Ký Ức Đẹp Nhất

Chương 7: Lợn chết không sợ nước sôi



Dùng cơm xong, bà Khương muốn phụ dọn bát đũa, Hà Mẫn Ngọc lập tức ngăn hành động của bà, khuyên bà dẫn Từ Gia về nhà tắm rửa trước.

Tuy mặt và tay Từ Gia đã rửa, nhưng quần áo vẫn còn bẩn, bà Khương cũng biết phải tắm rửa sạch sẽ trước, cho nên không ở lại lâu, bảo Hà Mẫn Ngọc mai sang nhà bà ăn cơm, rồi mang Từ Gia về trước.

Hai người đi rồi, Hà Mẫn Ngọc không vội rửa bát, cô kéo ghế ở góc bàn ăn ngồi xuống, gọi Vệ Lăng Dương đang thêm nước cho các chạch ngoài ban công lại đây.

Hôm nay Vệ Lăng Dương cùng tiểu đồng bọn vọc hồ bắt cá, chiến lợi phẩm của hắn là nhiều nhất, cá chạch lẫn cá trắm cỏ có hơn mười con, được hắn cưng như bảo bối, hồi chiều đánh nhau với Từ Gia xong cũng không quên nhặt cái giỏ trúc nhỏ của mình về, về đến nhà liền thả nuôi trong bồn nước nhỏ ngoài ban công.

Nghe giọng Hà Mẫn Ngọc, hắn liền biết mẹ mình bắt đầu muốn tính sổ.

Nếu là đứa trẻ bình thường có lẽ sẽ căng thẳng, lo bị ba mẹ mắng, nhưng từ nhỏ Vệ Lăng Dương đã chịu Hà Mẫn Ngọc giáo huấn không ít lần, nhờ thế luyện được một thân bản lĩnh lợn chết không sợ nước sôi, nghe thế cũng không kích động, cất kỹ bồn nuôi cá xong mới chịu sang, còn học dáng vẻ kéo ghế của Hà Mẫn Ngọc chuẩn bị ngồi xuống.

“Hử?” Hà Mẫn Ngọc nhìn hắn.

“……” Vệ Lăng Dương lập tức hiểu ý, buông tay, đẩy ghế trở về, đứng nghe dạy.

“Đứng xiêu xiêu vẹo vẹo nhìn giống cái gì? Cậu con dạy con đứng tư thế quân đội như vậy?” Hà Mẫn Ngọc nhìn hắn vai trái cao vai phải thấp, dáng đứng cong vẹo, lập tức vỗ bàn ăn, “Đứng nghiêm cho mẹ!”

“Rõ, Hà huân luyện viên!” Vệ Lăng Dương chào lễ một cái, ưỡn ngực, đứng nghiêm, động tác thuần thục nhìn vào liền biết thường xuyên chịu mắng.

Hà Mẫn Ngọc thấy hắn đứng ra dáng, sắc mặt mới tốt hơn một chút, nhưng giọng vẫn lạnh lùng:

“Hôm nay rốt cuộc là làm sao? Con nói rõ cho mẹ, tại sao đặt biệt danh như vậy cho Từ Gia?”

“Đâu có làm sao đâu, không phải con giải thích rồi ư.” Vệ Lăng Dương không phục, cuối cùng còn hộc thêm một câu, “Cậu ta trắng cỡ đó, y như công chúa nhỏ mà.”

“Này, người ta trắng thì phải là công chúa nhỏ hả?” Hà Mẫn Ngọc bị hắn chọc cười, “Con đen như vậy, sao không thấy Chu Tử Dao kêu con là người Châu Phi hử?”

“Do nó cũng đen mà, tất cả mọi người đều giống nhau.” Vệ Lăng Dương trả lời như lẽ đương nhiên.

“……” Hà Mẫn Ngọc đột nhiên cảm thấy hắn nói có lý, tất cả mọi người giống nhau, cười nhạo đối phương làm gì cho ăn nhục.

Lại nói, cô cũng cảm thấy Vệ Lăng Dương nói đúng, Từ Gia thực sự rất trắng, trẻ con ở khu này dù nam hay nữ cũng không ai trắng bằng thằng bé, không những trắng mà làn da còn nhẵn mịn nõn nà, tựa như đóa hoa được dưỡng trong nhà ấm, hoàn toàn khác với nhóc ẩu tả nuôi thả như con mình, đúng thật rất giống công ch……

Hà Mẫn Ngọc ý thức được mình đang nghĩ gì, vội vàng ngừng lại, trừng mắt nhìn Vệ Lăng Dương, tiếp tục hỏi:

“Vậy đồ yếu ớt là sao?”

