Kỳ Thiên Lộ

Chương 43: Hợp tác



" Tại sao phải bái ngươi?"

Một câu nói nhẹ nhàng thiếu chút nữa làm cho huyện quan tức chết.

" Điêu dân, bắt!" Mấy nha dịch xông lên.

Tiễn Xuyến Nhi ở bên ngoài không ngừng cười trộm.

Tần Tiểu Thiên đứng bất động, năm nha dịch đi lên ôm chân, nắm cánh tay, kẹp cổ, cả đám không rung chuyển được hắn một phân tấc nào. Chỉ nghe hắn cười nói: " A a, ta không quỳ...ngươi sẽ chết hay sao?"

Thân thể có chút khẽ run lên, giống như phủi đi tro bụi, một vòng ô quang tản ra, đó là nhu kính dùng Dạ Bức kiếm, năm nha dịch rối rít bị bắn đi ra ngoài, liên tiếp những tiếng kêu ai nha, cả đám ngã ngồi trên mặt đất, mặt vàng ệch.

Người tu chân trên địa cầu rất kiêng kỵ thi triển pháp thuật trước mặt người phàm, bình thường không can thiệp vào hoạt động của nhân gian, Tần Tiểu Thiên không biết quy tắc này, cho nên không có bất cứ sự kiêng kỵ nào, đối với hắn mà nói, tùy tâm sở dục mới là trọng yếu nhất, bằng mấy người phàm mà muốn áp chế hắn quỳ xuống, đó là chuyện tuyệt đối không làm được.

" Điêu...điêu...yêu...yêu quái!" Huyện quan đại lão gia nhất định rất hối hận kêu lên hai chữ yêu quái, mặc kệ là bị cáo hay là người cáo trạng, đám người vây xem, nha môn nha dịch cả tên thư lại, tất cả đều rối loạn, người nhát gan kêu cha gọi mẹ chạy tán loạn chung quanh, kẻ gan lớn cũng liên tục lui ra sau.

Bộ đầu Lý Ứng của thành đô huyện nha, mang theo chúng nha dịch tụ tập vây lên lần nữa, mặc dù giơ côn, nhưng không ai dám đánh Tần Tiểu Thiên.

Huyện quan đại lão gia đang được hai tên thư lại dìu đỡ, hoảng bối rối chạy vào nội đường, vừa chạy vừa kêu: " Mau đi tìm...đi tìm...tìm máu chó đen...xối xối hắn...! Cho yêu nhân hiện hình! Ai, ai! Mang theo lão gia...mang theo lão gia đi đi nhà xí!"

Một thư lại phát hiện, địa phương đại lão gia đi qua lưu lại chút nước, tiếng vang phốc phốc bốc lên không ngừng, một tiếng phốc xích quái dị, chợt thấy một mùi hôi thối trực trùng lên mũi, trong phút chốc trong đầu hiện ra hai câu thơ: " Hoàng li minh thúy, bạch lộ thượng thanh thiên."

Huyện quan đại lão gia tè ra quần lui khỏi huyện đường.

Tần Tiểu Thiên cũng không khách khí, tiện tay vung lên, đại côn trong tay chúng nha dịch toàn bộ cắt thành mấy đoạn nhỏ. Hắn cười nói: " Lão gia các ngươi có phải có bệnh hay không a? Ta không có đánh hắn, sao lại chạy nhanh như vậy?"

Lý Ứng sợ đến muốn chết, bậm gan nói: " Hảo hán, ngươi muốn thế nào?"

Tần Tiểu Thiên châm chọc nói: " Ta phải như thế nào? A a, ta cái gì cũng chưa làm a, là lão gia các ngươi tự mình có bệnh thần kinh...ta có biện pháp gì?"

Một người có bộ dáng gia đinh cầm theo một chậu nước, quỷ quỷ túy túy đứng ngoài cửa đại đường, từ trong nội đường cũng đi ra mấy gia đinh, trong tay cũng cầm theo mấy chậu nước.

" A? Uy, lão Dương đầu, ngươi làm gì?" Một nha dịch nhịn không được lớn tiếng trách hỏi.

