngvương tôn công tử, hào phú thương gia, trong bọn có một số người biếtqua loa võ nghệ.

Họ không ngạc nhiên sao được trước sự hành động tỏ lòng tức giận trướccông chúng của một người phụ nữ trung niên, khỏe mạnh, gọn gàng trong bộ võ phục xanh rêu.

Làm bộ thản nhiên như không, Phương Hiếu Ngọc, Mỹ Ngọc kín đáo quan sátcử chỉ của từng người một bên thồi Lý Tiểu Hoàn và thuật cho Thế Ngọcnghe. Bởi vậy, tuy Thế Ngọc ngồi xây lưng về đối phương mà chàng biếthết mọi sự bên thồi ấy.

Hiếu Ngọc nói :

- Họ Lý giận dữ như hùm cái, nó đập bàn, xô ghế, cởi ái ngoài và tiến lại chúng ta...

Thế Ngọc ngắt lời :

- Mặc nó cho tiểu đệ, trưởng huynh và nhị huynh coi chừng bọn kia. Nêntiểu tâm, ta chưa biết sức chúng ra sao cả. Đến Quảng Châu và là đồngbọn của Lý Tiểu Hoàn tất bản lãnh chúng phải vào bực đáng kể...

Thế Ngọc không nói nữa, tiến chân của Lý Tiểu Hoàn đã đến gần.

Đi vòng ra phía trước mặt Thế Ngọc, Tiểu Hoàn hầm hầm hai tay chống nạnh lên sườn nhìn thốc vào mặt kẻ thù.

Thế Ngọc điềm tĩnh nhìn lại, Hiếu Ngọc giả đò hỏi :

- Có điều chi mà nương tử đến đây nhìn người như vậy?

Nhác nhìn, Lý Tiểu Hoàn thừa biết hai người đồng thời là môn hữu của Thế Ngọc, bèn nói :

- Nếu hai người không là bè lũ Thiếu Lâm tự, hãy nên rút lui kẻo cháy thành vạ lây!...

Dứt lời, nàng chỉ mặt Thế Ngọc mắng :

- Phương tiểu tử! Bộ ngươi làm thinh giả đò quên ta rồi sao?

Ngồi nguyên chỗ, Thế Ngọc cười khẩy :

- Ngươi là nhân vật quan trọng trong đời này lắm sao, mà lúc nào cũngmuốn được người ta để ý? Muốn gì, hãy nói đi, ta đâu có ngán?

Tiểu Hoàn thét :

- Nương tử đây muốn moi gan mi tế Lôi giáo đầu! Coi đây!...

Nàng co chân đạp phắt thồi tiệc đổ vào lòng Phương Thế Ngọc, nhưng tiênđoán thế nào họ Lý cũng lợi dụng ưu thế của người đứng, Thế Ngọc lẹ làng đẩy ghế nhảy tránh sang bên. Thồi tiệc đổ lỏng chỏng xuống đất.

Hiếu Ngọc, Mỹ Ngọc cũng đồng thời đẩy ghế đứng dẹp sang bên.

Lý Tiểu Hoàn co chân đạp thôi tiệc, Hiếu Ngọc ngồi gần kế bên có thể xôngang ngăn kịp động tác ấy, nhưng chàng để mặc vì có ý để họ Lý phảihoàn toàn chịu trách nhiệm trước công chúng vụ gây hấn hôm nay.

Hụt lợi thế ấy, Lý Tiểu Hoàn lăn xả vào phóng cước đá thốc vào bụng kẻ thù.

Một lần nữa, Phương Thế Ngọc né ra xa, điểm mặt Tiểu Hoàn nói lớn :

- Lý Tiểu Hoàn, hãy nghĩ cho kỹ! Chớ tưởng thế cước và Thiết Đinh hàicủa ngươi còn hiệu nghiệm với ta nữa đâu. Lúc này ngươi còn đủ thì giờtháo lui, anh em ta không chấp nhất.

Tiểu Hoàn quát tháo ầm ĩ :

- Tặc tử miệng còn hơi sữa đã học thói đại ngôn! Hãy rán sức chịu đòn đi, kẻo thân mẫu mi lại nói ta đây ăn hiếp trẻ nít.

Dứt lời, nàng xông vào khởi đá, nhưng Hiếu Ngọc đã nhảy chắn ngang hai đối thủ, quát :

- Khoan tay!

Đứng ngoài, Mã Hùng tưởng Hiếu Ngọc xông vào đánh giúp Thế Ngọc, bèn àotới mạnh mẽ như trận cuồng phong, tống một quyền nhằm mặt Hiếu Ngọc :

- Lão gia đây không ưa lối đánh hôi, nghe!

Trước thế tấn công vũ bão của cao đồ Tây Khương phái, Hiếu Ngọc biếtngay gặp kình địch. Chàng thận trọng gạt trái Thôi Sơn nặng nề ấy, hoaquyền cùng Mã Hùng giao đấu.

Thấy Mã Hùng đã lâm trận, Cao Tấn Trung cũng muốn nhân dịp đánh một trận cho hả tức.

Lầm lì, chàng nhảy xổ tới đánh Phương Mỹ Ngọc.

Né tránh, Mỹ Ngọc quát hỏi :

- Bọn ngươi tên gì, bỗng dưng cùng ta gây chiến?

Cao Tấn Trung chỉ vào ngực mình :

- Cao Tấn Trung, môn đồ Tây Khương. Kia, Mã Hùng, sư đệ ta. Còn hai đứa ngươi tên gì?

- Ta là Phương Mỹ Ngọc, kia là trưởng huynh Hiếu Ngọc, còn ngươi muốn biết đại danh tam đệ ta thì hãy kiếm Lôi Lão Hổ mà hỏi!

Thừa biết không nào giảng giải nổi với bọn môn đồ Tây Khương (Lý Ba Sơn, Tiểu Hoàn cùng thuộc phái Tây Khương), Mỹ Ngọc xưa nay vốn điềm đạm ítnói mà cũng không nén tức giận.

Cao Tấn Trung cười lớn :

- Hay lắm! Mấy khi gặp ba anh em nhà ngươi! Hãy rán chống cự đi!...

Cao Tấn Trung xông vào đánh Mỹ Ngọc, dữ dội như mãnh hổ vồ mồi. Gặp tay kình địch, Mỹ Ngọc trổ hết công phu bình sanh đánh lại.

Thế là hai cặp Mã Hùng, Phương Hiếu Ngọc và Cao Tấn Trung, Phương MỹNgọc diễn nên một trường chiến đấu thập phần sôi nổi trong hoa viên.

Các thực khách và nhân viên Kim Môn điếm trên lầu, dưới lầu đều đổ raxem cuộc xô xát dữ dội hãn hữu, mà hai bên đối phương đều là bực hảo hán kỳ tài của hai võ phái hữu danh.

Nói về cặp Lý Tiểu Hoàn, Phương Thế Ngọc. Sau khi Mã Hùng nhào đánh Hiếu Ngọc, Tiểu Hoàn cũng giáp chiến luôn. Lần này, không tránh né nữa, ThếNgọc ngang nhiên trả đòn mạnh mẽ. Chàng vừa chống đánh vừa nói :

- Lý nương tử! Hãy nghĩ cho kỹ xem mối thù có thiệt chánh đáng hay không, chớ để việc đáng tiếc lỡ xảy ra.

Lý Tiểu Hoàn quát :

- Tặc tử, hãy câm miệng! Ta với bọn ngươi bất cộng đái thiên!

Nàng giao chiến ráo riết hơn. Biết bản lãnh đối phương tiến triển nhiềukhác hẳn xưa, nàng thận trọng từng li từng tí, tự hiểu chỉ sai đường tơkẻ tóc là có thể lâm nguy tức khắc.

Thuyết phục đối phương không được, Phương Thế Ngọc trổ hết tài hay thếlạ công phạt, cố tỏ ý cho Lý Tiểu Hoàn biết chân bản lãnh của chàng, may ra bỏ mối hiềm thù chăng?

Một bên là nữ giáo đầu trung niên đầy kinh nghiệm giao tranh cố gắng trả phụ thù, một bên là thiếu niên tráng sĩ thọ nghệ của danh phái ThiếuLâm tự quyết tâm tự vệ, đánh bạt địch thủ để đi tới chỗ khắc phục.

Hai đối thủ rình nhau từng hiệp một, mỗi chuyến bên nọ thấy bên kia sơhở là xông vào giáp chiến thật dữ dội, gây nên một trường chiến đấu rùng rợn, kinh khủng khiến mọi người đứng quanh hoa viên theo dõi trận đấucũng phải rùng mình sởn gáy, lo sợ thay cho cả hai bên.

Trong chốn giang hồ theo cha, theo chồng Lý Tiểu Hoàn vẫn nổi danh có ngọn Cước rất độc.

Hồi Vô Địch đài ở Hàng Châu, nàng đã dùng thế Bàn Long cước đá PhươngThế Ngọc lộn xuống đài. Về sau, mấy lần cùng vị tiểu khách anh hùng ấygiao chiến, Tiểu Hoàn vẫn rắp ranh muốn sử dụng cặp giò lợi hại củanàng, nhưng Thế Ngọc biết vậy hoặc tránh, hoặc đỡ được hết.

Chuyến này nữa, Lý Tiểu Hoàn tạo đủ mọi thế để phóng ngọn cước nhà nghề mong hạ kẻ thù.

Đấu trên năm mươi hiệp, trận chiến càng thêm sôi nổi, hai đấu thù nam nữ càng nổi tinh thần. Bỗng Lý Tiểu Hoàn lùi luôn năm bước trong khiPhương Thế Ngọc ham chiến dồn đối thủ vào một nơi có thồi, ghế bỏ trống.

Tiểu Hoàn lùi mãi, bất đồ vướng phải chiếc ghế chặn ngay phía sau, khiến nàng mất thăng bằng ngã ngồi xuống mặt ghế và lộn ngửa ra sau lưng,chiếc ghế dựa bị chân nàng quặp đổ theo.

Thế Ngọc tiến lên hai bước, y hệt người ham đòn muốn theo sát tiếp đánhđịch thủ trong lúc thất cơn bị té. Nhưng khi vừa tiến lên hai bước thìchàng hồi bộ luôn. Cùng lúc ấy, Lý Tiểu Hoàn đã dùng chân hất mạnh chiếc ghế văng thẳng vào mặt đối phương.

Thế Ngọc giơ tay bắt lấy chiếc ghế nhẹ nhàng. Chàng cười khanh khách :

- Lừa sao nổi ta? Coi này!...

Dứt lời chàng lao thẳng chiếc ghế đó vào mặt Lý Tiểu Hoàn vừa chỗi dậy.Lẹ như chớp, Tiểu Hoàn tránh khỏi. Chiếc ghế bay vút qua mặt nàng rớtvào thồi ăn bể tan tành ra từng mảnh, cả chiếc thồi cũng lật nghiêng, đồ sứ đổ loảng xoảng.

Cách giả té vừa rồi cũng là một biến cách của thế Túy Bát Tiên do Hồ ÁKiền đã sử dụng mấy hôm trước để đánh Lữ Anh Bố. Nhưng lão luyện, TiểuHoàn té rất thật và thay vì khi té xuống thì phóng cước đá ngược lên,nàng đã cập chiếc ghế đổ theo và đạp phóng ghế vào mặt địch thủ.

Thế Ngọc tinh tường, mánh lới, trông rõ đối phương cập theo chiếc ghếnên chàng giả vờ vô tình đuổi theo, đoạn thoái bộ thì vừa lúc Tiểu Hoàntưởng Thế Ngọc mắc mưu, đạp văng thẳng chiếc ghế vào mặt tiểu anh hùng.Hiệp đấu ấy vừa quyết liệt vừa đẹp mắt khiến mọi người xem tưởng là đang coi đả lôi đài, quên rằng họ đang theo dõi một trận ác chiến trong KimMôn điếm, nên họ vỗ tay cổ võ vang dội đấu trường.

Trượt thế đòn ấy, Lý Tiểu Hoàn đã căm tức lại càng giận thêm. Vừa nétránh chiếc ghế do Thế Ngọc phóng tới, nàng chuyển bộ phóng mình lên cao đá luôn mũi hài vào yết hầu địch thủ.

Đó là thế “Đại Bàng Chuyển Chưởng”, nếu trúng địch thủ thì mũi Thiết Đinh hài sẽ đâm thủng cổ địch.

Ngồi thụt xuống sát mặt đất, Thế Ngọc tránh khỏi ngọn cước độc ấy. Không kém, chàng tiến sát nhập nội lìa tréo một bàn tay Hữu Cương Đao vàongang cổ đối phương.

Không né, Lý Tiểu Hoàn đưa tay gạt, không ngờ Thế Ngọc chuyển toàn lựcvào cánh tay ấy khiến Lý Tiểu Hoàn toàn thân bị rung chuyển, cánh taynàng tê dại.

Lợi thế, Thế Ngọc sử dụng luôn ngọn Hàn Kê Độc Cước xỉa luôn hai ngóntay Song Chỉ vào mắt địch, tay hữu đâm thọc vào mỏ ác địch và đá búngmũi giày vào bụng địch, đánh luôn một lúc ba đòn lợi hại.

Không dám đỡ, Tiểu Hoàn thoái bộ liên tiếp, có ý kéo dài thì giờ chocánh tay bớt tê buốt. Nàng không ngờ bản lãnh Thế Ngọc tấn tới mau lẹđến thế. Về phần dũng lực của y ghê gớm so với tuổi đang vị thành niên.

Rộng thì giờ, Thế Ngọc nhìn qua trận đấu của Hiếu Ngọc, Mỹ Ngọc. Chàngtái mặt lo sợ cho hai anh... Sau chớp mắt phân vân lo ngại ấy, Thế Ngọcphải liền tay tiếp chiến vì Lý Tiểu Hoàn cũng nhận thấy cán cân thắngbại ngả hẳn về bên Cao Tấn Trung, Mã Hùng nên nàng phấn tái khởi thếcông luôn quyết không để Thế Ngọc rảnh tay.

Nóng lòng lo sợ cho hai anh, Thế Ngọc chuyển toàn lực đánh ráo riết muốn hạ đối phương ngay để tiếp tay cho Hiếu Ngọc, Mỹ Ngọc.

Thật vậy, trận đấu giữa Mã Hùng, Hiếu Ngọc và Cao Tấn Trung, Mỹ Ngọc chênh lệch hẳn hoi.

Cao, Mã là hai tay cao thủ của Tây Khương nội ngoại công phu đầy đủ, dĩnhiên Hiếu Ngọc, Mỹ Ngọc sau ngót bảy mươi hiệp đấu, không còn sức giữnổi thăng bằng cho trận đấu nữa.

Hai chàng mồ hôi đổ ra như tắm, miệng thở hồng hộc trong khi đối phương vẫn mạnh mẽ tấn công liền tay.

Cao Tấn Trung, Mã Hùng quyết hạ kỳ được đối thủ cho hả lòng háo chiến,nên danh với các đồng đạo Võ Đang sơn, làm hài lòng Bạch Mi lão sư vàkhinh nhục phái Thiếu Lâm.

Phần Thế Ngọc vừa giao chiến với Lý Tiểu Hoàn vừa lo cho Hiếu Ngọc, Mai Nương.

Chàng trách mình đã quá tự tin không theo lời Viên Thạch Tú báo cho các môn hữu biết việc gặp bọn thù địch tại Kim Môn điếm.

Trong phút giây nguy hiểm này làm thế nào tiếp tay được cho hai anh đang lâm nguy bây giờ? Thế Ngọc cố gắng vận dụng toàn lực mong hạ ngay LýTiểu Hoàn cho rảnh tay.

Biết phe mình thắng thế, Tiểu Hoàn như đoán được y Thế Ngọc nên cố sứctránh né đòn địch, dụng tâm kéo dài trận đấu với Thế Ngọc để Cao TấnTrung, Mã Hùng có đủ thì giờ hạ đối phương.

Hoàn toàn toàn bạc nhược, Hiếu Ngọc, Mỹ Ngọc thoái bộ vòng quanh khuchiến. Như hai con mãnh hổ, dữ dội, Cao Tấn Trung, Mã Hùng hầm hè theosát đối thù, đánh mạnh, nhất định hạ sát.

Biết giây phút cuối cùng của trận đấu đã điểm, Tấn Trung tống mạnh mộttrái Thôi Sơn vào màng tang Mỹ Ngọc. Đồng thời, Mã Hùng cũng nhảy lêncao đạp ngược gót chân tả vào gáy Hiếu Ngọc.

Trước hai thế đánh vô cùng độc ấy, hai anh em Phương gia còn đủ tinhthần trông thấy rõ ràng nhưng tứ chi bải hoải không đỡ kịp nữa. Chỉtrong chớp mắt, tử thần đến với hai người... Hiếu Ngọc, Mỹ Ngọc lăn rahoa viên, rống lên một tiếng: “Chao ôi!...”

Thế Ngọc thét lên một tiếng chói ráy, đánh bật Lý Tiểu Hoàn sang bên.Chàng chồm ra phía Hiếu Ngọc để tiếp cứu. Nhưng không kịp, Cao Tấn Trung và Mã Hùng đang co chân mạnh mẽ đạp dộng xuống ngực kẻ thù...

Ôi! Thế là xong một đời hảo hán! Anh em Hiếu Ngọc, Mỹ Ngọc bỗng nhiênhứng lấy một mối căm thù không đâu mà đang buổi hoa niên cả hai cùng bịtử nạn, tiêu tan công phu, sư nghiệp! Như vậy chẳng hóa ra con Tạo bấtcông lắm ru?...

Bỗng trong chớp mắt nguy hiểm ấy, tánh mạnh Hiếu Ngọc, Mỹ Ngọc như treotrên đầu sợi tóc thì từ đám đông, hai bóng người nhảy vụt vào vòng chiến lẹ như hai tia chớp, xô bật Cao Tấn Trung và Mã Hùng ra khỏi nơi anh em Phương gia té xa hơn một trượng.

Sự thể hiện ra quá mau lẹ. Mọi người chỉ kịp nhận ra đó là hai thanhniên cao lớn suýt bằng nhau, võ phục gọn ghẽ, lưng đeo trường kiếm,chiếc khăn hoa màu xanh choàng cổ bịt hẳn nửa mặt, chỉ hở ra hai cặp mắt long lanh như điện tử.

Đang yên trí xuống Cước là đưa kẻ thù về Tây Phương cực lạc, bất chợt bị một dũng lực vô biên xô hẳn ra xa. Cao Tấn Trung, Mã Hùng nếu khôngphải là cao đồ thượng cấp phái Tây Khương, tất đã bị lộn đi nhiều vòng,gãy cổ chừng nào chưa biết chừng.

Cao, Mã lượng sức mình ít ra cũng ngang hàng Bạch Mi, Ngũ Mai, ChíThiện, nếu không kể hơn vì đang sức thiếu thời, không ngờ trong thiên hạ còn có hai đại lực cực kỳ dũng mãnh.

Trước kia, Bạch Mi lão sư đã từng dùng toàn lực xô thử hai cao đồ nhưngkhông chuyến nào đẩy được Cao, Mã ra xa quá hai thước (tám mươi phân).Thế mà vừa đây, hai quái nhân nhằm tới như tên bay xô Tấn Trung, Mã Hùng bật ra xa hơn một trượng, đủ hiểu đại lực của họ không phải vừa!

Chẳng lẽ họ là đồng bọn Thiếu Lâm? Tại sao họ không chung thồi tiệc? Cớ sao hai kẻ kia phải giấu mặt?

Dù sao Cao Tấn Trung, Mã Hùng cũng tin ở tài nghệ dũng lực của mình, nên vừa bị xô bắn ra xa thì cả hai cùng thét vang trở gót đánh luôn haitráng sĩ anh dũng nọ.

Tấn trung lăn xả và dùng thế Song Long Quá Hải thúc cả hai tay chắc nịch vào ngực một trong hai người lạ nọ, trong khi Mã Hùng đồng thời nhàotới dùng thế Đột Tý Hoa Sơn giáng trái đấm Thôi Sơn nặng nề người caohơn.

Lẹ như chớp, dũng mãnh phi thường, người ấy tương kế tựu kế, nghiêngmình bắt lấy cổ tay địch, ghé vai độn cánh tay địch rút mạnh.

Sợ gãy tay, Mã Hùng vội nhún hai chân thì bị luôn người kia độn bắt bỗng lộn ngược lên không trung...

Nói về vị hảo hán bị Cao Tấn Trung tấn công! Dùng toàn lực, người ấy đưa cánh tay tả gạt ngang khiến Cao Tấn Trung bắn hẳn sang bên, vừa haycùng lúc ấy thì Mã Hùng, đang chơi vơi bị bắt bỗng lên cao. Người nàytức thì vương cả hai tay đỡ lấy đai lưng Mã Hùng, tọa bộ lấy trớn, laomạnh Mã Hùng như trái cầy qua lan can rớt tùm xuống sông, nước bắn tungtóe.

Trước lối đánh ăn nhịp, linh diệu của hai kỳ hảo hán nọ, mọi người đứng coi cùng la lên một tiếng ồ đồng nhịp.

Ngay đến Cao Tấn Trung cũng không khỏi thẫn thờ kinh ngạc.

Người cao hơn vừa dùng thế “Lão Tiểu Quái Sơn” độn hất bổng Mã Hùng lêncao, thì người thấp hơn đã rảnh tay liên tiếp đón lấy đối thủ, sử dụngngọn “Di Sơn Đảo Hải” lao Mã Hùng qua lan can xuống sông.

