Kim Nhật Kim Sinh

Chương 3



Kim Nhật đến giờ còn không thể lý giải nguyên nhân khiến mình chuyển đến nhà của Lạc Diệc, hắn chỉ nhớ lúc nói chuyện cùng Đường Thiệp, Đường Thiệp còn ngạc nhiên đến thiếu chút nữa ngã xuống đất, bất quá hắn phải nói là bởi vì đề tài nghiên cứu của Du giáo sư hắn mới có thể chấp nhận.

Nhưng đến chính Kim Nhật còn không thể tiếp nhận lý do này, hắn biết việc mình đáp ứng cũng không kỳ quái, chính là vì sao Lạc Diệc lại thỉnh cầu điều này? Có phải là do đề tài nghiên cứu? Nhưng hai người đều hiểu nếu quả thật là do nghiên cứu, họ cũng không nhất thiết phải ở cùng một chỗ, vậy là vì sao?

Kim Nhật cũng từng nghĩ đến khả năng Lạc Diệc cũng có cảm giác với hắn, giống như ngày đó, nhưng mà không đúng a, hắn hiểu, tinh tường hiểu rõ Lạc Diệc không phải dạng người như hắn. . . Lắc đầu, thôi, không suy nghĩ nữa, có nghĩ cũng chẳng ra, vậy cần gì phải tự tìm phiền não cho mình?

Đứng đằng sau quầy bar ‘please come’, Kim Nhật nhìn quán bar thưa thớt, bây giờ là sáng sớm, vừa vặn đến thời gian mọi người thức giấc. Hôm nay không có tiết, nên hắn định đến đây nhìn xem.

“Phát ngốc cái gì thế?” Trầm Phi đi vào.

“Ngươi tới rồi?”

“Hôm nay không có lớp à?”

“Không có.” Kim Nhật lắc đầu, “Phi, trong khoảng thời gian này ‘please come’ đành làm phiền ngươi, ta đã đáp ứng Du giáo sư giúp hắn nghiên cứu một việc, có thể sẽ tốn rất nhiều thời gian.”

“Không vấn đề.”

“Đúng rồi,” Kim Nhật lấy ra một ít giấy tờ đặt ở trên bàn. “Ký lên đây.”

Trầm Phi tưởng là một ít giấy tờ linh tinh, không để ý, cầm bút, vừa ký vừa hỏi, “Giấy gì vậy?”

Kim Nhật nhìn hắn ký xong, nhận lấy, nhàn nhạt nói, “Ta chuyển nhượng 30% cổ phần công ty cho ngươii.”

“Cái gì?” Trầm Phi lại càng hoảng sợ, “Lão đại, ngươi muốn ta giúp ngươi bán mạng cũng không nên như vậy a?”

“Ngươi làm việc cũng rất nghiêm túc,” Kim Nhật cười khẽ, “Lúc trước mở quán bar này là để giết thời gian, giờ ngươi cứ coi như là làm công việc từ thiện đi.”

Trầm Phi cảm động nhìn Kim Nhật, một loại cảm giác ăn ý tự nhiên sinh ra, hai người nhìn nhau cười.

Lạc Diệc vừa bước chân vào ‘please come’ liền chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng không khỏi khó chịu. Đồ đạc của Kim Nhật chuyển đi đã gần như xong, kỳ thật cũng không có gì, chỉ là vài cuốn sách. Ký túc xá vẫn để chỗ cho hắn phòng khi hắn muốn trở về. Đến hôm nay Kim Nhật mới chịu chính thức đến nhà hắn, Lạc Diệc cố ý đến hỏi hắn còn vật gì muốn mang đi không.

“Ngươi muốn ra ngoài ở?” Trầm Phi nghe thế, nhất thời sửng sốt.

“Có cái gì không đúng sao?” Lạc Diệc liếc nhìn Trầm Phi một cái.

“Không có…… Không có……” Trầm Phi biết rõ hai người Kim Nhật và Lạc Diệc thì không thể sử dụng lẽ thường để giải thích.

“Đúng vậy,” Kim Nhật nhìn Lạc Diệc, khóe miệng khẽ nhếch, “Làm vậy sẽ thuận tiện hơn cho việc nghiên cứu đề tài của Du giáo sư.”

