Kỷ Nguyên Xem Mắt

Chương 44



“Tạisao em không nói cho anh biết?”.

“Nóicái gì?”.

“PhiêuPhiêu đang yêu, anh lại chẳng biết!”.

“Tạianh không để ý đấy thôi.”

“Em...”

“TênHoàng béo u kia, em nói cho anh nghe, anh mà còn cứ rụt cổ như rùa thế này, sớmmuộn gì Phiêu Phiêu cũng trở thành người của người ta, cho dù nó có sống cô độcmột mình đến già, cũng chẳng thèm để ý tới anh đâu.”

“Khôngcần em phải lo!”.

“Aithèm lo cái chuyện cỏn con đấy của anh, đàn ông con trai mà như thế này, thậtlà thảm thương.”

“Anhthảm thương, bộ em tốt đẹp lắm chắc?”.

...

Tôichưa mở mắt ra, đã nghe một trận tranh cãi như vậy rồi, giọng nói nghe có vẻrất rõ ràng, chỉ có điều thần trí tôi vẫn chưa phục hồi lại, cho đến khi giọngnói của hai người này mỗi lúc một to, tôi mới bừng tỉnh, a, đây không phải làgiọng của La Lợi và anh Hai hay sao?

Với suynghĩ như vậy, tôi liền mở mắt ra, sau đó nhìn thấy hai người đang giương to bốnmắt nhìn nhau, giống như hai con bò đực đang kình nhau, “ha” một tiếng, tôi bậtcười lên.

“PhiêuPhiêu!”.

“Emtỉnh rồi à?”.

Haingười nối tiếp nhau hỏi, điều không giống là, La Lợi chỉ kêu lên một tiếng, anhHai đã chạy qua trước giường tôi, một đôi mắt chớp chớp nhìn tôi, giống như mộtcon chó bị ruồng rẫy, tôi kìm lòng không đặng, muốn xoa xoa đầu của anh.

C điềutôi giơ tay lên được rồi, nhưng chẳng có sức lực nào để xoa, anh Hai quả khônghổ danh là người bạn thân khác giới của tôi, vừa nhìn thấy động tác này của tôiliền biết ngay suy nghĩ của tôi: “Em đừng gây chuyện nữa, người đâu vừa tỉnhdậy đã muốn bắt nạt anh rồi.”

“Em làmsao?”.

“Cũngchẳng có gì, chỉ là trải qua những việc mà những người thất tình phải trải quathôi.” La Lợi lạnh nhạt nói: “Người ta thất tình đều dầm mưa, mày dầm tuyết;người ta thất tình đều hôn mê, mày thì bị sốt cao.”

Anh Haikhông hài lòng: “Em còn có lương tâm không hả, sao lại ăn nói như thế?”.

“Nhữnglời em nói đều là sự thật.”

“Sựthật cũng không được...”

La Lợichẳng thèm để ý đến anh Hai, chỉ nhìn tôi: “Mày khóc cũng đã khóc rồi, ngấtcũng đã ngất rồi, cũng dầm tuyết rồi, cũng lãng mạn rồi, không phải tao nói màyquên chuyện này đi, nhưng mà sau này, phải tiếp tục sống cho thật tốt vào.”

Anh Haikhông nói gì nữa, tôi trầm ngâm nhìn La Lợi, La Lợi nói: “Tao biết là mày rấtđau khổ, ngày xưa tao thất tình cũng thế, chỉ muốn chết quách đi cho xong, thậmchí tao hận đến nỗi muốn cả thế giới này phải bị chôn cùng với tao, nhưng màrồi, cứ từng năm từng năm trôi qua như vậy, tao cũng đã quên đi cảm giác đórồi, chỉ là cái nỗi ám ảnh đó vẫn còn ảnh hưởng đến tao, mà sự việc sau này,mày cũng biết rồi đấy.”

“...Tao không biết.” Tôi chầm chậm cất tiếng, ra vẻ không hề biết gì. Tôi hiểu ýcủa La Lợi, nhưng tôi không biết tôi có thể làm được như thế không, tôi khôngbiết lúc nào tôi mới có thể triệt để quên được người kia. Hai ngày trước, tôivẫn chưa có cảm giác gì, mặc dù tôi đau đớn, nhưng giống như là một cơn mơ hơn,cho dù tôi và anh đi gặp nhau, nói những lời nói như thế, tôi luôn có cảm giáchốt hoảng. Mà bây giờ đây, khi tôi tỉnh dậy, đầu tôi vẫn nặng trình trịch,nhưng cũng đã tỉnh táo hơn trước nhiều rồi, tôi rõ ràng cảm thấy được cảm giáclưu luyến và không đành lòng với một người nào đó.

