Kim Cương Chi Tử

Chương 7-1



Edit: Tiểu Vy

Beta: thuonglu

Khi Tạ Tử Hiên xuống máy bay thì ở sân bay đã có một cô bé đang đợi.

"Anh Tạ, xin chào, tôi là Tokugawa Akiko (Đức Xuyên Minh Tử), trợ lý của Hàn Tuấn."

Cô bé nói tiếng Nhật, Tạ Tử Hiên rất lịch sự bắt tay đối phương, dùng tiếng Nhật trả lời: "Thật vui khi được cô giúp đỡ, đại danh nhà Tokugawa (Đức Xuyên) tôi đã sớm nghe qua."

Trong tam đại gia tộc tại Nhật Bản, thực lực nhà Hắc Vũ hùng hậu nhất, mà Tokugawa là gia tộc thâm niên nhất, ngay cả mộ phủ (cơ quan quân phiệt cầm đầu của Nhật trước thời Minh Trị) Tokugawa cũng có. Không nghĩ tới Hàn Tuấn vừa bắt đầu đã phái trợ lý này giúp hắn, điều này làm cho Tạ Tử Hiên kiên định hơn với lòng tin thắng lợi chuyến này.

"Tình huống bây giờ là như vậy." Tokugawa Akiko vừa đi vừa thông báo: "Tối hôm qua Hắc Vũ Quảng Mỹ rời khỏi nhà Hắc Vũ đến Tokyo, nghe nói xế chiều hôm nay sẽ có xe đưa một nhân vật thần bí đến tổng bộ Hắc Vũ Sapporo. Nếu như đoán không sai, người đến là Tần Linh."

"Có biện pháp cướp xe sao?" Tạ Tử Hiên muốn bằng tốc độ nhanh nhất giải quyết vấn đề.

Tokugawa Akiko cười: "Mạnh bạo cũng không phải là không thể, nhưng là cứ như vậy chính là muốn xung đột chính diện với nhà Hắc Vũ, sự an toàn của con tin có thể sẽ bị uy hiếp rất lớn. Nhà Hắc Vũ nhất định vô cùng coi trọng chuyện này, nếu không sẽ không phái Hắc Vũ Quảng Mỹ đi áp tải con tin."

"Hắc Vũ Quảng Mỹ?" Tạ Tử Hiên suy tư: "Là cháu gái Hắc Vũ Lương Mộc thu dưỡng?"

"Đúng, hai người biết nhau?" Tokugawa Akiko thử thăm dò hỏi.

Tạ Tử Hiên cười: "Hẳn là biết đi, lúc bé đã từng thấy qua, nhưng là khi đó chúng ta có lập trường riêng, không nói chuyện. Lần trước ông cụ Hắc Vũ mừng thọ, tôi đã chạm trán với cô ta."

"Cô ta bây giờ là cháu Hắc Vũ Lương Mộc, cũng không phải rất trung thành với Hắc Vũ Lương Mộc." Tokugawa Akiko nói tiếp, đồng thời hai người đã ngồi lên xe.

Người đàn ông ngồi trên xe đeo kính râm, tuy mắt kính che giấu hai tròng mắt thâm thúy lại không che dấu được khí phách nồng đậm từ trên người hắn tản ra.

"Hàn Tuấn?" Tạ Tử Hiên suy đoán hỏi.

Người nọ gật đầu một cái.

"Nơi này là Nhật Bản, tôi không có phương tiện ra mặt, chuyện này còn phải dựa vào nhà Tokugawa hòa giải thử xem." Hàn Tuấn nhàn nhạt nói: "Nhưng cậu nhất định nói cho tôi từ đầu đến cuối, ta không hy vọng đang làm chuyện gì mà hoàn toàn không rõ chân tướng."

"Anh hai tôi không có nói cho cậu biết sao?" Tạ Tử Hiên cười khổ: "Chuyện này quá phức tạp, thật là một lời khó nói hết."

