Kỳ Huyễn Dị Điển

Chương 7



"Anh Lâm, anh thế nào lại đeo mắt kiếng rồi? Em nhớ kỹ anh không có cận thị... A! Chẳng lẽ anh còn tráng niên đã hoa mắt?!" Từ Nhiên cực kì tò mò với việc trên sống mũi Lâm Uyên bỗng nhiên mọc ra mắt kính, báo cũng không tập trung nhìn, thường thường từ sau báo lộ một đôi mắt quái dị quan sát Lâm Uyên.

Lâm Uyên mặt không thay đổi liếc hắn một cái: Tốt, Từ Nhiên vẫn là cái Từ Nhiên kia, trên người không có thêm cái gì, cũng không có thứ nào ở bên cạnh.

Đây là thói quen đã hình thành lúc hắn đeo kiếng: Từ khi phát hiện thị lực khả năng "Có chuyện", sau "Sửa chữa", hắn liền tập tỉ mỉ đem sự vật, nhân vật mình vốn nghĩ bình thường từng chút quan sát thật kĩ.

Ngô... Đại khái là bản ứng phản năng trong nhân sinh mỗi người khi lần đầu tiên đeo kính đi?

Bất quá thực tế quan sát Lâm Uyên cũng không phát hiện phạm vi nhìn bây giờ rõ ràng hơn trước kia bao nhiêu, đồng dạng, ngoại trừ "Vật"trong lồng đang đặt ở bàn làm việc phía sau bọn họ, hắn cũng không phát hiện vật thứ hai khiến hắn nghi vấn thị lực nữa.

"A! Em hiểu được! Anh Lâm rốt cục đã thông suốt, trộm nhìn lén qua báo chí thành phố lớn có đúng hay không? Gần nhất trên đó các thanh niên một lần nữa lưu hành trào lưu đeo kính, nhất là kính mắt viền vàng, còn anh hiện tại đeo loại kính đen này, được gọi là phục cổ!" Không đợi hắn trả lời, Từ Nhiên bỗng nhiên "Tỉnh ngộ"!

"Ngay từ đầu em còn chần chừ xem có nên theo kiểu lưu hành này hay không, dù sao kính mắt một khi đeo không phải sẽ che mất hai ánh mắt sắc bén của em a, nhưng mà thấy hiệu quả của anh Lâm, đừng nói, lại thêm một tia khí tức nho nhã, anh Lâm, trước kia thành tích học tập có phải rất tốt hay không a?"

"Nào có tốt thôi không? Anh Lâm của cậu khi đó ngoại trừ thành tích thể dục đứng nhất cả cấp, các thành tích khác đều không được, tất cả đều áp chót đi qua." Trả lời Từ Nhiên không phải Lâm Uyên, mà là Vương cục trưởng vừa vặn cầm cái ly đi vào, hắn ở Sơn Hải trấn nhiều năm, Lâm Uyên cũng tốt, Từ Nhiên cũng tốt, tất cả đều là đứa nhỏ hắn nhìn từ bé đến lớn.

"Ai?! Không thể nào? Ngay cả cháu cũng không bằng? Chí ít cháu còn có thể thỉnh thoảng thi một □□ thập phần..." Từ Nhiên đầu tiên là kinh ngạc một chút, lập tức hưng phấn hơn: "Thế nhưng anh Lâm hiện tại cho người ta cảm giác siêu cấp học bá nha! Hoàn toàn không giống bộ dạng lạnh như băng thường ngày, đây là cái gì? Đây là lực lượng của kính mắt a a a a a a!"

"Người thành phố thật biết chơi, anh Lâm anh Lâm! Mau cho em mượn kính của anh thử một chút, nếu như mang đẹp em tan tầm phải đi mua ngay a!"

Bị hắn làm cho tâm phiền, Lâm Uyên không có cách nào khác, đơn giản tháo kính mắt xuống đưa cho Từ Nhiên.

Bất quá hắn cũng không đơn thuần đưa không kính mắt cho cậu nhóc, tương phản, khi Từ Nhiên đeo kính mắt của hắn, hắn còn giống như không có chuyện gì xảy ra tỉ mỉ quan sát phản ứng Từ Nhiên.

Từ Nhiên cực kỳ hưng phấn, không chỉ kêu những đồng nghiệp khác nhìn tạo hình mình mang mắt kính, còn chạy đến trước gương "Tao thủ lộng tư" tự mình phẩm bình nửa ngày.

Lâm Uyên chú ý tới đường nhìn của hắn đảo qua lồng sắt phía dưới cái gương, nhưng không có bất kỳ phản ứng nào.

Đã tiêu tiền mua rồi, Lâm Uyên đơn giản mang luôn cặp mắt kiếng này.

Ngày hôm sau Từ Nhiên cũng hưng phấn đeo kính mắt viền vàng mới mua, hơn nữa nguyên bản lão cục trưởng đã đeo kiếng sẵn, phòng làm việc chỉ còn Tiểu Sơn chưa đeo mà thôi, trong lúc nhất thời, mọi người trong bót cảnh sát đều có vẻ hào hoa phong nhã lên.

