Kỷ Nguyên Xem Mắt

Chương 50



Đây cólẽ là một đêm náo nhiệt nhất của Âu Nhã từ khi khai trương đến nay, chỉ trongvòng mấy phút ngắn ngủi, cuộc nói chuyện của hai người trở thành tình tay ba,rồi lại trở thành tranh chấp giữa bốn người, biểu diễn một loạt tiết mục kinhđiển như bạt tai, những người phụ nữ chua ngoa đanh đá chửi nhau, vợ đi đánhghen với người tình của chồng, vợ cả rồi cả vợ bé...

Nhữngngười đến Âu Nhã bất kể là có đẳng cấp thật hay đẳng cấp giả, bất kể là có tiềnthật hay là đến đây để đi la cà như tôi đây, mọi người đều cố mà giả vờ giả vịtmột tí, nhưng vào lúc này đây, những cảm giác hình thành trong quá trình sốngđó đã bị bản tính trời sinh đè bẹp, có những người không khỏi tò mò đứng dậyluôn, có người cố giữ gìn hình tượng thì chỉ ngóc đầu qua xem.

Phục vụvà trưởng nhóm trực ban cũng đã qua hết đây, mà vào lúc này đây, Dương Tuyếtlại nói như thế...

Cái gìmà gọi là cằm rớt xuống dưới đất, cái gì gọi là mắt kính rớt xuống bể tan tành,vào lúc này chính là sự thể hiện rõ ràng nhất, tất cả mọi người chúng tôi đềunhìn cô Dương, ánh mắt cũng đồng nhất đến thế - cô gái à, chỉ gặp mặt nhau mấylần mà đã khẳng định là yêu nhau, thế thì khi nắm tay có phải là sắp sinh em bérồi không?

Tôi nóirồi, cô Dương không ngu ngốc... Được rồi, nói cách khác là cô ấy không ngốc nhưmọi người tưởng đâu. Sau khi phát hiện ra mọi người xung quanh có thái độ nhưthế, cô ta làm ra vẻ đáng thương: “ Anh Lưu, thật sự là em thích anh lắm luônlắm luôn lắm luôn ấy.”

“...Cảm ơn, nhưng mà cô Dương này, chúng ta thật sự là chưa yêu nhau, cô thấy đấy,chúng ta còn chưa nắm tay nhau mà.”

Ánh mắtDương Tuyết di chuyển về bờ vai của mình, Lưu Thụy Căn vội vàng buông tay, sauđó ngượng ngập cười cười với cô. Dương Tuyết muốn khóc đến nơi: “Nhưng mà anhLưu, chúng ta đã gặp nhau tám lần rồi, anh không vừa lòng thì anh cứ nói thẳngđi, anh lại không nói, sau đó lại đi xem mắt người khác, anh, anh...”

Cô ômlấy mặt, khóc òa lên, mọi người xung quanh “ồ” lên một tiếng, khi chuyển quanhìn Lưu Thụy Căn, ánh mắt đó liền có sự thay đổi. Nói thật ra là, khi chưa xácđịnh quan hệ với nhau, gặp thêm mấy người cũng chẳng có gì sai cả, ở trong taytôi, vẫn có ví dụ một lúc đi xem mắt sáu người mà. Nhưng trong quan niệm đạođức của mọi người, điều đó vẫn có gì đó không được tốt cho lắm.

“Cái côgái này, với tính cách này của cô, cho dù anh Lưu không hài lòng cũng làm saomà dám nói với cô chứ?”. Chung Bình mở miệng nói, “Không cẩn thận ấy à, choluôn một cái tát lên mặt người ta ấy chứ.”

Mọingười lại đồng loạt “ồ” lên.

CôDương giận dữ: “Mày nói bậy.”

“Tôi cónói bậy hay không mọi người đều biết mà.”

“Cáicon đĩ này! Mày có ngon thì cứ chờ đấy.”