Trầm Phi nhìn Kim Nhật, lại quay đầu nhìn Lạc Diệc, dường như có điều suy nghĩ.

Lạc Diệc không muốn nhìn hai người vui vẻ cười nói, liền nói với Kim Nhật: “Ta đói bụng.”

Kim Nhật dùng ánh mắt sủng nịch nhìn Lạc Diệc, liền thuận theo đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.

Thấy Kim Nhật đi vào, Trầm Phi mở to mắt, không tự chủ được mà hỏi: “Lạc Diệc, ngươi cùng Kim Nhật……?”

“Chúng ta làm sao?” Lạc Diệc trợn trắng mắt, đi vào phòng bếp hỗ trợ, lưu lại Trầm Phi ngẩn người nhìn bóng lưng hai người.

**************************

Bề bộn cả một ngày, cuối cùng đồ đạc của Kim Nhật đều đã chuyển hết đến nhà Lạc Diệc. Kim Nhật ngồi ở mép giường, nhìn đồ đạc được sửa sang ngăn nắp chỉnh tề, nhớ tới mọi thứ đều là do Lạc Diệc chuẩn bị, tim không khỏi đập thình thịch. Lạc Diệc để hắn ngủ ở phòng khách lớn nhất, ngay tại bên phòng mình. Hai phòng liên thông với nhau, cùng dùng chung một phòng tắm.

Sau này, sau này sẽ như thế nào? Kim Nhật lắc đầu, cứ thuận theo tự nhiên đi.

Vì vậy Kim Nhật liền ở trong nhà Lạc Diệc. Ban ngày, Kim Nhật đi chăm sóc sinh ý của ‘please come’, thỉnh thoảng Lạc Diệc không có tiết sẽ đến đây. Hắn luôn ngồi ở góc nhỏ, trên tay là một ít đầu đề nghiên cứu, trên bàn bày một ít điểm tâm cùng một ly cà phê. ‘Please come’ ngày càng náo nhiệt, trước chỉ có mị lực của đệ nhất mỹ nhân, giờ lại thêm một người hấp dẫn.

Đến buổi tối, ‘please come’ liền do Trầm Phi toàn quyền phụ trách, Kim Nhật cùng Lạc Diệc ở nhà nghiên cứu đề tài của Du giáo sư, hai cái cuồng nhân cứ bắt tay làm là không để ý đến xung quanh nên khi phát hiện thì đã khuya, vì vậy Kim Nhật thường phải vào bếp, tùy ý nấu chút điểm tâm, điền đầy bụng cho hai người. Loại cuộc sống này giằng co một thời gian ngắn cũng dần dần thành thói quen. Hiện giờ, Kim Nhật đang ở quầy bar ‘please come’, hắn không tự giác luôn tìm kiếm thân ảnh của một người, Lạc Diệc thường có thói quen ở một góc của ‘please come’, trên bàn không phải là điểm tâm thì là cà phê.

“Lạc Diệc niên đệ hôm nay chưa tới a!” Một cái bàn cách quầy bar không xa truyền đến một hồi xì xào bàn tán, Kim Nhật nghe được tên Lạc Diệc, không tự giác liền chú ý đến.

“Đúng vậy, thật đáng tiếc! Ta vừa học xong đã chạy tới là mong có thể nhìn thấy hai người Kim Nhật học trưởng cùng Lạc Diệc niên đệ a.”

“Xế chiều hôm nay có trận thi đấu bóng rổ với trường khác, nghe nói Lạc Diệc bị Trần đội trưởng van nài kéo đi, vốn ta còn không tin, nhưng xem ra đây là sự thật.”

“Không thể nào, bình thường đều không thấy Lạc Diệc niên đệ chơi bóng, nếu như trước kia hắn đi sân bóng thì chúng ta đã sớm biết a.”

“Nhưng hiện tại hắn không có ở đây, điều đó có thể là sự thật. Vậy chúng ta có nên đi xem hắn chơi bóng không?”

“Nhưng mà ta muốn dành cả buổi chiều ở trong này nhìn Kim Nhật học trưởng. Vị trí trong này rất khó chiếm a.”

