Kim Dạ Bất Lưu Nhân

Chương 17



Tiếng chuông điện thoại náo động vào sáng sớm đánh thức Tô Lương đang trong giấc mộng, y nhàn tản đảo mắt qua bên cạnh, mới phát hiện Tô Hàm đang ngủ bên cạnh, vùi đầu vào trong gối.

Tô Lương chả biết làm sao cười cười, nâng tay tiếp điện thoại.

Một giọng con gái xa lạ truyền tới: “Tô Hàm sao hôm qua anh không chịu tới, em không phải đã nói đó là sinh nhật của em sao……”

Vị đạo bốc hỏa giận dữ cũng khiến cho Tô Lương nhíu mày, y vẫn còn chưa kịp nói cái gì, ống nghe trong tay đã bị một bàn tay khác lấy đi, Tô Hàm lười biếng nói: “Lại làm sao rồi? !” Ngữ khí chỉ là đang ứng phó.

Cô gái đó phát tiếc một hồi, đột nhiên nói: “Tại sao không tới, anh có biết em đợi anh bao lâu không?”

Nói rồi ngữ khí cũng mềm đi, Tô Lương cách không xa nên tự nhiên sẽ nghe rất rõ ràng, thấy Tô Hàm không kiên nhẫn nói: “Khi nào thì anh đáp ứng em là sẽ đi?”

“ Anh….. anh không phải là có đứa con gái nào khác chứ? Em biết mà!……” Thanh âm đột nhiên cắt đứt, ống nghe bị Tô Hàm dập mạnh về.

Tô Lương bị dọa một phát, thấy Tô Hàm đã tự mặc xong y phục, vừa nói: “Cậu nên ngủ thêm một chút đi…..” Lời vừa nói, điện thoại lại đột ngột vang lên, Tô Hàm bực bội đi qua, cầm lấy ống nghe, đang muốn phát tác.

Tô Lương thấy rất rõ ràng, biểu tình Tô Hàm thoáng chốc thay đổi, cười nói: “Có chuyện gì?”

Một thanh âm cung kính nói: “Lão gia bảo tôi hỏi hôm qua tại sao Lương thiếu gia không ở lại.”

“ Nga ~ nói với anh hai, cứ bảo Tô Lương cần đi học, ở chỗ của tôi thì thuận tiện hơn.” Tô Hàm cười nhìn hai mắt Tô Lương, chồm tới cắn một cái lên đôi môi mềm mại non nớt của y.

“ Còn có chuyện gì không?” Tô Hàm bỏ Tô Lương ra hỏi.

“ Còn có, hôm nay đổng sự mở cuộc họp, lão gia hy vọng ngài sẽ tham gia, thời gian hội nghị là hai giờ chiều, chỉ vậy thôi.” Bên kia đầu dây truyền đến âm thanh tút tút.

Tô Lương nhìn Tô Hàm, thân thể dã tính của hắn dưới ánh mặt trời dị thường chói mắt, không giống như bản thân khô khan yếu đuối, y kéo chăn lên, phủ kín những vết tích hoan ái đầy người.

Tô Hàm vừa chỉnh y phục vừa nói: “Hắn luôn luôn như vậy, thông báo một chút, có đi hay không là chuyện của tôi. Có khi còn mong tôi đừng đi, nhưng mà, tôi biết lần này hắn muốn nói cái gì rồi, cho nên cũng muốn đi phá rối hưng trí của hắn.”

Hắn ngồi lại bên mép giường, dùng tay nâng cằm Tô Lương lên nói: “Cậu biết lần này ông ta tại sao làm vậy không?” Con ngươi đen nhánh dưới ánh mặt trời chiếu ra những tia sáng vàng, cảm giác vô cùng yêu dị.

Bàn tay trượt xuống xương quai xanh của Tô Lương, đảo qua đỉnh đầu nhũ: “Ông ta muốn cậu dọn ra ngoài…… cậu biết không? Tô gia là một gia tộc truyền thống dị thường, cũng chỉ có trưởng nữ, trưởng tôn mới có quyền kế thừa gia sản. Mà ba của tôi…… cũng chính là ông nội của cậu sắp chết rồi, vì cái gia sản kia, ai ai cũng muốn điên lên.”

Tô Hàm dùng cánh tay khác vuốt lên gương mặt non nớt của Tô Lương: “Mà ba thích nhất lại chính là anh của tôi, đã đem 80% cổ phần truyền lại cho hắn, chẳng qua….. Tiểu Vệ đã chết rồi, tự nhiên muốn tìm một người thích hợp nhất….. mà cậu lớn lên lại giống hắn như vậy…. cũng khó trách, bào thai song sinh mà.”

