Ký Ức Lạc Ngân Hà

Quyển 2 - Chương 1: Đêm nay là đêm nào



Khu vui chơi Nhà thám hiểm, phòng điều khiển trung tâm.

Trên mấy trăm màn hình theo dõi, hình ảnh và con người liên tục thay đổi, nhưng vẫn không tìm được Lạc Lan và Diệp Giới.

Thần Sa hỏi: "Tại sao không thể tự động nhận diện, tập trung tìm kiếm?"

"Có virus." Tử Yến nhìn chăm chú vào những con số đang nhảy liên tục trên màn hình, mười ngón tay cử động như múa, đang đánh máy.

"Khi nào thì khôi phục?"

"Lạc quan nhất, là một giờ."

Một nhân viên khu vui chơi đột nhiên hưng phấn kêu lên: "Tìm được rồi."

Thần Sa lập tức đi tới, một người máy xuất hiện trên màn hình, nó mở cửa khoang thuyền, bên trong không có một bóng người. Cánh tay máy của nó kéo dài, từ ghế ngồi bên dưới lấy ra hai thiết bị điện tử cá nhân.

Thiết bị điện tử cá nhân hình dạng chiếc vòng Rubi là của Lạc Lan, cái còn lại hẳn là của Diệp Giới.

Lòng của mọi người trĩu xuống, nhất định đã xảy ra chuyện!

Sắc mặt của Thần Sa càng lạnh băng, tốc độ đánh máy của Tử Yến càng nhanh hơn.

Một nữ nhân viên nói: "Trạm thứ nhất bọn họ đã đến Hố tử thần, sau đó thì không thể tìm thấy. Giả sửa bọn họ luôn đi cùng nhau, như vậy hai người vẫn ở khoang thuyền, cùng nhau rời khỏi, cùng nhau đến. Căn cứ vào camera bên trong khoang thuyền, có 4 hệ sinh quyển bọn họ có thể đến nhất —— Hố tử thần, biển Baltic, núi Nữu Di, thung lũng Thiên Mục."

Thần Sa hỏi: "Có thể thu nhỏ phạm vi nữa không?"

Nữ nhân viên xin lỗi nói: "Trước khi thu thập thêm manh mối từ máy tính trung tâm, chúng ta chỉ có thể tìm từng nơi từng chỗ một."

Thần Sa nói với Tử Yến: "Tôi đi tìm, cậu ở lại có tin tức gì lập tức báo cho tôi biết."

Thần Sa vừa rời khỏi, Chấp Chính Quan sải bước đi đến.

Tuy Chấp Chính Quan là một người đeo mặt nạ không lộ chút biểu cảm gì, cũng nhìn không ra hắn so với thường ngày có gì khác, nhưng người phụ trách khu trò chơi vừa nhìn thấy liền mất hết hồn vía, chảy mồ hôi lạnh đem sự việc kể ra hết một lần.

Chấp Chính Quan kiểm tra qua thiết bị điện tử cá nhân của Lạc Lan, không phát hiện có bất kỳ sứt mẻ nào, chắc chắn không phải dùng bạo lực vứt bỏ.

"Có khi nào công chúa đã rời khỏi khu vui chơi không?"

Tử Yến nói: "Không thể nào! Sau khi Thần Sa phát hiện đã ra lệnh khởi động quy trình khẩn cấp, phong tỏa tất cả lối ra, Lạc Lan chắc chắn còn ở bên trong."

Nữ nhân viên chỉ vào màn hình làm việc, nói: "Đây là kết quả thống kê đã đưa ra bốn hệ sinh quyển bọn họ có thể đến nhất, phu nhân quan chỉ huy và hoàng tử Diệp Giới là anh em, hai người cùng nhau mất tích, hay chúng ta hỏi qua công chúa Thiệu Hoa một chút, không chừng có thể biết được trong bốn hệ sinh quyển đó, cái nào là có thể nhất..."

Chấp Chính Quan đưa tay lên, ý bảo cô ta im lặng.

Phòng máy tính trung tâm trở nên vắng lặng đến khó thở, chỉ có tiếng đánh máy của Tử Yến, lạch cạch vang lên.

Chấp Chính Quan xem lướt qua bảng giới thiệu của bốn hệ sinh quyển, sau đó nhìn về phía màn hình quan sát, Thần Sa đang dẫn người tìm kiếm.

"Hệ sinh quyển khác."

Nhân viên làm việc lập tức lấy ra tất cả tư liệu của sáu mươi hệ sinh quyển còn lại, Chấp Chính Quan đưa mắt nhìn xuống từng cái một, vừa xem, vừa loại trừ.

Cuối cùng, trên màn hình chỉ cò lại tư liệu của hai hệ sinh quyển ——hệ sinh quyển mô phỏng núi Ilar của hành tinh Relicta, hệ sinh quyển mô phỏng nham lâm của hành tinh Đại Song Tử.

Tử Yến vội vàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn sang, lập tức hiểu được tại sao Chấp Chính Quan lại chọn hai hệ sinh quyển này, chúng đều có liên quan đến Thiên Húc, nên đều có ý nghĩa đặc biệt với Lạc Lan.

Chấp Chính Quan hạ lệnh: "Theo dõi!"

Trên hơn một trăm màn hình liền hiện lên khung cảnh của hệ sinh quyển Ilar và hệ sinh quyển nham lâm.

Tất cả đều yên ắng bình thường, không có một chút bất thường nào.

Chấp Chính Quan nhìn chăm chú vào các màn hình của hai hệ sinh quyển, hỏi: "Máy tính điều khiển của mỗi hệ sinh quyển đều độc lập?"

"Để bảo đảm an toàn, mỗi hệ sinh quyển đều có một máy tính điều khiển riêng biệt, đều chịu sự điều khiển của máy tính trung tâm, nếu có bất kỳ bất thường nào, máy tính trung tâm sẽ lập tức cảnh báo."

Chấp Chính Quan hạ lệnh: "Tử Yến, kiểm tra thật kỹ hai máy tính điều khiển hai hệ sinh quyển này."

Tử Yến không ngẩng đầu, vẫn tập trung làm việc, "Trong thâm tâm của Lạc Lan, ngọn núi Ilar và Nham lâm đều có ý nghĩa đặc biệt, nhưng cô ấy và hoàng tử Diệp Giới cùng nhau mất tích, chắc chắn cô ấy ở đế Quốc Ar đã bị..."

"Kiểm tra!" Chấp Chính Quan ngắt lời Tử Yến.

Tử Yến ngẩng đầu nhìn về phía Chấp Chính Quan.

Chấp Chính Quan lạnh lùng nói: "Tôi không phải đang thương lượng với cậu, đây là mệnh lệnh."

"Vâng!" Tử Yến ngưng hẳn công việc trước mắt, mặt lạnh nói: "Chỉ có thể kiểm tra một hệ sinh quyển, núi Ilar và Nham lâm, kiểm tra cái nào trước? Tôi phải nhắc nhở ngài, càng lãng phí một phút đồng hồ, thì khả năng tử vong của Lạc Lan sẽ càng tăng."

Chấp Chính Quan nhắm hai mắt lại, sau một thoáng, hắn mở mắt ra lạnh lùng nói: "Nham lâm."

Tử Yến bắt đầu kiểm tra máy tính của Nham lâm.

Từ những con số chi chít chằng chịt không ngừng biến đổi ở trên màn hình, sắc mặt của Tử Yến ngày càng khó coi, đương nhiên tất cả mọi theo dõi đều bị ngăn chặn, bọn họ chỉ tìm thấy những hình ảnh trước đó một ngày.

Tử Yến nhanh chóng đánh bàn phím, hơn một trăm màn hình quan sát từng cái từng cái một đều tối đen, cho đến khi toàn bộ đều sáng lên lại.

"Mở lên!" Tử Yến xác nhận, "Thành công!"

Nhưng, hơn một trăm màn hình đều tối đen, vẫn như trước chẳng thấy gì.

Tử Yến buồn bực nói: "Không thể nào, rõ ràng đã sửa xong."

Chấp Chính Quan không lên tiếng, trong nháy mắt đã biến mất không thấy.

Tử Yến đột nhiên phản ứng kịp, ra lệnh cho máy tính phóng đại hình ảnh trên màn hình, lúc này mới phát hiện không phải do máy tính trục trặc khiến màn hình đen thui không nhìn rõ, mà là khắp trời đều có gió cát che khuất, hình ảnh dĩ nhiên một màu tối đen.

