Kỷ Nguyên Xem Mắt

Chương 32



Làm thếnào để hình dung chàng trai này nhỉ?

Đẹptrai? Vô cùng đẹp trai?

Khôngphải, mặc dù mắt của anh ta rất đẹp, ngũ quan cũng cơ bản là chẳng có khiếmkhuyết gì cả, nhưng mà cũng chỉ có thể nói là cũng được. Nhưng khi anh ta chậmrãi bước qua đây, cứ thế tự nhiên bộc lộ ra một phong cách riêng, một kiểu khíphách lớn mạnh hơn Lý Vĩ Trạch nhiều, “Đây chắc là bạn trai của La Lợi.”

Mặc dùchưa có bất kỳ sự giới thiệu nào, nhưng mà tôi đã biết là như thế. Quả nhiên,anh ta đi thẳng đến trước bàn của chúng tôi, gật đầu cười cười với La Lợi, sauđó nhìn qua chúng tôi: “Ngại quá, tôi đến trễ.”

Một bộvest màu xanh đen, áo sơ mi màu trắng, phối hợp với chiếc váy hoa nhỏ li ti củaLa Lợi đang mặc bây giờ đây, thực sự giống như đang diễn một vở kịch về thầntượng. Mẹ kiếp, nó lại còn đóng vai con nhà giàu thật nữa chứ!

Anh Haihiển nhiên cũng không thể nào ngờ được vai diễn này, hơi do dự một chút, La Lợiở bên kia đã giới thiệu: “Đây là Joseph. Joseph, đây là Hoàng Phiêu Phiêu, đâylà anh Hai.”

Josephgiơ tay ra: “Thường xuyên nghe Lợi Lợi giới thiệu về hai bạn, tôi cũng luônmuốn gặp mặt các bạn một chút, đều tại tôi cả, bận quá, mãi cho đến ngày hômnay mới có cơ hội. Đã chọn món chưa? Đừng khách sáo làm gì cả nhé.”

Tôi bắttay với anh: “Không khách sáo, em đã chọn tất tần tật các món có trên thựcđơnát nữa Joseph tiên sinh có thể chọn món mình chưa từng ăn để ăn thử xem saonhé.”

Khóemôi của La Lợi và anh Hai giật giật, Joseph sững sờ, cười ha hả: “Phiêu Phiêu,em thật biết đùa.”

“Khôngđùa đâu ạ, lát nữa anh nhìn hóa đơn là biết ngay.”

Josephhiển nhiên bị sự vô sỉ của tôi làm cho ngơ ngác, La Lợi nói: “Đúng thế đấy.”

Josephngước mắt lên, giơ ngón tay cái ra với tôi: “Phiêu Phiêu, em đã làm một việc màtôi luôn muốn làm, được, lát nữa tôi sẽ chọn món nào chưa từng ăn để ăn thử.”

Mặc dùtrước khi gặp người này, tôi đã cảnh giác với anh ta, mặc dù rất chán ghét việcanh ta vừa đến đã gọi tôi Phiêu Phiêu như đã quen biết từ lâu, mặc dù tôi khôngvui bởi vì rõ ràng người Trung Quốc đang ở trên đất nước Trung Quốc lại tự đigiới thiệu một cái tên tiếng Anh, nhưng tôi không thể nào không thừa nhận rằngcái phong độ của anh Joseph này, mẹ kiếp chứ lại có thể làm cho phụ nữ thíchđến như vậy! Mấy kiểu chiêu trò này, đối nhân xử thế lanh lẹ kiểu này, tôi vàanh Hai cộng lại cũng không phải là đối thủ của anh ta.

Quảnhiên, sự việc tiếp theo xảy ra chính xác là như thế. Mặc dù anh Hai đã giở rađủ chiêu trò, thăm dò nhiều thứ, nhưng Joseph vẫn đề phòng và không tiết lộ bấtkì điều gì, đã không lộ ra điều gì, ngược lại còn hỏi tường tận về gia đình củaanh Hai. Anh ta cũng định hỏi tôi, nhưng mà tôi cứ giơ cái mặt bánh đúc của tôira, ậm ậm ừ ừ cho qua chuyện, anh ta hỏi hai ba lần rồi thôi.

