Kỷ Nguyên Xem Mắt

Chương 8



Tôinghe Mã Phương kể về câu chuyện của chị ấy suốt cả một buổi chiều. Tổng kết lạilà như thế này, chị ấy rất hối hận khi gả cho ông c trước, tại sao chị ấy chẳngcần gì cả, chỉ mong có được một cuộc sống ổn định, mà tốt đẹp cũng chẳng cóđược. Chị ấy hối hận, chị ấy cảm thấy mông lung, chị ấy phẫn nộ.

Chị ấy kể về những điều này, mớiban đầu tôi còn cảm thấy rất đồng tình, nhưng về sau sự đồng tình đã bị giảm,không phải không đồng tình, mà là chị ấy kể quá nhiều, nhất là trong tình huốngcậu con trai cũng có mặt ở đó. Đứa bé bảy, tám tuổi đã hiểu chuyện ít nhiều, cứnghe tới nghe lui mẹ mình kể tội, mắng mỏ ba mình như vậy...

Có lẽtrong câu chuyện này còn có nội tình khác đã bị che giấu đi, nhưng, tôi vớithân phận là người ngoài cuộc, luôn cảm thấy có một vài điều không đúng cholắm. Mã Phương và chồng trước đã ly hôn rồi, từ nay về sau có thể coi nhau nhưlà khách qua đường vậy, nhưng đứa bé trai này sẽ là sợi dây kết nối với ba nósuốt cả cuộc đời.

Từ nhỏđã để một đứa bé trong lòng toàn chứa đựng sự căm hận đối với cha mình...

“Thếthì, chị có yêu cầu gì đối với đối tượng bây giờ mà chị cần tìm không?”.

Tôichớp lấy thời cơ, vừa đưa khăn giấy cho chị ấy vừa nói, chị ấy vừa lau mắt vừathở ra: “Chị cũng không biết nữa, chị nuôi con thì không dễ tìm đâu, nhưngmà... Lần trước chị cũng đã chẳng đặt ra yêu cầu gì rồi, lần này phải có yêucầu gì đó mới được.”

“Dạđúng.” Tôi bật máy tính, mở một tập tin mới ra.

“Khôngđược xấu quá, chị rất để ý đến ngoại hình của đàn ông, lần trước chị chẳng cóyêu cầu gì, đến lần này, chị phải đặt ra yêu cầu mới được.”

“Dạ.”

“Khôngđược lùn quá, ít nhất cũng phải một mét bảy mươi lăm, chị đã cao một mét sáumươi tám rồi mà.”

“Vậycũng đúng.”

“Phảicó việc làm, đàn ông mà không có việc làm là không được rồi.”

“Đúngthế.”

“Nhữngcái khác... Chịêu cầu gì nữa, quan trọng vẫn là nhân phẩm, có ly dị rồi haychưa cũng không quan trọng, có con hay không... cũng chẳng sao cả.”

Tôibiết, mặc dù chị ấy nói như vậy nhưng thực ra cũng để ý đấy, đương nhiên là chịấy hy vọng người ta đừng nuôi con, chỉ là vì chị ấy nuôi con, cho nên cũngkhông thể nào đòi hỏi người ta được. Tôi tổng hợp lại tất cả những yêu cầu củachị ấy, sau đó chép miệng: “Chị Mã, nói thật một câu nhé, những yêu cầu này củachị không xa rời thực tế lắm. Nhưng mà nghe em nói đã nhé, những người phù hợpvới yêu cầu của chị... không nhiều lắm. Đương nhiên không phải là không có,nhưng mà nếu như có tiêu chuẩn như thế, anh ta cũng có những yêu cầu khác. Chịyêu cầu anh ta phải đẹp trai, có công việc tốt, dáng người phải cao, không nuôicon... nếu không như vậy đi, em cứ giúp chị giới thiệu trước, có thể không phùhợp với yêu cầu của chị, nhưng mà chị cứ đi gặp người ta thử xem sao. Chị nêngặp nhiều người vào, cũng để tạo sự tự tin cho chị?”.

Chị cóchút do dự, tôi có cảm giác là chị không hài lòng lắm.

“Emgiới thiệu những người có tiêu chuẩn không hợp lắm cho chị... Chị gặp rồi cũngcó để làm gì đâu?”.

