Lá Bài Cuối Cùng

Chương 43



“Tiêu Nhiên, anh nói đi, rốt cuộc là chuyện gì!” Trương Trí Thành vừa cúp máy, Trương Trí Công đã hỏi người trước mặt.

“Cậu hai, nên do cậu cả nói với cậu thì tốt hơn.”

Trương Trí Công trừng mắt nhìn hắn, Tiêu Nhiên chỉ mỉm cười nhìn lại, tự tin,cẩn thận lại còn chút nhàn nhã… đúng, nhàn nhã, vào lúc này, trên mặtđối phương không có chút khẩn trương quẫn bách nào, càng không có chútnghiêm túc.

Trương Trí Công đột nhiên hiểu rõ.

Không, thật ra hắn sớm đã biết người khác nhìn hắn thế nào__ Chẳng qua là một côngtử bột không có chút bản lĩnh, chỉ có một người anh tốt.

Đúng,những thứ này hắn đều biết, trước kia không để ý. Hắn không thể nghiêmtúc như anh hắn, không thể đấu đá tính toán như anh hắn, hắn chỉ muốn tự do tự tại sống cuộc sống mình muốn.

Đua xe, đánh bài, tìm cơ hội vào núi săn bắn. Hắn thích cuộc sống như thế, cũng có thể sống như thế, tại sao không sống chứ?

Còn về cách nhìn của người khác… dù sao bất kể là ai, thấy hắn, đều phải gọi một tiếng cậu hai.

Hắn biết mình không xuất sắc gì, hắn biết ưu thế lớn nhất của mình chính là có một người anh tốt, hắn không cảm thấy như thế có gì, hắn vẫn luônsùng bài anh của mình, vẫn tự hào vinh hạnh vì có một người anh như thế. Nhưng hiện tại, lần đầu tiên hắn nghĩ khác.

Lúc này Tiêu Nhiêncó thể bình thản như thế, chính là vì hắn là cậu hai Trương vô năng! Đối với hắn, chỉ cần duy trì bề ngoài lịch sự, không cần xem trọng khôngcần nghiêm túc, thậm chí không cần phải giải thích gì cho hắn!

Vì bản thân vô năng, cho nên, lúc này ngay cả một đáp án hắn cũng không có được!

Trương Trí Công cuối cùng cũng có cảm giác bị đâm đau đớn.

Hắn nhìn Tiêu Nhiên thật sâu, rồi quay người đi, hắn biết, ở đây hắn không thể đạt được bất cứ thứ gì!

“Cậu hai!”

“Cậu hai!”



Vừa về tới phòng, đám tiểu Lưu đã bu lại: “Cậu hai, Lâm Dược bị người của ngài Tiêu gọi ra ngoài, hiện tại vẫn chưa trở về…”

Tuy đã nghĩ tới, nhưng lúc này nghe thế, sắc mặt Trương Trí Công vẫn khócoi, hắn sải tay: “Tôi đã biết rồi. Tiểu Lưu, tối nay các cậu an bàitrực đêm.”

Chuyện trực đêm này bình thường chỉ làm khi có chuyện, lần này Trương Trí Công chỉ ra ngoài chơi, trọ ở Sharon, cho nên bọn họ cũng ôm tâm tư du sơn ngoạn thủy mà tới, hiện tại Trương Trí Công yêucầu trực đêm, mọi người đều kinh ngạc.

“Cậu hai, có chuyện gì rồi sao?”

Sắc mặt Trương Trí Công âm u, giọng nói có vài phần khổ sở: “Không có gì lớn, các cậu an bài trước đi.”

Đám người tiểu Lưu còn muốn nói gì đó, nhưng thấy sắc mặt hắn khó coi, cũng không tiện truy vấn, chỉ đành đi xuống thương lượng.

Trương Trí Công trở về phòng của hắn và Lâm Dược, mấy hôm trước, Lâm Dược luôn ở đây, sau bán kết y không tiện ra ngoài, ngày ngày ở đây chơi game.

