Kỷ Nguyên Xem Mắt

Chương 7



Lịch sửxem mắt của Đặng Linh Linh quả đúng là một vở hài kịch. Quả nhiên là đúng vớikiểu suy đoán của dì Vương, từ năm Đặng Linh Linh hai mươi lăm tuổi, cũng đãđược nghe đủ kiểu khuyên bảo như là đừng yêu cầu cao quá, còn cô khi không chịuđựng nổi áp lực, khi bắt đầu xem mắt, cô bắt đầu được giới thiệu cho đủ cáckiểu người.

ĐặngLinh Linh thuộc tuýp người thích tự lực cánh sinh, điều kiện cá nhân mặc dùtương đối khá nhưng điều kiện gia đình cũng chỉ thuộc loại trung bình. Ba mẹđều là những người công nhân bình thường, bị thất nghiệp rồi mở một tiệm tạphóa nhỏ, mẹ cô năm ngoái mới bắt đầu được nhận lương hưu, còn ba cô phải mấynăm nữa mới được nhận tiền nghỉ hưu.

Tiềncủa hai người cộng lại với nhau được khoảng bốn ngàn, ở thành phố này của chúngtôi, có thể nói là đã đủ cho cuộc sống của hai người già, nhưng mà giàu thìcũng không phải là giàu. Những người mà họ quen biết, đương nhiên cũng là nhữngngười có điều kiện tương đương với họ.

Ba mẹĐặng Linh Linh thuộc tuýp người già cổ điển, những điều họ nghĩ cũng chỉ là cómột cuộc sống yên ổn là được, cho nên bất kể điều kiện của đằng trai như thếnào, đều muốn giới thiệu cho con gái nhà mình. Mà dưới sự tẩy não liên tục củaba mẹ, Đặng Linh Linh cũng bắt đầu nghiêng về phía suy nghĩ chấp nhận số phận.

“Mỗitháng con kiếm được nhiều như thế, nhưng đâu có được yêu cầu người ta cũng phảikiếm được như thế, cũng đều là hai ba ngàn, bốn ngàn đã được xem là lương caorồi đấy.”

“Conchỉ để ý đến bản thân anh ta là được rồi, dù sao thì con kiếm được cũng nhiềumà.”

“Bâygiờ con đang còn trẻ chưa biết được đâu, tương lai rồi con sẽ hiểu thôi, đờingười mà, không thể sống một thân một mình được, con nói xem, mai này lỡ con cóđau ốm thì ai chăm sóc hả? Viện dưỡng lão? Viện dưỡng lão là nơi con tới haysao? Người ở đó bắt con uống nước đái nữa đấy!”.

“Con màkhông lấy được chồng, đợi mai mốt lớn tuổi rồi thì chẳng đẻ đái gì được nữađâu.”

...

Mặc dùĐặng Linh Linh không ở chung với ba mẹ, nhưng mỗi lần về nhà đều phải nghenhững lời càm ràm như thế, từ khi cô về cho đến khi cô đi, tư tưởng của chủ đềcũng giống như chính sách mở cửa thị trường vậy, cái đó gọi là không hề bị daođộng!

Lúc ghêgớm nhất, chính là ba mẹ cô thậm chí chẳng thèm để ý đến việc kinh doanh củatiệm tạp hóa, trực tiếp dọn đến ở tại nhà của Đặng Linh Linh, lấy một cái lý docực kỳ đáng yêu là để tiện bề chăm sóc cho cuộc sống của Đặng Linh Linh, thựctế là vì cái việc hôn nhân trọng đại của cô mà thôi.

“Mẹbiết là con bận bịu với công việc, bận bịu viết lách mấy thứ kia, nhưng mànhững việc đó thực ra không quan trọng, tương lai con vẫn có thể làm mà, nhưngcái việc cưới chồng, con cũng chỉ còn có hai năm nữa mà thôi. Cô Hai của concũng đã nói rồi, phụ nữ sinh con đẻ cái cũng cần phải để ý đến tuổi tác nữađấy, qua cái lứa tuổi đó thì chẳng dễ đẻ nữa đâu, mà đứa trẻ được sinh ra cũngdễ bị dị tật, con nói thử xem, nhỡ khi con sinh ra một đứa bé không có tay haylà không có chân thì sau này làm thế nào hở? Cho dù con có kiếm được nhiều tiềnnhư thế nào đi chăng nữa, cũng có kiếm đủ tiền cho nó chữa bệnh không? Bây giờnuôi một đứa trẻ đã khó khăn rồi, nuôi một đứa như thế, thì cả cuộc đời này conlàm sao mà sống được nữa đây!”.