"Vậy thì từ từ nói, hạn chót là trước khi đến nhà Hắc Vũ, thời gian cũng không coi là quá dài." Hàn Tuấn rất có kiên nhẫn nhìn hắn. Mặc dù hai tròng mắt giấu ở sau mắt kính, nhưng Tạ Tử Hiên có thể cảm giác đến đôi đồng tử kia đang xuyên qua thấu kính đen nhìn vào trong lòng hắn.

Hắn khe khẽ thở dài: "Tên của tôi vốn là Hắc Vũ Trực Nhân, có thể nói tôi là cháu ruột của Hắc Vũ Lương Mộc."

Hàn Tuấn không cắt đứt lời hắn, lẳng lặng nghe hắn nói.

"Cha tôi là Hắc Vũ Thụ, người thừa kế thứ ba mươi bảy theo dự định của nhà Hắc Vũ. Nhưng vì ông làm trái quy định của gia tộc, cưới người Hàn Quốc làm vợ, nên bị nhà Hắc Vũ trục xuất. Sau khi tôi chào đời, họ lần lượt qua đời, Hắc Vũ Lương Mộc lại tìm được tôi, dẫn tôi trở về nhà Hắc Vũ."

Hắn tựa lưng vào ghế ngồi, mười ngón tay đan xen, lúc nhớ lại chuyện cũ, vẻ mặt hắn hờ hững, giống như kể chuyện của người khác.

"Trước lúc mười tuổi, tôi rất ít thấy Hắc Vũ Lương Mộc, chẳng qua là ở trường học của gia tộc tiếp nhận hệ thống giáo dục, huấn luyện tôi thành một chiến sĩ đạt tiêu chuẩn nhà Hắc Vũ. Tròn mười tuổi, Hắc Vũ Lương Mộc cưới một tiểu thư danh môn, khi ông ta năm mươi tuổi thì có một mụn con trai. Tiếp đó, tôi bị đuổi khỏi nhà Hắc Vũ. Ông Tạ Ngư Đồng là một người bạn của cha tôi, ông ấy tìm được tôi, chứa chấp tôi, về sau ông coi tôi là đứa con thứ ba mà nuôi dưỡng."

Hắn nói xong tất cả mọi chuyện, trông bình thản nhưng trong chuyện cũ ấy ẩn sóng ngầm mãnh liệt, cuối cùng hắn là nhân vật có vai trò như thế nào? Có tâm tình ra sao? Tất cả hắn đều hời hợt lướt qua, chẳng qua là đuôi mày hơi chau lại: "Như thế nào? Tôi nói đủ cặn kẽ chưa?"

Hàn Tuấn trầm mặc chốc lát: "Nhưng mà con trai Hắc Vũ Lương Mộc sau khi sinh ra không lâu thì chết ngoài ý muốn, nhà Hắc Vũ không có ai có thể thừa kế, bởi vì thế ông ta mới lần nữa tìm cậu, đúng không?"

"Tôi nghĩ nguyên nhân đại khái là vậy." Tạ Tử Hiên cười châm biếm.

"Nhưng vì sao lúc trước ông ta đuổi cậu khỏi nhà Hắc Vũ?" Hàn Tuấn không thể hiểu tư tưởng người Nhật Bản.

"Ông già đó cho rằng mẹ tôi làm bẩn dòng máu thần thánh và thuần khiết của gia tộc, nhưng lại sợ một nửa dòng máu thần thánh, thuần khiết lưu lạc bên ngoài, cho nên mới miễn cưỡng chứa chấp tôi, một khi có người thừa kế thỏa mãn điều kiện có cùng dòng máu không lẫn tạp chất, ông ta đương nhiên sẽ vứt bỏ một “dã chủng” như tôi rồi."

Hàn Tuấn khẽ chấn động một chút, lấy kính xuống, lộ ra đôi mắt đen trầm tĩnh: "Nếu vấn đề tôi đưa ra làm cậu không thoải mái, tôi vô cùng xin lỗi."

