Kính Ảnh Tình Duyên

Chương 1



“Ảnh, ngươi đã trở lại, vẫn còn thuận lợi chứ?” Kính Tuyên từ xa thấy hắn phong trần mệt mỏi đi vào phủ, liền đi tới đón.

“Ân, Đại ca, ta đang muốn đến chỗ Vương gia phục lệnh.”

( báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh)

“Vậy mau đi đi, nhớ rõ trước khi đi phải đổi xiêm y, sơ tẩy một chút.”

“Đã biết!” Kính Ảnh bất đắc dĩ thở dài một hơi. Vương gia nhà mình cái gì cũng hảo, nhưng là tật xấu thích hào nhoáng này thật làm cho người ta đau đầu.

Thị vệ người ta đều là một bộ trang phục hắc sắc, lại cứ một mực bọn họ đều là tuyết sắc trường bào, bọn họ là thị vệ a! Là sát thủ! Không phải công tử văn nhã! Cả ngày tinh phong huyết vũ lại còn màn trời chiếu đất, mặc tay áo rộng vạt áo dài một màu trắng như thế này thực sự thích hợp sao? Huống hồ, Vương gia còn muốn bọn họ y phục lúc nào cũng không được nhiễm một hạt bụi nhỏ!!!

Kính Ảnh thay xiêm y nhiễm vết máu cùng bụi đất ra, vừa cẩn thận sơ tẩy một phen. Chậm trễ canh giờ là việc nhỏ, nếu để cho Vương gia thấy hắn y quan không ngay ngắn không tao nhã, chắc chắn mắng làm mất mặt vương phủ.

“Thuộc hạ Kính Ảnh, hướng Vương gia phục lệnh!” Kính Ảnh quỳ xuống một gối, cung kính nói. Chợt ngẩng đầu lên lại thấy một nam tử bạch y đang đứng bên cạnh, nam tử kia dung mạo tuấn mỹ, ánh mắt lại dị thường lãnh liệt, như sương như tuyết. Chỉ liếc mắt một cái, Kính Ảnh thật giống như bị rơi vào trong cặp mắt băng hàn thấu xương kia, trái tim cảm thấy như say…

“A, Kính Ảnh đã trở lại? Để bổn vương nhìn xem…” Kính Ảnh cuống quít phục hồi lại tinh thần, hướng Vương gia thi lễ.

“Ân, rất tốt, ngươi lui xuống đi!”

“Vương gia…”

“Còn có chuyện gì?”

“Người còn chưa hỏi thuộc hạ nhiệm vụ lần này có thuận lợi hoàn thành hay không.”

“Này còn phải hỏi? Kính Ảnh khi nào thì thất bại qua? Hơn nữa, này không trọng yếu.”

“…”

“Ngươi cũng trở về đi!” Vương gia quay đầu đối nam tử đứng bên cạnh nói, “Bổn vương muốn đi xem thử y phục mới!”

“Vị công tử này, ngươi tên là gì a? Kính Ảnh như thế nào chưa bao giờ thấy qua ngươi?”

Kính Ảnh bước nhanh đuổi theo nam tử đi phía trước, ai ngờ người nọ lại không thèm nhìn tới hắn.

“Công tử, ngươi là người trong Vương phủ sao? Công tử… Công tử…”

Nam tử kia đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Kính Ảnh, “Ngươi nếu tiếp tục đi theo, đừng trách ta lấy mạng ngươi!”

Kính Ảnh bị dọa tới mức lập tức đứng lại, lăng lăng nhìn bóng lưng người nọ đi xa, trong lòng không hiểu sao lại thấy mất mát.

“Kính Viêm, ngươi liền nói cho ta biết đi!” Kính Ảnh bám riết không tha quấn quít lấy Kính Viêm truy vấn.

“Ngươi hỏi y làm cái gì?” Kính Viêm thập phần khó hiểu, ai lại sẽ đối khối băng sơn kia thấy hứng thú.

“Cũng… Cũng không làm cái gì cả, chỉ là tò mò thôi.”