Xếp gạch, tiến sĩ Mary, toàn chơi những trò game cũ, bọn họ còn cùng đăngký vào trang Kaixin, kết một đống bạn tốt, ngày ngày đi trộm đồ củangười ta, tài khoản còn chưa tới cấp ba, nhưng đã trộm được tài sản lêncả triệu.

Hơn nửa tháng nay, bọn họ cùng ăn cùng ở, từ Quảng Châu tới Macao, có lúc hắn ra ngoài gặp người, bất kể lúc nào trở về, khi mở cửa, luôn thấy người đó.

Có lúc đang tập trung tinh thần chơi game, có lúc đang đọc sách, có lúc đang ngủ say… người đó, luôn ở đây.

Mà hiện tại, cái gì cũng không có.

Trước máy tính trống rỗng, trước bàn trống rỗng, trên giường, cũng trống rỗng.

Hắn tới trước cửa sổ, nhìn ánh đèn bên ngoài, chậm rãi, dựa đầu vào rèm cửa sổ.

Từ tối tới sáng, từ đêm khuya tới bình minh, bất kể đau đớn vui vẻ, thờigian luôn trôi đi đặc biệt nhanh. Đêm nay, cứ thế trôi qua.

Khiánh sáng mặt trời rọi vào cửa sổ, Trương Trí Công mới như giật mình tỉnh lại, hắn cầm di động, không có một cuộc điện thoại nào, hắn bắt đầu ấnsố anh mình, nhưng vẫn luôn khóa máy.

Hắn không ngừng ấn, không ngừng xuất hiện nhắc nhở khóa máy, cho tới khi di động của hắn không còn pin tự tắt máy.

“Cậu hai.” Không biết từ lúc nào, tiểu Lưu đang gõ cửa bên ngoài, “Điệnthoại của cậu cả, cậu cả nói di động của cậu tắt máy rồi.”

Hắn ngây ra một lúc mới phản ứng, mở cửa, nhận điện thoại.

“Tiểu Công, anh ở bến tàu, em qua đây đi.”

Hắn ừ một tiếng, ném điện thoại cho tiểu Lưu, đi ra ngoài.

Macao vốn không lớn, từ Sharon đến bến tàu cũng vô cùng gần, ngồi xe không tới năm phút đã tới.

Trương Trí Thành đứng bên bến tàu, Trương Trí Công từ xa nhìn thấy hắn, sơ miđen âu phục đen, hai tay đút túi quần, tuy vẫn chưa nhìn rõ gương mặt,nhưng hắn biết đó là anh hắn, hắn từng trêu chọc thế này: “Xã hội đentrong ti vi vừa xuất hiện là mặc âu phục đen, anh không cần phải làm vậy đi.”

Anh hắn nghe vậy chỉ cười cười, sau đó vẫn thường xuyên mặc một thân màu đen. Hắn đứng đó, bên cạnh lại có vệ sĩ, đã hấp dẫn ánhmắt người khác, nhưng bất luận là dân Macao bản địa hay du khách, đềukhông thử lại gần, xã hội hiện đại, ai ai cũng có ý thức tự bảo vệ.

Hắn xuống xe, lúc này mới biết bên ngoài đã mưa lất phất từ bao giờ, vôcùng nhỏ, nói là mưa, thì nó giống hơi nước hơn, ở Hồng Kông Macao làrất thường thấy.

Hắn đi qua, anh hắn quay người lại, nhìn hắn một cái, “Theo anh về đi.”

Trương Trí Công không động, hắn mím môi, nói: “Anh, Lâm Dược là người bên nào?”

Trương Trí Thành không trả lời.

Trương Trí Công đợi một lát, cười nói: “Cậu ta không phải là người bên nào hết, đúng không?”

Trương Trí Thành vẫn không mở miệng.

