Kỷ Nguyên Xem Mắt

Chương 65: Ngoại truyện 1



Tự bạchcủa Lưu Thụy Căn

Tôi tênlà Lưu Thụy Căn, ngày tôi còn nhỏ, tôi chưa bao giờ cảm thấy cái tên này sẽ cóvấn đề gì đó, bởi vì những người xung quanh tôi đều có những cái tên tương tựnhư thế.

Cái gìmà Trần Nhị Cẩu, Trương Đại Pháo, so với họ, cái tên của tôi nghe ra có vẻ rấtthư sinh ấy chứ. Cho đến khi tôi vào thành phố, tôi mới biết cái tên của mìnhhóa ra lại quê mùa một cục như thế, không chỉ quê mùa, nếu gọi kiểu kì cục hơnmột tí, sẽ có ý nghĩa thật thô tục.

Lưu CănCăn, Lưu Đại Căn[1]...

[1] Căn Căn: Chỉ bộ phận duy trì nòi giống của người đàn ông.

Đây làkiểu gọi của các học sinh nam ngày ngày đàn đúm với nhau, có thành tích học tậpkhông tốt lắm, mới đầu tôi còn không hiểu lắm, sau khi hiểu ý liền cực kỳ bựcbội, nhưng mà tôi lại chẳng biết làm thế nào. Thứ nhất bọn họ người đông thếmạnh, thứ hai bọn họ đều sinh ra và lớn lên ở đây, thiên thời địa lợi đềunghiêng về phía họ, tôi đành phải như không biết gì, chỉ có cố gắng học tậpthật giỏi để khinh bỉ lại bọn chúng.

“David!”.

“Cáigì?”.

“Têntiếng Anh của cậu không phải là David sao?”.

“Ừnhỉ.” Khi học cấp hai, thầy giáo môn Anh văn bắt mỗi người phải tự đặt một cáitên tiếng Anh cho mình, mà khi lên cấp ba, thầy giáo yêu cầu mỗi lần học môntiếng Anh đều phải gọi nhau bằng cái tên tiếng Anh như thế, có điều đến cả bảnthân thầy giáo, cũng có lúc nhầm lẫn, phần nhiều thời gian đều gọi tên tiếngTrung của chúng tôi. Bỗng nhiên bạn gái này gọi tôi như thế, nhất thời tôikhông biết phải phản ứng như thế nào, cho dù trả lời rồi, cũng chỉ là hồ nghinhìn cô ấy, không biết cô ấy chuẩn bị làm gì.

Cô ấychỉ mỉm cười: “Không có gì, chỉ là gọi cậu như thế mà thôi, tên tớ là Jannet.”

“À>

“Về saucậu cứ gọi tớ như thế nhé.”

Trongấn tượng của tôi có lẽ đây là buổi nói chuyện đầu tiên của tôi và cô ấy, mặc dùtôi không biết trong lớp tôi có một bạn gái như thế. Làm sao mà tôi lại có thểkhông biết được nhỉ? Nam sinh cả lớp, cả khối, có thể là cả trường chắc là đềubiết cả.

Có thểcô ấy không đẹp nhất, nhưng mà cô ấy lại có thể mang lại cho người khác một cảmgiác rất đặc biệt. Khi cô ấy mặc một chiếc váy trắng đi lướt qua người bạn, khicô ấy vô tình lắc qua lắc lại mái tóc dài của mình, khi cô ấy tự tin và trả lờihoàn hảo câu hỏi của thầy cô giáo đưa ra, khi cô ấy ngồi trên sân khấu củatrường đánh đàn piano.

Cô ấylà người tình trong mộng của tất cả chúng tôi.

Tôichưa bao giờ nghĩ rằng cô ấy sẽ nói chuyện với mình như vậy, càng chưa bao giờnghĩ rằng, sau này cô ấy, quả nhiên là đã xưng hô với tôi như thế thật.

David,David, David...

Jannet,Jannet, Jannet...