“Ta cũng muốn, nhưng mà Lạc Diệc niên đệ chơi bóng rất khó thấy được a! Hắn cũng rất đáng yêu, nếu bỏ lỡ ngươi sẽ hối hận.”

“Vậy, ân, chúng ta mau đi thôi!”

Kim Nhật nghe thanh âm ríu rít ngày càng xa, hóa ra Lạc Diệc đi chơi bóng, trách không được còn chưa tới. Kim Nhật không khỏi tưởng tượng cảnh Lạc Diệc chơi bóng, tư thế oai hùng, hắn đột nhiên thấy mình giống một nữ sinh tung tăng như chim sẻ, rất muốn rất muốn đi xem. Kim Nhật hướng nhân viên cửa hàng giao vài câu, liền đi thẳng ra sân vận động.

Sân vận động phi thường náo nhiệt, Kim Nhật nhìn thấy rất nhiều sinh viên trường L đại, lôi kéo băng rôn “L đại tất thắng”, cổ động viên hai đội khoác lên màu vàng cùng trắng đang cổ vũ trên sân khích lệ tinh thần.

Lúc Kim Nhật vừa bước vào sân, tiếng kinh hô liền vang lên không ngừng. Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn, không dám tưởng tượng “Băng sơn” Đệ nhất mỹ nhân lại xuất hiện ở đây. Không ít người hướng Kim Nhật chào hỏi, Kim Nhật nhẹ gật đầu, giống như một vị vương tử cao quý xuất hiện tại trước công chúng.

Toàn bộ L đại đều kinh hô vì sao lại có mỹ nhân như thế, thật sự là trăm nghe không bằng một thấy. Mỗi người đều duỗi dài cổ, muốn nhìn thấy rõ ràng.

Kim Nhật trực tiếp đi đến chỗ ngồi, tìm chỗ trống, không để ý tới việc mình đến đã tạo ra trấn động mạnh. Sau khi ngồi vào chỗ của mình, liền hướng lên sân nhìn lại. Trận đấu còn chưa bắt đầu. Chứng kiến Lạc Diệc ngồi ở bên sân nghỉ ngơi uống nước, Kim Nhật an tâm, nếu Lạc Diệc lên đấu, mình đến đây cũng không uổng công. Nếu Lạc Diệc mà không lên đấu như lời đồn thì hắn sẽ không lưu lại dù chỉ một giây.

Chợt, tầm mắt của Kim Nhật và Lạc Diệc giao nhau. Lạc Diệc tự nhiên không có khả năng không chú ý tới việc Kim Nhật mang đến toàn trường bạo động, hắn câu dẫn ra khóe miệng, nở nụ cười thoáng cái, cầm lấy bình nước khoáng, đối với Kim Nhật làm một động tác “cheers”. Kim Nhật cũng cười, hắn biết Lạc Diệc hiểu hắn vì hắn mà đến.

Kim Nhật cười khuynh quốc khuynh thành, mỵ cập tứ phương, vô số người theo dõi hắn đều bị kinh ngạc câu mất nửa cái hồn, trên sân tiếng hét liên miên không ngừng, thỉnh thoảng còn nghe được có người kinh hô: “Có người ngất xỉu.” Trận đấu còn chưa bắt đầu, chỉ số hưng phấn đã cao như vậy thật hiếm thấy.

Dần dần, sân vận động càng ngày càng chật, có người là do nghe tên Kim Nhật mà đến, dòng người chen chúc chật như nêm, mọi người hô to thỏa nguyện, có thể chứng kiến Lạc Diệc chơi bóng, lại có thể nhìn thấy Kim Nhật xuất hiện, còn tặng kèm nụ cười khuynh quốc khuynh thành, thật sự là chuyến đi này không tệ a.

Trận đấu rốt cục bắt đầu.

