Ký Ức Đẹp Nhất

Chương 11: Nào ngờ mặt nóng dán mông lạnh



Sau khi được Hà Mẫn Ngọc dạy bảo chỉ lối cả buổi, Vệ Lăng Dương mới nhận ra chỗ sai của mình, thế là hắn quyết định phải tốt với Từ Gia hơn, nhưng tốt với người ta hắn nào biết phải làm thế nào, hắn vẫn chưa tìm ra cách.

Hắn thích máy chơi game, thích xuống ao nhỏ bắt cá, còn thích cùng bọn Chu Tử Dao ra sườn núi vùng ngoại ô đắp hầm nướng khoai, ăn xong thì mọi người cùng chơi đánh du kích cạnh bãi cỏ, nhưng trông Từ Gia không giống kiểu người sẽ thích loại hoạt động này, hắn nghĩ cả buổi nhưng không nghĩ được gì thêm, cuối cùng quyết định bước đầu tiên để thay đổi quan hệ hai người là tiến hành dùng nụ cười thân thiện.

Vệ tiểu lưu manh quyết định xong, buổi chiều lúc nhìn thấy Từ Gia trong phòng học, hắn vô cùng thiện ý mỉm cười với cậu.

Nhưng hữu nghị của hắn Từ Gia không tài nào get được, nhìn Vệ Lăng Dương say mê mỉm cười mà cảm thấy ù ù cạc cạc, khó hiểu hỏi:

“Miệng cậu làm sao vậy?”

“……” Thiện ý bị bác bỏ vô tình, Vệ Lăng Dương thu hồi nụ cười tự cho là thân thiện, trợn mắt xem thường, “Không làm sao hết, tôi bị rút gân.”

“Ồ.” Từ Gia gật đầu tỏ vẻ đồng ý, cúi đầu bắt đầu viết bính âm sáng hôm nay cô giáo cho.

Vệ Lăng Dương nhìn cậu ra vẻ “Tôi phải học thật giỏi, đừng quấy rầy tôi” mà hết cách, bèn ngồi lại chỗ mình.

Ngày đầu chuyển trường của Từ Gia vô cùng thuận lợi, tuy mọi người cảm thấy hiếu kỳ về cậu, thường dùng mắt nghiên cứu tìm tòi, nhưng không mang ác ý.

Tối lúc ăn cơm, bà Khương hỏi cậu ở trường có chỗ nào chưa quen không, ở chung với bạn học như thế nào.

“Ưm, rất tốt ạ.”Từ Gia nhớ lại quả trình cả ngày hôm nay, cảm thấy không có chỗ nào không quen, thế nhưng xế chiều Vệ Lăng Dương hơi là lạ, miệng cứ bị rút gân.

“Vậy là tốt rồi, phải hòa đồng với bạn học.” Bà Khương nghe thế liền yên lòng, đưa cậu đĩa rau, “Hồi nữa cơm nước xong, con nhớ nói ông ngoại hôm nay đã học được những gì, để ông giúp con ôn tập, củng cố lại kiến thức.”

“Dạ!” Từ Gia nghiêm túc gật đầu, nói với ông Khương ngồi đối diện mình: “Con cảm ơn ông ngoại.”

“Cảm ơn cái gì.” Ông Khương bật cười, mắt nhìn cháu mình tràn đầy ý cười, “Ăn cơm ăn cơm đi nào.”

Sau khi ăn xong, bà Khương phụ trách thu dọn bát đũa, ông Khương giúp Từ Gia ôn tập nội dung đã học hôm nay.

Ông Khương là giáo viên đại học, dư sức dạy chương trình tiểu học, ông ngồi cạnh Từ Gia, định thay Từ Gia sắp xếp lại mạch suy nghĩ học tập, chẳng qua ông rất nhanh phát hiện quá trình Từ Gia giải bài tập rất nhẹ nhàng, chốc lát đã làm xong.

Trước đó đã nói, dù Nam Bắc khác nhau, nhưng không phải toàn toàn khác biệt. Từ nhỏ Từ Gia đã học hành rất tốt, tuy còn đang học lớp ba, nhưng dưới yêu cầu của Khương Yến, chương trình học của cậu đã gần so với lớp bốn, cho nên nội dung trong sách trước mắt đối với cậu không có áp lực.

