Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm

Chương 10: Sủng ái



Tiết Bích Đào lấy ngón tay ra đếm đếm, nàng gần đây đã gây nên rất nhiều cừu hận rồi.

Thị tẩm liên tục bốn ngày, so với tỷ tỷ nàng còn nhiều hơn hơn. Cả bốn ngày hoàng thượng đều ở lại chỗ nàng. Trong cung đều truyền đi tin đồn Tiết gia tỉ muội là hồ ly dụ dỗ hoàng đế.

Đang nghĩ ngợi, nội thị công công bên ngoài giương giọng:” Hoàng thượng giá lâm—“

Được rồi, hiện tại biến thành năm ngày.

Không phải nói nàng không trông đợi hoàng đế bệ hại tới, vì để mãn cấp kỹ năng nàng phải tươi cười chào đón hắn. Nhưng ngược lại với việc hoàng đế liên tục giá lâm là, điểm kỹ năng hồi đầu trực tiếp cho tới năm điểm, thế nhưng bốn ngày vừa rồi, chỉ có thêm bốn điểm!

Bốn điểm đó!

Còn không đủ nhét kẽ răng.

Bảng giải thích nói rõ là dựa vào sự vui vẻ của hoàng đế mà tích lũy được, có thể thấy dạo này hầu hạ hoàng đế không tốt!

Nàng lại bỏ thêm hai điểm ở “Thể chất khỏe mạnh”, nên hai ngày nay rõ ràng thoải mái hơn, sẽ không động một tí liền đau đầu ho khan, cũng sẽ không một chút liền đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Cũng có hưởng thụ.

Về phần hai điểm còn lại, nàng thêm vào “Thanh âm mềm mại” và “Cảnh giác”

Không có biện pháp, hoàng đế dường như đặc biệt thích vào thời điểm làm việc đó nghe được thanh âm của nàng. Còn “cảnh giác” là do nàng gần đây là cây to đón gió lớn (Ý nói người đứng mũi chịu sào), vẫn là cảm thấy nên dự phòng.

Long bào chỉ vàng thêu vuốt kim long mạnh mẽ đập vào mi mắt, Tiết Bích Đào ôm ngực ngẩng đầu.

Ánh mắt nàng ngập nước nhìn ác nhân trước mặt, cáo trạng:” Hoàng thượng, ngài đi đường vô thanh vô tức, làm sợ thiếp thân.”

Mấy ngày ở chung rõ ràng đem lá gan này dưỡng to lên không ít!

Nàng dần dần hiểu được, hoàng đế này chỉ cần không chạm vào điểm mấu chốt của hắn, hắn vẫn sẽ vui đùa với ngươi, hoặc là ngươi lấy chính mình làm hắn vui.

Hoàng đế quả nhiên bật cười, nghiêm túc trả lời:” Rõ ràng ngươi suy nghĩ đến quên đời, trẫm còn chưa trách ngươi không đứng dậy tiếp giá, ngươi còn ngược lại oán trách trẫm.”

Tiết Bích Đào đứng dậy tiếp nhận trà Phổ Nhỉ Phụng Tử bưng tới, đưa tới trước mặt hoàng đế, làm chó con lấy lòng:” Hoàng thượng uống trà, uống trà nào!”

Khuỷu tay cong lại, ngồi tựa vào chiếc giường làm bằng gỗ tử đàn, đệm lông ngỗng mềm mại, hoàng đế lão thần buông giọng:” Không thành ý!”

Tiết Bích Đào há hốc mồm

Nghĩ nghĩ một hồi, nàng mở nắp đậy, vớt lớp bọt trong chung trà, khẽ uống một ngụm, nước trà dính trên môi trơn bóng, hai mắt lại còn thật sự nghiêm túc:” Hoàng thượng, thiếp thân đã thử qua, độ ấm rất vừa phải.”

Nói xong, bưng trà lại gần hoàng đế.