Tử Yến quá sợ hãi, hắn lập tức chạy ra ngoài, nhưng vừa đến cửa liền dừng bước, xoay người quay trở lại.

Hắn ngồi trước bàn điều khiển khổng lồ, vừa vận động ngón tay như múa, tiếp tục quy trình kiểm tra sửa chữa, vừa thông báo cho Thần Sa: "Có người đã khởi động được thần cấp khó nhất của Nham lâm, Lạc Lan chắc là ở bên trong, Chấp Chính Quan đã đến đó."

————·————·————

Sáu ngày sau, trong phòng bệnh của bệnh viện.

Lạc Lan cảm giác mình vừa làm một giấc mộng dài.

Trong mộng, nàng mắc kẹt giữa cuồng phong gào thét, ở một nơi hoang dã tối tăm, rất giống với những giấc mộng trước đây nàng đã không ngừng mơ thấy —— nàng một thân một mình khổ sở bôn ba trên cánh đồng bát ngát hoang tàn vắng vẻ, không ngừng đi tới, nhưng vẫn chưa đi được đến tận cùng.

Điều đáng sợ nhất không phải là mệt mỏi kiệt sức, mà là bốn phía không có một bóng người, giống như cả thế giới đã vứt bỏ nàng.

Nhưng lúc này đây lại không giống như vậy, nàng không phải một thân một mình mà đi, có người đã ôm nàng, ngược gió mà đi.

Người nọ che chở nàng tại nơi êm ái ấm áp nhất ở sâu trong lồng ngực, giống như con trai ngọc bảo vệ viên ngọc quý, che chắn tất cả bão cát bên ngoài lớp vỏ cứng của mình.

Lạc Lan toàn thân đều đau đớn, đau đến mức cơ thể giống như bị khối nham thạch nghiền nát thành từng mảnh nhỏ, nhưng do có người làm bạn, đau đớn trở nên dễ chịu hơn.

Là ai? Ai đã cùng nàng chịu đựng trong bóng đêm?

Lạc Lan muốn nói chuyện, nhưng không thể phát ra tiếng; nàng muốn liếc mắt nhìn người đó, nhưng lại hoàn toàn không mở mắt ra được.

Tay nàng run rẩy sờ soạng, dường như sờ trúng thứ gì, liền an tâm một cách kỳ lạ.

Cho dù thân như lục bình, mệnh tựa phù du, nhưng sinh mạng hơn mười năm cố gắng này cũng không phải là một mảnh yếu ớt.

Thiên Húc, Thiên Húc...

"Thiên Húc!"

Lạc Lan mở choàng mắt, trước mắt vẫn là một màu tối đen, cái gì cũng không thấy.

Nàng hoảng sợ đưa tay sờ soạng, bắt được một bàn tay.

Thần Sa trấn an cầm lại tay nàng: "Kính bảo hộ của em bị đá đập vỡ, gây tổn thương mắt, tạm thời không nhìn thấy."

Lạc Lan kinh ngạc nhìn, quả nhiên đang nằm mơ? Nhưng cảm giác ở đầu ngón tay là thật!

Thần Sa nói: "Đừng lo, Sở Mặc đã giúp em chữa trị, rất nhanh sẽ bình phục."

"Tôi không lo lắng."Lạc Lan ngửa đầu hỏi: "Thần Sa, tôi có thể sờ cổ của anh không?"

Thần Sa ngây ngẩn cả người.

Lạc Lan vội vàng năn nỉ: "Tôi chỉ sờ một cái, anh cứ coi như là bác sĩ kiểm tra thân thể."

Thần Sa im lặng nắm tay Lạc Lan, đặt lên cổ mình.

Lạc Lan tập trung tinh thần, từ cằm cẩn thận mò đến xương quai xanh.

Nàng đã từng ở một hang động giống như mộ huyệt, cẩn thận vuốt ve qua cổ của Thiên Húc.

Đối với một bác sĩ đã giải phẫu qua vô số thi thể, đã quen thuộc với cấu tạo xương cốt và thân thể con người, thì ngón tay của nàng nhớ rất rõ cổ của hắn, cũng giống như ánh mắt của nàng nhớ rõ khuôn mặt của hắn, có thể trong hàng trăm hàng vạn người nhận ra hắn.

Trong mộng, nàng đã mò mẫn cổ của người đã ôm nàng, biết rõ đó là Thiên Húc, nên mới tâm tâm niệm niệm muốn mở mắt.

Nhưng hiện tại các đầu ngón tay rõ ràng nói cho nàng biết: Không phải, tuyệt đối không phải!

Lạc Lan tâm trạng chán nản rút tay về, cảm giác chân thật như vậy, quả nhiên chỉ có thể là mộng.

Thần Sa lấy lại bình tĩnh, hỏi: "Lạc Lan, em và Diệp Giới rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Lạc Lan không đáp trả mà hỏi lại: "Diệp Giới còn sống không?"

"Còn sống. Người đang ở trên phi thuyền của bọn họ, được bác sĩ của đế quốc Ar chữa trị, nghe nói bị thương rất nặng."

Lạc Lan chậm rãi nói: "Không phải anh đã nói tôi nên có oán báo oán, muốn đánh thì đánh hay sao? Tôi và Diệp Giới trước đây có chút mâu thuẫn, hiện tại thể năng đã tăng cao, nên muốn báo thù. Tìm một nơi không có ai quấy rầy để đánh nhau, hắn đã giết chết một con thú Nham Phong, sau đó liền nổi lên một cơn gió lốc kỳ lạ."

"Mâu thuẫn gì?"

Lạc Lan sờ soạng tìm chăn, kéo lên đắp qua đầu mình, "Còn có thể là mâu thuẫn gì? Không phải là hắn mạnh tôi yếu, bị hắn bắt nạt?"

"Em..."

Thần Sa vừa mở miệng, Lạc Lan đã lập tức ngắt lời hắn, "Thời gian giải thích kết thúc!"

Nàng mệt mỏi, tâm trạng có chút muốn mặc kệ, cứ để bọn họ suy đoán, cùng lắm thì phát hiện sự thật thôi.

Thần Sa nói: "Tôi chỉ muốn nói em nghỉ ngơi thật tốt. Chấp Chính Quan đã ra lệnh không truy cứu nữa."

Lạc Lan giả vờ nằm ngay đơ, đắp chăn không lên tiếng.

"Lần này người cứu em ra là Chấp Chính Quan."

Lạc Lan mạnh vén chăn, gấp đến độ giọng nói cũng thay đổi, "Không phải là anh? Tại sao không phải anh? Tôi cứ tưởng là anh."

"Tôi bị mấy chiêu trò của em làm cho phải đi đến các hệ sinh quyển khác, lúc chạy đến Nham lâm thì Chấp Chính Quan đã cứu được em ra." Thần Sa trấn an xoa xoa đầu của Lạc Lan, "Tôi biết em không muốn gặp Chấp Chính Quan, nhưng lần này đích thực là ngài ấy đã cứu em."

Lạc Lan lặng lẽ kéo chăn, cả đầu và mặt đều đắp lại.

————·————·————

Nghe nói Lạc Lan tỉnh lại, Phong Lâm và Tử Yến đến thăm nàng.

Phong Lâm nghĩ, nếu như Chấp Chính Quan đến chậm thêm chút nữa, Lạc Lan chắc chắn sẽ biến thành xác chết, cô vô cùng tức giận, hùng hổ mắng một trận: "Gene của cô bị nhiễm trùng cỏ rồi à? Gần đây có đi kiểm tra chỉ số thông minh không vậy? Hơn sáu mươi không? Trong não có khối u sao...?"

Lạc Lan im lặng nghe mắng, không nói tiếng nào.

Tử Yến đột nhiên xen ngang hỏi: "Cô biết cách kích hoạt độ khó thần cấp sao?"

Lạc Lan lập tức một mực phủ nhận: "Đương nhiên không biết! Chỉ là vừa đúng lúc, tôi căm ghét Diệp Giới, muốn trừng trị hắn một trận, cũng không đến mức để mình dính vào."

Phong Lâm không nhịn được khoát khoát tay với Tử Yến, "Anh đừng có tối ngày nghi thần nghi quỷ, việc này rất ít người biết, chúng ta chưa từng nói với Lạc Lan, cô ấy làm sao biết được?"

