Kỷ Nguyên Xem Mắt

Chương 16



Nghetôi hỏi như vậy, La Lợi ngừng cái tay đang cầm bút chì kẻ chân mày lại, liếcmắt nhìn tôi: “Mày thật sự hạ quyết tâm đấy à?”.

Hạquyết tâm chưa? Việc này tôi thật sự còn chưa biết nữa, lớn ngần này rồi, tôichưa từng nghĩ sẽ thay đổi bản thân mình. Tôi lớn lên như vậy, mặc dù trong mắtngười khác tôi có một loạt vấn đề, nhưng bản thân tôi cảm thấy rất thoải m>

Khuônmặt to như bánh đúc thì đã làm sao nào?

Cái eo tonhư thùng nước thì đã làm sao nào?

Khônggiống con gái thì đã làm sao nào?

Chị đâythoải mái! Chị đây tự do tự tại! Chị đây thích như thế!

Nếumuốn so sánh thế giới nội tâm, mấy người suốt ngày chỉ biết kẻ mắt vẽ mũi kia,trang điểm lên cho mình đẹp như một bông hoa nhưng chưa chắc đã sướng giống chịnhá. Giống như La Lợi, mỗi ngày đều mong ngóng gặp tình yêu của mình, đã từnggặp bạn cũ của mình, những người lấy chồng sướng, khi về nhà thì ăn bù một trậncho đã tức. Mỗi ngày đều ngồi tính toán xem lương của mình rốt cuộc đủ mua baonhiêu bộ quần áo, bao nhiêu mỹ phẩm. Tính toán rằng nếu như ăn nhiều hơn mộtquả chuối sẽ mập thêm mấy lạng thịt, so sánh dáng người của mình hơn bao nhiêukém bao nhiêu so với người dáng chuẩn...

Từngngày cứ trôi qua như thế, có lẽ bản thân cô ấy không cảm thấy gì, nhưng mà cólàm cách nào tôi cũng cảm thấy mệt mỏi. Từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ sẽphải sống những tháng ngày như vậy, tôi cảm thấy con người đến được với thếgiới này đã không dễ dàng gì, không được làm điều gì để hành hạ bản thân mìnhnữa.

Đươngnhiên, về quan điểm này, La Lợi và tôi có cách nhìn khác nhau: “Hoàng PhiêuPhiêu, chúng ta là người! Sự khác nhau cơ bản nhất giữa người và động vật chínhlà người có thế giới tinh thần, tinh thần! Cái gì gọi là tinh thần mày hiểukhông hả? Tức là chúng ta có đủ các cung bậc tình cảm, chúng ta phải buông thả,phát huy những cung bậc tình cảm này của chúng ta. Nếu chỉ là ăn no rồi ngủ,ngủ rồi lại ăn, thế thì có khác nhau gì so với động vật? Không phải, khác nhaugì so với heo?”.

“Heocũng có tình cảm mà.”

“...”

“Hơnnữa, thời gian cực khoái của heo con người khó có thể mà sánh kịp.”

“...Hoàng Phiêu Phiêu, mày giữ thể diện chút được không?”.

“Khôngphải là tao đang có một buổi thảo luận học thuật với mày sao?”. Mặt tôi khôngđỏ, tim tôập, vừa cắn hạt dưa, vừa liếc xéo nó, “Hơn nữa, cái tình yêu hừng hựcmà mày nói đó, phát triển đến cuối cùng chẳng phải cũng đi đến bước đó sao, màyđừng nói với tao là mày chỉ cần một tình yêu tinh thần, không mơ tưởng chút nàođến sự va chạm xác thịt.”

“Thậtsự là không thể nào mà nói chuyện với mày được.”

“Đượcthôi, cho dù mày không thích như thế, mày cũng phải hỏi người đàn ông kia cócần hay không. Có thể ba đến năm tháng người ta cũng vui vẻ đón nhận tình yêutinh thần với mày, mày thử kéo dài ba đến năm năm thử xem... Có điều cũng cóthể lắm chứ, anh ta bị bất lực mà...”

Câu nàytôi chưa nói hết, bởi vì đã bị một cái gối đập lên người. Sau đó, tôi và La Lợixông vào nhau, sau đó nữa thì, cô ấy tiếp tục theo đuổi tình yêu của mình, còntôi tiếp tục làmmột con heo lười biếng. Đương nhiên, cô ấy cũng không quên lâulâu lại càm ràm với tôi,còn tôi lâu lâu cứ phỉ báng lại cô ấy.