“ChịMã, em làm nghề này cũng đã được một thời gian rồi, trung tâm môi giới hôn nhânnày của bọn em cũng đã tác hợp thành đôi cho rất nhiều cặp vợ chồng. Căn cứtheo kinh nghiệm của em, mặc dù có rất nhiều người liệt kê ra rất nhiều tiêuchuẩn, nhưng mà người cuối cùng mà họ chọn, nói cách khác là người cuối cùng màhọ thích đó, rõ ràng là khác biệt rất nhiều so với tiêu chuẩn ban đầu họ đưara. Em không nói là sẽ giới thiệu cho chị một đối tượng không tốt, mà là nóirằng... Tất cả các kiểu người, chúng ta đều cứ đi gặp thử cho biết, như vậy mớidễ dàng tạo được sự tự tin, đương nhiên, người phù hợp với tiêu chuẩn của chị,em nhất định sẽ giới thiệu cho chị.”

“Vậythì được rồi... Chị cũng chẳng biết có tự tin hay không có tự tin, con ngườichị chẳng dễ gì bị đánh gục đâu, đi gặp nhau rồi, người ta không muốn cũngchẳng sao cả...”

Tôicười cười rồi gật đầu, trong lòng thầm oán thán, nhưng cũng rất có khả năngngười khác chẳng muốn đi gặp thì sao. Tiễn chị Mã về, tôi lại tiếp đón thêm haingười khách. Một người là bị mẹ dẫn đến, còn người kia thì tự mò đến. Ngườikhách đầu tiên vừa trải qua một cuộc tình thất bại, có bộ dạng dở sống dở chết,người khách sau lại là một nam thanh niên tuổi đã cao chưa vợ - đối với tuổitác của anh ta, tôi chẳng hề kinh ngạc một chút nào, người này còn chưa đến bamươi lăm tuổi, nhưng bề ngoài trông có vẻ như năm mươi ba!

Haingười bọn họ chẳng có gì để nói cả. Cái người mà dở sống dở chết đó còn phải đểcho mẹ kể về lịch sử yêu đương của cô ta, thanh niên có tuổi chưa vợ kia lạirất thẳng thắn, chỉ nói mấy tiêu chuẩn: “Thứ nhất, có công ăn việc làm, thunhập mỗi tháng phải hơn ba ngàn; thứ hai, chiều cao không được thấp hơn một métsáu mươi hai; thứ ba, bề ngoài đừng có nét khiếm khuyết nào lộ liễu quá; thứtư, người phải có tính thật thà.”

Sau khitiễn hai người về cũng đã sắp đến sáu giờ rồi, tôi lười biếng vươn vai một cái,khi đang suy nghĩ xem tối nay ăn gì liền nhận được tin nhắn của Lưu Thụy Căn:“Bận không? Ăn cơm chưa?”.

Tôi suynghĩ một lúc, rồi nhắn lại cho anh: “Chưa ăn.”

“Vậy...muốn ăn gì nào?”.

“Cái gìcũng được.”

“Vậy...lại ăn La Phúc Ký nhé? Anh thấy em rất thích ăn bánh bao ở đó.”

“Giờnày, chắc hết chỗ rồi.”

“Chắckhông đến nỗi, bên ngoài đang mưa chắc không có nhiều người đâu.”

... Tôicó tội, tôi phải thừa nhận rằng tôi thật sự có tội, mẹ kiếp, rõ ràng là tôi đãsuy nghĩ kĩ rồi, phải giữ khoảng cách với Lưu Thụy Căn, rõ ràng đã suy nghĩ kĩlà phải nói rõ với anh ta rồi, rõ ràng đã suy nghĩ cứ để mối quan hệ này nhạtdần đi, nhưng mà vừa nghe đến La Phúc Ký, tôi vẫn cứ kìm lòng không đặng!

Ngàythứ hai của chu kỳ đèn đỏ, bụng của tôi thực ra vẫn có chút căng cứng, nhưng màLa Phúc Ký có thể làm tôi quên béng đi điều này, tôi vội vàng xỏ giày vào, vớlấy túi xách chạy như bay về phía đó. Bên ngoài mặc dù mưa không lớn nhưng màcứ rả rích suốt, không khí có vẻ như lạnh hơn hôm qua, tôi vừa bước ra liềnkhông kìm được run lên cầm cập. Trong trường hợp này, cho dù tôi có keo kiệtcũng đành phải nín nhịn lại mà gọi một chiếc taxi. La Phúc Ký hôm nay quả thậtkhông đông khách lắm, nhưng ở cửa cũng có người đứng xếp hàng, tôi vừa xuống xeliền nhìn thấy Lưu Thụy Căn. Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, so vớihai ngày trước, có chút gì đó mập hơn, trong tay cầm một chiếc ô màu đen kiểucũ, lặng lẽ đứng ở nơi đó, phát hiện ra tôi đến, anh nở một nụ cười vẫy tay vớitôi.