Không biết có phải do thành viên L đại bị sắc đẹp Kim Nhật mê đảo, hay là do Lạc Diệc thấy Kim Nhật đến mà tinh thần tăng cao, một hồi trận bóng thế như chẻ tre, thắng mà không tốn chút sức nào. Lạc Diệc mỗi một lần ghi điểm, đều chuyển hướng Kim Nhật, vẫy tay và cười thật to. Kim Nhật hôm nay cũng khác ngày thường, luôn cười cười tung tăng như chim sẻ. (Tử Hoa: đoạn này ta chém)

Kim Nhật cảm thấy Lạc Diệc trên sân khác hẳn với ngày thường, không còn là khuôn mặt con nít lúc nào cũng tồn tại nụ cười vô tội, mà là một loại mị lực khác bao phủ tản ra từng trận hào quang trên người hắn. Vẻ mặt nghiêm túc, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, tràn ngập sức sống, những giọt mồ hôi dưới ánh đèn phản xạ ra ánh hào quang, tựa hồ không phải rơi xuống đất mà rơi vào trong tim Kim Nhật.

Kim Nhật chuyên chú nhìn Lạc Diệc, trầm mê trong từng cử động, mỗi cái nhấc tay, mỗi cái nhấc chân……

Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, A đại thắng L đại với tỉ số 87:70. Toàn trường sôi trào. Lạc Diệc cầm một bình nước thật to, trực tiếp chạy đến trước mặt Kim Nhật, đưa cho hắn: “Thật sự là không chịu được, nhiều người như vậy, máy điều hòa cũng không mạnh, ngươi tới xem trận đấu mà một bình nước cũng không mang.”

Kim Nhật tiếp nhận, vặn mở nắp, uống một ngụm: “Nghe nói ngươi tới trận đấu, liền tới xem, không nghĩ muốn mang nước, cũng không phải ta chơi bóng, là ngươi chơi a, ngươi mới là người nên uống nhiều nước.” Nói xong, trả Lạc Diệc bình nước.

Lạc Diệc tiếp nhận, một hơi uống hết, cười nói: “Đúng vậy. Đi, ta mang ngươi ra từ phòng thay quần áo, sau trận này, ngươi mà đi ra ngoài còn không bị ăn tươi nuốt sống?” Nói xong nắm tay Kim Nhật kéo hắn dậy.

Kim Nhật không chút do dự nắm tay hắn. Lạc Diệc cũng nắm tay Kim Nhật không buông, kéo hắn xuyên qua đám người, tiến vào phòng thay quần áo, từ cửa hông chuồn ra khỏi sân vận động. Trên đường đi, mọi người đưa mắt nhìn bọn họ, lại không có người dám ngăn đón.

“Chúng ta trực tiếp về nhà đi!” Lạc Diệc phàn nàn với Kim Nhật: “Một thân vừa bẩn vừa thối, chúng ta nhanh trở về đi. Hơn nữa, ta đang rất đói bụng.”

“Vừa rồi trong phòng thay quần áo, Đường Thiệp không phải nói muốn mở tiệc chúc mừng sao?”

“Không cần!” Lạc Diệc cong lên cái miệng nhỏ nhắn, “Chúng ta trở về tự mở tiệc chúc mừng đi.”

“Chúng ta có việc gì cần chúc mừng?” Kim Nhật không khỏi mỉm cười.

“Bởi vì ngươi đến, ta mới chơi càng nhiệt tình!” Lạc Hào nhìn Kim Nhật mỉm cười: “Ngươi tới, ta mới tràn ngập tinh thần, giống như uống một hơi hết ba bình rượu.”

Kim Nhật cúi đầu, vành tai xuất hiện màu đỏ không bình thường.

Về đến nhà, Lạc Diệc đi tắm rửa, Kim Nhật liền đi phòng bếp làm vài món. Đợi Lạc Diệc tắm rửa xong, thức ăn vừa vặn bày ra bàn. Lạc Diệc chạy đến tủ rượu lấy ra một chai rượu đỏ, nhìn Kim Nhật cười nói: “Tiệc chúc mừng sao có thể thiếu rượu đây?”

Kim Nhật nhìn chai rượu có chút khó xử: “Ta…… Ta không biết uống rượu.”

“Vậy thì sao, không có quan hệ gì,” Lạc Diệc thuần thục mở nắp chai rượu: “Đây chính là rượu 92 năm, rất trân quý, mùi vị không tệ. Huống hồ, dù sao đang ở trong nhà, nếu say, liền trực tiếp đi ngủ.”

Kim Nhật nghe Lạc Diệc nói như vậy, không thể cự tuyệt.

Lạc Diệc giơ cao chén rượu, “Chén này chúc mừng hôm nay ngươi đến xem ta đấu, ta thật sự vô cùng cao hứng.”

