Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm

Chương 36: Hãm hại (Thượng)



Nàng cầm cây quạt lên, lật mặt chữ ra xem, nhưng trên đó không hề có một chữ hay một nét vẽ nào, vô cùng sạch sẽ. Thưởng thức trong chốc lát, lại muốn để qua một bên. Lúc này, Vân Lũ vội vàng nói:” Chủ tử cần thận, khung quạt làm từ trúc, giòn dễ nứt, đừng ném.”.

Tiết Bích Đào nghĩ nghĩ. Cuối cùng cũng sẽ đưa cho hoàng đế, phá hư cũng không tốt. Vì thế, nàng mở quạt ra, bày lên bàn. Vì Sơ Hiểu bẩm báo, nói rằng có Tiết mỹ nhân tới chơi, nàng liền bỏ lại cây quạt, ung dung đi tới tiền thính tiếp đãi “Khách quý.”

Lúc gần đi, nàng lại xem xét, cảm thấy nếu vẻ một con gấu trúc đang gặm trúc thì có vẻ thú vị hơn.

Vẽ tranh trên quạt vẫn hợp hơn, vẫn là nên tặng hoàng đế tranh đi. Nàng phác thảo hình con gấu trúc mặt khờ trong đầu, khóe môi giơ lên.

“Quét sạch gấu trúc, ngươi sẽ thành quốc bảo.” (Chắc có nghĩa là gấu trúc vốn quý hiếm, nếu diệt hết được nó thì bạn sẽ trở thành quốc bảo thay thế :)) )

Vậy xử lý hoàng hậu, nàng có thể thành quốc mẫu không nhỉ. À, quên đi, vị trí kia nhiều người giành lắm, nàng cũng không thích hợp.

Tiết Lục Ngạc hôm nay ăn mặc tương đối đơn giản, không còn nữa phần tiên nữ như trước, cảm giác ngạo nghễ lạnh như băng. Tay nàng cầm tách trà, thấy Tiết Bích Đào tới, khóe miệng thoáng cười, nói:” Muội muội ban đầu mời ta tới Phương Hoa các, ta nghĩ rằng, vừa vào cung, công việc vặt vãnh nhiều nên phải tri hoãn. Hôm nay mới tới được, muội muội sẽ không không chào đón chứ?”

Tiết Bích Đào cười cười ngồi xuống, bưng tách trà ngấp một ngụm rồi nói:” Ta còn đang muốn mượn hào quang của tỷ tỷ để được hoàng thượng để ý đây mà.”

Ha, lâu lâu thấy cảnh nữ nhân cổ đại giả vờ cũng khá thú vị.

Nàng rất thích làm nền trong bầu không khí này, cho nên chỉ bưng trà lên uống, không có ý định mở miệng.(Câu này sẽ sửa lại sau)

Đáng giá tham khảo.

Sắc mặt Tiết Lục Ngạc lạnh xuống. Nhưng nàng hiện tại không được hoàng thượng coi trọng, lại nhận được lệnh của hoàng hậu, không thể không lấy lòng vị muội muội này.

Rõ ràng khi đó hoàng thượng tỏ vẻ rất hài lòng với nàng. Cũng không biết Tiết Bích Đào đã sử dụng thủ đoạn gì, khiến hoàng thượng quăng nàng ra sau đầu. Hoàng thượng không có khả năng để cho một gia tộc có hai vị sủng phi, Tiết Bích Đào làm vậy cũng không có gì đáng trách. Nhưng người đó phải là nàng.

Vì thế, nàng thở dài nói:” Muội muội vẫn không tin tỷ tỷ ngày ấy không phải cố ý sao? Nếu không tin, tỷ tỷ đi tìm thái giám dẫn đường ngày đó, cùng hắn đối chất, chỉ hy vọng muội muội có thể tin tỷ.” Nàng dừng một chút:” Chúng ta dù sao cũng là tỷ muội ruột. Muội cũng từng nói, nương bảo chúng ta phải trông coi nhau, không phải ghen ghét nhau.”

“Tỷ tỷ nói là tiểu thái giám hôm đó?” Tiết Bích Đào buông ly trà xuống, tư thế ung dung. Từ xa nhìn tới, đầu ngón tay nàng đỏ rực.

Do mấy ngày gần đây lúc trên giường, nàng sống chết giấu tay đi, không cho hoàng đế nổi lên ác tâm thưởng thức bộ dạng nàng “đổ máu” như lần trước.