Hoàng đế đầu tiên là sửng sốt, sau đó nghiêng người gần tay nàng nếm một ngụm, cười gật đầu:” Hương vị đậm đà, không tồi.”

Miệng nói “Không tồi”, nhưng lại đem chung trà kia đặt trên bàn nhỏ bên cạnh, ôm vòng eo của nàng kéo lại bên người, hương trà thoang thoảng từ miệng hắn thổi qua tai Tiết Bích Đào, cùng nàng hơi thở dây dưa.

“Trẫm còn chưa hỏi ngươi, trẫm cho người trồng cho ngươi một cây bích đào ở viện, có thích không?”

Tuy rằng từ giờ các cung nữ đều cúi đầu bày ra bộ dáng không nghe không thấy, Tiết Bích Đào vẫn cảm thấy có chút mất tự nhiên, xoay xoay người xong mới cười nói:” Đương nhiên là rất thích.”

Hàn Tử Kì cúi đầu nhìn khóe miệng nàng giương lên, cảm thấy cái cười kia có chút quái đản, liền nâng cằm nàng lên đối diện với mình, hỏi:” Cười cái gì?”

Nhìn thế nào cũng không giống nàng vì hắn để tâm đến mà cười vui sướng.

Tiết Bích Đào nắm lấy tay áo hắn, ổn định thân mình, bắt đầu đọc thơ:“ Bích Đào hoa thụ hạ, đại cước mặc bà lãng, vị thuyết đồng tiễn khởi, tiên phô lô tịch sàng. Tam bôi hồn bạch tửu, kỉ cú thoại trung tràng. Hà thì quy cố lí, hòa tha tiếu nhất trường.”

(Tạm dịch: Dưới tán cây bích đào, chân không bó phóng túng dạo chơi, chưa nói tới đồng tiền, trước trải chiếu lau giường. Ba chén bạch tửu mơ hồ, nói mấy câu tâm sự, khi nào về quê cũ, cùng nàng cười nói một hồi.)

Cuối cùng lại lộ ra nụ cười:” Thiếp thân mỗi lần nhìn cây kia lại nhớ tới bài thơ này, cho rằng ngâm vịnh rất thú vị. Vả lại tưởng tượng thấy bọn họ vợ chồng tình cảm tốt như vậy, chính mình cũng sẽ có cảm giác hạnh phúc đó.”

Vợ chồng

Hàn Tử Kì cân nhắc hai chữ này, trong hậu cung, chỉ có hoàng hậu mới được xem là vợ hắn.

Chỉ là bọn hắn nhiều nhất là tương kính như tân (Tôn trọng nhau), cảm tình sợ là không bằng trong thơ.

Hắn nhìn kỹ tiểu nữ nhân trong lòng một lát, thấy trong mắt nàng không có dục vọng khắc sâu, nụ cười kia cũng là theo lời nàng nói, là nụ cười hạnh phúc thoải mái, liền cười theo.

Thân thủ đánh nàng một cái:” Đừng tưởng ta không biết, thơ này là từ đâu nghe được?”

Tiết Bích Đào chột dạ, nàng quên rằng đây là triều đại không có thực. Hay là nói xem trong sách?

Nhưng cẩu hoàng đế nếu truy hỏi tên quyển sách thì làm sao bây giờ?

Đang đau khổ, tay phải đột nhiên có cảm giác tê rần.

Nàng giật mình, nhìn về phía tay phải.

Cảm giác có chút kỳ quái.

“Bẩm hoàng thượng, Trinh quý tần nương nương cho cung nữ tới truyền lời, tam công chúa thân mình không thoải mái, muốn mời ngài đến thăm.” Mộ Vân trầm ổn hành lễ, bẩm báo nói.

“Đã biết” Hoàng đế trầm ngâm trong chốc lát, thu hồi tay đang nắm tay Tiết Bích Đào, nói với nàng:” Trẫm đi nhìn một cái.”

Cũng không nói có trở về hay không.