“Em đếnngân hàng đằng kia đứng đợi một lát đi, để anh vào trước rồi nhắn tin cho em.”

Đợi chođến khi tôi chui vào đứng dưới chiếc ô màu đen, anh cất tiếng nói. Tiếng mưa títách rơi trên chiếc ô màu đen, bảng hiệu bên kia bị gió thổi kêu lên rầm rầm,tôi lại chẳng thấy lạnh chút nào, chỉ cảm thấy tim mình đập càng lúc càngnhanh, đằng sau lưng căng cứng lên, hai chân mềm nhũn ra, giống như sắp khôngđứng vững đến nơi nữa rồi. Tôi âm thầm hít một hơi, bàn tay vô tình đưa lên đỡlấy ngực.

“Saothế, không khỏe à?”.

“À,không phải.”

“Anhnghĩ là phải đợi mấy phút nữa, em qua bên đó đứng trước đi.”

“Không,không cần đâu.” Tôi âm thầm cắn răng, “Cũng sắp đến lượt mình rồi.”

“Anh sợem bị lạnh cóng mất.”

“Emkhông lạnh, anh thấy người em đầy thịt ra đây này, sao mà lạnh được cơ chứ!”.Lúc tôi nói xong liền ưỡn ngực ra, tạo ra tư thế cực kỳ tráng kiện như các lựcsĩ, tạo dáng xong, tôi chỉ muốn tìm một cái lỗ nẻ nào đó để chui vào cho xong –mất mặt chết đi được!

LưuThụy Căn cười, dời ô về bên phía tôi một chút, tôi xấu hổ đến mức lòng bàn taycũng nóng ran lên. Trong khoảng thời gian sau đó, tôi không hề dám ngẩng đầulên, chứ đừng nói là nhìn thẳng vào Lưu Thụy Căn nữa. Anh đứng bên phải tôi,thế là tôi chỉ cảm thấy được rằng phía bên phải người tôi cứ tê dại đi, anhchạm vào tôi một chút là tôi có cảm giác lâng lâng muốn nhảy cẫng lên. Mãi chođến khi vào ngồi trên ghế, tôi cứ thế lấy khăn giấy ra lau, lau những vết dầumỡ còn đọng lại trên bàn, lau hết lần này đến lần khác, lau cho đến khi cái bànđó sạch bóng lên, sạch đến nỗi từ khi mình biết quán ăn La Phúc Ký đến nay chưalúc nào thấy nó sạch đến như vậy.

“Chủyếu là bánh bao ở quán này ngon, nếu không anh chẳng bao giờ tìm đến nơi này.”

“À!”.

“Khônggian ăn uống, vẫn là mấy quán cà phê hay hơn một chút, cũng rất>

Tôi lạià thêm một tiếng nữa, lúc này mới hiểu ra ý của anh: “Thực ra cũng khôngphải... Em, cái này...”

Tôi lắpbắp một thôi một hồi, lắp bắp thế rồi cũng chẳng nói ra được nguyên nhân tạisao, cuối cùng đành phải tự sỉ nhục mình: “Thực ra em hay táy máy chân taylắm.”

LưuThụy Căn hoàn toàn không ngờ tôi sẽ nói như vậy, bật cười thành tiếng, tôi cũngngốc nghếch cười theo mấy lần. Sau đó trong suốt bữa ăn, tôi cứ mơ mơ hồ hồ,chỉ cảm thấy bánh bao của La Phúc Ký không ngon như những lần trước, hơn nữa,sức chiến đấu của tôi cũng giảm rõ rệt, Lưu Thụy Căn gọi tám xửng, cuối cùngkhông ngờ còn thừa lại bốn xửng rưỡi!

“Hômnay đúng là em không khỏe thì phải...”

“Khôngphải, không phải thật mà.”

“Trờilạnh rồi, chú ý giữ ấm, mặc thêm vài chiếc áo nữa, đừng có vì sắc đẹp mà đểmình bị chết rét.”