Tôingồi đó, nghĩ đến việc phải quên anh, tự nhiên lại có cảm giác khó thở.>

“Quênđược chứ, thời gian là liều thuốc tốt nhất, cái gì cũng có thể quên được.”

La Lợi nói,anh Hai ở bên cạnh gật đầu rất mạnh: “Cái loại cặn bã đó, em sẽ quên được ngayấy mà, sau này, ngày nào anh cũng đến chơi với em.”

Anh Hainói như thế, va rôi cũng đã làm như thế thât, từ sau ngày đó, mỗi ngày anh đềuđến tìm tôi, cho dù anh thật sự rất bận, cũng sẽ dành thời gian lượn qua chỗtôi một lát, hơn nữa mỗi lần đến đều mang cho tôi thức ăn ngon, sô-cô-la, khoaitây chiên, thạch rau câu, chỉ cần là những thứ ngày xưa tôi thích ăn, anh đềumang đến. Mà tôi cũng không từ chối, mẹ kiếp, chị đây đang thất tình, chẳng nhẽkhông cho tôi ăn nhiều hơn một chút? Nhưng mà không biết vì tâm trạng của tôikhông tốt hay là ăn không đúng kiểu cách, mặc dù tôi đã không ít lần ăn thứnày, nhưng thể trọng không quay trở về như lúc trước, tôi đứng trước gương nhìncái cằm nhọn của mình, ôi, cái nỗi buồn đó...

Tôibiết nói ra những lời này rất dễ bị đánh, nhưng thật sự là tôi cảm thấy rấtphiền, bởi vì điều đó có nghĩa rằng, thực sự tôi vẫn chưa quên được Lưu ThụyCăn. Có lẽ, tôi cũng chưa quên anh ấy thật, tôi cũng không có cách nào quênđược anh ấy, bởi vì anh ấy đã trở thành hội viên của chúng tôi.

Mẹ kiếpchứ mẹ kiếp chứ mẹ kiếp chứ mẹ kiếp chứ!

Cónhiều tiền ghê gớm thật đấy, có nhiều tiền dư giả kinh khủng thật đấy, có thểtrở thành hội viên VIP khủng khiếp thật đấy, mẹ kiếp, làm gì có kiểu dằn vặtngười ta như thế này cơ chứ.

Đúngthế đấy, Lưu Thụy Căn trở thành hội viên VIP của chúng tôi, cũng là khách VIPđầu tiên trong lịch sử từ trước đến nay của trung tâm môi giới hôn nhân Hữuduyên Thiên lý tương ngộ của chúng tôi, đến cả chị Vu còn cảm thấy kinh ngạc vìđiều này, bởi vì tấm thẻ VIP đó, mất những tám vạn tệ!

Támvạn!

Mẹkiếp, có thể đến Malaysia, Singapore, Thái Lan du lịch mười lần, có thể đi dulịch bốn lần ở năm nước châu Âu, có thể mua visa công vụ đến New Zealand, chỉcần không ăn cắp không ăn cướp, không bị ghi vào sổ đen, hai năm sau đã có thểlấy thẻ cư trú đưa cả gia đình di dân qua đó, thậm chí có thể mua trả góp mộtcăn nhà bình thường ở gần ngoô thành phố! Anh có tiền này, có thủ đoạn này, cầnkiểu con gái nào mà chẳng có, còn mua cái thẻ VIP nhảm nhí này làm gì cơ chứ!

DìVương và chị Vu còn ngồi trao đổi với nhau rất lâu về vấn đề này: “Cái cậu LưuThụy Căn này chắc không phải là một tên lừa đảo đâu nhỉ?”.

“Támvạn cơ đấy, cậu ta lừa bao nhiêu người mới đủ chứ? Tám mươi vạn? Những cô gái ởchỗ chúng ta đây, có mấy cô có điều kiện tương đương cơ chứ? Hơn nữa, cậu talàm ở Hợp Nhuận, cho nên rất dễ dò la tình hình, chúng ta hình như cũng có mộthội viên làm ở Hợp Nhuận phải không? Gọi người đó đến hỏi là rõ ngay mà. PhiêuPhiêu, Phiêu Phiêu, hội viên làm ở Hợp Nhuận đó tên gì ấy nhỉ? Cái người mà làmtài xế ấy.”