Bắt đầucó ngày càng nhiều người gọi tôi bằng cái tên này, sau đó, không biết từ lúcnào, đã không có người gọi tôi là Lưu Căn Căn nữa.

Làm thếnào để diễn đạt tâm trạng tôi lúc ấy nhỉ? Cảm động, sùng bái, thích thú, tôikhông biết, nếu như nói rằng trước thời điểm này, cô ấy là đối tượng mà tôi ômmộng tưởng, thì sau thời điểm này, cô ấy đã trở thành nữ thần luôn rồi! Tôikhao khát có được cô ấy, nhưng mà tôi lại không dám ngỏ lời với cô ấy, cô ấytốt đẹp như thế, mà tôi thì...

Tôi chỉlà một thằng học trò đến từ nông thôn, cho dù thành tích học tập khá một chút,cho dù dáng vẻ cũng được coi là mạnh khỏe, cho dù dung mạo cũng được coi làtuấn tú một chút, nhưng mà thực sự là tôi quá đỗi bình thường. Cô ấy như mộtnàng công chúa vậy, làm thế nào mà tôi có thể theo đuổi được đây?

Mặc dùcó suy nghĩ như vậy, nhưng tôi vẫn cố gắng học hành, sau đó vào thời điểm chọntrường để thi, tôi cố ý chọn cùng một trường với cô ấy. Vô cùng may mắn là, ctôi và cô ấy đều thi đậu vào trường đó, những tháng ngày về sau lại có chút lộnxộn và mịt mù.

Vừa mớithi đậu đại học cho nên rất hạnh phúc, nhưng mà cũng cảm thấy mờ mịt, tôi vàtất cả những tân sinh viên mới nhận phòng ở, xưng huynh đệ với người ở cùng kýtúc xá, tham gia khóa học quân sự, trốn học, nếu như nói có gì khác với ngườita, thì đó là việc tôi luôn chú ý tới cô ấy.

Mặc dùvào học đại học rồi, nhưng mà cô ấy vẫn được người ta để ý như những năm họccấp ba, thậm chí là còn bắt mắt hơn cả khi ấy nữa, một bản nhạc “đám cưới trongmơ” của cô ấy trong buổi liên hoan chào mừng tân sinh viên đã không biết đượcbao nhiêu người bình luận. Nếu như cứ tiếp tục phát triển như thế, có thể tôivà cô ấy, suốt cả cuộc đời tôi và cô ấy không có điểm giao nhau, như thế thì sẽkhông có câu chuyện về sau nữa.

Bố côấy qua đời, ông ra đi một cách đột ngột, mà mẹ của cô vì chịu đựng không nổi cúsốc này, đã bị xuất huyết não.

Trướcđây, tôi chưa bao giờ biết rằng gia đình quan trọng với một con người đến thếnào, nhưng mà từ bản thân cô ấy tôi đã nhận ra được điều này, một người con gáiưu tú, xuất sắc như cô ấy đây mà chỉ trong một đêm, thậm chí là buộc phải thôihọc.

“Cậukhông cần phải nói cả đống lý thuyết đó với tớ đâu, tớ biết điều này có nghĩanhư thế nào với tớ, nhưng mà tớ không còn cách nào khác, cậu có biết không hả?Cho dù tớ có thể xin vay vốn để học, nhưng mà mẹ tớ thì sao? Mẹ tớ cần tiềnchữa trị, tiền nuôi dưỡng, tiền ăn uống, đủ các loại tiền, cậu có biết khônghả?”.

“Để tớchăm sóc.”

“Cáigì.”

“Để tớchăm sóc!”.

Có mộtluồng hào khí trong người, bắt tôi nói ra câu ấy, nhưng mà vào lúc đó, tôi thậtsự không biết điều đó đối với tôi có nghĩa gì. Tôi đưa hết toàn bộ số tiền tiếtkiệm được đưa cho cô ấy, còn mượn tiền của anh em trong ký túc xá: “Số tiền nàycậu cầm mà dùng, những khoản tiền kia để tớ nghĩ cách khác.”