Chúngtôi là bạn gái với nhau, nhưng mà về điểm này, chúng tôi đều không muốn học hỏilẫn nhau. Nhưng bây giờ, tôi bắt đầu bị lung lay. Vì Lưu Thụy Căn, tôi muốnthay đổi, tôi muốn thay đổi để càng phù hợp hơn với anh ấy, mặc dù anh ấy nói,anh ấy để ý tôi, là vì tôi cho anh cảm giác an toàn. Nhưng mà tôi thì khôngmuốn chỉ có như thế mà thôi.

“HoàngPhiêu Phiêu, đây có thể là cơ hội cuối cùng của mày rồi đấy, cho dù là màykhông phải vì người khác, cũng phải vì bản thân mày một tí!”. Nhìn thấy tôi bịlung lay, La Lợi thừa thắng xông lên, thả cây chì kẻ mắt xuống, quì trước mặttôi, “Mày cũng nghe anh Hai nói rồi đó, tao nói cho mày biết, đàn ông thì chẳngcó ai không yêu người đẹp cả.”

“Nhưngmà anh ấy...”

“Anhta? Anh ta làm sao?”. La Lợi còn định nói gì đó, nhưng điện thoại đổ chuông, côấy vừa đi lấy điện thoại, vừa nói với tôi, “Mày đừng nghĩ anh ta từ quê ra thìsẽ chân chất, tao nói cho mày nghe, mấy người từ quê ra còn ghê gớm hơn! Mấyngười như anh ta ấy hả...”

“Anh tacó phải từ ở nhà quê lên đâu...”

“Khôngphải hả? Không phải thì tại sao lại đặt cái tên như thế này... A lô?”.

La Lợicòn muốn châm biếm thêm vài câu, nhưng sau khi điện thoại thì lập tức thay đổithái độ, sau đó nữa, đến cả ngữ điệu cũng thay đổi luôn. Cái tiếng “a lô” đónghe sao mà dịu dàng, say đắm lòng người, làm tôi không khỏi nghi ngờ.

“Anh làai vậy, gọi nhầm điện thoại hả...” La Lợi vừa nũng nịu, vừa đi ra bên ngoài,tôi nhìn theo dáng người cô, trong lòng không khỏi sửng sốt, cái giọng điệunày, dáng vẻ này, không lẽ, không lẽ...

“Màyyêu rồi đấy à?!”.

Sau hơnmười phút trôi qua, La Lợi mới từ bên ngoài đi vào, vừa nhìn thấy cô ấy, tôiliền buột miệng hỏi. La Lợi chớp chớp mắt, sau đó nhìn tôi một cách tự tin:“Đúng thế, tao đang yêu.”

“Mẹ ơi,cuối cùng mày cũng đã yêu!”.

“Ê, ê,Hoàng Phiêu Phiêu, mày có ý gì hả? Cái gì mà cuối cùng? Chị đây trước kia khôngyêu chỉ vì không gặp được người mà mình thích, gặp được rồi, tự nhiên sẽ yêuthôi. Mày mà không gặp được Lưu Thụy Căn, mày có yêu không hả?”.

“Không,không, không, ý tao là, người kén cá chọn canh như mày, cuối cùng cũng đã gặpngười cho mày cảm giác, mau khai ra, anh ta làm nghề gì, có giống người màytưởng tượng không, đừng nói với tao là mày thật sự kiếm được một anh chàng caohơn mét tám, tài sản hơn tám ngàn vạn, biết nói ba thứ tiếng, có đai đen mônTeakwondo đó nha.”

Tôi vừanói vừa cười.

Tôi vàanh Hai đều thuộc người trong thế giới thứ hai, theo thông thường, một người vôcùng thực tế, vô cùng mạnh mẽ hiếu thắng như La Lợi hình như không nằm trongcùng một thế giới, nhưng sự thật thì hình như thật sự là như vậy – nếu nhưtrong ba người chúng tôi ai không thực tế nhất, thì người đó chắc chắn là LaLợi.