Kim Nhật đỏ bừng mặt, cũng không dám nghênh đón ánh mắt Lạc Diệc, giơ chén lên đụng một cái, một hơi uống cạn.

Lạc Diệc hơi hơi sửng sốt, nở nụ cười, rượu đỏ dùng để nhấm nháp, Kim Nhật là chủ quán bar làm sao lại không biết điểm này. Nhất định là do quá mức khẩn trương, Lạc Diệc cũng không muốn vạch trần.

Một chốc, Kim Nhật ngẩng đầu, ánh mắt mê mang, hắn lại vì chính mình rót một chén, giơ lên đón lấy ánh mắt Lạc Diệc: “Chén này là để chúc mừng ngươi thắng trận.” Nói xong, lại một hơi uống cạn.

Giờ phút này Lạc Diệc đang ngây người, Kim Nhật lại rót cho mình một chén: “Chén này là cho việc trận đấu của ngươi rất mê người.” Lại một hơi uống cạn.

Lạc Diệc dở khóc dở cười, thế mới biết Kim Nhật đúng là say, hắn vạn lần không ngờ, Kim Nhật là lão bản một quầy bar mà tửu lượng lại kém như vậy.

Uống xong ba chén rượu, Kim Nhật liền ầm ĩ đứng dậy, kêu nóng, liền cởi áo, **trơn mềm**, hai khỏa anh đào xinh đẹp nổi bật, Lạc Diệc vừa uống một ngụm rượu liền cảm thấy toàn thân như có luồng nhiệt hỏa.

Không ngờ Kim Nhật thoát xong áo còn chưa đủ, lại hai ba hạ thoát nốt quần, chỉ còn quần lót. Lạc Diệc hút một ngụm khí lạnh, đứng dậy nâng Kim Nhật về phòng: “Ngươi say, nào, chúng ta về phòng ngủ đi.” Liền muốn đưa Kim Nhật về phòng.

Kim Nhật bỏ ra Lạc Diệc, cười nói: “Không cần, ta muốn khiêu vũ.” Nói xong chạy đến phòng khách bật nhạc.

Giai điệu vui vẻ vang lên, Kim Nhật mặc mỗi quần lót đung đưa thân thể theo tiết tấu âm nhạc.

Lạc Diệc nghẹn họng nhìn trân trối, hắn không biết Kim Nhật khi say rượu sẽ thành như vậy. Theo âm nhạc, Kim Nhật vũ động thân hình khiến hắn toàn thân nhiệt khí dâng lên, như muốn bùng nổ, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Kim Nhật, rốt cuộc không nhịn được nữa, xông lên, ôm chặt lấy Kim Nhật, một tay đỡ lấy ót Kim Nhật, một tay đặt ở trên ** khiến hắn xúc động mười phần, cúi đầu, che lấy đôi môi ẩm ướt ôn nhuận kia.

Kim Nhật dừng lại một giây, trở tay ôm lấy Lạc Diệc, cùng hắn kịch liệt ôm hôn. Lạc Diệc xúc động, nhẹ nhàng đẩy Kim Nhật ra, trở tay rất nhanh cởi hết quần áo, lại hôn Kim Nhật điên cuồng.

Kim Nhật nhịn không được từ miệng tràn ra tiếng rên rỉ, Lạc Diệc một tay cởi nốt quần lót Kim Nhật, lấy tay bao trùm ** Kim Nhật đã sớm ngóc đầu. Kim Nhật thỏa mãn thở ra một hơi, cảm thụ ấm áp trong lòng bàn tay Lạc Diệc.

Lạc Diệc bị tiếng rên rỉ của Kim Nhật chấn động, giật xuống quần lót của mình, một tay cầm bộ phận mẫn cảm của hai người cọ xát khuấy động lẫn nhau. Hai người cùng thưởng thức hương vị ngọt ngào trong khoang miệng đối phương, một sợi tơ bạc chảy từ nơi tiếp xúc giữa hai đôi môi, hình thành một cỗ không khí dâm mĩ.