Mã Hùng lực lưỡng, nặng nề nhường ấy mà hai tráng sĩ lạ mặt nọ đánh nhẹnhàng như hất một bông gòn nhẹ nhõm, liên tiếp đều răm rắp đủ tỏ rằng cả hai cùng công phu điêu luyện, quen lối giao chiến liên hoàn của nhaurồi. Ngay như cái gạt vừa đây, Cao Tấn trung có cảm tưởng như vừa vấpphải tấm trường thành vạn lý, đến nỗi toàn thân chàng rung chuyển, tinhthần hoang mang thẫn thờ hẳn trong giây phút.

Diễn tả thì lâu, nhưng việc hai tráng sĩ anh hùng lạ mặt nọ can thiệpđúng lúc cứu Phương Hiếu Ngọc chỉ đột ngột xảy ra trong khoảnh khắc.

Thoát hiểm, Hiếu Ngọc, Mỹ Ngọc lăn người đi đứng vùng dậy.

Hai người nọ bỏ vòng chiến chạy như biến ra ngoài Kim Môn điếm đi mất,vừa khi các hào kiệt Thiếu Lâm, được tửu bảo cấp báo, ào ạt kéo tới hoaviên do Hoàng Không xổ vào chắn ngang đường Cao Tấn Trung. Nữ Bá VươngLý Tiểu Hoàn cũng hồi bộ tiến đánh Thế Ngọc, trong khi Bạch Dũng nhảyvào vòng chiến đánh Hiếu Ngọc, Mỹ Ngọc. Riêng còn Phương Thất đứng ngoài chạy thẳng ra lan can với tay đón Mã Hùng, vớt như chuột phải nước,đang lồm cồm leo lên.

Thấy đối phương có cứu binh, khó bề thắng thế như lúc đầu - vả lại nhuệkhí của toàn bọn đã tiêu tan vì sự can thiệp chớp nhoáng, hào hùng, dũng mãnh của hai tráng sĩ lạ mặt - Cao Tấn Trung tính ngay là không nên câu nệ kéo dài trận chiến, lúc này hoàn toàn chênh lệch để chuốc lấy cuộcbại trận, bèn hô lớn :

- Đi thôi! Lúc khác sẽ hay!

Dứt lời, Cao Tấn Trung cầm tay Lý Tiểu Hoàn chạy trước, Mã Hùng, BạchDũng, Phương Thất theo sát phía hữu vượt tường ra ngoài dông mất.

Các hào kiệt Thiếu lâm mới chạy tới toan đuổi theo, nhưng Phương Thế Ngọc đã gọi lại :

- Thôi, để cho chúng chạy!

Hoàng Khôn dẫn mọi người trở lại hỏi Thế Ngọc :

- Có ai việc gì không? Chúng đông tới bảy người!

Ba anh em Phương gia cùng xốc lại y phục tề chỉnh, Thế Ngọc đáp :

- Anh em tiểu đệ vừa thoát nguy. Bọn Lý Tiểu Hoàn chỉ có năm người vừa vượt tường chạy thôi.

Hồng Hy Quan ngạc nhiên :

- Hình như có hai người thoát ra lối rỗng. Chúng tôi mãi mãi đến tiếp cứu thành thử không muốn đuổi theo chúng.

Thế Ngọc phì cười :

- Không phải. Đó là tráng sĩ cứu tinh, họ can thiệp kịp thời cứu gia huynh Hiếu Ngọc, Mỹ Ngọc thoát chết.

Lý Cẩm Luân nhìn Hoàng Khôn không khỏi ngạc nhiên :

- Chà! Bản lãnh Hiếu Ngọc, Mỹ Ngọc mà còn nguy với chúng ư?

Phương Hiếu Ngọc ôn tồn đáp :

- Một tên là Cao Tấn Trung, một tên là Mã Hùng, cả hai cùng là môn đồcao cấp của Bạch Mi lão sư, bản lãnh không kém gì Hoàng sư huynh.

Mời mọi người an tọa, Hiếu Ngọc thuật chuyện Lý Tiểu Hoàn gây chiến cho các môn hữu am tường.

Giữa lúc các Thiếu lâm hào kiệt đang chuyện trò, chủ nhân Kim Môn điếmViên Thạc Tú cũng đến chúc mừng ba anh em Phương gia thoát hiểm.

Hiếu Ngọc vái họ Viên mà rằng :

- Ơn nhờ tiên sinh, các môn hữu chúng tôi mới hay tin đến tiếp cứu. Tôixin bồi thường khoản vật dụng bị bể nát vì trấn giao tranh.

Viên Thạch Tú khiêm tốn :

- Sá chi việc nhỏ mọn ấy, mong công tử đừng bận tâm. Chẳng hay hai vị anh hùng bịt mặt hồi nãy là ai mà vội bỏ đi như vậy?

Hiểu Ngọc đáp :

- Tôi cũng không rõ mà định tâm hỏi quý vị đứng ngoài cho biết họ ở đâu tới.

- A! Thế ra họ không quen biết các công tử ư? Theo lời tửu bảo thườngtrực trên thượng lầu, hai thanh niên tráng sĩ ấy đến bổn điếm sau ba vịcông tử, lên thẳng đệ tam lâu. Lúc xảy ra vụ gây lộn, họ đứng bên lancan lầu ba nhìn xuống chăm chú theo dõi cho tới khi nhị vị công tử sắplâm nguy thì hai tráng sĩ vội vàng băng mình qua lan can xuống mái lầunhì, và lần lượt xuống đến hoa viên nhào tới tiếp cứu rồi dông thẳng. Cơ sự xảy ra mau lẹ quá, chúng tôi không hiểu vì lẽ gì họ vội bỏ đi saukhi chuyển thế trận bại thành thắng.

Thế Ngọc nói :

- Vì anh em tôi hôm nay Viên tiên sinh thiệt luôn cả hai môn khách sangtrọng và các vị thực khách bị kinh động giữa lúc tửu hứng trà dư, quảrất đáng lỗi.

Viên Thạch Tú nhã nhặn :

- Có thế Viên mỗ này hôm nay mới được hân hạnh tiếp đón các vị hào kiệt Thiếu Lâm chớ.

Nói đoạn, Thạch Tú hối tửu bảo sửa soạn bầu rượu thiết Thiếu Lâm hàokiệt và cáo lỗi để đi săn sóc các thổi khác sau khi toàn thể thực kháchphải bỏ dở bữa rượu vì trận ẩu đả.

Hôm ấy Phương gia tam kiệt đứng chủ tiệc thiết các môn hữu tại Kim Mônđiếm, Hiếu Ngọc hậu thưởng tên tửu bảo có công đi báo Quang Hiếu tự vàphái y đến chùa một lần nữa trình bày tự sự để Thái Trí hòa thượng yêntâm.

Trong việc ai nấy đều bàn tán về bản lãnh, dũng lực của hai tráng sĩ hào hiệp nọ, tỏ ý tiếc rẻ không được kết giao cùng họ.

Sau khi suy nghĩ, Phương Thế Ngọc nói :

- Tiếu đệ mang máng quen một người nhưng trong khi hoảng hốt không kịp nhận ra là ai.

Hoàng Khôn hỏi Thế Ngọc :

- Sư đệ mang máng quen người nào?

- Người cao đó. Vị kia thấp hơn đôi chút.

Hồng Hy Quan vội hỏi :

- Giống Thôi Sơn Thái Bảo Cam Tử Long, phải không?

Thế Ngọc chần chừ :

- Hao hao nhưng có lẽ không phải. Trước hết Tử Long bao giờ cũng đi vớiTrại Nhiếp Ẩn Lã Mai Nương, sau nữa từ ngày kết giao với Song hiệp đếnnay, tiểu đệ thấy họ Cam lúc nào cũng búi tóc trần chớ không bịt khăn võ sanh như hai tráng sĩ hồi nãy. Tiếc thay không được làm quen với hainhân tài hiếm có ấy. Không khinh thường nhưng họ đánh Cao Tấn Trung, MãHùng quả rất dễ dàng.

Hoàng Khôn suy nghĩa giây lát :

- Ba sư đệ có nhận ra lối quyền, cước của hai người đó không? Dự đoán họ thuộc võ phái nào?

Phương Hiếu Ngọc đáp :

- Chỉ có Thế Ngọc may ra trả lời được. Lúc đó tôi và nhị đệ Mỹ Ngọc vừathoát ngay, tinh thần chưa tỉnh nên chịu, không nhận xét được rõ ràng.

Thế Ngọc nói :

- Việc xảy ra trong khoảnh khắc như tiểu đệ đã tường thuật. Toàn thểtrận đánh chỉ có vỏn vẹn một hiệp thì Mã Hùng đã bị hất bổng như tráicầu văng qua lan can rớt xuống mé sông. Hình như hai nhân vật ấy nghetiếng chân của các vị đại ca ập tới nên bỏ đi ngay. Tiểu đệ chỉ biếtrằng chân tay họ linh động quả khác thường. Cả hai cùng dũng mãnh và cómột lối Liên Hoàn Hợp Chiến rất đặc biệt. Hồi còn ở Tung Sơn, Chí Thiệnsư trưởng có giảng về thế chiến Liên Hoàn, nhưng người nói rằng thếchiến ấy là của Bắc phái, không hạp với Tung Sơn Thiếu Lâm tự lúc nàocũng có nhiều môn đồ.

Hoàng Khôn gật đầu :

- Phải rồi, Liên Hoàn chiến của Bắc phái Sơn Đông. Chiêu Dương đại sưthâu nhận rất ít môn đồ hay truyền phép Song chiến. Khi thành tài, thếhệ nào cũng vậy, môn đồ Bắc Thiếu lâm thường trở thành những tay gianghồ hiệp khách và hay du hành thành đôi, thành thử đối với họ, chiến pháp Liên Hoàn được áp dụng triệt để và cực kỳ lợi hại. Như cặp Lã MaiNương, Cam Tử Long chẳng hạn. Tuy chưa bao giờ thi thố bản lãnh trướcmặt chúng ta, nhưng ngu huynh dự đoán công phu của hai vị ấy tất điêuluyện tuyệt vời. Hồi cứu ngu huynh bên Ác Dương huyện Mai Nương, Tử Long hành động xuất quỷ nhập thần rất gọn gàng hợp khớp không mất thì giờsuy tính. Hiệp cốt, nghĩa khí của họ thật đáng kính phục.

Lý Cẩm Luân nói :

- Như việc Lã Mai Nương phóng Mai Hoa trâm đặc cách Hồ Á Kiền mới đây.Họ im lìm hành động đúng thời, kịp hạn, không bàn bạc với chúng ta tuyvẫn thường gặp ta và biết ta lo ngại muốn cứu Á Kiền. Đó là một tác động đặc kiếm khách giang hồ.

Nghe mọi người bàn tán, Thạch Thiên Long hỏi :

- Căn cứ và chiến pháp Liên hoàn, vậy thì hai tráng sĩ tiếp cứu nhị vịPhương đại ca tất đồng môn với Song hiệp Cam, Lã phải không? Bữa nàogặp, ta thử hỏi chuyện xem sao.

Hồng Hy Quan lắc đầu :

- Có hỏi, Mai Nương, Tử Long cũng chẳng nói đâu...

Bỗng Hồng Hy Quan bỏ dở câu nói nhìn theo mọi người ra phía cổng Kim Môn điếm thấy hai người, một nam, một nữ vận trường y đàng hoàng đang đủngđỉnh đi và hoa viên...

Thế Ngọc reo lên :

- Kìa, Song hiệp tới kìa! Linh thật, chúng ta vừa nói đến tên là họ linh cảm tới ngay! Để tiểu đệ ra mời vào đây.

Nói đoạn, Thế Ngọc đẩy ghế đứng lên. Mai Nương, Tử Long tiến thẳng vềphía tả hoa viên, nơi các hào kiệt Thiếu Lâm đang quây quần dự tiệc.

Các môn đồ Tung Sơn đứng cả lên đón chào và kín đáo nhận xét y phục của Cam, Lã.

Lã Mai Nương vận võ phục xanh dương thẳm đồng màu, ngoài vận trường yxanh lợt hoa trắng tuyệt đẹp. Cam Tử Long cũng mang bộ võ phục cùng màuvới Mai Nương nhưng trường y màu xanh lợt kẻ ô đen. Cả hai cùng bới tóctrần, Mai Nương để búi tóc bên tai, còn Tử Long vấn tóc búi ngược như Lã ôn Hầu khi xưa, tay cầm túi da đựng cặp trường kiếm.

Vồn vã, Lã Mai Nương hỏi các đồng đạo Tung Sơn :

- Hội họp chè chén đông đủ thế này, chắc có dịp vui vẻ. Thế mà quý vị quên không gọi chúng tôi chung vui nhé!

- Cuộc tụ họp quanh thồi tiệc hôm nay quả rất bất ngờ, thỉnh nhị vị an tọa, sư đệ sẽ hầu chuyện mà nghe.

Lã Mai Nương mỉm cười :

- Nào, thì ngồi! Chuyện chi vậy?

Trong khi Phương Hiếu Ngọc hồi tửu bảo dẹp các món ăn dở, lấy thực đơn mới, Thế Ngọc nói với Song hiệp :

- Lúc nãy Lý Tiểu Hoàn đi cùng đồng bọn bốn môn đồ Tây Khương và Kim Môn điếm không ngờ gặp ba anh em tiểu đệ. Chúng gây chiến...

Mai Nương, Tử Long ngạc nhiên nhìn nhau. Cam Tử Long quyết ngắt lời Thế Ngọc :

- Kết cuộc ra sao? Tiếc qua, anh em tôi tới trễ. Chỉ tại Lã sư muội lằng nhằng mãi không chịu đi!...

Rất tự nhiên, Mai Nương nói :

- Cam sư huynh còn trách nỗi gì? Có đến trễ mới được dự tiếc chớ. Đến sớm thì có lẽ đã dự chiến rồi!

Nhìn Thế Ngọc, nàng nói tiếp :

- Thế rồi câu chuyện ra sao, hả Phương hiền đệ?

Thế Ngọc thuật chuyện lại. Trong khi ấy, các hào kiệt Thiếu Lâm chăm chú nhận xét sắc diện Song hiệp, cố ý xem hai người có lộ ra vẻ gì đángnghi không. Nhưng tuyệt nhiên Cam, Lã hoàn toàn thản nhiên, hỏi nhiềucâu hỏi tỉ mỉ về trận giao tranh.

Nóng ruột, Lý Cẩm Luân hỏi luôn :

- Nhị vị chắc chắn hai tráng sĩ tiếp cứu Phương gia không phải là người đồng môn ư?

Cam Tử Long lắc đầu, tỏ ý không biết.

- Các môn đồ trước của gia sư, chúng tôi chưa hề gặp mặt và cũng khônghiểu là có hay không. Hiện thời ngoài hai đứa tôi, trên Bạch Vân tự MãDương cương chỉ còn hai sư huynh Mạnh Sơn, Vũ Sơn cùng xuất giao đầuPhật ngay tại chùa rồi. Không lẽ họ khoác ác thường nhân du hành qua đất Quảng Châu?

Lã Mai Nương nói theo :

- Cam sư huynh nghe đồn Kim Môn điếm nên muốn đến đây nhàn du từ sớm.Trái lại tôi định ra phố mua mấy thứ vật dụng cần thiết và muốn qua TâyThiền tự. Sau đó, phải rút thăm, tôi thua đành chịu theo đến đây. Âucũng là một dịp may. Bao giờ Phương gia tam ca về Triệu Khánh phủ?

Hiếu Ngọc đáp :

- Anh trai tôi định mai lên đường.

- Bộ hay thủy?

- Đi đường bộ, dùng mã xa cho mau lẹ, mướn xe rồi.

Ngần ngừ, Lã Mai Nương hỏi thêm :

- Có vị nào đi theo qua lệnh trang không?

Thế Ngọc đáp :

- Thưa không.

Cam Tử Long nói :

- Thiết tưởng sau vụ ẩu đả lúc nãy, Phương gia tam ca nên thận trọng, Lý Tiểu Hoàn không nói làm gì, nhưng nội bọn ấy có Cao Tấn Trung, Mã Hùngkhông phải người vừa. Lỡ chúng phụ giúp Tiểu Hoàn báo hận thì sao?

Thế Ngọc chưa kịp đáp thì Hoàng Khôn nói :

- Cam đại hiệp lo xa chí phải. Tôi muốn cùng vài người theo anh em Phương sư đệ qua Triệu Khánh. Có thế mới an tâm.

Thế Ngọc giảng giải :

- Không phải là tiểu đệ ngang bướng. Theo lệnh sư trưởng, toàn thể chúng ta đều phải ở lại Quảng Châu, chừng nào xong vụ tranh chấp lôi đài,giải được mối hiềm khích giữa Tây Khương, Võ Đang và Thiếu Lâm, ai nấymới được giải tán. Nay Tam Đức sư huynh đặc cách cho phép mấy người màquê hương lân cận Quảng về thăm nhà, nếu các môn hữu vì tiểu đệ sang cảbên Triệu Khánh, lỡ trong thời gian ấy, xảy ra đại sự tại đây thì sao?Hoàng sư huynh có nhiệm vụ điều khiển toàn thể mọi người, vắng mặt Quảng Châu sao được? Hiện thời, Lữ Anh Bố còn ở lại thị trấn này, tất Võ Đang sẽ tiếp viện bất chợt lúc nào. Bởi vậy ta cần thận trọng phòng ngừa.

Hoàng Khôn còn đang suy tính thì Lã Mai Nương đã hỏi Phương gia tam kiệt :

- Trong trường hợp bọn Lý Tiểu Hoàn kéo đến Phương gia trại gây hấn,liệt Phương thái thái và ba vị địa ca tự phòng vệ được không?

Thế Ngọc đáp :

- Chúng năm người và có hai hảo thủ trội nhất đáng sợ, họ Phương có bốnngười bản lãnh không vượt được đối phương, sự chênh lệch hiển nhiên rồi. Nhưng Phương gia lợi địa thế hơn vì nghinh chiến tại nhà trong khi kẻđịch bỡ ngỡ không rõ thực lực và cách tổ chức trong trang trại. Cân nhắc lợi hại thì cũng không đến nối lo sợ cho lắm. Nhị vị đại hiệp đã từngqua chơi bên tệ trang, tất biết rằng gia mẫu sẽ tổ chức việc canh phòngkhông đến nỗi dở lắm. Hay là...

Nói đến đây, Phương Thế Ngọc im lặng, ngần ngại nhìn Song hiệp và mọi người.

Cam Tử Long tủm tỉm cười, phân bua :

- Phương sư đệ tính toán ranh mãnh lắm. Giả định nói rằng: hay là chúng tôi đi Triệu Khánh phủ chuyến nữa. Lã sư muội nghĩ sao?

Lã Mai Nương nhìn Thế Ngọc :

- Hiền đệ tính vậy, phải không?

Thế Ngọc gật đầu :

- Quả vậy, chỉ e làm phiền nhị vị thôi. Gia mẫu sẽ vui mừng khôn xiết khi được tái hội cùng nhị vị.

Mai Nương nói :

- Như đã hứa hôm nọ, Cam sư huynh và tôi theo dõi Lý Tiểu Hoàn. Nếu họLý đi Triệu Khánh, chúng tôi sẽ đi theo và tất nhiên đến thăm Phương gia trại.

Hoàng Khôn hoan hỉ :

- Như thế, việc phòng vệ bên Phương gia giải quyết được rồi, chúng tôi đỡ lo.

Bữa tiệc kéo dài đến tận chiều ấy mới tàn. Phương Hiếu Ngọc trả tiền vàbồi thường các thiệt hại, nhưng Viên Thạch Tú rất quảng giao, lịch thiệp và vốn dĩ ưa thích giao du kết nạo anh hùng thiên hạ, từ chối khôngnhận khoản nào hết. Trái lại, họ Viên còn thân mật khẩn khoản mời tất cả các hào kiệt Thiếu Lâm luôn luôn tái ngộ Kim Môn điếm để được thừatiếp.

Về đến phòng trọ Thanh Thiên lâu, Mai Nương, Tử Long nhìn nhau khúckhích cười. Nhìn Mai Nương xếp bộ võ phục kiểu nam trang và chiếc khănbịt tóc, Tử Long bảo :

- Sao hôm nay sư muội bỗng dưng dở hơi cảm nam trang để đi ăn ở Kim Môn điếm vậy?

Mai Nương ngừng tay, nguýt Tử Long :

- Dở hơi ư? Thế tại sao sư huynh bữa nay cũng bỏ thường lệ búi tócngược, bịt khăn như mọi người? Nhờ vậy bọn Lý Tiểu Hoàn và các hào kiệtThiếu Lâm cũng không nhận ra hai tráng sĩ võ phục đen bịt mặt là ai cả.

Nghe Mai Nương nhắc đến chiếc khăn võ sang bịt tóc, Cam Tử Long đưa tay vuốt mới tóc búi ngược mà rằng :

- Để tóc kiểu này dẽ bị nhận thật, nhưng ngu huynh quen rồi. Nếu chúngta không trở lại Kim Môn điếm lần thứ nhì thì bọn Hoàng Khôn dự đoán làchính ta đã cứu Phương Hiếu Ngọc, Mỹ Ngọc. Sư muội có để ý họ nhìn chằmchằm nhận xét từng cử chỉ, nét mặt chúng ta không?