Chỉtrong một đêm như thế, tôi từ một học sinh chỉ biết ngửa tay xin tiền ba mẹ, đãtrở thành một người đàn ông bắt buộc phải sống có trách nhiệm với một ngườikhác nữa, thậm chí là phải có trách nhiệm với hai người. Tôi đi làm thêm đủkiểu, tìm đủ mọi cách để có thể kiếm thêm tiền.

Mới bắtđầu, việc đó thật sự rất khó khăn, đặc biệt là khi bạn phải đối mặt với sự lạnhnhạt, khinh bỉ, đặc biệt là những khi bạn không biết bạn sai ở đâu, lại bịngười khác giễu cợt. Đã rất nhiều rất nhiều lần tôi nghĩ rằng sẽ không làm nữa,nếu như chỉ có một mình tôi, nếu như đi làm là vì tôi, có lẽ là tôi đã bỏ cuộctừ lâu rồi. Nhưng mà, tôi còn phải lo lắng cho cô ấy, còn phải chăm sóc cho côấy, cho nên dù có cực khổ, có vất vả đến thế nào đi chăng nữa tôi cũng phảikiên trì cho bằng được, cũng phải nghiến răng nghiến lợi đứng vững cho bằngđược.

Một ngày,hai ngày, một tháng, hai tháng, khi tôi đã quen với mọi việc, thì mọi việc bắtđầu phát triển theo chiều hướng tốt hơn, đặc biệt là tôi đã có được cô ấy. Thếlà, tất cả mọi gian khổ đã trở thành niềm hạnh phúc, tất cả mọi đắng cay đã trởnên ngọt ngào.

Bốn nămđại học, tôi vẫn cứ lấy tiền học phí, tiền sinh hoạt từ bố mẹ, nhưng mà số tiềnnày, tôi đều đưa hết cho cô ấy dùng, còn bản thân tôi, hoàn toàn dựa vào sự cốgắng của mình để duy trì cuộc sống. Cái việc kiếm tiền đối với tôi bây giờkhông có gì là khó khăn nữa cả.

Banđầu, hai chúng tôi chỉ có thể ăn cơm trong căn tin của trường, sau đó, chúngtôi đã có thể ra những tiệm cơm ngoài trường ăn một bữa ngon lành, sau đó nữa,chúng tôi cũng đã có thể giống như những cặp tình nhân kia, vào những dịp lễtết như lễ tình nhân, ngày Giáng sinh đã có thể vào ngồi trong tiệm cà phê rồi.

Cô ấytốt đẹp như thế, tôi không đành lòng và nghĩ hết cách để mang đến tất cả mọithứ cho cô ấy, tôi không muốn để cô ấy vứt bỏ mọi thứ chỉ vì tôi không có nănglực. Cho nên, tôi tiếp tục cung phụng cho cô ấy học đàn piano, tiếp tục cungphụng cho cô ấy học nghiên cứu sinh.

Tôichưa bao giờ nghĩ đến việc chúng tôi sẽ chia tay nhau. Đương nhiên, giữa haichúng tôi cũng đã từng xảy ra tranh cãi, cũng đã từng có mâu thuẫn, cũng đãtừng có tranh chấp, nhưng khi chúng tôi cùng nhau ăn bánh bao với dưa muối, khichúng tôi cùng nhau đối mặt với gian khổ, khi chúng tôi khó xử mất phươnghướng, chúng tôi đã trở thành người một nhà từ lâu lắm rồi!

Tôinghĩ ra một vạn lý do, cái duy nhất không nghĩ đến là cái đó, cái lý do mà cónhiều khả năng xảy ra nhất ấy.

Nhưngmà việc đó đã xảy ra thật rồi.

Cuốicùng, khi tôi xác định được điều này, tôi thực sự không biết phải suy nghĩ thếnào, thế giới sụp đổ, chẳng qua cũng đến thế mà thôi.

Nhấtthời, tôi đau khổ không thể nào tả xiết.