Lạc Lan không biết đang nghĩ gì đó, ánh mắt mở to vô hồn, vô thức vân vê ngón tay của mình, nhìn qua giống như một đứa bé gặp phải vấn đề không nhỏ, không biết nên làm gì, vẻ mặt hoang mang.

Phong Lâm lo lắng hỏi: "Lạc Lan, cô không sao chứ?"

Lạc Lan khôi phục lại tinh thần, "Chuyện tên của Thiên Húc, cô điều tra thế nào?"

"Điều tra rồi, nhưng tôi không giỏi việc này lắm, nên đã nhờ Tử Yến điều tra giúp. Thiên Húc chưa từng dùng qua tên khác, trong kho hồ sơ ở cô nhi viện cũng có hồ sơ lưu của anh ta, tư liệu trong ký túc xá cũng không bỏ sót, có điều phải dùng đến mã số chính xác của Thiên Húc ở cô nhi viện để điều tra, thầy giáo giúp cô kiểm tra tư liệu không đủ khả năng kiểm tra, thêm nữa, cô lại nhờ một con bé tình nguyện đi hỏi, em ấy dĩ nhiên không mấy để tâm, tùy tiện kiểm tra qua loa rồi về báo cáo với cô, khiến cô sợ bóng sợ gió một trận." Phong Lâm mở ra tư liệu trên màn hình máy điện tử cá nhân, "Tôi sẽ gửi vào hộp thư của cô, khi nào mắt khỏe lại thì từ từ mà xem."

"Cảm ơn."

Phong Lâm thấy Lạc Lan tâm trạng hốt hoảng, nghĩ nàng còn chưa hồi phục lại tinh thần sau cú sốc, "Chúng tôi đi đây, cô nghỉ ngơi cho tốt, có việc gì cần cứ liên hệ với tôi."

"Cảm ơn hai người đến thăm tôi."

Tử Yến còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn sắc mặt của Lạc Lan tái nhợt, trên da thịt còn chằn chịt vết thương, hắn liền đem mấy lời muốn hỏi vừa lên đến miệng nuốt hết trở về.

————·————·————

Lạc Lan một mình nằm trên giường bệnh, không kiềm được suy nghĩ miên man.

Là Thiên Húc đã nói cho nàng biết làm thế nào để kích hoạt độ khó thần cấp.

Lúc hai người vui chơi ở khu vui chơi Nhà thám hiểm, một người đã thuận miệng hỏi, một kẻ đã thuận miệng trả lời, nhưng chưa từng để tâm. Dù sao khi đó nàng chỉ là thể năng cấp E, trò chơi dành cho thể năng A siêu cấp giống như chuyện của thế giới bên kia vậy.

Nhưng khi Phong Lâm nói chuyện này rất ít người biết, Tử Yến đã không phản bác.

Hiển nhiên, theo hiểu biết của Tử Yến và Phong Lâm, thì Thiên Húc không thể nào biết chuyện này, nếu không, bọn họ nhất định sẽ đoán ra nàng làm sao biết được cách kích hoạt độ khó thần cấp.

Thiên Húc chỉ là một quân nhân bình thường, tại sao lại biết loại chuyện cơ mật đó?

Trong hồ sơ ở ký túc xá của cô nhi viện không có tư liệu của Thiên Húc, cũng có nghĩa là người mang tên "Thiên Húc" chưa từng ở đây.

Có thể nào...

Lạc Lan nghĩ nhịp tim của mình đã tăng rất nhanh, giống như mơ hồ mong đợi điều gì đó.

Nàng mở phần tư liệu Phong Lâm đã gửi cho nàng, ra lệnh cho máy tính đọc nàng nghe.

Thiên Húc lớn lên ở cô nhi viện, nhờ vào thành tích ưu dị thi vào trường quân đội. Sau khi tốt nghiệp trường quân đội, bởi vì thể năng ưu dị, được gia nhập chiến hạm vũ trụ, trở thành chiến sĩ đặc chủng.

Vốn có tiền đồ sáng lạng, nhưng lại đột nhiên phát bệnh, nên xuất ngũ từ chức, sau đó được điều về khu căn cứ làm việc.

Tử Yến không hổ danh là gián điệp chuyên nghiệp, tư liệu điều tra cực kỳ chi tiết, mỗi phần mỗi giai đoạn đều có thể dễ dàng tra cứu, thậm chí còn ghi rõ thông tin được lấy từ nơi nào, do ai cung cấp, người làm chứng là ai.

Hơn nữa, đây cũng không phải là lần đầu tiên Tử Yến điều tra Thiên Húc.

Mười một năm trước, sau khi Tử Yến phát hiện nàng quen biết Thiên Húc, đã đi điều tra hắn một lần, cũng đã tra đến hồ sơ ở cô nhi viện, nhưng chẳng qua, trọng điểm trong lúc đó là giai đoạn sau khi hắn thi đỗ trường quân đội, giai đoạn lúc nhỏ và niên thiếu ở cô nhi viện không tìm hiểu cẩn thận, cũng không có điều tra ký túc xá của hắn.

Mười một năm sau, do nàng hỏi đến "cái tên khác" của Thiên Húc, nên Tử Yến đã đem Thiên Húc từ đầu đến cuối điều tra lại lần nữa, lúc này ngay cả từng năm sống ở ký túc xá của Thiên Húc cũng tìm hiểu qua.

Lạc Lan mở to hai mắt, biểu cảm kinh ngạc.

Chuyện mà Tử Yến đã điều tra, sẽ không bao giờ sai.

Cuộc đời của Thiên Húc rất hoàn chỉnh, không bỏ sót thứ gì, hẳn là trong lúc vô ý, hắn đã nghe được các tướng cấp cao nói chuyện với nhau, nên biết được làm thế nào kích hoạt độ khó thần cấp.

Chuyện hồ sơ ở ký túc xá hoàn toàn là một chuyện rất bình thường, cô bé hướng dẫn viên kia còn chưa trưởng thành, làm việc nhiệt tình có thừa, nhưng không đủ kinh nghiệm, có chút sai sót cũng chẳng lạ.

Lạc Lan đột nhiên hung hăng cho mình một cái tát, mắt ngấn lệ cười rộ lên.

Lần đầu tiên phát hiện trí tưởng tượng của mình thật đáng sợ, biết rất rõ Thiên Húc đã chết, nhưng bởi vì mơ mộng, giống như một kẻ điên suy nghĩ lung tung.

————·————·————

Vài ngày sau, mắt của Lạc Lan đã bắt đầu nhìn thấy đồ vật mờ ảo, trở nên rất nhạy sáng, nên phải mang kính bảo vệ đặc biệt.

Thiệu Hoa công chúa đến thăm nàng, cô ta bất mãn oán hận liên bang Odin lấy lý do chưa điều tra sự việc rõ ràng, không cho phi thuyền của bọn họ rời khỏi.

Thiệu Hoa tức giận nói: "Em và Diệp Giới chơi ở khu trò chơi của bọn họ mới bị thương thành ra như vậy, chị còn chưa tìm bọn họ tính sổ, bọn họ lại ác tâm tố cáo trước."

Lạc Lan bóng gió hỏi: "Diệp Giới lần này bị thương rất nặng, bác sĩ y thuật thế nào?"

"Bác sĩ mà phụ hoàng giao cho chị, y thuật tuyệt đối là hạng nhất."

Xem ra Diệp Giới thật sự là Diệp Giới, nếu không, bị thương nặng như vậy, cần chữa trị toàn bộ thân thể, nếu hắn là giả, kiểm tra gene một chút là lộ ngay.

"Diệp Giới đã bình phục chưa?"

"Vết thương đã bình phục hết rồi, nhưng người trở nên quái lạ, suốt ngày mặt cứ lầm lầm lì lì, không nói một câu, chị thấy anh ấy lần này thật sự bị dọa sợ." Thiệu Hoa vừa nói vừa nổi nóng, "Cái gì chỉ là khám phá trò chơi thôi! Nơi quái quỷ như vậy mà cũng có người thích, chúng ta bị gạt rồi. Bây giờ còn không cho chúng ta rời khỏi đây, thật quá đáng!"

Lạc Lan dịu dàng khuyên bảo: "Chị cứ coi như ở lại với em thêm vài ngày đi!"

"Không phải là chị không muốn ở chơi với em, nhưng thật sự là... gã Chấp Chính Quan đó, còn có Thần Sa, Tử Yến, bọn họ đều rất đáng sợ."