Hoa! Một thùng máu chó đen rớt xuống cửa, từ trong nội đường đi ra mấy gia đinh, không hẹn cùng nhấc lên chậu nước, đâm đầu chạy tới.

Tần Tiểu Thiên đã sớm chú ý tới bọn gia đinh này, trong tiếng cười khẽ, hắn bay lên xà nhà đại đường, quay đầu vừa nhìn, Khúc Nhai đang dán chặt ở bên trên vách tường, đó là bích hổ công nổi danh.

Tiễn Xuyến Nhi đang ôm tiểu cô nương bán tiếng ca ở ngay bên cạnh, hướng về hắn cười một tiếng, đột nhiên mày nhíu lại: " Ai nha, hôi thối quá!"

Tần Tiểu Thiên dở khóc dở cười, nói: " Ai, thật độc, là phân a..."

Trong đại đường một mảnh lang tạ, cỗ hôi thối kia làm kẻ khác muốn ói. Tần Tiểu Thiên dù nín hơi, vẫn không cách nào ở lại trong đại đường, hắn nói: " Đi!" Lách mình đi ra bên ngoài.

Nhìn thấy cả phân lẫn máu chó đen cũng không tác dụng, bọn gia đinh sợ đến ôm đầu trốn chui như chuột, chúng nha dịch trên đại đường lại gặp tai ương, không ít người bị dính phân máu trên người, cuống quýt hướng ra cửa chạy trốn, chạy đến đất trống thở dốc từng ngụm, một đám mở miệng mắng to, thật sự là bực tức cực kỳ. Tiểu cô nương lại nhịn không được òa khóc, Tiễn Xuyến Nhi nhỏ giọng an ủi nàng.

Tần Tiểu Thiên nói: " Tiễn Xuyến Nhi tiểu thư nếu thích đứa bé này, chi bằng thu làm đồ đệ là tốt lắm."

Tiễn Xuyến Nhi tức giận đến nghiến răng, nàng mặc dù thương tiếc tiểu cô nương nhu nhược này, nhưng còn chưa nghĩ sẽ thu làm đồ đệ, nói: " Nếu muốn thu đồ đệ...ngươi tự thu đi, ai nói ta muốn thu đồ đệ!"

Khúc Nhai nói: " Ta tìm người xử lý quan ti của tiểu cô nương...sư muội, ngươi về núi Thanh Thành, Tần đạo hữu, ngươi cũng không nên ở chỗ này nữa, đối nghịch cùng quan phủ...rất phiền phức." Hắn khuyên nhủ. Thành đô phủ có rất nhiều đệ tử tục gia của phái Thanh Thành, trong đó có không ít là con nhà quan gia, Khúc Nhai làm đại đệ tử của chưởng môn phái Thanh Thành, cùng bọn họ có vô số liên lạc, cho nên hắn nắm chắc có thể xử lý tốt việc này. Nha dịch và gia đinh không dám tiếp tục đến gần Tần Tiểu Thiên, một đám mắng xong thì đứng ở gần đó không biết làm sao, bọn họ không biết làm sao đối phó Tần Tiểu Thiên, chỉ thấy hắn chợt lóe rồi không thấy bóng dáng, đợi khi nhìn thấy hắn, thì người đã đứng ngoài cửa, cho dù không phải yêu quái, cũng khẳng định không phải người bình thường. Bọn nha dịch và gia đinh này không phải kẻ ngu ngốc, lại không xông lên bắt người nữa, chẳng phải là tự tìm phiền phức.

Tần Tiểu Thiên mỉm cười, dù sao đã làm cho người ta sợ hãi, thì cũng không cần phải che giấu, hắn trực tiếp bay lên trời không đi.

Tiễn Xuyến Nhi mắng: " Đáng chết! Sư huynh, ngươi dẫn theo nàng...chờ ta trở lại..." Lời chưa nói xong thì ngự kiếm xông lên không trung, vội vàng đuổi theo.

Bộ đầu Lý Ứng mềm nhũn hai chân quỳ rạp xuống đất, thất thanh kêu lên: " Oa nha, thần tiên!"

Tất cả nha dịch và gia đinh nhất thời đều quỳ xuống, khấu đầu không ngừng. Bọn họ cũng không phải thành tâm quỳ lạy, hơn phân nửa là sợ đến quỳ rạp xuống đất. Mới vừa rồi còn dám dùng phân tạt thần tiên, vạn nhất ông trời giáng tai họa, vậy thảm rồi.

