Kỷ Nguyên Xem Mắt

Chương 12



Tôi vàLưu Thụy Căn cứ như thế tiếp tục thử gặp gỡ nhau, tôi không biết như thế này cótính là người yêu hay không. Cũng không biết điều này có được tính là đang yêunhau hay không, hai chúng tôi mỗi ngày đều nhắn tin cho nhau một lần, cách haiba hôm lại gặp nhau một lần.

Chúngtôi sẽ cùng nhau đi ăn cơm, đi xem phim, sau đó anh liền nghiêm túc tiễn tôivề, tóm lại tiếp xúc được với nhau khoảng mười ngày, cả hai chúng tôi, chẳngcầm tay nhau lấy một cái – tôi không phải nói là tôi muốn cầm tay anh ấy, màlà, tôi cảm thấy rất hoang mang.

Tôi rấtchắc chắn rằng tôi thích người này, nhưng mà tôi không biết phải tiếp cận anhnhư thế nào, không biết phải ở bên anh như thế nào, kinh nghiệm về các đôi tìnhnhân mà tôi đã giúp họ đến với nhau, vào lúc này đây chẳng giúp tôi được chútnào cả.

Tôi rấthoang mang, trong sự hoang mang đó đồng thời lại có cảm giác rất phấn khởi, mộtkiểu đủ đầy hư không. Tôi không biết làm sao để hình dung cảm giác của tôi nữa,nhưng mà bây giờ thể hiện ra bên ngoài lại là như thế này, tính nết của tôi trởnên tốt hơn, trạng thái tâm lý cũng ổn định hơn.

Tiềnlương, vật giá, trước đây đều là những thứ tôi rất hay tính toán so đo, vào lúcnày đây tự nhiên trở nên chẳng quan trọng nữa, giống như việc không có tiền tôicũng có thể sống được vậy – cũng đúng là như vậy thật, bởi vì gần đây tôi đãlĩnh ngộ một cách sâu sắc một điều, thế nào mà gọi là có tình yêu chỉ cần uốngnước cũng thấy no.

Trướcđây tôi đã từng xem một bộ phim do Lương Triều Vỹ và Thư Kỳ đóng, hai diễn viênnày tôi đều rất thích, mặc dù bộ phim đó chỉ là bộ phim bình thường do thầntượng đóng, nhưng bởi vì diễn viên xuất sắc, nên khi xem cũng thấy rất happy.Tôi luôn nhớ mãi một câu nói trong phim, đó là có tình yêu uống nước cũng thấyno, bởi vì xuất hiện nhiều lần, hơn nữa trước đây chưa từng nghe nói đến, chonên có ấn tượng rất sâu sắc. Nhưng tôi mãi vẫn không hiểu câu nói đó có nghĩalà gì. Đương nhiên, nhìn mặt chữ thì cũng có thể phân tích ra, chỉ cần có tìnhcảm cái gì cũng đều sẽ giải quyết được.

Mặc dùđối với điều này từ trước đến nay tôi có chút coi khinh, nhưng quốc gia củachúng ta luôn luôn thích rêu rao những thứ tình cảm vĩ đại, bạn nói xem haingười chết rồi có thể biến thành những con bươm bướm để bay cùng nhau, thế thìcái việc mà uống nước cũng thấy no thì cũng chẳng có gì để mà không thể chấpnhận được cả.

Mà bâygiờ tôi cũng đã biết rồi, đây không phải là sự ca tụng để người xưa giải trí,cũng không phải là sự khoa trương về nghệ thuật, mà là, thật sự là có một thứtình cảm như vậy, có thể làm cho bạn chẳng màng đến việc ăn uống, thật sự cómột người như vậy, có thể làm cho bạn cảm thấy no đủ. Trước mặt người đó, chodù bày đầy một đĩa lớn bánh bao La Phúc Ký trước mặt, bạn cũng không ăn hếtđược ba cái!

Khôngphải gặp nhau hàng ngày, nhưng mà lại nhớ nhung mỗi ngày.

Khôngphải mỗi ngày đều gọi điện được cho nhau, nhưng mà từng lời anh nói đều làmmình nhớ hết lần này đến lần khác.

Thờigian trôi qua vừa nhanh lại vừa chậm, khi gặp mặt lại cảm thấy không được tựnhiên, khi không gặp mặt lại mong ngóng sao cho thời gian trôi qua thật nhanh,giống như sự chờ đợi của một ngày chỉ vì một tin nhắn vào buổi tối, một cú điệnthoại, cũng chỉ vì một câu nói đó, nghỉ ngơi sớm một chút, chú ý giữ ấm cơthể...

