Là Chờ Anh Đến

Chương 5: Gia chủ Hạ gia hiện tại – Hạ Tử Nhiên



Đêm trăng lạnh lẽo, những gợn nước lăn tăn.

Ánh trăng chạy dọc trên chiều nước, ánh lên những tia sáng vàng yếu ớt. Gió se se lạnh, trời đã về khuya, trăng treo trên đỉnh dòng sông vùng ngoại ô như khiến cho không khí trải một màu tịch mịch.

Trong bóng đêm, bóng hình cô gái tịch liêu, yêu kiều trong chiếc váy dài màu đen tuyền như hòa chung cùng bóng đêm làm một.

Đi dọc theo đường viền dòng sông nhỏ, Hạ Tử Nhiên lâm vào trầm tư, suy nghĩ. Tổ chức của cô đã dần đi vào quỹ đạo, hiện tại phần lớn số tiền để hoạt đọng đều xuất phát từ bộ phận lính đánh thuê, nhưng vẫn chưa đủ. Một số lô hàng, vũ khí và một lượng lớn Uranium để chế tạo vũ khí riêng biệt cho tổ chức vẫn còn thiếu rất nhiều.

Tiếp đến buộc phải thành lập công ty, mở vốn đầu tư trên các lĩnh vực thiết yếu để duy trì vốn lưu động cho tổ chức sau đó mới thiết lập công ty trên quy mô hợp tác với các tập đoàn lớn để phát triển doanh thu trên các lĩnh vực thuộc thị trường chứng khoán. Đây đích xác là vấn đề mà cô cần một khoảng thời gian dài để phát triển, nhanh thì 3, 4 năm còn chậm thì ít nhất phải 6, 7 năm. Quá dài, cô cần nhanh hơn nữa.

“Haizz” Thở dài một hơi, bình ổn lại tâm trạng, Hạ Tử Nhiên lướt nhanh về phía Kim Ngân viện.

Bỗng, trong không gian tĩnh lặng không tiếng động vang lên một tiếng hít thở nhẹ nhàng mà yếu ớt thuộc về con người.

Ngay lập tức, đôi mắt vốn luôn thờ ơ, lạnh nhạt của Hạ Tử Nhiên ánh lên tia sáng nhàn nhạt, cơ thể như ngay lập tức rơi vào trạng thái phòng bị đối với xung quanh.

Đôi mắt như tia laze quét ngang một lượt. Chợt, một hương vị tanh nồng, lan đậm trong không khí truyền đến khứu giác nhạy bén của cô. Khẽ nhíu mày, mắt nhẹ lướt về phía mùi máu tỏa ra đậm đặc, bóng dáng một người đàn ông nầm rạp trên thảm cỏ cạnh bụi cây dọc dòng sông loáng thoáng hiện ra.

Có lẽ là do trời quá tối hay do chỗ quá khuất mà không ai phát hiện ra người đàn ông này. Không để ý, Hạ Tử Nhiên lướt ánh mắt rời khỏi người đàn ông định bước đi tiếp.

Song vừa định bỏ đi, ánh mắt cô chợt dừng trên ánh sáng lé loi trên thảm cỏ cách gần đó. Đó là một chiếc cài ngực nhỏ hình tròn, đường kính dài từ 3 - 4 cm, dường như là được làm từ mạ vàng nguyên chất lóa lên những ánh sáng khảm đạm yếu ớt. Bên trên như ẩn như hiện họa tiết hình một đôi cánh bạc của chim ưng mà ở giữa đôi cánh đó là một kí hiệu hình chữ D. Đây là gia huy của Dạ gia – gia tộc đứng đầu trong tứ đại gia tộc nắm giữ khu vực bên phía Châu Á, tại sao lại có người bị thương ở đây?

Hàng lông mày tinh xảo nhẹ nhíu lại, Hạ Tử Nhiên bước tới gần người đàn ông. Bàn tay thon dài vươn lên đỡ thân hình cao lớn kia lên, muốn xem rõ vết thương, dẫu sao cũng là người của Dạ gia, có thể mang gia huy bên người, coi như là thủ hạ cũng có cấp bậc khá quan trọng, từng lập chiến công lớn đi?

Dưới ánh sáng mờ nhạt của đêm trăng, khuôn mặt người đàn ông hiện ra dưới mái tóc ướt đẫm dính bết trên mặt. Có vẻ là một người đàn ông, không, là một thanh niên tầm 26, 27 tuổi. Toàn thân lúc này dính đầy mùi máu tươi hỗn độn và huyết nhục mơ hồ cùng hơi bụi từ súng đạn.

