Kim Cương Chi Tử

Chương 6-1



"Cùng hợp tác làm một bộ phim, như thế nào?" Khuỷu tay Tạ Tử Hiên đặt trên bàn, bàn tay nâng cái cằm xinh đẹp của mình, trên môi vẫn mang nụ cười chiêu bài như cũ.

"Anh xác định đối tượng anh vừa nói là tôi?" Tay Tần Linh khẽ đặt lên trán hắn: "Không sốt, sao lại bắt đầu nói hưu nói vượn rồi?"

Người này hôm nay thật là kỳ quái, đang êm đẹp không ở công ty cũng không ở nhà mình, sáng sớm chạy đến nhà cô tìm cô nói chuyện phiếm. Lúc nào quan hệ bọn họ tốt đến nước này? Khiến hắn một ngày không thấy như cách ba thu ?

"Sao hôm nay Superstar rảnh vậy? Tôi nghe chị Vương nói anh muốn xin nghỉ?" Nếu là muốn nghỉ, đương nhiên không có khả năng trở lại điện ảnh. Rốt cuộc là Tạ Tử Hiện lừa chị Vương, hay là chị Vương lừa cô? Không đúng, nàng chỉ là người mới một phần giá trị lợi dụng cũng không có, có cái gì có thể lừa hay sao?

"Chỗ tôi có kịch bản tốt, có thể nói giống như được tạo ra dành cho chúng ta." Không biết hắn biến ra một tập quyển lớn từ nơi nào, đưa cho nàng, "Muốn xem trước một chút hay không? Tôi cam đoan cô liếc mắt nhìn thử sẽ thích câu chuyện này ."

"Tôi không có hứng thú." Từ chụp hình quảng cáo thăng cấp đến điện ảnh, coi như cô là người nổi tiếng, cũng sẽ không lợi dụng Tạ Tử Hiên lần nữa.

"Tất cả mọi người nói tổ hợp chúng ta mới mẻ lại có cá tính, tôi rất ngạc nhiên, điện ảnh có thể quẹt ra cái dạng tia lửa gì?" Nét mặt hắn biểu lộ khi nói chuyện giống như thật sự rất chân thành.

"Tia lửa?" Cô nhăn nhăn mũi.

Là tia lửa đấu tranh! Tuy hai ngày này không căm thù Tạ Tử Hiên như trước, nhưng làm được việc mỗi ngày ở chung với hắn lại còn nhìn nhau không bài xích thật sự rất khó, cô không dám cam đoan với tính tình của mình sẽ làm ra chuyện gì.

"Cô vì không thích tôi mà không muốn cùng tôi hợp tác, hay vì sợ lại phát sinh chiến đấu với tôi cho nên không muốn cùng tôi hợp tác?"

"Có khác nhau sao?" Tần Linh hỏi lại, "Dù sao tôi cũng không nên đảm nhiệm bất cứ cái gì cùng anh."

Lần trước chụp hình quảng cáo hại cô bị cướp đi một nụ hôn, ông trời ơi, nụ hôn kia ý nghĩa trọng đại đến cỡ nào, Tạ Tử Hiên làm sao biết chứ? Được rồi, chụp tấm ảnh mất một nụ hôn, nếu lại làm chung, còn chưa biết sẽ làm ra hậu quả như thế nào. Cô nhất quyết không muốn!

"Nói thẳng với cô, " Tạ Tử Hiên lại tới gần cô một chút, "Thật ra lần này là chị Tần để tôi tới tìm cô thương lượng, bởi vì chị ấy có một người bạn năm nay muốn phát một bộ phim, chiếu trước lễ Giáng Sinh. Nghe nói vì bộ phim này, cả nhà cô đều dốc sức ra trận, chị ấy hy vọng cũng có thể từ đó giúp cô mở ra cánh cửa sự nghiệp lớn."

"Chị tôi?" Tần Linh hình như mơ hồ nhớ vài ngày trước lúc gia đình ngồi trên bàn cơm, chị nói cái gì về chuyện phim ảnh nhưng sao chị không tự mình nói cho cô?

"Như thế nào đây? Tiểu Linh, không chỉ là giúp chị Tần bận bịu, tôi chờ câu trả lời của cô." Hắn như là cố ý trêu chọc, ngón tay nhẹ nhàng ma sát sau cổ, khiến cho toàn thân cô run lên giống như điện giật.

"Này, đừng động tay động chân." Cô xoay người né tránh ngón tay đáng ghét của hắn

"Cô định tỏ ra giận dỗi tôi đến khi nào đây?" Đôi mắt Tạ Tử Hiên vụt sáng ẩn nấp chiêu trò, vờ áy này nói, "Tôi đã xin lỗi rồi, vì sao cô không chịu cho tôi cơ hội hối cải để thay đổi chứ? Ngay cả Tony bây giờ cô cũng có thể cười cười nói nói với cậu ta rồi. Thế mà vẫn trưng cho tôi khuôn mặt lạnh lùng."

Vài ngày trước Tạ Tử Hiên cuối cùng từ Tony biết được chân tướng "Sự kiện nói chuyện trong Toilet", hô to bản thân oan ức. Hóa ra Tần Linh sở dĩ chán ghét hắn đến tận xương, chỉ bởi vì một câu nói vô tâm của Tony dẫn đến hiểu lầm.

"Kỳ thật mỗi người đều có sở thích riêng, chắc chắn sẽ có một ít người là loại cô ưa thích, một số khác là cô không thích. Loại chuyện này không gì đáng trách chứ?" Tạ Tử Hiên cẩn thận nghe Tony thuật lại, cũng không có bất kỳ ngôn luận nào từ miệng hắn nói ra hãm hại Tần Linh, chỉ là đề cập qua hai loại con gái hắn không thích thôi, nha đầu kia thật sự là siêu nhạy cảm lại có ý muốn bảo vệ bản thân siêu cấp.

