Kỷ Nguyên Xem Mắt

Chương 38



Tôi bênnày đã lấy điện thoại ra rồi, Lưu Thụy Căn ở bên kia nói: “Đừng, đừng sợ, anhnghĩ là anh uống nhiều trà quá.”

Tôibỗng nhớ ra câu chuyện của Lưu Thụy Căn từng kể, đó là lần đầu tiên chúng tôiđi uống trà, lúc đó chúng tôi đang ở trong giai đoạn dở dở ương ương, có nghĩalà, mặc dù đã xác định quan hệ rồi, nhưng mà lại chẳng hiểu gì, chẳng tiếp xúcvới nhau nhiều lắm, nhưng trong tim tôi, anh đã trở thành hình tượng một ngườiphát ra ánh hào quang lấp lánh lắm rồi. Hồi đó còn chưa đi sâu một chủ đề cụthể nào đó, sau một thoáng trầm ngâm và xấu hổ, Lưu Thụy Căn chỉ vào bình trànói: “Trà là một loại nước uống tốt, nhưng không được uống quá nhiều, nếu khôngsẽ mất mạng đấy.”

“Khôngphải chứ?”.

“Thậtđó. Anh nghe người ta nói như vậy, đã từng có hai bảo vệ của một xưởng trà, banđêm gác xưởng trà chẳng có việc gì làm nên ngồi đánh bài, ai thua phải uống mộtly trà. Hai người chơi thế cả đêm, khi về cả hai người đều thấy trong ngườikhông ổn, nhưng chẳng ai nghĩ ngợi gì nhiều. Thực ra lúc đó họ đã say rồi, saythật rồi, gọi là say trà.”

“Hơ,còn có việc say trà hả, trò này nghe có vẻ nho nhã nhỉ?”. Tôi cũng vui vì cónội dung và nói chuyện, vội vàng nói tiếp, “Vậy say rượu và say trà khác nhaunhiều lắm nhỉ?”.

“Cònphải xem tình hình, say trà đương nhiên là vẫn tỉnh táo, nhưng nếu xử lý khôngtốt, còn ghê hơn uống rượu nhiều. Lúc nãy anh nói mất mạng không hề nói quáđâu. Hai người bảo vệ đó, một người có vợ, sau khi về nhà, vợ thấy chồng mìnhcó gì đó không ổn, giết một con gà hầm canh, rồi bắt chồng uống nên chẳng cóviệc gì xảy ra. Còn người kia, trở về nhà gục luôn, không dậy nữa.”

Đó làlần đầu tiên tôi nghe nói uống nhiều trà có thể mất mạng, thật sự có chút gì đókhông tin lắm, Lưu Thụy Căn lại nói: “Bình thường chúng ta đều hay nói uống tràvào xót ruột, nói theo cách của người dân hay nói là, chất nhầy trong bao tử bịtrà rửa sạch hết, nên không t. Còn nếu như nói theo khoa học, uống nhiều trà sẽlàm cho các chất điện giải trong cơ thể không giữ được cân bằng, làm cho mộtvài chất trong cơ thể cũng mất cân bằng theo.”

Tôinghe anh nói có đầu có đuôi như thế, nên tin luôn: “Thế uống bao nhiêu mới gọilà uống nhiều nhỉ?”.

“Yêntâm đi, một bình nhỏ này của chúng ta, uống thế nào cũng không say được.”

Lúc nàyđây, tôi vừa nghe anh nói uống nhiều trà quá, nên lập tức hiểu ra ngay vấn đề,vội vàng nhảy đến kiểm tra tủ lạnh, nhưng thời gian gần đây tôi hay đi với LaLợi, Lưu Thụy Căn cũng bận, tôi cũng chỉ nhét vào tủ lạnh toàn thứ đơn giản nhưtrứng gà, bắp cải, không hợp để dùng cho bây giờ lắm. Có một thứ duy nhất cóthể dùng tạm, chính là xúc xích để trong ngăn đá tủ lạnh. Đó là quà Tết mà chịVu đã phát cho tôi, tôi vội lấy ra hai cái, bật lửa to lên cho vào nồi hấp, sauđó liền vớt lấy nước mỡ do xúc xích chảy ra đó, đổ vào miệng Lưu Thụy Căn, sauđó cắt xúc xích ra thành từng khúc nhỏ, đút cho anh ăn.