Trên cánh tay hiện ra những vết thương lớn nhỏ dài từ 5 - 6 cm, có lẽ là do tránh được đạn. Đầu bả vai bị nhuốm máu đang dần khô lại, hơi thở tuy mỏng manh nhưng lại có phần đều đặn, có lẽ là do trong lúc chạy trốn làm rách miệng vết thương lớn hơn dẫn đến kiệt sức mà gây nên. Nhìn chung không quá nguy hiểm nếu được xử lí kịp thời, xem ra, thân thủ của người này không tồi, cơ thể mới chịu được áp lực từ môi trường nước.

Buông người thiếu niên khỏi tay, Hạ Tử Nhiên rút một chiếc diện thoại từ trong túi áo ra. Ngón tay thon dài tinh xảo lướt trên màn hình di động rồi nhấn vào một dãy số quen thuộc.

Chưa đầy 5 giây sau khi gọi đến đầu bên kia đã vang lên tiếng trả lời: “Gia chủ, có chuyện gì cần thuộc hạ xử lí ạ?”

Hạ Tử Nhiên: “Ảnh, cho cậu 10 phút, dọc vùng sông ngoài ngoại ô, cách Kim Ngân viện 5km, tới đón tôi, nhân tiện đưa sắp xếp bác sĩ tại nhà của tôi.”

Vô Ảnh giọng sửng sốt, mang theo lo lắng cùng khó tin, hỏi: “Gia chủ, người bị thương?”

Nghe thấy giọng nói lo lắng từ đầu bên kia truyền tới, Hạ Tử Nhiên khẽ mỉm cười, đáp: “Cậu nghĩ sao? Không cần hỏi nhiều, nhanh chóng làm việc đi”

Vô Ảnh bên kia luống cuống, vẻ mặt như vừa nhớ ra gì đó: “Dạ!” Cậu ta hỏi gì vậy chứ từ đó đến nay cậu đã thấy gia chủ bị thương đến mức phải gọi bác sĩ bao giờ đâu chứ, đúng là hỏi thừa mà.

Chưa đầy 10 phút sau, một chiếc Ford F-150 chuyển bánh chạy tới, Vô Ánh bước xuống, nét mặt bình tĩnh lướt xung quanh mang theo một tia tìm kiếm cho đến khi nhìn thấy bóng dáng Hạ Tử Nhiên liền nhanh chóng bước tới cho đến khi phát giác mùi máu luẫn quẫn nơi đầu mũi, mặt chợt biến sắc, giọng lo lắng goi: “Gia chủ?”

Nghe thấy giọng nói sau lưng, Hạ Tử Nhiên quay lưng lai, nhìn về phía Vô Ảnh đang hấp tấp chạy tới, giọng bình thản lên tiếng: “Đến rồi? Lại đây đỡ người này đi.” Dứt lời, không để cho Vô Ảnh kịp phản ứng, nhanh chóng đi về phía chiếc xe ngồi vào ghế lái phụ một cách điềm nhiên, không hề để ý đến chuyện mình vừa nói.

Vô Ảnh lúng túng nhìn người đàn ông đang bị thương phía trước, rồi, mau chóng lấy lại sự bình tĩnh vốn có.

Cẩn thận kiểm tra vết thương, chưa đầy 2 phút sau, chiếc xe lăn bánh chay về vùng ngoại ô phía Kim Ngân viện đi tới.

--------------

Từ từ tỉnh lại, Dạ Hàn cảm thấy mi mắt nặng trĩu, toàn thân có chút đau nhức, có vẻ như vết thương lần này có chút phiền phức.

A, thật đúng là thú vị, đã lâu rồi không có người nào dám phản bội trong Dạ gia khiến anh quên mất con người là loại động vật dễ đổi lòng nhất a. Không biết con chuột nào to gan đến mức dám mật báo tin tức cho kẻ khác dến ám sát anh mà còn chuẩn bị thuốc mê rắc lên trang phục của anh từ trước, đúng là ăn gan hùm mật gấu nha.