“Trong nhà cũng không xảy ra chuyện đúng không?” Lần này, không chờ đợi nữa,Trương Trí Công khẩn trương nói tiếp, “Anh bảo em để Lâm Dược lại, chỉvì anh đã bán cậu ta cho Tiêu Nhiên đúng không?”

Trương Trí Thành vẫn không trả lời.

Gió thổi mặt biển, hai người cứ thế lặng lẽ nhìn đối phương.

“Phải.”

Trương Trí Thành cuối cùng mở miệng, Trương Trí Công cúi đầu cười ảm đạm, chậm rãi mở miệng: “Tại sao? Anh hai, cho em một lý do, tại sao? Giá trị của Lâm Dược, anh rõ hơn em, không chỉ là poker Texas, năng lực của cậu tavề mạt chược, anh cũng biết rồi đúng không, có người như thế, Hạo Nhiênsơn trang của chúng ta…”

“Lão Tiêu nhường Châu Hải.”

Trương Trí Công lập tức cừng đờ.

Bọn họ có cứ điểm tại Quảng Châu, nếu có thêm Châu Hải, sẽ kết thành mộtkhối, không nói thực tế sẽ có gì, chỉ nói về mặt chiến lược, thì đã rấtdồi dào. Mà quan trọng hơn là, Tiêu Nhiên nhường Châu Hải, vậy về saunhất định phải dựa vào nhà họ Trương, vì hai điểm hắn muốn hướng tới đại lục đều ở trong tay họ, quả thật là đặt vị trí hiểm yếu của mình vàotay bọn họ.

Thân thể của hắn bắt đầu run rẩy, càng lúc càng kịch liệt.

Châu Hải, đừng nói một Lâm Dược, mười Lâm Dược, cũng không tính là gì.

Châu Hải, có Châu Hải rồi, bọn họ tại Quảng Châu coi như đã có hai chân, hoàn toàn đứng vững.

Châu Hải, có Châu Hải rồi, bọn họ không cần phải lo lắng Hạo Nhiên sơn trang nữa, cho dù nhất thời khó khăn, cũng chỉ là một chút ít, chỉ cần ứngphó thích đáng, bất cứ lúc nào cũng có thể lật bàn.

Châu Hải.

Đúng, có Châu Hải rồi, thực lực của họ có thể nói là nghiêng trời lệch đất, ít nhất, cũng được lên một bậc.

Nhưng Lâm Dược của hắn thì sao?

Lâm Dược của hắn thì sao!

Đau đớn cảm thụ được tối qua lúc này gia tăng gấp bội, nguyên do của tất cả chỉ vì hắn không có đủ thực lực. Hắn không có thực lực, hắn vô dụng,hắn không thể yêu cầu anh hắn vì Lâm Dược mà tranh giành với Tiêu Nhiên, hắn không thể yêu cầu anh hắn từ bỏ Châu Hải mà chọn Lâm Dược.

“Tại sao?” Qua một lúc lâu hắn mới có thể mở miệng, “Tại sao Tiêu Nhiên lạitừ bỏ Châu Hải! Châu Hải đối với chúng ta quan trọng, đối với anh tacàng quan trọng! Em không tin, em không tin anh ta sẽ vì Lâm Dược mà từbỏ!”

“Mặt này anh sẽ xử lý.”

Trương Trí Công đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hồng nhìn anh mình.

Trương Trí Thành sớm đã chuẩn bị, nhưng thấy hắn như thế vẫn phải nhẹ than.

Đứa em trai này, tuy lúc nhỏ có chịu khổ, nhưng từ sau khi được hắn tìmthấy thì vẫn là một thiếu gia. Thích sạch sẽ thích xinh đẹp, còn hơi cókhuynh hướng tiểu tư sản.

Bất kể lúc nào, đều phải chỉnh trang thỏa đáng mới xuất hiện trước mặt người khác.

Râu luôn luôn cạo sạch, quần áo vĩnh viễn mặc thỏa đáng, ngay cả thắt cà vạt hay gấp khăn tay cũng không bỏ qua.