- Phải đó, lắm lúc tiểu muội cố mãi mới nhịn được cười. Hừ... Không ngờBạch Mi lão sư lại phái liền một lúc hai cao đồ về Quảng Châu, hẳn phảicó mục đích gì?

Cam Tử Long cởi áo ngoài treo lên mắc trên tường :

- Chúng quy vẫn là hậu quả của vụ Lôi Lão Hổ, Lý Ba Sơn tử trận ở Hàng Châu.

Lý Tiểu Hoàn và bốn môn đồ Tây Khương tới Quảng Châu sau khi Ngưu HóaGiao bị Hồ Á Kiền đả tử, tức là họ đến đất này không phải vì vụ lôi đàiThủy Nguyệt. Họ có mục đích khác mà chưa thi hành vì còn nhân dịp khaithác vụ Thủy Nguyệt đài.

Nay việc đả lôi đài tạm yên, tất Tiểu Hoàn và bọn Cao Tấn Trung sẽ tiếptục việc riêng trong một ngày gần đây. Chúng ta cần hết sức chú ý xemsao!

- Sư huynh liệu văn dặn tên tửu bảo tâm phúc chăm chú, thận trọng hơn về Lý Tiểu Hoàn.

- Ngu huynh bảo y rồi. Tiểu Hoàn đi từ trưa chưa về. Nếu quả thật nàngcùng bọn Cao Tấn Trung, Mã Hùng đi Triệu Khánh phủ, chắc chắn khôngngoài vụ tìm Phương thái thái và Thế Ngọc. Nay chúng gặp Thế Ngọc ởQuảng Châu, không thể lượng được chúng sẽ hành động ra sao? Có một điềuchắc chắn là Phương gia tam kiệt và Miêu Thúy Hoa không phải là đối thủcủa bọn Cao, Mã. Bản lãnh Thúy Hoa bất quá ngang hàng Lý Tiểu Hoàn làcùng chớ gì? Chúng ta cần phải tiếp cứu...

Nhắc lại Lý Tiểu Hoàn theo bọn Cao, Mã, Phương, Bạch chạy khỏi Kim Mônđiếm. Mã Hùng bị ướt, võ phục lấm láp nên vào trọ tạm trong tiểu quán để đồng bọn trở về quán trọ trước. Phương Thất lấy y phục khác đem đến cho Mã Hùng thay rồi mới cùng nhau về Quảng Châu hội họp.

Lý Tiểu Hoàn tỏ ý tức bực vô cùng. Nàng nói :

- Thắng đến nới mà còn bị cản trở! Ác hại thay, không hiểu hai tên canthiệp cứu bọn tiểu tử Phương gia là ai. Môn đồ Thiếu Lâm tự chăng?

Cao Tấn Trung lắc đầu :

- Không phải đâu! Nếu đồng phe Thiếu Lâm, can chi chứng bịt mặt? Tôi vẫn nghĩ mãi cố tìm câu trả lời, nhưng chịu không thể hiểu được. Cũngmay...

Mã Hùng tức tối khoanh tay ra sau lưng đi đi lại lại trong phòng bỗng quay phắt lại hỏi Tấn Trung :

- Sư huynh nói cũng may cái gì?

- Cũng may hai tên ấy không đồng bọn Phương Thế Ngọc. Trái lại thì chúng ta khó lòng đường đầu nổi với Thiếu Lâm. Chúng dũng mãnh, lợi hại tộtbực!

Mã Hùng càu nhàu :

- Hai tên ấy can thiệp đột ngột bất ngờ, cứ thả sức giao chiến chưa chắc ai đã ăn ai. Sư huynh tôn nhuệ khí địch lên thái quá!

Cao Tấn Trung phản đối :

- Phàm trong võ giới, ta phải luôn đề phòng bất ngờ. Chỉ trong khoảnhkhắc, tôi bị đánh bật sang bên trong khi đệ bị chúng hất bổng xuống sông đủ tỏ rằng ta kém và bị bại luôn ở hiệp đầu. Ta không nên chối cãi sựkiện quá ư hiển nhiên ấy, dù rằng chúng vẫn dư sức có thể tiếp tục giaochiến nữa. Tôi chỉ nói là giao chiến thôi, còn phần thắng bại thì khôngdám luận bàn.

Mã Hùng nói :

- Tôi vẫn không chịu! Bất quá hai tên ấy cũng thuộc cấp bực cao đồ ở một phái nào, không thể hơn được.

Cao Tân Trung cả cười :

- Về phương diện võ thuật, chúng ta mới được cùng chúng giao tranh mộthiệp không nên bàn luận quá xa. Nhưng còn phương diện sức khỏe, nguhuynh dám chắc hai tên ấy vượt bực chúng ta và nhiều người khác. Bạch Mi sư phụ thường tự phụ là dũng mãnh hơn Chí Thiện, Ngũ Mai và Phùng ĐạoĐức. Thiêu Lũy sư huynh, sư đệ và tôi mạnh không thua gì người, ấy thếmà hai tên bịt mặt ấy còn dũng mãnh hơn anh em ta. Có đi nhiều mới biếtrằng trong thiên hạ còn hạng người trên cá siêu đẳng. Hiếm thật, nhưngcó thứ người ấy. Trước kia còn nghi ngờ, nhưng bây giờ tôi tin chắc.

Mã Hùng im lặng, hậm hực không chịu lý thuyết của Cao Tấn trung. Theo ýchàng, xưa nay các võ phái chia thành cấp bực để lượng công phu luyệntập của môn đồ thì vấn đề cao, hạ hay đồng đều đã rõ rệt.

Dù rằng hai tráng sĩ bịt mặt ở Kim Môn điếm hữu dõng so chàng và Cao Tấn Trung, sự chênh lệch không đến nói quá xa như Tấn Trung ước lượng.

Số môn đồ theo sư phụ khổ luyện luôn một lèo mười hay dư mười năm rấthiếm. Đạt tới cấp bực ấy, người môn đồ đã thâu nhận được hết tinh hoa Võ thuật, bản lãnh ngang tay với các bực địa sư, duy chỉ thua về phươngdiện kinh nghiệm lúc ra đời.

Mã Hùng luận lý rất trúng, nhưng có khía cạnh mà chàng không nghĩ tới.

Về phần luyện đại lực ngoại công, Bạch Vân tự có đủ dụng cụ canh tân cho Các môn đồ luyện tập. Nhưng Chiêu Dương thiền sư và đại sư Hồng y Lã Tứ Nương - trưởng Bắc phái Sơn Đông và là sư phụ của Lã Mai Nương, Cam TửLong - cho rằng các dụng cụ canh tân tiện dụng cho các môn đồ, nhất làcho những võ phái thu nhận nhiều môn đồ. Song le, chính vì sự tiện dụngấy, người tập luyện không bị khó khăn nên xuất ít công phu hơn. Tráilại, theo phương pháp cổ truyền, môn đồ sẽ không được tiện tay, tốn công khổ luyện hơn và dĩ nhiên kết quả thâu lượm được cũng lớn hơn. Đàoluyện theo phương pháp cổ truyền, người môn đồ chắc chắn phi thường vìđã triệt để khổ luyện trong thời kỳ học tập.

Tỉ dụ như phương pháp cử tạ chẳng hạn. Một số võ phái chỉ chuyên dùngcác bánh xe đá lồng vào trục cây sắt. Trái lại sư trưởng Bắc phái SơnĐông bắt Lã Mai Nương, Cam Tử Long và Vô Sơn chuyển các tảng đá (đã nóitới trong một số trước rồi) từ sườn núi lên khu đất bằng trước cổng Chùa và trả lại chỗ cũ dưới sườn núi.

Luyện ngoại công cách này tốn công, khó nhọc hơn là cử hai bánh xe đá, tất nhiên sự thành công cũng vượt bực.

Suốt trong thời gian trên mười năm trời. Mai Nương, Tử Long chuyên lốikhổ luyện nên tuy là cùng cấp bực cao đồ, hai người đã vượt bậc đi tớimức cao siêu đẳng phi thường.

Phương châm của Chiêu Dương thiền sư và Lã đại sư là đào tạo ít môn đồNhưng người nào đã theo đến nơi, đến chốn chắc chắn phải kiêu dũng vôđịch.

Mã Hùng biết sao nổi khía cạnh đặc biệt ấy của Bắc phái Sơn Đông nên dựđoán hai tráng sĩ bí mật đã cứu anh em Phương gia trong Kim Môn điếmthuộc cấp bực cao đồ, mà một khi đã đồng hạng, bất quá từ dũng lực tớibản lãnh hai bên chỉ ngang ngang xấp xỉ nhau thôi.

Mặc cho Cao Tấn Trung, Mã Hùng suy bì, đàm luận, Lý Tiểu Hoàn bắc ghế ngồi dựa bên cửa sổ nhìn xuống đường.

Nàng nghĩ lung lắm. Tên Phương tặc tử bản lãnh khá hơn hồi năm ngoáigiao đấu ở Hàng Châu rất nhiều, nàng tự lượng không thể thắng nổi. Nếugiao chiến lâu hơn chút nữa, nàng sẽ là kẻ chiến bại. Nàng quả không ngờ Thế Ngọc luyện tập tăng tiến đến thế.

Với sự giúp sức của tứ hùng Cao, Mã, Phương, Bạch thắng họ Phương khôngđến nỗi khó khăn, nhưng còn hai tên bí mật can thiệp cứu anh em Thế Ngọc thì sao? Họ là đồng phái Thiếu Lâm hay chỉ là hiệp khách qua đường bấtchợt thấy kẻ chiến bại lâm nguy thì ra tay cứu giúp?

Tiểu Hoàn phân vân tiếc rẻ trận trả thù hụt. Trong hai mẹ con Thế Ngọc,ít nhất phải hạ được một người mới hả lòng căm thù phẫn uất.

Cao Tấn Trung đứng dậy lấy hồ rượu cúc rót đầy năm chiếc ly, mời mọi người. Chàng uống một hơi cạn rồi tự rót ly thứ nhì :

- Trượt keo này bầy keo khác, can chi bận tâm? Uống cạn rồi đi ăn cơm, mai còn khởi hành sang Triệu Khánh phủ.

Nhấp ngụm rượu hoàng hoa, Lý Tiểu Hoàn nói :

- Chúng ta phải đổi chương trình khởi hành. Chắc mai không đi được. BọnPhương gia hiện ở Quảng Châu, đi Triệu Khánh làm chi? Nếu chỉ để báo tin cho gia đình Lữ Anh Bố thì ta phái người khác đi thế cũng được...

Tốc! Tốc! Tốc!... Có tiếng gõ cửa.

Lý Tiểu Hoàn im lặng nhìn bốn dũng sĩ Tây Khương. Cao Tấn Trung lên tiếng hỏi :

- Ai đó?

- Tôi vậy.

Nhận ra giọng quen thuộc, Mã Hùng bảo mọi người :

- Thiết Diện Hổ đó mà!

Bạch Dũng tiến ra mở cửa phòng đoạn đứng sang bên nhường lối cho họ Thiết bước vào.

Đánh hơn, Thiết Diện Hổ nói :

- Hừ! Hoàng hoa tửu thơm quá! Các người quần tụ bàn luận việc chi thế này?

Lý Tiểu Hoàn rót đầy ly rượu đưa cho người mới đến :

- Thúc thúc đến kịp lúc. Tức chết đi được!...

- Ủa, có chuyện gì? Lại việc Hồ Á Kiền chăng?

Lý Tiểu Hoàn chép miệng :

- Chuyện Hồ Á Kiền can chi mà tức? Đằng này là chuyện Phương tiểu tặc!

- Ủa, Phương Thế Ngọc? Sao vậy?

Tiểu Hoàn thuật lại chuyện xảy ra ở Kim Môn điếm cho Thiết Diện Hổ nghe.

Thiết Diện Hổ hỏi :

- Bây giờ tính sao?

Tiểu Hoàn không do dự :

- Ở lại Quảng Châu tìm đánh tiểu tử cho kỳ được mới thôi!...

Thiết Diện Hổ lắc đầu quầy quậy :

- Bất trí! Bất trí! Tính thế không được. Phương Thế Ngọc tới Quảng Châu, tất y ở Tây Thiền tự cùng đồng bọn Thiếu Lâm, tìm hạ y ngay sao nổi.Sau vụ Kim Môn điếm, bọn chúng còn phòng bị thận trọng hơn thế nữa. Chibằng qua Triệu Khánh phủ ngay thịt Miêu Thúy Hoa trước đã, sẽ tính ThếNgọc sau.

- Lỡ Thúy Hoa cũng đến Quảng Châu với con nàng thì đi Triệu Khánh thêm mất công?

Thiết Diện Hổ cả quyết :

- Miêu Thúy Hoa không cùng đi với Thế Ngọc đâu. Đừng để lỡ cơ hội tốt.

Tiểu Hoàn và Tây Khương tứ hùng chịu lý lẽ xác đáng của Thiết Diện Hổ, nên năm người nhất định đi đường thủy sang Triệu Khánh.

Tối hôm ấy, trong khi Lã Mai Nương, Cam Tử Long chong đèn đọc sách, têntửu bảo thân tín gọi cửa vào phòng báo tin Lý Tiểu Hoàn đã trở về và trả tiền trọ để sáng hôm sau đi sớm.

Tử Long vội hỏi :

- Họ Lý có nói đi đâu không?

- Thưa không. Nhưng Lý nương tử nói là đi thăm bà con trong địa hạtQuảng Đông ít ngày rồi sẽ trở về Quảng Châu trọ tại bổn lầu. Còn để ngựa lại đây.

- Được lắm! Cố để ý xem họ Lý đi ngả nào, nghe?

Tửu bảo vâng dạ, lui ra. Tuy vậy sáng hôm sau, Song hiệp cũng dậy sớmxem xét tình hình. Đứng ở cửa sổ nhìn xuống đường, Cam, Lã thấy bọn mônđồ Tây Khương đến tận Thanh Thiên lầu rước Lý Tiểu Hoàn. Năm người điểmtâm rồi mới ra đi, người nào cũng đeo hành lý và võ trang đầy đủ.

Tử Long bảo Mai Nương :

- Sư muội ở nhà để ngu huynh theo xem bọn họ đã đi hướng nào nhé.

Lúc đó trời mới lờ mờ sáng. Mai Nương chỉ xuống đường mà rằng :

- Kìa, tên tửu bảo đã đi theo họ, sư huynh khỏi bận tâm.

Tử Long nhìn theo thấy tên tửu bảo thân tín đi theo hướng năm người thật :

- Thôi, ngu huynh cứ đi cho chắc dạ. Biết rõ hành trình của họ, chúng ta mới định liệu công việc được.

Nói đoạn, chàng xuống lầu đi luôn. Mai Nương mở toang cửa sổ tập luyệntrong phòng chờ Tử Long. Quá giờ Thìn, chàng trở về bảo rằng :

- Họ ra bến sông, thuyền đã thuê sẵn để đi Triệu Khánh phủ.

Lã Mai Nương nói :

- Nếu vậy sư huynh nên đến Tây Thiền tự báo Tam Đức hòa thượng biết.Tiểu muội ở lại thu xếp hành lý chờ sư huynh trở về lên đường. Dùngđường bộ mau lẹ hơn.

Khi Tử Long trở về Thanh Thiên quán thì Mai Nương đã sửa soạn xong gọn gàng, trên thồi bày sẵn bánh điểm tâm còn nóng hổi.

Nhìn đĩa bánh ngon lành vừa ý, Tử Long xoa hai tay vào nhau mà rằng :

- Chà! Nhà nữ hiệp nội trợ có khác! Mỗi chuyến khởi hành, thứ nào cũngđều sẵn sàng, ngu huynh không hề bận tay. Chả biết sau này sư muội...đẹp duyên giai ngẫu, phận gái theo chồng, còn ngu huynh thì chiếc bóngcô đơn theo đuổi cuộc sống hải hồ, biết nhờ ai sửa soạn hành trang nữanhỉ?

Rót xì dầu ra hai chén nhỏ, Mai Nương đặt mình xuống thồi, duyên dáng nguýt nhẹ người bạn đồng hành :

- Nói quấy nào! Tây với riêng gì? Tiểu muội nhất quyết chờ sư huynh...kết đôi bạn trước để được say một bữa túy lúy càn khôn sau đó sẽ trở lên Bạch Vân tự dốc lòng theo đạo, gác kiếm bên song, đổi lấy chày kinh cho qua ngày đoạn tháng...

Nàng lẳng lặng đặt chiếc bánh bao nhân thịt vào chén của Tử Long :

- Sư huynh, dùng bánh đi kẻo nguội, tửu bảo đem các thứ khác lên sau. Ăn no đi, trưa hôm nay thế nào cũng lỡ độ đường, xế chiều sẽ dừng lại quán trọ. À, Phương gia tam kiệt đi chưa?

- Họ khởi hành đi từ đầu canh năm. Lương Bá Tòng, Đồng Thiên Cân, Cẩm Thượng Ân cũng đi cả rồi.

Dùng bữa xong, Song hiệp nghỉ ngơi chốc lát thì tên tửu bảo thân tín lên báo là ngựa đã sẵn sàng. Cam Tử Long hậu thưởng cho y và bảo rằng :

- Chừng nào trở về Quảng Châu ta sẽ trọ nữa, nghe.

Nói về Phương gia tam kiệt tới Triệu Khánh phủ liền về thẳng gia trang.

Lão bộc Lý An vừa đi đâu về tới trang môn, chợt thấy mã xa chở ba ngườichạy thẳng đến phía mình thì tưởng khách lạ đứng lại chần chờ nhìn.Phương Thế Ngọc mừng rỡ gọi lớn :

- Lý An! Lý An! Chưa nhận ra người nhà ư?

Lúc đó lão bộc họ Lý mới trả lời :

- A! Ba vị thiếu gia! Mập lớn dường này, cơ hồ tôi không nhận ra.

Dứt lời Lý An vội hối gia nhân mở cổng cho xe vào trang nhưng ba anh emThế Ngọc xuống xe ngay ngoài cổng. Trong khi Hiếu Ngọc trả tiền xa phu,Lý An nắm lấy hai vai Thế Ngọc mà rằng :

- Chao ôi! Mới xa nhau nửa năm mà tam công tử cao lớn khác thường!

Nhìn Hiếu Ngọc, Mỹ Ngọc, người lão bộc đáng mến ấy nói tiếp :

- Còn đại lang, nhị lang thì đầy ngang. Trên Tung Sơn khí hậu tốt nhỉ! Đưa hành lý đây, tôi mang giùm kẻo đường xa mệt nhọc!

Thế Ngọc khoát tay Lý An đi vào trang :

- Thôi mệt nhọc gì! Phụ thân, mẫu thân có nhà không?

Lý An ôn tồn :

- Thưa có, ngày nào Trang chủ và chủ mẫu cũng nhắc tới các công tử luôn. Về bất chợt thế này chắc người mừng khôn xiết.

Ba anh em Thế Ngọc lên thẳng khách đường. Các gia nhân thấy ba tiểu chủhồi hương đều gọi nhau lên chào mừng và nói Phương ông hiện ở hậu sảnh.

Ba người bỏ võ khí và hành trang xuống kỷ cho Lý An rồi đi thẳng vào nhà trong.

Lúc đó Phương ông đang tỉa mấy giò bạch ngọc lan trong hậu sảnh, chợtthấy ồn ào phía ngoài, toan ra xem việc gì thì ba con trai đã về đến nơi quỳ lạy.

Hiếu Ngọc nói :

- Bất hiếu tử chúng con mới về đến nơi, chẳng hay phụ thân có được an khang không?

Phương Đức sung sướng, tươi tỉnh đỡ ba con dậy :

- Ơn trời, cha mạnh như thường và rất mừng thấy các con đẫy đà khác trước nhiều.

Phương ông xoa đầu Thế Ngọc :

- Nhất là tam nhi mau lớn quá, cơ hồ cha nhận không ra. Đường đường mộtvị tráng sĩ rồi. Mẫu thân con ở nhà ngang coi người đóng hàng gửi lêntiệm nhà trên Triều Dương.

Ba anh em Thế Ngọc toan trở ra chào thân mẫu thì Miêu Thúy Hoa được Lý lão bộc cấp báo nên đon đả bước vào hậu sảnh.

Ba người lạy chào. Hiếu Ngọc thưa :

- Chúng con hồi hương sung sướng được thấy song thân đều mạnh mẽ an khang.

Miêu thị ân cần đỡ ba con dậy. Lùi lại mấy bước, nàng ngắm nghía ba người, vẻ sung sướng hiện trên nét mặt :

- Khá quá! Các con khác hẳn xưa. Ta biết mà, lên Thiếu Lâm tự một thờigian, quả là một sự tối cần. Sư trưởng cho các con hồi hương đấy chớ?

Hiếu Ngọc thưa :

- Dạ, Sư trưởng cho về và còn nhiều chuyện lắm, chúng con sẽ trình bày sau.

- À, mấy anh em đi thay áo, tắm mát rồi lên cả đây dùng bữa.

Hiếu Ngọc, Mỹ Ngọc đã lập gia đình nên hai người trở về nhà riêng trong trang, riêng có Thế Ngọc thì ở luôn nhà trên.

Miêu thị theo con vào tư phòng. Nàng mừng khôn kể thấy con trai yêu dấutuy vị thành niên mà lực lưỡng không kém tráng sĩ thành nhân. Hành lýcủa Thế Ngọc đã được Lý An đem vào phòng từ trước, cả cây Thiếu Lâm Hồng côn và cây Mai hoa thương cán bằng thiết mộc.