Nhấtthời, tôi có ý định muốn giết luôn cô ấy.

Tôikhông biết bản thân mình đã vượt qua những ngày tháng đó như thế nào, tôi chỉbiết là nhất thiết phải làm một cái gì đó. Ban đầu, tôi không có suy nghĩ nàokhác, chỉ muốn làm cho cô ấy hối hận.

Quenvới Hoàng Phiêu Phiêu, thật sự chỉ là một việc ngoài ý muốn. Tôi chưa bao giờnghĩ rằng mình sẽ đi xem mắt, nhưng mà khi dì Lưu cầm ảnh của con gái đến tìmtôi, giây phút đó tôi không cử động nổi, giống quá, quá giống cô ấy thời đó.

Tôingồi trong quán cà phê, trong thời gian đợi cô ấy, tôi thậm chí là cảm thấy sợhãi, mặc dù tôi biết người tôi sắp gặp không phải là cô ấy. Khi Hoàng PhiêuPhiêu nói với tôi cô ấy là La Lợi, bất giác tôi đã hiểu ra chuyện gì rồi.

Tại saotôi lại xin số điện thoại của cô ấy? Tại sao tôi vẫn tiếp tục liên lạc với côấy? Lúc ấy tôi đã nghĩ đến việc trả thù rồi ư?

Đúng,mà cũng chưa đúng.

Tôi vẫnkhông quên được Jannet, tôi vẫn luôn theo dõi cô ấy, tôi cũng luôn mong rằng,mong rằng cô ấy sẽ hối hận, nhưng mà trước tôi chưa có cách giải quyết nào chothật cụ thể. Tôi chỉ mong có ngày chúng tôi gặp lại, tôi đứng trước mặt cô ấy,còn cô ấy, chỉ có thể đứng nhìn tôi một cách kinh ngạc mà không thể làm gì.

Sau đótôi biết được rằng suy nghĩ này thật sự rất nực cười, hóa ra trong tôi, cô ấyvô tình đã trở thành một con người khác.

Tôiphải công nhận một điều rằng, mặc dù tôi luôn muốn cô ấy phải hối hận, nhưng màtôi cũng biết rằng giữa hai chúng tôi không thể nào đến với nhau được nữa, điềunày không liên quan đến việc cô ấy còn tình cảm gì với tôi hay không, mà làtôi, xác định là không thể nào mở lòng ra được nữa.

Tôiđúng là ngốc như một con heo, tôi rõ ràng đã biết rõ điều đó, nhưng mà vô tìnhlàm một việc gần giống như việc của cô ấy làm.

Trướcđó rất lâu, tôi đã xác định là sẽ phải sống hết cuộc đời này bên cạnh Jannet,mà sau khi cô ấy bỏ đi, tôi cũng chẳng có suy nghĩ nào khác. Mặc dù dựa vàođiều kiện, tư cách của tôi, tôi bây giờ đã có thể thoải mái lựa chọn, nhưng màxem ra tôi bây giờ chỉ cần tìm một người phụ nữ đáng tin cậy là được rồi. Thìchị tôi cũng đã từng nói với tôi như thế mà: “Cậu tìm người yêu kiểu nào chịcũng không quan tâm, nhưng chọn vợ thì nhất định phải tìm người nào phải thựctế một chút.”

Tôiđương nhiên là phải tìm một người thực tế rồi, tôi chịu không nổi sự dày vò nữarồi.

PhiêuPhiêu là một cô gái thực tế, là một cô gái thú vị, là một cô gái thật lòng đốivới tôi. Khi tôi nhìn thấy một vạn tệ ở trong nhà, tôi biết rằng tôi đã có đượcmột tình cảm mà đến nằm mơ còn khó gặp nữa là. Có một người con gái đồng ý đibên tôi, không vì tiền bạc, không vì danh lợi, không vì nhà cửa, không vì bấtcứ một thứ gì cả, cho dù tôi có nợ nần, cho dù trong lương lai tôi không cótiền đồ, cô ấy cũng nguyện đồng cam cộng khổ với tôi, đồng ý chia sẻ mọi gánhnặng với tôi.