Sau khi làm bài xong Từ Gia liền đi tắm rửa, sau đó cùng hai ông bà xem TV, đến tối chín giờ, cậu do dự một lúc, ngồi cạnh bà Khương kéo góc áo bà.

“Làm sao vậy?” Bà Khương đang đan áo len mùa đông năm nay cho Từ Gia, ngừng lại hỏi cậu.

“Con muốn hỏi mẹ đến nơi chưa ạ? ” Từ Gia lắp bắp nói, hôm nay ở trường cậu luôn nhớ tới chuyện này, trong lòng luôn muốn hỏi, nhưng cậu vẫn nhớ lúc cùng Khương Yến đến đây, đường xá xa xôi vô cùng, cho nên không hỏi nhiều.

Ông Khương ở một bên xem báo, nghe cậu hỏi thế liền biết cậu nhớ Khương Yến, ông buông báo trong tay rồi nói:

“Ông ngoại gọi điện hỏi thử, thời gian cũng không còn nhiều.”

“Dạ!” Từ Gia nghe thế liền chuyển chỗ sang cọ ông Khương, mắt mong mỏi nhìn ông cầm điện thoại.

Bà Khương bị hành động của cậu chọc cười:

“Ông ngoại giúp con gọi điện liền không cần bà ngoại nữa à? “

“Không có đâu ạ.” Từ Gia sờ mũi, bị bà trêu tức thì trở nên ngượng ngùng cười, lại đổi vị trí, ngồi giữa hai người.

“Thằng nhóc này.” Bà Khương cười mắng.

Điện thoại ông Khương rất nhanh đã được kết nối, nghe thấy giọng Khương Yến, đầu tiên ông hỏi đi đường thuận lợi không, sau đó đưa điện thoại cho Từ Gia.

Lúc này Khương Yến vẫn còn trên taxi chưa trở lại, đã qua đường xe một ngày một đêm, cô thật sự hơi mệt, ở trên xe trò chuyện với Từ Gia một lúc liền bảo cậu đi ngủ, đừng chậm trễ việc học ngày mai.

Từ Gia lưu luyến cúp điện thoại, nói ngủ ngon với ông bà Khương rồi trở về phòng.

Trong phòng khách còn lại hai ông bà lão, cách âm không tốt lắm, ông Khương tri kỉ chỉnh nhỏ tiếng TV, tránh quấy rầy Từ Gia nghỉ ngơi, đoạn cầm báo tiếp tục xem.

Qua một lúc, ba Khương đẩy ông, nói:

“Ngày mai tới tôi đến đón Từ Gia tan học đi, tiện thể ghé chợ một chuyến. Trường ông bên kia có lớp, đừng chậm trễ.”

Trường học cách tiểu khu không xa, gần đó vừa lúc có một cái chợ, xem như tiện đường.

Ông Khương dạy toán, bình thường chương trình học nhiều hơn so với giáo viên chuyên ngành một ít, từ đại học H đến tiểu học trung tâm thành phố chạy xe đạp ít nhất mất hơn nửa giờ đi đường, sáng nay ông xin nghỉ nửa tiết đón Từ Gia tan học, một hai lần còn được, nhưng không phải biện pháp lâu dài.

Vừa lúc bà Khương về hưu ở nhà, đưa đón Từ Gia cũng thích hợp, ông Khương liền gật đầu:

“Cũng được, làm bà vất vả một chuyến rồi. “

“Vất vả gì đâu?” Bà Khương nhìn ông, “Một bà già như tôi ở nhà nhàn rỗi, có cháu để đón vui vẻ còn không kịp, tôi không cảm thấy vất vả gì, ông đừng có tranh với tôi đó.”

“Không tranh không tranh, việc nhà do bà quyết định.” Ông Khương nghe thế bèn ôn hòa mỉm cười.

Con gái học đại học ở nơi khác, sau khi tốt nghiệp liền ở ngoài đó, khi đó thông tin, tin tức chưa đủ thuận tiện, muốn gặp mặt cũng không dễ, trong nhà chỉ có ông và bà Khương, thật sự vô cùng cô đơn, hiếm khi lần này cháu ngoại ở cùng, tâm trạng ông và bạn già đều như nhau, có thể đón cháu ngoại là một chuyện vô cùng vui sướng, làm sao cảm thấy vất vả.