Miêu thị cầm lấy cây Hồng côn xem xét, nàng hỏi Thế Ngọc :

- Chí Thiện sư trưởng tặng cả hai thứ võ khí này, phải không?

Thế Ngọc vội cầm vây Mai Hoa thương, kính cẩn đưa cho mẫu thân :

- Sư trưởng gởi tặng mẫu thân ngọn Mai Hoa này. Cây Hồng côn là của con.

Chỉ thanh đoản đao treo trên tường, chàng nói tiếp :

- Con đem theo cả thanh đao mới về. Sư trưởng chê thanh đao cũ non thép nên con bỏ lại tại Tung Sơn.

Nói đoạn, chàng lấy thanh đoản đao đưa cho mẫu thân xem.

Miêu thị hoa lên mấy đường thương, thấy ngọn thương Mai Hoa đắm tay nênrất thích ý. Chống thương lên vách tường, nàng cầm thanh đoản đao rútphắt ra coi, thấy lưỡi đao sáng loáng thì gật đầu mà rằng :

- Chí Thiện sư trưởng có phương pháp luyện thép đúc đao rất tốt, tiếc rằng người không chuyên...

Thế Ngọc đáp :

- Thưa mẫu thân, con đã từng được hầu chuyện với sư trưởng nhưng thiếttưởng số môn đồ Thiếu Lâm rất đông, năm nào cũng có người xuống núi hồihương và được tặng võ khí thì Sư trưởng chuyên luyện thép sao được? Lưỡi đao được như thế này cũng đã ngoài sự ước mong của mọi người rồi. Chính vì thanh đoản đao này đã chém mẻ lưỡi đao cũ đó.

Miêu thị im lặng tra đao vào vỏ treo lên tường, nhưng Thế Ngọc nói với mẹ :

- Mẫu thân cứ giữ lấy mà dùng, tiện để đầu giường.

- Mẹ được ngọn Mai Hoa thương này tốt chán rồi và dùng thanh đao cũngđặng. Suốt ngày quanh quẩn với việc nội trợ chẳng mấy khi ra khỏi trangmôn, dùng nhiều võ khí làm chi? Nam nhi tứ phương chi chí, chính con mới là người cần có võ khí tốt phòng thân.

Nghe lời mẹ dạy, Thế Ngọc lẳng lặng thay áo đi tắm. Trong khi chàng tắmgội, Miêu thị mở bọc hành lý ra lựa thứ nào còn dùng được bỏ ra giặt hết cho sạch sẽ. Nàng chăm nom Thế Ngọc nhưng khi chàng còn non dại.

Từ phòng tắm đi ra, Thế Ngọc thấy vậy, cảm động mà rằng :

- Con đã thành nhân, mẫu thân khỏi phải lo cho con, nên để thì giờ di dưỡng.

Miêu thị ngồi xuống bành kỷ, âu yếm nhìn cậu quý tử :

- Chà! Lớn gì với tuổi con? Ba ngày mẹ không thu xếp thì trong phòng lại lộn ẩu ngay chớ gì? Hôm rồi phụ thân bàn rằng chuyến này chờ con hồihương thì... hỏi vợ cho đó.

Nghe mẫu thân nói tới hai tiếng hỏi vợ, Thế Ngọc phát nhột người, giãy nảy :

- Ý... à... Sao lại hỏi vợ? Học hành chưa đến nơi đến chốn, văn còn dốt, võ còn nhát, lập gia đình làm chi? Về chuyến này con có ý thưa lại vớisong thân cho phép trở lại Tung Sơn tiếp tục luyện tập cho đến khi nàođạt mức cao độ con mới hả lòng.

Thấy các vị nội đồ Thái Minh, Thế Chí, Mục Dương và ngoại đồ cấp caoHoàng Khôn mà thèm. Con còn muốn mạnh hơn Hoàng Khôn, công phu điêuluyện hơn thế nữa mới hả lòng ao ước...

Miêu thị lẳng lặng mỉm cười nhìn con trai.

Thế Ngọc nói tiếp :

- Trong thời gian luyện tập trên Thiếu Lâm tự, con hiểu biết rất nhiều.Mẫu thân thừa hiểu anh hùng, chí sĩ Hán tộc trong thiên hạ phần đông làdo Thiếu Lâm tự xuất phát chớ gì? Trong khi giang sơn gấm vóc Trung Quốc còn bị người Mãn Thanh chà đạp thì tài trai sức dài vai rộng phải đemthân ra giúp nước, hưởng ứng phong trào “Hưng Hán diệt Thanh” dù có tanthây nát xác cũng chẳng quản chi, lẽ nào lâm ngay vào cảnh thê tróc, tửphọc, luýnh quýnh bên bóng hồng quần? Như con đây, ơn mẫu thân chuyênluyện cho từ khi còn tấm bé, lớn lên được sư trưởng điều chỉnh công phu, lẽ nào không chém nổi tướng, cướp nổi cờ cho rạng vẻ anh hùng trongtrường chinh chiến, đuổi đánh quân thù ra ngoài bờ cõi?

Miêu thị nhìn thẳng vào mắt Thế Ngọc :

- Chí hướng riêng con mẹ không ngăn cấm, nhưng con đừng quên dòng dõi họ Phương nhà ta vốn xuất phát từ chốn thương trường. Cha con tính việclập gia đình cho con không ngoài phương diện thương mại, mong muốn choba anh em con, người nào cũng có thương sở riêng biệt, thiết tưởng bổnphận làm cha bao giờ cũng mong con cái được phương trưởng nên người, dù ở ngành nào. Vậy con không nên cho rằng cha con là người không chí hướng, hèn nhát. Tề được gia tức là cha con đã có công xây đắp nền tảng choviệc trị quốc rồi đó.

Hiện nay cha đã già, mẹ lại sanh được một con, không có nội tất cũng cóngoại, lẽ nào con để mẹ buồn phiền vì dòng máu họ Miêu chẳng được lưutruyền!

Thế Ngọc vội chắp tay vái mẹ mà rằng :

- Xin mẫu thân chớ hiểu lầm. Con nghĩ họ Phương nhà ta đã phát xuất từchốn thương trường thì cũng có thể phát võ chớ? Vả lại trong huyết quảncon còn có dòng máu võ chánh tông nhà họ Miêu, lẽ nào một ngày kia conkhông nhập hàng ngũ tướng môn? Chí ở tứ phương, con ước ao chuyên luyệncông phu bản lãnh tuyệt vời, giúp nước bằng bất cứ phương diện nào, sauđó sẽ tính việc gia thất thiết tưởng chẳng muộn nào?

Miêu thị gật đầu :

- Ừ, con nói thế nghe được, mẹ cũng cầu mong con đạt chí nguyện bản sắcanh hùng. Nhưng mẹ khuyên con điều này: đất có tuần, dân có vận, mọiviệc đều do thiên định, thế nhân không đủ phép nhiệm mầu đổi thay thế sự được. Hiện nay khí thế Thanh triều còn đang mạnh, phàm kẻ thức thờiphải biết suy tính lợi hại, hành động đúng lúc mới mong đạt chí nguyệnthành công. Cậy tài sức, nhắm mắt làm liều là hành động của bọn bất trívô mưu thêm hại bản thân, thiên hạ chê cười. Anh hùng phải trí, dũngsong toàn mới được, nghe con?

Thế Ngọc đáp :

- Dạ, mẫu thân dạy chí phải, lời vàng khuôn ngọc, con xin ghi lòng tạcdạ. Tỉ dụ khí thế Thanh triều còn vượng, cách mạng chưa thành công, conmong được noi gương hiệp sĩ đem ba thước gươm linh ra phục vụ nhân quầnxã hội bằng cách diệt trừ tham quan ô lại, ác bá cường hào hiện đầy rẫytrong xã hội.

Miêu thị mừng thầm thấy con có chí lớn :

- Lấy hiệp cốt phục vụ thế gian không là chuyện dễ dàng. Con ước mongđược tiếp tục luyện tập đạt mức siêu quần xuất chúng, mẹ cũng rất ưng ý, vậy để mẹ liệu lời qua lại với thân phụ con, thế nào cũng xong, chỉe...

- E sao, mẫu thân?

Miêu thị giả đò ngập ngừng cố ý cho Thế Ngọc nóng ruột rồi mới nói :

- Mẹ e con không thành công, thành thử sau này mẹ thêm ngượng với mọi người là đã quá nuông chiều con đó thôi.

Động lòng tự ái, Thế Ngọc đỏ mặt tía tai :

- Xin mẫu thân chớ quá lo xa, con nguyền không khi nào phụ tấm lòng tin tưởng của mẫu thân.

Miêu thị hớn hở mà rằng :

- Được rồi, con khỏi lo âu, yên trí trở lại Tung sơn khổ luyện. Hiệnthời có chuyện chi cần kíp mà sư trưởng cho phép các con rời núi hồihương sớm vậy?

Thế Ngọc liền thuật chuyện Hồ Á Kiền bỏ chùa Thiếu Lâm trốn về QuảngChâu và hai vụ đả lôi đài Thủy Nguyệt cùng việc gặp Lý Tiểu Hoàn ở KimMôn điếm cho Miêu thị nghe, Tuy trước kia, Miêu Thúy Hoa đã được Songhiệp Lã Mai Nương, Cam Tử Long nói sơ cho nghe việc võ sư Lữ Anh Bố điQuảng Châu báo thù cho Ngưu Hóa Giao, nhưng chưa được tỏ tường lắm, naynàng mới rõ nội vụ nên chẳng khỏi lo buồn.

Tiến đến thồi trà, Miêu thị rót một ly uống, đoạn bảo Thế Ngọc :

- Mẹ dự đoán Lý Tiểu Hoàn cùng đồng bọn Tây Khương thế nào cũng quaTriệu Khánh tìm ta. Bức thư do Song hiệp gửi về đây có ý nói tới sự hiện diện của Lý Tiểu Hoàn ở Quảng Châu và gián tiếp lưu ý mẹ nên phòng bịbất trắc. Đến khi nhận được tin các con về Quảng Châu, mẹ càng phân vân. Hừ! Không ngờ nội vụ bành trướng đến thế.

Thế Ngọc hỏi :

- Mẫu thân có tổ chức phòng vệ gắt gao không?

- Sự phòng vệ trong trang chu đáo như thường, con đã thừa rõ, nhưngchẳng qua chỉ phòng ngừa nổi đạo chích bình thường, chớ đối với bọn phithiềm tẩu bích hảo thủ như nội bọn Lý Tiểu Hoàn thì hiệu nghiệm saođược?

- Bởi thế, sau khi Lữ Anh Bố thất trận, chúng con vội vã về ngay nhà không ngoài mục đích bảo vệ mẫu thân.

Miêu thị suy nghĩ hồi lâu :

- Dù sao chúng ta vẫn yếu thế hơn bọn Tây Khương. Chúng năm người và cóhai hảo thủ cao độ. Mẹ con ta vỏn vẹn có bốn người, sự chênh lệch quá rõ rệt.

Thế Ngọc quả quyết :

- Để san bằng lực lượng đôi bên mẹ con ta sẽ dùng cung tên chống lại vàkhông nên ra mặt tiếp chiến, mẫu thân nghĩ sao? Chấp kinh phải tòngquyền vậy.

- Chúng đột nhập gia trang ban đêm, sử dụng cung tiễn đả vậy. Trongtrường hợp bọn Lý Tiểu Hoàn đến lúc thanh thiên bạch nhật, hô đích danhta ra thách đấu thì sao? Vì chí khí anh hùng, không lẽ ta chối từ?

Thế Ngọc lắc đầu mà rằng :

- Không khi nào ta chối từ? Việc giao đấu ba anh em con sẽ đảm đương,nhưng mẫu thân không nên lộ diện. Núp trong nhà ngầm phát cho mỗi đứamột mũi tên vào đùi, vào vai, chúng dẫu cảm tử gan dạ đến đâu cũng phảilo sợ bỏ đi.

Miêu thị không đồng ý :

- Người anh hùng không khi nào ám toán kẻ địch như thế được! Chúng sẽ chê cười ta hèn nhát mãi mãi.

- Con thiết nghĩ không nên câu nệ. Hoặc chúng, hoặc ta, thế nào cũngphải một bên thắng hay bại. Ta phải bảo vệ đời sống của ta! Không lẽbiết thắng thua mà còn chấp nê, thẳng thắn, có khác chi tự sát không? Lý Tiểu Hoàn báo thù chồng, cha đã đành, bọn Tây Khương tứ hùng can dự chi cũng đến phụ lực? Mẹ con ta có quyền tự vệ bằng bất cứ phương pháp nào! Con dám chắc không ai chê trách. Địch quân đông, binh ta ít, dĩ nhiênta phải dùng mưu đánh lấy phần thắng. Phải không mẫu thân?

Nghe con trai quý biện luận một hồi, Miêu thị phì cười :

- Con mới theo sư trưởng có mấy tháng mà đã tiến nhiều về khoa ngôn ngữ, mẹ xin chịu thua. Nhưng không hiểu công phu luyện tập có tương đốikhông?

- Mẫu thân an tâm, bằng cớ là con đàn áp rõ rệt Nữ Bá Vương sau năm mươi hiệp giao tranh...

Hai mẹ con đang mải bàn luận thì Lý An vào mời ra hậu sảnh :

- Mời chủ mẫu và tam lang ra dùng bữa, Trang chủ và nhất, nhị công tử đang chờ.

Trước khi lên sảnh, Thế Ngọc hỏi mẹ :

- Con chỉ lo phụ thân phiền muộn vì việc Lý Tiểu Hoàn theo dõi báo thù. Xưa nay người vốn không ưa chuyện giao tranh.

Miêu thị âu yếm vỗ vai Thế Ngọc mà rằng :

- Để mẹ liệu lời phân giải. Người sẽ nghe theo, con khỏi bận tâm.

* * * * *

Luôn hai hôm trời, phủ Triệu Khánh chìm đắm trong cảnh mưa dầm gió lớn.

Sáng ngày thứ ba, trời lạnh hẳn nhưng những đám mây xám còn bao phủ tứ bề.

Đêm hôm ấy trúng buổi hạ tuần, trời tối như mực, nhà nào nhà nấy đều đóng cửa ngủ sớm, ngoại trừ mấy nơi ca lâu trà thất.

Trong Phương gia trang, nhà nếp dọc, nếp ngang ẩn hiện dưới những vòmcây lớn, cành lá xào xạc sau những trận gió lùa. Đó đây, thỉnh thoảngtiếng chó sủa đêm đóng một, lúc lơi, lúc dồn dập như muốn xua đuổi những hình bóng tưởng tượng trong đêm tối âm u.

Canh hai điểm đã lâu.

Miêu Thúy Hoa trằn trọc không ngủ được, Nàng nhẹ nhàng vén mùng bướcxuống giường, vặn ngọn đèn dầu cho sáng thêm chút ít, đoạn rón rén khẽđẩy cửa ló đầu nhìn vào tư phòng Thế Ngọc còn để sáng đèn.

Miêu thị bước hẳn vào phòng con trai, nhìn qua tấm mùng the mỏng dánh,thấy Thế Ngọc thiêm thiếp giấc điệp, hơi thở điều hòa, một tay để lênbụng, một tay buông xuôi cầm lơi cuốn “Binh Thư Tôn Tử”. Thì ra thiếuniên anh hùng ấy cũng đọc sách rồi ngủ quên đi mất.

Miêu thị muốn lấy cuốn binh thư trong tay con ra nhưng e con mất giấc ngủ ngon lành nên lại thôi.

Sau khi vặn ngọn đèn dầu nhỏ xuống, Miêu thị rón rén trở về phòng, đôimôi nở nụ cười sung sướng. Ngồi xuống bên giường, nàng với tay gác lạicây Mai Hoa thương rồi lột hài toan đi ngủ thì chợt nghe tiếng chó gầmgừ đoạn bốc lên sủa vang từ hoa viên vọng tới.

Im lặng, nàng lắng tai nhận xét.

Rõ ràng tiếng con Bạch khuyển hoàng đầu, một con vật rất tinh khôn donàng nuôi dạy và đem theo từ Triều Dương huyện về. Đêm nào nó cũng nằmngoài đâu hành lang căn nhà lớn mé tả hoa viên. Con gia súc trung thànhấy vốn giống Kim Lăng cao lớn, khỏe mạnh dị thường, tinh khôn nhất mực,lại được Miêu thị luyện tập trở thành con vật canh phòng.

Miêu thị thường nói :

- Với con Hoàng đầu này, bọn đạo chích khó lòng vào nổi căn nhà giữa trang

- Ủa! Sao đêm nay nó sủa dữ thế này? Hay là có kẻ lén lút vào hoa viên?Lý nào như thế này được? Nếu thật vậy con Hoàng đầu tất cũng đánh hơiđược kẻ dại dột ấy ngay và tấn công nhảy vồ kẻ lạ đó, cắn lòi họng raliền! Khi nào nó lại chịu sủa suông thôi?

Nghe ngóng hồi lâu không thấy gì lạ, tiếng con Hoàng đầu cũng im bặt, Miêu thị co chân lên giường đi ngủ.

Nàng vừa đặt mình nằm thì bỗng nhiên tiếng bầy chó khác nuôi ở hậu trang sủa vang lên, tiếp theo là tiếng chân con Hoàng đầu chạy huỳnh huỵch về phía ấy.

Miêu thị nghĩ thầm: “Đêm vắng tiếng chân chó chạy nghe mạnh thật!”

Xoay lưng ra ngoài, Miêu thị ngáp nhẹ, nhắm mắt cố ngủ. Nàng nghĩ liênmiên, hồi tưởng lại thuở Thế Ngọc còn thơ ấu được nàng tập luyện theophương pháp nhà nghề do cha nàng truyền bảo. Hừ! Mới ngày nào mà nay đãmười mấy năm trường, đứa con yêu dấu độc nhất của nàng giờ đã trưởngthành, nghiễm nhiên là trang thiếu niên anh hùng hữu hạng.

Rồi đây nàng quyết cho phép Thế Ngọc trở lại Tung Sơn theo Trí Thiện Sưtrưởng luyện tập kỳ đạt cấp bực cao đồ Anh Hùng quán chúng mới thôi.

Cạch... cạch... cạch...

Mấy tiếng động nhẹ trên mái khiến Miêu thị giựt mình. Nàng lắng tai phân tách, cố tìm ra nguyên do tiếng động kỳ dị ấy.

Mèo chạy xô ngói chăng? Không phải? Chân mèo sao xô nổi các ngói ống trên mái nhà Phương gia trang?

Cạch... cạch...

Miêu thị đang phân vân suy nghĩ thì các tiếng động trên mái lại nổi dậy. Hàng ngày luyện tập, Miêu thị thường chuyền trên các mái nhà cũng chẳng đến nỗi xô ngói nữa là chân mèo!...

Lúc này, tiếng chó sủa ở phía sau trang trại chuyển dần sang phía tả. Kỳ thật, chưa bao giờ chó sủa như đêm nay. Hay là...

Trống ngực đập rộn rã hơn vì Miêu thị vừa nghĩ tới Nữ Bá Vương Lý TiểuHoàn và Tây Khương tứ hùng. Hay là chính bọn chúng, nhân đêm nay tốitrời do thám Phương gia?

Nhẹ nhàng, nàng nhỏm dậy, lấy hai dải lụa để ở đầu giường cột chặt haiống quần, đoạn với thanh bảo đao ở dưới gối rút ra khỏi vỏ rồi xuốnggiường, sang bên phòng định đánh thức Thế Ngọc.

Miêu thị vén cửa mùng, cúi xuống toan lay con dậy thì đã thấy Thế Ngọcthức tự bao giờ. Chàng nằm nguyên, mắt mở thao láo, chỉ lên mái nhà rahiệu. Miêu thị khẽ gật đầu buông cửa mùng xuống.

Thế Ngọc ngồi dậy tuốt thanh đoản đao rồi ra khỏi giường ghé tai mẹ thì thào :

- Có tiếng động rất lạ trên mái nhà. Mẫu thân chờ đây, con đi gọi trưởng và nhị huynh.

Miêu thị gật đầu ưng thuận, Thế Ngọc tức khắc mở cửa phòng thông ra nhàngoài. Vì cần phải phòng thủ, từ hôm về Triệu Khánh phủ Hiếu Ngọc, MỹNgọc đêm nào cũng ngủ ở nhà trên cho tiện gọi nhau lúc báo động.

Khi Thế Ngọc mở cửa phòng hai anh thì Hiếu Ngọc, Mỹ Ngọc đã sẵn sàng vàđang chú ý nghe ngóng. Thế Ngọc chỉ lên nóc nhà ra hiệu và vẫy hai anhbảo theo mình đi về phòng.

Thấy kế mẫu cầm đao chờ sẵn, Hiếu Ngọc, Mỹ Ngọc không lấy làm lạ.

Ba anh em Phương gia đến bên Miêu thị chờ định đoạt.

Miêu Thị nói :

- Ra cả khách sảnh vượt cửa sổ ra ngoài. Tiếng động ở ngay trên nóc phòng này.

Bốn người thoăn thoắt rảo bước ra khách sảnh, nhẹ tay mở cửa sổ cuốn nhảy ra phía mặt tiền, phi thân lên mái nhà.

Đứng giáp chân tường nghe ngóng, nhận xét không thấy gì khả nghi, Miêuthị dẫn đầu, chạy vòng qua chái tả đoạn phi thân lên mái nhà. Ba anh emPhương gia cũng lần lượt nhảy theo.

