Kỷ Nguyên Xem Mắt

Chương 17



Trênthế giới này, cái việc làm vô nhân đạo nhất chính là giảm béo, cái việc còn vônhân đạo hơn cái việc giảm béo nữa, đó chính là phải giảm béo khi đang làmviệc!

Thử suynghĩ xem, khi tôi đói đến nỗi hoa mắt chóng mặt, dạ dày tiết ra vị chua chua,vẫn còn phải ngồi nghe lịch sử tình trường ly hôn của mấy anh chị kia, lại cònghi chép lại sở thích, yêu cầu, sự hy vọng, quá đáng hơn nữa là... mẹ kiếp!Bình thường cũng chưa nghe bọn họ nói về tài nghệ của mình, tại sao trong lúcbà đây đang giảm béo, mấy người không nói về việc đã từng làm đầu bếp, thì cũngnói là có thể nấu được một nồi canh rất ngon. Việc quá đáng hơn nữa là, trướcđây đến chỉ mang theo một quả thơm, tại sao bây giờ lại mang theo chút bánhngọt và trái cây thế kia? Tại sao lại đau khổ đến thế chứ?

Tại saolại đau khổ đến thế chứ? Tại sao lại đau khổ đến thế chứ? Tại sao lại đau khổđến thế chứ!?

Ăn, haylà không ăn, luôn luôn là cả một vấn đề đối với tôi, tôi thật lòng muốn giảmbéo, tôi thật lòng muốn kiên trì, nhưng mà mẹ kiếp chứ, có thể đừng dụ dỗ tôinhư thế này nữa được không, tôi không phải Lưu Hồ Lan[1], tôi chốngđỡ không nổi đâu.

[1] Lưu Hồ Lan: Đảng viên dự bị của Đảng Cộng sản Trung Quốctrong thời kỳ nội chiến, bị tử hình vì tội ám sát trưởng thôn Thạch Bội Hoàicủa thôn Vân Châu Tây, huyện Văn Thủy, Tỉnh Sơn Tây, sau khi mất, bà được ĐảngCộng sản Trung Quốc truy nhận là Đảng viên.

Mộtngày, mới chỉ một ngày thôi, tôi cảm thấy tôi đã như bông hoa cúc điêu tàntrong cơn gió lạnh kia rồi. Tôi bị tàn phá, đến việc nhận được điện thoại củaLưu Thụy Căn, tôi cũng chẳng hưng phấn như bình thường nữa.

“Nghegiọng em hình như là hơi mệt mỏi thì phải, không sao chứ?”.

Trongsự nghi hoặc đó mang theo sự quan tâm thiết tha, ngay lập tức, tôi rùng mìnhmột cái giống như vừa được uống bò húc, lập tức nói: “Không có không có, khôngcó chuyện gì cả, chỉ là hôm nay việc hơi nhiều, cho nên thấy hơi mệt một chút,chẳng sao đâu.”

“Việcnhiều hả? Vậy chắc phải đi ra ngoài an ủi em một chút thôi.”

“An ủinhư thế nào?”.

“Mời emđi ăn bánh bao>

... Lúcnày đây, tôi trào nước mắt.

Cảm ơnCCTV[2], cảm ơn MTV, cảm ơn ông mặt trời, cảm ơn Marx, cảm ơn giáoviên hướng dẫn tinh thần của chúng con, cảm ơn các vị đại biểu, các kiểu tưtưởng, có điều người đáng được phải cảm ơn hơn chính là người sáng lập ra bánhbao La Phúc Ký, ông ta thật là vĩ đại khi yêu cầu con cháu đời sau của ông chỉđược mở một tiệm bánh mà thôi! Đây thật đúng là một yêu cầu quang minh biếtbao, tiên tiến biết bao, nhân đạo biết bao, hy sinh mình vì người khác biếtbao! Bởi vì cái yêu cầu này, tôi đứng đó xếp hàng dài dằng dặc, cuối cùng tôivẫn không bước vào được cổng chính của La Phúc Ký, mặc dù tôi đã bị cái mùithơm đó nhử cho hoa hết cả mắt mũi, suýt nữa thì không kiềm chế được nhảy lêncắn cho trên mặt Lưu Thụy Căn một cái, nhưng cuối cùng, vẫn tự khống chế sự xúcđộng này của mình bằng cách học theo sự tự khống chế vốn cho là niềm kiêu hãnhcủa các nam chính trong các tiểu thuyết lãng mạn.