Từ lúcấy tôi đã biết được rằng, đây chính là cô gái mà tôi phải lấy về làm vợ, tôi sẽkhông thể nào tìm được tình cảm nào như vậy nữa. Nhưng mà mặc dù tôi suy nghĩnhư vậy, nhưng mà lại không biết rằng tình yêu không chịu nổi sự khảo nghiệm,cho dù có thích đến thế nào đi chăng nữa, cũng không thể nào chịu đựng đượcnhiều lần dày vò như thế.

Khôngphải, nói chính xác hơn một chút là, tôi đã luôn xem thường Phiêu Phiêu. Tôiluôn cảm thấy cô ấy sẽ chấp nhận tôi, bất kể tôi có làm gì đi chăng nữa, cô ấycũng sẽ luôn chấp nhận tôi. Bởi vì sao ư? Bởi vì bây giờ tôi có đủ tiền tàinhất định, có thể chưa đến nỗi vương giả, nhưng mà cơ bản là đã có thể thỏa mãnnhu cầu của một người con gái.

Cho dùcô ấy muốn có nhà cao cửa rộng, xe hơi sang trọng, kim cương, đồng hồ nổi tiếnghay là du thuyền trực thăng đi chăng nữa, tôi đều có thể làm cho cô ấy thỏa mãntất. Hơn nữa, so với những người giàu có khác, bề ngoài của tôi trông rất tuấntú, cơ thể kiện tráng, về tuổi tác cũng có ưu thế hơn. Không phải tôi khinh bỉPhiêu Phiêu, nhưng mà nếu như cô ấy tìm được một người như tôi đây, thật sự làcũng không dễ dàng gì. Tôi tính toán tất cả mọi nhân tố thực tế, nhưng mà duynhất một điều tôi quên mất, đó là tình cảm.

Từ mộtgóc độ nào đó mà nói, Lý Trí quả đúng là do tôi sắp đặt, Phiêu Phiêu đã thôngqua khảo nghiệm, như thế là đã biết được thân phận của tôi, tôi cũng đã từngnghĩ rằng cô ấy sẽ phẫn nộ, sẽ kinh ngạc, nhưng mà tôi nghĩ, đến cuối cùng côấy cũng sẽ vui mừng mà thôi. Cô ấy không cần phải trả nợ tiền mua nhà, khôngcần phải ngồi tính toán so đo giá sữa của con cái, không cần phải vào chợ lựatừng mớ rau nữa. Tôi biết Phiêu Phiêu là một người không trần tục, nhưng mà aichẳng muốn sống một cuộc sống tốt đẹp cơ chứ? Nhưng khi cô ấy bỏ chạy ra ngoài,gập người xuống khóc một cách đau khổ, tôi đã lờ mờ nhận ra rằng mình đã sairồi.

Tôitính toán hết tất cả những nhân tố thực tế, nhưng mà duy nhất có một điều làquên mất nhân tố tình cảm.

Mà sựthật ngay sau đó đã chứng minh điều này, khi Phiêu Phiêu nói với tôi, khi cô ấynói cảm ơn về tình cảm của tôi dành cho cô ấy trong thời gian vừa qua, tôi bỗngnhiên cảm thấy sợ hãi. Nhưng lúc ấy tôi vẫn còn rất tự tin, nói cách khác, từtrước đến nay tôi chưa ý thức được rằng Phiêu Phiêu nói với tôi như thế cónghĩa là gì. Cho nên tôi vẫn cứ xác định thực hiện theo kế hoạch mình đã địnhra.