"Không sao." Tạ Tử Hiên lạnh nhạt trả lời: "Hắc Vũ Trực Nhân đã chết lúc mười tuổi rồi, giờ tôi là Tạ Tử Hiên, một người dựa vào sức lực bản thân để sống. Nhà Hắc Vũ và kí ức hắc ám ngày xưa cũng đã thành quá khứ. Tôi đã tìm thấy người mang ánh mặt trời của đời tôi, trước kia ra sao, về sau cũng sẽ như thế. Cho nên, tôi không sợ quá khứ mang cho tôi bất cứ thương tổn gì."

Hàn Tuấn khẽ mỉm cười tán thưởng: "Cô gái bị bắt cóc là ánh mặt trời của cậu à?"

"Làm sao anh biết?" Tạ Tử Hiên thấy được trong mắt đối phương một cỗ hơi thở khi có mặt trời—— dịu dàng, là đang nghĩ về người thân nhất thì mới lộ ra.

"Bởi vì cách đây không lâu, tôi cũng tìm được ánh mặt trời thuộc về tôi."

Hai người đàn ông ấy nhìn nhau cười một tiếng, lần đầu tiên gặp mặt chính bọn họ cũng đã là tri kỉ của nhau rồi.

Tần Linh chưa bao giờ gặp phải trời đông phủ tuyết, mà hôm nay cô rốt cuộc gặp được. Ở trong thế giới bông tuyết bay đầy trời, cô bị mang vào một dãy biệt thự. Đại sảnh trống rỗng, so sánh với không khí người bảo vệ tầng tầng vây quanh, vô cùng không hài hòa.

Hắc Vũ Quảng Mỹ đi vào một căn phòng, sau một lát lại từ trong phòng đi ra, nói với cô: "Ông Hắc Vũ muốn gặp cô."

Khí phái nhường này, cố ý bày trận thế hù dọa cô là sao? Tần Linh âm thầm cười lạnh, lúc này tay chân của nàng cũng đã được mở trói, bên ngoài bố trí nghiêm mật, căn bản là không có cơ hội chạy trốn.

Đi vào gian phòng, rèm cửa sổ mở rộng ra, thế giới tuyết trắng bởi vì phản quang mà chiếu rọi cả gian phòng.

"Ngẩng đầu lên." Tiếng Trung cứng rắn như Hắc Vũ Quảng Mỹ vang lên, điều khác nhau là, bây giờ nói chuyện chính là một vị lão giả ngồi trên xe lăn trước cửa sổ, màu da ngăm đen, đường nét khuôn mặt cường tráng lại có đường cong. Nhìn ra được đây là một người đang nắm quyền, phải chăng ông ta tự cho mình có quyền lực cao nhất?

Tần Linh hơi cười lạnh: "Là ông phái người bắt cóc tôi? Thế này đi, xin cho tôi một lời giải thích tại sao bắt cóc tôi?"

"Bởi vì cô là người đàn bà của Trực Nhân." Ông lão dùng lời nói đơn giản nói cho cô biết đáp án.

"Trực Nhân?" Tần Linh khẳng định ông ta không phải vì tiếng Trung quá kém mà nói sai tên: "Tôi không quen ai tên là Trực Nhân."

"Tạ Tử Hiên, cô biết chứ?" Lão nhân không nhịn được giải thích: "Tên tiếng Nhật của nó chính là Hắc Vũ Trực Nhân."

Tần Linh đơ người, trong nháy mắt, thân thế trước kia từng điều tra về Tạ Tử Hiên cứ thế xông lên não.

Tập đoàn Trang Khải, con trai thứ ba của Tạ Ngư Đồng, người ta thường gọi là "Tam Thiếu". Mẹ đẻ không rõ, nghi là con riêng. Thuở nhỏ sống ở Nhật Bản, lúc mười tuổi trở lại Đài Loan. . . . . .