Rồi lạithan ngắn thở dài, làm giống như kiểu Đặng Linh Linh sắp đẻ ra một đứa con dịdạng đến nơi rồi ấy.

Bản tínhcủa Đặng Linh Linh vốn là một người lãng mạn. Nữ thanh niên hoạt động nghệthuật mà, chắc là cũng có suy nghĩ về duyên phận, tình yêu này nọ. Mặc dù côsống khép mình, ở nhà suốt cả ngày, nhưng mà cô luôn một mực cho rằng duyênphận của mình thì sẽ thuộc về mình thôi, cho dù là mình có ở nhà không đi rakhỏi cửa, nhưng mà nếu thật là chân mệnh thiên tử thì cũng có thể rớt vào trongnhà cô từ ban công lắm chứ.

Nhưngcái sự lãng mạn của cô có to đến nhường nào đi nữa cũng không thể nào địch nổivới cái sự càm ràm của ba mẹ mình, cuối cùng sau mười mấy ngày mẹ Đặng theosát, cô đã cúi đầu khuất phục trước ba mẹ.

Nóithật là, khi Đặng Linh Linh kể những điều này cho tôi nghe, bụng tôi đang rấtđau, nhưng mà cách nói của cô rất hài hước, trong giọng nói lại mang chút gì đóbất lực, làm tôi cảm thấy có một niềm vui hớn hở nho nhỏ đáng lẽ không nên có,nó khác hẳn với việc nghe điện thoại của Trương Tường, cho nên mặc dù trongngười tôi không thoải mái, nhưng vẫn rất vui vẻ nằm trên giường nghe cô nóichuyện.

“Em nóinhiều quá rồi, làm ảnh hưởng công việc của chị rồi.”

“Đâu cóđâu có, bây giờ chị đang rảnh mà, em nói đi, chị cũng đang muốn tìm hiểu xemrốt cuộc em thích tìm một người như thế nào.”

“Nóithật với chị Hoàng, mới bắt đầu em chẳng có yêu cầu gì cả, em cảm thấy chỉ cầnmình thích, cho dù anh ta có là người ăn xin hay không, em cũng chấp nhận.”

“Nhưngmà em có thích nổi mấy người ăn xin không? Không phải nói chuyện có tiền haykhông có tiền, mà là loại đàn ông không tài cán gì đó liệu em có cần không?”.

“... Cóthể anh ấy là một hoàng tử hoặc là đại ma vương nào đó vừa gặp phải khó khăn,lưu lạc bên ngoài thì sao?”

ĐặngLinh Linh nói với một giọng điệu giễu cợt, sau đó cười lên ha ha với tôi, tôivừa cười vứa bóp bóp vào bụng: “Linh Linh, chị kết em quá đi mất!”.

“Làmthế nào bây giờ, chị Hoàng, hai chị em ta kết lại với nhau đi.”

“Chịthì không có áp lực gì cả, Thái hậu nhà em có đồng ý không?”

Ở phíabên kia, Đặng Linh Linh thở dài thường thượt, sau đó cả hai chúng tôi cùng cườiphá lên. Ngay từ đầu, tôi có cảm giác con người của Đặng Linh Linh rất hay, cònbây giờ, tôi thật sự, thật sự thích cô ấy. Cô gái này, có tài nhưng không ngạomạn, hòa nhã mà lại rất dí dỏm. Còn ế ẩm đến tận bây giờ, bây giờ, quả thật,quả thật… quả thật là vì quá khép mình!

“LinhLinh, em hòa mình vào cuộc sống của xã hội bên ngoài đi.”

“Hòamình vào cuộc sống của xã hội bên ngoài..>

“Đúngrồi, đừng có giam mình trong nhà nữa, con người em như thế, đi ra ngoài tùytiện tìm một việc làm nào đó, đảm bảo sẽ có một đống người theo đuổi, đến lúcđó, em chỉ việc chọn người em thích, còn những người mà khoe khoang chúng talương tháng sáu ngàn gì đó, chúng ta liếc mắt nhìn vào mà làm gì cho mệt.”

“ChịHoàng cứ hay trêu em.”

“Chịnói thật mà.”

Tôiđang nói chuyện, điện thoại đổ chuông tút tút, không cần nhìn cũng đã biết chắctám mươi phần trăm là cái anh Trường Tường, nặng nề thở ra một cái: “Đồng chíTrương lại gọi điện thoại, để chị giúp em từ chối.”