Theo tiết tấu nhanh hơn, trong miệng Kim Nhật tràn ra một chuỗi âm thanh rên rỉ mị hoặc, Lạc Diệc cũng nhắm mắt lại, cảm thụ được ** thật lớn, hai cỗ dịch nhũ bạch sắc đậm đặc theo trên đỉnh run rẩy tràn ra, chảy đầy tay Lạc Diệc, đều không rõ là của ai.

Kim Nhật nhẹ giọng kêu một tiếng, tê liệt ngã xuống trong ngực Lạc Diệc, Lạc Diệc liền ôm lấy Kim Nhật đi vào phòng của mình.

Kim Nhật bị vứt xuống giường mềm mại, sau đó cảm giác được một thân hình ấm áp bao trùm. Kim Nhật nghe được tiếng thở hổn hển càng ngày càng gần, môi mềm mại bị chiếm cứ, thưởng thức, liếm hôn, nhẹ nhàng như trân bảo hiếm thế được nâng niu, hoặc như một món ngon mỹ vị đang bị nhấm nháp. Khoang miệng bị ngoại vật chiếm lấy, từng tấc từng tấc bị chạm qua, bị tinh tế nhấm nháp, đầu lưỡi cùng đầu lưỡi truy đuổi, chơi đùa.

Môi dần dần dời xuống, Kim Nhật cảm thấy một chút đau đớn cùng tình cảm mãnh liệt tràn đầy tại chỗ cổ lưu luyến một hồi, chậm rãi dời về phía hai quả anh đào.

“A……” Kim Nhật mẫn cảm không khỏi rên rỉ một tiếng, môi Lạc Diệc nóng ướt bao vây lấy một bên, tay kia thì đang vỗ về chơi đùa bên còn lại, bộ vị của Kim Nhật vừa mới mền xuống lại mạnh mẽ ngẩng đầu.

Lạc Diệc tựa hồ nhấm nháp đã đủ, môi lại chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, lướt qua rốn, lướt qua bụng, qua rừng cây màu đen, một ngụm ngậm tiểu tử đang ngẩng đầu tiểu tử kia vào trong miệng.

“Hòa……” Kim Nhật chịu không nỗi loại kích thích này, loại cảm quan** đem hắn bao phủ.

Lạc Diệc một bên dùng đầu lưỡi thô ráp ma sát trên đỉnh mẫn cảm, một tay cầm phần chưa ngậm vào bắt đầu luận động. Kim Nhật thoáng run rẩy, chất lỏng nhũ bạch sắc trực tiếp phun trong miệng Lạc Diệc.

Mùi hương nồng đậm tràn đầu gian phòng, Lạc Diệc nhả ra chút dịch trong tay, vẽ loạn ở hoa cúc Kim Nhật.

Lạc Diệc nhẹ nhàng đè ép hoa cúc xinh đẹp, mượn dịch trơn tác dụng, chậm rãi đâm vào một ngón tay.

“Đau.” Kim Nhật kêu lên một tiếng.

“Đừng sợ, lập tức không đau.” Lạc Diệc một bên thì thào an ủi bên tai Kim Nhật, một bên nhanh hơn động tác trong tay, chậm rãi duỗi hai ngón tay đi vào. Kim Nhật dừng một chút, không lên tiếng.

Lạc Diệc dùng hai ngón tay mát xa vách tường, nhẹ vỗ về từng nếp uốn xinh đẹp, hắn chậm rãi đâm vào ngón tay thứ ba. Ma sát đè ép vách tường, đột nhiên, chạm đến một điểm, bộ vị Kim Nhật vừa rồi vì đau nhức mà xụi lơ nháy mắt lại dựng đứng.

Là đây sao, Lạc Diệc tiếp tục đè ép mát xa điểm kia, trong miệng Kim Nhật từng tiếng rên rỉ mỹ diệu không ngừng truyền ra. Lạc Diệc bắt đầu dùng ** chính mình chạm lên huyệt khẩu, ba ngón tay nhanh chóng rút ra, trong nháy mắt đem mình mạnh mẽ đưa vào.

Kim Nhật chấn động, huyệt khẩu không khỏi buộc chặc; cảm giác ấm áp, đè ép bao trùm làm Lạc Diệc không khống chế nổi bản thân, cuồng liệt đong đưa thắt lưng, trong phòng toát tràn ngập một cảnh xuân sắc cùng tiếng thở dốc yêu kiều……