Tiết Lục Ngạc thấy nàng hỏi vậy nhất thời không kịp phản ứng, nhưng vẫn nói:” Đương nhiên là hắn. Mặc dù hắn là người của hoàng thượng, nhưng chuyện xảy ra như vậy, chúng ta cũng muốn để hoàng thượng xử cho công bằng. Nếu hắn gọi phân vị thì đã không nhầm người rồi.”

Ngụ ý là, đều là do tiểu thái giám kia muốn nịnh bợ, chỉ gọi chủ tử mà không gọi phân vị.

“Tỷ tỷ nghĩ sai rồi.” Tiết Bích Đào cười:” Hoàng thượng tự nhiên sẽ xử lý công bằng. Tiểu thái giám kia đã sớm bị hoàng thượng thưởng trượng hình, thật không cần tỷ tỷ nhiều lời.”

Tiết Lục Ngạc ngưng một lúc lâu mới nói một câu:” Như vậy thì tốt.”

Tiết Bích Đào bỏ quả anh đào trong dĩa vào miệng, nhả hột ra rồi nói:” Tỷ tỷ tìm ta có chuyện gì?” Không nghĩ muốn tiếp tục vòng vo.

Nàng chưa ăn sáng, bụng rỗng còn uống trà nên có chút khó chịu. Xem ra, muốn ra vẻ cũng phải chọn thời điểm mình thoải mái một chút, không thể để đánh đối thủ một ngàn thì tự tổn hại mình những tám trăm.

Tiết Lục Ngạc im lặng. Đối với những người khác, nàng còn có chút hăng hái nói chuyện. Còn đối với vị muội muội này, đại để là vì dung mạo quá giống nhau, trong lòng nàng luôn mâu thuẫn nên không muốn cùng nàng ta nhiều lời. Nhưng làm việc mà không xuất bảng hiệu ra thì nàng thật không biết phải làm sao.

Hiện giờ quanh co nữa cũng không có ý nghĩa, nàng nói thẳng:” Vốn ban đầu là định tới thăm muội muội, thuận đường tới xem An tuyển thị. Nhưng muội cũng biết ta xưa nay không giao thiệp nhiều mà. Từ lúc nàng ấy hoài thai tới nay, ta chưa từng tới thăm qua, có chút thất lễ. Hiện giờ đã tới chỗ muội, cũng nên qua đó một chuyến.”

“Ta không quen thuộc Trữ Tú Cung, hy vọng muội muội có thể an bài cung nữ dẫn đường.”

Tiết Bích Đào tiếp lời:” Làm chi phiền toái như vậy. Tỷ tỷ nói rất đúng, chúng ta là tỷ muội ruột thịt, cũng không nên xa lạ. Để ta đưa tỷ tỷ đi, vừa lúc ta lâu rồi không gặp An tuyển thị.”

Tiết Lục Ngạc kinh ngạc. Ý tứ của hoàng hậu đương nhiên là muốn dẫn Tiết Bích Đào đi, nhưng nàng nghĩ rằng, phía trước mình đã gây ra động tĩnh như vậy, nhất định nàng ta không muốn. Cho nên liền lấy lùi làm tiến. Dù sao cũng là cung nữ của nàng ta, xảy ra chuyện gì nàng ta cũng không thoát khỏi can hệ. Không nghĩ tới nàng ta ngược lại đáp ứng, sự khác lạ này khiến nàng có chút cảnh giác.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, nàng lại không nỡ buông tha cho cơ hội này.

Nàng khẽ cười nói:” Vậy phiền toái muội muội.”

Lúc này, An tuyển thị đang được Tinh Tinh nâng tới tiểu đình viện tản bộ. Theo lời thái y nói, cái thai hiện tại không tốt lắm. Nếu muốn sinh đứa nhỏ khỏe mạnh, nàng phải tự mình đi lại nhiều hơn, tăng cường thể chất. Vậy nên nàng liền sửa đổi thói quen ngày trước, thường xuyên ra ngoài một chút.

Trái lại, nhiều người vừa thấy nàng ở trong đình viện thì lập tức không chịu đứng bồi nàng nói chuyện, sợ va chạm gì đó lại dính tội lên đầu mình, cho nên cũng không nguyện tới đây nữa. Dù sao, ngầm xuống tay là một chuyện, trắng trợn làm ra loại hành vi này thì dù Thánh thượng không quan tâm mấy cũng vẫn muốn vấn tội.

“An tuyển thị thật có hứng trí.” Tiết Bích Đào dẫn Tiết Lục Ngạc đi tới, không nghĩ lại gặp phải lúc nàng đang tản bộ.

Nàng cũng không có bảo Mộ Vân điều tra thời gian An tuyển thị đi dạo đâu.

