Kính Hoa Duyên

Chương 2: Hồng duyên



Trong quán trà, bách tính tụm năm tụm ba ngồi vây quanh bên cạnh bàn, trò chuyện thật vui. Hàn Kính trốn ở góc nghiêng tai nghe bọn họ nói việc nhà. (em này nhiều chuyện quá =))))

“Ai? Gần đây giá muối lại tăng ngươi có biết hay không?”

“Lại tăng! Tại sao vậy!”

“Nghe nói là triều đình tăng thuế, muốn xoay sở tiền cấp cho phía nam, giúp nạn thiên tai.”

“Ai! Gần như bắt kiệp với muối tư.”

“Xuỵt —— dám nói muối tư, không muốn sống chăng!”



Tăng thuế… Hàn Kính cắn cắn cán bút, múa bút thành văn…

Hoàng y công tử đi vào quán trà liền nhìn thấy Hàn Kính ôm sách núp ở bên cạnh bàn loạch xoạch viết đến vui vẻ.

Nhất thời hiếu kỳ đi tới, đứng ở phía sau Hàn Kính nhìn hắn múa bút thành văn.

“Luận bàn về tiền tài?” Liếc mắt một cái nhìn cái gáy của Hàn Kính, hơi xem thường. Chưa đề tên bảng vàng liền ở chỗ này thực hiện giấc mơ phát tài, này nếu là có một ngày thăng quan tiến tước không chừng sẽ ăn hối lộ trái pháp luật.

Có chút tiếc rẻ mà đánh giá sườn cổ trắng mịn của Hàn Kính, thầm than, đáng tiếc bộ dạng tốt như vậy.

Hàn Kính viết rất nghiêm túc, không hề phát hiện có người phía sau, lật một tờ tiếp tục viết, đầy cả một quyển sách đều là câu văn lộn xộn, thiên văn địa lý cái gì cũng có.

Hoàng y công tử thờ ơ nhìn, nhưng dần dần lộ ra vẻ kinh ngạc, liếc mắt nhìn Hàn Kính một cái, bất tri bất giác thu hồi vẻ xem thường, ánh mắt nhìn lại các chữ, nhíu lông mày trầm tư.

Hàn Kính chính văn tuôn ra như suối, bất thình lình một cái tay đưa qua kéo sách trên tay của hắn, làm hắn sợ hết hồn.

Đột nhiên nhảy dựng lên, liền nhìn thấy một vị hoàng y công tử cầm sách của hắn cau mày nhìn kỹ, một tay khác linh hoạt mà phe phẩy quạt giấy.

Hoàng y công tử nhìn chữ của hắn, không tự chủ được gật gật đầu bày tỏ tán thành, giương mắt nhìn hắn: “Những thứ này đều là ngươi viết?”

Hàn Kính gật gật đầu, lúng túng: “Trả lại cho ta.”

Hoàng y công tử không để ý lắm, tiếp tục lật xem, thỉnh thoảng “Ừ” một tiếng.

Hàn Kính nhìn hắn đem quyển sách bảo bối của mình cầm đến nhăn nheo, trong lòng khó chịu, đánh bạo giơ tay: “Sách của ta trả lại cho ta…”

————

Một người nam nhân mặc áo vải một chân đạp ở trên bang ghế, nước bọt  bay tung tóe: “Chỉ thấy vị Lưu gia tiểu thư kia, ngoái đầu nhìn lại một cái, đưa đến một làn thu thủy (ánh mắt của người đẹp) tối tăm, ẩn tình mà gợi tình, lập tức lộ ra tình ý triền miên…”

“Ai ai ai!” Người bên cạnh đánh gãy lời hắn, hướng về một bên khác bĩu bĩu môi, “Chỗ ấy đang ầm ỉ kìa.”

“A?” Mấy người dân chúng đưa đầu ra xem, quán trà bên kia bị một đám người bao quanh, dường như đang nhìn cái gì náo nhiệt, còn có người kêu gào, “Đánh nhau! Đánh nhau!”

Mấy người vội vã đến gần nhìn.

Tầng tầng lớp lớp trong đám người, hoàng y công tử giơ cao sách, cúi đầu nhìn Hàn Kính sốt ruột mà ở trước ngực mình nhảy a nhảy, khóe miệng không tự chủ mà mang theo tiếu ý.

Hàn Kính gấp đến độ sắc mặt đỏ chót, đưa tay giật giật sách trên tay của hắn, hai mắt thẳng tắp trừng sách ở chỗ cao.

Lại bị cầm đến xuất hiện mấy nếp nhăn, Hàn Kính trong lòng vô cùng khó chịu.