Tôikhông phải muốn Joseph phải phá sản, có lẽ những năm trước đây tôi sẽ làm nhưthế. Nhưng mà bây giờ, tôi đã có kế hoạch khác có lý trí hơn, tôi biết được mộtcách rõ ràng rằng, làm như thế chẳng hề có lợi cho tôi chút nào. Nhưng mà tôiphải đè bẹp hắn ta, tôi phải làm cho Jannet thấy nếu như ngày đó Jannet theotôi, tôi không chỉ chung thủy với một mình cô ấy, còn có thể làm cho cô ấy cómột cuộc sống tốt hơn. Tôi phải làm cho cô ấy nhìn thấy một chút tiền củaJoseph chẳng là gì cả, chỉ cần tôi bất kì lúc nào cũng đều có thể vào làm chủcông ty của hắn ta.

“Đây làmột lần cuối cùng rồi.” Tôi nhắc nhở bản thân mình như thế, đây là việc làmcuối cùng vì Jannet, sau này, tôi sẽ quên cô ấy, tôi sẽ bắt đầu cuộc sống mớicủa mình.

Tôi cólường trước được việc khi Joseph phát hiện ra tình hình không bình thường sẽtìm cách giải quyết không? Tôi có lường trước được việc Jannet sẽ tìm đến PhiêuPhiêu không?

Có, màcũng không có.

Có, làphân tích theo lý thuyết, đương nhiên là họ không muốn bị một người khác làmnhư vậy, ngoài ra họ cũng không muốn bị một doanh nghiệp khác chiếm thế thượngphong; mà không có, là vì tôi luôn cảm thấy cô ấy luôn là một người kiêu hãnhnhư thế, chắc sẽ không dùng đến cách này.

Nhưngcó hay không có đều không quan trọng. Cho dù Jannet tìm đến Phiêu Phiêu thì đãsao nào? Phiêu Phiêu thể nào cũng cho tôi một cơ hội chứ nhỉ, thể nào PhiêuPhiêu của tôi cũng sẽ tha thứ cho tôi chứ. Khi cô ấy nghĩ rằng tôi nghèo, thậmchí cô ấy còn bằng lòng giúp tôi trả nợ, làm sao có thể làm ầm ĩ lên với tôiđược cơ chứ?

Chonên, dù lúc ấy Phiêu Phiêu tìm tôi vì việc đó, cho dù tình hình lúc ấy khôngđúng lắm, tôi vẫn cứ cảm thấy chúng tôi vẫn có thể nói chuyện với nhau, mà chỉcần tôi nói chuyện với Phiêu Phiêu thì việc đó không còn là vấn đề gì nữa. Tôihoàn toàn không ngờ rằng Phiêu Phiêu sẽ bỏ đi, khi tôi nghe thấy tin tức này từmiệng của chị Vu, tôi hoàn toàn không dám tin.

“Điềukiện của cậu Lưu đúng là rất tốt, theo như thường tình thì Phiêu Phiêu tuyệtđối sẽ không rời bỏ cậu, nhưng mà, cô ấy đang yêu cậu, đang có một tình yêukhông có hiệu quả và lợi ích gì. Cho dù cậu có điều kiện như thế nào đi chăngnữa, có tiền hay là không có tiền, nghèo khổ hay giàu có, đối với cô ấy đềuchẳng có ý nghĩa gì cả, điều quan trọng là, cô ấy yêu cậu, mà cậu, không biếtcó yêu cô ấy hay không?”.

Có yêuPhiêu Phiêu hay không, tôi không biết. Tôi luôn nghĩ rằng là không yêu, sau khitrải qua một tình yêu khắc cốt ghi tâm như thế, tôi làm sao còn đủ sức lực màđi yêu người khác? Tôi chỉ thích Phiêu Phiêu, tôi chỉ cảm thấy cô ấy thích hợplàm một người vợ, tôi chỉ cảm thấy tình cảm mà cô ấy dành cho tôi rất khó có được,chỉ là tôi...>

Đúngthế, làm sao mà tôi yêu cô ấy được chứ? Làm sao mà tôi vẫn còn có thể yêu ngườikhác được cơ chứ? Nhưng mà khi tôi ở trong bệnh viện, khi tôi nhìn thấy cô ấydựa vào người của anh bạn thân khóc lóc một cách đau đớn, những vết đau như kimchâm ở trong lòng là vì cớ gì cơ chứ?