“... LýTrí.” Tôi rất muốn làm ra vẻ như không biết gì, nhưng mà việc này tôi có lưulại, chỉ Vu chị cần tìm tốn chút thời gian là có thể tìm thấy ngay.

“Đúngrồi, đúng là cái cậu Lý Trí ấy, em gọi điện hỏi xem sao.” Tôi gọi điện thoạiqua, Lý Trí nhiệt tình quá, làm tôi căn bản không có cơ hội mở miệng: “Em Hoàngà, anh đang định đi tìm em đây, thực ra đã định từ lâu rồi, anh vừa ở quê vào.Ái chà chà, em giấu giếm anh làm cho anh khổ sở hết sức, quen nhau lâu như vậyrồi mà không biết sếp Lưu là người yêu của em. Em nói coi, em giấu kĩ nhưthế... Ái chà chà, anh chẳng biết nói sao nữa. Thôi, khỏi nói gì nữa đi, anh vàTiểu Phương, lát nữa qua đó thăm em.”

Anh tanói xong, liền ngắt điện thoại, chị Vu thấy tôi gọi điện thoại xong, vội vànghỏi: “Thế nào, thế nào rồi?”.

“Anh tanói lát nữa qua đây.”

DìVương và chị Vu hoài nghi nhìn tôi, sắc mặt tôi không hề thay đổi.

Lý Trínói sẽ đến ngay, quả nhiên đến ngay sau đó, trên tay hai người còn xách theo cảđồ đạc, chị Vu và dì Vương mặc dù đều ở đó cả, nhưng họ vừa vào cửa đã quay quatôi chào hỏi trước, làm cả tràng như chúc Tết, chúc mừng này nọ. Tôi không nóigì, nhưng dì Vương và chị Vu đều là những cao thủ trong giao tiếp hàng ngày,người này một câu người kia một câu làm cả văn phòng cứ rộn ràng hết cả lên.

“TiểuLý này, chị tìm em là muốn hỏi thăm em một chuyện, công ty Hợp Nhuận của bọn emcó ai?”. Hàn huyên một lúc, chị Vu cất tiếng hỏi.

Lý Trínhìn tôi một cái, sau đó gật đầu thật mạnh: “Có chứ chị, chính là sếp tổng Lưucủa bọn em mà.”

“Sếptổng Lưu? Cậu ta còn là một sếp tổng?”.

“Saolại là không phải? Chị đừng thấy anh ấy trẻ, nhưng mà năng lực của anh ấy, tấtcả nhân viên từ trên xuống dưới ở Hợp Nhuận đều phục anh ta sát đất. Những cáikhác thì em khó nói lắm, trong ba sếp tổng, sếp tổng Lưu ít nhất cũng được xếpthứ hai đó!”.

Nhữngđiều này làm chị Vu ngạc nhiên đến chết khiếp: “Tiểu Lý này, chị nói là LưuThụy Căn ấy. ‘Thụy’ trong từ “tường thụy”, ‘Căn’ trong từ “thụ căn”. Ba mươituổi, cũng không phải là trẻ lắm.”

Lý Trícười phá lên: “Sếp Vu này, chị nói thế là không đúng lắm đâu nhé, sinh viên bamươi tuổi đúng là không trẻ lắm thật, nhưng sếp tổng ba mươi tuổi, mà còn làsếp tổng của Hợp Nhuận, trẻ quá chứ còn gì nữa! Chính là Lưu Thụy Căn đó đó,công ty của bọn em cũng chẳng bao giờ nghe có ai tên là Lưu Thụy Căn nữa cả.Nếu như em Hoàng còn không yên tâm, thì đến công ty bọn anh một chuyến, mộtmình anh nói dối được, chẳng nhẽ cả công ty đều nói dối được ư?”.

Chị Vuhiểu nhầm nên nói: “Để Tiểu Hoàng đi, có được không?”.

“Ngườikhác đi có thể là có chút phiền phức, em Hoàng mà đi thì có vấn đề gì đâu cơchứ, đến lúc đó à, đích thân sếp tổng Lưu đưa cô ấy đi, ai dám nói tiếng “khôngđược phép” nào?”.