Tiết Bích Đào hiểu rõ, nàng đoán rằng hoàng đế trong lòng cũng hiểu rõ. Này chẳng qua là một trong những thủ đoạn tranh thủ tình cảm trong hậu cung.

Bất quá, không có phụ thân nào biết nữ nhi mình sinh bệnh, lại đúng lúc đang ở gần đó, lại có tâm tình cùng nữ nhân khác nùng tình mật ý.

Vậy cũng chẳng phải là người.

Về phần không thoải mái, những đứa nhỏ trong cung ai không ốm yếu nhiều bệnh? Giai nhân lâu dài không vận động, sức đề kháng cùng thể chất suy giảm. Kho thuốc của thái y viện chất đống đều là do cái gọi là dưỡng sinh chi đạo của nhóm chủ tử.

Cho nên bệnh hay không không biết, nhưng không thoải mái, khẳng định không phải giả.

Các nàng tùy thời đều có thể làm cho chính mình không thoải mái.

Nếu không chỉ vì tranh thủ tình cảm mà nói dối, chắc chắn phạm tội khi quân.

Tiết Bích Đào gật gật đầu đưa hoàng đế ra cửa, loại thời điểm này, giữ hắn lại cũng không có ý nghĩa. Huống chi nàng bây giờ quá nổi bật, có người đến đả kích một chút, cũng có thể làm trong lòng người khác cân bằng một chút. Sẽ không đem tất cả thủ đoạn đổ lên người nàng.

Còn có, nàng tò mò vừa nãy tay phải đột nhiên tê dại là chuyện gì xảy ra. Cảm thấy có lẽ liên quan tới hệ thống, nàng vừa lúc cũng rảnh rỗi nghiên cứu.

—–

Lúc này, nhóm phi tần nguyên bản ghi hận Tiết thị tỷ muội, quả nhiên thoáng giải hận, rốt cuộc vui sướng khi người gặp họa.

Cảnh Dương Cung, Du Nhiên các, Nghi bảo lâm đem bút đặt vào giá bút hình ngọc sơn màu xanh, hay tay giơ cao bức tranh, cử chỉ cần thận đoan trang.

Đại cung nữ Như Châu lại gần hứng thú cười nói:” Chủ tử, bức tranh rất đẹp.”

Nghi bảo lâm dịu dàng mỉm cười:” Rốt cuộc cũng không bằng Ôn Thái nữ, thư hương thế gia dạy dỗ nữ nhi quả nhiên không tầm thường.”

“Nàng ta làm sao có thể so với chủ tử.” Như Châu không cho là đúng nói. “ Bất quá là chính bát phẩm thôi, chủ tử so với nàng cao hơn ba cấp, vả lại vừa vào cung là một trong hai phi tần có phong hào.”

Nghi bảo lâm thở dài, Như Châu tùy rằng giống tỷ tỷ ruột của nàng ta là Như Ngọc, nhưng thực tế lại không được việc như Như Ngọc.

Cao hơn ba cấp thì thế nào? Nếu như hoàng thượng thích, tùy thời đều có thể lướt qua nàng.

Nàng đương nhiên không biết mình có gì không tốt, lại sợ hoàng thượng kiêng kị gia tộc nàng lớn, trong lòng xa cách nàng.

Nàng cũng chỉ có thể dựa vào hoàng hậu tỷ tỷ.

“Hoàng thượng hôm nay lại đến Phượng Hoa các?” Nàng hỏi Như Châu. Tiết gia tỷ muội phụ thân là lễ bộ thượng thư, vị trí kia không gây chú ý. Hai người các nàng lại có chút thủ đoạn. Hoàng thượng tự nhiên nguyện ý sủng ái vài phần.

Nàng tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng không nề hà.

Ai ngờ Như Châu trong mắt hiện lên vài phần sung sướng khi người gặp họa, bày ra mười phần tươi cười:” Chủ tử không biết, hoàng thượng nguyên là muốn nghỉ tạm ở Phượng Hoa Các, ai ngờ vừa vào, lại bị Trình quý tần phái người qua phá. Tiết Bảo Lâm kia được hoàng thượng sủng ái, sợ cũng chỉ là vận khí nhất thời mà thôi.”