LưuThụy Căn ăn được một cái, sau đó không muốn ăn nữa: “Phiêu Phiêu, anh đỡ nhiềurồi.”

“Thậtkhông?”.

“Thậtmà.” Tôi nhìn sắc mặt anh, quả nhiên hồng hào hơn lúc nãy một chút, nhưng vẫncó chút gì đó không yên tâm: “Ăn thêm một chút nữa đi.”

“PhiêuPhiêu, thật sự rất ngấy.”

Anh nóivới vẻ tủi thân, tôi nổi điên lên: “Anh còn dám nói ngấy hả, có phải là anhkhông biết đâu, trà không được uống quá nhiều mà! Uống vào nhỡ xảy ra chuyện gìthì làm sao?”.

“Anh...”

“Anhcái gì mà anh? Người ta có vợ làm gà nấu canh cho mà ăn, còn anh thì sao? Nếunhư hôm nay em không đến, có phải là anh đã thiệt mạng ở đây rồi không? Cảmthấy người không khỏe, còn không biết đường mà đến bệnh viện hả? Anh ba mươituổi rồi đấy, anh nghĩ anh mới mười ba tuổi hả? Cho dù là đứa trẻ mười ba tuổicũng đã biết đau thì đến bệnh viện, cho dù là đứa bé ba tuổi khi đau cũng biếtkêu mẹ. Anh thì được lắm, cảm thấy không ổn còn về nhà, trong nhà không có ai,anh chết mà cũng không biết tại sao mình lại chết nữa!”.

Tôicàng nói càng tức, còn cảm thấy sợ hãi nữa. Nếu như hôm nay tôi không tìm anhhỏi cho rõ ràng, nếu không, e là tôi đã nhờ La Lợi chở về nhà rồi. Mặc dù tôiquen nói chuyện qua điện thoại với anh, nhưng biết anh có việc, buổi tối cũngsẽ gửi tin nhắn cho anh.

Nếu nhưkhông gặp, bây giờ tôi không ở nơi này, thế thì, có lúc nào đến sáng mai tôi sẽnhận được tin xấu không? Nghĩ đến đây, tôi rùng mình một cái, Lưu Thụy Căn vộivàng ôm lấy tôi: “Phiêu Phiêu, anh sai rồi, anh sai rồi, lần sau anh sẽ khôngdám như thế nữa.”

Anh ômtôi chặt hơn, tôi không còn rùng mình nữa, ngẩn ngơ trong chốc lát: “Buông emra.”

“PhiêuPhiêu...”

“Tronglòng em đang rất rối rắm, hôm nay em đến đây là có chuyện muốn hỏi anh, nhưngmà bây giờ em... Em cũng không hỏi nữa đâu, anh buông em ra, em đi rửa mặt.”

“Em sẽkhông đi chứ?”.

“Em đirồi, nhỡ khi anh có việc gì thì sao?”.

Anhbuông tay ra, tôi đứng dậy, anh lại gọi theo tôi ở phía sau: “Phiêu Phiêu.”

Tôiquay đầu lại.

“Anhbiết em muốn hỏi cái gì, Phiêu Phiêu, thực ra anh luôn muốn nói cho em biết,anh làm việc ở Hợp Nhuận.”

“Cáicông ty đầu tư đó ư?”.

“Ừ.Việc đó... Ngày xưa anh có nói rồi, nhưng em không để ý, sau này anh phát hiệnra điều này, cho nên không nhắc lại nữa.” Nói đến đây anh cảm thấy ngại ngùng,“Khi mới bắt đầu, anh cứ thấy việc này cứ giống như khoe khoang thế nào ấy,không hay lắm, sau đó nữa, sau đó... muốn thử xem thế nào.”

“Thửcái gì.”

“Thửem.” Anh buột miệng nói, ngay sau đó anh cắn răng, “Nói thật, Phiêu Phiêu, vếtthương lòng lần trước... quá sâu, cho nên anh luôn cảnh giác một chút với phụnữ. Ngày đầu tiên quen em, anh đã nói với em như thế, bởi vì em an toàn. Nhưngsau đó thì không phải như thế nữa, anh thật sự đã thích em mất rồi.”

Nói đếnđây, anh ngừng một lúc, tôi nghiêm mặt không nhìn anh.

“Khi đãthích rồi, những việc trước đây không để ý bỗng nhiên phải để ý. Anh rất sợ emsẽ thay đổi như cô ấy...”

“Là thếnào?”.