Tần Linh cắn móng tay, không trả lời.

Cửa bị người gõ một cái, đầu Tần Tường lộ ra phía sau cửa: "Nói xong chưa?"

"Sắp rồi." Tạ Tử Hiên vung tay, ý bảo Tần Tường đi trước.

Tần Tường tức giận nói: "Cô còn chưa làm minh tinh đâu, đừng học theo cái thói minh tinh đấy, chúng ta - một đoàn danh nhân giúp đỡ tác phẩm điện ảnh đầu tay của cô, cô còn muốn thế nào? Ở trong nhà làm kí sinh trùng mới có ý nghĩa?"

"Biết rồi, em nhận là được chứ gì?" Tần Linh chỉ sợ chị tìm ba mẹ, đến lúc đó cả nhà tiến hành ''đạn đạo oanh tạc'' với cô, cô thật sự ăn không tiêu.

Đợi Tần Tường rời đi, Tạ Tử Hiên cười đến đặc biệt quỷ dị: "Có phải điều tôi muốn nói trước tên là mời chỉ giáo nhiều hơn?"

"Anh à --" Tần Linh hừ một tiếng, cặp môi đỏ mọng nhếch lên: "Rửa sạch sẽ cổ chuẩn bị sẵn sàng. Bổn đại tiểu thư làm chuyện gì, nếu không đã không làm thì thôi, muốn làm thì nhất định phải đạt được tốt nhất!"

"Tôi vĩnh viễn giữ câu nói kia, " Hắn cười cười: "Nhiệt liệt chờ mong biểu hiện của cô." Một lần nữa đẩy kịch bản đến trước mặt cô: "Bây giờ có thể xem kịch bản rồi hả?"

"Là dạng kịch bản gì ?" Tần Linh nói: "Ta không diễn đạt cảnh khóc sướt mướt."

"Yên tâm, đây là phim cuối năm, cần chọc người xem vui vẻ, đương nhiên là muốn thoải mái, khôi hài."

Nhưng càng xem tiếp kịch bản cô càng cau mày: "Đôi nhân vật nam nữ chính thật không có tật xấu? Đầu bã đậu hả? Vừa thấy mặt đã cãi nhau, ngày qua ngày đều thế, còn muốn sống không?"

Tạ Tử Hiên buồn cười nói: "Cô cảm thấy người như vậy kỳ quái? Nhưng tôi nhớ hồi trước có người vừa thấy tôi liền lập tức trang bị võ trang đầy đủ, mỗi một câu đều giống như súng tiểu liên (một loại vũ khí tầm gần, còn có tên là Maschinenpistole nghĩa là súng ngắn tự động) bắn phá, làm tôi không tài nào chống đỡ."

Mặt Tần Linh đột nhiên đỏ lên, cãi chày cãi cối nói: "Ai bảo khi đó anh cũng đốp lại tôi! Tôi hận nhất người khác cãi lại ta, nếu đối phương không ngừng miệng, tôi cũng sẽ không dừng lại."

Hắn bày vẻ mặt đau khổ: "Cô có biết lúc ấy tôi cũng rất vất vả không? Tôi tốt xấu cũng là Tam thiếu của Tạ gia nhanh nhẹn phong độ, mỗi lần nhìn thấy cô đều muốn đầu đội mũ sắt, chuẩn bị một bụng từ chờ tiếp chiêu."

"Phi! Đó là anh tự tìm, anh cúi đầu giả vờ không thấy tôi không được sao? Làm chi còn đến đó?"

"Tôi tò mò."

"Tò mò cái gì?"

"Tò mò sao cô lại có oán khí như vậy mà không nói phát tiết hết được?"

"Chẳng lẽ mỗi lần đều là anh cố ý bày bẫy, dụ tôi và anh cãi nhau?"

"Tô nào có da mặt dày như vậy, tùy ý để cô khi dễ tôi còn cảm thấy vui vẻ?"

"Vậy. . ." Rốt cuộc cô dừng lại, cắn môi dưới. Muốn hỏi cái gì nhỉ? Muốn hỏi hắn một chút, mỗi lần hết ầm ĩ đến ẩu đả, trong lòng hắn thế nào? Vì sao lúc gặp lại trong mắt hắn không phải chán ghét, mà là thân thiết vui vẻ?

"Như vậy, cô tiếp nhận kịch bản này sao?" Tạ Tử Hiên hỏi.

Nàng lầm bầm đùa giỡn nói: "Nội dung cốt truyện thì có thể..., nhưng mà có chỗ hơi hạn chế có thể không diễn hay không?"

"Chỗ hạn chế?" Hắn không hiểu, "Bộ phim này rất sạch sẽ, cũng không để cô lộ cái gì."

Cô mở kịch bản ra, chỉ vào một chỗ trong đó cho hắn xem."Chính là chỗ này, tôi nghĩ muốn xin diễn viên đóng thay."

Tạ Tử Hiên híp mắt nhìn kịch bản, thiếu chút nữa bật cười, thì ra chỗ đó có một câu rất ngắn mà nói -- nam nhân vật nữ chính ôm nhau, kiss.

"Kiss rất khó với cô à?" Hắn nhớ Tần Tường đã từng nói Tần Linh kết giao rất nhiều bạn trai, nhưng vì sao lần trước lúc chụp ảnh hắn hôn trộm một cô, cảm giác cô như là bé thỏ con không hề có kinh nghiệm bị kinh động?

Mặt Tần Linh đỏ lên, mắt đảo qua chỗ khác, nhìn chằm chằm vào một bản tạp chí trên bàn.