Thiệu Hoa nhớ đến ánh mắt của bọn họ nhìn cô khi Lạc Lan và Diệp Giới mất tích, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Cô thương hại nói: "Những năm qua em nhất định rất khổ sở! Thật là một lũ cầm thú, vì kết quả nghiên cứu, mà bắt em khổ cực trở thành thể năng cấp A."

Lạc Lan dở khóc dở cười, Thiệu Hoa quả thực đầu óc quá phong phú, đã tưởng tượng ra nàng là một công chúa thiếu may mắn, cả ngày bị lũ ma vương quất roi tra tấn bắt rèn luyện thân thể, phối hợp nghiên cứu.

"Lạc Lan, phụ hoàng cũng có quan tâm đến chuyện em cứu đứa bé kia, đám dị chủng này đúng là không biết phân biệt thị phi trắng đen. Phụ hoàng nói ông năm đó để em đi là bất đắc dĩ, vẫn luôn hổ thẹn bất an, nếu em muốn ly hôn với tên dị chủng kia, phụ hoàng tận lực ủng hộ." Thiệu Hoa cầm tay của Lạc Lan, nước mắt lưng tròng, nói: "Mọi người đều chào đón em trở về, đợi khi nào em về lại đế quốc Ar, chị sẽ giới thiệu đàn ông tốt cho em, so với gã dị chủng kia..."

Lạc Lan nghĩ trên tay mình đang dính một con ốc sên gớm ghiếc, nhịn không được lập tức giãy tay của Thiệu Hoa, "Chồng của em tên là Thần Sa, không phải là gã này gã nọ."

Thiệu Hoa kinh ngạc nhìn Lạc Lan, biểu cảm thay đổi đến mấy lần, cười trừ một cái, tiếp tục nói: "Lạc Lan..."

"Leng keng", cửa phòng mở ra, Thần Sa và Tử Yến một trước một sau đi vào, Tử Yến cười híp mắt nói: "Lạc Lan, Sở Mặc nói cô có thể xuất viện."

Lạc Lan trong tình cảnh "Nhà mẹ đẻ nói xấu nhà chồng, bị bắt tại trận", cảm thấy xấu hổ khẩn trương, nên không dám nhìn thẳng vào mắt Thần Sa.

Thiệu Hoa thì chưa có hiểu biết nhiều về người thể năng A siêu cấp, nên hoàn toàn không ngờ lời nói của mình vừa rồi đều đã bị nghe. Cô ta nét mặt tươi cười, dịu dàng thân thiết nói: "Công tước đến thật đúng lúc, tôi đang bàn chuyện với Lạc Lan, mời em ấy về Ar chơi vài ngày."

Thần Sa giống như không có nghe thấy, hắn đi thẳng đến bên cạnh Lạc Lan, lấy cái mũ có vành rất to che nắng ở trên đầu mình đội lên đầu nàng, cầm tay dắt nàng ra ngoài.

Thiệu Hoa gọi: "Lạc Lan!"

Tử Yến phong độ ngăn cô ta lại, "Công chúa, tôi đưa cô về."

————·————·————

Lên đến xe bay, Thần Sa hỏi: "Em muốn về đế quốc Ar sao?"

"Không muốn!" Lạc Lan sau khi thốt ra, mới phát hiện mình thân là công chúa đế quốc Ar, phản ứng như vậy rất không tốt. Nàng ngượng ngùng nói: "Đó chỉ là lý do của Thiệu Hoa thôi, trước đó chị ấy nói gì, anh không phải là không nghe được."

Thần Sa nói: "Không cần phải quan tâm cô ta nghĩ gì, quan trọng là em có suy nghĩ muốn quay về hay không. Nếu như em muốn về, tôi sẽ sắp xếp."

Hơn mười năm, không ai quan tâm, bây giờ thái độ quái lạ, còn muốn kích động nàng ly hôn, Lạc Lan thương cảm cho công chúa Lạc Lan thật sự.

"Người thân của tôi xem trọng không phải là gene của tôi, mà là gene của các anh. Tôi là một bác sĩ chữa trị gene di truyền, cũng là một bác sĩ chữa trị gene đã quen thuộc với gene dị chủng, đợi đến lúc tôi trở về sẽ thuận tiện giúp bọn họ có được thứ mong muốn, anh không lo lắng sao?"

"Em sẽ đồng ý với bọn họ?" Thần Sa chăm chú nhìn nàng, đôi mắt lấp lánh ánh sáng.

Lạc Lan lắc đầu, "Tuyệt đối không!"

Khóe môi của Thần Sa hơi cong lên, lại nở nụ cười thêm lần nữa, hắn vốn mang vẻ mặt lạnh lùng như ngọn núi tuyết phủ đầy tuyết trắng trong phút chốc trở nên dịu dàng, thật giống như núi lở tuyết tan, ánh nắng mặt trời bỗng nhiên xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây mù rọi xuống.

Lạc Lan vốn muốn trêu đùa hỏi một câu "Anh tin không", nhưng bây giờ lại không thể hỏi. Không còn nghi ngờ, hắn tin tưởng nàng. Nhưng loại tin tưởng này khiến nàng sợ hãi, bởi vì tổn thương khi bị lừa dối sẽ hủy diệt nó.

Thần Sa thấy Lạc Lan tâm sự nặng nề, không nói tiếng nào, vừa lái xe bay nhanh, vừa nói: "Quyết định nhanh lên, trước khi tôi hối hận."

"Quyết định gì?"

"Có muốn trở về đế quốc Ar hay không?"

Lạc Lan từ chối: "Anh đồng ý, nhưng có người sẽ không đồng ý."

"Tôi sẽ xử lý."

Lạc Lan khách khí: "Quá làm phiền anh rồi."

"Không phiền."

"Nhưng, nhưng mà..." Lạc Lan lắp bắp, cố gắng muốn viện cớ gì đó.

Thần Sa thay nàng nói: "Nhưng em chính là không muốn trở về."

Lạc Lan cắn răng một cái, thừa nhận: "Tôi không muốn về."

Thần Sa hỏi: "Ký ức của em ở đế quốc Ar rất không thoải mái?"

Lạc Lan cười khổ nói: "Nào chỉ có rất không thoải mái?" Là một tội phạm tử hình, ký ức của nàng ở đế quốc Ar khiến cho nàng mỗi một lần nhớ lại đều ngửi được mùi cái chết.

Thần Sa im lặng trong chớp mắt, nhìn về phía trước, nhỏ giọng nói, "Vậy thì mãi mãi ở lại Odin!"

Lạc Lan kinh ngạc nhìn Thần Sa.

Thần Sa nghiêng đầu nhìn nàng một cái, "Hiện tại Odin chính là nhà của em, không muốn về Ar thì không trở về."

Lạc Lan trong lòng tâm trạng phức tạp, nàng cũng muốn xem Odin là nhà, mãi mãi ở lại Odin, nhưng nàng không có tư cách.

————·————·————

Mắt của Lạc Lan vừa đọc được chữ trên văn kiện, nàng liền lấy tư liệu điều tra Thiên Húc của Tử Yến ra tỉ mỉ đọc đi đọc lại nhiều lần.

Lý trí một lần nữa tự nói với mình không nên suy nghĩ lung tung, ngay cả tên gián điệp cầm đầu xảo quyệt nhất còn nghĩ không có vấn đề, thì chắc chắn không có vấn đề. Nhưng cả người nàng lại run rẩy sợ hãi giống như bị ma ám, vẫn nhịn không được xem tới xem lui, giống như muốn tìm thứ gì đó.

"Phu nhân, xin nghỉ ngơi."

Đại Hùng tuân theo chỉ thị của Thần Sa, khi Lạc Lan dùng mắt liên tục hơn ba mươi phút, sẽ nhắc nhở nàng nghỉ ngơi.

"Được!"

Lạc Lan cũng không muốn để lại di chứng, nên lập tức tắt màn hình, quyết định đi nấu ăn, để không phải nghĩ lung tung nữa.

Nàng đang chăm chú nhào nặn bột mì vắt, đột nhiên nghe được giọng nói của Diệp Giới: "Em đã nói sẽ nấu cơm cho người mình yêu ăn."

Lạc Lan sững sờ một chút, từ từ quay đầu sang, thì nhìn thấy Diệp Giới thân mặc bộ quần áo màu trắng, đứng bên ngoài cửa sổ.

