Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 50: Thiên kim hào môn, đừng hắc hoá (48)



"Tôi đi ra ngoài trước, hai người cứ từ từ nói chuyện."

Lăng mẹ có chút lấy lòng nói.

Bà mới vừa rồi thật là hồ đồ, một đứa con gái chết thì bà cũng rất đau lòng, nhưng so với lợi ích của mình thì vạn vạn lần không bằng.

Lăng cha không để ý tới Lăng mẹ, Lăng mẹ chỉ có thể xám xịt đi.

Lăng cha ngồi ở trên ghế sa lon, sắc mặt có vẻ hơi ngưng trọng,

"Chuyện này, con thấy thế nào?"

"Trăm lợi vô hại."

Lăng Vũ chậm rãi phun ra bốn chữ đánh giá.

Không sai, Lăng Vân mang tới tổn thất danh dự rất lớn đối với Lăng gia, mặc dù hắn cấm truyền ra, nhưng lúc ấy ở đó có biết bao nhiêu người.

Nhưng Lăng Vân chết đi, trực tiếp chuyển dời đi lực chú ý của mọi người, sau đó mọi người sẽ chỉ nghĩ tới chuyện Lăng Vân bị mưu sát, mà những sự tình trước đó của Lăng Vân sẽ không còn bị chú ý nữa.

Lăng cha nhẹ gật đầu.

"Người này, tại sao lại năm lần bảy lượt giúp con."

Lăng Vũ lắc đầu, biểu thị mình không biết, hắn căn bản không nhớ rõ người giúp mình là ai. Huống hồ, hắn căn bản sẽ không tin rằng có người sẽ giúp một người khác vô điều kiện, tất cả mọi việc đều được thành lập trên cơ sở lợi ích. Không muốn bất cứ hồi báo nào, a, trên thế giới nào có người vô tư như thế.

Nhưng mà hắn cũng không biết, trên người hắn có thứ gì đáng giá để người sau lưng kia mưu đồ.

Phong Lạc đọc nội tâm ý nghĩ phong phú của Lăng Vũ, cười ha ha, thiếu niên à, cậu nghĩ đến nhiều rồi, cậu không cần làm cái gì, chỉ cần đem chính mình đóng gói đưa cho ký chủ nhà ta là được.



. . .

Lúc này sắc mặt Tống Vũ Điềmquái dị nhìn xem hình ảnh thi thêt của Lăng Vân bên trong hệ thống.

"Trời ạ, cậu nói xem có phải là Lăng Bạch làm không."

Ngưng Mặc thập phần ngạo kiều lẽ thẳng khí hùng nói:

"Bản hệ thống làm sao biết được."

Tống Vũ Điềm: ". . ." Cần cậu làm gì?

Tống Vũ Điềm hiện tại vô cùng lo lắng, nếu như thật sự là Lăng Bạch làm, nhiệm vụ của cô liền trở nên thật vô vọng. Đã giết người rồi, cái này giá trị hắc hó này còn cần phải nói sao?

Mà mặc kệ Tống Vũ Điềm lo lắng như thế nào, thời gian vẫn như cũ rất nhanh trôi qua.

Tống Vũ Điềm cũng mười phần buồn rầu, hiện tại cô căn bản không có biện pháp tiếp cận Lăng Bạch, Lăng Vũ hoàn toàn đem Lăng Bạch bảo vệ kín kẽ.

Cô thật muốn bạo một câu chửi bậy, mẹ nó, anh giỏi. Đại ca à, nữ chính của anh đâu, chạy đi đâu rồi? Lại đi để ý tới một nữ phụ là sao. Biên kịch à, nhìn kịch bản sụp đổ thế này có đau lòng không?

. . .

Ban đêm, trời âm u, gió lạnh phơ phất, tiếng sấm điếc tai, sấm sét vạch phá mây đen, mưa rào xối xả.

Nhiễm Bạch nhìn qua ngoài cửa sổ, tự lẩm bẩm đến: "Ban đêm là thời gian tốt nhất để giết người."

Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Nhiễm Bạch nhìn tên, Tiêu Lâm.



Nhiễm Bạch nhận điện thoại, khóe miệng cong lên một nụ cười, giọng điệu ngọt ngào: "Alo, Tiêu Lâm, tìm tớ có chuyện gì không?"

Tiêu Lâm trầm mặc không nói, thật lâu mới mở miệng:

"Hôm nay tớ có thể ở nhà cậu không?"

Nhiễm Bạch nghe thấy lời Tiêu Lâm, trong mắt có có chút ít ý cười, lại có chuyện nữa rồi.

"Đương nhiên có thể, chúng ta là bạn mà."

"Cảm ơn." Tiêu Lâm nghe vậy hốc mắt liền ướt át, vội vàng cúp điện thoại, sợ đối phương nghe được giọng của cậu không đúng.

Tiêu Lâm một mình đi lại trên đường lớn , mặc cho nước mưa xối lên thân thể.

Hôm nay, là sinh nhật của cậu. Thế nhưng cậu lại không biết nên tìm ai.

Người đàn ông kia sao? Không! Ông ta là đồng phạm hại chết mẹ cậu.

Cậu chậm rãi đi đến một cửa hàng đồ ngọt, nhìn kiểu dáng bánh gatô tinh xảo:

"Cho một phần bánh gatô Hắc Sâm Lâm."

"Được." Phục vụ rất nhanh liền đóng gói xong cho Tiêu Lâm.

Tiêu Lâm nhìn hộp bánh gatô, muốn vứt đi nhưng lại không nỡ.

Cậu nhớ tới nụ cười ngọt ngào của Nhiễm Bạch, trái tim có một dòng nước ấm xẹt qua.

Cậu nhếch miệng lên một vòng ý cười, Nhiễm Bạch hãy chờ tớ.