Mà hôm nay, cằm dưới của hắn có chút xanh, quần áo trên người nhăn nhúm.

Mà hiện tại, tuy hắn nhịn không rơi nước mắt, nhưng trong lòng tất nhiên rất đau rất đau.

Hắn biết, đứa em này từ nhỏ đã sùng bài hắn, hắn vẫn luôn hưởng thụ sự sùng bái này. Mà hiện tại, đôi mắt đó mang theo đau đớn bi phẫn khẩn cầunhìn hắn, trong ánh mắt đó, ẩn ẩn còn có chút chỉ trích__ đúng, chỉtrích.

Có lẽ Trương Trí Công cũng không nhận thức được điểm này, nhưng quả thật là chỉ trích.

Trương Trí Thành cũng biết tại sao hắn chỉ trích__ Hắn là nghiêm túc với LâmDược, không phải tùy tiện chơi đùa. Giống như tự Trương Trí Công đã nói, có thể chỉ nghiêm túc một lần này trong đời, mà kết quả, lại bị hắn đem đi trao đổi.

Hắn thở dài, cuối cùng mở miệng: “Tiêu Nhiên cầncậu ta, nhưng là làm tản khách, nếu em thật tâm, thì sau này anh có thểcho em thường trú tại Châu Hải.”

“Anh hai, anh biết rõ không phải như vậy.”

Trương Trí Thành không nói gì, Trương Trí Công lại nói, “Em muốn gặp mặt cậu ta một lần nữa.”

Trương Trí Thành nhìn hắn rất lâu, mới nói: “Được.”

Trở về Sharon, Tiêu Nhiên vừa thấy bọn họ liền cười, bắt tay với Trương Trí Thành, rồi quay đầu nói: “Cậu hai, Lâm Dược đang ở vườn hoa trên tầngthượng, tôi phái người dẫn cậu đi.”

Macao diện tích nhỏ hẹp, tấcđất tấc vàng, đặc biệt là khu trung tâm, mấy sòng bài đều xây dựng ở đó, Sharon là kẻ đến sau, có thể chiếm một mảnh đất đã tương đối khó khăn,đương nhiên không thể nào có mặt bằng để xây vườn hoa.

Vì thế, đưa vườn hoa lên tầng thượng.

Chiếm cả tầng thượng, trồng các loại hoa cỏ, bên ngoài bao trùm thủy tinh,đương nhiên, cũng không phải nơi người bình thường có thể tới.

Khi Trương Trí Công tới, thì thấy Lâm Dược mặc quần áo hôm qua, đứng trướcgiàn hoa dâm bụt màu trắng. Hắn nhận ra, bộ quần áo này, là hắn mua cho y ở Hồng Kông, áo sơ mi tay dài màu trắng hiệu CK, âu phục màu đen hiệuArmani.

Đều là dòng vô cùng đơn giản, nhưng Lâm Dược mặc trênngười, lại mang theo sự sạch sẽ đặc biệt__ Đương nhiên, đó là khi ykhông nói chuyện.

Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên bật cười, mà giốngnhư có cảm ứng, Lâm Dược quay người lại, nhìn thấy hắn, đầu tiên làcười, giống như lúc bước ra từ phòng thử đồ, sạch sẽ, thuần túy lại mang theo mấy phần biếng nhác không để tâm.

“Ồ, cậu hai.”

Ngay cả phương thức chào hỏi cũng vậy.

Khóe môi Trương Trí Công không khỏi cong lên, hắn đang chuẩn bị nói gì đó, lại nghe Lâm Dược nói: “Ủa, cậu vẫn chưa đi sao?”

“Cậu biết… tôi phải đi?”

Lâm Dược gật đầu: “Tiêu Nhiên nói với tôi rồi.”