“Thôi, thôi, nói cho ngươi biết cũng không sao… Y là Hình đường Đường chủ trong phủ chúng ta, y gọi Hàn Kỳ.”

“Hàn Kỳ…” Kính Ảnh nhớ kỹ cái tên này, không biết sao, trong lòng bỗng nhiên khẽ động, “Ta đây như thế nào chưa bao giờ thấy qua y?”

“Ngươi vẫn là không thấy mới tốt! Người kia a, y là một tên lầm lì lãnh mạc, sống tại Hình đường cũng không dễ dàng ra ngoài. Hơn nữa võ công của ngươi tốt như vậy, lại thông minh cẩn thận, chưa từng thất bại qua cũng chưa từng tiến vào Hình đường, đương nhiên không biết y!”

Qủa nhiên như lời của Kính Viêm, Hàn Kỳ kia thật không dễ dàng ra khỏi Hình đường, cho dù mỗi ngày lúc nhàn hạ Kính Ảnh cũng sẽ ở phụ cận Hình đường quanh quẩn cũng chưa thấy qua y. Rốt cuộc cố lấy dũng khí dự định đi vào tìm y, lại bị từ chối ngay từ ngoài cửa. Thủ hạ của Hàn Kỳ đang trực ở Hình đường chỉ nói một câu đã đem Kính Ảnh đuổi đi, “Đường chủ chúng ta trừ bỏ người phạm sai lầm chịu hình thì sẽ không gặp bất luận kẻ nào!”

Kính Ảnh bởi vậy đối Hàn Kỳ càng thêm nhớ mãi không quên, lại hao hết tâm lực, nghĩ hết tất cả biện pháp cũng không có cơ hội tiếp cận y chút nào. Hàn Kỳ thủy chung đều cự tuyệt, không chịu để cho Kính Ảnh gặp mặt một lần.

Rơi vào đường cùng, Kính Ảnh đành phải ra hạ sách này…

“Vương gia, thuộc hạ làm việc bất lợi, khiến một kẻ loạn đảng dư nghiệt nhân cơ hội chạy trốn.”

Huyền Lăng Vương giật mình nhìn người quỳ trước mặt mình, “Kính Ảnh, ngươi không có nói đùa đi, ngươi cũng sẽ thất thủ sao?

“Thuộc hạ biết sai, thỉnh Vương gia trách phạt.”

“Kính Ảnh a, ngươi cũng biết, trong tất cả mọi người, bổn vương đều thiên vị ngươi nhất.”

“Vâng, thuộc hạ biết.” Vương gia, ngươi đối tất cả mọi người đều là nói như vậy.

“Bổn vương còn nhớ rõ năm đó ngươi chỉ có mười một tuổi, khi ấy đang lúc mất mùa nghèo đói, ngươi thiếu chút nữa đói chết ở bên đường, bổn vương khi đó nói ‘Hài tử đáng thương, nguyện ý từ nay về sau đi theo bổn vương chứ?’, Kính Ảnh, ngươi còn nhớ rõ không?”

“Ân huệ của Vương gia, thuộc hạ cả đời khó quên.” Vương gia, người lúc đó nói rõ ràng là ‘Tiểu hài tử này thực anh tuấn, đủ tư cách làm thị vệ của bổn vương.’

“Kính Ảnh a, bổn vương cũng không nguyện phạt ngươi, mà nếu bổn vương tha ngươi, sau này làm sao có thể phục chúng?”

“Là lỗi của thuộc hạ, khiến Vương gia khó xử, thuộc hạ nguyện lĩnh bất cứ hình phạt nào.”

“Tốt lắm, tự mình đến Hình đường đi, 50 roi.”

“Vâng.”

“Kính Ảnh, biểu tình chờ mong kia của ngươi là như thế nào vậy?”

“…”

Kính Ảnh trong lòng âm thầm cả kinh ‘Chờ mong?… Kính Ảnh a Kính Ảnh, ngươi rốt cuộc là làm sao vậy, vì cái gì lại muốn gặp y, lại ngày nhớ đêm mong như thế, nhớ mãi không quên?’