“Ai u! Gia! Chuyện gì thế này a! Ngài trả lại cho hắn đi! Gia…” Thường Phúc ở bên cạnh xoay quanh mà khuyên can, thế nhưng chủ nhân của hắn cao hứng chơi đùa quá độ căn bản không để ý đến hắn.

Hàn Kính nhảy lên mấy lần, không với tới, hai tay víu ở ngực của hoàng y công tử, ngẩng đầu thở phì phò trừng hắn: “Trả lại cho ta.”

Hoàng y công tử không ngừng được mà cười ra tiếng: “Tiểu ngốc qua (dưa chuột ngốc), ta xem một chút, hà tất lại keo kiệt như vậy?”

“Ngươi trả cho ta.” Hàn Kính lại nhấn mạnh một lần, bất mãn mà cắn vào môi dưới.

Hoàng y công tử nghiền ngẫm mà đánh giá dung nhan phẫn nộ của hắn nhất thời hưng khởi, đem sách đến sau lưng: “Ta nếu như không trả thì thế nào?”

Hàn Kính triệt để sinh khí, giơ tay đến cướp sách ở sau lưng của hắn, hoàng y công tử lắc người một cái né tránh, Hàn Kính chạy đến một bên khác để cướp, hắn liền né tránh, hai người tựa như diều hâu bắt gà con ngươi truy ta trốn. Thường Phúc ở bên cạnh chạy tới chạy lui khuyên nhủ, người chung quanh châu đầu ghé tai, trong quán trà loạn tung cả lên.

“Xẹt xẹt” một tiếng, hoàng y công tử xé một trang sách trên tay, Hàn Kính nhất thời dừng lại động tác, không thể tin mà nhìn cuốn sách bị phá hư trên tay của hắn, trợn mắt ngoác mồm.

“Ây…” Hoàng y công tử nhìn sách trên tay, lại có chút lúng túng nhìn về phía Hàn Kính, “Xin lỗi, ta không phải cố ý… A!”

Hàn Kính xông lại cắn vào ngón trỏ trái của hắn, cắn chặt hàm răng, hoàng y công tử lập tức đau đến nhe răng trợn mắt: “Buông ra! Ngươi làm sao cắn người thế!”

“…” Hàn Kính hai tay cầm lấy cánh tay trái của hắn, miệng cắn chặt chẽ, quật cường không hé miệng.

“Ai u! Gia! Ghê gớm! Ghê gớm! Tiểu huynh đệ ngươi nhanh chóng nhả ra!”

“Tê ~ đau quá đau… Ngươi nhả ra ngươi nhả ra…”

“…”

“Tê ~ nới lỏng nới lỏng nới lỏng nới lỏng… Ta trả cho ngươi ta trả cho ngươi! Ngươi buông ra buông ra…”

“…”

“Ai u ngươi nói, bây giờ người đọc sách sao lại làm ầm ỉ như vậy?”

“Là a đúng đấy, ngươi nói làm quan có thể hay không cũng đánh nhau như vậy a?”

“Ai u ~ gia! Ngài! ngón này —— ngài nhượng nô tài làm sao bàn giao a —— “



————

Kinh thành ở một góc đường, hai người trẻ tuổi đứng sóng vai.

Trịnh công tử một thân cẩm y vàng nhạt, lưng dựa vào vách tường phía sau, ngón trỏ trái dựng thẳng ở trước mắt, một mặt buồn rầu mà trừng vòng dấu răng tỉ mỉ tề chỉnh trên ngón tay, hai con mắt nhanh chóng biến thành mắt gà chọi.

Cánh tay trái duỗi thẳng, đứa đến trước mặt Hàn Kính: “Chính nhân quân tử dám làm dám chịu, mau cho ta lời giải thích.”

Hàn Kính tâm yêu thương không dứt mà xoa xoa nếp nhăn cùng lỗ hổng trong sách, liếc mắt nhìn cái tay đột nhiên đưa đến trước mắt, nghiêng đầu qua chỗ khác, tức giận không để ý tới hắn.

Trịnh công tử nhìn bộ dáng ôm sách xa cách của hắn, lông mày dựng đứng: “Vật ngoại thân, dù cho hỏng cũng có thể sửa chữa tốt hơn, bên ta đều nhận lỗi, ngươi nếu như vẫn bất mãn, ta giúp ngươi sao chép lại một lần là được chứ gì, đại trượng phu lòng mang thiên hạ hà tất tính toán chi li như vậy?”

Hàn Kính đem sách cất vào bên trong tai nãi, không để ý tới hắn.

“Thân thể phát phu thụ chi phụ mẫu (thân thể da thịt đều nhận được từ cha mẹ), ta bây giờ bị ngươi cắn, ngươi nhượng ta làm sao đối liệt tổ liệt tông?”

“…” Hàn Kính có chút sững sờ, hướng về phía hắn mà quăng tới ánh mắt nghi hoặc.