Khúc Nhai thở dài, biết bãi chiến trường này chỉ có thể do mình tới thu thập.

Tiểu cô nương ngơ ngác nhìn không trung, không biết trong tâm tư đang suy nghĩ gì.

Tần Tiểu Thiên ở trên không trung huyền treo dừng lại, hắn không nghĩ tới Tiễn Xuyến Nhi thật sự truy đuổi theo, hơn nữa tốc độ cũng không kém mình một chút nào.

Như vậy có bỏ chạy cũng không ý nghĩa, bởi vì một khi bắt đầu trốn tránh, trong lòng sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi, hắn cũng không muốn phải sợ hãi tiểu nha đầu này. Mặc dù nhìn bề ngoài của nàng giống như tiểu nha đầu, thực tế tuổi phải lớn hơn mình nhiều lắm.

Trong chớp mắt, Tiễn Xuyến Nhi đã đuổi tới, nàng tức giận nói: " Tần đạo hữu, ngươi chạy nhanh như vậy để làm chi?"

" Di, ta có việc đi trước, sao ngươi lại tới rồi? A...ta biết rồi, chỗ ngươi muốn đi...vừa vặn lại cùng phương hướng với ta, có đúng hay không?" Hắn không chút phản ứng, thản nhiên nói.

Tiễn Xuyến Nhi cũng không rút lui: " Ta muốn đi đâu? Ta muốn đi chính là chỗ ngươi muốn đi!"

Trong lòng Tần Tiểu Thiên có chút không nhịn được, nói: " Có ý gì?"

Tiễn Xuyến Nhi bĩu bĩu môi, nói: " Không có ý tứ gì, chẳng qua là đi theo ngươi thôi."

Trong lòng Tần Tiểu Thiên chợt muốn đùa giỡn, nói: " Thật muốn đi theo ta?"

Tiễn Xuyến Nhi lộ ra ánh mắt chân thành vô cùng, trang trọng nói: " Đúng vậy!"

Tần Tiểu Thiên cười nói: " Được, ba điều kiện, đáp ứng thì cùng đi."

Tiễn Xuyến Nhi làm sao để cho Tần Tiểu Thiên nắm cán, nàng cười hì hì nói: " Ai yêu, Tần đạo hữu, cùng lịch lãm cũng cần nhiều điều kiện như vậy sao? Ngươi không phải là nam nhân, ngươi không phải là hán tử, ngươi không phải..."

Liên tiếp chuỗi xuyến không phải, Tần Tiểu Thiên vội vàng ngăn cản, nói: " Dừng! Dừng! Bỏ đi, tùy ngươi." Hắn bày ra bộ dáng heo chết không còn sợ nước sôi, quay đầu bay xuống phía dưới, đảo mắt đã bay ra vài trăm dặm.

Phía dưới là một tòa thành thị không biết tên.

Tần Tiểu Thiên rơi vào trong một hẻm nhỏ, Tiễn Xuyến Nhi tốc độ rất nhanh, theo sát rơi ngay sau hắn, vẻ mặt đắc ý dương dương.

Một nữ nhân xinh đẹp nhất định bám chặt theo, cho dù là đang tu tiên, cũng không thể độc tâm mà đuổi đi, nhất là nữ tử này còn sử dụng thủ đoạn dày da mặt. Tần Tiểu Thiên cũng không thể làm theo, mặc dù trong lòng hắn có chút không nhịn được, cũng không yws tứ mạnh mẽ đuổi nàng đi, nhưng trong lòng hắn đã có ý định tính toán.

Từ trong hẻm nhỏ đi ra, Tần Tiểu Thiên phát hiện người ở đây trang phục khác hẳn, hắn ngạc nhiên nói: " Đây là thành thị nào vậy?"

Tiễn Xuyến Nhi cười nói: " Đây là Kiến Xương phủ của Đại Lý quốc."

Tần Tiểu Thiên không nhịn được cười khổ, từ khi còn bé đi học, học địa lý cũng không thông, hoàn toàn không nhớ nổi có thành thị Kiến Xương này, trong mơ hồ chỉ nhớ tựa như Đại Lý quốc ở phía Vân Nam.