[2] CCTV: một kênh truyền hình của Trung Quốc.

LưuThụy Căn cảm thấy tiếc hùi hụi vì tôi không ăn được bánh bao La Phúc Ký, liêntục nói xin lỗi, mặc dù tôi một mực nói không sao, nhưng anh vẫn nói: “Đáng lẽanh phải đi xếp hàng sớm hơn, nếu không, ngày mai anh ra sớm hơn một chút, emcòn muốn đến không?”.

Tôi rấtmuốn đến, nhưng thật sự tôi chẳng muốn phải đối diện với khảo nghiệm như thếnày nữa. Mẹ kiếp! Chị đây gặp phải La Phúc Ký, cũng giống như nam chính gặpđược nữ chính, cái sự tự khống chế vốn được xem là niềm tự hào cũng sẽ nổ tungra mà thôi. Đến lúc đó chị đây khống chế không nổi, chơi một đêm bảy lần, sauđó về nhà tôi cũng chỉ đành tìm một cái dây thừng mà treo cổ lên cho rồi.

Tôicười nói với Lưu Thụy Căn: “Em muốn đến lắm, nhưng mà không biết ngày mai em cóbận hay không...”

“Thếà...”

“Chonên anh không cần phải ra đây xếp hàng đâu, đến lúc đó chúng ta liên lạc lạiqua điện thoại vậy.”

LưuThụy Căn gật đầu, nhân cơ hội này tôi vội dẫn anh đến tiệm nước đậu nành VĩnhHòa bên cạnh, từ tốn cười nói với Lưu Thụy Căn: “Buổi chiều em ăn nhiều quárồi.”

nghihoặc nhìn tôi.

“Ănnhiều thật mà.”

LưuThụy Căn tiếp tục nghi hoặc nhìn tôi, “rột”, bụng tôi bỗng nhiên kêu lên mộttiếng, tôi vội vàng há miệng ra, giả bộ phát ra một âm thanh quái lạ từ tronghọng, sau đó cứng đầu nói: “Anh xem, đến bây giờ em vẫn còn ợ hơi lên đây này.”

LưuThụy Căn chẳng nói gì, chỉ vỗ vỗ vào bàn tay của tôi đang đặt trên bàn, vỗ nhẹba cái, có chút giống như vỗ về, có chút tán đồng, có chút giống như người lớnđang dỗ trẻ con. Trong khoảnh khắc đó, những mệt mỏi, những đói bụng, nhữngbuồn phiền tan biến sạch sẽ. Cả người chỉ còn sót lại một cảm giác, đó là sốt.Đặc biệt là nơi được anh chạm vào, giống như cảm giác của toàn bộ da thịt trêncơ thể đều tập trung về nơi đó, cảm giác được va chạm vào mãi không tan biến,cùng lúc đó lại trở nên mẫn cảm khác thường, nói một câu như có như không,chính là... thậm chí có thể nối liền với nguyên khí của đất trời!

Trongkhoảng thời gian tiếp theo sau đó, tôi đều ở trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, mặcdù vẫn đang nói chuyện với Lưu Thụy Căn, hình như nói cũng rất ăn khớp vớinhau, nhưng nói thật, tôi căn bản không biết mình đang nói gì.

Trạngthái này kéo dài mãi cho đến khi chúng tôi bước vào rạp chiếu phim mà cũngchẳng thấy tốt hơn chút nào, mà trong lúc chúng tôi xem phim, Lưu Thụy Căn lạicòn nắm lấy tay tôi. Tôi thề với trời đất, tôi tuyệt đối không bài xích việc vachạm với anh ấy, nhưng mà mẹ kiếp! Bà đây sống đến ngần này tuổi rồi, ngoại trừhồi nhỏ vật tay với người khác ra, từ trước đến nay không có sự va chạm mậtthiết như thế này với con trai bao giờ, cái gì, mấy người nói anh Hai hả? AnhHai đâu phải là con trai!

Tôithật sự không nghĩ đến, tôi thật sự chẳng ngờ được, tôi thật sự không dự đoánđược, tôi thật, thật, thật, thật...