“Dạ, códễ từ chối không ạ? Nếu như không dễ từ chối, chị cứ cho anh ta số điện thoạicủa em, để em từ chối, kẻo sợ chị cũng khó nói.”

“Thôiđược rồi, cứ để chị làm hay hơn, anh ta như thế này, cho anh ta số điện thoạicủa em, không biết sẽ làm phiền em như thế nào nữa.”

“Thếthì… làm phiền chị Hoàng vậy.”

“Chuyệnnhỏ ấy mà.”

“Lúcnào rảnh em mời chị Hoàng đi uống trà nhé!”

“He he,chị thích nhất là việc này đó, lúc đó chị sẽ không khách sáo đâu.”

“Cứ tựnhiên, không cần phải khách sáo.”

Tôi dậpđiện thoại của Linh Linh với một nụ cười còn nở trên môi, nhưng đến khi gọiđiện thoại cho Trương Tường, khuôn mặt tôi lộ rõ vẻ đau khổ. Lại nói chuyện nhìnhằng với Trương Tường một lúc, cuối cùng cũng xua đuổi được anh ta dập máy.Tôi ôm bụng đi pha cho mình một cốc nước đường đỏ, sau đó ngủ một mạch cho đếntận buổi chiều khi chị Vu về.

Biếttôi không khỏe, chị Vu cũng chẳng phê bình tôi làm biếng, sau khi nghe côngviệc của tôi hôm nay, liền nói: “May quá, bây giờ trong tay chị có một đốitượng, thầy giáo dạy nhạc của trường cấp hai Nhị Thập Nhất, ba mẹ là viên chứcnhà nước, mẹ đã nghỉ hưu mở tiệm tạp hóa nhỏ, hình tượng mặc dù không tốt lắmnhưng mà là một đứa trẻ rất tinh nhanh.”

“Mộtmét bảy tư.”

Vừanghe những lời này là tôi đã biết, người này mà có chiều cao một mét bảy làđược rồi đây, nhưng mà điều này cũng chẳng phải việc gì to tát cả, đương nhiênlà tôi chẳng có lý do mà từ chối, ngày hôm sau tôi nói ngay với Đặng Linh Linh.Trường cấp hai Nhị Thập Nhất là trường cấp hai trọng điểm của thành phố chúngtôi đây, nhắc đến trường Nhị Thập Nhất, người nghe sẽ luôn thốt lên một câu“à”, con cái của gia đình nào học tại trường đó, bố mẹ đều cảm thấy rất vinh dựngười khác cũng phải tấm tắc khen ngợi.

Kèmtheo đó là giáo viên trường Nhị Thập Nhất, hình như cũng có vẻ xuất sắc hơnnhững giáo viên trường khác một chút.

“ChịHoàng, chị đã gặp người đó chưa?”.

“Chưa.”Tôi thành thật trả lời.

“Thếthì...”

Bên kiacô có chút ngập ngừng, tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Linh Linh này, tình hìnhhiện nay của em nếu như còn muốn lấy được chồng, biện pháp đáng tin nhất là xemmắt đấy. Ở trung tâm bọn chị bên này, những người giới thiệu cho em chưa hẳnđều là người rất ưng ý, nhưng mà phạm vi giới thiệu sẽ rất rộng. Thực ra em thửnghĩ coi, chẳng phải là chỉ gặp mặt nhau một chút thôi sao? Nếu đồng ý thì qualại tìm hiểu thêm, nếu không vừa mắt thì cứ coi như là đi gặp gỡ mọi người mộtchút cho biết, điều này chị cũng đã nói với em rồi, em cứ nghĩ như vậy đi.”

“Vậythì được...”

Cô ấytrả lời có chút miễn cưỡng, xem ra vẫn chưa quen với việc này. Tôi giúp cô hẹnvới thầy giáo kia, để đề phòng có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn không cho người kiasố điện thoại của cô ấy, lần này tôi không đi cùng cô ấy nữa, bởi vì ở bên chỗtôi đây có việc bận còn phải làm – lắng nghe một người phụ nữ đã ly dị kể vềtình sử đẫm máu của mình.

Ở trungtâm môi giới của chúng tôi, đối tượng mà dễ đẩy đi nhất là kiểu người giốngĐặng Linh Linh, đối tượng mà không dễ đẩy đi nhất, thì chính là người phụ nữ lydị mang theo con ngồi trước mặt tôi đây. Nam nữ bình đẳng, câu khẩu hiệu nàyđược hô hào mấy chục năm nay rồi, ở trong thành phố, mọi người hình như cũngkhông để ý mấy đến việc sinh con trai hay con gái nữa, nam nữ hình như cũngbình đẳng rồi, nhưng mà tình hình thực tế là... Nam nĩnh viễn không bao giờ cóthể bình đẳng được!