Đứng xoay lưng vào nhau, bốn người quan sát khắp bốn phía mái. Không thấy gì lạ, Miêu thị nói nhỏ :

- Các con thử chạy vòng khắp khu mái trung ương này xem, lỡ gian đạo núp ẩn đâu đó chăng?

Trong khi ba anh em Thế Ngọc thi hành nhiệm vụ. Miêu thị chú ý nhìn khắp mọi nơi trong trại. Lúc ấy bầy chó sủa dồn dập ở khu hướng đông.

Không thấy gì lạ, ba anh em Thế Ngọc trở lại chỗ Miêu thị đứng. Chợt Hiếu Ngọc chỉ sang hướng đông nói nhỏ :

- Kìa hình như có bóng người thấp thoáng trên mái nhà xa xa kia, nơi gần cây hòe lớn.

Mọi người chăm chú nhìn theo về phía ấy thì quả nhiên nhận ra một bóngđen đang dùng thuật phi thiềm tẩu bích chuyền trên mái lanh lẹ dịthường.

Miêu Thúy Hoa bảo :

- Chắc bọn Lý Tiểu Hoàn. Không ngờ chúng đến sớm thế. Đuổi theo. Mau!

Trước khi đuổi, Thế Ngọc chợt thấy một bóng đen nữa chập chờn trên dãy mái nhà bên hướng tây, bèn gọi :

- Mẫu thân! Dạ hành khách bên hướng tây, nơi nhà kho.

Miêu Thị nói :

- Hiếu Ngọc, Mỹ Ngọc qua hướng đông, hãy thận trọng, chớ ham đòn theo địch ra khỏi trang. Thế Ngọc theo ta!

Thế là bốn người chia thành hai toán đông, tây rượt theo hai bóng đen nọ.

Hai mẹ con Thế Ngọc chuyền qua mấy nóc nhà, chạy sang hướng tây bên phải nhảy xuống đất vì các mái không liên tiếp nữa.

Đến khi chạy quanh co đến khu nhà kho, Miêu thị và Thế Ngọc nhảy lên nóc nhà gần đó nhìn quanh thì dạ hành khách thấy thoáng vừa nãy đã biến mất dạng.

Thế Ngọc tức mình lẩm bẩm :

- Rõ ràng bóng đen chập chờn trên mái nhà kho kia mà chạy đâu mất rồi!

Miêu thị nghi ngờ :

- Chắc con không hoa mắt chớ?

- Rõ ràng, hoa mắt sao được, thưa mẫu thân... À, kia rồi, bên hướng Tây nam.

Chuyến này, Miêu Thúy Hoa cẩn thận nhìn kỹ. Quả nhiên hai bóng đen đangchập chờn trên một mái nhà phía ấy. Miêu thị chạy luôn sang hướng đó,Thế Ngọc theo sau đoạn hậu. Chuyến này, hai mẹ con cùng mừng rỡ vì haivị dạ hành khách ấy không những không trốn tránh như hai bóng đen hồinãy mà còn chạy ngược về phía hai người đuổi.

Hai bóng người đó mỗi lúc một rõ rệt. Chúng chạy miết đến bên cây đa cành lá um tùm, biến mất.

Nhận thấy thế, Miêu thị, Thế Ngọc chạy thẳng đến nơi cây đa cổ thụ, dừng chân nhìn khắp tứ phía, nhưng chưa kịp hành động thì, từ hai cành câylớn, hai người đã cầm đao xả xuống nóc nhà, nhắm đầu hai mẹ con Thế Ngọc bổ mạnh.

Miêu thị, Thế Ngọc quay phắt người lại, hoa đao gạt mạnh.

Bốn lưỡi đao va phải nhau đồng thời tạo nên một tiếng choang chát chúa. Nhưng cả hai cùng thoái bộ nhảy lại phía sau.

Miêu thị vội nói lớn :

- Ngừng tay, người nhà cả mà!

Tiếp theo lời Miêu thị, một người bên kia cũng nói :

- Ủa! Kế mẫu và tam đệ.

Nhận ra Hiếu Ngọc, Mỹ Ngọc, Thế Ngọc thâu đao lại và la :

- Sao nhị vị đại huynh lại chạy cả ra phía này?

Hiếu Ngọc đáp :

- Dạ hành khách đến phía đông biến đâu mất dạng, ngu huynh nhìn theothấy bóng người thấp thoáng phía này nên đuổi theo. Chẳng ngờ chém lầmkế mẫu và tam đệ.

Tức mình, Miêu thị cằn nhằn :

- Chẳng lẽ hai bóng đen vừa rồi là yêu ma sao mà biến lẹ như vậy! Chúngta cùng nhìn thấy một bóng người phía này tất phải có người đó, thậtvậy, nó độn thổ hay thăng thiên!...

Nói đến đây, Miêu thị bỗng im bặt, nhìn thẳng ra phía Đông bắc mà rằng :

- Kìa, phải chăng đằng kia có mấy người trên nóc võ sảnh?

Ba anh em Phương gia vội nhìn theo hướng tay của Miêu thị chỉ.

Hiếu Ngọc nói :

- Hình như có hai người.

Mỹ Ngọc cãi :

- Ba người chớ!

Thế Ngọc bảo :

- Hai hay ba cũng đuổi đánh! Cố nhé...

Thế là bốn người rùng rùng chạy qua phía Đông bắc. Thấy động, bầy chó chạy theo sủa vang đánh thức mọi người trong trang trại.

Họ tưởng đạo tặc nhập nội nên hò nhau đốt đèn đuốc, lấy khí giới xô cảra khỏi nhà, nhốn nháo không biết đuổi theo hướng nào đành chạy dồn cảvề sân trước khu đại sảnh.

Phương Đức và lão bộc Lý An cũng từ hậu đường chạy ra xem có gì huyênnáo. Vừa lúc ấy Miêu thị cùng Phương gia tam kiệt nhảy từ trên mái nhàxuống.

Phương ông hỏi :

- Bắt được gian tế không? Mấy tên?

Miêu thị đáp :

- Có bóng người nhưng không biết được là mấy tên. Chúng biến ra khỏi trang rồi.

Phương ông nửa tin nửa ngờ :

- Có lý nào lẹ như thế được? Chẳng lẽ chúng chịu vào rồi ra không ư, hiền thê?

Thế Ngọc đáp thay mẫu thân :

- Thưa phụ thân, chắc chắn có gian đạo, mẫu thân và nhị vị huynh trưởng đều trông thấy. Chúng biến hiện như ma trơi!

Phương ông cằn nhằn :

- Hừ, thế mà bọn gia đinh gõ mõ cầm canh không biết gì cả để mà báo động!

Thế Ngọc thưa :

- Phụ thân không nên trách cứ họ. Đây không phải bọn đạo chích tầmthường chuyên đào tường, khoét ngạch mà là dạ hành phi thiềm tẩu bíchhữu hạng, qua lại nhẹ nhàng, phảng phất như thần, như quỷ. Bọn trangđinh canh phòng trên vọng lâu sao biết được?

- Ô hay! Thế sao mẫu thân con và các con biết đường lên mái nhà truy nã? Bọn Lý Tiểu Hoàn đó chăng?

Miêu Thúy Hoa nói :

- Thiếp nghe động trên mái nhà trung ương nên gọi các con dậy xem sự gì.

Tuy vậy tiếng động ấy rất giả tạo. Thiếp nghi không phải bọn Lý Tiểu Hoàn. Nếu là chúng, cớ sao bỏ đi ngay.

Thế Ngọc hưởng ứng :

- Các dạ hành khách vừa rồi biến hiện thật bất thường chứng tỏ là nhữngnhân vật có nghệ thuật điêu luyện cao siêu, không lẽ lại động mạnh đếnthế khi đang tẩu bích phi thiềm. Nếu là các anh hùng Tây Khương thì tấtmuốn xem sức phòng thủ trong Phương gia thế nào. Từ nay ta cần thậntrọng hơn nhiều. Ba anh em con sẽ lãnh nhiệm vụ tuần phòng suốt đêm mớimong có hiệu quả.

Miêu Thúy Hoa nói :

- Mẹ cũng chia nhiệm vụ canh phòng. Bốn mẹ con, mỗi người lãnh một canh là vừa sáng.

Mọi người bàn tán xôn xao một hồi, phân canh tuần tiễu khắp trang trại cẩn mật hơn trước.

... Các dạ hành khách ra khỏi Phương gia trang, truyền trên mấy dãy nhàthấp lụp xụp rồi nhảy xuống đường cái, chạ lẫn trong bóng tối về thẳngđường Thư Minh Kiều.

Đến nơi, họ nhẹ nhàng vượt tường Kỳ Hoa khách điếm, nhảy lên mái, lầnvào hành lang thượng lầu êm ru như bóng ma. Người đi trước đẩy nhẹ cánhcửa sổ cuốn, đu tay lên thành cửa vào phòng. Người thứ nhì theo sau đóng cửa cài then lại chặt chẽ.

Vặn ngọn đèn dầu lên như thường, ánh sáng tỏa khắp căn phòng rộng rãibày trí trang nhã. Người thứ nhất cởi giải trường kiếm, để võ khí đầugiường đoạn ngoảnh đầu lại bảo người thứ nhì :

- Ngu huynh xin có lời khen sư muội khéo tiên đoán rằng vị tất Phươnggia trang đã phòng thủ cẩn trọng trong mấy buổi đầu. Phương thái thái và Tam kiệt khinh thường bọn Tây Khương quá đáng và rất có thể lâm nguy.

Hai dạ hành khách đó chính là Song hiệp Lã Mai Nương và Cam Tử Long.

Bỏ thanh Yểm Nhật kiếm xuống đầu giường riêng của nàng, Lã Mai Nương đáp :

- Phương gia không bất cần đâu. Có lẽ họ cho rằng Lý Tiểu Hoàn chưa đếnTriệu Khánh nên chưa cẩn trọng lắm đó thôi. Họ tỉnh ngủ đó chứ? Nghechúng ta khẽ động trên mái là cả bốn người đều biết và lên mái đón tìmngay.

Cam Tử Long lắc đầu :

- Sư muội dễ dung thứ quá! Chúng ta xua cho bầy khuyển sủa khắp tiềnviện, hậu viện bao lâu, đến lúc động thật sự trên đại sảnh họ mới dựđoán có gian tế. Như thế không được!

Đáng lẽ họ phải chia phiên nhau tuần tiễu khắp gia trang mới mong sẵnsàng chống đối bọn Tây Khương. Cao Tấn Trung, Mã Hùng không phải kẻ tầmthường. Hẳn sư muội cũng đồng ý sư huynh về điểm ấy?

- Bởi vậy hành động của chúng ta trong Phương gia trang đêm nay rất hữuích. Sau buổi động hôm nay, chắc Phương thái thái và anh em Thế Ngọcthận trọng hơn.

Quả như Cam, Lã dự tính, Phương gia trang được phòng bị chu đáo hơn trước.

Nguyên khi đến Triệu Khánh phủ, Mai Nương, Tử Long bàn nhau trọ ở gần võ quán của Lữ Anh Bố để tiện kiểm soát bọn Lý Tiểu Hoàn vì Song hiệp dựđoán thế nào họ cũng đến nhà Anh Bố báo tin và có lẽ sẽ ở luôn tại đócho tiện hành động.

Cam, Lã bèn vào trọ ở Kỳ Hoa khách điếm tại đường Thư Minh Kiều. Từphòng trọ trên thượng lầu, Song hiệp có thể trông xế sang võ quán Lữ Anh Bố, kiểm soát kẻ ra người vào rất dễ dàng, thuận tiện.

Hai hôm sau, trong khi Tử Long, Mai Nương đang ngồi bên cửa sổ nhìnxuống góc ngã ba đường thì Lý Tiểu Hoàn và Tây Khương tứ hùng đi kiệu từ bến sông đến võ quán của Lữ Anh Bố.

Năm người vào võ quán và ở luôn trong đó.

Sau khi thảo luận, Song hiệp đồng ý dự đoán rằng nếu quả thật Lý TiểuHoàn có ý đánh Phương gia trang thì thế nào nàng cũng hoạt động ban đêmchớ không dám đương nhiên hoạt động ban ngày. Vì vậy, Cam, Lã nẩy ra ýkiến thử xem cách thức phòng bị hiện tại trong trang trại nhà họ Phươngnhư thế nào.

Luôn bốn hôm, Mai Nương. Tử Long thay phiên nhau ngồi sau rèm cửa sổnhìn sang võ quán Anh Bố rình mò, nhưng không thấy một người nào ra khỏi nhà họ Lữ nên đâm ra nghi ngờ.

Lã Mai Nương nói với Tử Long :

- Quái! Không lẽ bọn Tây Khương đến Triệu Khánh để ở lỳ trong nhà Anh Bố sao? Hay là họ đã thoát khỏi nơi đây bằng lối cửa sau, cửa bên nào đórồi? Sư huynh tính thế nào?

Suy tính giây lát, Cam Tử Long đáp :

- Không thể lượng đoán được. Đêm nay chúng ta sang thẳng võ quán dò la xem sao?

Mai Nương đồng ý, nàng nói :

- Nếu họ tính toán chuyện gì thì đã họp bàn từ lâu rồi, vị tất chờ tới bây giờ. Nhưng ta cứ qua xem họ còn đó hay không.

Bỗng Mai Nương ngừng bặt, nhìn xuống đường, một mặt giơ tay vẫy Tử Long lúc ấy đang nằm nghỉ trên giường :

- A! Kia rồi, vận áo lẹ lên để theo, sư huynh!

Tử Long vội nhỏm dậy bước lẹ đến bên Mai Nương nhìn theo nàng. Trước cửa võ quán, bọn Lý Tiểu Hoàn năm người vận thường phục đang đứng chuyệntrò. Cao Tấn trung chỉ ra phía Tây Hà lộ rồi cả năm người cùng đi theohướng ấy.

Tử Long vội lấy khăn bịt tóc, vận trường y đoạn xuống lầu. Chàng kín đáo theo dõi năm môn đồ Tây Khương.

Họ đi vòng qua đường nọ phố kia. Tử Long đi lẫn vào những người đi, thận trọng theo xa xa phía sau. Luẩn quẩn mãi, chàng bắt đầu thấy khó chịunghĩ thầm: “Có lẽ uổng công hôm nay theo bọn ác quái này dạo phốphường!”

Nhưng không, năm người ra khỏi khu thương mại đông đảo và đi về lối dẫnđến gia trang nhà họ Phương. Họ đi vòng từ mé tường bên tả ra đến mặttiền Phương gia trang nhàn nhã như du khách thường.

Lát sau, chúng nhận xét đã chán, năm môn đồ Tây Khương vào một tửu điếmthuộc khu nhà thấp cách mặt tiền trang trại độ trên trăm bộ.

Cực chẳng đã, Cam Tử Long cũng vào tửu điếm khác uống rượu suông chờ cho đến khi bọn Lý Tiểu Hoàn trở về, chàng mới trả tiền rượu đi theo. Nhưng khi vừa bước qua ngưỡng cửa tửu điếm, chàng chợt nẩy ra ý muốn thăm dòxem Lý Tiểu Hoàn, Cao Tấn Trung, Mã Hùng đã dò la những gì về Phương gia trang. Tử Long bèn sang thẳng tửu điếm nọ. Cũng may trước kia đến thămMiêu Thúy Hoa, chàng và Lã Mai Nương không vào tiệm ấy bao giờ nên chủquán không biết chàng là ai.

Ngó chủ quán đang ngồi ở quầy hàng, Tử Long gọi món nhấm và bảo tên tiểu nhị :

- Khát quá, lẹ tay nghe! Uống xong ta còn vào Phương gia trang hỏi bán mấy thuyền gạo.

Nghe nói đến Phương gia trang là nơi quá quen biết, chủ quán hân hoan hỏi chuyện họ Cam :

- Quý khách buôn gạo từ đâu về Triệu Khánh?

- Từ Bình huyện qua, tôi thường buôn đường Quảng Châu, nhưng chuyến nàynghe nói đến Phương gia trang nên quyết định bắt mối, nếu buôn bán lờigiá, tôi sẽ tiếp tục chở thẳng gạo về đây.

- Chao ơi! Thế thì quan khách không may rồi. Không hiểu ai mách mối bậyvới quan khách, chớ tôi biết rằng không bao giờ Phương ông mua gạongoài. Họ Phương có nhiều ruộng đất trong địa hạt, hàng năm thừa thóclúa vẫn bán cho toàn khu này, chẳng lẽ mua gạo ngoài sao?

Tử Long uống hớp rượu, khà một tiếng đoạn nói :

- Chà! Thế thì bực thật. Có lẽ người ta bầy mưu gạt tôi đây!...

Chủ quán lẹ miệng :

- Chẳng cứ gì một mình tiên sinh, hồi nãy có năm người hàng tơ lụa vàobốn điểm hỏi thăm Phương gia trang để bán sỉ mới tức cười chớ! Phươngông là đại thương gia về món tơ lụa, phủ Tiêu Khánh ai mà không biết?Vậy mà có kẻ xúi dại người ta thế đấy.

Cam Tử Long vờ hỏi :

- Toán bốn người đàn ông và một phụ nữ phải không?

- Dạ, chính họ. Tiên sinh cũng quen biết?

Cam Tử Long lắc đầu :

- Tướng mạo họ dữ dằn quá. Nếu tiên sinh không nói là nhà buôn thì thì tôi tưởng họ là những tay mãi võ giang hồ lãng tử.

- Thưa, có thể họ giỏi võ nghệ cho nên trong khi nói chuyện, vị nương tử đứng tuổi có hỏi thăm về tin đồn trong Phương gia trang có những nhânvật võ dõng. Thời buổi này buôn bán xuôi ngược hải hồ nếu không biếtnghệ chắc gặp nhiều khó khăn. Phần tôi, cho đó là chuyện thường.

Cam Tử Long vờ vĩnh để thúc đẩy câu chuyện :

- Chà! Biết qua loa vài ba thế võ sao gọi là biết nghề được? Chắc họ cũng chẳng hơn gì chúng tôi!

Ham chuyện và ra vẻ thông thạo, chủ quán phản đối :

- Họ đã hỏi thăm rất nhiều về các nhân vật võ dõng trong Phương giatrang. Chú ý đến những người tài nghệ trong trang, tất họ không phảihạng xoàng. Trong vùng này không ai lạ gì Phương thái thái và ba vị công tử nhà ấy. Họ còn hỏi thăm các vị công tử đi xa đã về rồi hay chưa...

Cam Tử Long ngắt lời :

- Tiên sinh trả lời thế nào?

- Tôi nói là ba công tử mới về, mà họ mới về thật.

Cam Tử Long đổi giọng :

- Việc Phương gia trang can dự chi đến năm người ấy mà hỏi cặn kẽ vậy? Tiên sinh không e rằng họ dò la để giở trò đạo tặc ư?

Chủ quán thản nhiên :

- Trời ơi! Nếu họ hỏi về gia đinh khác, tôi phải dè dặt thật, nhưng đâylà Phương gia trang, đạo tặc hết số mới dấn thân vào nơi ấy. Quý kháchcó nghe nói vụ tiểu anh hùng người Quảng Đông đả lôi đài ở Hàng Châu năm ngoái không?

Cam Tử Long cười thầm :

- Không. Thế sao?

Chủ quán trịnh trọng nhìn Tử Long hồi lâu như cố ý để người nghe phảinóng ruột. Mãi sau mới ra vẻ mình là người thạo thiên hạ sự, chậm rãi mà rằng :

- Vị tiểu anh hùng ấy chính là Phương gia tam đệ công tử, mỹ danh ThếNgọc. Quý khách coi, đạo tặc vào Phương gia trang tôi chắc chắn chúng sẽ không còn lối ra.

Dứt lời, chủ quán chăm chú nhìn Tử Long, chờ phản ứng về tin tức mới lạcủa mình, nhưng y hoàn toàn thất vọng khi thấy Cam Tử Long chỉ ừ hừ choqua chuyện rồi lờ hẳn không hỏi ha gì thêm nữa.

Chàng đăm nhìn thẳng ra phía cổng Phương gia trang nhắp thêm ngụm rượu, đoạn trả tiền đi thẳng.

Chủ quán lẩm bẩm nhìn theo :

- Hừ! Người đâu mà kỳ dị! Lúc nói lúc hỏi như khướu, lúc lầm lì khóthương quá! Câu chuyện lôi đài hay đến thế mà không biết thưởng thức!Ngu tệ!...

Tức mình chủ quán lững thững vào nhà trong, nhưng chợt nghĩ thầm: “Ủa, hay chính y là tên đại đạo?”

Nghĩ đoạn, chủ quán rảo cẳng ra cửa quán nhìn theo Tử Long, xem đi lối nào, nhưng họ Cam đã mất dạng. Chủ quán mắng theo :

- Đồ quỷ! Ma bắt cho rồi!... Ờ ta phải qua bên trang trại báo tin nàymới được. Âu cũng là việc nên làm và nhân dịp gây thêm cảm tình. Sốngtrên đời phải có lân bang lối xóm chớ!

Không do dự, chủ quán gọi vợ ra trông tiệm, vớ lấy chiếc mũ quả dưa đội lên đầu, xốc áo và lững thững đi ra cửa.