Mẹkiếp, chị đây sợ không đẹp nên mặc ít lúc nào? Với cái dáng người của chị đây,mặc mười cái với mặc một cái có gì khác nhau về bản chất không? Có không? Cókhông? Có không không không không? Trong tim tôi không ngừng kêu gào, bên ngoàithì vẫn lại nhẹ nhàng gật gật đầu mà thôi.

Lần nàyvừa đi ra, Lưu Thụy Căn cứ kiên trì đòi đưa tôi về, nói theo lời anh là thờitiết không tốt, thực sự không yên tâm để tôi về một mình, không còn cách nàokhác, đành phải nói với anh ta địa chỉ của bên La Lợi. Sau đó, bước vào tòa nhàcủa La Lợi dưới ánh mắt dõi theo của anh.

Khôngbiết anh có phải cứ dõi theo tôi suốt hay không, nhưng đằng sau lưng tôi thậtsự có cảm giác cứ nóng ran cả lên, giống như có ánh mắt nào đó luôn đi theotôi, cho đến khi bước vào cửa của La Lợi mà cái cảm giác ấy vẫn không hoàn toànbiến mất. La Lợi rất kinh ngạc trước sự thăm viếng đột ngột này của tôi: “Oa,lần này đúng là kỳ tích nha, không ngờ mày lại tự ghé đến chỗ tao đây, lại cònđúng vào ngày hôm nay nữa chứ?”.

“Màysắp phải đi ra ngoài, hay là vừa về đến nhà đấy?”. Tôi nhìn thấy cô nàng trangđiểm rất đẹp, không kìm được mở miệng hỏi.

“Có hẹnvới người khác rồi” La Lợi vừa chải đầu vừa nói, “Rốt cuộc là mày bị gì thếhả?”.

“Cũngchẳng có gì, đúng rồi, bánh bao La Phúc Ký, mày ăn không?”.

La Lợirõ ràng nuốt nước bọt, xem ra cô nàng cũng thèm thuồng loại bánh bao này lắm,nhưng không ngờ cô cắn răng, vẫn tuyệt nhiên nói: “Không ăn!”.

“Khôngăn thật à?”.

“Hứ!”.

“Còn cóbốn xửng rưỡi, tao có thể chia cho mày một xửng rưỡi lận đó.”

“Mày cóđể hết cho tao, tao cũng chẳng cần, Hoàng Phiêu Phiêu, tao nói cho mày biếtnhé, đã là con gái thì phải biết khống chế cái miệng của mình, có một vài thứcó thể chỉ chấm mút một chút rồi thôi, có một vài thứ muốn động cũng không đượcđộng vào, ví dụ như bánh bao La Phúc Ký, ngon thì đúng là ngon thật, nhưng màcả đống dầu mỡ, ăn một cái còn bị béo hơn cả ăn một bữa cơm nữa.”

Tôi làmra vẻ như không nghe thấy: “Mày không ăn tao ăn hết đấy.”

La Lợichẳng thèm tranh chấp, trừng mắt nhìn tôi, mở miệng ra, định nói gì đó, cuốivẫn chỉ có thở ra một tiếng: “Tao phải đi rồi, mày làm sao bây giờ, ở đây đợitao hay là thế nào?”.

Cănphòng mà La Lợi thuê có lò sưởi, cô bố trí căn phòng cũng rất có phong cách củacon gái, thực ra tôi rất thích nơi này của cô, nhưng nghĩ đến sáng ngày maiphải dậy sớm vật vã vào trung tâm thành phố, tôi liền đuổi ngay cái suy nghĩnày đi: “Tao đi cùng với mày.”

La Lợicũng phải vào trung tâm thành phố, cũng may tiện đường cho nên đưa tôi vềtrước. Khi đi được nửa đường, tôi rốt cuộc đã định thần lại đôi chút, nhắc đếnLưu Thụy Căn, nhưng khi tôi vừa nhắc tên của anh liền bị La Lợi ngăn lại: “Chị,tao gọi mày bằng chị được chưa, bọn mình đừng nhắc đến anh ta được không?”.

“Nhưngmà thật sự tao thấy anh ta được lắm...”

“Đượcrồi được rồi được rồi, được thì mày cứ giữ lấy.”

Tôinghe La Lợi nói xong bỗng giật mình, gì đó ngượng ngùng quay đầu qua nói: “Màyđừng nói tầm bậy.”

