Kỷ Kỷ Phục Kỷ Kỷ

Chương 14



Giản Minh nhất định muốn đặt cho con mèo xấu xí này cái tên Trụi Lông, bởi vì nó vốn trọc. Hạ Tiểu Sơn vừa nghe liền không vui, kiên trì cãi rằng vịt con xấu xí cũng có thể biến thành Thiên Nga, muốn sửa tên là Thiên Nga. Hai người cãi qua cãi lại, cuối cùng quyết định muốn gọi gì thì gọi, khỏi cãi nhau.

Đáng thương cho bé Trụi Lông ngoài việc bị tróc từng mảng lông còn bị rận, nó lại chỉ mới mấy tuần tuổi, không dám tắm rửa, Hạ Tiểu Sơn dùng khăn mặt lau lau, cuối cùng vẫn lau không sạch được. Một ngày còn phải cho bú năm sáu lần, vừa rời tay nó liền kêu meo meo, nức nở như khóc tang, Hạ Tiểu Sơn không còn cách nào khác, chơi trò chơi cũng phải ôm vào lòng, ngủ cũng phải cho ngủ chung – không quá vài ngày chính hắn cũng bị nhiễm rận.

Giản Minh hôm nay về nhà vừa mở cửa liền sửng sốt một chút, trên sô pha có một đại hán quần đùi đầu trọc, hắn còn đang ôm mèo con vừa được tắm thuốc trừ rận, mèo con mảnh mai bị hắn ôm đến vặn vẹo, đang bú ngón tay hắn như bú ti.

“Ôi, cha của Trụi Lông – trọc lốc rồi!” Giản Minh che mũi hỏi, “Phía dưới cũng cạo?”

“Phi!” Hạ Tiểu Sơn xấu mặt, “Anh chừng nào thì tìm nhà mới cho nó?”

“Hỏi khắp rồi, toàn là mấy cô chưa bao giờ nuôi mèo muốn nhận thôi, hơn nữa còn đi làm. Tôi sợ bị các cô nuôi chết, đợi thêm hai tháng nó lớn lại tính.”

“Anh không sợ bị tôi nuôi chết?”

“Vậy cậu phải nuôi cho tốt,” Giản Minh dùng túi công văn che mặt, ghé sát vào mèo con, “Trụi Lông, sữa của ba ba uống tốt không?”

Hạ Tiểu Sơn giơ con mèo lên cao, “Không dễ uống, mẹ nó, tên nó là Thiên Nga, thiết nghĩ nó phải uống sữa của anh chứ.”

“Cút ngay! hắt xì!”

Hạ Tiểu Sơn nuôi Hạ Trụi Lông như con đẻ, một ngày hai mươi bốn giờ không rời mắt, cả ngày lẫn đêm đều để nó bám lên người. Cuối tuần, vào lúc hai người nằm ườn trên sô pha xem phim, Hạ Trụi Lông từ trong lòng Hạ Tiểu Sơn chui ra, leo lên đầu vai, thò móng vuốt qua chỗ Giản Minh cào cào meo meo.

Giản Minh hắt xì đánh một cái kinh thiên động địa, “…… đem nó đi đi đi!”

“Nó làm nũng với anh đó, anh mau sờ sờ nó.” Hạ Tiểu Sơn rất chiều con.

Giản Minh đỏ mắt nhìn Hạ Trụi Lông, Hạ Trụi Lông rất thơ ngây vô tội, điên cuồng bán manh, meo meo gọi. Giản Minh không thể từ chối huyết thống, bàn tay đang bịt mũi run một cái, răng cắn một cái, liều mình kéo nó vào lòng, vừa sờ đến nghiện vừa chảy nước mắt.

Bé bé mềm mềm sờ rất đáng yêu, thật không muốn người ta sống mà, anh nước mắt giàn giụa mà nghĩ, ta đời trước tạo cái nghiệt gì……

Không quá một tháng, Hạ Trụi Lông trổ giò thành mĩ thiếu niên, lông nham nhở gì đó rụng hết, toàn thân lông tơ mỏng mỏng trắng trắng, hai con mắt một lam một lục, xinh đến mức cha nó không thể buông tay. Chứng mẫn cảm của Giản Minh cũng giảm bớt — chủ yếu là do khóc quen.

Anh đeo khẩu trang giơ điện thoại chụp trái chụp phải Hạ Thiên Nga, chọn một bức đẹp nhất manh nhất gởi cho bằng hữu. Mấy cô gái muốn cướp về nuôi thức trắng đêm khẩu chiến trêng mạng, cuối cùng cũng có một vị nữ tử lôi ra nào nhà mèo ba tầng nào đồ chơi xa hoa thắng cuộc, hẹn nhau cuối tuần đến nhận con.

Hạ Tiểu Sơn vừa nghe liền nhíu mày, “Cuối tuần? Không được! Nó còn chưa cai sữa mà!”

“Vậy một tháng, thể nào cũng cai.” Giản Minh nói.

“Chưa chắc, bàn lại sao!”

Lại quá nửa tháng, cô gái kia thúc giục.

“Mấy ngày nay nó bị tiêu chảy, nào khỏe hẵng hay.”

Lại qua một tuần.

“Lại có rận, qua vài ngày lại nói.”

Lại qua ba ngày.

“Anh xem mông nó có vài chỗ bị trọc, đợi thay lông xong……”

Lại qua……

Hạ Tiểu Sơn cuối cùng thật sự tìm không thấy cớ, khóa cửa phòng lại trốn ở bên trong xoát phó bản, Hạ Thiên Nga bốn chân móng vuốt cào cào bụng hắn, như phụ tử gấu Koala.

“Hạ lông chân! chúng ta đã hứa với người ta rồi! Người ta mua cả ổ mèo chậu cát mèo cả cây cho mèo trèo nữa, cậu bây giờ đổi ý, làm sao ăn nói?” Giản Minh ở bên ngoài đập cửa.

“Đó là anh đáp ứng, không phải tôi.” Hạ Tiểu Sơn đen mặt lầu bầu một câu.

“Cậu nói cái gì?” Giản Minh không nghe rõ.

“Tôi nói anh bỏ được sao?!”

Giản Minh ở bên ngoài ngập ngừng một lát, buồn bực nói, “Quỷ mới bỏ được.”

“Vậy không phải rõ lắm sao!” Hạ Tiểu Sơn thô yết hầu rống, “Không cho!”

“Đừng có mơ! Con gái nhà người ta cào chết tôi mất!”

“Cho cổ đến cào tôi! Tôi chết cho cổ xem!”

“A……” Giản Minh bị hắn chọc cười, “Mẹ nó cậu bao nhiêu tuổi rồi? Được rồi được rồi, không cho thì không cho, cùng lắm tôi nợ cô ta một lần, về sau làm trâu làm ngựa trả thôi, aiz…… Bất quá nói trước rồi đó, cậu muốn nuôi thì nuôi đến cùng, bất ly bất khí a!”

“Bất ly bất khí, Trụi Lông chứng giám!”