Là Lỗi Của Định Mệnh

Chương 4



Ánh nắng ban mai- qua khung cửa sổ- như một thứ phép màu kì diệu làm cả căn phòng sáng rực.

- Dậy! Dậy nào! Dậy đi học. Mấy giờ rồi? - Ngáp dài ngáp ngắn, nó với tay lấy chiếc điện thoại đặt trên tủ nhỏ cạnh giường.

Còn sớm. Uể oải, chật vật mãi nó mới thoát khỏi sự "lôi cuốn" và sức "quyến rũ" của em chăn, em đệm và em... giường. Đánh răng, rửa mặt... xong xuôi. Nó xuống nhà tìm dì, không có ai cả, lên phòng dì, nó thấy có mảnh giấy dán ở cửa với nội dung bao gồm: "Tiểu Du à! Hôm nay dì có việc bận, xin lỗi vì không đưa cháu đến trường được. Cố lên! Đi học vui vẻ!". Ở cuối dì còn vẽ kèm vài hình trái tim với bao nhiêu chan chứa.

- Ai da, dì trẻ con thiệt! - Nó mỉm cười tươi tắn.

Với tay lấy bộ đồng phục đã được chuẩn bị sẵn, là ủi phẳng lì treo trong tủ. Chải chải mái tóc hơi rối nhưng cực kì đẹp. Đứng trước gương, nó cũng đâu thua kém ai.

Mà Tiểu Du xinh thật, da trắng sứ đúng chất tiểu thư nhà giàu. Mặt gọn, mắt to, mi dài, mũi cao. Tóc thả chấm vai. Đôi môi nhỏ nhỏ lúc nào cũng hồng mặc dù nó chẳng son phấn (căn bản là có biết xài đâu cơ chứ -_-). Chiều cao có lẽ là vừa đủ , khoảng 1m67 (với nó là thế).

- Hừm! Mặc thế nào đây? - Loay hoay loay hoay.

Đã mười phút trôi qua nhưng nó chưa biết phải mặc đồng phục thế nào. Khóa kéo ở đâu? Nơ thắt ra sao? Thật sự rất phiền phức!

- Hic! Hừ! - Với với, kéo kéo - Phản ta à? Đợi đấy! - Tức.

Ôi trời, mồ hôi lấm tấm trên trán, cuối cùng với "kĩ thuật đệ nhất siêu đẳng... ngốc" nó cũng mặc xong bộ đồng phục, ai đời khóa của chiếc váy nằm ngay bên hông mà cũng không tìm ra. =="

A, nó hít sâu một hơi thật dài, mỉm cười trước gương bằng tinh thần thoải mái nhất.

Hôm nay mặc bộ đồng phục này, bản thân nó cũng tự thấy mình rất "ổn".

Xuống nhà, đi ngang qua bàn ăn, Tiểu Du thấy bánh và sữa dì đã chuẩn bị (đến cả sách vở dì cũng cẩn thận xem xét sắp cho rồi). Dì Lan thật chu đáo. Xong xuôi hết cả!

- Hôm nay sẽ là ngày đầu tiên của Triệu Tiểu Du ta đi học! Trường học ơi ta đến đây!!! - Chống nạnh cười hahaha

(bà hâm, may cho bà là không ai thấy _-_).

Vừa bước ra khỏi cửa, nó thấy nhà đối diện cũng có ai đó đi ra nhưng vì xa quá nên không thấy rõ. Chẳng kịp làm gì cho phải phép, nó bèn cúi chào đại khái thì "nhà kia" cũng chào lại.

- Oaaaaaa! Đẹp quá! O.O - Mắt nó mở to, miệng xuýt xoa với vẻ kinh ngạc.

Phố K (địa danh ảo nhé) nổi tiếng với những con đường đầy cây hoa anh đào. Đến ở với dì nhưng vì toàn ở trong nhà nên nó ít thấy cảnh này vả lại nó cũng ngủ quên trên taxi hôm đi qua đây (từ nhà dì Lan ra là khoảng 200- 300m)

Mùa này hoa anh đào đang nở, chỉ cần một cơn gió nhẹ thoáng qua, hàng vạn cánh hoa bay như tuyết nhưng ở vùng nhiệt đới. Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu nó thấy cảnh đẹp như vậy. Nhưng nên dừng việc này lại ở đây, quan trong với nó bây giờ là làm sao đi được đến trường. Tiểu Du không biết đường!

- Chỉ còn một cách - Nó lẩm bẩm.

Thôi thì đành dùng GPS để đi học vậy. Tay trượt trượt, miệng thì thầm như đọc kinh, đầu nhìn xuống lại ngẩng lên, mắt ngó đông liếc tây. Nó đang vận dụng hết toàn bộ liên kết nơ-ron thần kinh để tìm ra con đường đi học.

- Bến xe buýt, phải đi xe buýt - Ngẩng lên - A! Đằng trước kia rồi!

Tìm ra, việc nó cần làm bây giờ là phải thật nhanh đến đó.

- Nè! Dừng... dừng lại... đợi... đợi tôi với...!

Triệu Tiểu Du không ngờ lại có ngày chạy theo xe buýt...