“Phải rồi, hôm nay ông uống thuốc hạ huyết áp chưa?” Bà Khương vội vàng nhắc nhở, “Bác sĩ bảo ông uống thuốc đúng cử, bệnh cao huyết áp của ông không ổn định chút nào.”

“Uống rồi uống rồi, phần còn lại trước khi ngủ thì uống.” Ông Khương đáp.

“Vậy được rồi.” Bà Khương gật đầu, đẩy kính lão trên mũi rồi tiếp tục đan áo, mùa đông phương Bắc lạnh đến thế, Từ Gia nhất định không quen, bà phải nhân lúc thời tiết hiện giờ còn nóng mà chuẩn bị thật nhiều áo len cho cậu.

Trong phòng, hai ông bà một người đan áo, một người xem báo, ngọn đèn nhu hòa rọi trên thân hai người, không khí ấm áp vô cùng, hình ảnh hài hòa quá đỗi.

……

Hôm sau, bà Khương đi bộ đưa Từ Gia đến trường, ở sân lớn tểu khu vừa lúc gặp Vệ Lăng Dương cùng Chu Tử Dao đang tranh cãi ầm ĩ dọc đường cũng đang chuẩn bị đi học.

Hôm qua Chu Tử Dao ăn hai viên kẹo của Từ Gia, hiển nhiên xem Từ Gia cùng phe với mình và Vệ Lăng Dương, vừa thấy Từ Gia và bà Khương liền nhiệt tình chào hỏi, hỏi Từ Gia có muốn cùng đi học không.

Vệ Lăng Dương còn nhớ chiều hôm qua mình chủ động cười lấy lòng Từ Gia, vậy mà Từ Gia không để ý tới hắn, sau khi chào hỏi bà Khương xong liền thối mặt đứng bên cạnh không nói lời nào.

Mọi người đều cùng trường, chào hỏi xong liền kết bạn cùng nhau đi. Có Chu Tử Dao ở đây liếng thoắng, dọc đường đi đều ríu ra ríu rít, bầu không khí hài hòa thân thiện, thậm chí nó còn đảm chức hướng dẫn du lịch, giới thiệu cho Từ Gia xung quanh có gì, có điều là một đứa tham ăn, giới thiệu đa phần đều là ăn uống.

Hôm qua Từ Gia ngồi xe đạp ông Khương đến trường, chưa kịp nhìn chung quanh, thừa dịp này làm quen, cũng để chuẩn bị cho những lần đến trường về sau của mình.

Bà Khương đưa ba đứa đến trường liền đi, cả bọn cùng đi vào trường, Vệ Lăng Dương nhìn Từ Gia đang nhìn đường không chớp mắt, chợt gọi một tiếng:

“Ê.”

Từ Gia đang soi xét đường đến trường hôm nay, không chú ý lời hắn mà một mực đi về trước.

Thấy người ta không nhìn mình, Vệ Lăng Dương túm quai balo cậu, khó chịu nói:

“Tôi đang nói chuyện với cậu đó.”

Đột nhiên bị kéo balo, cả người Từ Gia ngửa về sau một chút, đoạn dừng bước đứng vững, quay đầu mê mang nhìn Vệ Lăng Dương:

“Cậu nói gì cơ?”

“Sao cậu lại để người già đưa mình đi học?” Vệ Lăng Dương kéo balo cậu, không chờ cậu trả lời đã nói thêm, “Cậu lớn vậy rồi, không thấy mất mặt sao?”

Câu này có chút giông giống câu lúc trước hắn hỏi Từ Gia khóc lớn như vậy có biết xấu hổ không, có lẽ Vệ Lăng Dương không có ý này, nhưng người nói vô tình người nghe hữu ý, Từ Gia nghe xong sắc mặt liền trầm xuống, đẩy tay hắn đang nắm balo mình ra: “Không liên quan tới cậu.” Nói xong liền đi không thèm quay đầu.

Vệ Lăng Dương nhìn bóng lưng cậu rời đi, không rõ vì sao:

“Sao cậu ta giận vậy cà?!”

“Ai biết đâu.” Chu Tử Dao lắc đầu.

“……” Vệ Lăng Dương ù ù cạc cạc, hắn còn định nói sau này có thể cùng Từ Gia đi học, nào ngờ mặt nóng dán phải mông lạnh.

***

Suy nghĩ của tác giả:

Vệ Lăng Dương: Hiện giờ dán mông lạnh đều do trước kia đi tìm chết.