Kim Tiền Bang

Chương 50



CHƯƠNG 50



Lúc hai người ra khỏi phòng Đông Thiên Thọ, mặt trời đã ngả về tây. Sáng sớm vào, chạng vạng ra, cả ngày Kim Tiền đều ở trong phòng Đông Thiên Thọ, mà thu hoạch duy nhất của bọn họ là nhận thức rõ ràng về khả năng buôn bán của người xưa.

“Tròn một vạn lượng a, còn dã man hơn địa chủ!” Tiền Tiểu Phi nghiến răng nghiến lợi, không phải vì cảm thấy số tiền như số thiên văn này khó kiếm, mà là không muốn đổ tiền mồ hôi nước mắt cho loại gian thương này!

“Tới nước này rồi cũng chẳng có biện pháp gì, chỉ có thể tìm cách kiếm tiền thôi.” Kim Hàn thật ra lại không có cảm giác gì đặc biệt. Nếu trong hộp gỗ kia thật sự là [bí sát phương], một vạn lượng vẫn còn ít.

“Nếu không phải bí tịch thì sao?” Tiền Tiểu Phi lo lắng.

“Chúng ta còn khối cách cho người ta ăn không ngon ngủ không yên, phải không?” Kim Hàn cười.

Nhất thời, Tiền Tiểu Phi cảm thấy lạnh hết sống lưng.

Kim Hàn không thèm quan tâm, tiếp tục nói: “Vấn đề bây giờ là đi đâu lấy tiền. Bạc ta mang từ Xuân Phong Môn ra chỉ còn ba ngàn lượng.”

“Ba, ba ngàn lượng?!” Tiền Tiểu Phi há hốc mồm, từ lúc hai người rời khỏi Xuân Phong Môn đến giờ cũng đã qua mấy tháng, vẫn còn dư tới ba ngàn lượng? Vậy hắn rốt cuộc lúc đầu mang theo bao nhiêu tiền?

“Xuân Phong Môn đúng thật rất rất rất giàu có.” Tiền Tiểu Phi kết luận.

“Hừ, tiền mang đi đều do ai tiêu, ta không cần phải nói đi.” Kim Hàn bất đắc dĩ nhíu mày, nhìn cái tên ham hố lố nhố thấy gì cũng ăn gặp gì cũng chơi bên cạnh, mà mình lại không có cách nào nổi điên lên được, ai, ai bảo chính mình cũng cam tâm tình nguyện đâu.

Tiền Tiểu Phi cúi đầu, kiên quyết không thừa nhận sự thật phũ phàng.

Kim Hàn cười: “Được rồi, có cúi nữa thì sự cũng đã rồi, ta không bắt ngươi trả lại, còn sợ cái gì? Chính là muốn nhắc nhở chút, bây giờ chúng ta chính là giai cấp vô sản không có lấy nửa mẫu ruộng trong tay, chỉ có thể ăn ăn ăn và ăn, cho nên ngươi phải tiết kiệm đi.”

Ai ngờ Tiền Tiểu Phi ngẩng đầu lên luôn: “Ai bảo chúng ta là vô sản! Ai bảo chúng ta không có nửa mẫu ruộng!”

“Ân?” Kim Hàn không hiểu, chẳng lẽ hắn nghĩ mình còn có núi vàng sao?

Tiền Tiểu Phi không trả lời Kim Hàn, hỏi ngược lại: “Có phải bang phái nào trong giang hồ cũng giàu như Xuân Phong Môn không a?”

“Cũng không hẳn…” Nói tới đây, Kim Hàn giật mình một cái, “Chẳng lẽ ngươi muốn…”

“Hừ, thiên cơ bất khả lộ.” Tiền Tiểu Phi giả nghiêm túc, đặt ngón trỏ trước môi, cố gắng ra vẻ thần bí.

Chính là, bạn chỉ thần bí được có một giây, bởi ngay sau đó – “Cái viện tử chết tiệt này ra chỗ nào a -“

.

Ban đêm. Ngự Hàn… Không đúng! Là Kim Tiền Phong, gió lạnh từng trận thổi qua.

Trên trán Triệu Ngọc Phong, mồ hôi lạnh từng trận đổ ra.

“Chưởng môn, ta nghe nhầm chăng? Nửa đêm ngươi về Ngự… Kim Tiền Phong, ngay cả cửa chính cũng không vào, chỉ vì… vay tiền?”

“Ân… Chưởng môn ta dạo này gặp một chuyện vô cùng khó giải quyết, cần bạc quay vòng gấp, các ngươi là đệ tử đáng yêu nhất của ta a…”

“…”

“Yên tâm, chưởng môn ta sẽ trả nhanh thôi, chúng ta là ai với ai a, vay bảy ngàn lượng cũng không gọi là nhiều đi.”