“ChịHoàng, chị gầy đi ư?”. Hôm nay Đặng Linh Linh hẹn tôi ra ngoài uống nước, trướcđây với những lời mời như thế này tôi chỉ thấy có cũng được mà không cũng chẳngsao. Mặc dù tôi luôn thích được ăn uống miễn phí như thế này, nhưng bình thườngvào buổi tối, thật sự tôi không muốn đi ra khỏi nhà.

Thực sựlà thế mà, ban ngày công việc bận rộn, cho dù không phải là mỗi giây mỗi phútđều có việc để làm, nhưng mà trong thời gian làm việc cũng không được lạm dụnglàm việc riêng quá, càng không thể nào vẽ tranh hoạt hình của tôi. Cho nên sau khitan tầm, nếu như không có việc gì, tôi luôn muốn ngồi ôm máy vi tính, nhưng màgần đây thực sự tôi chẳng có tâm trạng để vẽ những cái thứ chẳng để làm gì đó,cho nên vừa nhận được điện thoại của Đặng Linh Linh, tôi liền đồng ý ngay. Màcâu nói đầu tiên của Đặng Linh Linh khi vừa gặp tôi, chính là câu nói này.

Tôi ngớngười, bất giác giơ tay lên sờ khuôn mặt mình: “Thế a? Tại sao chị lại không cócảm giác gì>

“Cóchứ, chị Hoàng, khuôn mặt của chị gầy đi nhiều lắm, chị giảm cân có hiệu quảthật đấy.”

Tôicười hắc hắc, cũng không biết phải nói tiếp như thế nào. Nói thật là tôi đãtừng nghĩ đến việc giảm béo, nhưng mà lại sợ Lưu Thụy Căn không muốn tôi giảmbéo, theo lời anh ấy nói thì là, nguyên nhân mà anh muốn ở bên tôi là vì tôi cóthể làm anh ấy yên tâm, thế thì nếu tôi giảm béo còn có thể làm anh yên tâmđược không? Đương nhiên là tôi không nói nếu tôi giảm béo tôi sẽ trở thành mỹnữ ngay lập tức, nhưng mà, tôi sợ anh ấy hay suy nghĩ. Nhiều lúc tôi nghĩ thậtsự tôi chẳng ra gì cả, tự nhiên lại đặt mình vào vị trí thấp kém như thế!

Bánhbao!

Tôibiết rằng, tình hình này của tôi phải quăng lên cái diễn đàn mà tôi hay lênkia, nhất định sẽ nhận được nhiều lời bình luận như thế này, hơn nữa người talại không khách sáo, nhưng những người miệng lưỡi ghê gớm kia không biết là nóitôi đến nước nào nữa: “Thích một người đến mức như thế này, chủ thớt cũng quálà khác thường nhỉ. Theo những lời chủ thớt nói, điều kiện của người đàn ôngnày thuộc dạng tốt, chủ thớt nghĩ rằng mình sẽ không có được trái tim anh ấy?Cho dù có được trái tim của anh ấy, chủ thớt có thể có được anh ấy cả đờikhông? Bây giờ anh ta chưa có sự nghiệp, cho nên muốn tìm một người như chủthớt, trong tương lai nếu ăn nên làm ra, chủ thớt phải làm thế nào? Cái tinhthần mạo hiểm vì tình yêu của chủ thớt thật sự làm người ta cảm động, nhưng màtôi vẫn phải nói, phải suy nghĩ nhiều hơn về bản thân mình, bình tĩnh lại mộtchút! Không được yêu một cách không có tôn nghiêm như vậy!”.

Tôikhông cần phải viết suy nghĩ lên đó cũng đã biết rằng nhất định sẽ nhận đượcnhững lời bình như thế, mà đối với những lời bình này, tôi cũng chẳng có bất kỳmột cơ hội mà phản bác nào. Lưu Thụy Căn nói tôi làm cho anh yên tâm, nhưng mà,anh hoàn toàn không thể nào làm cho tôi yên tâm được.

Cho dùlương của anh thấp, cho dù anh không có tiền cũng không có nhà, nhưng mà anhvẫn là một người đàn ông rất có sức thu hút, người yêu trước đây của anh khôngthích, La Lợi không thích, không đồng nghĩa với việc không có ai thích anh nữa,có lẽ người ngốc nghếch như tôi đây mới thích anh, lại là có lẽ, thế hệ giàu cóthứ hai cũng không thèm để ý đến những điều này!