“Hôm nay cậu ta ôm mẹ khóc trên đường cái, lớn tiếng lắm luôn, làm con sợ quá chừng.” Vệ Lăng Dương nhớ tới dáng vẻ khóc lóc hôm nay của Từ Gia, trong lòng nhịn không được cứng lưỡi, bình thường trông cậu ta điềm đạm ít nói, không ngờ khóc lại dữ vậy, thật đúng là không thể nhìn người bằng vẻ ngoài nha.

Hà Mẫn Ngọc không ngờ nguyên nhân là vậy, cô thân với Khương gia, đương nhiên biết chuyện sau khi tốt nghiệp ở nam Khương Yến ít khi về nhà, cũng biết Từ Gia vẫn sống với Khương Yến, hiện giờ đột nhiên bị đưa đến nhà bà ngoại, ba mẹ không ở cùng, Từ Gia có khóc cũng là chuyện bình thường, nhưng không ngờ con mình lại lôi việc này ra bắt nạt Từ Gia, đặt cho Từ Gia biệt hiệu như thế khiến cô thực sự dở khóc dở cười, thế là lấy tay xỉa vào đầu Vệ Lăng Dương, nói:

“Không lẽ ai khóc đều là dồ yếu đuối hết hả? Thế sao lần trước con cởi truồng ôm đùi ba con gào khóc trong sân lớn con không thấy mặt mặt?”

Ba Vệ Lăng Dương – Vệ Trọng Tề bỏ văn theo kinh doanh, mấy năm qua đều dốc sức làm việc, bình thường thời gian về nhà không nhiều, mỗi lần về Vệ Lăng Dương đều dính lấy y không muốn buông tay.

Năm bốn tuổi, Vệ Lăng Dương vừa ngủ trưa xong, biết y lại sắp xa nhà đi công tác, thế là quần chưa kịp mặc đã đuổi xuống lầu, để mông trần ôm chân Vệ Trọng Tề không chịu buông, gào khóc phải nói kinh động trời đất, vang xa tứ phương, dọa người gần đó không biết xảy ra chuyện gì.

Tuy đã qua nhiều năm, nhưng mỗi năm Vệ gia mừng năm mới đều khó tránh khỏi lôi ra trêu chọc một trận.

“……” Vệ Lăng Dương nghe cô lại lôi chuyện mất mặt của mình ra nói, mặt tức thì tái đi, thở phì phì nói, “Chuyện hồi bé của con sao mẹ cứ lôi ra nói hoài vậy? Còn chưa tới tiệc năm mới nữa mà!”

“Giờ con cũng biết nó khó nghe rồi hả? Thế sao lúc con nói người khác con không nghĩ tới người ta cũng chịu khổ sở?” Hà Mẫn Ngọc vừa trách vừa dạy hắn cách thay người khác suy nghĩ, sau khi giáo huấn xong, cô xụ mặt cảnh cáo: “Tóm lại đừng để mẹ lại nghe thấy con gọi người ta bằng mấy cái tên bậy bạ, bằng không con ráng mà chịu, có biết chưa?”

“Biết —— rồi —— ạ!” Vệ Lăng Dương kéo dài, thấy cô nhắc tới ba mình liền hỏi, “Mẹ, đợt này khi nào ba mới về?”

“Phải mấy ngày nữa.” Hà Mẫn Ngọc cũng không biết chính xác ngày, thấy thời gian đã sắp tám giờ, bèn bảo, “Được rồi, mau mau tắm rửa đi, nhớ tắm sạch đó, tắm xong thì quay về luyện chữ.”

“Phần hôm nay con đã luyện xong rồi, sáng nay còn đưa mẹ xem mà.” Vệ Lăng Dương thấy cô không nhớ bèn vội vàng nhắc, để chiều có thể đi bắt cá, hắn đã phải dậy thật sớm làm xong bài tập và bảng chữ mẫu mới dám ra ngoài.

“Hôm nay làm chuyện xấu nên phạt con.” Hà Mẫn Ngọc không muốn dong dài với hắn, liền đứng dậy thu dọn bát đũa.

Vệ Lăng Dương: “……” Rõ ràng con mới là người bị đánh mà.

Hà Mẫn Ngọc gom bát đũa vào phòng bếp, cầm khăn ra lau bàn, thấy hắn vẫn còn đứng đó:

“Đứng làm gì, nên làm gì thì làm đi.”

“Nhưng con tắm xong con phải giặt đồ, quần áo bẩn như vậy phải giặt lâu ơi là lâu, không có thời gian rèn chữ.” Vệ Lăng Dương nói.

“Quần áo để trong nhà vệ sinh, tối nay mẹ giặt cho con, đi nhanh lên.” Hà Mẫn Ngọc không quan tâm mưu kế của hắn, lau bàn xong lại vào phòng bếp.

“… Con có thể chọn giặt đồ không?” Vệ Lăng Dương vẫn cố giãy chết, muốn giành được sự khoan dung cuối cùng của cô.