Vừa đi được mấy bước thì bà nội trợ cao lớn, phì nộn cất tiếng the thé gọi giật lại :

- Này đi đâu mà vội vàng thế? Quốc gia thì có chúa, gia đình thì phảicó... đàn bà chớ! Bộ cứ đàng hoàng kêu người ta ra quầy hàng rồi điềmnhiên nón, áo chỉnh tề đi... xuống như thế hay sao?

Bị câu gọi bất ngờ như thiên lôi lướt bên tai, chủ quán giật bắn người lên, vội vàng trở bước đấu dịu :

- Trần đất quỷ thần ơi, làm chi om sòm vậy! Người ta qua Phương gia có việc cần kíp mà! Đi đâu giờ này nữa mà la lối!

Mụ chủ quán càng khó chịu, mặt đỏ ửng sang tím lịm :

- Có việc chi qua Phương gia, hãy giải thích rõ ràng tôi nghe thử nào,và đừng ỡm ờ, gái già này không dễ tin đâu nhé! Ấp úng nói không trôiđừng trách kẻ này... nặng tay nghe?

Chủ quán tái mặt :

- Trời ơi! Công chuyện nguy hiểm tầy trời không cho người ta đỡ ngay cho được việc, còn... nhõng nhẽo mãi.

Dứt lời, chủ quán đưa mắt nhìn mấy tên tiểu nhị để sĩ diện, làm oainhưng cái oai ấy chỉ tồn tại trong chớp mắt rồi tan tánh trước câu quátđinh tai của mụ chủ :

- Bộ gái này thèm nhõng nhẽo ư? Thử nhìn kỹ cái mặt này xem có nhõng nhẽo không?

Lão chủ quán đấu dịu :

- Không nhõng nhẽo thì... la lối chớ sao? Thứ nào cũng một nghĩa nhưnhau mà? Người ta sang Phương gia trang để nói về một vụ đạo tặc cơ mậttối ư cần kíp. Lôi thôi mãi.

Muốn biết hãy vô nhà trong, người ta... tường trình cho mà nghe.

Mụ chủ nói :

- Được lắm, không nói lôi thôi. Nếu qua thăm Phương ông thì cứ đi, nhưng cấm không được lấm lét nhìn con a hoàn thường sang đây ăn tô mì đó,nghen? Luôn tiện hỏi vay thêm Phương ông ít nhiều để sửa sang cửa tiệmcho thêm phần mỹ quan nhé!

Rũ áo, dậm chân đi thẳng, chừng đến quá nửa đường chủ quán mới hoàn hồn, ngoái đầu lại tiệm nhà, đưa tay tả vuốt râu cằm lưa thưa cho vểnh trởra, lượm vợ, lẩm bẩm mắng :

- Đàn bà chi mà đã ác lại nhiều lời thế, không sợ sau này thành... ácphụ hay sao! Đi đâu chút xíu cũng mè nheo, tưởng như là trai tơ... nhiều lắm ấy! Khỉ ơi là khỉ!...

Vừa đi vừa tấm tức, bất chợt đã đến trang môn, chủ quán hỏi gia nhân canh cổng :

- Phương gia chủ có nhà không?

- Thưa có, mời Nhiêu tiên sinh vào thẳng đại sảnh, người quen cả mà!

Họ Nhiêu sửa sang lại y phục tề chỉnh, đoạn xốc vạt áo trường y bước vào trong trang, vừa đi được một quãng ngắn thì gặp ả a hoàn quen thuộc.

Nhiêu chủ quán toe toét :

- Chào nương tử, sao độ này không qua tiệm... ăn mì?

A hoàn nguýt dài :

- Tôi chịu thôi. Ăn thì phải trả tiền mà còn có ngày... ăn cả đêm là khác! Tiên sinh muốn hỏi ai?

Họ Nhiêu cười tít mắt lại, toàn thân rung rinh :

- Tôi xin yết kiến Trang chủ, cô nương dẫn đường cho tôi theo kẻo... lạc.

- Quen quá rồi mà, vẽ chuyện dẫn đường làm chi!...

Dứt lời, a hoàn ngây nguẩy đi thẳng. Nhiêu chủ quán suýt xoa tiếc rẻ, nhìn theo mãi mới đi thẳng vào đại sảnh.

Vợ chồng Phương Đức và ba anh em Thế Ngọc đang quây quần hỏi chuyện,thấy chủ quán Nhiêu Thọ vào thì đứng cả lên. Nhiêu Thọ khúm núm chào.

Phương ông niềm nở mời ngồi :

- Nhiêu tiên sinh qua thăm chắc phải có sự lạ rồi.

Nhiêu Thọ đưa tay lên gãi gáy :

- Dạ, quả có thế. Thưa... có lẽ nguy hiểm lắm...

Miêu Thúy Hoa và ba con trai nhìn nhau mỉm cười, cáo lui vào nhà trongtoan để mặc Phương ông tiếp chủ quán, nhưng Nhiêu Thọ vội ngăn lại :

- Thái thái và các công tử đừng vội đi. Việc mà tôi sắp nói đây liên can đến thái thái và công tử.

Thấy chủ quán nhiều sự, Phương Hiếu Ngọc nóng ruột hỏi :

- Chuyện chi nguy hiểm và liên can đến chúng tôi, Nhiêu tiên sinh?

Nhiêu Thọ bèn thuật lại câu chuyện mấy người hỏi thăm hồi nãy vì nhất định quy tội cho người sau cùng là tên gian đạo nguy hiểm.

Hiểu ngầm là việc gì, Miêu Thúy Hoa đưa mắt ra hiệu cho anh em Thế Ngọc im lặng và bảo Nhiêu Thọ :

- Cám ơn tiên sinh mách chuyện, nếu chúng trở lại lần nữa xin báo ngay cho chúng tôi hay.

Thấy được việc rồi, Nhiêu Thọ cáo từ ra về.

Chờ chủ quán đi khỏi, Phương ông lo lắng hỏi vợ con :

- Nhiêu Thọ líu ríu nói gì vậy? Nào tơ lụa, nào gạo thóc lại thêm sáungười nào gian đạo, nào nguy hiểm... Gã đưa chuyện chi thế?

Miêu Thúy Hoa đáp :

- Nhiêu chủ quán nói ấp úng, phu quân không nghe ra là phải. Nguyên docó mấy người đến tiệm y uống rượu hỏi chuyện Phương gia trang nên y ngờlà gian tế, qua đây mách cho ta đề phòng, có thế thôi.

Phương ông cau mặt :

- Theo ý tôi, chúng là nội bọn Lý Tiểu Hoàn, lẽ nào hiền thê không suy luận ra?

Thiệt tình Miêu Thúy Hoa không muốn để chồng lo buồn mãi về câu chuyện thù hằn, nay biết tránh cũng không được, nàng đành nói :

- Thiếp không chắc là bọn chúng nên không dám quả quyết.

Phương ông ôn tồn :

- Giặc đến thì đánh, không có chi phải giấu diếm lo ngại. Điều quantrọng hơn hết là bốn mẹ con đã thảo hoạch mưu kế nghinh chiến chưa? Theo như tôi hiểu biết thì bọn phò tá Lý Tiểu Hoàn bản lãnh cao siêu, mạnhhơn các người chớ gì? Vậy ta nên dùng mưu đối phó. Chúng xâm nhập đấtlạ, ta hãy áp dụng kế phục binh. Dù ta không thắng, chúng cũng không làm nổi chi mình. Hiền thê nghĩ sao?

- Dạ, mẹ con thiếp đã bàn luận, phân công phòng thủ và áp dụng mưu kếđó. Thiếp ngờ rằng nay Lý Tiểu Hoàn và đồng bọn sẽ khởi sự, phu quân hãy an tâm ở trong nhà và mặc mẹ con thiếp đối phó.

Phương ông cương quyết :

- Ta không sợ đâu! Mẹ con ngươi đừng lo và cố gắng chống đánh...

* * * * *

Nói về Cam Tử Long từ tửu điếm Nhiêu Thọ về một mạch đến quán trọ.

Lã Mai Nương ngồi bên cửa sổ hỏi :

- Sư huynh đi đâu về trễ thế? Năm môn đồ Tây Khương về võ quán Anh Bố được một lúc khá lâu rồi.

Cam Tử Long thuật lại chuyện chàng theo dõi nội bọn Tiểu Hoàn và câu chuyện tại tửu điếm Nhiêu Thọ cho nàng nghe.

Mai Nương đẩy ghế đứng dậy :

- Nếu vậy, ta nên dùng bữa sớm đi còn nghỉ ngơi. Chắc đêm nay hữu sự. Bây giờ cũng chiều rồi.

Đêm hôm ấy, sang đầu canh hai, trong phòng trọ của Cam, Lã đèn tắt tốiom, nhưng hai người núp sau rèm cửa sổ, chăm chú quan sát bên võ quánAnh Bố.

Quả nhiên, chỉ nội một khắc canh sau, năm bóng đen lần lượt xuất hiện trên mái võ quán như năm bóng ma Cam Tử Long nói :

- Bọn chúng ba tên sử dụng đoản khí, hai tên dùng giáo thì phải?

- Đúng là giáo rồi. Sư huynh không nhớ Lã Tứ Nương đại sư có lần dạyrằng Tây Khương phải chuyên giáo pháp Kim Xà? Trông dáng hai người cầmgiáo, sư huynh có nhận ra ai không?

- Cao Tấn Trung và...

Mai Nương nói tiếp :

- Tên đứng đầu là Mã Hùng. Hừ! Đêm nay ta có việc thử xem giáo pháp Kim Xà lợi hại dường nào!...

Trời quang đãng không vẩn lấy một đợt mây, muôn vạn vì tinh tý lấp lánhtrong không trung, bóng năm môn đồ Tây Khương nổi rõ rệt trên nóc võquán. Họ lần lượt chuyển xuống dãy nhà thấp hơn, chạy nối đuôi nhau rakhỏi đường Thư Minh Kiều.

Song hiệp Mai Nương, Tử Long đai nịt dạ hành gọn gàng, lưng đeo trườngkiếm, vượt cửa sổ ra ngoài hành lang nhìn theo. Trong khi Tử Long khépcánh cửa sổ lại, Lã Mai Nương bảo nhỏ :

- Cao Tấn Trung dẫn đầu, Mã Hùng đoạn hậu, Lý Tiểu Hoàn đi trung ương. Có lẽ Cao, Mã điều khiển trận đánh này chăng?

- Dĩ nhiên Lý Tiểu Hoàn phải nhường quyền điều khiển trận đánh cho haingười ấy. Tuy ta chưa được biết tài sức hai người cùng đi với Cao TấnTrung, Mã Hùng (chỉ Bạch Dũng, Phương Thất) nhưng căn cứ vào cách xếpđặt hành động chúng đêm nay thì đủ luận rằng hai người ấy không đồng mức với Cao, Mã.

Mai Nương nói :

- Dù không đồng mức cao đồ, nhưng Bạch Mi lão sư đã phái họ cùng đi vớinhau tất không phải hạng thường. Ít nhất cũng phải cấp dưới. Nào theochứ, sư huynh?

- Mời sư muội mở đường, ngu huynh sẵn sàng rồi.

Vượt lan can hành lang, Song hiệp băng mình xuống mái, chuyền xuống tường hoa vả xuống mặt đường.

Hai người chạy sát bên tường lẫn mình trong bóng tối, theo bọn Cao TấnTrung. Hai toán, kẻ trước, người sau cách nhau quãng khá xa.

Ra tới đầu đường Thư Minh có cây thạch kiều, năm môn đồ Tây Khương chuyền xuống đường rồi lên cầu.

Giữa lúc ấy, từ phía đầu bên kia, có hai người khoác tay nhau chệnhchoạng đi ngược lên cầu. Họ vừa đi vừa líu lo ríu lưỡi hát không thànhcâu.

Tới giữa cầu thì bên ngược chiều gặp nhau. Bọn Cao Tấn Trung chạy vùnvụt trên mặt cầu như năm luồng gió mạnh khiến hai anh chàng say rượu nọphát hoảng, dìu nhau khật khưỡng chạy xuống dốc thạch kiều.

Một anh líu lưỡi nói :

- Gớm... gớm khiếp! Lũ... lũ ma... ma nào vừa... vừa bay qua... qua cầu thế... hả... hả Tiểu Tam?

Người thứ hai say không kém, trả lời :

- Nói... nói cần nào!... Đâu... đâu phải... ma? Cái... cái gì đấy...chứ! Hay... hay là... là gió... gió lốc? Thôi... thôi về đi... hay là... là nhậu nữa... hả... hả Lão Nhị?

Núp sau gốc cây đầu thạch kiều, Song hiệp nhận ra đó là hai ông ma men,nên không cần thận trọng liền cầm tay nhau phi hành lên cầu đuổi theobọn môn đồ Tây Khương.

Một lần nữa, hai bợm nhậu phát hoảng, hè nhau chạy nhưng chân mềm nhũn thành thử cả hai vấp phải nhau, lăn kềnh ra mặt đường.

Qua thạch kiều, Mai Nương, Tử Long thấy bóng năm người còn thoáng gầnhòa mình trong tối ở xa xa phía trước. Nhưng cùng lúc ấy, bọn Cao TấnTrung bỏ mặt đường, nhảy lên nóc nhà chuyền lần vào phía trong.

Sợ mất hút đối phương, Song hiệp phi thân luôn lên nóc dãy nhà kế bênđường nhìn theo, Mai Nương theo hướng bọn Cao Tấn Trung mà rằng :

- Họ chuyển băng qua xóm nhà này để tránh đường vòng. Theo luôn sư huynh!

Dứt lời, nàng băng mình vùn vụt chạy trước, Tử Long chạy đoạn hậu cách chừng hai sải tay.

Ra khỏi khóm nhà đông đảo, năm môn đồ Tây Khương lại chuyền xuống đường. Lần này, họ chạy thẳng ru hướng Tây nhắm nẻo Phương gia trang, thỉnhthoảng cả năm cùng ngừng bước nhìn quanh quan sát rồi mới tiếp tục chạytiếp.

Song hiệp theo sau cánh chừng ba mươi trượng. Mỗi lần toán người phíatrước ngừng chạy quan sát, Mai Nương, Tử Long lại ngồi thụp xuống hoặcnúp sau các thân cây để tránh tầm mắt nghịch. Không mấy chốc Phương giatrang đã hiện lù lù trước mặt.

Bọn Cao Tấn Trung tụ cả lại dưới một gốc đa lớn, cành lá um tùm xòe ra chung quanh như chiếc tán khổng lồ.

Từ gốc đa vào đến chặng đường phía tả Phương gia trang còn cách đến mươi trượng.

Cao Tấn Trung nói :

- Quan sát ban chiều, phía này trống trơn hơn cả. Bây giờ từng người một chạy vào sát chân tường, sau đó ai nấy đều theo tôi nhập trang.

Nên nhớ, đây là một trận đánh báo thù chớ không phải một vụ ám sát. Đếnban đêm cốt ý cho địch thủ bị thách chiến bất ngờ, hoang mang do đó tacó lợi thế.

Chừng nào vào tới khu trung ương, ta sẽ kêu đích danh Miêu Thúy Hoa,Phương Thế Ngọc ra hỏi tội. Nếu thật lão chủ quán ban chiều nói đúng,đối phương tổng cộng có bốn người. Tuy vậy, ta phải tĩnh trí phòng bị lỡ mắc phục binh.

Chuyến này mà không thành công thì khó lòng tạo nổi một cơ hội khác nữa, tôi mong rằng ai nấy đều rán sức cho khỏi mang tiếng hữu công vô ích.Đánh bất ngờ đêm nay, chắc mẹ con Thế Ngọc hết đường mong người cứu trợ.

Lý Tiểu Hoàn nói :

- Tôi dành phần đánh Miêu Thúy Hoa. Chừng nào thúc thúc quần cho PhươngThế Ngọc mệt rồi, xin nhường nó lại cho tôi. Đích tay moi gan tên tiểutử ấy tôi mới hả dạ về trận Vô Địch đài năm ngoái.

Cao Tấn Trung ra lệnh :

- Trong trường hợp cấp bách, nếu cần được phép dùng ám khí. Bây giờ, Mã sư đệ tiến bước đến chân tường. Canh ba sắp điểm rồi.

Tức thì Mã Hùng vác giáo chạy như biến đến giáp tường hoa Phương giatrang. Sau đến Bạch Dũng, Phương Thất, Lý Tiểu Hoàn và cuối cùng Cao Tấn Trung, người nào cũng võ khí tuốt trần.

Đứng sát lưng vào chân tường cao hơn trượng, năm người nghe ngóng giâylát, Cao Tấn Trung ra hiệu cho mọi người theo mình, đoạn phi thân lênmặt tường nhẹ nhàng như én liệng. Mã, Phương, Bạch, Lý nhảy theo sau.

Cao Tấn Trung nói nhỏ :

- Xuống. Nhảy ra xa, lỡ chân tường có đào hào.

Năm người cùng chuyền xuống đất, nhập trang. Ngồi thụp xuống cỏ, nghengóng không thấy gì lạ, Cao Tấn Trung chỉ lên mái dãy nhà ngang cách đóchừng bốn trượng, rồi thoăn thoắt đi tiên phong tiến đến gần dãy nhà,phi lên mái. Đồng bọn bốn người theo sát và cùng nằm úp dọc theo sườnmái.

Toàn khu trang trại tối om yên lặng,không một tiếng chó sủa, không một ánh đèn le lói, màn đêm bao trùm muôn vật.

Yên trí, năm người chạy theo nóc mái hết dãy nhà, chuyền vào khu trung ương núp sau ngọn giả sơn cực lớn.

Cao Tấn Trung vẫy mọi người theo mình, nhảy lên nóc mái lục lăng đình gần đó cho tiện quan sát.

Trong cảnh yên lặng khác thường ấy, năm người cùng có cảm giác khó chịumà không một ai hé lời. Sau cùng,Lý Tiểu Hoàn nóng ruột, ghé tai Mã Hùng mà rằng :

- Sự yên lặng này kỳ quá. Tôi có cảm thấy như có nhiều cặp mắt bí mật theo dõi chúng ta.

Mã Hùng im lìm, mắt trợn trừng trừng dữ tợn, phản chiếu ánh sao đêm.Phương Thất, Bạch Dũng khó chịu nhìn nhau, rồi lại nhìn khắp chung quanh như muốn cố dùng cặp mắt hữu luyện thâu suốt mọi vật trong đêm tối mịtmù.

Cao Tấn Trung thì thào bên tai Lý Tiểu Hoàn :

- Có sự gì khác thường thật. Có lẽ đối phương phòng thủ chặt chẽ, nhưng cần chi? Ta đến đây thách đấu giữa đêm khuya...

Họ Cao chưa dứt lời thì một vật gì rớt, đánh cộp một tiếng xuống mái nhà trung ương.

Giữa đêm khuya yên lặng, tiếng động ấy vang lên khá mạnh và có hiệu lực, khiến cả năm người đang nằm sấp trên mái lục lăng đình, đều giựt mìnhđánh thót một cái. Họ còn khó chịu hơn nữa là vật đó, sau khi rớt xuốngmái, còn lăn lốc cốc trên ngói như muốn đánh thức, khua các người trongtrang trở dậy...

Theo sau các môn đồ Tây Khương, Mai Nương, Tử Long vượt tường vào Phương gia trang, nhưng chuyến này đi ngược chiều với bọn Cao Tấn Trung. Thuộc đường trong trang, hai người vòng lối sau sang mé bên hữu, đoạn leo lên cành cây hòe lớn, núp sau khóm lá quan sát ngay gần mái đại sảnh.

Lúc, Cao, Mã, Bạch, Phương, Lý phi thân lên nóc lục lăng đình, Song hiệp trông thấy rõ ràng.

Mai Nương bảo Tử Long :

- Hình như Phương gia trang có phòng bị. Tình hình khác hẳn đêm nọ, toàn trang tối om và rờn rợn thế nào ấy. Bọn Cao Tấn Trung có lẽ cũng cảmthấy thế nên nằm lì trên mái đình nghe ngóng. Chúng mưu đồ gì đây?

Cam Tử Long suy nghĩ giây lát :

- Vào trong nhà thì vị tất đã vào nỗi, ngu huynh chỉ dự đoán chúng độtnhập khai chiến ban đêm để lung lạc tinh thần Phương thái thái và anh em Thế Ngọc.

Mai Nương ngửng đầu nhìn lên ngọn cây hòe, đoạn nói :

- Lực lượng Phương già yếu hơn đủ mọi phương diện, can chi nhiều sự bàytrò đánh đêm, nếu chúng không chủ ý ám sát đối phương để trả thù mộtcách rùng rợn hơn và tránh luôn mọi phiền toái về sau?

- Không thế đâu! Họ đánh đêm để tránh mọi can thiệp bất ngờ như hôm ở Kim Môn điếm. Tránh cũng chẳng được mà!

- Anh em ta giúp họ Phương thật, nhưng cũng không nên mặc tình họ sáthại thêm môn đồ của Tây Khương, có thế mới thực hành đúng nguyên tắc của sự phụ chúng ta. Trong tình trạng này, các nhân vật Phương gia dám núptrong nhà và phát tên hạ thủ địch. Đó là một hành động nên ngăn cản. Đểtiểu muội thử coi.

Mai Nương lấy trong túi 'Bách bảo một viên đá, liệng thẳng xuống giữa mái đại sảnh cốt ý xem phản ứng của đôi bên ra sao.

Chính viên đá ấy đã khiến bọn Cao Tấn Trung giựt mình, biết hình tích đã bại lộ, năm người sẵn sàng đối phó.