Cái sựyêu thương này cũng đến một cách quá đường đột, đường đột đến nỗi tôi chẳng cómột chút chuẩn bị gì cả, trong khi tôi chưa suy nghĩứng phó như thế nào, thìtôi đã đụng đầu vào rồi, đã không cách nào khống chế được để bản thân mình rớtxuống vực sâu rồi!

Chỉ sốthông minh, sự bình tĩnh của tôi vào lúc này đây đã hoàn toàn không thể nàophát huy tác dụng được nữa, cứ ngây ngô chờ đợi, sau đó, đợi chờ kết quả anhmang đến cho tôi. Điều duy nhất không tệ hại chính là, Lưu Thụy Căn hình nhưkhông ghét bỏ gì tôi thật.

“ChịHoàng, thực ra ngũ quan của chị rất đẹp, chỉ cần khống chế cân nặng lại mộtchút, đảm bảo chị sẽ là một đại mỹ nhân!”.

“Thôiđược rồi, đừng nói những lời đó để mê hoặc chị nữa, gần đây em và thầy giáo đósao rồi?”.

Tôiđang chuyển đề tài nói chuyện, có điều thật sự tôi cũng quan tâm thật, tôi quantâm thật vì cảm giác của tôi đối với Đặng Linh Linh rất tốt. Khoảng thời giannày tôi cứ mơ hồ, cũng chẳng nói chuyện với cô, nhưng mà... hai bên đều khôngcó tin tức gì cả, thế thì chắc là tin tốt lành rồi.

Làmnghề này của chúng tôi là như vậy, giới thiệu hai người cho nhau rồi sau đóphải hỏi ngay cảm giác của cả hai bên, nếu như đều cảm thấy được thì chúng tôisẽ tạm gác sang một bên. Xét cho cùng thì việc này không so sánh với việc khácđược, hai bên, đặc biệt là phía các cô gái, luôn có chút gì đó ngại ngùng.

Nếu nhưhai bên qua lại thuận lợi, thế thì sẽ có một khoảng thời gian không có tin tứcgì cả. Chỉ khi buổi trò chuyện thất bại mới có tin tức phản ánh ngược trở lại.Đặc biệt là nếu như có một trong hai người là hội viên, thì ngay trong thờigian đầu tiên sẽ nói lại với chúng tôi, không biết là có còn muốn gặp gỡ ngườikhác nữa không, họ vẫn luôn muốn cho chúng tôi biết rằng, sự phục vụ của chúngtôi vẫn chưa hoàn thành.

ĐặngLinh Linh và người thầy giáo đó chắc cũng như vậy, cũng được khoảng một thángrồi còn gì. Đặng Linh Linh không phải là hội viên, lại là con gái nên cũng hiểuđược, còn thầy giáo kia là hội viên của chúng tôi. Nếu như tôi không nhớ nhầm,ngay từ ban đầu, thầy giáo đó có ấn tượng cực kỳ tốt về Đặng Linh Linh, cứ nóirằng đang tìm một người như cô ấy suốt, còn sự phản hồi bên phía Đặng Linh Linhhình như cũng được, mặc dù giọng điệu có chút miễn cưỡng, nhưng tôi có thể hiểuđược. Con gái mà, nói là được, thực ra cũng đã đồng ý khoảng năm sáu mươi phầntrăm rồi.

Một bênvô cùng thích thú, một bên cũng không i xích, qua lại trong một tháng liền, ítnhất cũng có gì đó rồi.

Nào ngờkhi tôi vừa nói như vậy, trên khuôn mặt của Đặng Linh Linh bỗng trở nên có chútgì đó khó xử, tôi ngơ ngác: “Sao thế? Lại có mâu thuẫn gì à?”.

“Cũngkhông phải là mâu thuẫn đâu. Chỉ là, chị Hoàng...”

“Hả? Emnói đi...”

“Em cũngkhông rõ lắm, con trai và con gái hẹn hò với nhau, ai trả tiền thì tốt hơnnhỉ?”.

Cái vấnđề này tôi cũng có chút đau đầu, thực ra thông thường thì đều nói rằng con traiphải trả tiền. Nhưng mà với vật giá hiện nay, mỗi lần bước vào quán cà phê ítnhất cũng phải mất một trăm tệ, xem một bộ phim ít nhất cũng phải năm mươi tệ,một lần hai lần còn không thấy gì, nếu đi nhiều, tầng lớp làm công ăn lươngchắc chẳng ai có thể gánh vác được hết.