La Lợi,chiều cao một mét sáu mươi bảy, cân nặng năm mươi ki-lôgam, vòng ngực 34C, vòngba chín mươi mốt cm, vòng eo nhỏ 60 cm, đôi chân dài 105 cm, có dáng người rấtquyến rũ, còn ngũ quan, cô ấy tuy không phải tuyệt thế giai nhân, nhưng cô ấybiết sử dụng mỹ phẩm, năm xưa còn làm việc ở một tiệm chụp hình, rất biết cáchtrang điểm... Nói chung khi được thể hiện ngay trên người cô, tay nghề thực sựrất khéo léo. Hơn nữa cô cũng rất chú ý đến cách ăn mặc, đi trên đường phố, đóthật sự là một mỹ nữ trăm phần trăm.

Theođánh giá người ta, mỹ nữ như vậy chắc là đã từng có hàng trăm cuộc tình, ítnhất thì cũng đã có trải nghiệm trong tình trường, nhưng La Lợi mới chỉ có mộtmối tình đầu trong sáng khi học cấp ba mà thôi. Mối tình đầu đó cô đã kể rấtchi tiết cho tôi nghe, tôi chỉ biết rằng từ đó về sau, cô thề sẽ phải có mộttình yêu chân chính y hệt như mối tình đầu đó.

Mà cáitình yêu chân chính này không phải chỉ là về mặt tình cảm đâu, theo như lời cônói, người đó nhất thiết phải đạt đến một tiêu chuẩn nào đó, cô mới yêu ngườita. Mà cái tiêu chuẩn đó - hoàn toàn là được tham khảo trong những quyển tiểuthuyết lãng mạn của Đài Loan.

...Thôi được rồi, tôi không nên cười nhạo La Lợi, khi tôi học lớp tám, cũng cónhững ảo tưởng như thế. Có yêu cầu người đó phải có một trái tim khoan dung độlượng, cao ráo, ánh mắt sâu thẳm, sống mũi cao, còn phải tài giỏi, có khíphách, sức hấp dẫn, tính sáng tạo. Nếu như bước ra ngoài một bước có kẻ dạngười thưa, tùy tiện nói một câu gì đó cũng có thể làm cho người khác lo sợđứng ngồi không yên, một ánh mắt cũng có thể làm cho cấp dưới, đối thủ của anhtim đập chân run.

Thuộchạ, bạn bè bao gồm cả đối thủ của anh đều phải sùng bái anh, minh tinh, tài nữgì gì đó yêu anh, yêu muốn điên dại, nhưng anh chỉ yêu một mình tôi thôi. Khôngchỉ yêu thôi đâu, phải yêu một cách si mê ngây dại, yêu một cách chết đi sốnglại được ấy, tôi hắt xì một cái cũng có thể làm anh căng thẳng mãi không thôi,tôi sứt mất một miếng da, anh sẽ nhìn bác sĩ với một ánh mắt muốn giết người,tôi chỉ bị thương nhẹ, anh sẽ bực bội và xót xa trách mắng tôi tại sao lạikhông cẩn thận?

Nếu nhưnhỡ khi tôi gặp điều gì không may, ví dụ như sinh khó hoặc là ung thư, anh nhấtđịnh sẽ túm lấy cổ áo của bác sĩ hét ầm lên: “Không điều trị được cho cô ấy,tôi sẽ giết chết ông! Nếu như cô ấy chết, cả địa cầu này sẽ bị chôn cất cùngvới cô ấy!”

...

Ảotưởng như thế, có thể nói rằng nữ sinh nào cũng đã từng có, nhưng mà sự khácbiệt giữa La Lợi và người khác là, không chỉ lớp tám đã có ảo tưởng như thế,vào đại học, đi làm rồi, mãi cho đến tận khi lớn tuổi như thế này mà vẫn còngiữ ảo tưởng đó! Hơn nữa dứt khoát là kiên trì chờ đợi, kiếm tìm. Tinh thần nhưthế, thái độ như thế, kĩ lưỡng như thế... Giống như cô bé con năm sáu tuổi, cốchấp tin tưởng rằng trên thế giới này vẫn còn Bạch Mã hoàng tử và Công chúaBạch Tuyết.

Mặc dùtrước tôi chưa từng nghĩ sẽ lấy chồng, nhưng tôi luôn kiên định tin tưởng rằng,La Lợi nếu như không dẹp bỏ cái suy nghĩ này, nhất định còn khó lấy chồng hơncả tôi nữa.

Còn bâygiờ, cô ấy đã yêu rồi ư? Đã yêu rồi à? Đã yêu rồi cơ đấy! Đã yêu sao? Đừng cótrách tôi lặp đi lặp lại bốn lần, bởi vì theo như cách nói của hai thầy giáođầu trọc trong bộ phim Phi Thành Vật Nhiễu thì là, ba câu là ngốc xít, bốn câulà cảnh giới đó!