Bỗng nhiên, ở phía dưới, một bầy chó được thả từ đâu rầm rộ chạy ra sân rộng, gầm gừ sục sạo khắp mọi chỗ.

Chúng chạy vòng quanh khu giả sơn đánh hơi từ đó xô tới lục lăng đình, chõ mũi lên mái sủa ầm ĩ.

Tức mình, Mã Hùng rút luôn hai ngọn phi tiêu gài ở đai đeo tréo trước ngực, nhắm hai con chó đầu đàn liên tiếp phóng nhanh.

Trúng thương, hai con vật tinh khôn ấy kêu vội bỏ chạy, thành thử tả đoàn cùng chạy theo.

Giữa lúc ấy, từ trên mái nhà trung ương, một bóng đen xuất hiện chạy vùn vụt tới đầu mái, trông sang mái lục lăng đình, quát :

- Gian đạo! Các người bị bao vây rồi, không xuống chịu trói còn chờ chi nữa?

Không cần dè dặt nữa, Cao Tấn Trung ra hiệu cho Mã Hùng, Phương Thất,Bạch Dũng ở nguyên lại chỗ, đoạn cùng Lý Tiểu Hoàn nhảy thẳng xuống sân, đứng xây lưng vào nhau, quan sát tứ bề.

Lý Tiểu Hoàn lên tiếng :

- Người nào đó hãy xuống đây cùng ta đấu trăm hiệp chơi!

Người trên mái nhà cười khanh khách :

- Lý Tiểu Hoàn! Ta cứ ngỡ là ai. Đêm hôm, mi bắt chước phường đạo chích nhập trang trại ta toan tính chi đây?

Lần này, Tiểu Hoàn nhận ra tiếng Miêu Thúy Hoa nên bừng bừng nổi giận :

- Thúy Hoa! Đã nhận ra ta, mẹ con ngươi liệu tự trói nạp mạng, mau! Chớ để chúng ta phải ra tay!

Nghe Tiểu Hoàn phách lối đáng ghét, Miêu Thúy Hoa - vì người đứng trên mái sảnh chính là nàng - mỉa mai :

- Tại Hàng Châu, mẹ con ta còn chẳng biết sợ mi, nữa giờ đây mi tự dẫnthân đến miệng hùm? Bộ mi không còn trí nhớ nên quên trận chạy bán sanh, bán tử mới đây ở Kim Môn điếm rồi chăng? Coi đây!

Dứt lời, Miêu Thúy Hoa nhảy lạng người xuống sân...

Lần này, Cao Tấn Trung mới biết mặt họ Miêu, nàng cùng trạc tuổi và cũng hùng dũng như Lý Tiểu Hoàn nên khen thầm.

Chân vừa chạm đất, Thúy Hoa múa đôi song đao đánh liền. Tiểu Hoàn ungdung hoa đơn đao đánh lại. Hai nữ môn đồ Tây Khương, Thiếu Lâm giápchiến dữ dội.

Ba thanh đao nào đánh, nào gạt, va chạm kêu xoang xoảng rợn người. Hainữ tướng hầm hè, giao chiến kịch liệt không khác chi hai con hùm cái.Một bên quyết báo thù cho cha, chồng, một bên quyết tự vệ.

Đấu thủ nào cũng hăng hái, hùng hổ muốn dành phần thắng.

Chuyến này, Miêu Thúy Hoa không nhân nhượng như thời kỳ ở Hàng Châu nữa. Nàng cần phải thắng một kẻ cố chấp, coi mẹ con nàng là kẻ thù bất cộngđái thiên, thắng để bảo vệ an ninh cho nàng và gia đình thân quyến củanàng...

Ngay từ khi Miêu, Lý hai nữ tướng chưa khởi chiến, trong trang đã đánhmõ báo động, tráng đinh cầm khí giới, bật lửa đốt đuốc sáng trưng từ mọi phía kéo tới bao vây quanh sân.

Cao Tấn Trung cầm ngang cây giáo sắt Kim Xà áp trận phòng vệ Lý TiểuHoàn. Chàng phân vân không hiểu vì lý do gì ba anh em Phương Thế Ngọcvắng mặt đêm nay. Chúng ở Quảng Châu chưa về? Về rồi nhưng phục binhtrong trang? Hay chúng mưu tính gì đây?

Không dự đoán được, Tấn Trung đành thận trọng đề phòng bất trắc.

Tạch!... Tiếng dây cung khô khan nghe rõ mồn một. Lẹ như cắt Tấn Trungngồi thụp xuống vừa tránh đúng lúc mũi tên từ một cửa nào đó trên cănnhà lớn do kẻ bí mật nào đã phát ra. Mũi tên bắn trượt cắm phập vào mộtcây cảnh trên hòn giả sơn.

Đứng phắt dậy, Tấn Trung nhìn lên hành lang chưa kịp nhận xét thì mũi tên thứ nhì đã nhắm cổ họng chàng bay vút tới.

Tấn Trung hoa đốc giáo gạt bắn mũi tên vọt đi xa.

Nổi giận đùng đùng :

- Tên cẩu tặc nào hèn mạt dùng cung tên ám toán? Cao lão gia có sợ đâu! Nếu là hảo hán hãy ra đây thử sức coi?

Một tiếng thét vang nổi dậy, một bóng người từ trên mái đại sảnh nhảy xuống sân :

- Phương Thế Ngọc tới đây!

Cao Tấn Trung nhảy vọt sang bên tránh ngọn Hồng côn nguy hiểm, dũng mãnh vụt xuống đỉnh đầu, đoạn xiên thẳng mũi giáo thép sáng loáng vào ngựcđối phương theo thế Bạch Xà Tiến Động.

Đảo dốc côn, Thế Ngọc gạt bắn ngọn giáo địch sang bên, đồng thời quậtchéo sang bên một côn vào sườn địch. Đó là thế Thần Đồng Đá Hổ.

Tấn Trung dùng đốc giáo đánh bật ngọn côn sang bên, tiện tay xóc luônmột mũi giáo vào bụng đối phương theo thế Thanh Long Điểm Thủy cực kỳlợi hại.

Vốn biết Cao Tấn Trung bản lãnh rất cao siêu và dũng mãnh, Thế Ngọc giao đấu thận trọng, dù chẳng thắng thì cũng cầm cự được lâu. Chàng cố ý dồn Cao Tấn Trung xây lưng vào phía đại sảnh, nhưng họ Cao tinh khôn tránhđược lối dần chiến ấy ngay.

Bỗng Thế Ngọc chống côn nhảy vút ra khỏi vòng chiến. Tấn Trung toan theo đánh thì vừa lúc một mũi tên nữa nhắm màng tang chàng bay tới. Gạt bắnmũi tên đi xa, Tấn Trung chỉ mặt Thế Ngọc mắng lớn :

- Ta đâu có sợ cái trò bắn sau lưng? Coi đây.

Dứt lời, Tấn Trung lia luôn một đốc giáo ngang mắt cá chân địch. ThếNgọc nhảy vút lên cao tránh đòn tảo địa, nhưng bị luôn đối phương đâmliên tiếp mũi giáo vào yết hầu.

Hai thế đánh dồn dập, liên tiếp cực kỳ lợi hại, Thế Ngọc dùng toàn lực đành bật giáo địch sang bên và nhập nội xáp chiến dữ dội.

Tấn Trung khen thầm tiểu anh hùng tài sức rất đồng đều. Chàng nhận rangọn côn của Thế Ngọc bằng gỗ lên nước bóng loáng màu đỏ sẫm, nên dùnglực quật mạnh giáo sắt nhiều lần vào cây côn địch, cố ý làm cho địch thủ phải chùng tay, không ngờ Thế Ngọc sử dụng cây Hồng côn bằng gỗ ThiếtMộc (gỗ chai) rất tài tình, mạnh mẽ.

Hai môn võ khí va chạm vào nhau chí chát y hệt hai thứ bằng sắt. ViệcThế Ngọc chống trả rất hiệu lực này khiến Cao Tấn Trung ngạc nhiên hếtsức.

Tự xét mình không phải địch thủ của Tấn Trung, Thế Ngọc giao chiến cựckỳ thận trọng, rút kinh nghiệm ở trận Kim Môn điếm bên Quảng Châu.

Đứng trên mái lục lăng đình, Mã Hùng, Phương Thất, Bạch Dũng quan sáttrận chiến thấy Lý Tiểu Hoàn đấu ngang tay với Miêu Thúy Hoa. RiêngPhương Thế Ngọc, bản lãnh chưa đạt tới mức cao siêu, kém Cao Tấn Trung,nhưng trận đấu mới khởi chưa được bao lâu, Thế Ngọc giao chiến rất cẩnthận không phí sức, nên tiểu anh hùng chưa đến nỗi kém sút mà còn cầm cự được lâu hơn thế nữa.

Tuy bản lãnh trội hơn đối phương, Cao Tấn Trung vừa giao chiến vừa phảichú ý phòng bị ám tiễn, nên không hoạt động được như ý muốn. Mã Hùngbiết vậy bèn bảo Bạch Dũng phong đao dồn Thế Ngọc vào tình trạng khókhăn để đối lại với ám tiễn của địch.

Về ngón phóng đao, Bạch Dũng cũng lợi hại không kém gì môn phi tiêu củaMã Hùng nên mừng rỡ trổ nghề luôn. Chờ lúc Thế Ngọc mải gạt ngọn giáocủa Tấn Trung, Bạch Dũng bèn nhắm vai hữu y phóng mạnh một mũi Liễu Diệp đao

Vừa hay lúc đó, Phương Mỹ Ngọc đứng trên hành lang thấy kịp la lớn :

- Tam đệ coi chừng ám khí!...

Vốn biết kẻ địch đứng cả trên mái đình, Thế Ngọc vẫn chủ tâm đề phòng.Chợt nghe Mai Nương la, tinh ý hiểu ngay nên thoái luôn hai bộ hất ngược ngọn Hồng côn gạt văng mũi phi đao bắn đi rất xa.

Lãnh nhiệm vụ đứng trong nhà vừa bảo vệ Phương ông vừa bắn tên, PhươngHiếu Ngọc thấy vậy, liền nhằm bọn ba người cùng đứng trên mái đình, bắnluôn hai phát tên.

Không kém, Bạch Dũng, Phương Thất hoa đao gạt tên rớt lẻ tẻ xuống sân.

Tức mình, Mã Hùng không chờ nữa, ra hiệu cho hai sự đệ theo mình nhảy ào xuống sân xung trận.

Bạch Dũng giúp Lý Tiểu Hoàn đàn áp Miêu Thúy Hoa còn Phương Thất, thìnhảy xổ vào toan đánh Thế Ngọc nhưng bị Mỹ Ngọc nhảy tới chận lại, gâythành một nhóm thứ ba cực kỳ dữ dội.

Kẻ tám lượng, người nửa cân, Mỹ Ngọc, Phương Thất đấu ngang tay, hai thanh đơn đao xoắn lấy nhau, chập chờn giao đấu kịch liệt.

Đứng trong nhà quan sát, Phương ông thấy đối phương tiếp sức thì sợ hãi cuống chuồng giục Hiếu Ngọc :

- Ra tiếp tay kế mẫu ngay, kẻo nguy bây giờ!

Quả vậy, lúc ấy Miêu Thúy Hoa vừa đánh vừa lùi quanh sân. Nàng đấu ngang sức với Lý Tiểu Hoàn, nay phải gánh luôn Bạch Dũng bản lãnh còn hơn cảTiểu Hoàn thì nàng chống trả sao lại? Giàu kinh nghiệm, Thúy Hoa đành bỏ thế công, chuyển sang thế thủ lùi dần cho đỡ mất sức.

Trong tình trạng ấy, Hiếu Ngọc không biết xoay xở ra sao hơn nữa, chàng dương cung nhằm Bạch Dũng bắn luôn hai phát liên tiếp.

Lợi hại, Bạch Dũng gạt được cả hai mũi ám tiễn ấy.

Phương ông càng cuống cuồng giục Hiếu Ngọc xung trận. Tức thì Phương đại lang, bỏ cung tên, cầm thương nhảy ra sân đuổi đánh Bạch Dũng, nhưngđâu có lẽ dễ dàng như thế được? Chàng bị Mã Hùng hoa giáo Kim Xà chặnluôn :

- Người là tên sử dụng ám tiễn phải không? Coi ta lấy mạng ngươi đây! Hôm ở Kim Môn điếm gần chết mà chưa biết sợ ư?

Lầm lì, Hiếu Ngọc xả luôn một mũi Mai Hoa thương vào yết hầu kẻ địch. Mã Hùng uyển chuyển đưa cán giáo gạt mạnh đồng thời quật luôn đầu giáo vào ngang mặt Phương Hiếu Ngọc.

Thế là, một bên năm người, một bên bốn hỗn chiến dữ dội. Khí giới vachạm chí chát nảy lửa, làn đao, ánh giáo rít lên như gió giựt mưa rào.

Trận giao tranh hỗn loạn lúc này diễn ra trong mức độ cao nhất.

Bọn trang đinh cầm võ khí đứng ngoài muốn vào giúp chủ nhân nhưng hoamắt không còn biết lối nào mà tiến, vì cuộc giao đấu của chín nhân vậtluôn luôn biến chuyển ồ ạt, khiến chúng rợn tóc gáy đành thúc thủ.

Mấy tên liều mạng nhất xông bừa vào, chưa trổ được miếng nghề nào thì đã bị năm môn đồ Tây Khương đánh trúng tử thương lăn kềnh ra sân rên la ầm ĩ.

Miêu Thúy Hoa và Phương gia tam kiệt dù cố gắng trổ hết tài lực bìnhsanh ra công thủ, cũng không đem nổi lợi thế về phe mình. Cán cân trậnđánh nghiêng hẳn về phe Tây Khương.

Khôn ngoan, mẹ con Phương gia lùi dần, xây lưng vào nhau cho đỡ trống trải và bị bọn Cao Tấn Trung vây tròn áp đảo ráo riết.

Lý Tiểu Hoàn hầm hè :

- Chuyến này bọn bây thăng thiên độn thổ cũng chẳng khỏi toàn tánh mạng!

Biết nguy, bốn mẹ con Phương gia lầm lì liều mạng đánh lại, nhưng tuyệtvọng. Cả bốn, mồ hôi ra như tắm, sự hô hấp bắt đầu mất điều hòa, rộn rã, nặng nề. Lối chung lưng chịu trận cũng bị tan rã, mỗi người đánh bậtmỗi nơi, nguy hiểm rõ rệt.

Phương ông tâm can như lửa đốt, không còn đứng nổi trong nhà nhìn thê,tử lâm nguy, nên quên cả nguy hiểm chạy vuột ra hành lang đập tay, dặmchân, bực dọc, kêu la.

Liếc thấy tình cảnh chồng, Miêu Thúy Hoa cố gắng la lớn :

- Phu quân! Vào nhà ngay kẻo chúng...

Nàng chưa dứt câu thì Bạch Dũng nhảy ào vào hành lang, nhắm cổ Phương ông lìa một đao...

Than ôi, suốt đời Phương ông chỉ biết làm điều thiện, tu nhân tích đức thế chẳng hóa ra đấng Cao Xanh bất công lắm ru?

Điên cuồng, đau đớn, Miêu Thúy Hoa đành liều bỏ trận định chạy vào cứungười chồng đáng kính, đáng phục ấy thì nàng chùng lại bị Lý Tiểu Hoànrượt theo đâm một đao vào ngang sườn miệng thét: “Chết này!”

Nhưng không! Trong chớp mắt nguy hiểm ấy, bỗng từ trên mái đại sảnh, hai luồng kiếm quang sáng lòe, hai bóng dạ hành khách sà xuống lẹ như chớpgiựt. Đồng thời, hai tiếng choang, choang vang dội chúa chát ráy, võ khí Bạch Dũng, Lý Tiểu Hoàn vấp phải hai sức mạnh phi thường, vuột khỏi tay văng đi thật xa, và Bạch, Lý hai người lộn bật hẳn lại phía sau tới năm sáu vòng, tay toạc hổ khẩu.

Với vết thương ấy, tuy không nguy hiểm đến tánh mạng, Bạch Dũng và Lý Tiểu Hoàn bị loại khỏi vòng chiến.

Thoát hiểm, Miêu Thúy Hoa cầm ngang song đao, đứng chắn trên hành lang bảo vệ Phương Đức.

Đang thắng thế, Cao Tấn Trung, Mã Hùng, Phương Thất đều giựt mình vì sựcan thiệp chớp nhoáng của hai dạ hành khách nọ. Ba người không khỏihoảng hốt, bỏ đối thủ, không ai bảo ai mà cùng nhảy ra khỏi vòng chiến,định thần quan sát và nhận ra hai dũng sĩ oai hùng họ đều bịt mặt, vócdáng uyển chuyển, cao suýt soát bằng nhau.

Hồi tưởng cái nhục bị liệng xuống nước ở Kim Môn điếm, Mã Hùng nộ khí xung thiên la lớn :

- Vẫn hai tên cẩu trệ khi trước. Ta đang kiếm chúng bây đây!

Không để đối phương kịp hành động, Trại Nhiếp Ẩn Lã Mai Nương và ThôiSơn Thái Bảo Cam Tử Long - vì chính là họ, hai cao đồ Bắc phái Sơn Đông - cùng nhào tới, uy dũng lanh lẹ như cặp hắc báo hoa trường kiếm nhậpchiến đánh liền tay.

Tự tin, Mã Hùng, Cao Tấn Trung cũng trở giáo Kim Xà tiếp trận.

Mã Hùng chận Lã Mai Nương lại, còn Cao Tấn Trung giao đấu cùng Cam Tử Long.

Đứng ngoài, Phương Thất nghĩ thầm: “Có lẽ tên thon người kia yếu sứchơn, ta nên giúp Mã Hùng, hạ nó được rồi sẽ liệu tên lớn con sau”.

Tức thì,Phương Thất hùng hổ múa đơn đao trợ chiến bên Mã Hùng, giữa lúc đôi bên cùng xáp trận...

Đồng thời, Phương Hiếu Ngọc, Mỹ Ngọc rảnh tay, toan đuổi bắt Bạch Dũngvà Lý Tiểu Hoàn lúc đó đang ôm tay máu me ràn rụa chạy về phía lục lăngđình thì Miêu Thúy Hoa, Thế Ngọc ngăn lại.

Thế Ngọc nói :

- Nhị huynh khỏi cần đuổi kẻ chiến bại, nên áp trận thì hơn!

Nhờ vậy, Bạch Dũng và Lý Tiểu Hoàn không phải đào tẩu, đứng bên đình lo lắng theo dõi thế trận và buộc vết thương hổ khẩu.

Xung trận dữ dội như thần tướng, Lã Mai Nương, Cam Tử Long vung kiếmchém xả vào mặt Mã Hùng, Cao Tấn Trung buộc hai cao đồ Tây Khương thoáiluôn mấy bộ để tránh đòn. Vừa hay lúc ấy Phương Thất nhập trận, MaiNương vung tay tả chỉ vào mặt họ Phương trá đòn. Tưởng kẻ địch phóng ámkhí, Phương Thất vội vàng dừng bước cúi rạp toàn thân để tránh. Chẳngngờ, Mai Nương chỉ chờ có thế, tung cả hai chân nhảy tới phóng cước tảđá trúng bàn tay cầm đao của Phương Thất, khiến thanh đơn đao văng đếngần chỗ Phương Thế Ngọc.

Trúng đòn bất ngờ, Phương Thất đau quá, toàn thể cánh tay tê buốt khôngdám lượm đao, đành bỏ dở ôm tay chạy về phía lục lăng đình, đứng vớiBạch Dũng và Lý Tiểu Hoàn.

Trong chớp mắt, loại được một địch thủ khỏi vòng chiến, nghe bước chânphía sau lưng, Mai Nương quay phắt người lại gạt luôn ngọn giáo Kim Xàdo Mã Hùng vừa đâm tới, đồng thời nàng xử thế Hoàn Bộ Liên Phi Cước nhảy vọt lên cao, hai tay giang ra như cánh đại bàng, đá móc mũi võ hài hữuvào yết hầu, đồng thời dộng gót hài tả xuống đỉnh đầu địch.

Thế cước Liên Phi ấy là một đòn nghề tối độc của Bắc Phái Sơn Đông cựckỳ lợi hại và rất khó sử dụng cho có hiệu lực, nếu bản lãnh người dùngkhông đạt mức siêu việt.

Tuy biết đối phương không phải tay vừa, nhưng Mã Hùng hoàn toàn khôngngờ được rằng địch thủ vừa gạt ngọn giáo không cần trớn, mà cũng phóngnối liên tiếp song cước lên tới đầu mình, nên hoảng hồn, vội vàng nằmhẳn xuống sân, ôm cây giáo lăn mình ra xa hơn một trượng tránh thoát.

Mai Nương rượt theo ngay. Là cao đồ Tây Khương, trò mến của Bạch Mi, MãHùng vùng trở dậy đâm xốc luôn một giáo Kim Xà vào bụng địch. Đó là thếHồi Mã Thương rất lợi hại.

Lanh lẹ và như đoán trước được thế võ ấy, Lã Mai Nương sẵn sàng múatrường kiếm gạt bắn ngọn giáo địch một thế Đoạt Mệnh Kiếm. Lưỡi kiếm báu tia ra như lằn chớp, rít lên như lụa xé, nguy hiểm.

Một lần nữa, Mã Hùng buộc lòng phải tọa mã, nhường lưỡi kiếm vút quatrên đỉnh đầu vớt đứt mối khăn mỏ rìu. Chiếc khăn tuột ra rớt xuống sângạch.