ChungBình cười khẩy, nụ cười đó thực sự đã chọc giận Dương Tuyết, cô chẳng thèm để ýLưu Thụy Căn có đứng bên cạnh hay không nữa, cũng chẳng thèm để ý đến mọi ngườixung quanh nữa. “A” lên một tiếng, sau đó liền chồm người qua, tôi có nói rồi,cô Dương luyện tập thể dục, hơn nữa còn luyện Judo nữa. Mặc dù đã lâu khôngđộng tay động chân, mặc dù có khả năng ngày xưa tập không chuyên tâm lắm, nhưngmà cũng không phải đối thủ mà em Chung có thể chống chọi lại được, cho dù bởivì có liên quan đến tải trọng, nên cô Dương không cách nào cho em Chung trồngcây chuối được, nhưng cũng đã đè em Chung lên trên bàn.

Trongchuyện này, có lẽ tôi là người không nhanh nhẹn gì cho lắm, nhưng tôi là ngườihiểu cô Dương nhất, nhìn thấy thái độ của cô Dương có phần không đúng là tôi đãcó sự chuẩn bị rồi, đến lúc cô ấy động tay động chân là tôi đã tránh qua mộtbên, khi em Chung bị đè bẹp lên trên bàn, tôi đi đến đằng sau Lưu Thụy Căn:“Anh mau rời khỏi đây đi.”

“Hả?”.

Nhìndáng vẻ của Lưu Thụy Căn hình như đang định chạy lên kéo hai người ra, tôi vộivàng níu lấy tay áo anh: “Anh ở đây càng thêm rắc rối hơn nữa, anh còn khôngmau đi đi.”

“Thế emthì sao?”.

“Haingười này đều là khách hàng của tôi, thế nào tôi cũng không đi được.”

Trênmặt của Lưu Thụy Căn lộ rõ sự do dự, tôi thúc giục lần nữa: “Anh đừng lo chotôi làm gì, nhanh đi đi nhanh đi đi, anh mà còn ở đây sẽ phiền phức hơnđấy!>

“Thế...Em cẩn thận một chút.”

“Ừm.”

“Thựcra là không được, em cũng đi đi, chỗ của chị Vu, anh sẽ giải thích sau.”

“Đinhanh đi.”

ThấyDương Tuyết định nhìn sang bên này, tôi vội vàng đẩy anh đi, còn mình thì bướcvề phía trước: “Hai em hai em, có chuyện gì từ từ nói...”

Sau đónữa, đúng thật là một cảnh hỗn loạn, Lưu Thụy Căn đi rồi, hai cô gái quẳng luôncả sĩ diện, đánh nhau khó phân thắng bại, may mà bảo vệ kịp thời chạy đến, haingười mới không bị xây xước mặt mày, nhưng cho dù như thế vẫn son phấn tèm lem,đầu bù tóc rối hết cả, sau khi rời nhau ra còn thở phì phò nhìn trừng trừng vàongười kia. Bên này thì chửi con đĩ, bên kia thì cười khẩy, tôi nhìn mà muốn đauhết cả đầu, không biết làm cách nào đành phải lén lút gọi điện thoại cho chịVu.

“Em rờikhỏi chỗ đó đi.”

“Hả?”.

“Emđứng đó có tác dụng gì đâu, để lát nữa hai cô gái đó cùng quay sang đánh emhả?”.

“Nhưngmà...”

“Yêntâm đi, nói đến đằng trời chúng ta cũng có lý lẽ để nói lại được. Đừng nói làLưu Thụy Căn chưa yêu người nào, cho dù cậu ta đã yêu một người nào đó, anh tamuốn đi gặp người khác chúng ta cũng có thể giới thiệu người khác cơ mà. Vì mộtchàng trai mà đánh nhau tới mức ấy thì đúng là xấu hổ thật.”’

Mặc dùchị Vu nói về cô Dương và cô Chung, nhưng chẳng hiểu tại sao tự nhiên tôi lạicảm thấy có chút bối rối, lúc đó không dám nói nhiều nữa, chầm chậm đứng dậy,nhân lúc chẳng ai để ý chậm rãi bước ra ngoài. Quán Âu Nhã này nằm bên hồ,phong cảnh xung quanh rất đẹp, nhưng mà ít nhiều cũng có chút cảm giác đất rộngngười thưa, gọi một chiếc taxi cũng không dễ, tôi chậm rãi đi ven theo conđường bên hồ, chỉ cảm thấy đầu óc mông lung. Một ánh đèn chiếu ngay trước mặttôi, tôi nhìn thấy xe của Lưu Thụy Căn, bây giờ đây, tôi đã quen với x của anhrồi.