Nóichuyện khoảng hai ba chục phút, bánh ngọt, cà phê, trà cứ ra liên tục, xếp đầymột bàn, Joseph nhìn đồng hồ, dựa theo kinh nghiệm mai mối nhiều năm của tôi,đây là phản ứng về việc anh ta muốn rời khỏi nơi đây, tôi đặt dao nĩa xuống:“Joseph tiên sinh, tôi có thể hỏi anh một câu không?”.

La Lợinhíu mày, Joseph nói: “Đừng gọi kiểu khách sáo như thế, trực tiếp gọi tên tôilà được rồi. Phiêu Phiêu, em nghĩ cái gì, cứ việc hỏi đi.”

“Anhđịnh lúc nào mới kết hôn với La Lợi?”.

“PhiêuPhiêu!”.

Đôilông mày của La Lợi nhíu lại càng chặt hơn, còn đá tôi một c dưới bàn, tôi làmra vẻ chẳng có cảm giác gì, tiếp tục giơ mặt bánh đúc ra hỏi: “Sao thế? Khôngcó sự chuẩn bị này à? Chủ tịch nước đã nói rồi, tình yêu không lấy hôn nhân làmmục đích, đều là những người muốn giở trò lưu manh.”

AnhHai hình như không chịu nổi nữa ngoẹo đầu qua, Joseph muốn nói gì đó, tôi đã đitrước một bước: “Anh muốn giở trò lưu manh hả?”.

La Lợicó chút chịu không nổi: “Phiêu Phiêu, mày đừng có như thế được không hả?”.

“Saothế? La Lợi, mày muốn tìm một tình yêu chân chính, tình yêu chân chính khôngphải cứ yêu như thế rồi xong. Tình yêu là gì? Tình yêu là muốn chiếm hữu, nếunhư mày yêu anh ta thật thì phải làm cho anh ta hạnh phúc, nhưng nếu như mày cóthể cho anh ta hạnh phúc, tại sao lại phải đi nhường cho người khác? Nếu nhưhai người có thể sống với nhau đến đầu bạc răng long, tại sao chỉ đi lướt quanhau rồi thôi? La Lợi, tao rất thô thiển, tao không hiểu lắm tình yêu của mày,tao cũng không biết thế nào là một tình yêu thuần túy, càng không thể nào cảmnhận được cảm giác chỉ cần anh ấy sống tốt, cho dù cuối cùng anh ở bên ngườikhác cũng chẳng sao đó là cảm giác gì! Tao chỉ biết mày yêu anh ấy, thì phảilấy anh ấy, muốn mày và anh ấy sống đến đầu bạc răng long, muốn cùng anh đồngcam cộng khổ, muốn anh ấy quan tâm, yêu thương một mình mày, chẳng lẽ khôngphải thế hay sao?”.

La Lợitrừng mắt nhìn tôi, khóe mắt đỏ lên, sau đó bỗng nhiên đứng dậy bỏ chạy rangoài. Joseph vội vàng đứng dậy theo, định nói gì đó, tôi đã nói trước: “La Lợiđã bị mụ mẫm đầu óc vì tình yêu, cô ấy thích anh thật, xin anh hãy có lương trimột chút.”

Josephvứt bỏ phong thái lúc nãy, bực bội nói: “Tôi không biết em đang nói gì, tôi chỉbiết em chẳng nể mặt cô ấy chút nào, em có thật là bạn của cô ấy không?”

“Chínhbởi vì là bạn của cô ấy, nên tôi mới có thể không nể mặt cô ấy.”

Josephcười lạnh lùng, không nói gì nữa, quay người đi luôn, tôi bĩu môi, mắt lại nhìntheo bóng lưng anh ta, anh Hai thở dài ngay bên cạnh tôi: “Lúc nãy em cực đoanquá.”

“Nếukhông thì phải làm sao, cứ nói kiểu như anh tiếp à, nếu thế thì chắc nói cảchuyện anh tám tuổi vẫn còn đái dầm ra giường luôn hả?”.

Anh Haivội vàng lấy tay bịt miệng tôi, nhìn ngang nhìn dc, thì thào: “Em hứa là khôngbao giờ nhắc chuyện này nữa mà!”.

Tôi kéotay anh ra: “Được rồi, không ai đưa chuyện của anh Hai hơn mười năm về trước rađể cười anh nữa đâu.”

