Lá Bài Cuối Cùng

Chương 23



Bất luận là tiêu dao tự tại hay rầu rĩ buồn bực, thời gian luôn phải trôi qua.

Mười lăm tháng sáu, Trương Trí Thành và Trương Trí Công dẫn đám người LâmDược đến tỉnh thành. Kỳ thật với khoảng cách của Cúc thành và tỉnhthành, hoàn toàn không cần tới trước, nhưng cái này cũng giống như sotài cờ vây chính quy, tuyển thủ muốn tham gia so tài luôn phải tới trước một ngày thậm chí tới trước hai ba ngày, trong đó có nhân tố thích ứng, cũng có nhân tố không khí.

“Đối thủ của cậu có ba người, bọn Daniau trước không nói. Hai người còn lại, một là Trần Đạt, một là Lưu Yên Nhiên.”

Trong xe, Trương Trí Thành cầm tư liệu nói rõ với Lâm Dược.

“Ngoại hiệu của Trần Đạt là tên mập, là kẻ chơi chặt chính tông, trước giờ chỉ cược, rất ít khi tố (cược thêm), cho dù có cầm được vua thùng phá sảnh, cũng rất ít khi tố. Lưu Yên Nhiên khác với hắn, cô gái này đã lăn lộntrong các sòng bài ở Macao bốn năm, là bài thủ chuyên nghiệp, được gọilà cá tay nhanh, có thể nói theo phái chơi ẩu.”

“Cô gái này xemra còn chưa tới ba mươi, mà đã lăn lộn trong sòng bài bốn năm?” Lâm Dược nhìn bức hình, chậc chậc tán thưởng, trong hình, là một cô gái gầynhom, không xinh đẹp gì lắm, tóc dài, một tay cầm thuốc lá, ngồi yêntĩnh trước bàn cược__ Nếu không phải chỗ ngồi không thích hợp, thì giống một tinh anh trí thức hơn.

Trương Trí Công cười lạnh: “Mèo mậplần này có thể mời cô ta tới, chắc tốn không ít tiền. Trước kia từng cósòng bài Malaysia mời cô ta tới làm tản khách, cô ta cũng không đi. Nghe nói khách sạn Sharon ở Macao vốn cũng muốn mời cô ta làm tản khách,nhưng cuối cùng vẫn bị cô ta cự tuyệt. Đương nhiên đây là nghe nói.Nhưng nếu cậu cho rằng cô ta là phụ nữ nên…”

Không đợi hắn nói xong, Lâm Dược đã giơ tay lên: “Cậu hai, tôi chưa từng xem thường phụ nữ, tôi chỉ hơi hiếu kỳ mà thôi.”

“Có gì hiếu gì, cậu không phải biết Caesar sao? Lẽ nào không biết khi anhta mười hai tuổi đã thắng được một triệu đô la, khi hai mươi tuổi đã cósòng bài của riêng mình?”

Lâm Dược nghẹn họng trân trối, TrươngTrí Công nhìn y há to họng, giống như thật sự vô cùng kinh ngạc, liềnbực bội, ném tư liệu cho y: “Trong đây điều có, cậu tự nghiên cứu đi.”

Lâm Dược không lên tiếng, trong đầu thì đang không ngừng tấn công Caesar.

“Lạc Lạc Lạc Lạc, anh thật lợi hại. Lạc Lạc Lạc Lạc, anh quả là tài ba. LạcLạc Lạc Lạc, IQ của anh là bao nhiêu vậy. Lạc Lạc Lạc Lạc…”

Caesar không nói gì, Caesar tiếp tục trầm mặc, Caesar ngửa đầu nhìn trời trong làn sương trắng… đương nhiên, những gì thấy được vẫn chỉ là sươngtrắng.

Không ai không thích được ngưỡng mộ, cái này cũng nhưkhông ai không thích nghe lời ngọt ngào. Cho dù là lão hoàng đế, ngàyngày được nịnh nọt, nhưng vẫn rất hưởng thụ lời tán dương thông minhnày. Caesar tuy hơi lạnh nhạt, mặt liệt, nhưng được người sùng bái, được người ngưỡng mộ… cho dù không tự đại đắc ý, ít nhất cũng không mấy phản cảm.

Huống hồ hắn gần đây chịu đủ đả kích, lần này lại đượcngười luôn đả kích hắn ngưỡng mộ, kỳ thật, vẫn có chút xíu cao hứng,nhưng nỗi cao hứng này còn chưa kịp lên, đã bị một chuỗi “Lạc Lạc” đèxuống.

Sau khi bị Lâm Dược giày vò một tháng trời, lực nhẫn nạicủa Caesar đã có bước tiến bộ đột phá, cho tới khi Lâm Dược triệu hoánmười phút, mới đáp lời: “Nếu cậu muốn, tôi cũng có thể dạy cậu.”