Chết hụt, hoảng hồn, Mã Hùng liều mạng lăn xả vào giao đấu.

Nói về Cao Tấn Trung giao chiến cùng Thôi Sơn Thái Bảo Cam Tử Long. HọCam uyển chuyển tựa giao long, còn Tấn Trung thì hầm hè độc ác như mãnhhổ. Hai đấu thủ cùng lực lưỡng trượng phu. Một bên mặt đẹp như mã ngọcphong lưu mã thượng, một bên dữ dằn tựa vô thường quỷ sứ.

Thua trận ở Kim Môn điếm chuyến trước, lần này Cao Tấn Trung hết sứcthận trọng, quyết rửa nhục. Vừa giáp trận, Tấn Trung đã sử dụng ngay đòn nghề dùng thế “Phương Vũ Xuyên Lâm” quai chéo đốc giáo choạc vào mặtđối phương. Tử Long ngã ngược tránh dễ dàng, thì Tấn Trung đã đâm luônmũi giáo Kim Xà vào ngực nhằm tim địch.

Lẹ như cắt, Cam Tử Long chuyển kiếm đỡ giáo địch và tiện tay gài chặtcán giáo đè mạnh xuống. Tấn Trung cố sức hất ngược cán giáo lên nhưngcánh tay của Tử Long cứng như sắt nguội, nặng nề như Thái Sơn ấn mạnhxuống khiến Cao Tấn Trung vận dụng toàn lực, hai tay cầm cán giáo cố hất lên để đè lưỡi kiếm xuống mà cũng chỉ hơi nhúc nhích chút đỉnh.

Thừa dịp nhập nội đứng gần nhau, Cam Tử Long dùng thế “Hàng Long Phục Hổ” cử tay tả đấm một trái Thôi Sơn nhằm màng tang địch.

Không ngờ đối phương đã mắc vận dùng toàn lực dùng trường kiếm ghì ấnngọn giáo xuống, mà còn ra nổi một quyền tay tả khủng khiếp đến thế. Tấn Trung chỉ kịp nhún chân, ngả đầu, nhảy vọt ra phía sau tránh khỏi đường quyền dũng mãnh, nhưng cũng bị luồng gió do ngọn quyền ấy phát ra, tápmạnh vào mặt khó chịu lạ thường.

Nói thật tình, Cam Tử Long không muốn sát hại Tấn Trung nên cố ý đấmlướt qua mặt y để biểu lộ dũng lực của mình cốt ý khiến y phải tự lượng, nếu không thì Tấn Trung, mặc dầu là cao đồ Tây Khương, cũng bị tử trậnrồi.

Tước hiệu Thôi Sơn Thái Bảo do các hảo hán đất Thiểm Tây tặng Tử Long,sau khi chàng nhất quyền hạ hắc hổ trong Hoang Sơn Thôn đâu có hưtruyền!...

Thoát chết, Cao Tấn Trung không ngờ trong thiên hạ có nhân vật dũng mãnh tới mức độ ấy, nên chột dạ và bắt đầu cảm thấy ngán thực sự dạ hànhkhách bí mật kia. Chàng muốn rút lui ngay khỏi Phương gia trang, nhưngđâu có dễ dàng như vậy được? Tử Long theo sát ngay, hoa kiếm luôn buộcđịch thủ tiếp đấu.

Lúc đó trên sân, trận giao tranh diễn ra thập phần sôi nổi linh động.Mỗi hiệp nhập nội là một lần cả hai bên cùng trổ toàn đòn độc, thế hay,ác liệt, xứng đáng hảo thủ vào bực Sư.

Một bên sử dụng thiết giáo Kim Xà cao thù Tây Khương, một bên là gianghồ hiệp khách, danh đồ Sơn Đông Bắc Phái, với hai thanh báu kiếm đã từng khiến anh hùng thiên hạ phải thất hồn táng đởm.

Mà quả vậy, thanh Huyền Tiễn của Cam Tử Long và Yểm Nhật của Lã MaiNương hoa lên vun vút cực kì linh động, kiếm quang mờ ào tỏa lãnh khírợn người, làn kiếm rít lên như lụa xé quỷ khiếp thần sầu, bao tròn lấyđịch thủ không sơ hở đường tơ kẽ tóc.

Cao Tấn Trung, Mã Hùng tận tình giao đấu, mồ hôi nhễ nhại, miệng thở dồn dập sau dư trăm hiệp sát phạt dữ dội, nặng nề...

Bỗng Cam Tử Long dồn Cao Tấn Trung về phía Lã Mai Nương. Lẹ như cắt,Trại Nhiếp Ẩn bỏ Mã Hùng nhắm ngọn giáo Tấn Trung chém ngược lên một lát thật mạnh.

Chát!

Tia lửa bật tóe ra, cây giáo bị tiện hẳn một phần ba từ khúc gần ngù đỏđến mũi và bật lên cao. Tử Long nhảy vút lên với tay bắt lấy và sả luôntrường kiếm đánh chận Mã Hùng lúc ấy đang cử giáo định thích mũi nhằmsườn Mai Nương.

Bị hư vũ khí bất ngờ, Cao Tấn Trung hoang mang hô lớn :

- Chạy mau! Khi khác sẽ báo thù!...

Tức thì, Mã Hùng hoa bừa một giáo cản đường, nhảy ra khỏi vòng chiếnchạy như biến theo Cao Tấn Trung, Phương Thất, Bạch Dũng và Lý TiểuHoàn.

Cố ý chậm chạp, Song hiệp ngoái cổ lại nhìn Miêu Thúy Hoa và Phương gia tam kiệt đuổi theo năm môn đồ Tây Khương.

Từ lúc hai hiệp khách bịt mặt can thiệp, bốn mẹ con Phương gia đứngngoài áp trận mừng thầm chuyến này sẽ được làm quen, kết giao với hai vị cứu tinh. Nhưng khi tới cũng như lúc đi, hoàn toàn đột ngột,Song hiệptạ sự đuổi theo đối phương, phi hành ra khỏi Phương gia lẩn trong bóngtối đi mất.

Bốn người họ Phương rượt theo, cố tình mời họ lại, song thuật phi hànhchưa đạt tới mức tối cao nên sự cách biệt mỗi lúc một xa, đành phải hènhau trở lại.

Phương Thế Ngọc hậm hực :

- Bực mình quá! Chuyến này họ lại vuột mất. Hai người ấy đã theo dõi can thiệp đúng lúc cứu chúng ta, cớ sao phải giấu tên tuổi bỏ đi? Mẫu thânvà nhị vị hiền huynh rõ ai không?

Hiếu Ngọc đáp :

- Chuyến ở Kim Môn điếm, ngu huynh không kịp nhận xét, nhưng lần nàynhìn rõ ràng, hai người ấy phảng phất như Lã Mai Nương và Cam Tử Long.

Mỹ Ngọc nói :

- Tôi đồng ý với trưởng huynh, tam đệ nghĩ sao?

Thế Ngọc lắc đầu :

- Tưởng biết rõ ràng, chớ phảng phất thì chỉ do ước tưởng mà thôi.

Miêu thị trầm ngâm :

- Mẹ không dám căn cứ vào dáng dấp, nhưng hai thanh bảo kiếm là của Cam, Lã đại hiệp.

Thế Ngọc không chịu :

- Những nhân vật bản lãnh dường ấy tất phải dùng bảo kiếm, cứ gì Cam,Lã? Hồi họ ở chơi Phương gia trang, mẫu thân không có dịp thấy họ luyệnư?

- Mai Nương, Tử Long thỉnh thoảng mới tập luyện qua loa về môn hô hấp,ngoại công, nhưng chưa bao giờ hoặc biểu diễn hoặc song đấu nên khôngthể nào mẹ xác định chính là họ.

Quả như lời Miêu thị, trong thời kỳ ở Phương gia trang, Song hiệp thường dậy rất sớm vượt tường ra khỏi trang luyện song đấu, lúc trở về mọingười còn đang ngủ nên không một ai hay biết kể cả Miêu Thúy Hoa. Nếuhai người luyện tập trước sự hiện diện của họ Miêu thì quyết không thểnào giữ nổi hành tung bí mật được.

Nói về năm môn đồ Tây Khương chạy ra khỏi Phương gia trang ngoái nhìn thấy có người đuổi theo nên bảo nhau chạy theo hướng khác.

Không có ý đuổi, Song hiệp chờ bọn Phương gia trở về mới rẽ đường vềthẳng quán trọ. Đứng sau cửa sổ trong phòng, hai người chờ một lúc thìthấy bọn Cao Tấn Trung lục đục kéo về Anh Bố võ quán.

Mai Nương không nhịn được cười :

- Họ đi đầy đủ khí giới, lúc về còn đúng một ngọn giáo. Chúng thù ghét anh em ta lắm nhỉ?

Cam Tử Long vặn ngọn đèn lên mà rằng :

- Thù ư? Chúng muốn xẻ thịt ta làm nhân bánh bao! Cao Tấn Trung, Mã Hùng bản lãnh trội hơn hết, xứng danh hảo thủ đời nay, tiếc thay họ lạm dụng công phu khổ luyện bình sanh ra phụng sự việc tương tàn đồng đạo. Vô ýthức đến thế là cùng! Mấy môn đồ đã vậy, Bạch Mi lão sư là người caonhiên đạo mạo, dung túng đồ đệ mới là sự kiện mà ngu huynh không nhậnthức được.

- Đó là điều đáng buồn cho võ giới. Trong khi con dân Hán tộc cần phảichung lưng đấu cật gây phong trào hưng Hán diệt Thanh, thì hạng ngườimang danh chí khí trượng phu lại giở trò huynh đệ tương tàn. Chẳng quanchỉ để cho kẻ thù của đất nước lợi dụng tình hình chia mà trị thôi.

Cởi bỏ võ khí xuống đầu giường, thay dạ hành phục xong, Cam Tử Long cầm đầu ngọn giáo của Cao Tấn Trung lật đi lật lại xem xét.

Rót trà nóng, Mai Nương bưng một ly đưa Tử Long. Nàng không khỏi ngạc nhiên khi thấy chàng trầm ngâm nghĩ ngợi :

- Có điều chi vậy sư huynh?

Tử Long lặng lẽ đưa mũi giáo cho bạn đồng môn và đón lấy ly trà thơm ngát uống từng hớp nhỏ một.

Đỡ lấy mũi giáo xem ngắm giây lát, Mai Nương biến sắc chỉ hai chữ Kim Xà đúc ngay phía dưới ngù đỏ :

- Ủa! Thứ giáo Kim Xà của Tây Khương y hệt mũi giáo... trên bàn thờ bá phụ?

Tử Long gật đầu :

- Đúng thế!

- Vậy thì kẻ thù mà chúng ta cố công tìm kiếm mấy năm nay là người thuộc môn phái Tây Khương!

- Đồng ý.

- Hơn nữa căn cứ vào tuổi bốn mươi tư, bốn mươi lăm của tên Tăng TòngHổ, tất y thuộc niên khóa trước bọn Cao Tấn Trung và sau Lý Ba Sơn?

Đặt chiếc ly xuống kỷ, Cam Tử Long nhìn Mai Nương mà rằng :

- Sư muội suy luận trúng ý ngu huynh. Lã đại sư (chỉ Lã Tứ Nương) đã cólần nói rằng các môn đồ Tây Khương người hay cũng có mà kẻ dở trở thànhgiang hồ đại đạo cũng nhiều, vậy tên Tăng Tòng Hổ vốn là độc cước đạiđạo tưởng không đến nỗi lạ lắm.

Suy tính hồi lâu, Mai Nương nói :

- Trong hai trận giao chiến với bọn Cao Tấn Trung, chúng ta không lộhình tích, chi bằng nhân đây, ta tìm cách liên lạc với chúng, may ra dòhỏi được tin tức tên đại đạo họ Tăng chăng?

- Hiện thời không nên, ngu huynh e bọn Cao, Mã nhận ra dáng dấp ta càngthêm khó về sau. Từ nay ta nên để ý đến chúng nhiều hơn trước. Sau trậnđại bại hôm nay, chắc thế nào chúng cũng tạm thời bỏ việc thù hiềm họPhương, trở về Quảng Châu chờ xem phản ứng của Võ Đang sơn và tùy thờihành động. Hoặc giả chúng sẽ tổ chức lại, viện người phò tà mới dám đánh Phương gia trang. Chừng nào họ về Quảng Châu, anh em ta sẽ đi theo.

Mai Nương mỉm cười :

- Chuyến trước ở Kim Môn điếm, anh em Phương gia không ngờ là chúng tagiúp đã đành, lần này chẳng lẽ họ không đoán ra? Đã có lần ta nói vớicác môn đồ Tung Sơn rằng sẽ đi Triệu Khánh giúp họ Phương, sư huynh nhớkhông?

Cam Tử Long đáp luôn :

- Khó chi điều ấy! Sáng mai ta bỏ quán trọ rồi đến Phương gia trang nóilà mới tới Triệu Khánh cũng chẳng sao. Nhân tiện ta nói thêm rằng lúc đi qua võ quán Lữ Anh Bố bất chợt gặp bọn Lý Tiểu Hoàn đang ở đó, câuchuyện thật trăm phần trăm. Biết chỗ ở kẻ địch tất Phương thái thái sẽphái gia nhân do thám nơi võ quán, do đó ta khỏi tốn công canh chừngngày bọn Cao Tấn Trung lên đường mà vẫn biết tin tức như thường.

Lã Mai Nương đồng ý, nên hôm sau Song hiệp rời khách sạn Kỳ Hoa đến trang trại họ Phương.

Nói về năm môn đồ Tây Khương, khi thoát khỏi Phương gia trang thấy thấpthoáng có bóng người đuổi theo, bèn bỏ nhau tản mát mỗi người mộtphương, sau đó mới trở về võ quán.

Lý Tiểu Hoàn lấy thuốc băng bó các vết thương trong khi mấy người kia ngồi phờ ra, chán nản, tức bực.

Cao Tấn Trung nhìn chiếc cán giáo cụt dựng bên ngọn giáo Mã Hùng thở dài :

- Lúc ra đi đem bao nhiêu võ khí đàng hoàng khi về còn độc một cây giáo, hai người bị thương, một người bị lộn mèo suýt chết. Hừ! Bạch Mi sư phụ biết việc này, chắc chúng ta không còn mặt nào trở về Triều Vân sơnnữa.

Mã Hùng nói :

- Đang thắng thế chuyển thành bại mới đáng tức chớ. Không hiểu hai têndạ hành ấy thân thuộc gì với mẹ con Phương Thế Ngọc mà yểm trợ chúnghoài! Kiếm thanh hoa ảnh lục, phân khắc khả truy hồn, cao siêu lợi hạithiệt bản lãnh hai nhân vật ấy!

Với lấy hồ rượu để trên án thư, Cao Tấn Trung rót đầy ly uống cạn, cười khẩy :

- Bản lãnh siêu việt mà thôi ư? Dũng lực ấy, hàng long phục hổ như trởbàn tay. Lối xuất trận hung hãn, dũng mãnh như thần tướng. Kiếm hoa cước phóng, quyền đưa xuất quỷ nhập thần! Tài lực ấy hiện thời có thể làthiên hạ vô địch. Không hiểu họ xuất thân từ võ phái nào mà ghê gớm đếnthế...

Mã Hùng nói tiếp :

- Người ấy, kiếm ấy quả rất tương đối. Cặp trường kiếm thiệt vô giá.Kiếm sắc sáng xanh tỏa lãnh khí tựa hơi thu, thổi tóc đứt qua lưỡi kiếm, chặt thép như chẻ tre nên ngọn giáo của Tây Khương cũng không qua nổisố phận bị tiện làm đôi...

Cao Tấn Trung đứng vùng dậy, đi đi lại lại như mãnh hổ cằn nhằn :

- Không bị hư vũ khí, ngu huynh còn đấu được rất lâu dù rằng cũng sẽ bịthua. Không được đấu với hai người đó lần nữa để phân tài cao hạ, nguhuynh còn mất ăn mất ngủ vì hằn học. Dù phải thác ngay dưới lưỡi kiếmcủa họ, chuyến Sau quyết đấu hai trăm hiệp. Bại trận dở dang như đêm nay ức lắm, thà rằng chết ngay dưới lưỡi kiếm của địch, ngu huynh cũng camtâm.

Lý Tiểu Hoàn lên tiếng :

- Bạch thúc thúc toạc hổ khẩu đã đành, cớ sao Mã thúc không phóng tiêu hạ địch thủ?

Mã Hùng cười khẩy :

- Ám khí nào thoát khỏi hai cặp kim điêu nhãn ấy? Bởi vậy tôi không dámdùng tới, e họ chê cười ta hèn nhát, tiếng xấu để đời. Vả lại, vì kémtài lực, thất trận cũng không đến nỗi đáng khinh bằng cách dùng cả đếnám khí mà vẫn chạy như thường. Bởi vậy, tôi đấu sức tranh tài cho đếnphút cuối cùng. Nếu Cao sư huynh không bị tiên mất ngọn giáo hô chạy thì tôi còn giao đấu cho tới phút chót.

Lý Tiểu Hoàn phản đối :

- Có ám khí cứ việc sử dụng đến ngọn tiêu cuối cùng, trong khi xungphong cần phải quyền biến, cớ sao Mã thúc chấp nê? Biết đâu hai tên ấysẽ trúng thương và cuộc chiến sẽ chẳng vì thế mà thay đổi có lợi cho bọn ta?... Nhưng thôi, việc đã qua chẳng nên nhắc tới nữa. Điều cần biết là bây giờ ta nên xử trí ra sao. Đánh nữa hay thôi?

Cao Tấn Tùng can thiệp :

- Thua keo này bày keo khác mới là kẻ thức thời. Hiện nay không nên trởlại Phương gia trang. Hai nhân vật yểm trợ Phương gia tất còn quanh quất Triệu Khánh, nếu tái chiến lần nữa chỉ thêm chuốc lấy cái nhục. Theo ýtôi, chúng ta cần sắm khí giới dùng tạm thay thế những thứ đã bỏ cả tạiPhương gia trang. Xong xuôi ta trở lại Quảng Châu chờ xem phản ứng về vụ lôi đài của Phùng Đạo Đức lão sư ra thế nào. Chừng nào không cần lưulại Quảng Châu nữa, ta sẽ lấy thêm người. Bày mưu kế hẳn hồi mới có thểtính đến việc đánh mẹ con Phương Thế Ngọc.

Mọi người đều nghe theo lời bàn của Cao Tấn Trung, đành tạm bỏ dở việc đánh trang trại họ Phương.

Hôm sau, năm môn đồ Tây Khương nghỉ ngơi, chừng vết thương hổ khẩu củaLý Tiểu Hoàn và Bạch Dũng lành hẳn, mới rủ nhau ra phố định mua mấy mónvõ khí. Nhưng Lữ Anh Bố phu nhân là Kỳ thị ngăn lại mà rằng :

- Bình nhật, phu quân tôi sắm đủ các thức võ khí, mời quý vị theo tôi vào nhà kho, lựa thứ nào vừa tay xin cứ dùng.

Lý Tiểu Hoàn đáp :

- Chuyến này ra đi không biết ngày nào trở lại Triệu Khánh, nên định mua mấy thứ xoàng phòng thân lúc đi đường, sau đó sẽ bỏ đi. Nếu lấy nhữngthứ hảo hạng biết làm thế nào hoàn lại được?

Kỳ thị chưa kịp trả lời thì gia nhân đã quét sân sau chạy vội vào báo :

- Thưa phu nhân, trên cành cây hòe có một bọn gì treo lủng lẳng coi có vẻ nặng lắm.

Kỳ thị ngạc nhiên :

- Thân cây hòe lớn bằng hai, ba ôm, ai trèo nổi lên đó mà treo được bọc nặng?

- Thưa, con không biết, nhưng đang quét sân con vô tình nghểnh cổ nhìn thấy vậy, vào cấp báo ngay.

Nghi ngờ, Kỳ thị cùng các môn đồ Tây Khương ra sân sau xem sự thể ra sao.

Quả nhiên, trên cành thứ hai cây đại hòe, cao đến trượng rưỡi, có treomột bọc có cột dây thừng. Tức thì, Cao Tấn Trung phi thân lên cành thứnhất và từ đó nhảy lên cành thứ nhì, gỡ dây lấy bọc nhảy xuống đất mởvội ra xem...

Lý Tiểu Hoàn, Bạch Dũng, Phương Thất cùng kêu lên một tiếng “Ồ!”

Thì ra, trong bọc ấy còn có một chiếc túi vải thô đựng ba thanh đơn đaosáng loáng của ba người bị đánh rót đêm nọ trong trận giao tranh ởPhương gia trang. Kèm theo với ba món võ khí, có mảnh giấy đề: Hoàn cốchủ chi bảo vật.

Mã Hùng lẩm bẩm :

- Có người đã vào đây đêm qua mà không một ai hay!

Lý Tiểu Hoàn nhìn Mã Hùng, hỏi :

- Mẹ con Phương gia chăng?

- Không phải! Đó là hai dạ hành khách đêm nọ. Ta nên khởi hành sớm, không nên lưu lại đây lâu hơn nữa.

Nhờ thuốc bó nhà nghề, hai vết thương hổ khẩu của Lý Tiểu Hoàn và BạchDũng cũng đã lành hẳn, sáng hôm sau, năm người theo đường thủy trở lạiQuảng Châu.