“Thìcũng phải xem hai người tiến triển đến giai đoạn nào rồi.” Tôi suy nghĩ mộtchút, rồi nói, “Nếu như rất quen, đã thành người nhà rồi, thế thì chị cảm thấyai trả tiền đều không quan trọng nữa, nhưng mà khi mới bắt đầu... vẫn là contrai trả thì hay hơn, ít nhất thì người trả phần nhiều phải là anh ấy.”

Nếu làtrước đây, tôi đã không chút khách sáo nói rằng, phải để con trai trả tiền!Giống như câu nói của các cụ ngày xưa, thê không bằng thiếp, thiếp không bằngvụng trộm, vụng trộm không bằng người mà mình không thể nào xớ rớ đến được. Câunói này nói rõ được tâm lý của đàn ông, khái quát theo kiểu nói bây giờ, chỉ cóhai chữ: Đê tiện!

Càngkhông có được trong tay càng thấy tốt, càng mất nhiều công sức thì càng đángquý. Bạn thử nói xem, mới bắt đầu mà không trả tiền, sau này có còn hy vọng gìngười đàn ông này có thể đội trời đạp đất cho bạn không? Cái gì? Như vậy ngườicon gái có phải là quá coi trọng vật chất không hả?

Đừnggiả ngây thơ nữa em gái!

Nếu nhưnói người đàn ông đó mời Phạm Băng Băng hoặc Lý Băng Băng thử xem, anh ta cũngsẽ kêu gào, khóc lóc đòi trả tiền cho bằng được ấy chứ, không có tiền đi bánthận không chừng cũng đồng ý nữa là. Điều này cũng có nghĩa là, chỉ cần anh tathích, cho dù bạn có lên trời hái sao, anh ta cũng sẽ cảm thấy bạn ngây thơđáng yêu lãng mạn, nếu như không thích, cho dù bạn hái hết sao trên trời đếndâng trước mặt anh ta, anh ta sẽ cho rằng bạn đúng là trơ trẽn.

Nhưngmà bây giờ mỗi lần tôi đi ra ngoài với Lưu Thụy Căn, luôn rất ngại ngùng khi đểLưu Thụy Căn trả tiền, luôn cảm thấy mỗi lần anh trả nhiều tiền hơn một chútcũng cảm thấy không thoải mái. Mỗi khi anh hỏi tôi ăn gì, tôi đều sẽ nói muốnăn mấy quán bên vỉa hè, không phải tôi thấy mấy quán ăn vỉa hè ngon, cho dù làmón ăn ở quán vỉa hè đó rất ngon, nhưng với thời tiết như thế này, tôi cũngthích ngồi ăn cháo trong quán cà phê ấm áp kia hơn. Nhưng tôi lại chẳng muốnanh phải chi nhiều tiền hơn, tôi sợ mỗi lần anh mời tôi đến quán cà phê, rồihai ngày sau phải ăn mì tôm cả ngày.

Tôicũng đã từng nghĩ rằng cứ để tôi trả tiền, nhưng vấn đề này anh lại vô cùng kiênquyết: “Đàn ông trả tiền không chỉ là trách nhiệm, còn là một kiểu tôn nghiêm,em hãy cho anh giữ lại cái sự tôn nghiêm đó.”

Câu nóinày mang đậm chủ nghĩa của một trang nam tử, nhưng tôi chẳng thấy vui vẻ chútnào... Được thôi, sự thật là lúc đó tim tôi nhảy nhót như một chú nai nhỏ, chỉcảm thấy con người này vào giây phút này đây thực sự có sức hấp dẫn! Thực sự lànhững mặt ưu tú của anh đều đã được thể hiện ra hết! Vào giây phút đó, tôi thậmchí thấy mình bị say chếnh choáng, nghĩ rằng, hóa ra tiểu thuyết ảo tưởng đâucó nói tầm bậy, có nhiều khi, phụ nữ đứng trước một kiểu đàn ông nào đó, thựcsự là chẳng có sức kháng cự! Thậm chí tôi hoài nghi rằng, nếu như vào lúc nàyanh nói rằng anh còn có người phụ nữ khác...

Tôikhông biết bản thân mình có chấp nhận nổi hay không, nhưng tôi biết rằng, tôithật sự không đành lòng với anh. Nếu muốn tôi và anh chia tay, để cho tôi từnay không gặp anh... Chỉ là suy nghĩ thôi, mà đã cảm thấy khó có thể chấp nhậnrồi.