Hắn nói câu này rất bình tĩnh, rất tùy ý, nhưng tuyệt đối khiến người độngtâm. Cái này giống như tại thắng cảnh du lịch, càng chào hàng làm ăn,càng khiến người ta không yên tâm.

Quả nhiên, Lâm Dược sau khi trầm mặc một lúc, cẩn thận hỏi: “Có thể giống như anh không?”

Caesar kiệt lực khống chế mình không biểu hiện quá cấp bách, tiếp tục dùng giọng điệu tùy ý nói: “Chắc là có thể thôi.”

“Vậy à… thôi bỏ đi. Lạc Lạc, tôi biết tại sao anh chết rồi, anh thử nói xemanh thông minh như thế lợi hại như thế, sao có thể chết yểu vậy? Anh lại có cái tên như vậy. Caesar cộng thêm thiên tài, nhìn từ phương diệnnào, anh cũng phải chết yểu lúc còn trẻ!”



Nếu hiện tạicó súng, Caesar tuyệt đối không chút do dự bóp cò. Nếu lúc này không cósương trắng, Caesar tuyệt đối lập tức nhào lên__ Bất kể là xé hay kéohay đánh, cho dù là cắn, cũng phải giải quyết Lâm Dược.

Nhưng rất đáng tiếc, lúc này không có súng, mà sương trắng vẫn rất dày, cho nênCaesar chỉ có thể tiếp tục ngửa mặt nhìn sương trắng, hơn nữa cuối cùngcũng bắt đầu hoài nghi, đây có phải là báo ứng trong truyền thuyếtkhông?

Với việc Caesar đột nhiên không có phản ứng, Lâm Dược đãrất quen thuộc. tuy y còn muốn giao lưu với Caesar một chút, nhưng xe đã tới tỉnh.

Tuy rất gần, nhưng Lâm Dược cũng gần mười năm khôngtới tỉnh, lúc này đè lên cửa sổ, không ngừng cảm thán kiểu như “Tỉnhthành biến hóa thật lớn”, Trương Trí Công nghe mà đảo mắt trắng liêntục.

Vừa vào trong, xe lập tức chạy chậm lại, chẳng qua khôngphải giờ cao điểm, cũng không kẹt gì, cho nên rất nhanh đã tới một khách sạn quốc tế trọ lại.

Khác với Kim Nguyên của Cúc thành, kháchsạn quốc tế trong tỉnh là cấp năm sao chính tông, Lâm Dược vừa xuống xe, đã bắt đầu ngửa cổ nhìn, Trương Trí Công chống nạng đi tới cạnh y: “Nếu cậu dám làm tôi mất mặt, tôi sẽ, tôi sẽ… tôi sẽ khai tiểu Trương ra!”

Lâm Dược nghi hoặc nhìn hắn, cậu hai Trương cười lạnh: “Cậu đừng tưởng tôikhông biết, những chai tinh dầu đó, đều là cậu ta cho cậu! Dám biển thủtài sản của sơn trang, cậu nói tôi nên trừng phạt cậu ta thế nào?”

Lâm Dược trừng to mắt, chậm rãi mở miệng: “Cậu hai…”

Cậu hai Trương chỉ cười lạnh, cuối cùng tìm được cách có thể quản thúc cáitên này rồi__ Cậu không sợ nhốt, không sợ phạt không sợ không có lương,vậy bạn bè của cậu thì sao?

Tuy đắc ý, nhưng lại ẩn ẩn có cảm giác bi ai, Trương Trí Công hắn từ khi nào đã hạ lưu đến vậy rồi?

Đang nghĩ vậy, hắn lại quay đầu: “Nhưng chỉ cần cậu không gây ra chuyện gì, tôi sẽ không truy cứu.”

“Cậu hai, tôi sẽ không để cậu mất mặt.”

Lâm Dược nói vô cùng nghiêm túc, Trương Trí Công đang định gật đầu, lạinghe y nói: “Nếu mất mặt, tôi cũng chỉ làm mất mặt tôi thôi, không cóliên quan tới cậu mà.”

Trương Trí Công sôi máu, xém chút ngã luôn ở đó. Lâm Dược vội đỡ hắn, liên mồm gọi đám tiểu Lưu lấy xe lăn ra:“Mau lên mau lên, cậu hai sắp ngất rồi, cậu hai, cậu hai, người ta đềulà lên xe mới xỉu, sao cậu xuống xe rồi lại xỉu vậy.”

Tâm tìnhcủa Trương Trí Công lúc này, như món cay Tứ Xuyên__ Loại cay xé đó liêntục trào lên, chỉ là món cay Tứ Xuyên là cay trong miệng trong dạ dày,còn hắn là cay trong lòng.

Hắn giơ nạng lên, muốn gõ lên đầu Lâm Dược, hắn không tin, một người có thể ngốc đến trình độ này!

Khi hắn muốn làm như thế, đột nhiên nghe thấy giọng của anh mình ở đằng trước.