Do dựmột lúc, rồi cuối cùng tôi vẫn bước về phía ấy, Lưu Thụy Căn mở cửa ra: “Để anhtiễn em.”

Lúc nàyđây tôi cảm thấy cả người mệt mỏi, mà tôi cảm thấy cứ làm ra vẻ kênh kiệu chẳngcó ý nghĩa gì nữa, vì vậy ngồi lên xe chẳng do dự gì, anh giúp tôi cài dây antoàn. Xe hơi xé toang hư không, lao vào đêm đen, lướt đi bon bon.

Anhkhông nói gì, tôi cũng không hé răng. Sau đó, trong một lần đợi đèn đỏ, anhcười khì khì thành tiếng, mới đầu tôi còn chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, sau đó,trong tiếng cười của anh, tôi cũng không tự chủ được mà cười theo.

“Chưabao giờ anh mất mặt như thế kia.”

Anh nóikhẽ, tôi cười hờ hờ: “Chắc không đấy?”.

“Thậtsự chưa bao giờ có, lần này thực sự là lần đầu tiên.”

“Khiphòng anh ngập rác thế kia anh cảm thấy rất vinh dự hả?”.

Tiếngcười không ngớt, qua một lúc sau, anh mới chậm rãi nói: “Phiêu Phiêu, phải làmthế nào em mới tha thứ cho anh?”.

Tôikhông hé răng, mà anh cũng chẳng nói gì nữa. Anh đưa tôi về tận dưới lầu, tôinhanh nhảu mở dây anh toàn ra trước anh, anh gọi tôi lại: “Phiêu Phiêu, anhbiết anh sai quá nhiều, nhưng mà, chúng mình không thể chia tay như thế nàychứ?”.

Saulưng tôi căng cứng lại, nhưng tôi không quay đầu lại, bỗng nhiên tôi như chợtnghe thấy tiếng thở dài của anh, rơi xuống, có cả sự đau khổ trong đó, trái timtôi thắt lại, kiểu đau như bị rút gân, làm cho tôi muốn chảy nước mắt.

Chiatay, chia tay hẳn, không quay đầu lại, tuyệt đối không quay đầu lại.

Lý trínói như thế với tôi, nếu như chuyện này rơi vào người khác, thậm chí tôi còn sẽtrả lời như thế này: “Rất tốt, chàng trai này rất tốt, vừa đẹp trai lại vừakiếm ra tiền, nếu như mày muốn nửa cuộc đời còn lại của mày không phải âu lo vềcái ăn cái mặc, thì nhanh chóng lấy anh ta thôi, nhưng mà mày muốn c một lòngmột dạ suốt đời, thì cả đời này đừng có mơ nữa, đừng nói là một lòng một dạ, erằng là công bằng cũng chẳng có ấy chứ. Anh ta có tiền, anh ta đẹp trai, anh taở với mày đã xem như là bố thí cho mày rồi đấy, mày đừng hy vọng là anh ta sẽđối xử với mày như người cùng đẳng cấp. Trước mặt mày anh ta luôn ưu tú hơn, tựtin tuyệt đối, mãi mãi là như vậy. Đương nhiên là cũng chẳng có gì, nhưng màchẳng nhẽ mày cứ xin anh ta bố thí cho mày suốt đời thật ư? Lòng tự trọng củamày đâu? Cô gái ơi, nếu như ngay cả bản thân cô cô còn chẳng tôn trọng, cô cònhy vọng người khác tôn trọng cô làm gì?”.

Khôngcần ai phải nói với tôi cả, những lời này tôi biết rồi. Không cần ai phải nóivới tôi cả, những triết lý trong lời nói đó tôi cũng đã biết hết rồi. Nhưng màtình yêu, triết lý, lý trí không thể nào giải quyết được cả. Trước một tình yêuđáng chết như thế này, lòng tự trọng, mẹ kiếp, chỉ là đồ bỏ đi mà thôi!

Tôi đãhiểu rõ như vậy rồi, trái tim tôi sao lại còn đau thế này;

Tôi đãthấu hiểu lắm rồi, tình cảm này tại sao vẫn khó có thể dứt ra đến thế.