Trướcđây tôi luôn cho rằng, cho dù có thích một người như thế nào đi chăng nữa, chỉcần anh ấy làm trái nguyên tắc thì nhất thiết phải chia tay. Mà cái nguyên tắcđó, mỗi một người đều không giống nhau, cho nên có những nguyên tắc khác nhau,nhưng tôi cảm thấy đối với phụ nữ thì hai điều này giống nhau, một là gian dối,hai là bạo lực gia đình.

Điềuđầu tiên có lẽ là bệnh thường gặp của đàn ông, điều thứ hai lại là vấn đề về tốchất. Bất kể là nguyên nhân gì, một người đàn ông có trách nhiệm, có lòng baodung đều không nên phạm phải hai sai lầm này, mà bất kỳ một người phụ nữ cólòng tự trọng nào cũng không thể cho phép đàn ông mắc vào hai>

Mặc dùHoàng Phiêu Phiêu tôi đây bề ngoài không đẹp, điều kiện cũng không tốt, nhưngcũng luôn cho rằng trong tương lai nếu như tìm người yêu, anh ấy dám phạm vàohai sai lầm này thì nhất định đá anh ta thẳng cẳng không hề đắn đo. Thậm chítôi từng nghĩ rằng phải lên lớp môn chính trị cho anh ta mới có thể bớt bực tứcđược.

Nhưngmà nếu như đặt vào thời điểm hiện tại... đương nhiên, có lẽ tôi cũng sẽ chia tayvới anh, nhưng tuyệt đối không làm một cách hoành tráng được.

“Là nhưthế thật à?”.

Giọngnói của Đặng Linh Linh có chút hoài nghi, tôi định thần lại: “Rốt cuộc là cóchuyện gì?”.

“Thựcra cũng chẳng có việc gì, chỉ là em cảm thấy có gì đó... không nói rõ được...”

ĐặngLinh Linh do dự, rồi kể lại quá trình của sự việc. Sau khi cô và người thầygiáo đó gặp nhau, mặc dù cảm thấy vẻ bề ngoài của người ta không phù hợp vớitiêu chuẩn của cô lắm, nhưng giống với những lời tôi nói đợt trước, Đặng Linh Linhkhông chú trọng lắm với vẻ ngoài. Mà so với những người khác, điều kiện củathầy giáo này được xem là rất tốt rồi.

Ở thànhphố chúng tôi đây có căn hộ hơn một trăm mét vuông, mặc dù là ở một khu dân cưnhỏ không mấy tốt lắm, nhưng cũng là căn hộ mới gia đình anh ấy mua để dành choanh ấy cưới vợ. Công việc lại chắc chắn ổn định, mặc dù tiền lương không caolắm, nhưng mà các thầy cô giáo đều có thể dạy thêm, một tháng ít nhất cũng cóthể kiếm được khoảng năm sáu ngàn tệ, hơn thế một hai ngàn tệ cũng chẳng phảichuyện gì hiếm hoi. Hơn nữa người ta cũng tương đối biết nói chuyện, không phảimở miệng ra là ba hoa mình kiếm được một tháng bao nhiêu, khi về còn gọi xe vàmuốn trả tiền xe cho Đặng Linh Linh, mặc dù Đặng Linh Linh không cho anh trả,nhưng thái độ như thế cũng là tốt rồi. Vì thế Đặng Linh Linh cũng muốn thử qualại với anh xem thế nào.

Có điềumặc dù cả hai người đều hơi có ý với nhau, nhưng hơn một tháng mà cũng chẳnggặp mặt nhau mấy lần. Nguyên nhân đầu tiên là vì đợt trước Đặng Linh Linh bậnvới bản thảo; thứ hai là người đó hẹn hò với cô, mà có vẻ không nhiệt tình cholắm.

KhiĐặng Linh Linh nói đến đây, tôi vốn định chen ngang nhưng suy nghĩ một lúc rồilại thôi không nói nữa. Tôi không hề biết tình hình cụ thể của , nhưng cái hiệntượng này đối với Đặng Linh Linh tại sao xem ra lại có vẻ như rất bình thường?Có lẽ cô cho rằng người ta hẹn cô không nhiệt tình cho lắm, là bởi vì có liênquan đến việc cô bận với mấy bản thảo?

Nói tómlại một câu, hai người qua lại với nhau, vẫn chỉ dừng ở mức độ xã giao mà thôi.

Mộtngười chuyên hoạt động về lĩnh vực âm nhạc, một người chuyên viết lách, haingười cứ nói về sở trường của mình, e là không sợ buồn vì thiếu nội dung để nóichuyện. Mà vấn đề, lại xuất hiện ở lần hẹn hò vừa rồi.