Đàn ôngsau khi ly hôn, chẳng có việc gì cả, chỉ cần không có con, điều kiện cũng khakhá, thì cũng giống như là chưa kết hôn. Cho dù là có con đi, nhưng mà chỉ cầnanh ta không có nghĩa vụ nuôi thì cũng không ảnh hưởng bao nhiêu.

Nhưngphụ nữ thì sao, ly hôn đồng nghĩa với việc giá trị của mình bị hạ thấp một bậc,nếu như còn phải nuôi con… Nếu như thế thì điều kiện phải cực kỳ tốt mới có thểcó cơ hội tốt.

Cái gì?Chị dịu dàng, ngọt ngào, công việc ổn định hả? Xin lỗi nhé, người ta còn chẳngmuốn đến gặp mặt nữa là.

Cái gì?Chị không có yêu cầu gì hả? Ồ, vậy thì được, nhưng mà không cần yêu cầu có điệngì cả cớ gì chị phải ly hôn? Thực sự là sống với nhau không nổi nữa hả? Hơ, tìmngười tiếp theo đây chưa chắc đã tốt hơn người tiền nhiệm đâu nhé. Đàn ông mà,cái tên đó chỉ nghe thôi là đã thấy giả dối rồi.

Điềunày không có nghĩa là tôi coi thường phụ nữ đã ly dị còn phải nuôi con, mà làthực sữ đã gặp qua nhiều đàn ông có phẩm chất thấp kém. Có thể những lúc bìnhthường trong xã hội là người có vai vế, nhưng sau khi ly hôn, cứ gọi là chửimắng sỉ nhục người vợ trước, giống như người mà đã chung chăn chung gối hơnmười năm, lại còn sinh con với anh ta chính là một phụ nữ ác độc, tởm lợm,phóng đãng nhất trên thế giới vậy. Mà loại đàn ông như thế này có rất nhiều yêucầu với đối tượng muốn xem mắt.

“Đừngcó con riêng.”

“Tốtnhất là chưa kết hôn lần nào.”

“Cũngđừng tìm người xấu quá, nếu không chẳng cách nào mà dẫn đi đâu chơi được.”

“Điềuquan trọng nhất là chưa có con, có con thì đúng là một vấn đề không nhỏ, nếunhư con gái thì còn đỡ một chút, nếu như là con trai, mai này còn phải chuẩn bịnhà cửa cho nó nữa chứ.”

Nhữnglời nói như thế này thật sự là tôi nghe quá nhiều, mỗi lần nghe được những lờinói bàn tán như thế, tôi đều muốn nói rằng: “Hôn nhân có nguy hiểm, kết hôn cầnthận trọng.”

Trongtrường hợp này, tôi đặc biệt tán thành việc giới thiệu cho các đối tượng ngườinước ngoài, bạn xem người ta kìa, có với nhau mấy mặt con rồi, mà vẫn cứ làngười yêu của nhauĐương nhiên, ăn cơm trước kẻng không phù hợp lắm với tìnhhình đất nước của chúng ta, nhưng tình yêu mà, chắc là vẫn yêu nhau được thôi.Đặc biệt là phái nữ, với tình hình trong nước như vậy, làm sao mà có thể lấychồng một cách tùy tiện được chứ?

Cái gì,tuổi tác cao rồi không kéo dài được nữa hả?

Các emgái ơi, nếu như các em mà kết hôn cũng không kéo dài nổi đâu!

Cái gì,sợ anh ta chạy mất? Sau khi kết hôn chẳng nhẽ không biết chạy à?

Cái gì,lo sợ sau này khó sinh con?

Nếu nhưchị mà gả cho một kẻ vô lại, chi bằng đừng sinh con còn tốt hơn!

Đươngnhiên, tôi nói những điều này không phải kêu gọi bà con đừng kết hôn, mà làthật lòng cảm thấy cái việc kết hôn cần phải suy nghĩ, suy nghĩ nữa, suy nghĩmãi, thận trọng, thận trọng nữa thận trọng mãi, xét cho cùng một khi bạn kếthôn, thì giống như chiếc xe hơi đã lái ra khỏi xưởng, máy điện thoại di động đãra khỏi kệ hàng, cho dù là mẫu mã hiện đại như thế nào đi chăng nữa cũng đãkhông giống với cái khác rồi.