“Còn nói nhiều thì con giặt đồ xong rồi luyện chữ đi.” Hà Mẫn Ngọc mở vòi nước bắt đầu rửa bát, không quay đầu mà nói, tàn nhẫn cự tuyệt lời cầu xin của hắn.

Vệ Lăng Dương bĩu môi, trở về phòng tìm quần áo tắm rửa.

Vệ Lăng Dương rề rề dưới sự thúc giục của Hà Mẫn Ngọc tắm rửa sạch sẽ, gom quần áo bẩn trên đất bỏ vào thau giặt đồ, rồi quay về phòng luyện chữ.

Đêm nay hắn không có thời gian tìm Chu Tử Dao tính sổ, chỉ có thể ở trong lòng lôi người ta ra đánh từ trên xuống dưới.

……

Bà Khương và Từ Gia về tới nhà, bà tìm quần áo cho Từ Gia đi tắm trước, sau đó giúp Từ Gia dọn giường. Khương Yến rời đi, phòng cô liền thành phòng của Từ Gia, Từ Gia không cần chen chung giường với ông Khương nữa.

Bà Khương dọn giường xong, đang định ra xem Từ Gia tắm xong chưa, vừa xoay người thì thấy khung ảnh đặt trên bàn, bà dừng bước, đưa tay cầm nó lên.

Đó là ảnh chụp chung của Khương Yến và Từ Gia, ảnh được chụp ở một công viên, Từ Gia trong đó chỉ mới hai tuổi, đội mũ lưỡi trai, đang vẫy tay với ống kính, Khương Yến thì ngồi xổm sau cậu, một tay đỡ lấy Từ Gia.

Nhớ tới hôm nay lúc Khương Yến đi, bà Khương đau lòng vì con gái lẫn cháu ngoại.

Sau khi Khương Yến được gả sang phía nam, thời gian trở về đã ít lại càng thêm ít, nỗi xót xa và không nỡ khi cốt nhục chia lìa bà hiểu lắm chứ, Từ Gia bây giờ vẫn còn nhỏ, có thể khóc để giảm bớt cảm xúc, nhưng sau này khi cậu lớn lên, có lẽ cũng chỉ có thể chôn sâu vào đáy lòng.

“Bà ngoại.”

Giọng nói Từ Gia truyền tới từ đằng sau, bà Khương quay đầu, thấy Từ Gia đã tắm xong, đang đứng ngoài cửa nhìn bà.

“Gia Gia tắm xong rồi đấy à.” Bà Khương đặt ảnh xuống, đi sang, “Có mệt không con?”

“Không mệt ạ.” Từ Gia lắc đầu, đưa mắt nhìn khung ảnh bà cầm vừa rồi, hỏi chuyện ban nãy khi tắm mình vẫn luôn nghĩ, “Ngoại ơi, con có thể gọi điện cho mẹ không?”

Khương Yến đi lúc sáu giờ tối, giờ còn chưa tới chín giờ, dù xe lửa không trễ giờ cũng phải ít nhất tối mai mới tới nơi.

Bà Khương biết cậu nhớ mẹ, thế là giúp cậu lau khô bọt nước trên tóc, bấy giờ mới vào phòng khách dùng máy riêng gọi điện cho Khương Yến.

Cuộc gọi chuyển đi, nhưng Khương Yến không bắt máy, bà Khương đoán có lẽ trên xe rất ồn nên cô không nghe được, đành ngắt máy rồi gọi lần nữa, lần này vẫn không có ai bắt máy.

Trước đây lúc gọi điện cho Từ Chính Lâm, không bắt máy là chuyện thường, số lần còn nhiều hơn, Từ Gia cũng tập thành quen, lần này đổi thành Khương Yến khiến cậu có hơi thất vọng, tuy không nói nhưng ánh sáng trong mắt dần ảm đạm cũng đủ để biểu thị tâm trạng của cậu.

Bà Khương thấy thế liền kéo cậu ngồi cạnh mình, dịu dàng nói:

“Trên xe lửa rất ồn, mẹ con nhất định không nghe được tiếng chuông, chờ mai xuống xe bà cháu mình lại gọi cho mẹ con nhé?”

“Dạ, con cảm ơn bà ngoại.” Từ Gia hiểu chuyện đồng ý.

“Ở với bà ngoại mà còn nói cảm ơn.” Bà Khương mỉm cười, kéo tay cậu nói, “Gia Gia à, tuy ba mẹ con không ở bên này, nhưng nơi đây cũng là nhà của con, có gì không vui thì nói ông bàn ngoại nghe, muốn đi đâu chơi cũng phải nói, giống như trước kia vậy, ông bà ngoại đưa con đi, biết không?”