“Ngườikhác thì không nhưng em thì có... Ôi chao, Phiêu Phiêu, em nói đi, tại sao tựnhiên em lại nói những câu đó, không phải chúng ta đã nói hôm nay chỉ thăm dòtình hình thôi sao?”.

“Đúng,đến bây giờ chúng ta vẫn chưa làm rõ xem tên này rốt cuộc là thần thánh phươngnào đây này, nhưng dựa vào việc anh ta ậm ừ lúc nãy, có thể xác định được anhta đã có vợ hay chưa?”. Mặc dù lúc nãy chưa nói rõ ra, nhưng mỗi khi anh Haihỏi về gia đình, hỏi về tương lai, Joseph đều cố ý lờ đi. Đương nhiên, nếu nhưchỉ có điểm này vẫn chưa thể nào xác định được, tay này đúng là cao thủ tronggiao tiếp, nói chuyện cứ lấp lửng, nhưng mà chúng tôi và La Lợi thực sự quáquen nhau rồi, quen đến nỗi chỉ cần nhìn thái độ của cô ấy, đã có thể nhận rasự khác biệt trong đó.

Nhữngsự khác lạ này, kết hợp với những lời nói của Joseph, và cả thái độ của La Lợitrong thời gian trước, đã đủ để chúng tôi đưa ra một phương án mà chúng tôi đềukhông thích - Joseph, tám mươi phần trăm là một người đàn ông đã có vợ, cứ cholà không phải như thế, giữa anh ta và La Lợi, hình như đang có một tình yêukhông có tương lai.

Chỉ yêuthôi có gì sai không? Không, nhưng nếu như làm người thứ ba, thế thì có chuyệnrồi đấy. Hơn nữa, La Lợi là bạn của chúng tôi, từ một góc độ nào đó, chúng tôiđều không hy vọng cô ấy bị tổn thương.

“Em nóinhư thế, không biết La Lợi sẽ phản ứng như thế nào nữa đây.”

“Kệ mấycái phản ứng của nó.”

“PhiêuPhiêu...”

“Anhđừng có nói nữa được không!”. Tâm trạng tôi rối bời, mặc dù trước khi đến đâyđã chuẩn bị kĩ lắm rồi, nhưng mà thật sự là tôi không hy vọng kết quả sẽ nhưthế này, nhưng mà La Lợi thay đổi đến nỗi làm tôi không thể nào chấp nhận được.Tôi và La Lợi quen nhau gần tám năm, chúng tôi cùng tốt nghiệp một trường, cùngdắt tay nhau vào xã hội làm việc. Ngày xưa khi công việc của tôi không ổn định,đã không ít lần đến nhà nó ăn uống, khi tôi đi phỏng vấn, đã không ít lần nhờnó trang điểm, tư vấn cách ăn>

Chúngtôi cùng trêu ghẹo anh Hai, cùng nhau đi ăn bánh kem, cùng nhau bàn luận về cơbắp của đàn ông, cùng nhau đi từ thời con gái qua thời thiếu nữ... Tôi và anhHai không có gì phải kiêng kị, tôi và nó, còn hơn như thế nữa, có người nóitình bạn giữa phụ nữ không chắc chắn, nhưng mà tôi và nó thật sự như chị vớiem.

Đúngthế, thời gian này chúng tôi không liên hệ gì nhiều, đúng thế, thậm chí một hainăm gần đây, chúng tôi không dính lấy nhau như trước đây nữa.

Nhưngmà điều này không hề làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng tôi, tình cảm cóđược từ thời xưa của chúng tôi tuyệt đối vượt qua được thử thách của thời gian.Nhưng mà, không chịu được thử thách của tình yêu?

Tôi lạikhông lo vì việc này tuyệt giao với La Lợi, nhưng mà, thật sự tôi không muốngây gổ với nó đến mức như vậy.

“Lúcnãy, đúng là em hơi xúc động.” Tôi nghĩ là như thế, đúng lúc đó lại nghe thấymột tiếng kêu ai oán của anh Hai.

“Đượcrồi được rồi, em sai rồi, lần sau sẽ không như thế nữa, đợi mấy ngày sau tâmtrạng của La Lợi ổn định lại, em sẽ tìm La Lợi nói chuyện cho rõ ràng, xem thửrốt cuộc là chuyện gì.”