Trịnh công tử trong lòng cười, nghiêm mặt tiếp tục quấy nhiễu: “Ta chỉ là dạo phố liền đem thương tổn quay về, nếu mẹ ta mà nhìn thấy còn không đau lòng đến ăn ngủ không yên? Vậy ta chẳng phải là là rơi vào hoàn cảnh bất hiếu sao? Nhưng ta lại không thể thật sự trách tội ngươi, nếu như dùng mọi cách che giấu dối lừa nàng, thì lại là hành vi bất hiếu, đã như thế ta chẳng phải là tiến thoái lưỡng nan, tình thế khó xử? Ngươi vi chỉ là một quyển sách liền hại ta đến như vậy, không khỏi quá ác đi.” (cái logic gì đây chài =))))

“…” Hàn Kính nhìn dấu rang trên tay hắn mím môi không nói.

Hoàng y công tử còn tính tiếp tục, chợt thấy trên tay ấm áp. Nghiêng đầu vừa nhìn, Hàn Kính cầm lấy tay của hắn, hướng vết thương nhẹ nhàng thổi mấy hơi, cảm giác ngứa ngáy mà mềm mại ấm áp. Hoàng y công tử nhất thời ngây người, nhìn Hàn Kính hơi cong lên đôi môi đỏ mà giúp hắn thổi khí, như là đang dỗ hài tử.

Hàn Kính thổi xong, tùy ý trên vạt áo kéo xuống một mảnh vải.

Quần áo rất không chắc, nghĩ đến cũng không phải là loại vải tốt gì. Trịnh công tử thiên mã hành không (ý chỉ là không câu thúc) mà suy nghĩ lung tung.

Hàn Kính cẩn thận đem vải quấn ở trên ngón tay của hắn, tỉ mỉ quấn vài vòng, sau đó thắt một cái gút tinh tế. Thắt xong cái gút, sau đó Hàn Kính ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, cúi đầu trầm mặc.

Hoàng y công tử hơi nghiêng đầu đánh giá hai má Hàn Kính, lông mày nhỏ mịn mắt trong suốt, mũi thanh tú, môi mỏng hồng hào, tóc đen dài đến dưới vai, làn da ở cỗ càng trắng nõn mềm mại.

Che giấu mà nghiêng đầu đi ho khan vài tiếng, liền cúi đầu đến gần hỏi: “Ngươi tên gì?” Thanh âm êm dịu, rất giống bọn buôn người chuyên lừa hài tử.

Hàn Kính giương mắt liếc hắn, cụp mắt tránh đi: “Không nói cho ngươi.”

Rõ ràng là liếc mắt đưa tình mới có thể nói, lại làm cho hắn nói tới chững chạc đàng hoàng (?), Trịnh công tử cảm thấy được một hơi nghẹn ở ngực.

“Tại sao?”

“Bởi vì ngươi rất ngốc.”

“… Ta ngốc? …”

Hàn Kính như trước cúi thấp đầu: “Ngươi và đám người kia đều giống nhau.”

Nghe vậy, hắn hiểu rõ, thân thủ gãi gãi cằm, đầu dựa vào càng gần Hàn Kính hơn: “Ngươi là nói, ta với bọn hắn giống nhau đều là ngực không vết mực (người ít học), nghe không hiểu ngươi nói?”

Hàn Kính ngầm thừa nhận.

“A…” Trịnh công tử duỗi tay nắm chặt khuôn mặt trắng nộn nộn của Hàn Kính, “Tiểu ngốc qua.”

Hàn Kính yên tĩnh không thoải mái mà nguýt hắn một cái, giơ tay gạt đi tay của hắn.

“Ta nghe hiểu.”

Hàn Kính dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn hắn, chờ đợi đoạn sau.

Mặt thật mềm…

Thầm than một câu buông tay ra: “Ta biết, ngươi mắng mấy người kia.”Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy” cố tình không “Tám”, chính là “Vong tám” ; “Hiếu kính trung tín lễ nghĩa liêm” cố tình không “Sỉ”, chính là “Vương bát, vô liêm sỉ”* Tới gần bên tai Hàn Kính, hơi thở, “Ngươi mắng người mắng có thoải mái?”

(*) Chỗ này ta hơi hiểu nhưng k biết giải thích làm sao xin thứ lỗi T^T

Hàn Kính vẫn cứ không nói lời nào, bất quá sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều.

Trịnh công tử đắc ý ôm cánh tay trước ngực: “Làm sao? Ta có thể so với những người ngu ngốc kia thông minh hơn, lần này ngươi có thể nói cho ta biết đi?”

“… Hàn Kính…”

Nhíu mày, giống như không rõ, đưa tay phải ra đến trước mặt Hàn Kính: “Hàn Kính, cái gì “Kính”?”