Giâyphút này đây, tôi thật sự cảm thấy hận Lưu Thụy Căn, tại sao còn đến quấy rầytôi? Tôi đã nói là cắt đứt rồi, tôi đã nói là chẳng còn để ý gì nữa rồi, tạisao anh lại không tha cho tôi? Tôi thích anh, tôi yêu anh, tôi thật lòng thậtlòng yêu anh, nhưng mà kiểu tình yêu này làm cho tôi cảm thấy sợ, làm cho tôicảm thấy khủng hoảng, làm cho tôi cảm thấy tương lai chẳng còn nơi nương tựa.Tôi không muốn mất đi lòng tự trọng của mình, tôi không muốn mất đi lòng kiêuhãnh của mình, tôi không muốn tôi không còn là tôi nữa.

Tôithật sự không muốn như vậy, tôi...

“Thếmày nghĩ như thế nào?”. Đợi tôi tâm sự xong, La Lợi hỏi lại một câu, “Nếu nhưanh ta buông tay thật, thì mày sẽ hài lòng, vui vẻ phải không?”.

“Cũngkhông phải vui vẻ hài lòng gì, nhưng chung qui lại...”

“Chungqui lại là mày sẽ thấy tiếc nuối.” La Lợi thở dài, “Phiêu Phiêu, mày biết taohọc hỏi được cái gì sâu sắc nhất từ Joseph không? Đó chính là, không giận dỗi.Đừng để vì tranh giành một cái gì đó mà làm những việc không có lý trí, khôngthực tế hoặc là không rõ ràng, không có lợi gì cả.”

“Tao vàLưu Thụy Căn ở bên nhau chính là có lý trí sao?”.

“Thểnào cũng là một chuyện thực tế mà lại có lợi, hơn nữa, mày yêu anh ta, lúc nãymày vừa nói đấy thôi, mày rất yêu rất yêu anh ta. Nếu như mày đánh mất anh ta,mày có còn khả năng tìm được người mày yêu hơn hay không? Cho dù mày tìm thấyđi chăng nữa, mày có dám đảm bảo người đó không lừa mày, không có khuyết điểmnào khác nữa không?”.

“Nhưngmà...”

“PhiêuPhiêu, có một vấn đề, mày và Lưu Thụy Căn bây giờ chỉ là đang yêu nhau mà thôi,có phải bọn mày phải kết hôn ngay đâu, mày đừng có nghĩ về trọn đời trọn kiếpnày nữa, thế giới bây giờ, có mấy cặp trọn đời trọn kiếp đâu. Joseph và vợ anhấy chắc cũng được gọi là kim đồng ngọc nữ rồi đấy, nhưng mà mày nhìn xem, tronghiện thực là cái gì đây? Mẹ kiếp, hiện thực là sự tàn khốc, vô vị, tanh tưởi,xấu xa! Bây giờ mày còn yêu được, yêu một cách không vụ lợi, đây chính là cáiphúc của mày, hãy yêu đi, đừng suy nghĩ nhiều quá.”

“... LaLợi, mày không sao đấy chứ?”.

“Khôngsao cả, cái tên khốn kia lại sắp quay về rồi.”

Tôikhông biết phải nói gì nữa, với tình trạng hiện nay của La Lợi, chẳng còn chỗcho tôi chen ngang nói vào nữa rồi. Sau một đêm day dứt, ngày hôm sau, đứngtrước mặt chị Vu tôi còn day dứt hơn nữa - đêm hôm qua, máy di động của tôikhông bị hai cô Chung - Dương hun thành khói.

“Thưasếp, em sai rồi ạ.”

Chị Vuthở dài: “Phiêu Phiêu, đối với chị, em còn trẻ lắm, bởi vì sau này em vẫn cònnhiều thời gian, con đường phải đi vẫn còn rất dài, nhưng mà so với thế giớinày thì em đã không còn trẻ nữa rồi, thói đời đã bắt đầu ép em phải hoàn thànhmột vài việc rồi, nếu như em giống Đặng Linh Linh thì còn tốt một chút, nhưngmà em có phải là cô ấy không?”.