Hai mắttôi sáng lên như đèn pha, tâm trạng kích động, suýt chút nữa thì nhảy bổ lên rasức lay vai của cô ấy, bắt chước Mã giáo chủ: “Nói cho tao nghe nói cho taonghe nói cho tao nghe nói cho tao nghe đi đi đi đi!”.

“Nóicái gì? Dù sao cũng tuyệt hơn nhiều so với ông Lưu Thụy Căn kia của mày.”

“Cái đóthì chưa chắc.”

“Chưachắc? Anh ta mặc dù không cao một mét tám, nhưng cũng cao một mét bảy tám, mặcdù không biết Teakwondo, nhưng lại biết thái cực quyền. Còn về gia thế... Taochưa hỏi, nhưng mà nhất định không ít hơn là tám ngàn vạn, còn ngôn ngữ, thậtsự thông thạo ba thứ tiếng, nếu như cộng thêm ngôn ngữ anh ấy biết nữa, thìtổng cộng là năm thứ tiếng”.

Tôi hồnghi nhìn cô ấy: “Mày đang nói mớ đấy à?”.

“Nói mớgì mà nói mớ, anh ấy biết nói tiếng Nhật, tiếng Anh, còn biết nói tiếng phổthông, đó không phải là ba nước à? Hơn nữa anh ấy còn biết tiếng tiếng QuảngĐông và tiếng Phúc Kiến. Hai thứ tiếng này mặc dù nói là tiếng Trung Quốc,nhưng mà tiếng địa phương đâu dễ học được như thế.”

Cái nàythì tôi tin, ngày xưa tôi cũng đã từng thử học tiếng Quảng Đông, mỗi ngày đềuxem một đống phim hoạt hình của Quảng Đông, xem và nghe thuộc lòng từng câunói, nhưng mà cứ không nói ra khỏi miệng được, người đó nếu như nắm bắt được,quả thực là ghê gớm.

Nhưngmà có thật có kiểu người này hay không? Hay nói cách khác loại người như thếnày tại sao La Lợi lại gặp được?

Khôngphải là tôi coi thường La Lợi, mà căn cứ vào kinh nghiệm công việc của tôi, đànông - bất kể là có tài hay không có tài, thực ra những điều kiện lựa chọn bạngái cũng tương tự nhau cả thôi. Chỉ là căn cứ vào điều kiện cá nhân, dựa vào đóđể đưa ra những yêu cầu khácnhau về đẳng cấp.

Ví dụnhư tầng lớp làm công ăn lương, cũng chỉ yêu cầu nhan sắc tính tình, sau đó thìhỏi thêm về lương bổng. Mà người đàn ông La Lợi nói đó, đương nhiên người đó sẽchẳng để ý lương một tháng của bạn là bao nhiêu, nhưng mà người đẹp kiểu gì màhọ chưa từng gặp? Yêu đương kiểu gì mà họ chưa từng có? Nếu như thật sự tìm vợ,nếu như không tìm một người có gia thế, thì tìm một người mà có thể giúp đỡ chobản thân mình, có những người suy nghĩ thoáng, cũng cần kiểu phụ nữ mà khi đira ngoài có thể làm cho họ nở mặt nở mày ấy.

Cáiviệc nở mặt nở mày này không phải là yêu cầu về nhan sắc. Nhiều người giàu cótìm và cặp kè với mấy ngôi sao, thứ nhất là họ tiếp xúc được với các sao mộtcách dễ dàng, điều quan trọng hơn là, đưa các sao theo rất có thể diện, thầntượng của biết bao nhiêu người đàn ông được mình cưới về nhà riêng, người khácthì chỉ có thể tự sướng, còn mình vừa được sờ vừa được đè, cái kiểu tâm lý đó,suy nghĩ không thôi e rằng cũng đã âm thầm cảm thấy sung sướng hết cả cõi lòngrồi!

Đươngnhiên, cũng có người lại không chuộng kiểu này lắm, có thể là do gia đình tươngđối nghiêm ngặt, thế thì cũng tìm những người như giáo viên dạy đại học, hoặclà công nhân viên chức. La Lợi... La Lợi đương nhiên là rất tốt, nhưng mà đốivới những người này, hình như cứ khập khiễng làm sao ấy.