Nghi Bảo Lâm mày nheo lại, nghiêm nghị nói:” Ăn nói cẩn thận.” Lại đăm chiêu. Tiết Bảo Lâm kia quả thật là giống như lời Như Châu nói, bằng vận khí mới được sủng ái sao?

Cùng lúc đó, tại Cảnh Dương Cung Nghê Thường các cũng nắm được tin tức, Bùi duẫn nhân ngồi trước cửa sổ, nâng cằm. Màn đêm dày đặc trong mắt đã không còn linh động trong suốt như trước kia.

Suốt mười ngày, nàng vẫn chưa gặp qua Thiên nhan.

Tiết gia tỷ tỷ, ha.

Nàng trào phúng cười. Nàng ngay cả mặt thánh thượng còn chưa nhìn thấy. Dựa vào cái gì các nàng có thể độc chiếm hoàng thượng?

Bởi vì gia thế? Bởi vì dung mạo?

Xì, trong cung đấu không chấp nhận được nhất chính là chuyên sủng, nếu không, sẽ có người nhảy ra xử lý.

trai cò đánh nhau, vậy nàng làm ngư ông đắc lợi,

Khác với sự yên lặng của các phi tần cấp thấp, Hàm phúc cung di nhiên các, Lệ tần đã sớm tức giận tới quăng nát vài bộ tách trà, hận đến cắn răng.

Trước khi Tiết gia tỷ muội tiến cung, nàng rất nở mày nở mặt. Hoàng thượng liên tiếp nhiều ngày đều nghỉ ở chỗ nàng. Mắt thấy có thể mang thai, lại cố tình có người mới vào cung!

Cố tình còn là Tiết gia tỷ muội, còn có bản lĩnh cướp hết nổi bật của cháu gái thái hậu và muội muội hoàng hậu.

Nghe xong nội thị truyền tin tức, nàng không biết nên cười hay nên khóc.

Tiết gia tỷ muội là hồ ly dụ dỗ, Trinh quý tần kia cũng chả phải thứ tốt lành.

Thời điểm các nàng tiến cung sợ thế lực đơn bạc nên kết đồng minh, sau nàng ta lại mang thai được hoàng tự, được tấn phong, đứng trên đầu nàng, không coi nàng vào mắt.

Người ngoài đều nói cô ta tốt, ngay cả hoàng thượng cũng bị lừa ban thưởng nàng chữ “Trinh” làm phong hào.

Chỉ có nàng biết được bộ dạng thật dưới mặt nạ của cô ta. Loại tiểu nhân dối trá này làm người ta ghê tởm.

Nhưng là con nối dòng…

Lệ Tần ánh mắt buồn bã, không có điều này, có lẽ cũng không biết được.

Các cung nữ thấy tâm tình chủ tử không tốt, làm việc cũng thực không yên, ngẫu nhiên liếc mắt dò xét chủ tử một cái, chỉ sợ nàng đột nhiên phát giận lên người mình. Thấy chủ tử bộ dạng mất mát, liền biết là vì chuyện con cái.

Hài, chủ tử bộ dáng vô cùng đẹp, dung nhan diễm lệ, dáng người uyển chuyển.

Chỉ kém một công chúa hoàng tử bên mình mà thôi.

Bên này có người buồn, có người vui sướng, có người ngư ông đắc lợi, tự nhiên cũng có người vì kế của Trinh quý tần thành mà rục rịch.

Trinh Quý Tần thành công, có thể nhìn thấy lòng hoàng thượng, phân lượng của Tiết gia tỷ chưa đủ nặng.

Đương nhiên phải xuống tay trước cho thỏa đáng.

Trong hoàng cung tràn ngập mùi vị âm mưu. Mà Ngày lễ truyền thống mồng tám tháng chạp cũng không vì vậy mà bị ảnh hưởng, từ từ tiến đến.