Hắn một tay cho vào túi quần, một tay chắp sau lưng, lẳng lặng nhìn nàng.

Ánh nắng xuyên qua tán cây đại thụ phía sau lưng hắn, từ cành lá rậm rạp tà tà chiếu lên người hắn, khiến hắn bao phủ trong một mảng sáng dịu dàng mỏng manh. Cả người hắn nhẹ nhàng, khoan khoái, sạch sẽ giống như một giọt sương trên lá non, vẫn chưa nhiễm chút bụi đời.

Lạc Lan đầu váng mắt hoa, không kiềm được nhắm hai mắt lại, trong đầu hiện ra một bức tranh sống động ——

Một người đàn ông không nhìn thấy rõ mặt, trong ánh nắng chiều tà đi về phía nàng, hắn đứng vững vàng cách cánh cửa sổ, đưa tay đang giấu sau lưng, đem một bó hoa bách hợp trắng như tuyết tặng cho nàng.

"Hoa này là giống gene cổ, vừa quý hiếm vừa yếu ớt, lần sau nếu muốn tặng hoa, nên lên núi hái hoa dại, đừng vì em mà phí tiền mua dung dịch nuôi cấy..." Nàng vươn bàn tay đầy bột mì, vỗ vỗ vào mặt người đàn ông.

Từng vòng từng vòng sáng rung động lan tỏa, nét mặt kia dần dần hiện rõ, chính là Diệp Giới, gương mặt anh tuấn của hắn in rõ dấu tay bột mì trông rất khôi hài, đuôi mày khóe mắt đều mang ý cười ấm áp

Lạc Lan mở choàng mắt, nhìn thấy Diệp Giới đang đứng trước cửa sổ, đưa một bó hoa dại màu xanh cho nàng, "Lên núi hái hoa dại, cắm trong ly nước là được rồi, không cần dung dịch nuôi cấy."

Lạc Lan giống như nhìn thấy thứ gì đó khủng khiếp, sắc mặt tái nhợt lùi về phía sau mấy bước.

Diệp Giới vội vàng hỏi: "Có phải nhớ được gì không?"

"Không có!" Lạc Lan trấn tĩnh lại tinh thần, nói như đinh đóng cột: "Tôi đề phòng anh không phải là chuyện đương nhiên sao?"

Diệp Giới trong ánh mắt tràn ngập khổ sở, "Vẫn còn muốn giết anh?"

Lạc Lan lạnh lùng nói: "Hoa ở trong tay anh tên là hoa Mê Tư, lần đầu tiên tôi tặng hoa cho Thiên Húc cũng là hoa Mê Tư này."

Diệp Giới ảo não nhìn thoáng qua đóa hoa ở trong tay, bỗng nhiên nhướng mày, cười haha, "Cho dù em nghĩ là thật, cũng chỉ là ký ức của mười năm, đợi đến khi em nhớ được ký ức của vài chục năm trước đây, sẽ hiểu rõ hắn chẳng đáng là gì."

Lạc Lan không nói tiếng nào, trừng mắt nhìn Diệp Giới.

Diệp Giới bất đắc dĩ nói: "Giữa chúng ta có chút hiểu lầm, anh không bao giờ muốn gây tổn thương cho em."

Lạc Lan châm biếm: "Hiểu lầm sao? Liên tiếp ba lần đúng là không dễ dàng!"

Diệp Giới lấy ra cái ống chích đặc biệt kia, "Đây là thuốc giúp em hồi phục trí nhớ, không phải là virus gây bệnh gì cả."

Hồi phục trí nhớ? Lạc Lan không dám tin ngây ngẩn cả người.

"Lần hành động đầu tiên, ám sát Chấp Chính Quan là giả, gây ra náo loạn để tiếp cận em, giúp em hồi phục trí nhớ, mới là mục đích thật sự. Chỉ cần em khôi phục lại trí nhớ, nhìn thấy hai tên lính đánh thuê đó tự nhiên sẽ biết nên làm gì. Vốn kế hoạch rất thuận lợi, không ngờ em đã đạt thể năng cấp B, không chỉ để thuốc lãng phí, mà còn mâu thuẫn xung đột với hai tên lính đánh thuê, thiếu chút nữa đã hại chết chính mình."

"Lần hành động thứ hai, anh đã bỏ qua nhiệm vụ lấy cắp tư liệu nghiên cứu của liên bang Odin, thầm nghĩ sẽ hồi phục trí nhớ của em trước. Bốn tên lính đánh thuê tuân lệnh trà trộn vào Odin, tùy thời cơ hành động. Tôi nghĩ dù sao đi nữa cũng không thể nào thất bại, không ngờ bốn tên đó đều chết hết."

Lạc Lan chê cười nói: "Lần hành động thứ ba, anh sai chín tên lính đánh thuê thể năng cấp A đến, cho rằng đối phó với một thể năng cấp A và một thể năng cấp B là có thể thắng chắc, nhưng không ngờ Odin đã sớm có đề phòng, nên đã rơi vào bẫy rập, không chỉ toàn đội hy sinh, mà còn bị lấy đi thứ thuốc đó, tôi cũng vừa xem qua báo cáo phân tích."

"Anh biết. Nên anh mới nói giữa chúng ta có hiểu lầm. Odin sắp xếp mồi câu giăng bẫy, anh chỉ phối hợp một chút mà thôi, ống thuốc đó là cố ý để bọn họ phân tích, tránh bọn họ nghi ngờ đến em." Diệp Giới nhìn Lạc Lan, thành khẩn nói: "Thuốc hồi phục trí nhớ chỉ có ba liều, đây là liều cuối cùng, anh phái ai đi cũng không yên tâm, chỉ có thể tự mình đến đây."

Lạc Lan rất muốn bác bỏ lời nói của hắn, nhưng trong lòng cũng hiểu được hắn nói đều là sự thật.

Cho dù là vì thứ thuốc này được bảo đảm an toàn, hay là tạo ra tội danh phản quốc cho Phong Lâm, đều giống như một âm mưu lớn đã được an bài một cách hoàn hảo. Diệp Giới mất đi chín lính đánh thuê, nhưng cũng đã ghim một cái gai ở trong lòng bảy vị công tước, khiến cho mâu thuẫn của bọn họ trở nên gay gắt, không ai dám tin tưởng ai.

Đương nhiên, căn cứ xác thực nhất chính là Diệp Giới đang đứng trước mặt nàng, là đội trưởng của binh đoàn Long Huyết, hắn không thể chỉ vì tiêm thuốc độc vào một con cờ mà mạo hiểm tính mạng như vậy.

Diệp Giới nói: "Em chắc chắn rất muốn biết mình là ai. Rõ ràng còn sống, nhưng ký ức lại trống rỗng, không biết mình thích gì, cũng không biết mình ghét gì; không biết cha mẹ của mình là ai, cũng không biết đã từng trải qua những chuyện gì. Không chỉ bị toàn bộ thế giới bỏ mặc, mà ngay cả mình cũng muốn bỏ mặc chính mình, loại cảm giác này nhất định rất đáng sợ."

Hắn giống như là một tên ma quỷ mê hoặc lòng người, đưa tay về phía Lạc Lan, "Đưa tay của em cho anh. Chỉ cần hồi phục lại trí nhớ, tất cả những nghi vấn của em đều không phải là nghi vấn, tất cả đau khổ của em cũng đều không phải là đau khổ."

Lạc Lan nắm chặt tay mình thành nắm đấm, chống chọi lại khát vọng và rung động nội tâm.

Diệp Giới dịu dàng hỏi: "Lẽ nào em không muốn biết mình là ai? Không muốn biết cha mẹ, người thân, bạn bè của em đang ở đâu? Không muốn biết tại sao mình lại thành ra như vậy?"

Thế gian này không có ai không muốn biết mình là ai, từ đâu đến, người thân của mình ở đâu, người yêu của mình ở nơi nào, đó là gốc rễ của con người, là ngọn nguồn của sinh mệnh. Nhưng Lạc Lan mơ hồ cảm nhận được, mình của trước kia so với mình của bây giờ là hoàn toàn bất đồng, nàng sợ ký ức đó sẽ nuốt chửng nàng của bây giờ. Ký ức hơn mười năm của hiện tại sẽ bị ký ức vài thập niên bỏ quên của trước kia cười nhạo, phủ nhận, thậm chí gạt bỏ.