Tuy trước kia thời gian Từ Gia đến Khương gia không nhiều, nhưng ông Khương bà Khương rất tốt với cậu, cậu vẫn luôn biết, mỗi lần sang đây cậu xin gì hai ông bà lão đều đồng ý, ngày xưa cậu cũng hay quấn quít ông bà dẫn đi mua đồ ăn, mua đồ chơi.

Giọng nói từ ái ôn hòa của bà Khương giúp Từ Gia xoa dịu nỗi sợ hãi bất an khi lần đầu xa Khương Yến, cậu nhìn bà lão tóc xám trắng, khuôn mặt hiền lành trước mặt, mấp máy môi, xa cách vì đã lâu không gặp trong lòng dần giảm đi, cậu chủ động vươn tay ôm bà, giọng buồn buồn nói dạ.

“Đứa cháu ngốc này.” Bà Khương cười vỗ vai cậu, yêu thích cực kỳ hành động như làm nũng này của Từ Gia.

Nghe bà bảo mình ngốc, Từ Gia buông bà ra, thẹn thùng vân vê ngón tay mình, nhỏ giọng hỏi:

“Bà ơi, ông ngoại đâu ạ?”

“Ông ngoại có tiết tự học buổi tối trong trường.” Bà Khương nhìn đồng hồ treo tường, đã sắp chín giờ, “Có điều cũng sắp về rồi, mai là đến trường mới rồi, con có hồi hộp không?”

“Không hồi hộp ạ.” Từ Gia lắc đầu.

“Vậy là tốt rồi.” Bà Khương xoa đầu cậu, thấy tóc đã khô bèn nói, “Mai ông ngoại sẽ đưa con đến trường giới thiệu, sáng phải dậy sớm một chút, tóc khô rồi con đi ngủ trước đi.”

“Dạ, bà ngoại ngủ ngon.”

Từ Gia nói ngủ ngon xong liền đứng dậy về phòng, vừa ra tới cửa phòng, điện thoại bàn trong nhà đột nhiên vang lên, cậu quay đầu theo phản xạ, sau đó vòng về, trên mặt đầy hi vọng.

Bà Khương nhìn cậu vỗ về, nhấc máy.

Người gọi là Khương Yến, đúng như lời bà Khương, vừa rồi vì trên xe rất ồn nên cô không nghe di động kêu, thấy có cuộc gọi nhỡ, cô tưởng mình vừa đi Từ Gia đã xảy ra chuyện gì, nên lập tức đến phòng vệ sinh gọi lại.

Bà Khương đưa điện thoại cho Từ Gia nghe, Từ Gia nhận máy, gọi mẹ ơi.

Hai người trò chuyện một lúc, phần lớn đều là Khương Yến dặn dò mấy câu như “Mẹ đi công tác, con phải nghe lời ông bà ngoại đó” và “Học tập cho tốt, đừng lơ là”, Từ Gia theo thói quen lần lượt đồng ý, đem câu “Mẹ có thể về sớm thăm con không” nuốt vào lòng, đến khi cúp máy vẫn không nói ra.

Nói xong, Từ Gia về phòng, bà Khương ngồi trong phòng khách, nhớ tới dáng vẻ dần buồn bã ban nãy của Từ Gia, bất đắc dĩ mà lắc đầu.

Lúc này, ông Khương từ trường học trở về, mở cửa chỉ thấy mình bà ngồi trong phòng khách, bèn lên tiếng hỏi:

“Gia Gia ngủ rồi?”

“Vừa đi ngủ.” Bà Khương đứng dậy, “Tối ăn gì? Có muốn tôi hầm sủi cảo cho ông không?”

“Không cần không cần, hồi chiều dùng cơm với học trò ở căn tin rồi.” Ông Khương đổi giày xong, mắt nhìn cửa phòng đóng kín của Từ Gia, hạ giọng hỏi bà Khương, “Hôm nay Khương Yến đi, Gia Gia không sao chứ?”

“Sao có thể không có gì? Thằng bé khóc lớn một hồi, tôi nhìn mà lo muốn chết.” Bà Khương đau lòng nói, trong lòng không khỏi trách con gái mình, sao không làm việc ở đâu mà chạy tới nơi xa thế làm gì.

“Dần dần quen là ổn thôi.” Ông Khương an ủi, “Mai tôi đưa Gia Gia đến trường, sáng bà làm cho cháu nhiều đồ ngon chút nhé.”

“Còn cần ông phải nói sao.” Bà Khương nhìn ông, “Được rồi, ông cũng mau đi tắm đi, lát nữa tôi giặt đồ.”

“Ừ.” Ông Khương gật đầu, quay về phòng tìm quần áo.

Chờ ông tắm xong, bà Khương cũng đi tắm, giặt quần áo xong cũng về phòng tắt đèn đi ngủ.

====================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Vệ Lăng Dương: Lợn chết không sợ nước sôi, nhìn thấy vợ anh đây liền ‘lên’.