“...Tham vàng bỏ ngãi...”

“Chonên anh muốn thử xem em có thể sống cực sống khổ với anh được không chứ gì?”.

Anh gậtgật đầu, tôi ngẩng đầu nhìn trần nhà, ở trong góc tường, phía bên trên, còn cómột vệt màu đen. Thực ra tôi không phải là người cuồng sạch sẽ, mặc dù cũnggiống như đa số các bạn gái khác, cũng có hơi hướng yêu thích sự sạch sẽ, nhưngcũng không đến mức chịu không nổi một vết bẩn nào cả. Cho nên, cái vệt màu đenấy, khi tôi phát hiện ra không còn sức để xử lý, đã giao nó lại cho Lưu ThụyCăn, mà Lưu Thụy Căn lại có đủ kiểu để đùn đẩy công việc này: “Ôi dào, đừng cónhìn vào đó là được. Được rồi được rồi được rồi, ngày mai anh làm.”

Đến tậnbây giờ cái vệt đen vẫn còn ở đó, mà tôi cũng đã quen rồi. Bây giờ nhìn thấynó, đột nhiên tôi có một kiểu cảm giác rất hoang đường. Lưu Thụy Căn đang thămdò tôi, tất cả những thứ này, đều là giả dối ư?

“Cáichỗ đó...” Lưu Thụy Căn nhìn theo ánh mắt của tôi, “Phiêu Phiêu, anh thề ngàymai, không, bây giờ anh sẽ đi xử lý!”.

Nói rồianh đứng dậy, bởi vì đứng dậy quá nhanh, suýt nữa thì té ngã, tôi nói: “Thực raanh có rất nhiều tiền?”.

“Hả?”.

“Rốtcuộc là anh có bao nhiêu tiền?”.

“Anhkhông có bao nhiêu cả.” Nói xong, anh lại lập tức nói tiếp, “Thật đó, anh khônglừa em chuyện tiền lương của anh, chỉ là anh còn có chút cổ phần, hơn nữa emcũng biết rồi đấy, tương lai phát triển của Hợp Nhuận là rất lớn, mặc dù anhlàm bên mảng kĩ thuật, nhưng tương lai chắc chắn là ngày một tốt hơn.”

“Anhkhông có tiền?”.

“Cũngkhông phải là hoàn toàn không có, còn có một chút tiền tiết kiệm...”

“Thếrốt cuộc anh muốn thăm dò em cái gì?”. Tôi có chút bực mình, nói: “Nếu như anhgiả nghèo, thế thì anh giả nghèo từ lúc nào hả? Có phải bắt đầu khi quen emkhông? Giả vờ rằng mình ở tại nơi này? Nhưng mà nếu như anh không nghèo, tạisao anh lại ở nơi này? Nếu như không phải anh giả vờ, anh lo lắng cái gì? Anhthăm dò cái gì hả?”.

“PhiêuPhiêu, Phiêu Phiêu.” Anh bước qua ôm lấy tôi, “Ngoan nào, ngoan nào, nghe anhnói đã. Anh không phải là người có tiền gì cho lắm, nhưng mà anh là nhân viên ởHợp Nhuận, điều này có thể cộng thêm điểm cho anh, giống như viên chức vậy.Nhưng xét trên một vài phương diện nào đó, nhân viên của Hợp Nhuận và viên chứcgiống nhau lắm, trước đây còn nói là thua việc được phân nhà cửa, nhưng anhbiết là bây giờ công ty đã bắt tay vào việc mua đất đai rồi...”

Anh nóitừng tí từng tí một, tôi cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Cũng có nghĩa là tôiđọc tiểu thuyết lãng mạn, xem phim truyền hình về những anh chàng giàu có nhiềuquá, vừa nghe những lời anh nói tôi đã suy nghĩ theo hướng đó, thực ra anh cósai gì đâu, anh là nhân viên của Hợp Nhuận, rất giỏi giang, cũng chỉ là mộtnhân viên binh thương về máy tính.

Còn sựlo lắng của anh cũng rất thực tế. Tôi làm nghề này, biết rằng mỗi lần nghe thấyngười ta nói là viên chức, cho dù những mặt khác người ta vô cùng bình thường,cũng sẽ cảm thấy người ta ưu tú. Mà Hợp Nhuận, từ một phương diện nào đó, cũnggiống như viên chức vậy.