Diệp Giới khẩn thiết nói: "Đừng sợ! Em biết tôi tuyệt đối sẽ không gây tổn thương cho em, hồi phục lại trí nhớ mới có thể tìm lại chính mình đầy đủ chân thật nhất..."

Lạc Lan rút mạnh một con dao từ trong một loạt các dụng cụ cắt gọt ném tới, lưỡi sao sắc bén loang loáng lao đi, đâm về phía Diệp Giới. Mê hoặc của ma quỷ rốt cuộc cũng bị phá nát.

Diệp Giới nắm chuôi dao, không thể tin nhìn Lạc Lan: "Tại sao không chịu khôi phục trí nhớ?"

Lạc Lan hai tay cầm hai con dao khác, thủ tư thế tấn công, "Anh muốn đánh một trận sống chết thêm lần nữa sao? Tôi không có khả năng giết anh, nhưng Thần Sa có thể."

Diệp Giới nhìn chăm chú Lạc Lan trong chớp mắt, ném con dao vào kệ chứa dụng cụ cắt gọt bên trong nhà bếp, sau đó bó lại đóa hoa Mê Tư màu xanh thật cẩn thận rồi đặt lên bệ cửa sổ.

"Em chỉ có hai lựa chọn, một là theo anh rời khỏi đây, hai là lấy mạng anh. Anh sẽ đợi em đến tìm anh."

Hắn đạp bóng chiều tà, dần dần đi xa.

Lạc Lan trong lúc hốt hoảng, dường như nghe được có người thân mật nói cười bên tai nàng: "Chỉ cho phép em làm cơm cho anh ăn."

Là giọng nói của Diệp Giới, giọng nói ấm áp của ký ức vụn vặt ở trong trí nhớ này thì ra là của Diệp Giới! Lạc Lan đau khổ bưng kín lỗ tai.

————·————·————

Buổi tối, Thần Sa đi làm về, thì nhìn thấy trong phòng ăn có kê một cái bàn dài đủ mười người ăn, trên bàn bày biện đủ loại thức ăn.

"Có khách sao?"

Lạc Lan cười lúng túng, "Không nghĩ là nấu nhiều như vậy... chi bằng chia cho mọi người cùng ăn?"

"Mọi người?"

Lạc Lan nhìn một bàn thức ăn đủ cho mười người, mạnh gật đầu, "Vâng, mọi người!"

Nàng đếm trên đầu ngón tay, "Phong Lâm, Anna, Sở Mặc, Tử Yến, Tông Ly, Tả Khâu Bạch, Bách Lý Lam, còn anh và tôi, Thanh Việt, Thanh Sơ..." Thấy số người còn chưa đủ, lại bỏ thêm hai người vào, "Anderson, Chấp Chính Quan."

Chấp Chính Quan? Thần Sa thật sự kinh ngạc, từ sau chuyện của Thiên Húc, Lạc Lan thù hận Chấp Chính Quan tận xương tủy, bây giờ lại đồng ý đặt Chấp Chính Quan vào nhóm "mọi người", khác thường đến nỗi có chút kích thích tò mò.

Hắn theo bản năng cảm thấy chuyện này có liên quan đến chuyện Diệp Giới đến nhà buổi chiều hôm nay, nhưng Lạc Lan không muốn nói, hắn sẽ không hỏi nhiều, chỉ giúp đỡ Lạc Lan mang thức ăn phân chia cho "mọi người".

"Phong Lâm thích ăn vị chua ngọt, món này cho cô ấy đi!"

Bách Lý Lam thích ăn gì?"

...

Thần Sa cầm Đông qua bát bảo chung (canh bí đao hầm tám món), hỏi: "Món này dành cho ai?"

Đó là món Thiên Húc thích ăn, Lạc Lan đang lúc thất thần thuận miệng nói: "Chấp Chính Quan."

Thần Sa không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng dứt khoát cho đông qua bát bảo chung vào hộp giữ lạnh.

Lạc Lan lại thần xui quỷ khiến cho vào một đĩa Tiểu lung bao (bánh bao hấp) vào, cũng là món Thiên Húc thích ăn nhất.

Dù sao cũng là hai món ăn có ý nghĩa đặc biệt với nàng và Thiên Húc, đối với Chấp Chính Quan mà nói, cũng chỉ là hai món ăn bình thường, hắn có nhìn thấy, nhưng có thể ăn hoàn toàn không có vị!

Sau khi người máy đem thức ăn đưa đi cho "Mọi người", trên bàn chỉ còn lại các món đủ cho hai người ăn.

Lạc Lan và Thần Sa ngồi đối mặt ở hai bên cái bàn dài, yên lặng ăn.

Nàng nghĩ cảnh tượng này rất xa lạ kỳ quái, mới phát hiện hai người là vợ chồng trên danh nghĩa sống chung dưới một mái nhà đã hơn mười năm, nhưng đây là lần đầu tiên cùng ăn cơm riêng với nhau.

Có lẽ bởi vì quá yên lặng, không khí có chút xấu hổ một cách khó hiểu.

Lạc Lan rốt cuộc phát hiện một viên cơm dinh dưỡng dung dịch sền sệt vẫn có ưu điểm —— Thời gian ăn ngắn, vài hớp là có thể ăn xong, không cần phải nói gì.

"Ăn rất ngon."

Thần Sa đột nhiên mở miệng nói, Lạc Lan lại càng hoảng sợ, kinh ngạc một lúc mới phản ứng kịp, "Vâng, cảm ơn anh."

Hai người lại rơi vào im lặng.

Lạc Lan chủ động nói: "Không biết anh thích ăn gì, đều là tùy ý làm vài món."

"Mứt hoa hồng."

"Sao?" Lạc Lan không hiểu thế nào.

"Mẹ của tôi không biết nấu ăn, hầu như không vào nhà bếp, bà chỉ biết làm một món duy nhất đó là mứt hoa hồng. Dùng hoa hồng tươi ướp thành mứt, có thể trét lên bánh mì để ăn, dùng làm bánh bao, còn có thể cho vào nước uống. Sau khi mẹ mất, tôi đã cho người máy làm, nhưng hương vị hoàn toàn khác." Thần Sa cúi đầu, nhìn vào lát bánh mì ở trong mâm, "Tôi muốn ăn mứt hoa hồng, lần sau có thể làm cho tôi ăn không?"

"... Được." Lạc Lan hoàn toàn không ngờ Thần Sa lại không khách khí như vậy.

"Cảm ơn."

Lạc Lan nghĩ bầu không khí càng trở nên kỳ quái, cẩn thận nói: "Anh không nên kỳ vọng quá cao, tôi làm mứt hoa hồng rất có thể khác hoàn toàn hương vị trong trí nhớ của anh."

"Không sao cả."

Lạc Lan không biết hắn "không sao cả" rốt cuộc là có ý gì, nhưng Thần Sa khó có một lần ra yêu cầu, nàng sẽ dốc sức làm!

Dù sao bọn họ sẽ không có nhiều "lần sau" nữa, thân phận của nàng là do Diệp Giới cho, bây giờ hắn muốn lấy lại, chỉ sợ lần này chẳng những là lần đầu tiên nàng và Thần Sa ăn cơm riêng cùng nhau, mà cũng là lần cuối cùng.

————·————·————

Lạc Lan gửi tin nhắn cho Túc Nhị ở Đại Song Tử, nhờ anh ta hái những đóa hoa hồng còn tươi, sau đó nhanh gửi về cho nàng.

Túc Nhị làm việc quả nhiên đáng tin cậy, lúc Lạc Lan nhận được hoa hồng, chúng còn tươi xanh đến nỗi giống như mới vừa hái xuống.

Lạc Lan dựa theo công thức của mẹ Thần Sa để lại, trước tiên đem hoa hồng rửa sạch, hong khô, bỏ đi phần đế hoa, cuốn hoa, lấy cánh hoa trộn với đường phèn, thêm vào một chút ô mai, cuối cùng cho vào hũ thủy tinh đậy kín ủ ở nhiệt độ phòng, hai tháng sau là có thể dùng được.

Xem qua không khó, nhưng đây là lần đầu tiên Lạc Lan làm, nhiều lần biến đổi công thức, lãng phí hơn phân nửa hoa hồng, rốt cuộc mới có được mùi vị trong tưởng tượng của nàng.