“AnhHai, anh Hai, anh Hai ơi...”

Cô dựavào lòng của cậu ấy, mặt cậu ấy lộ rõ vẻ đau xót và tiếc thương nhìn cô ấy, cảngười tôi cứng đờ, đứng lặng ở nơi đó, thậm chí là không dám cử động dù chỉ mộtchút, tôi thật sự sợ mình sẽ làm việc gì đó mất đi lý trí. Tôi không biết làtôi đã đứng ở đó bao nhiêu lâu, tôi chỉ biết rằng khi tôi có thể kiềm chế đượcbản thân mình, tôi bắt đầu tự rút lui.

Tôi sợrồi, tôi sợ thật sự, đột nhiên tôi ý thức được rằng, hóa ra, có một việc mà tôichưa bao giờ nghĩ đến, cũng là việc mà tôi không muốn là sẽ xảy ra, đó là tôiđã có tình cảm với Phiêu Phiêu.

Jannetlà người tôi yêu khi tôi còn đang ngu ngơ, khi tôi còn chưa biết tình cảm làcái gì, còn Phiêu Phiêu... Tôi yêu Phiêu Phiêu từ lúc nào vậy nhỉ? Tôi cảm thấybản thân mình cần phải bình tĩnh trở lại, phải suy nghĩ lại cho kĩ càng mớiđược.

Tôi cầnphải suy nghĩ xem sau này tôi phải làm như thế nào, tôi phải làm thế nào để cóthể kéo Phiêu Phiêu quay trở lại, đương nhiên tôi cũng đã từng suy nghĩ hay làcứ kết thúc như thế này đi. Tôi có thể bị dày vò trong vòng tám năm trời vìJannet, tôi không thể nào lại bị dày vò thêm tám năm nữa. Nếu như Phiêu Phiêulại rời bỏ tôi mà đi...

Lý trínói với tôi rằng điều này không thể nào xảy ra, nhưng mà con người một khi đãcó tình cảm thì sẽ luôn nghĩ ra những việc làm mà trong thực tế không có khảnăng xảy ra cho lắm. Mà con người một khi bị tổn thương, thường có khả năng sẽtrốn chạy theo bản năng.

Ngàynày qua ngày khác, tôi luôn nghĩ rằng Phiêu Phiêu sẽ ở đó chờ đợi tôi, mãi chođến khi tôi nghe thấy tin sắp kết hôn của cô ấy, trong giây phút đó, tôi gầnnhư cảm thấy mình giống như quay về thời quá khứ. Tại sao lại có thể như thếđược? Tại sao lại xảy ra như thế được? Cô ấy yêu tôi như thế, làm sao có thểkết hôn với người khác được?

Tôigiống như một kẻ ích kỉ khốn nạn, cứ nghĩ rằng sự việc hiển nhiên là như thế.Mà khi cô ấy từ phòng đăng ký kết hôn bước ra, khi nhìn thấy nước mắt của tôichảy ra, cuối cùng tôi cũng đã biết rằng bản thân mình đã vuột mất đi cái gì.

Cô ấyvẫn thích tôi, vẫn còn yêu tôi, nhưng mà cô ấy không thể nào sống với tôi đượcnữa.

“Tôivẫn chưa kết hôn với Phiêu Phiêu, nhưng mà anh, cần phải học lại cách làm thếnào để yêu người khác.”

Khi tronglòng tôi nguội tàn như tro lạnh, bên tai tôi vọng đến câu nói đó, tôi ngẩng đầulên, liền nhìn thấy khuôn mặt kia của anh Hai, thời khắc đó, khuôn mặt này đốivới tôi giống hệt như thiên sứ, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ cảm kích ainhư cảm kích người này.

Nhưngmà khi tôi lần nữa nhìn thấy Phiêu Phiêu, bỗng nhiên tôi trở nên căng thẳng,tôi còn có cơ hội không? Còn có nữa hay không?