Nói rồi lại cắn lên môi Tô Lương, cho đến khi cảm nhận được vị huyết tanh, mới buông ra: “Tôi biết cậu không thể tin tôi, nhưng mà…… cậu hiện tại cũng chỉ có thể tin tôi mà thôi, trừ tôi ra không có người nào chân chính quan tâm đến sống chết của cậu, cậu tin cũng được không tin cũng được……..”

Tô Lương chỉ nhàn tản cười, không nói gì, thấy Tô Hàm đã mặc xong quần áo ra khỏi phòng, thuận tiện trước khi đóng cửa, còn quay lại nhìn y hai cái.

Tô Lương đem chính mình hoàn toàn chôn vào trong chăn, vị đạo thái dương khiến y dần dần buồn ngủ, nhưng đầu óc lại tỉnh tảo một cách kỳ lạ…… nếu như ta một mình chạy đi cũng không phải là không có khả năng, ít nhất ta có thể tự nuôi sống bản thân, học thì không thể đi học nữa, nhưng vẫn còn tốt hơn làm sủng vật cho người ta?

Nhưng mà….. ta thật sự có thể chạy thoát sao?……. Chạy rồi….. lại có thể trốn đi đâu?….

Tư duy bắt đầu bay xa, giống như đã trở lại khi còn thơ ấu, mẹ luôn kéo y đi rất xa rất xa, đi đến một nơi, rất hẻo lánh, trên một chiếc ghế gỗ ở góc công viên, trên đó phủ đầy lá rụng…… xanh đến mức y không thể mở mắt…….

Khi tỉnh lại lần nữa bên ngoài trời đã tối, không nghĩ lần này ngủ lại mất cả ngày, y gượng dậy mặc quần áo, bị một bóng người đứng cạnh cửa làm giật bắn.

Hàn Tùng cười cười, nói: “Dọa cậu rồi sao? Đây cũng không thể trách tôi, tôi vốn dĩ muốn gọi cậu tỉnh lại.”

“ Ân, không sao.” Tô Lương chỉnh lại y phục chỉnh tề rồi rất nghiêm túc nhìn người trước mặt này, hắn chắc là bạn của tô Hàm đi?

“ Ui? Cậu sao lại không có phản ứng gì vậy?” Hàn Tùng bày ra bộ dáng bị đả kích, dựa vào cửa lộ vẻ thất vọng.

“ Phản ứng gì?” Tô Lương hỏi, cảm thấy người này tuy có chút kỳ quái, nhưng xem ra cũng không tính là người xấu.

“ Giả như là, tôi tại sao lại xuất hiện ở chỗ này, tại sao lại muốn kêu cậu dậy, hay là tại sao không phải là tiểu tử Tô Hàm đó….” Hàn Tùng một hơi nói tràn lan, thấy Tô Lương vẫn như cũ chả phản ứng gì, chỉ đành nói: “Tô Hàm bảo tôi đến đón cậu đi tham dự vũ hội, hắn không thể rời khỏi đó được.”

Tô Lương nga một tiếng, liền chuẩn bị theo hắn đi, dù sao hiện tại bản thân cũng chỉ là một con rối mà thôi, một con búp bê có dây điều khiển.

Hàn Tùng kéo Tô Lương sượt qua vai, than thở: “Cậu sẽ không nghĩ muốn cứ như vậy mà đi đi? Trời…… Tô Hàm sẽ đánh tôi đó, sẽ nói tôi đem tiểu công chúa của hắn biến thành cô bé lọ lem….. trời…. tại sao tôi phải chịu đựng vụ này a ~ này….. đợi tôi với chứ, cậu không biết đường thì làm sao mà đi…..”

Hàn Tùng không dễ dàng gì mới lôi được Tô Lương ra trang điểm một chút, rồi nhét vào trong xe, ngồi lên liền khởi động máy.

Từ kính chiếu hậu tỉ mỉ đánh giá cần cổ mịn màng tinh tế của Tô Lương, đột nhiên nói: “Đáng tiếc a ~ đáng tiếc a ~.”

“ Cái gì?” Tô Lương hai mắt sáng sáng nhìn hắn, biết người này nếu như người khác không để ý hắn, hắn sẽ rủ rỉ rù rì suốt đường.

Hàn Tùng thu lại bộ dáng hoa hoa công tử, nói: “Cậu muốn theo tôi chứ?”

“ ……”

“ Tuy rằng cậu không phải là loại tôi thích, nhưng cậu lại rất hợp khẩu vị của tôi, có muốn suy nghĩ không…….”

“ Không cần!”

“ Suy nghĩ……”

“ Không cần!”