Tiết Bích Đào kín đáo dò xét Tiết Lục Ngạc một cái.

Tinh Tinh thấy hai người các nàng thì vội vàng giúp đỡ An tuyển thị vấn an hành lễ.

Bảo phụ nữ có thai hành lễ, Tiết Bích Đào cũng muốn hoảng. Không đợi nàng ta hành lễ, nàng đã phất tay bảo thôi.

An tuyển thị bởi vì lần trước Tiết Bích Đào nhắc nhở mình, cho nên đối với nàng có chút cảm kích, cười cũng tươi hơn so với lúc ứng phó với những người khác. Hai người cứ thấy đứng nói chuyện phiếm.

Tinh Tinh nhìn Tiết Lục Ngạc đứng một bên, cảm thấy có gì không đúng. Nhưng vì nàng là tỷ tỷ của Trân tiệp dư, nhất thời lại có chút hoang mang. Chẳng lẽ do mình quá nhạy cảm?

——— —————— ——————–

Bên này, Khúc Hãn Nhiên liên tục vài ngày bị xa lánh chèn ép cuối cùng cũng cảm thấy có chút lao lực quá độ. Mặc dù có không gian, nhưng nước thần trong không gian chỉ gúp cải thiện thể chất, khí chất của mình, không dùng để hạ độc người khác. May mà đám người kia chỉ là tiểu đánh tiểu nháo. Trước khi được hoàng đế sủng hạnh thụ phong, cũng sẽ không làm gì khác người.

Mà lúc này, nàng cũng có chút hối hận với kế hoạch hấp dẫn hoàng đế lúc trước định ra. Hoàng đế tựa như quăng các nàng ra sau đầu rồi, một lần cũng chưa tới Uyển Tử hẻo lánh này. Những kỹ năng dụ dỗ nàng kiếm được trong sách cũng không dùng được.

Cứ như vậy, chỉ sợ hoàng đế sẽ triệt triệt để để quên các nàng mất.

Nàng phải chủ động thôi. Nhưng cũng không được để hoàng đế nhìn ra là nàng chủ động. Nàng tự hỏi hồi lâu, cảm thấy biện pháp tốt nhất vẫn là nước hoa. Trong phòng nàng có một lọ nước hoa quý, đó là đồ hiện đại, người cổ đại đương nhiên mới nghe lần đầu, hoàng thượng tất nhiên sẽ cảm thấy hứng thú.

Chỉ cần hoàng thượng có hứng thú tới hỏi, nàng có thể chậm rãi từ trong lời nói lộ ra vẻ đẹp tự tin khác với nữ nhân cổ đại. Khiến hoàng đế nhớ kỹ nàng.

Khúc Hãn Nhiên dùng nước ấm lau qua thân mình, sau đó vào không gian, lôi ra lọ Secret wish của Anna Sui. Mùi hương này rất dễ chịu, cho dù không thể khiến người ta chú ý thì cũng sẽ không bị phản cảm.

Nàng hôm qua đã lén hỏi thăm được hành tung của hoàng thượng, chuẩn bị hôm nay xảo ngộ hoàng thượng, này cũng làm cho nàng giảm đi không ít chuyện. Nàng cảm thấy, bằng vào thủ đoạn của đám nữ nhân này, dù có gặp được hoàng thượng thì cũng không làm được việc gì, ngược lại có thể giúp nàng đi sau vượt trước.

Nàng cẩn thận chú ý động tĩnh cách vách, sau đó lặng lẽ xuất môn.

“Tiểu nữ tử thỉnh an hoàng thượng, hoàng thượng cát tường.” Chờ hai người kia đi xong, nàng đợi một lúc rồi mới nhẹ nhàng tiến lên hành lễ.

Hiện giờ trong cung đã có rất ít nữ nhân dám ở lúc hoàng đế tới ngự hoa viên giải sầu mà tiếp cận rồi. Vừa nãy có hai người xuất hiện, hắn đã thật buồn bực, quyết định lúc rảnh liền nói với hoàng hậu, bảo nàng chỉnh đốn một chút. Nhưng hắn không nghĩ rằn g, vừa đuổi đi lại có thêm một người tới nữa.

Bất quá, nhìn coi như cũng thuận mắt. Sắc mặt hắn cũng không quá khó coi.