“Bảy, bảy ngàn lượng?! Kim Tiền Phong chúng ta tích lũy mười năm cũng chỉ được có mấy vạn…”

“Mấy vạn? Yêu, quá tốt! Đúng là lắm tiền mà! Vậy không phải nhiều lời, nhanh lấy tiền đi.”

“Chưởng môn…”

“Còn không đi, được… Kim Tiền chí quyết tại đây, Triệu…”

“Được rồi, ta đi là được! Đúng là… làm gì có ai dùng chưởng môn lệnh để vay tiền đệ tử…”

Sáng hôm sau, khi tia sáng đầu tiên chiếu lên Kim Tiền Phong, Tiền Tiểu Phi đã vui vẻ nhảy nhót ôm bạc trên đường về khách ***.

“Hắc hắc, làm chưởng môn cũng không tệ!” Nam nhân vừa cười vừa nói.

Kim Hàn đi bên cạnh không đáp, hắn còn đang bi ai thay cho đệ tử Kim Tiền Phong!

Giữa trưa, Kim Tiền trở lại khách ***. Bạc đã có, giao dịch với Đông Thiên Thọ đương nhiên nhanh chóng trôi chảy, chưa tới một canh giờ sau, cái hộp gỗ trị giá một vạn lượng kia đã an an ổn ổn năm trong tay Kim Tiền.

“Uy, ngươi mở ra đi.” Tiền Tiểu Phi lùi vào góc phòng, nhìn về phái cái hộp.

“Cũng không phải là bom hẹn giờ, ngươi vội cái gì?” Kim Hàn cười cười.

“Ta sợ a, ngươi nghĩ xem, vạn nhất bên trong cái gì cũng không có, hoặc là chỉ có thứ dở người nào đó, chúng ta không phải thảm rồi sao!” Tiền Tiểu Phi càng nghĩ càng thấy khả năng này rất lớn. Sớm biết vậy sẽ không cố mà tìm cho đủ một vạn, không phải chỉ là một quyển bí tịch rách nát sao, cũng không biết tại sao mình lại như bị trúng tà, nhất định phải đổi nữa.

“Ngươi lại nghĩ lung tung cái gì rồi, đúng là…” Hành động của Tiền Tiểu Phi làm cho Kim Hàn bó tay luôn, cũng không dài dòng nữa, liền mở hộp ra.

Yên lặng.

“Uy, uy, sao không nói gì? Trong đó… là cái gì?” thấy Kim Hàn yên lặng, Tiền Tiểu Phi quả thật rất hồi hộp.

“Ngươi tới đây là biết.” Kim Hàn thần bí nói.

“Ta bị bệnh tim.” Tiền Tiểu Phi không nghe theo.

“Vậy ai đâm ngã cả trâu, mở miệng ra là ăn liền ba bát?”

“…”

Tuy không cam lòng nguyện ý, Tiền Tiểu Phi vẫn chậm rãi bước về phía bàn. Chưa tới nơi, thứ trong hộp đã có thể nhìn thấy, Tiền Tiểu Phi hoàn toàn chắc chắn kia không phải bí tịch – không có cuốn bí tịch nào chỉ có một tờ đi.

“Cái gì đây?” Lấy tờ giấy gấp trong hộp ra, Tiền Tiểu Phi nhíu mày. Màu vàng sậm, chất giấy dai, thoạt nhìn giống như một miếng da dê.

“Xem là biết,” Kim Hàn nói, “Là bản đồ.” Nói xong chỉ vào chỗ đánh dấu ở giữa, “Nhạ, đây là Đại Dũng tiêu cục, cũng là chỗ chúng ta đang đứng, còn điểm phía bắc này, hẳn là chỗ giấu đồ.”

“Phía bắc? Chẳng phải thành Tiêu Dao sao?” Tiền Tiểu Phi nghĩ nghĩ.

“Nếu bản đồ này chính xác, vậy thứ kia ở tại ngay phía tây thành Tiêu Dao.”

Thành Tiêu Dao tuy phồn hoa, nhưng ngoại ô lại vẫn còn hoang vắng. Nói hoang vắng còn nể tình rồi ấy, kỳ thực căn bản là không có chút hơi người nào. Chỗ đó… vốn là nghĩa địa.

.

“Đừng, đừng nói là táng cùng với người chết nha.” Tiền Tiểu Phi nuốt nước miếng, tuy là ban ngày, nhưng hắn vẫn cảm thấy không khí chuyển lạnh, toàn thân run rẩy. Xung quanh là một đám XX [tha thứ bạn Tiền Tiểu Phi không dám nói ra hai chữ kia], nhìn đã thấy hãi rồi.

“Một vạn lượng, dù có chết cũng phải lấy!” Kim Hàn không thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục tìm tìm kiếm kiếm dưới đất.

Rốt cuộc, nam nhân kêu lên: “Chính là chỗ này!”