Đại khái bà ngoại bắt được "Vật kia" hay ăn trộm gà đi, ngày sau, gà Hải bà bà không còn bị trộm nữa, Lâm Uyên cho rằng sự tình đại khái cứ như vậy kết thúc, chỉ là trong lòng hắn vẫn có cảm giác kỳ quái, dù sao, bắt được kẻ trộm gà thực sự có chút cổ quái, nhưng mà cụ thể quái chỗ nào, hắn thực sự nói không nên lời.

Chuyện này rốt cuộc để lại một cái bóng trong lòng hắn, nếu như thời gian tái dài một chút, những chuyện vụn vặt khác càng nhiều, cái bóng không đậm không nhạt đại khái sẽ bị các loại sự tình đè ép không thấy đi? Nhưng mà ——

Một tuần sau, khi Từ Nhiên đọc báo:

"Dã Lương trấn, Lộc Vân thị... sân nuôi gà có rất nhiều gà bị trộm, chờ một chút —— đây là kẻ trộm gà từ bên chúng ta chạy tới trấn sát vách gây án sao?"

Vừa sáng sớm tuần thứ hai, Từ Nhiên bỗng nhiên đọc được một cái tin tức.

Theo lý thuyết, loại tin tức thế này chưa bao giờ là loại hình Từ Nhiên chú ý, thế nhưng trước đây Lâm Uyên mỗi ngày đều qua nhà Hải bà, cứ như vậy chuyện nhà Hải bà mất gà toàn bộ bót cảnh sát đều biết, hiện tại phát hiện sự kiện tương tự, cũng không phải do hắn không thèm để ý.

Tựa như một giọt mực, tích đến trong đầu Lâm Uyên, cái bóng vốn đã bắt đầu nhạt dần lập tức đậm lên lần nữa.

Bất luận tin tức gì tuyên bố qua báo chí đều có tính trì trệ, lúc Từ Nhiên đọc xong tin tức không bao lâu, sau khi bọn hắn ăn cơm trưa xong, trên trấn nhỏ bỗng nhiên lái vào ba chiếc xe, là loại hình xe cảnh sát như ngươi tưởng tượng, thủy tinh toàn bộ trải qua xử lý đặc thù, hoàn toàn nhìn không thấy bên trong, thân xe cũng qua cải tạo, sàn xe rất cao, mặt trên còn in đánh dấu xe cảnh sát chuyên dụng, Sơn Hải trấn căn bản không đủ cấp bậc phân phối cái loại xe này, bọn họ là từ một đầu núi khác lái tới, từ hải tuyến một đường lái qua, thẳng tắp vào sân nhỏ bót cảnh sát Sơn Hải trấn, cửa xe mở ra, một đám cảnh sát mặc cảnh phục chỉnh tề "Sưu sưu sưu" xuống tới, đại bộ phận người lưu trong sân, gã dẫn đầu thì mang theo bốn thuộc hạ đi vào phòng làm việc Lâm Uyên bọn họ.

Ngày đó buổi trưa vừa vặn đến phiên lão cục trưởng rửa chén, lúc bọn họ đi vào, lão cục trưởng đang ở bồn rửa tay bên kia hự hự cọ cọ ni ~ mặc tạp dề hồng nhạt đường viền hoa do siêu thị trên trấn phát miễn phí, trên tay còn mang bao tay cùng màu; Tiểu Sơn thì mặc tạp dề đầu bếp; Từ Nhiên thì mặc một cái quần jean màu vàng màu sắc bất đồng nhưng mà đồng dạng phong cách, tràng diện có thể nghĩ...

Nói chung, cuối cùng cục trưởng là ở phòng làm việc cục trưởng chiêu đãi đám người kia.

Đã lâu không ai dùng qua phòng làm việc, bên trong mang theo một vị mặn cá ← nhàn rỗi, cục trưởng để Tiểu Sơn dùng nơi đây phơi nắng cá mặn.

Phụ trách châm trà là Lâm Uyên ← không có biện pháp, toàn bộ bót cảnh sát nói riêng về giả bộ, chỉ một mình hắn hợp cách.

Những người khác không dám thở mạnh một tiếng sợ hãi ở bên ngoài khu làm việc, người nọ mang vào thuộc hạ đóng kỹ cửa, sau đó người cầm đầu nọ mới nói chuyện.

Hắn lời ít mà ý nhiều nói rõ ý đồ đến: Chính là trên trấn nhỏ gần nhất có phát sinh cái gì kỳ quái hay không, tỷ như có cái gì người nuôi gà, sau đó gà bị trộm mất, nhất là gà trống.

Lâm Uyên và lão cục trưởng liếc nhau, sau một lát, Lâm Uyên ra cửa khoảng nửa phút, từ bên ngoài mang cái lồng sắt kia vào.

Trong nháy mắt thấy lồng sắt, năm người còn lại bên trong phòng toàn bộ đứng lên!