Khúc Hãn Nhiên thấy hoàng đế nhìn nàng một cái. Mặc dù không nói chuyện, nhưng sắc mặt cũng không giống như khi đối mặt với hai người vừa rồi. Vậy nên, nàng đi tới gần một chút. Nội thị thất khí sắc của thánh thượng, cũng không ngăn trở. Nàng mỉm cười nói:” Tiểu nữ tử gặp qua hoàng thượng, không dám không biết cấp bậc lễ nghĩa. Hiện giờ đã thỉnh an xong, lại càng không dám quấy nhiễu thánh giá. Xin phép cáo lui trước.” Nàng lại thi lễ, đứng dậy muốn rời đi.

Hoàng đế ngủi được mùi hương trên người nàng, kêu ra tiếng:” Từ từ.”

Khúc Hãn Nhiên quay đầu, nghi hoặc nhìn hoàng đế, đến gần hơn một chút hỏi:” Hoàng thượng có chuyện gì ạ?”

Cũng không biết có phải Khúc Hãn Nhiên vận khí không tốt không. Đúng lúc này, Thọ Vương lại tới tìm hoàng đế, trêu chọc nói:” Hoàng huynh thật hăng hái.”

Trước khi hắn lên tiếng, hoàng đế đã bị mùi hương của Khúc Hãn Nhiên làm cho có chút hỗn tạp. Mùi hương này so với mùi mật đào tự nhiên trên người vật nhỏ nồng đậm hơn, khiến người ta không quá thoải mái.

Hắn thuận thế nghiên đầu nhìn Thọ vương, thản nhiên nói:” Nếu ngươi thích, trẫm thưởng cho ngươi. Vốn cũng là ngươi trước đây ngươi chọn trúng.”

Sắc mặt Khúc Hãn Nhiên thay đổi, nàng xiết chặt váy, trấn định lại.

Chợt nghe Thọ Vương đáp:” Vô công không nhân lộc. Thần đệ cũng không dám vô duyên vô cớ nhận quà hoàng huynh ban cho.” Thật không còn cách với hắn. Hoàng huynh nói, quân tử không đoạt người yêu của người khác gì đó. Hắn còn nghe nói, những mỹ nhân hắn phê qua, hoàng huynh một người cũng chưa sủng hạnh.

Có lẽ không phải là không thích, mà là do hắn chấm đi.

Thọ vương nhớ tới nữ nhân mạnh mẽ giương cung, ném giày khi bị kinh ngạc kia. Cười vô cùng hàm xúc.

“Như vậy, trẫm đi trước.”

Hoàng đế đi vội, ngay cả lý do cũng không nói, bỏ lại hai con người đang kinh ngạc mà rời đình.

Hoàng đệ hôm nay tới, nhất định là muốn chèn ép triều thần hay muốn hắn phê chuẩn chút chuyện kỳ lạ gì đó. Hắn là muốn đến giải sầu, không phải muốn ầm ĩ, đương nhiên không nghĩ ở lại nghe. Hơn nữa, hắn đột nhiên có chút muốn gặp vật nhỏ.

Khúc Hãn Nhiên há hốc mồm.Bất quá rất nhanh liền khôi phục lại. Nàng nghe nói người thống trị hiện tại là thuộc bộ tộc du mộc trên thảo nguyên, cho nên nếp sống tương đối thoáng hơn. Cho dù nơi này chỉ có nàng và Thọ Vương, nhưng đang giữa ban ngày, lại ngoài trời, người bên ngoài thấy cũng không nói xấu.

Đây là đối với tục lệ chung vợ trước đây mà nói thì đâu tính là gì. Trừ phi hoàng đế có ý kiến, nếu không người khác cũng sẽ không nhiều chuyện.

Mà hoàng đế, hắn hiện giờ còn không đem những người kia làm phi tử, cảm thấy tặng cho người khác thì tốt hơn.

Nếu Thọ vương thích, hắn càng mừng, hắn có thể yên tĩnh một chút.

“Không thú vị.” Thọ vương liếc mắt nhìn nàng, phun ra ba chữ bình luận. Vốn là chọn nữ nhân này là vì hoàng huynh có thể sẽ thích. Hoàng huynh ban đầu tương đối thích nữ nhân dịu dàng, cảm thấy có chút yên tĩnh, cho nên Hiền phi dù không có chỗ nào vượt trội nhưng vẫn phong nàng làm một trong tứ phi. Hắn cho dù muốn nhìn hậu cung gà bay chó sủa thì cũng phải trộn vài cái tốt vô cho hoàng huynh chứ, vậy nên mới chọn nàng.

Chỉ là gần đây không biết sau khẩu vị thay đổi rồi.

Hắn sờ sờ cằm, cảm thấy có thể đem hoàng huynh và nữ nhân kia đặt chung một chỗ nghiên cứu một chút.