Nàng chỉ làm có hai lọ, mong rằng hai tháng sau Thần Sa sẽ hài lòng!

————·————·————

Chấp Chính Quan vẫn chưa cho phép phi thuyền của đế quốc Ar rời khỏi.

Công chúa Thiệu Hoa không chịu được, nhưng Diệp Giới thì hoàn toàn không quan tâm, thậm chí hắn còn dọn vào cung điện Spera ở, mỗi ngày cùng mỹ nữ làm bạn, du sơn ngoạn thủy xung quanh, vui đến quên hết trời đất.

Lạc Lan biết Diệp Giới đang chờ đợi lựa chọn của nàng: Theo hắn rời khỏi, hoặc là, đi giết hắn.

Nàng đã từng rất muốn tìm lại ký ức đã bị mất, muốn biết mình là ai, nhưng hiện tại cơ hội đang ở trước mắt, nàng lại không dám tiếp nhận.

Những thứ nàng yêu, nàng muốn bảo vệ, rất có thể đều là những thứ mà nàng của trước kia không chấp nhận, không quan tâm.

Lạc Lan lần đầu tiên biết được, thì ra cùng một người có thể sẽ có hai ý muốn của hai con người khác nhau.

Nàng của trước kia và nàng của bây giờ, là một người, nhưng hết lần này đến lần khác lại không phải là một người.

Diệp Giới mong muốn nàng của trước kia, không phải là nàng của bây giờ.

Mặc kệ nàng của trước kia và Diệp Giới có quan hệ gì, mười một năm qua đi đã khiến cho nàng của bây giờ không phải là nàng. Nàng không nghĩ mình từ đâu đến, cũng không nghĩ mình sẽ đi đâu.

Chỉ sợ Diệp Giới rất nhanh sẽ phát hiện, nàng không phải là người của trước kia mà hắn không tiếc sinh mạng muốn bảo vệ. Hắn sẽ không từ thủ đoạn buộc nàng khôi phục lại ký ức, tìm lại nàng của trước kia, gạt bỏ nàng của bây giờ.

Lạc Lan biết rõ, nàng không còn nhiều thời gian.

Có thể nói, nàng của bây giờ muốn Diệp Giới chết, Diệp Giới thì muốn nàng của bây giờ biến mất, nàng và Diệp Giới khi đó đã định trước một kết cục: Nàng sẽ tử, hoặc hắn sẽ vong!

Nhưng trước tiên, Lạc Lan còn muốn đi gặp Chấp Chính Quan, kiểm chứng một chuyện hoang đường.

————·————·————

Trước khu nhà của Chấp Chính Quan.

Lạc Lan yêu cầu muốn gặp Chấp Chính Quan, Aderson giống như đã sớm biết nàng sẽ đến, không hỏi nhiều, dứt khoát cho nàng đi vào, "Chấp Chính Quan đang ở phòng sách."

Đại sảnh sâu rộng thăm thẳm, yên lặng khác thường, Lạc Lan có thể nghe được rõ từng tiếng bước chân của mình.

Mặc dù là ban ngày, ánh sáng trong phòng lại đặc biệt u ám, không biết có phải do khí lạnh quá nhiều, hay là do tác dụng của tâm lý, Lạc Lan cảm thấy sợ, trên cánh tay nổi một lớp da gà.

Rốt cuộc là đang sợ cái gì?

Lạc Lan nhớ rõ, lúc đầu nàng thật sự có chút sợ Chấp Chính Quan, nhưng sau đó lại phát hiện Chấp Chính Quan đối với nàng rất khách khí, cũng không đáng sợ đến vậy. Sau đó nữa, bởi vì cái chết của Thiên Húc, nàng thiếu chút nữa đã dùng súng bắn chết Chấp Chính Quan, lòng tràn ngập căm hận, chút sợ sệt kia đã biến mất không còn sót lại gì.

Lạc Lan đứng trước cánh cửa giả cổ khắc hoa to lớn, không biết tại sao, lại chần chừ không dám gõ cửa, tim đập ngày càng nhanh, mơ hồ đau nhức.

Nàng đặt tay ở ngực. Không phải đã biết đó chỉ là một giấc mơ thôi sao? Không phải đã liên lạc với cô nhi viện và trường quân đội, xác định qua tư liệu của Thiên Húc rồi sao?

Vậy rốt cuộc nàng sợ cái gì?

Thiên Húc và Chấp Chính Quan, thân phận, địa vị, quyền thế, năng lực, tính cách... Từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, khác nhau một trời một vực, tuyệt đối không giống nhau, nàng lại xem hai người không liên quan nhau có quan hệ với nhau, thật sự quá điên rồ!

"Mời vào."

Giọng nói của Chấp Chính Quan đột nhiên truyền đến, cửa từ từ mở ra.

Lạc Lan lấy lại bình tĩnh, mặt không chút thay đổi đi vào.

Rèm che buông kín, chỉ có một ngọn đèn tường, ánh sáng trong phòng có chút u ám.

Chấp Chính Quan mặc áo chùng đen, mang mặt nạ bạc, ngồi trên chiếc ghế dài có khắc hoa.

Lạc Lan vô thức nhìn lướt qua cổ của hắn, bị áo chùng đen che kín, không thấy được gì. Chính xác mà nói, toàn thân của hắn từ trên xuống dưới, một tấc da thịt cũng không lộ ra ngoài.

Chấp Chính Quan đưa tay ra tư thế mời, ý bảo nàng ngồi.

Lạc Lan ngồi xuống, chán ghét nói: "Thần Sa nói ngài đã cứu tôi, cảm ơn."

"Không cần." Chấp Chính Quan rót một tách trà ấm, đặt xuống trước mặt nàng.

"Thần Sa nói ngài đã hạ lệnh không truy cứu chuyện ở khu vui chơi nữa, nhưng chị của tôi nói ngài không cho phép bọn họ rời khỏi đây, phải điều tra rõ sự việc trước, không biết ngài rốt cuộc là có ý gì, là truy cứu hay không truy cứu đây?"

Thiệu Hoa đã vì việc này gấp đến độ liên lạc với Lạc Lan nhiều lần, ngụ ý nếu không cho ra kết quả rõ ràng, cô ta sẽ xem như mình đang bị giam cầm, sẽ thông báo đến phụ hoàng, Lạc Lan vốn không muốn quan tâm, nhưng nàng cũng tò mò thái độ kỳ lạ của Chấp Chính Quan.

Chấp Chính Quan nói: "Tôi có vài vấn đề muốn hỏi."

"Xin hỏi."

"Diệp Giới đã kích hoạt được độ khó thần cấp của hệ sinh quyển giả lập?"

"Đúng vậy, anh ấy không phải thể năng cấp B, chắc là cấp 2A."

"Trên vai trái của Diệp Giới có một vết thương bị dao xuyên thủng, trên khớp xương của khuỷu tay phải cũng có vết thương tương tự."

"Là do tôi làm."

"Cô muốn giết hắn?"

"Anh em chúng tôi có chút tranh chấp, chỉ ngộ thương mà thôi."

"Ngộ thương? Hai cánh tay đều tàn phế mà ngộ thương sao?"

"Diệp Giới là thể năng 2A. Nếu như không phải ngộ thương, đừng nói là đâm anh ấy hai cái, chỉ cần đâm anh ấy một cái, anh ấy có thể bỏ qua cho tôi sao?" Lạc Lan cược rằng sẽ không ai nghi ngờ Diệp Giới không chút phản kháng mà bỏ qua cho nàng.

"Trên thi thể của thú Nham Phong có ghim hai con dao sáu cạnh bằng kim loại, là vũ khí của cô hay của Diệp Giới."

"Diệp Giới."

Chấp Chính Quan rũ mắt ngồi im lặng, giống như đang suy tính gì đó.

Lạc Lan chậm rãi nắm chặt nắm tay, nàng đã từng ở Nham Lâm dùng qua loại vũ khí tương tự, thân là em gái của Diệp Giới, dùng vũ khí tương tự rất bình thường, nhưng nếu là Thiên Húc, biết nàng là công chúa giả, nhất định sẽ dựa vào loại vũ khí này lý giải ra ý nghĩa khác.

Người đàn ông lạnh lùng, cao cao tại thượng, trong tay nắm giữ quyền sinh tử này là Thiên Húc sao? Tuy ánh mắt, nét mặt, giọng nói đều khác xa Thiên Húc, nhưng những khác biệt này chỉ cần vài giọt thuốc là có thể biến đổi.