Nói tómlại của nói tóm lại, chính là, khoảnh khắc đó, tôi rút tay ra phía sau mộtchút, thực ra khi rút tay ra tôi đã hối hận rồi, đến nỗi còn định nhét tay vềchỗ cũ, nhưng mà cũng lúc đó tay của Lưu Thụy Căn cũng đã thu tay về rồi.

Mẹkiếp, không có kinh nghiệm đúng thật là quá thiệt thòi!

Tôimuốn khóc quá, định nói gì đó cho khỏi ngượng ngùng, nhưng thực sự chẳngbiết>

“Tay emlạnh quá.”

Tronglúc tôi đang cảm thấy khó xử, Lưu Thụy Căn mở miệng nói, tôi vội vàng cườigượng phụ họa theo, không lạnh được ư? Cả người tôi đang đói lả đây rồi này.

“Để anhsưởi ấm cho em.”

Nóirồi, anh lại đưa tay qua, rất nóng, rất to...

Tôibiết câu nói cuối cùng rất không trong sáng, rất bạo lực, nhưng mà tôi vẫn phảinói, thật sự rất nóng, thật sự rất to. Nóng đến nỗi lòng bàn tay tôi bắt đầu ramồ hôi, to đến nỗi tôi có thể cảm nhận được bàn tay của mình lọt thỏm trong bàntay anh. Giây phút đó, cái việc giảm béo bỗng trở nên chẳng có gì khó khăn, cáiviệc ăn uống ít như con thỏ cũng trở nên không kỳ lạ, đến cả cái việc tập Yogavất vả kia cũng chẳng còn đau khổ nữa, sau khi về nhà, tôi đứng trước máy tínhbốn mươi lăm phút tập Yoga, tập cho cả người nhức mỏi, ra đầy mồ hôi, mà vẫncảm thấy thỏa mãn khác thường, hạnh phúc khác thường.

Cảmgiác thỏa mãn này kéo dài cho đến tận ngày hôm sau vẫn chưa hết, cho dù lạinhận được điện thoại của Thường Hữu cũng chẳng ảnh hưởng gì cả.

“Chị,rốt cuộc là chị có để ý cho em một chút không vậy, em sốt ruột lắm rồi đó, chịnói xem, con của bạn học của em sắp đầy tháng rồi, em vẫn còn cô đơn một mình,cái này mà nói ra, không khéo người ta còn tưởng em bị gì nữa chứ.”

Tôi làmnghề này lâu như vậy rồi, cái việc ba mẹ sốt ruột thì tôi gặp không ít, nhưngđương sự sốt ruột như thế này, thì chắc cũng chỉ có người này mà thôi: “Ồ, TiểuThường à, em đừng sốt ruột.”

“Emkhông sốt ruột có được đâu, chị ơi, các chị nói là đảm bảo chắc chắn đó nha,lúc em nộp tiền...”

“Đúng,đúng, ít nhất phải thu xếp cho em gặp gỡ mười người, không có giới hạn, nhấtđịnh sẽ làm cho em gặp người vừa ý nhất mới thôi, thời gian vừa rồi không phảivừa giới thiệu cho em một cô sao? Trông cũng được chứ hả?”.

“Đượcthì cũng được đó, nhưng mà cô ấy lùn quá, em đã chẳng cao gì cho cam, ít racũng phải tìmmột người ngang cỡ em chứ. Không yêu cầu cao lắm đâu, một mét sáuchắc là cũng có chứ hả?”.

“TiểuHồ chắc cũng khoảng một mét năm mươi lăm năm mươi bảy chứ hả, nếu mang giày caogót vào...”

“Khôngphải vấn đề đi trên đường, quan trọng là truyền cho thế hệ sau chứ! Mọi ngườiđều nói bố cao thì trong mấy người con chỉ có một đứa cao giống bố thôi, còn mẹcao thì tất cả con cái sẽ đều cao giống mẹ. Em đã không cao rồi, lại tìm thêmmột người lùn, thế con em sau này làm sao mà nhìn người ta hả chị?”.

Tôilặng lẽ quay mặt đi, thực sự chẳng biết phải giải thích cụ thể như thế nào chotên kia hiểu được.