Hôm naytôi tiếp một người tên là Mã Phương, điều kiện quả thật là rất tốt, tự mình mởmột sàn giao dịch, chủ yếu là buôn bán bất động sản, mặt mày thanh tú, vóc dángnhanh nhẹn, mặc dù đã ba mươi tuổi rồi, nhưng nếu như nói là hai mươi bảy haimươi tám tuổi cũng có thể có người tin.

Cô dắttheo đứa con đến, là một bé trai khoảng sáu bảy tuổi gì đó, kháu khỉnh bụ bẫm,rất vâng lời mẹ, tôi chẳng thích gì con nít cho lắm, nhưng mà cũng không cảmthấy đứa bé này rất đáng ghét. Tôi lấy kẹo đưa cho cậu bé, mẹ cậu ấy đưa điệnthoại của mình cho con, cậu bé liền ngồi ở đằng kia chơi game.

“TiểuHoàng, thực sự chỉ chẳng bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ly hôn, thực sự không.” Khimới bắt đầu, chị còn có chút không tự nhiên, nhưng dần dần cũng thoải mái hơn.Trung tâm môi giới hôn nhân của chúng tôi mặc dù xem ra không chính qui gì cholắm, nhưng cơ bản là vẫn có trách nhiệm với mọi người. Những đối tượng chưa kếthôn thì nhẹ nhàng hơn một chút, những đối tượng đã ly hôn thì nhất định phảikiểm tra chứng nhận ly hôn, còn phải hỏi xem nguyên nhân tại sao lại phải lyhôn. Đương nhiên, cái nguyên nhân được nói ra từ miệng của đương sự chưa chắcđã là sự thật, nhưng từ những lời này bạn cũng có thể biết thêm được vài tintức, ít nhất cũng có thể nghe được sự đánh giá đối với người bạn đời cũ củamình

“Khôngsao đâu, chị Mã, chị cứ bình tĩnh mà nói.”

“Thựcsự là chị thuộc kiểu người rất truyền thống, luôn tâm niệm rằng một khi đã gảcho một người nào đó, thì sẽ phải ở với người ta suốt đời. Năm chị được gả vềcho ba nó… Thực ra là cũng vội vội vàng vàng, bởi vì…”

Chị kểmột lúc, hai mắt bắt đầu đỏ lên, tôi vội vàng lấy khăn giấy đưa cho chị.

“Cả đờinày chị chỉ yêu có hai lần, mối tình đầu của chị, là một anh rất đẹp trai, ngàyđó chị thực sự rất thích anh ấy, nhưng mà cuối cùng anh ấy lại đi tìm ngườikhác, em biết không, lúc đó chị cũng đã có ý định tự tử, chị chưa bao giờ nghĩrằng anh ấy sẽ đối xử như thế với chị. Cũng là trong tình trạng như thế, chịquen với ba nó, nói thực là, lúc đó chẳng yêu gì anh ấy cả, nhưng lúc đó chịquá bực bội, không thể nào sống một mình được, cho nên chị mới về sống cùng vớiba nó.”

“Ba nóthì chẳng có điểm nào được cả, điều kiện cũng bình thường, đối xử với chị… cũngkhông thể nói là rất tốt được, chỉ được cái thật thà, chị nghĩ rằng gả cho anhta sẽ rất an tâm, cứ suy nghĩ như thế rồi gả cho anh ta, ai mà ngờ được hiệnnay anh ta biến thành cái bộ dạng đó. Em biết sao không, anh ta tìm người phụnữ khác, còn lấy tiền của chị đi tìm người phụ nữ khác nữa chứ, chị ngăn cản,anh ta liền đánh chị, mặt của chị, cánh tay của chị đã từng bị anh ta đánh chosưng vù lên, lần này chị ly hôn được là nhờ có anh họ ra tay giúp đỡ, nếukhông… không chừng chị đã bị anh ta đánh chết rồi không hay…”

Nói đếnđây, chị bật khóc như mưa, tôi lặng lẽ đưa ra một viên kẹo. Tôi không biếtnhững lời chị ấy nói có phải hoàn toàn là sự thật hay không – thực ra cứ cho làkhông bóp méo sự thật đi, mỗi người đều có một góc độ suy nghĩ khác nhau, nhữngđiều đã được kể ra cũng chưa chắc đã là khách quan. Nhưng điều tôi muốn nói là,phụ nữ gả cho đàn ông, hy vọng cái gì chứ đừng hy vọng vào cái tính thật thàcủa anh ta, bởi vì điều này có thể thay đổi được mà mà mà mà mà mà!