“Thật trùng hợp, lại được gặp cậu cả ở đây, em đang nghĩ tại sao hôm nay lạinghe thấy chim khách kêu đây. Cậu cả đã lâu không gọi điện thoại chongười ta rồi, chắc không phải đã quên người ta rồi chứ.

“Công chúa nói đùa rồi.”

“Còn kêu người ta Công chúa, cái này là tên người khác đặt bậy, anh cũng kêu luôn, người ta không muốn mà.”

Giọng nói vừa nhão vừa ẻo, lời nói lại dung tục, khiến người ta chán ghétkhông thôi. Trương Trí Công rùng mình, không bận tâm đánh Lâm Dược nữa,vội thúc giục tiểu Lưu đẩy hắn: “Đi mau lên, chúng ta vào trước. Thậtxúi quẩy, ở chung khách sạn với cô ta!”

Phòng đã đặt từ sớm, thủtục đi vào cũng không khó làm, vào phòng rồi, cậu hai Trương mới thởphào một hơi, thấy Lâm Dược nhìn mình, hắn không tự nhiên quay đầu đi:“Cô gái đó họ Lý, biệt hiệu là Công chúa. Tướng mạo cũng không khó coi,chỉ là đã ba mươi tám vẫn chưa gả cho ai, ngày ngày trang điểm như mớimười tám. Cậu cẩn thận chút, đừng để bị cô ta quấn lấy.”

“Cậuhai, cậu như vậy là không đúng, người ta muốn trang điểm thế nào làchuyện của người ta, ba mươi tám tuổi chưa gả cho ai cũng không phải làchuyện gì lớn. Tôi đây năm nay cũng hai mươi bảy rồi, cũng chưa có bạngái, tôi thấy cậu cũng không có mà. Ba mươi tám, hai mươi bảy, cũngkhông kém bao nhiêu.”

Ba mươi tám với hai mươi bảy mà còn nói làkhông kém bao nhiêu? Trương Trí Công định nói gì đó, nhưng vừa mở miệnglại giống như bóng xì hơi, phất tay: “Tùy cậu, cậu muốn bị quấn, thì cứgả cho một quý bà đi.”

Cuối cùng, cậu hai Trương vẫn không nhịnđược châm chích y một câu, Lâm Dược cũng không để ý, nhún vai: “Khôngthể, tôi sẽ không lấy phụ nữ.”

Nói xong, cũng không để ý người đầy phòng rớt cằm, tự đi tới trước tủ lạnh, nhìn xem có thứ gì ngon không.

Tuy cả đoàn người đi vào khách sạn, nhưng ván bài lại mở trong một tiểu khu.

Tiểu khu Hoa Tử Kinh, biệt thự Nhất Thủy, giá phòng cao ngang đế đô (BắcKinh) ma đô (Thượng Hải), trú ở đó, tuyệt đối không phú cũng quý, bảo vệ mang súng thật tuần tra hai mươi bốn tiếng, bình thường cảnh sát cũngđều đi quanh chỗ này.

Từ hai trăm tới hai ngàn, diện tích lớn nhỏ đều có, mà địa điểm đấu bài, chính là một tòa biệt thự một ngàn mét vuông trong đó.

Khi đám người Trương Trí Công tới, đã có người tụ lại xung quanh, rèm cửasổ được vén hết lên, trải thảm lót sàn, đèn chùm sáng rực, chính giữađại sảnh là một cái bàn dài hai mươi mét, đặt các loại thức ăn, nhìngiống như đang mở tiệc rượu.

Anh em họ Trương vừa tới, lập tức được các phía chào hỏi, đương nhiên, chân của Trương Trí Công cũng là tiêu điểm của các bên.

Anh em họ Trương cười cười, xã giao, một đám người nói nói cười cười, hỏithăm lẫn nhau, bầu không khí coi như hài hòa, cho tới khi một ngườitrung niên hơn bốn mươi đứng lên.

Người này tóc trọc một nửa, tuy mặc âu phục hãng nổi tiếng, nhưng cũng khó che giấu nét quê mùa, nhưngông vừa đứng ra, đại sảnh vốn còn náo nhiệt lập tức yên tĩnh.

“Đã không phải lần đầu tới đây, lời dư thừa tôi cũng không cần nói lại, mọi người lên ký tên hết đi.”

Đều là trình tự vốn có, đám người Trương Trí Thành bước lên, Trương TríCông ở phía dưới chỉ điểm cho Lâm Dược, người mặt váy màu hồng đó chínhlà Lý Công chúa, tên mập cười híp mắt đó là Mèo mập, Lưu Yên Nhiên chính là do hắn tìm tới, mà người có bộ râu quai nón nhìn vô cùng hàm hậuchính là Ngụy lão lục, Daniau lần trước đấu bài với y trước mắt đang nằm trong tay hắn.

“Vì tình trạng năm nay rất đặc biệt, ở đây còn có một giấy sinh tử, cần các vị đấu bài lên ký tên.”

Sau khi đám người Trương Trí Thành ký xong, người đàn ông trung niên đó lại nói.