“Lâm Dược, cậu…” Trương Trí Công nghĩ nghĩ, thở dài một tiếng: “Lâm Dược,cậu hãy đợi, tôi sẽ tới đón cậu! Tôi nghiêm túc với cậu, tôi từng nóitôi thật sự nghiêm túc với cậu, không phải chơi đùa, chuyện lần này… xin cậu đợi, tôi…”

Chuyện này hắn đương nhiên trước đó không biết,cho dù hiện tại cũng không đồng ý, nhưng hắn không có cách nào khác, hắn cũng không thể nói hắn không biết gì hết rồi rũ bỏ sạch, dù sao đó làquyết định của anh hắn, từ đầu tới cuối hắn vẫn sùng bái anh hắn, cho dù hắn không đồng ý, cũng không thể nói hoàn toàn không có chút quan hệnào với mình.

Khi đang suy nghĩ nên giải thích thế nào, đột nhiên nghe Lâm Dược nói: “Cậu hai, cậu cứ xem như chơi đùa đi.”

Trương Trí Công lập tức ngây người tại đó, mất một lúc mới phản ứng lại được, “Cậu nói gì?”

“Cậu hai, tôi nói, cậu cứ xem như là chơi đùa đi, tôi không hy vọng cậu tới đón tôi, tôi cũng không muốn trở về.”

“… Tại sao?”

“Tại sao? Tôi đã nói từ sớm rồi mà, tôi không thích đàn ông.”

Trương Trí Công nhất thời không biết nói sao mới tốt, chỉ đành gượng gạo nói: “Tôi đối với cậu là nghiêm túc…”

“Cậu hai, cậu nhìn tay tôi.” Lâm Dược nhấc tay phải lên, có chút gian nan cử động ngón út của mình, “Hiện tại vẫn chưa rất linh hoạt.”

Trương Trí Công ngây người nhìn y.

“Cậu hai, cậu biết không? Thứ tôi không thể chịu nổi, chính là không có âmthanh, khi tôi ở nhà, ti vi luôn luôn mở, có lúc ngay cả khi ngủ cũngkhông tắt. Nhưng, khi ở đó tôi gần như không nghe thấy âm thanh gì,không nhìn thấy bất cứ tia sáng nào suốt một tháng, cậu biết, một thángđó, tôi làm sao mà qua không?”

Y nói rất nhạt, ánh mắt nhìnphương xa, trên mặt không có biểu cảm dư thừa nào. Mưa không biết đã lớn từ lúc nào, giọt mưa hội tụ trên thủy tinh rồi trượt xuống, tia sángphản xạ, giống như vết nước mắt trên mặt y.

Qua một lúc lâu, Trương Trí Công mới tìm được giọng nói của mình, hắn gượng gạo nói: “Cậu hận tôi.”

Lâm Dược cười, y cười lắc đầu.

“Cậu hai, tôi từng nói, tôi sẽ không hận cậu, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ.Tôi dám liều mạng với lão năm Vương, là vì tôi biết gã không dám liềumạng với tôi, có lẽ gã có thể nhốt tôi lại, có thể tìm người đánh tôimột trận, nhưng gã không dám liều mạng với tôi. Mà cậu thì khác, cậuhai, cậu căn bản không cần liều mạng với tôi. Chỉ cần một câu nói cậu đã có thể khiến tôi, ba tôi, cả mẹ kế mà ông ta tìm cho tôi, em trai tôicũng đều xui xẻo, thậm chí cả đời không thể trở mình, cho dù tôi liềumạng rồi, cũng hoàn toàn vô lực làm gì. Sao tôi lại hận cậu?”

“Tôi không hận cậu, tôi cũng sẽ không tìm cậu báo thù gì. Đương nhiên, giữatôi và cậu không có thù gì. Chỉ là cậu hai, tôi sẽ không trở về cùngcậu, tôi không muốn trở về nữa.”

Trương Trí Công không mở miệngđược nữa, hắn ngây ngẩn nhìn Lâm Dược, mà Lâm Dược không nhìn hắn nữa,quay người đi ra, nhìn bóng lưng y biến mất trong lùm hoa, Trương TríCông lần đầu tiên biết, cái gì là đau đớn tận xương.