Kim Sang Won, Em Thật Sự Khiến Anh Đau Đầu!

Chương 23



Sau khi nghe đề nghị của cô hàng xóm sống ở ngay bên cạnh phòng mình, Kim Soo Hyun sững sờ nhìn cô, hai mắt anh sáng lên.

- Giọng tôi giống anh ta đến vậy sao? - Anh đặt câu hỏi, lần này là chính diện ngẩng đầu nhìn cô.

Kim Sang Won chà chà tay vào túi áo, ngay cả đứng im một chỗ cũng đứng không vững, cứ ngúng nguẩy như con mèo con, cô gật mạnh đầu nhìn anh:

- Thật sự... Thật sự là... Nghe rất giống!

Cô ngồi trên ghế sô pha, đúng hơn là ngay bên cạnh hắn, cô cảm nhận được cái lạnh buốt cùng hương thơm nhè nhẹ từ người bên cạnh mang đến.

- Cô muốn tôi hát bài gì? - Anh không nhìn cô mà chỉ nhìn lên ti vi tắt ngúm, tờ báo ban nãy đã được đặt lên bàn.

Kim Sang Won không do dự trả lời ngay:

- Only you!

Sau chiếc khẩu trang, anh cười mỉm, thật sự cô bé này muốn anh hát bài này mà!

- Tôi hát nhé! - Anh ho nhẹ, giống như các ca sĩ chuẩn bị trước khi hát.

- Ưm. - Cô gật đầu.

- Cô không được cười đâu đấy! - Anh còn dặn thêm.

- Tất nhiên không! - Cô khẳng định chắc nịch.

Sau đó cô ngồi im trên sô pha, đặt hai tay lên bàn như một cô bé con mới chập chững đi học.

Đến khi ổn định tinh thần, anh bắt đầu cất giọng, lòng anh đột nhiên cảm thấy hồi hộp vô cùng...

손을 뻗으면 닿을 수 있게

그대 내게 멀리 가지 마세요

누굴 찾고 있나요

그대만 기다리는 사람

여기에 여기 있는데

Nếu dang đôi tay có thể với tới được không

Xin đừng thế mà, đừng bước đi quá xa khỏi anh

Em đang kiếm tìm một người khác à

Người ta đang chờ đợi em

Ở đây, ở đó ư

내가 지켜줄 사람

나만 바라볼 사람

저 달을 보며 매일 기도해요

날 사랑하는 오직 한 사람

사랑해요 그대 한 사람

사랑해요 그대 한 사람

내가 미칠듯이 사랑했던 단 한 사람

하늘에서 비가 내리고 달이 뜨면 그대 올까요

내 모든걸 다 가져간 한 사람

Người mà anh che chở

Người mà anh ngắm nhìn

Mỗi ngày trôi qua, anh ngắm nhìn ánh trăng và cầu nguyện cho

Người duy nhất mà anh yêu

Anh yêu em, người duy nhất, chỉ mình em

Anh yêu, người duy nhất, chỉ mình em

Anh yêu em cuồng si, người duy nhất mà anh yêu

Cô lang thang trôi trong những đám mây trắng, cô nhìn người bên cạnh mình một cách say sưa, thật sự nếu bây giờ người bên cạnh cô là anh ấy thì thật tốt!

Người này bên cạnh cô giống như mờ mờ ảo ảo, cô thật sự không thể hiểu được con người này, khó hiểu và kì lạ, cô muốn biết tất cả mọi thứ về anh ta.

- Anh thật sự rất giống anh Kim Soo Hyun! - Kim Sang Won cười, bất chợt đưa tay lên đẩy đẩy người anh, khiến anh phải ngoảnh mặt nhìn cô.

- Vậy à...

Cô không biết mình đang làm gì nhưng ngay lúc này, cô lại kéo người đàn ông này ôm vào lòng mình, ôm thật chặt.

Khuôn mặt hai người đỏ ửng lên, cô nói trong rụt rè:

- Ừm... Tôi muốn ôm anh Kim Soo Hyun được không?

Cô không thấy anh trả lời, nhưng cái gật đầu của anh đang nói lên là anh đã cho phép.

Cô cười tươi, càng ôm anh chặt hơn nữa:

- Anh Kim Soo Hyun! Em thật sự rất yêu anh!

Anh vì thế nhăn mặt, cô gái nhỏ này, không phải cô yêu anh quá đến mức muốn mượn cái ôm của người khác để tưởng tượng thành anh cơ chứ? Nếu như hôm nay người cô ôm không phải là anh thì sao?

Anh lại bực mình.

- Kim Sang Won, em làm người yêu anh được không? - Giọng nói của anh rất nhẹ, từng chữ từng chữ một phát ra làm cho người cô cứng đờ.

Lại... Lại nữa à...?

Mỗi lần nhìn vào tấm ảnh của anh, em lại thấy con tim mình đập rộn rã...

Nhìn vào mái tóc ấy, em muốn được vuốt chúng mỗi ngày...

Nhìn vào đôi môi ấy, em muốn môi mình được chạm vào nó mỗi ngày...

Nhìn vào anh, em thấy cuộc sống của mình như đang được mở ra.

Kim Soo Hyun! Liệu... Anh là thiên thần đến để sống bên em suốt đời? Sẽ là người khiến em hạnh phúc?