Tiễn Xuyến Nhi nói: " Phải nhớ nếu muốn chơi đùa phải đi Đông Kinh Khai Phong phủ của Đại Tống, nếu muốn giết người phải đi Tây Hạ hoặc là Liêu quốc biên cảnh, còn muốn đi cứu tế bần dân thì phải đi nơi nào có lũ lụt, hạn hán, bệnh dịch phát sinh, nếu muốn tầm bảo phải đi Đông Hải hoặc là Nam Hải, nếu muốn chết đói...hì hì, ngươi đoán đi nơi nào mới tốt?"

Tần Tiểu Thiên sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại, nhịn không được khen: " Không nghĩ tới kiến thức của Tiễn Xuyến Nhi tiểu thư lại nghiễm bác như thế, bội phục, bội phục, a a, muốn chết thì đi tìm địa phương nào? A a, có địa phương như vậy hay sao?"

Tiễn Xuyến Nhi gật đầu nói: " Có, chính là nơi này! Đại Lý quốc có rất nhiều hơi hoang vu, có đủ các loại ly kỳ cổ quái, không cẩn thận thì có thể chết ở bên trong, hì hì, đương nhiên đó là người bình thường..."

" Còn có người tu chân chưa tới Nguyên Anh kỳ, hì hì, có thể đi tới nơi hoang dã, ít nhất phải có tu vi Nguyên Anh kỳ, nơi đó có rất nhiều đồ vật tốt, cũng giống như bảo bối trong biển cả vậy."

Tần Tiểu Thiên vừa lúc thiếu mất tài liệu, bất luận là ở Tiềm Kiệt Tinh tu luyện, hay là đang tu luyện trong Thiên Diễn, hắn đều thiếu mất tài liệu cần thiết, thật vất vả tu luyện một thanh Dạ Bức kiếm, cũng chỉ là nửa thành phẩm, chỉ có lần này từ trong cổ trận có được hoàng bài cũng không tệ lắm, nhưng bây giờ còn chưa có dùng qua.

" Ngươi đi rồi?"

Tiễn Xuyến Nhi lắc đầu nói: " Chưa, ta nghe người ta nói thôi." Tiếp theo, nàng lại hưng phấn nói: " Đúng rồi, nghe nói nơi đó có không ít địa phương sinh ra vàng, hì hì, chúng ta đi đào vàng có được hay không?"

Tần Tiểu Thiên thật sự không cách nào lý giải, nhịn không được nói: " Tiễn Xuyến Nhi tiểu thư, có thể hỏi ngươi một chuyện không?"

Tiễn Xuyến Nhi gật đầu nói: " Có thể a, ngươi cứ nói."

Tần Tiểu Thiên nói: " Ngươi tại sao yêu tiền tài như thế? A a, người tu chân đến Nguyên Anh kỳ mà vẫn yêu tiền tài như vậy, thành thật mà nói...ta là lần đầu tiên nhìn thấy, người tu chân yêu thích lẽ ra là các loại thiên tài địa bảo, vàng bạc châu báu cũng không có bao nhiêu tác dụng, ngươi...cần nhiều tài bảo như vậy thì ích lợi gì?"

Tiễn Xuyến Nhi làm ra vẻ không việc gì, nói: " Không có gì, nhưng có vàng bạc châu báu...ta mới an lòng."

Tần Tiểu Thiên nói không ra lời, qua một hồi lâu, hắn mới nói: " Ai, lâm tử lớn..." Cũng may kịp thời tỉnh ngộ, chưa nói xong hết, thật muốn nói ra " loài điểu gì cũng có." thì phỏng đoán Tiễn Xuyến Nhi sẽ không buông tha cho hắn.

Tiễn Xuyến Nhi hiếu kỳ, nói: " Lâm tử lớn? Nơi đâu có lâm tử?"

Tần Tiểu Thiên không thể làm gì khác hơn là dùng cách ho khan để che giấu.