Hàn Kính nhìn vẻ mặt hắn vô cùng nghi hoặc, tin tưởng không nghi ngờ, giơ tay tại giữa tay hắn viết chữ. Một trận tê dại tự lòng bàn tay lan tràn, ngứa đến tận trong lòng.

Viết xong, Hàn Kính nghiêm túc giải thích: “Dùng đồng vi kính (lấy đồng làm gương – gương theo nghĩa đen), dùng bởi vì con người làm ra kính, dùng sử vi kính (lấy lịch sử làm gương). Mẹ của ta đã chọn như vậy.” (Ta muốn chết mất thôi T^T)

Có chút chưa hết thòm them mà thu hồi tay phải: “Mẹ ngươi thật đúng là nữ tử có tri thức hiểu lễ nghĩa.”

Hàn Kính dùng sức gật gật đầu.

Thường Phúc từ đàng xa chạy tới, trong lồng ngực ôm một đống lớn bình thuốc, một đường hấp tấp, vọt tới trước dừng lại, thở không ra hơi: “Gia… Gia, thuốc đến, đây là kim sang dược, còn có cái này, lưu thông máu, cái này cái này, Vân Nam bạch dược…”

Hàn Kính trên mang tai nãi lên yên lặng quay người rời đi.

Thường Phúc vẫn cứ ôm bình bình lon lon thao thao bất tuyệt: “Đây là thuốc uống, đây là thoa ngoài da, gia ngài trước tiên dùng thoa ngoài da, sau đó quay trở về để cho… Đại phu xem xét cẩn thận… Ai! Gia! Vết thương của ngài!”

Trịnh công tử cùng Hàn Kính sớm đã đi xa.

Nghiêng đầu nhìn Hàn Kính yên lặng bên người, có chút bất mãn: “Ngươi làm sao không hỏi họ tên ta?”

Hàn Kính nhìn đường phía trước: “Ngươi họ trịnh.”

“Ân, đúng.”

“…”

“Không đúng, ngươi làm sao không hỏi ta tên gì?”

Hàn Kính lắc đầu một cái: “Không muốn biết.”

“Ngươi… Này! Ngươi với ta tốt xấu gì cũng bèo nước gặp nhau, có ra sao thì cũng coi như là người hữu duyên, ngươi làm sao lại lạnh nhạt như vậy?”

“…”

“Này! Ngươi thật đúng là lương bạc (lạnh nhạt, bạc bẽo) a! Ai… Thực sự là lòng người không cổ (không chân thành) lòng người dễ thay đổi a! …”

“Kia ngươi tên gì?” Hàn Kính bị hắn nói tới mức dừng bước, xoay người nhìn thẳng hắn.

Trịnh công tử bật thốt lên: “Trẫm…” Ngậm miệng, ho khan vài tiếng, “Híc, ta là nói, tên một chữ “Chính”.

“Trịnh Chính, ” Hàn Kính lầu bầu một câu, “Còn “Phản phản”* đâu.”

(*) chỗ này thật sự ta không biết là gì nên để nguyên Hán Việt luôn T^T

“Phốc khụ khụ khục…” “Trịnh Chính” suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, Hàn Kính bên kia đã nhấc chân rời đi.

Nhìn bóng lưng thon gầy của Hàn Kính, không khỏi nở nụ cười.

“Cái tên tiểu ngốc qua, miệng đúng là cay độc…”

————

Ngự thư phòng, đèn đuốc sáng choang, Long Tiên Hương lượn lờ triền miên. Thường Phúc tay cầm phất trần đứng ở bên ngự án, cung cung kính kính mà trông giữ.

Hoàng đế chính tay cầm ngự bút phê duyệt tấu chương được xếp thành núi nhỏ, mở ra một quyển tấu chương, hạ bút viết một chữ “Trẫm”, dừng lại.

Ngước mắt nhìn ngự án phía trước mà ngẩn người.

“Trịnh Chính…phản phản… A…” Không ngừng được cười khẽ, vươn tay trái ra kiểm tra ngón tay bị vải bố băng bó được thắt gút cực chắc, nụ cười trên mặt càng gia tăng, lầm bầm lầu bầu: “Tiểu ngốc qua…”

Thường Phúc đứng ở một bên mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, thức thời trầm mặc.

“Thường Phúc.”

Bất thình lình hoàng đế mở miệng, hai chữ ập đến trong lòng làm hắn run lên, nhanh chóng trả lời: “Nô tài ở đây.”

“Còn có mấy ngày hưu mộc?”

“Bẩm hoàng thượng, còn có bốn ngày.”

“Còn có bốn ngày a…” Hoàng đế tay chống cằm giống như than thở, làm cho Thường Phúc lòng tràn đầy nghi hoặc.