Chống hai tay lên thành giường, Dạ Hàn đảo mắt nhìn căn phòng xung quanh. Chỉ thấy bản thân đang nằm trong một căn phòng nội thất sang trọng được thiết kế theo phong cách Á Âu, vừa có cảm giác ấm cúng, giản đơn nhưng lại không mất đi phần thoáng đạt, tự nhiên mà nhiều hơn nữa là sự tịch mịch đến từ căn phòng này. Một nền đen trắng.

Gió lạnh từ ngoài thổi vào khiến tầm mắt Dạ Hàn di chuyển về phía ban công.

Ánh trăng chiếu xuống bóng dáng cô tịch của người thiếu nữ càng làm cho khí chất kiêu ngạo cùng bất kham mờ nhạt đi nhưng lại khiến cho cô mang một vẻ huyền bí cùng thanh lãnh.

Nhận thấy người trên giường đã tỉnh dậy, Hạ Tử Nhiên quay người lại, giọng bâng khuâng, thản nhiên, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói: “Vai trái bị một vết rạch bằng vũ khí lạnh dài 8,5 cm, toàn thân có nhiều vết thương nhỏ dài từ 3 - 4 cm do loại đạn 9x19 mm cơ số 10-20 viên hoặc 10x21 mm cơ số 10-14 viên. Là Walther P99 với tầm ngắm khoảng 60 m đi. Anh bị truy kích hay gài bẫy?”

Dạ Hàn vốn còn đang sững người, trong giây lát liền khôi phục lại như ban đầu, ánh mắt lóe lên một tia sáng lạnh lùng và nguy hiểm.

Nếu chỉ là một cô gái bình thường thì hắn còn sẽ cho người đến cảm tạ, nhưng cô gái này…

Một người bình thường thì không có khả năng phán đoán kích cỡ đạn và tầm ngắm bắn của một khẩu súng chỉ qua miệng vết. Cô gái này lại có thể phán đoán một cách nhạy bén như vậy, nhất định là người từng trải qua huấn luyện đặc chủng quân đội. Cảnh sát? FBI? Hay cũng là người trong giới…

Nhìn thấy một tia lạnh lẽo thoáng qua trong mắt của người đàn ông, Hạ Tử Nhiên khẽ nhướng lông mày, giọng nhẹ nhàng buông xuống: “Không cần đoán tôi là ai, nếu tôi muốn giết anh thì sớm đã giết rồi, tôi cũng không phải biến thái thích tra tấn hay bao đồng đi điều tra anh là ai. Còn nữa, chắc anh cũng hiểu, dù anh có thân thủ tốt đến đâu thì bây giờ đối với việc giết tôi thì mức độ khả quan không chiếm tới 25%. Không cần nổi lên sát tâm, thủ hạ của Dạ gia?”

Mặc dù kinh ngạc và sửng sốt trong lòng nhưng trên mặt của Dạ Hàn lại nở ra một nụ cười câu hòn nhiếp phách đầy ma mị và yêu nghiệt, giọng nói trầm khàn, dễ nghe của người đàn ông vang lên trong căn phòng: “Dạ Vô Hàn, có thể gọi là trợ lí của gia chủ Dạ gia hiện tại – thiếu gia Dạ Hàn, không sai. Tôi có thể gọi cô là gì, tiểu thư.” (Vừa mở miệng nói câu đầu tiên đã nói dối mặt không đỏ, tim không đập nhanh)

Không thể không nói, sau khi thay một thân trang phục đầy máu, khuôn mặt được lau rửa của Dạ Hàn như được điêu khắc từ ngọc mà ra. Ngũ quan sắc cạnh, tỉ mỉ như điêu khắc, phối hợp đến cực kì tinh xảo, tìm không ra một chút tỳ vết nào. Làn da ngâm màu đồng rắn rỏi, đường cong cơ thể lộ ra sau những bắp tay khỏe khoắn, săn chắc. Cả người như ẩn như hiện một cỗ khí chất yêu nghiệt cùng lãnh ngạo không kiềm chế được, song song là sự lạnh lùng, xa cách mà tôn quý, bất kham.

Hạ Tử Nhiên đánh giá từ trên xuống dưới Dạ Hàn một lượt, sau đó tầm mắt chuyển dần lên đôi mắt của người đàn ông như  muốn xuyên thấu lời nói của anh, giọng từ tốn, trong trẻo vang lên: “Người trong giới, vị hôn thê của gia chủ nhà cậu – gia chủ Hạ gia hiện tại – Hạ Tử Nhiên. Có thể gọi tôi là Grainne, rất vui được làm quen Dạ Hàn.”