Tiễn Xuyến Nhi bất khả tư nghị nói: " Ngươi....tại sao lại ho khan?" Người tu chân có thể khống chế thân thể của mình, ho khan hay tật bệnh gì đó không có khả năng phát sinh, bởi vậy nàng rất không hiểu người này vì sao lại phải ho khan.

Tần Tiểu Thiên nhịn không được muốn trợn mắt, nói: " Được rồi, nếu ngươi thích như vậy...chúng ta phải đi man hoang tìm mỏ vàng." Trong ấn tượng của hắn, Vân Nam phía tây tựa hồ có vàng, nhưng học không giỏi địa lý, không biết địa phương xác thật, chỉ có thể lục soát trên đường đi.

Tiễn Xuyến Nhi nghe vậy mừng rỡ, trong bất tri bất giác tạm thời bỏ đi ý niệm làm loạn trong đầu, nói: " Chúng ta đi tìm cẩu đầu kim." Nàng nói cẩu đầu kim là khối vàng do thiên nhiên hình thành, nếu như vận khí tốt, có thể tìm được mười cân thiên nhiên kim khối.

Tần Tiểu Thiên đối với thám hiểm tầm bảo cũng không bài xích, mục đích của hắn là tìm tài liệu hữu dụng, còn về phần tìm kiếm mỏ quặng vàng, đó là nhân tiện mà làm, nói: " Ta đối với việc mang theo người vốn không quen, ngươi dẫn đường đi."

Tiễn Xuyến Nhi hoan hô một tiếng, nói: " Ta biết một chỗ...nhưng trước tiên nói rõ, ngươi thải tập vàng thuộc về ta một nửa."

Tần Tiểu Thiên cố ý trêu chọc, nói: " Nga, một nửa? Vậy vàng của ngươi thải tập cũng cho ta một nửa?"

Tiễn Xuyến Nhi vội la lên: " Bởi vì là ta mang theo ngươi! Ta thải tập đương nhiên là của ta!"

Tần Tiểu Thiên không hoảng không vội giơ ngón tay lên nói: " Một thành! Ta thải tập cho ngươi một thành, ngươi thải tập ta cũng không cần!"

" Bốn thành!"

" Một thành!"

Tiễn Xuyến Nhi tức giận nói: " Ngươi là đại trượng phu, hảo hán tử, lại so đo với tiểu nữ tử như ta!"

" Một thành!"

Tiễn Xuyến Nhi gấp đến độ dậm chân, hận hận nói: " Hai thành!"

" Thành giao!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiễn Xuyến Nhi đỏ bừng, mới vừa rồi là lỡ miệng, hẳn là phải nói ba thành, kết quả hô lên hai thành, nhưng đã thành giao, nàng lại không nỡ buông tha cho hai thành tiền lời kia, nói: " Ngươi...ai, chưa nhìn thấy qua nam nhân xảo quyệt như vậy."

Tần Tiểu Thiên cười hì hì nói: " Đúng vậy, ta cũng chưa từng gặp qua nữ nhân tham lam như thế." Nói xong bỏ chạy lên không trung.

Tiễn Xuyến Nhi dậm chân, nói: " Bại hoại, nhận thua một chút ngươi sẽ chết a...đừng chạy!" Vừa nói vừa bay đến bên cạnh Tần Tiểu Thiên, lớn tiếng nói: " Chẳng lẽ ngươi biết đường đi?"

Tần Tiểu Thiên cười nói: " Không nhận ra." Thầm nghĩ: " Không phải có ngươi dẫn đường hay sao? Còn hỏi cái gì?"

Tiễn Xuyến Nhi phát hiện mình đấu võ mồm không phải là đối thủ của Tần Tiểu Thiên, người này nói chuyện không chút kiêng kỵ, không một chút nghi ngại ý tứ của người ta. Nàng cắn răng ở phía trước dẫn đường.

Phía dưới lam sơn chướng khí, một con sông uốn quanh lẩn quẩn trong núi, giữa sông có vô số đá ngầm, có thác ghềnh hiểm hạ, bên bờ có cổ mộc che trời, chung quanh không có bóng người.

Trong lòng Tần Tiểu Thiên đoán: " Là Kim Sa Giang? Đại Độ Hà? Dân Giang? Dường như cũng không đúng hướng." Hắn hỏi: " Đây là sông gì?"