La Lợikhông để ý, ngáp một cái: “Cái gì mà nói tầm bậy với chả tầm bạ, mày thấy anhta được thì mày cứ thử xem, dù sao tao và anh ta chẳng quen biết gì nhau, anhta chẳng là gì của tao cả.”

“Nhưngmà tao lấy thân phận nào để đến với anh ấy đây, La Lợi ư?”.

“Hơ,mày đừng làm hỏng thanh danh của tao nha mày. Mày muốn đến với anh ấy thật,đương nhiên là phải nói cho anh ta thân phận thật của mày rồi, chẳng nhẽ tươnglai lấy luôn cả tên tao đi đăng kí kết hôn với anh ta à?”.

“Màykhông sợ phía ba mẹ mày...”

“Khôngsợ.”

Tôinghi hoặc nhìn La Lợi, cô cười xảo quyệt: “Hai ngày nữa rồi tao nói cho mànghe.”

Đangnói thì đến nơi tôi ở, tôi hơi bị chóng mặt nên bước vội xuống xe, xách túiquay về văn phòng. Ở nơi chúng tôi đây, mặc dù nói là văn phòng, thực ra là mộtchung cư ở trung tâm thành phố, nếu không đêm hôm khuya khoắt tôi cũng khôngdám ở lại đây.

Tôibước chầm chậm, chỉ cảm thấy cả đầu óc lẫn tay chân đều choáng váng, trên đườngđi, một người hàng xóm chào hỏi tôi, tôi cũng không biết phải chào hỏi lạingười ta như thế nào. Về đến phòng, tôi nhét bánh bao vào trong tủ lạnh trước,sau đó pha cho mình một ly trà, ly trà còn chưa chạm vào miệng đã nhận được tinnhắn của Lưu Thụy Căn: “Trời lạnh, nhớ nghỉ sớm nhé.”

Sáu chữrất đơn giản, nhưng làm cả trái tim tôi nóng lên hôi hổi. Có chút vui mừng, cóchút sung sướng, có chút mắc cỡ, có chút gì đó hư không, tôi cầm điện thọai,cảm thấy cần phải nhắn tin trả lời, nhưng nhất thời chẳng biết phải nhắn lạicái gì, cứ thế đọc tới đọc lui, trong đầu chỉ có mỗi hai chữ đang lượn tới lượnlui “Xong rồi!”.

Xong rồixong rồi xong rồi xong rồi!

Tráitim tôi rung động rồi!

Mẹkiếp, không ngờ tôi lại rung động!

Mẹkiếp, không ngờ rung động trước Lưu Thụy Căn!

Đúngvậy, rung động rồi, chị đây sống lâu như thế này nhưng từ trước đến nay chưa hềbiết rung động, nhưng mà chị đây không như các nam chính nữ chính trong tiểuthuyết ngôn tình cắn răng không thừa nhận, dày vò bản thân và người mình thíchđến chết đi sống lại mới phát hiện ra tình yêu thật sự.

Tôithừa nhận, tôi rung động rồi, tôi đã thích Lưu Thụy Căn. Nhưng mà mẹ kiếp,chuyện này xảy ra như thế nào thế nhỉ? Tôi chỉ vừa gặp anh ta có ba lần, ăn haibữa bánh bao, thế mà lại thích anh ta được? Cho dù đó là bánh bao La Phúc Ký,nhưng mà mẹ kiếp, cái sự yêu thích của chị đây sao mà bị hạ giá nhiều thế khôngbiết!

Tôichẳng uống nước nữa, ôm đầu ngồi đó nghiến răng nghiến lợi, nghiến được khoảngbốn năm phút, tôi cầm điện thoại lên, tìm số của La Lợi, đang định nhấn nút gọithì chợt nhớ đến cuộc hẹn của cô. Ngừng một lát, tôi lật tìm số điện thoại củaanh Hai, điện thoại đổ chuông khoảng bảy tám lần anh mới nghe điện thoại, nghegiọng là biết đã uống quá say: “Tao, tao đang ở quầy thu ngân... Mày, mày cóđến không hả?”.

“Đếncái đầu anh á!”.

“Bốp”một tiếng, tôi ôm lấy đầu gào lên, mẹ kiếp! Chị đây khó khăn lắm mới thích mộtngười, sao chẳng có người nào nghe mình tâm sự hết vậy!