“Ngườiđó rốt cuộc làm nghề gì?”.

La Lợicười: “Không nói cho mày đâu.”

Tôinhíu mày: “La Lợi, mày muốn tìm tình yêu kiểu gì tao không có ý kiến, nếu nhưmày muốn tìm một người tốt tao lại càng không có ý kiến, nhưng mà mày đừng làmngười thứ ba đấy nhé. Nếu như mày làm người thứ ba, sau này nếu gặp được ngườimình yêu...”

“Thôiđi thôi đi thôi đi, ai làm người thứ ba chứ hả? Không cần mày nói tao cũng biếtphải làm như thế nào, chao ôi, không nói với mày nữa đâu, tao trễ hẹn mất.” Côấy vừa nói vừa ngồi trước gương, bắt đầu tiếp tục tô vẽ cho chân mày của mình,“Mày cứ chờ nhé, mấy ngày sau tao sẽ cho mày một thời gian biểu định sẵn, chỉcần mày cứ làm theo trên đó, một trăm ngày, đảm bảo sẽ trở nên xinh đẹp, trởnên mĩ miều.”

Nhữnglời nói của La Lợi chắc chắn không phải là những lời nói xạo, nhưng nếu tôithật sự làm theo những lời của cô ấy nói... Tôi vô cùng hoài nghi không cần mộttrăm tôi đã có thể đi gặp chúa Giê-su rồi!

Mỗingày phải rửa mặt như thế nào, mát-xa mặt như thế nào, làm mặt nạ như thế nàogì gì đó thì thôi cũng được đi, điều quan trọng là, còn có đủ các kiểu quihoạch của cô ấy nữa cơ.

La Lợiquả không hổ danh là bạn gái thân thiết của tôi, chuẩn bị kĩ càng cho tôi đếnnhư thế, không chỉ lên kế hoạch về những việc làm đẹp cho tôi, đến cả giờ làmviệc, nghỉ ngơi đều lên kế hoạch nghiêm ngặt cho tôi. Cái gì mà dậy lúc sáugiờ, mười giờ đi ngủ. Cái gì mà sau khi dậy phải uống một ly nước ấm, sáu giờmười lăm làm xong các việc vặt là bắt đầu tập thể dục, nửa tiếng sau nấu cơmrồi nghỉ ngơi luôn, bảy giờ mười lăm ăn cơm, thức ăn là một củ cà rốt, một lynước đậu nành, một quả trứng gà, một lát bánh mì lúa mạch, hai miếng thịt nạc.

Đúngthế, thịt, thịt nạc! Trong thực đơn của tôi còn có thịt, nhưng đây là bữa ăn cóthịt duy nhất trong ba bữa ăn hàng ngày. Hai bữa ăn sau, quả thực có thể nói làđể ăn chơi cho vui. Buổi trưa còn tạm ổn, dù sao vẫn có chút rau chút cơm. Cáikhẩu phần ăn buổi tối ấy, chỉ có nửa chén bột yến mạch và một quả táo!

Mẹkiếp! Sức tôi ăn được ba xửng bánh bao, bây giờ chỉ được ăn một quả táo! Lấyđược thực đơn này tôi đi tìm La Lợi ngay: “Mấy cái khác thì tao không nói làmgì, ngủ sớm dậy sớm, còn cái gì mà chạy chậm khi tập Yoga, mày có làm đượckhông?”.

“Taochẳng cần làm.” La Lợi chậm rãi trả lời ở đầu dây bên kia, “Bởi vì dáng của taođã rất chuẩn, dáng đi đứng cũng rất nho nhã rồi, Phiêu Phiêu, nếu như mày thíchngười kia thật, thì phải làm theo lời tao nói thôi.”

Tôithích Lưu Thụy Căn thật, mặc dù bây giờ tôi đã ăn cơm lại được rồi, cũng đã cóthể ngủ lại được rồi, nhưng mà, tôi vẫn thích Lưu Thụy Căn thật. Trước mặt anh,tay chân tôi cứ long nga lóng ngóng, tôi sẽ luôn rất mực cẩn thận, đến độ ợ hơimột cái thôi... cũng cảm thấy ngại ngùng. Khi tôi ở bên anh, tôi muốn mình vàanh có thêm một bước phát triển mới.

Tôimuốn làm cho anh thích tôi, cũng giống như tôi thích anh vậy.