Tiễn Xuyến Nhi cúi đầu nhìn một chút, học khẩu khí của Tần Tiểu Thiên, thản nhiên nói: " Ta nào biết là sông gì...quản nó là sông gì, dù sao dọc theo sông mà lên, là có thể tìm được mỏ vàng, hì hì."

Tần Tiểu Thiên lắc đầu hỏi: " Vậy có xa lắm không?"

Tiễn Xuyến Nhi vẫn đáp như cũ: " Không biết, hì hì."

Thân thể Tần Tiểu Thiên đột nhiên trầm xuống, giống như một chiếc máy bay chiến đấu, xẹt qua bầu trời cách mặt nước chừng trăm thước. Hắn cười khổ nói: " Trả thù thật nhanh, a a, có ý nghĩa."

Tiễn Xuyến Nhi đắc ý cười, tiếp tục không nhanh không chậm phi hành dọc theo con sông. Nàng vẫn không thể dùng thần thức tìm kiếm phạm vi lớn, chỉ có thể duy trì phạm vi tìm kiếm rất nhỏ, một khi có địa phương gì kỳ lạ, thì bay đến gần dùng thần thức nhìn xem, tốc độ từ từ chậm lại.

Tần Tiểu Thiên mấy lần chạm vào mặt nước, trong lòng hiểu rõ ràng, Tiễn Xuyến Nhi không có lời gì tốt cho mình, nếu nàng không vội, mình cũng không cần vội vã chạy đi.

Nơi này là một mảnh giải đất nguyên thủy, xưng là man hoang cũng khoa trương, trong rừng rậm dĩ nhiên sẽ có không ít đồ vật tốt, hắn rất hy vọng thu thập một ít thực vật có linh tính, đến bây giờ mới thôi, hắn vẫn còn chưa luyện chế qua đan dược.

Thả ra thần thức thải sát, Tần Tiểu Thiên rất nhanh đã phát hiện cách đó không xa có linh lực ba động, hắn nhìn thoáng qua Tiễn Xuyến Nhi, nói: " Ta đi đào một gốc thảo dược." Không đợi trả lời, thân thể cấp tốc bay xuống, nhanh chóng biến mất trong rừng rậm.

Tiễn Xuyến Nhi tức giận đến kêu to: " Chờ ta đi cùng a! Bại hoại!" Nàng không còn kịp theo vào, không thể làm gì khác hơn là chuyển vòng tròn trên bầu trời rừng rậm.

Đó là một gốc cây sinh trưởng trên rễ của cây khô, nhìn qua giống như kí sinh, cao chừng mười lăm li, tựa nhu một cây san hô, cành lá nhiều, màu sắc cực kỳ tiên diễm, đỏ tươi hòa lẫn điểm vàng. Trong phạm vi chung quanh nó một thước, không có bất cứ thực vật nào sinh tồn, cũng không có dấu hiệu hoạt động của sinh vật, ngay cả con kiến.

Có kịch độc!

Tần Tiểu Thiên sưu tầm thực vật là theo phương thức biện thức trong Cổ ngọc giản ghi lại, chỉ nhận định linh khí và linh lực ba động, ngoài ra còn một chút thủ đoạn đặc thù đối với thực vật tiến hành phán đoán, còn về phần tên của thực vật thì hắn không thể nào biết được.

Cổ tiên nhân tu hành sẽ đi rất nhiều tinh cầu xa lạ, không có khả năng biết được địa phương nào có nhiều thực vật, cho nên hình thành một loại bản lĩnh quan sát thực vật kỳ lạ, bọn họ không cần biện thức là thực vật gì, chỉ cần biết thực vật nào có tác dụng, là vô dụng là được.

Chu thực vật( thực vật màu đỏ chu sa) kỳ lạ như thế. Tần Tiểu Thiên đi quanh nó một vòng, lấy ra một khối thủy tinh cỡ nắm tay, nhanh chóng luyện chế thành một cái bình thích hợp, để vào trong đáy bình một khối thanh ngọc, trong bình thủy tinh nhanh chóng tràn ngập linh khí.

Chỉ ba phút đồng hồ thì bên trong đã hoàn thành.