Đó là một khối gạch nhỏ bên cạnh một ngôi mộ hoang, nhìn qua không có gì đặc biệt, nhưng lại khớp với ký hiệu trên bản đồ.

Có hy vọng nha, giờ làm gì a? Lấy chứ gì! Vì thế, hai đại đương gia của đương kim võ lâm đại phải Kim Tiền Bang bắt đầu đào mộ người ta ngay giữa ban ngày ban mặt.

Đồ được chôn rất sâu, đào ba thước vẫn chưa thấy. Đến khi thần bí vật phẩm lộ mặt, Tiền Tiểu Phi đã mệt sắp chết.

Lại là một cái hộp! Lôi hộp ra khỏi đất, đừng nói Tiền Tiểu Phi, cả Kim Hàn cũng chán hẳn luôn! Đương nhiên nếu trong hộp là bí tịch, vậy hai người cũng đã bớt đau lòng, đằng này mở ra lại là một tấm da dê nữa.

“Ta muốn giết người – a -” Tiền Tiểu Phi phát điên, “Hại người a a a!”

Kim Hàn không đáp. Hắn giờ đã hoàn toàn tin tưởng vào cái gọi là “Gieo nhân nào gặt quả ấy”. Phỏng chừng vị tiền bối Cổ Vận kia đoán trước Cổ Vận sẽ bị Kim Tiền hủy, cho nên mới ác chỉnh bọn họ, thay con cháu báo thù.

Lấy tấm da dê ra, Kim Hàn cẩn thận xem xem xét xét một hồi, cuối cùng mới hít sâu một cái: “Yên tâm đi, bản đồ này so với cái kia đỡ rắc rối hơn nhiều.”

“Hả?” Tiền Tiểu Phi thò đầu vào xem.

“Nhạ,” Nam nhân chỉ vào giữa bản đồ, “Đây là chỗ chúng ta, căn cứ theo dấu hiệu trên này, mục tiêu chỉ cách chúng ta khoảng mười bước về phía tây.”

“Mười bước?” Tiền Tiểu Phi nghi hoặc đứng dậy, thử đi về phía tây khoảng mười hai bước, chợt dừng lại, kêu to, “Thật là ở đây!”

Nghe vậy, nam nhân lập tức đi tới. Nhưng vừa đến nơi, mặt đã nổi đầy hắc tuyến.

Tảng đá, một tảng đá rất rất rất lớn, nếu vừa rồi khối gạch kia là mặt trăng, vậy đây chính là mặt trời!

Tiền Tiểu Phi chậm rãi nhìn về phía nam nhân, người kia vội vàng lên tiếng: “Đừng nhìn ta, phải nâng thì cùng nâng!”

“Ô ô ô ~~ Ngươi nói ngươi thích ta ~~”

“Đừng có bày trò! Là nam nhân thì cùng nhau làm!” Kim Hàn đã hoàn toàn miễn dịch với âm mưu của Tiền Tiểu Phi.

“Một hai ba na, nhấc nhanh lên na, một hai ba na, nhấc nhanh lên na…”

Theo tiếng hô, phiến đá cũng dần di chuyển.

“Ta nói này, có thể không hét ầm lên như thế không.” Kim Hàn mở miệng, khó nghe muốn chết đi.

“Không hô ta không có sức a, bằng không chính người hô đi?”

“Được rồi được rồi, ngươi muốn hét gì thì cứ hét đi!”

“Một hai ba na, nhấc nhanh lên na, một hai ba na, nhấc nhanh lên na…”

“…”

“Oanh -” Cùng một tiếng vang, phiến đá cuối cũng cũng bị nhấc sang bên.

Lần này không cần đào nữa, tảng đá vừa bị nhấc sang bên một chút, bí tịch đã lộ ra ngoài. Tiền Tiểu Phi vội vàng chạy tới phủi bụi, cầm lên.

Kim Hàn đứng bên cạnh đầu đầy hắc tuyền – thật không biết vị tổ tiên Cổ Vận kia nghĩ gì, mất cái bản đồ rách thì giữ như bảo bối, đặt trong hộp gỗ, còn bảo bối thật thì lại tùy tiện vứt xuống dưới tảng đá?

“Hàn, sách này… Hình như rách.” Tiền Tiểu Phi giơ giơ cuốn bí tịch ra trước mặt nam nhân.

“Ân, thấy rồi.” Nhìn cái bìa chỉ còn có hai chữ “Bí sát”, ai cũng thấy mức độ tàn phá của nó.

“Làm sao giờ?”

“Còn làm sao nữa, rách nữa thì cũng là một vạn lượng a, cứ cầm về khách *** nghiên cứu đã.” Kim Hàn bất đắc dĩ.

Mười hai tháng giêng, [bí sát phương] tái xuất giang hồ!

Đương nhiên, khụ, khụ, bề ngoài… có hơi kém một chút.