“Khôngphải đâu, Phiêu Phiêu...”

“Cònphải làm sao nữa?”.

Mặt màyanh Hai khổ sở: “Trước khi nói những điều này, tại sao nghĩ không ra để Josephtính tiền xong cái đã?”.

......

.........

............

Mẹ kiếpchứ chứ chứ chứ chứ chứ!

Ngườingoài hành tinh xâm nhập vào rồi, trái đất bị hủy diệt rồi, dải Ngân Hà biếnmất, trong giây phút đó, trong lòng tôi sục sôi, đó không phải là ngày tận thếcủa thế giới là ngày tận thế của vũ trụ! Trong giây phút đó, tôi không biết bềngoài tôi trông như thế nào, nhưng mà tôi rõ ràng biết được rằng, trong lòngtôi đã bị đâm thủng hàng tr lỗ rồi.

Vào lúcnày đây, tôi cuối cùng cũng đã biết được rằng, thế gian này việc gì bi ai nhất,không phải việc bạn nghe bạn trai mình vẫn đang trả nợ cho người yêu cũ, khôngphải việc cuộc đời bạn không có điểm dừng, không phải việc bình thường nhỏ bé,mà là việc bạn đã chọn cả bàn thức ăn ở Tử Kinh, mà người phải đứng ra trảtiền, mẹ kiếp, bỏ chạy rồi!!

Chiềuhôm nay, tôi thật sự sống trong đau khổ, suýt nữa thì bị nổ tan ra thành bã, sởdĩ có thể đủ tay đủ chân sống sót trên cõi đời này, trước hết phải cảm ơn đầubếp ở Tử Kinh không nhanh tay nhanh chân, chưa kịp làm hết những món trên thựcđơn, tiếp đó phải cảm ơn anh Hai giao lưu rộng rãi, có quen biết với một ngườitrưởng nhóm ở Tử Kinh, thứ ba phải cảm ơn anh Hai có thói quen mang kè kè thẻngân hàng ở trong người, nếu không, mẹ kiếp, tôi phải nhờ Lưu Thụy Căn đến giúpđỡ, nếu không tôi sẽ bị giữ lại ở Tử Kinh rửa chén bát rồi.

Nhưngcho dù người trưởng nhóm đó đã giúp tôi hủy những món trong thực đơn chưa kịplàm kia, cho dù anh Hai đã giúp tôi quẹt thẻ trả tiền cho những đồ ăn mà tôi đãchọn, nhìn một đống bánh ngọt, trà, cà phê, nước trái cây ở trên bàn, tôi khóckhông ra nước mắt.

“Ăn đi,ăn được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.” Anh Hai khích lệ tôi.

“Ănkhông hết cũng phải mang về.” Tôi nghiến răng nghiến lợi.

“Emkhông giảm béo nữa à?”.

“Sáungàn tệ đó, bà già đây có béo đến chết cũng phải ăn cho sạch sẽ mới thôi!”.

Nướcmắt tôi tuôn trào, mẹ kiếp, một miếng bánh kem phô mai, bên ngoài đắt nhất cũngchỉ bán bốn mươi đồng, tại sao ở đây lại bán đến những chín mươi tám đồng hả hảhả hả hả hả hả?

“...Sáu ngàn tệ này cứ để anh trả cho.”

“Đừngđùa nữa.”

“Thậtđó, Phiêu Phiêu, sáu ngàn này...”

“Em nóirồi, anh đừng đùa nữa.” Tôi ngẩng mặt lên từ đống bánh kem đó, nghiêm túc nhìnanh, “Mấy thứ này do em chọn, em chọc tức cho La Lợi bỏ đi, cho nên trả. Đượcrồi, việc này chỉ bàn đến đây thôi, chị lấy máu mời mọi người, hôm nay anh phảicố hết sức mà ăn cho em.”

Tôi nóivới khí thế ngất trời, nhưng mà thật sự muốn phun ra máu. Khoảng thời gian nàytôi tiết kiệm ăn uống, tiết kiệm chi tiêu, tính toán từng li từng tí một, khôngngờ một lần lại phải chi ra nhiều đến ngần này, quả nhiên, cái sự xúc độngđường đột này, mẹ kiếp, như một con quỷ ấy! Đêm hội giao thừa mùa xuân vẫn phảixem chứ!