Hắn dùng một cỗ cấm chế rất đơn giản, nhanh chóng di dời gốc thực vật vào trong bình thủy tinh, sau đó đóng nắp lại. Ngón tay nhẹ nhàng sờ qua mặt ngoài của bình thủy tinh, bên trên liền xuất hiện một loạt văn tự, ghi lại hoàn cảnh sinh tồn của thực vật, lại khắc thêm cảm giác khi linh lực ba động, đồng thời hắn cấp cho chu thực vật kia một cái tên – Độc San Hô.

Tiễn Xuyến Nhi ở trên bầu trời nhìn thấy thân ảnh của hắn, tò mò rơi xuống. Nàng nhìn thủy tinh bình trong tay Tần Tiểu Thiên một cái, kinh ngạc nói: " Di...Diệt Nhuyễn! Dĩ nhiên là Diệt Nhuyễn! Ác...ngươi tại sao....ác...ngươi không ngờ lại tìm được Diệt Nhuyễn!"

Bình thủy tinh trong tay Tần Tiểu Thiên có chút chợt lóe, lập tức biến mất không thấy. Hắn vỗ vỗ tay, nói: " Cái gì Diệt Nhuyễn? Uy, đừng kêu loạn...ác a ác giống như tiếng gà kêu nửa đêm..."

Tiễn Xuyến Nhi luôn miệng nói: " Đừng thu hồi, cho ta xem một chút!"

Tần Tiểu Thiên lấy bình thủy tinh ra đưa cho nàng, nói: " Diệt Nhuyễn? Cái tên này có ý nghĩa gì sao?"

Tiễn Xuyến Nhi chắt lưỡi kỳ lạ: " Diệt Nhuyễn lớn như vậy cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, ân, Diệt Nhuyễn là một loại độc vật rất lợi hại, có thể luyện chế trong pháp bảo, phi thường khó được, không có thủ pháp đặc thù thì không dám thu lấy..."

" Ở trong địa phương nó sinh trưởng, ở phạm vi một thước thì là tử địa, Diệt Nhuyễn nếu như hoàn toàn thành thục, sẽ phóng thích ra kịch độc vô sắc vô vị, bất luận là người hay thú đều không may mắn thoát khỏi, ngươi dĩ nhiên lại có thể thu lấy..."

" Thật không tưởng được! Kỳ quái, ngươi làm sao phát hiện? Chẳng lẽ ngươi có một đôi tặc nhãn?" Nàng có chút không nỡ trả lại cho Tần Tiểu Thiên, vật này cực kỳ trân quý, đáng tiếc nàng lại không biết dùng.

" Ngươi mới có một đôi tặc nhãn, không nói gì hay!"

" Hì hì!"

Hai người không ai nhường ai vẫn tiếp tục đấu khẩu, dọc theo con sông tiếp tục phi hành.

Dọc theo đường đi Tần Tiểu Thiên phát hiện rất nhiều thực vật kỳ dị và dược tài, còn có một chút tài liệu quặng mỏ. Có Tiễn Xuyến Nhi bên người, mặc dù không ngừng ồn ào, so với một người độc hành thì dễ dàng hơn nhiều, ít nhất không cảm thấy cô độc.

Tiễn Xuyến Nhi ngoại trừ đặc biệt tham tài, thì phương diện khác cũng không sai biệt với các nữ nhân khác, cũng không khiến người khác chán ghét, Tần Tiểu Thiên dần dần thói quen có nàng bên người. Thêm một người bên cạnh vốn không sao cả, là nam hay nữ cũng tùy tâm, hắn chẳng qua là cảm giác được, có một người trò chuyện bên cạnh, cảm giác cũng không tệ lắm.

" Ngọn núi kia! Chính là ngọn núi kia...nhìn xem! Có phải giống một con rùa lớn hay không! Có đầu rùa...( xuất mồ hôi một chút, đây không phải miêu tả sắc tình a!) có lưng rùa...còn có đuôi rùa, là một còn rùa lớn siêu cấp, ha ha, tìm được rồi."

Tần Tiểu Thiên đối với những câu nói vớ vẩn của nàng nghe nhiều cũng không trách, châm chọc nói: " Ngàn năm vương bát ngàn năm ô quy, nguyên lai là ngươi thích ô quy a, a a."