Chị Vuvà dì Vương quay qua nhìn tôi một cái, nói: “Ý của Tiểu Lý làm người ta chẳnghiểu mô tê gì sất, tại sao chị lại có cảm giác là có sự hiểu lầm trong đâynhỉ?”.

“Hiểulầm ư? Không có! Một chút cũng không thể! Em Hoàng này, anh nói cho em nghe,sếp tổng Lưu của bọn anh là con rể rùa vàng đấy nhé, điều kiện cá nhân thì anhkhông cần nói làm gì, nhân phẩm cũng cực kỳ tốt, nói thế nào đi chăng nữa, anhvào làm ở công ty này lâu như vậy rồi, chưa bao giờ nghe anh ấy có tai tiếng gìcả, ngoài việc qua lại kết bạn với em ra, anh chưa bao giờ thấy anh ấy đi vớimột cô gái trẻ đẹp nào cả! Người như thế, em Hoàng còn không lo mà giữ cho chặtvào, để mai này trong tương lai anh còn được núp bóng quan với chứ.”

Cuốicùng, Lý Trí nói đùa một câu, ánh mắt của dì Vương và chị Vu đều dồn hết lênkhuôn mặt của tôi, tôi tiếp tục chường cái mặt bánh đúc ra, mẹ kiếp, cái khácthì chị không biết, chứ cái chiêu này, chị đã luyện từ hôi còn nhỏ rồi!

Lý Trívà Mã Phương để lại một đống quà rồi về, chị Vu nhìn tôi, tôi nhìn dì Vươngđứng bên cạnh đang hí ha hí hửng, chấp nhận số phận thôi, thở dài một cái rồinói: “Em và anh ta chia tay nhau rồi.”

Thật sựlà, không phải tôi nói khoác, trong tích tắc, tôi nhìn thấy khuôn mặt của chịVu và dì Vương giống hệt như bông hoa quỳnh, bung cánh nở rộ trong tích tắc,trong mắt của hai người ánh lên những tia sáng lấp lánh rất đặc biệt, giống nhưđột nhiên tôi biến thành một đống vàng vậy. Dì Vương kéo tay tôi: “Nào, từ từnói cho dì nghe coi, rốt cuộc là đã có chuyện gì?”.

“Chẳngcó chuyện gì cả ạ, chỉ là đã chia tay rồi thôi.”

“Áichà, chia tay thì cũng phải có nguyên nhân chứ, không lẽ bọn cháu vô duyên vôcớ chia tay nhau?”.

Chị Vucũng nói: “Tiểu Hoàng, việc chia tay thực ra cũng chẳng có gì to tát cả. Em xemanh ta như thế này, rõ ràng là còn tình cảm với em, nếu như không có chuyện gìtình cảm này chúng ta nên kinh doanh, hơn nữa phải kinh doanh cho tốt vào.”

“Đúngthế đúng thế, Tiểu Hoàng, nói câu này hơi thô thiển một chút, điều kiện này củaanh ta có đốt đuốc cũng khó mà tìm thấy, cháu làm việc ở đây cũng đã biết mấychàng trai đến đây như thế nào rồi đấy. Có người lương tháng năm sáu ngàn đã tựcảm thấy mình giỏi giang ghê gớm, có người bề ngoài xấu xí mà cứ cảm thấy mìnhđẹp trai ngất trời. Người giống như cậu ta vừa đẹp, vừa cao ráo, lại còn cótiền, thì đúng là bạch mã hoàng tử chứ còn gì nữa!”.

DìVương nói đến đây mặt mũi đỏ hết cả lên, giọng nói thì cao vút, cực kỳ giốngvới mấy bà mối trên ti vi, làm tôi bật cười lên khì khì.

“Cháucười cái gì mà cười, dì cũng chỉ muốn tốt cho cháu mà thôi!”. Dì Vương có chútbực bội, chị Vu cũng nói: “Tiểu Hoàng, những lời nói của dì Vương mặc dù hơithô thiển một chút, nhưng mà thật sự là như vậy đấy, chị nói một câu đáng lẽ ralà không nên nói, có thể hai ến được với nhau, nhưng mà em yêu cậu ấy một lầncũng chẳng có gì là xấu cả.”

Tôinhìn chị, chị Vu nói tiếp: “Tình yêu này có thể mở rộng tầm mắt của em ra đấy,mở rộng mối quan hệ bạn bè của em, có thể người yêu tiếp theo của em là mộttrong những người ở tầng lớp mà em thường xuyên tiếp xúc đấy.”