Có điều, trái tim của một người cũng có thể tùy ý biến đổi hay sao?

Không thể nào! Thiên Húc yêu nàng, sẽ không đối với nàng như vậy!

Lạc Lan xòe bàn tay đang nắm chặt, cầm lấy tách trà trên bàn, uống một hơi cạn sạch, "Ngài đã hỏi xong?"

"Cô có thể về." Chấp Chính Quan lạnh lùng nói.

Lạc Lan đứng dậy muốn đi, bước đi ngày càng chậm, cuối cùng dừng lại.

Lý trí lần này đến lần khác nói không thể nào, tuyệt đối không thể nào, nhưng thân thể giống như bị khống chế.

Nàng cắn răng xoay người, kiên trì nói: "Nghe nói ngài bởi vì thân thể thối rữa nên phải che kín toàn bộ cơ thể, là thật sao?"

Trong phòng rơi vào tĩnh lặng như chết.

Lạc Lan biết mình rất điên cuồng, nhưng nếu không hỏi rõ, ý nghĩ trong đầu nàng sẽ càng điên cuồng hơn.

Chấp Chính Quan đứng lên, chậm rãi đi về phía Lạc Lan, giống như một con báo đen đang từ từ tiếp cận con mồi.

Lạc Lan đã chuẩn bị xong tinh thần "bị hung hăng đá một cước ra khỏi cửa".

Chấp Chính Quan đứng vững trước mặt nàng, tư thái lạnh lùng ngạo mạn.

Hắn đưa một tay đến trước mặt Lạc Lan, "Bây giờ, tôi cho phép cô kiểm tra." Ngụ ý sẽ không có cơ hội khác.

Lạc Lan cầm tay Chấp Chính Quan, vụng về cởi bỏ bao tay, tháo ra từng vòng băng vải quấn quanh bàn tay của hắn.

Một bàn tay đang thối rữa, không còn là một khối da thịt nguyên vẹn, hình dạng biến đổi vặn vẹo, khối thịt rữa nát sinh mủ, có nơi thậm chí còn thấy được đầu khớp xương màu trắng ngà.

Lạc Lan ngây ngẩn cả người, hắn thật sự bị mắc bệnh hoạt tử nhân, không phải ngụy trang.

Trong nháy mắt, tâm trạng của nàng thay đổi rất nhanh, không rõ rốt cuộc là đau khổ thất vọng, hay thoải mái giải thoát.

Chấp Chính Quan rút tay lại, lạnh lùng nói: "Cô có thể về."

Trong lòng của Lạc Lan gào to "Được rồi! Được rồi! Nhanh rời khỏi đây", nhưng hành động lại hoàn toàn trái ngược.

Nàng giống như bị quỷ hớp hồn, mắt trân trân nhìn vào mặt của Chấp Chính Quan, "Mặt của ông cũng thối rữa phải không? Ông vừa mới nói, cho phép tôi kiểm tra."

Lạc Lan đánh bạo đưa tay, muốn lấy xuống mặt nạ của Chấp Chính Quan, Chấp Chính Quan đứng im không hề cử động.

Tay của nàng chạm tới mặt nạ của hắn, cảm giác miếng kim loại lạnh như băng khiến nàng rùng mình một cái.

Ngón tay của nàng cứng ngắc, sinh lòng sợ hãi, không dám cởi mặt nạ xuống

Nàng không biết mình đang sợ cái gì, rốt cuộc sợ đúng là hắn, hay sợ hắn không phải?

Lạc Lan nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Chấp Chính Quan, muốn nhìn vào nơi ấm áp duy nhất trên người hắn để tìm đáp án. Nhưng đôi mắt màu xanh nhạt lạnh lùng kia giống như một khoảng không không thể với tới, ngoại trừ xa xôi, chỉ có xa xôi.

Thân thể của Lạc Lan không kiềm được run rẩy.

Nàng từ từ tháo mặt nạ xuống, trong nháy mắt khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của Chấp Chính Quan, cái mặt nạ trong tay nàng rơi xuống đất.

"Keeng" một tiếng vang vọng, Lạc Lan sắc mặt trắng bệch, lảo đảo lùi về phía sau mấy bước.

Gương mặt ở trước mắt đã không còn thấy rõ ngũ quan, những khối thịt đen đang thối rữa từng mảng, ngũ quan biến dạng, chỗ lồi chỗ lõm, mũi không còn là mũi, miệng không nhận ra miệng.

Chỉ có nơi bình thường duy nhất đó là đôi mắt, nhưng hàng lông mày đã hoàn toàn bong tróc, bốn phía hốc mắt sinh mủ nhầy nhụa, những mảng thịt màu đen cố bám lấy những mảng thịt khác, có thể rơi ra bất cứ lúc nào. Một đôi mắt bình thường khảm trên một khuôn mặt không bình thường, khiến cho cả gương mặt càng trở nên quỷ dị đáng sợ.

Lạc Lan đã giải phẫu qua không ít thi thể, tự cho mình có kiến thức rộng rãi, nhưng vẫn đang bị kinh hãi.

Không chỉ bởi vì gương mặt ở trước mắt dị dạng khủng khiếp, mà còn bởi vì trên gương mặt đáng lý ra của người chết này vẫn còn một đôi mắt còn sống.

Rõ ràng không có một tấc da thịt nguyên vẹn, chịu nỗi đau đớn như ở địa ngục, nhưng ánh mắt của người này vẫn không một chút khác thường, thật bình tĩnh giống như được dùng một liều thuốc giảm đau cực mạnh, không cảm giác được chút đau đớn, nhưng Lạc Lan biết, thế gian này căn bản không có một loại thuốc giảm đau nào có thể giảm bớt đau đớn cho hắn, thân là người thể năng cấp 3A, hắn mãi mãi tỉnh táo.

"Còn muốn kiểm tra chỗ khác không?" Chấp Chính Quan cởi áo chùng, chuẩn bị cởi quần áo. Giống như chỉ cần Lạc Lan đồng ý, nàng có thể cởi bỏ tất cả lớp vải che lấp toàn thân hắn, từ từ kiểm tra cẩn thận.

"Không, không cần!" Giọng nói của nàng run rẩy.

Chấp Chính Quan nhìn nàng, khóe môi thối rữa, tựa như chê cười, nói: "Thật sự không cần sao? Cô chỉ có một cơ hội."

"Không cần." Lạc Lan không dám liếc mắt nhìn, nàng cúi xuống nhặt cái mặt nạ, mở miệng run rẩy đưa cho hắn, "Đây, xin lỗi ngài!"

Chấp Chính Quan nhận lấy mặt nạ, lạnh lùng nói: "Cô có thể về."

Lạc Lan cúi đầu, cúi thấp thân người bái hắn một cái, giống như chạy trốn, lao nhanh ra khỏi khu nhà của Chấp Chính Quan.

Đi dưới ánh sáng mặt trời, Lạc Lan cứ nghĩ cảnh vật ở trước mắt mơ mơ hồ hồ, lau mắt, mới phát hiện trên mặt đều là nước mắt.

Giấc mơ kia quá chân thật, khiến cho nàng sinh lòng mơ tưởng, nghĩ rằng Thiên Húc hoàn toàn có thể sống lại. Lý trí đã hết lần này đến lần khác nói cho nàng biết không thể nào, nhưng trái tim lại không bị khống chế, cho rằng Chấp Chính Quan có thể là Thiên Húc.

Hắn quanh năm đeo mặt nạ, không ai biết dưới lớp mặt đó rốt cuộc giấu thứ gì.

Nếu là hắn, sẽ có thể thuận miệng nói ra làm cách nào kích hoạt được độ khó thần cấp trong các hệ sinh quyển.

Nếu là hắn, sẽ có thể sắp đặt mọi thứ chặt chẽ để Tử Yến không thể điều tra được Thiên Húc khác thường.

Nếu là hắn, sẽ có thể một tay che trời làm cho cái chết của Thiên Húc có mà như không.

Nhưng bây giờ, mọi suy nghĩ hoang đường đều đã tan biến.

Chấp Chính Quan là Chấp Chính Quan! Thiên Húc là Thiên Húc!

Cho dù nàng có mong nhớ Thiên Húc đến thế nào, thì Thiên Húc cũng đã mãi mãi rời xa nàng.

HẾT CHƯƠNG 2.01