Bìnhthường mà nói, khi biết người đó là viên chức nhà nước, đều không có yêu cầu gìnhiều về lương bổng của người ta, điểm tốt nhất của viên chức nhà nước là ổnđịnh và phúc lợi, hơn nữa thời gian công tác càng dài, các kiểu đãi ngộ càngtốt, cho nên dù mới bắt đầu có thể nghèo một chút, những cũng có thể kiên trìmà ôm mộng tưởng về một tương lai tươi sáng. Hợp Nhuận ở chỗ chúng tôi đây cơ bảncũng giống như thế - nếu không một người tài xế như Lý Trí đã không hí ha hihửng như thế rồi. Nghĩ đến Lý Trí, tôi bất giác nghĩ đến hộp bánh kia, sau đócó suy nghĩ muốn chửi mình một trận, bạn nghĩ xem sự việc rõ ràng đến mức ấy,tại sao tôi lại không nghĩ ra cơ chứ?

Nghĩ xaxôi quá, nói tóm lại là, bạn Lưu Thụy Căn không an toàn cực độ, cho nên sau khiphát hiện ra tôi không biết anh làm ở đâu, liền bắt đầu có ý đồ giấu giếm, vídụ như lần trước không cho tôi ra sân bay đón! >

Nghĩđến đây, trong lòng tôi thực ra là đã thoải mái hơn nhiều, chỉ cần Lưu Thụy Cănthật sự không phải là người có tiền là được rồi. Tôi nói như thế này sẽ cóngười cảm thấy giả tạo, còn có người nói điêu nữa cơ.

Tôi yêutiền, điều này từ trước đến nay tôi chưa hề phủ nhận, tôi cũng không muốn sốngmột cuộc sống cực khổ. Tôi muốn đi đâu cũng có xe hơi đưa rước, trong nhà cóđiều hòa trung tâm suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Nhưng mà tôi thật sự sợ LưuThụy Căn quá có tiền, trước mặt anh, bây giờ tôi vẫn còn có chút tự ti, nếu nhưanh cực kỳ có tiền, tôi phải làm sao đây?

Hơn nữanếu như anh thật sự rất có tiền, thế thì cần bạn gái kiểu gì mà chẳng có? Vớitôi, đó cũng chỉ là những tình tiết chỉ có trong tiểu thuyết lãng mạn mà thôi -ăn thịt ăn cá nhiều quá, đổi qua ăn rau ăn cháo chơi cho vui. Mà anh lại khôngnhư thế, anh chỉ có một chỗ làm tốt, vấn đề tiền lương anh cũng không lừa tôi.

“Thếtại sao hôm nay anh lại xuất hiện ở đó?”.

“Ở đó?Ồ, là do anh Lý yêu cầu, anh ta muốn ăn thanh đạm một chút. Ồ, đúng rồi, em quenvới anh Lý, công ty của anh ấy có mấy hạng mục hợp tác với công ty anh, anh làngười hỗ trợ về kĩ thuật. Chết rồi, anh phải gọi điện thoại cho anh Lý, hôm nayanh ấy cũng uống rất nhiều trà, đừng nói là cũng có chuyện gì chứ.”

Nóirồi, anh lấy điện thoại ra gọi luôn, nhưng mà bên kia đã tắt máy, anh nhíu mày:“Chắc là không có chuyện gì chứ...”

“Anh cóbiết anh ấy ở đâu không?”.

“Khôngrõ nữa. Chắc là không sao chứ nhỉ, anh Lý mập hơn anh nhiều, mỡ trong ngườichắc cũng nhiều hơn...”

Tôi suynghĩ một lúc rồi lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của Tiểu Ngưu, bởi vìviệc của họ trên cơ bản là xác định quan hệ xong xuôi rồi, chị Vu đưa số điệnthoại của Tiểu Ngưu cho tôi, để tôi có thể nắm bắt được tình hình, tôi cũng đãnói chuyện qua điện thoại với Tiểu Ngưu hai lần rồi, bây giờ vẫn còn lưu lạitrong máy, khi tôi nhấn số gọi điện thoại, tay tôi hơi run run, không phải tôilo cho Lý Vĩ Trạch, mà là tôi bỗng nhiên nghĩ ra, thực ra đây là một cơ hội đểkiểm tra xem những lời nói ban nãy của Lưu Thụy Căn có phải là thật hay không,vào lúc này đây, anh căn bản không hề có cơ hội để thông đồng với người