“Thếnày đi chị, chiều nay em sẽ đến tìm chị, chúng ta trao đổi thêm một chút.” Tênkia nói xong, không đợi tôi trả lời đã tắt luôn điện thoại. Tôi nhìn ống nghe,cũng đành lắc đầu vô vọng. Những điều kiện cần có thì đã rất tốt rồi - chỉ côngviệc thôi đã ghi thêm được rất nhiều điểm cho em nó, nhưng mà em nó đưa ranhững yêu cầu cũng rất cao, em nó lại là hội viên cao cấp của chúng tôi, thậtsự tôi chẳng dám tùy tiện giới thiệu cho nó.

Nóichuyện điện thoại với Thường Hữu xong, tôi rảnh rỗi được một lúc, nhìn thấyxung quanh không có ai, tôi liền lấy kìm cắt móng tay ra, bắt đầu tỉa tót móngtay cho mình, đây cũng là một yêu cầu của La Lợi ghi trên tờ giấy kia. Theo nhưlời cô ấy nói, một người con gái tinh tế thì không được bỏ sót bất kì một chitiết nhỏ nào. Cho dù tôi không thường xuyên đến mấy tiệm chăm sóc móng kialàmmóng, nhưng bản thân cũng phải tự để ý đến, phải chỉnh sửa làm sao cho móngtay có hình vòng cung. Bàn tay tôi trời sinh đã ưa nhìn, mặc dù tôi hơi mập,nhưng đôi bàn tay trắng trẻo và tròn trịa, nhìn cũng được.

Trướcđây những việc này tôi không để ý, bình thường để móng tay cho dài rồi mới nghĩđến việc cắt đi, còn bây giờ, tự nhiên lại phải chú ý, đặc biệt là nhớ đến giâyphút hôm qua Lưu Thụy Căn nắm tay tôi.

Nói tómlại, nói tóm lại, trong vòng một tiếng đồng hồ không có ai quấy rầy, tôi chỉlàm mỗi một việc tỉa tót móng tay, mà trong quá trình đó, tôi cũng chỉ nghĩ đếnLưu Thụy Căn, nhớ đến từng hành động, nhớ đến từng thái độ, nhớ đến từng câunói của anh.

Thực rangày hôm qua từ khi gặp anh cho đến khi anh tiễn tôi về, tổng thời gian khôngvượt quá bốn tiếng đồng hồ, mà trong bốn tiếng đồng hồ đó, có một nửa thời gianlà xem phim, đi bộ trên đường, thời gian bốn mắt nhìn nhau, hoặc là sự va chạmcơ thể tuyệt đối không vượt quá hai tiếng đồng hồ, nhưng có rất nhiều khoảnhkhắc thực ra là ngừng trôi, ví dụ, khi anh cầm tay tôi để xem phim. Sau khi nắmtay tôi, anh không nhúc nhích, tôi cũng không nhúc nhích, trong quá trình đó,ngoài cảm giác và thời gian ra, thật sự không có bất kỳ sự thay đổi nào.

Cảnhtượng đó, nếu như cho lên phim, lọt vào ống kính nhiều nhất cũng chỉ đượckhoảng một hai phút, nhưng mà trong trí nhớ của tôi, nó xuất hiện từ lần nàyđến lần khác, từng sự thay đổi nho nhỏ, từng cảm giác mong manh. Tôi khôngngừng nhớ đến từng thái độ, hành động, âm thanh của anh lúc đó.

Cứ nhớnhung đến mấy điều đó, một tiếng đồng hồ đã trôi qua như thế, sau đó nếu nhưkhông phải Đặng Linh Linh gọi điện thoại đến, không biết chừng tôi còn nhớ thêmmột tiếng đồng hồ nữa.

“ChịHoàng, chiều nay chị có việc gì không?”.

“Chịthì lúc nào cũng chỉ có ngần ấy việc, thế nào, có việc gì à?”.

“Cũngchẳng có chuyện gì, chỉ là muốn tìm chị nói chuyện thôi mà.”

“Thếthì em đến đây đi.”

“Cótiện không?”.

“Haizz,ở chỗ chị có gì mà tiện với chả không tiện, em qua đây đi, chị mời em uống trànè, trà Phổ Nhĩ, trà giảm béo đó nha.”

Tôi nóivới giọng nhẹ nhàng để kiềm chế tâm trạng chán nản của tôi, vào lúc này đây,tôi hoàn toàn không ý thức được rằng, tôi lại đưa đến cho Đặng Linh Linh cả mộtđống phiền phức về sau.