Tiễn Xuyến Nhi trừng mắt xem thường hắn, nói: " Ai thích con rùa gì chứ..." Vẻ mặt lại hưng phấn thúc giục: " Ta nhớ kỹ...mỏ vàng là ở phía dưới đầu con rùa! Nhanh lên một chút!"

Tần Tiểu Thiên á khẩu không trả lời được nhìn nàng bay nhanh về phía trước, lắc đầu đi theo.

Chỗ ngọn núi vô danh này, bị Tiễn Xuyến Nhi gọi là Ô Quy sơn, mà đầu rùa là một tòa núi đá, phía dưới bị con sông trùng xoát ra một lỗ hổng thật lớn, theo nước lên tràn đầy phần eo, khi nước rút thì lộ ra đá vụn.

Nơi đó chính là quặng mỏ vàng như lời Tiễn Xuyến Nhi nói, cũng chính là địa phương hoàng kim thiên nhiên lắng đọng.

Tiễn Xuyến Nhi hoan hô một tiếng, ngự kiếm bay vút, trực tiếp nhằm tới nơi bãi đá vụn kia.

Người vẫn còn đang ở không trung, Tần Tiểu Thiên thấy được một chút kim quang, trong lòng không khỏi rung động: " Thiên nhiên hoàng kim?" Tuy nói hắn không quan tâm lắm với hoàng kim, nhưng kí sinh trong thân xác người phàm, trong tiềm thức có sự theo đuổi hoàng kim mãnh liệt, cũng không kém sự điên cuồng của Tiễn Xuyến Nhi, chẳng qua là bị linh hồn của Tần Tiểu Thiên ngăn chặn.

Đương khi nhìn thấy kim quang lóe ra, nhất là một bãi hoàng kim không có chủ, thì tim của hắn cũng gia tốc nhảy lên.

Tiễn Xuyến Nhi giơ lên một khối thiên nhiên kim khối cỡ quả bóng bàn, lớn tiếng cười, còn không quên hô: " Nhớ kỹ nga, phân ta hai thành!" Tiếp theo điên cuồng thu thập.

Tần Tiểu Thiên không lập tức động thủ, mà là quan sát mọi nơi.

Tay hắn kháp linh quyết đánh ra, chỉ chốc lát, thở ra một hơi dài. Chung quanh cũng không có mỏ vàng, như vậy có thể khẳng định, ở địa phương này nhất định có quặng mỏ, thiên nhiên hoàng kim nơi này là bị nước chảy đánh xuống tới đây, trải qua ngàn năm, có lẽ hơn mười ngàn năm trầm tích, mới có một tảng lớn bãi hoàng kim thiên nhiên như vậy.

Tiễn Xuyến Nhi nhặt hơn mười khối thiên nhiên hoàng kim nhìn thấy Tần Tiểu Thiên vẫn không nhúc nhích, nhịn không được kêu lên: " Ai, ngươi thu tập đi a!"

Tần Tiểu Thiên cười một tiếng nói: " Ta sợ...một khi ta bắt đầu nhặt, ngươi sẽ hối hận."

Tiễn Xuyến Nhi nghi ngờ nói: " Ta có gì hối hận? Chẳng lẽ ngươi không chịu cho ta hai thành?"

" Sẽ cho ngươi hai thành, lời nói của ta cho tới giờ luôn có uy tín."

Tiễn Xuyến Nhi nói: " Vậy được rồi, nhanh động thủ đi."

Đại khối thiên nhiên hoàng kim bên ngoài mặt đá, đã bị nàng thu nhặt sạch sẽ. Bạn đang xem tại Truyện FULL - thegioitruyen.com

Người tu chân Nguyên Anh kỳ, tốc độ chẳng những mau, hơn nữa nhãn lực kinh người, cho nên nàng cho rằng Tần Tiểu Thiên cố gắng thế nào, cũng không nhặt được nhiều hơn mình.

Tần Tiểu Thiên cười hắc hắc, Tiễn Xuyến Nhi hốt nhiên có một loại cảm giác không hay.

Một đạo linh quyết đánh ra, Tần Tiểu Thiên cười nói: " Ta sẽ không khách khí đâu, a a."