Kim Chủ Định Đoạt

Chương 6



“Phụt ——” Thức ăn trong miệngBàng Tử Lê phun ra ngoài, kết hôn?!

“Không phải cô rất yêu tiền sao?” Vậy anh sẽ dùng tiền mua một vị trí trong timcô.

“Đúng.” Cô gật đầu, nhìn anh nói: “Nhưng không phải đến mức này.” Cái này vàbán thân có gì khác nhau đâu?

“Cho nên câu trả lời của cô là?”

“Tôi không muốn.” Cô trợn trừng mắt nói.

Anh giận tái mặt, kết hôn với anh gì không tốt?

“Tại sao lại muốn kết hôn với tôi?” Cô lườm anh, với điều kiện của anh, khôngcần một trăm ngàn cũng lấy được vợ mà?

“Bởi vì tôi muốn, không muốn thì thôi vậy.” Anh nhún nhún vai, như là chỉ thuậnmiệng hỏi một chút.

“Là giả vờ kết hôn sao?” Ánh mắt của cô sáng ngời, sao cô lại quên chuyện nàychứ, lần trước anh ta không chịu được vì người nhà bắt đi xem mắt nên mới đồngý giả bộ quen nhau với cô.

“Tôi nói, cô không muốn thì thôi.” Anh nham hiểm không có trực tiếp phủ định.

“Sau này sẽ ly hôn sao? Tôi đồng ý, đồng ý.” Cô lập tức gật đầu.

“Cô chắc chắn?”

“Đây phải là tôi hỏi anh chứ?” Một trăm ngàn mua cuộc hôn nhân giả? Anh chắcchắn chứ? Hơn nữa trước đó cô còn hứa với bà Mạc sẽ không có gì với con traibảo bối của bà, nếu như bọn họ kết hôn, chẳng phải sẽ bị phát hiện sao?

“Hay là quên đi.” Anh suy nghĩ một chút, như là nghe theo lời của cô bỏ đi ýđịnh trong đầu.

“Ai —— yên tâm, sau này tôi sẽ không làm phiền tới anh, kí đơn ly hôn cũngkhông saio.” Cô vội vàng cam đoan.

Anh nhìn cô đang phấn chấn, cảm giác mình thật là tiểu nhân (kẻ bỉ ổi), lại dùng đến cách này mới lừa cưới được bà xã, nhưngđối tượng là Bàng Tử Lê, anh mới bất chấp mọi thứ.

Cô muốn tiền, vậy anh sẽ cho cô tiền, nhưng mà cô phải ở bên cạnh anh, ai bảocô gái ngốc nghếch này lại vừa ý anh như vậy.

* * *

“Vô lý!” Ông Mạc nổi giận vỗ bàn thật mạnh, trừng mắt nhìn hai người đứng trướcmặt.

“Bác Mạc, cháu và Hạo Cấp là thật lòng yêu nhau.” Bàng Tử Lê cầm khăn giấy hítmũi, không khỏi nghĩ đến cảnh tượng thời cổ đại thiếu gia và nha hoàn vụng trộmyêu nhau.

“Con muốn kết hôn với cô ấy.” Mạc Hạo Cấp ôm Bàng Tử Lê, giọng điệu kiên định.

“Cô gái này không được!” Cô giống loại phụ nữ chuyên nịnh bợ, không có tư cáchđi vào cửa chính nhà họ Mạc, ai ~~ mắt nhìn của con trai thật làm cho ông thấtvọng.

“Cháu không tốt ở chỗ nào, cháu sẽ sửa.” Bàng Tử Lê cắn chặt môi, buồn rầu nói,ra dáng cô bé đáng thương.

“Chuyện gì vậy? Chuyện gì?” Bà Mạc đi vào phòng khách, “Làm gì lớn tiếng nhưvậy?”

“Hạo Cấp nói muốn kết hôn với cô gái này!” Ông Mạc uống một ngụm trà lớn, vẫnkhông cách nào dập được lửa giận trong lòng.

“Phải không?” Bà Mạc ngạc nhiên nhìn Bàng Tử Lê, bà có cảm giác con mình đốivới cô gái này hơi đặc biệt, chỉ là không nghĩ tới hai người phát triển nhanhchóng như thế.

“Mong rằng bác gái tác thành.” Bàng Tử Lê nói ra câu này thì vội vàng chemiệng, thiếu chút nữa cười lớn, cũng không phải là diễn kịch cổ trang, cô vănvẻ làm gì chứ.

Mạc Hạo Cấp nhìn Bàng Tử Lê diễn cực kỳ vui vẻ, nhịn không được véo nhẹ bên eocô, nhắc cô không cần nhập vai quá mức như vậy.

“Kết hôn là chuyện tốt, khi nào thì muốn qua nhà gái cầu hôn?”Bà Mạc gật đầu,con trai thích là tốt rồi, bà không ý kiến nhiều.

“Cô ta không được.” Giọng ông Mạc oang oang biểu thị ông không hài lòng.

“Là ông lấy vợ, hay là con trai lấy vợ?” bà Mạc không vui nhìn chồng, khó khănlắm con trai mới muốn yên bề gia thất, nhưng ông vẫn muốn làm ngược lại là sao.

“Muốn cưới thì cưới, dù sao ngày thành hôn, tôi sẽ không đến dự.” Ông Mạc khôngkiềm được giận tức, đi vào phòng sách.

“Đừng để ý ông ấy, ông ấy chỉ nói nhảm thôi.” Bà Mạc lắc đầu, gọi quản gia tớidặn dò.

“Này, như vậy được sao?” Bàng Tử Lê lén giương mắt, nhìn bộ mặt không cảm xúccủa Mạc Hạo Cấp.

Cô nghĩ rằng anh muốn để gia đình yên lòng mới kết hôn với cô, chỉ là bây giờnhìn thái độ của ông Mạc, quan hệ cha con của họ càng trở nên căng thẳng, ừ ~~hình như cô không phải nàng dâu lý tưởng.

Mạc Hạo Cấp đột nhiên lấy khăn giấy, nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng lau vệt nướcmắt còn dính trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

Bàng Tử Lê bị hành động bất ngờ của anh hù dọa, giật mình nhìn anh.

Cô thấy anh nhẹ nhàng, ánh mắt và nụ cười dịu đàng, nuốt nước miếng, hôm nay cômới phát hiện, ngoại trừ bề ngoài anh đẹp hơn cô, ngay cả lông mi cũng dài hơn,cong hơn của cô.

Nếu như anh không nói gì, lần kết hôn giả này cô có thể sẽ ỷ lại vào anh! BàngTử Lê đột nhiên có ý xấu nghĩ như vậy.

“Cô Bàng, cô đến xem cái này.” Bà Mạc như nghĩ đến chuyện gì, hưng phấn cầm lấyống đựng bút trên bàn, “Đây là lần trước tôi đến nhà cô nhìn thấy, sau đó cũnglấy một ít ống hút dán lên, cô xem tôi làm có được không?”

Bàng Tử Lê sợ tới mức lui về phía sau, chột dạ muốn giữ khoảng cách với Mạc HạoCấp, thấy ánh mắt không vừa lòng của anh, thậm chí giả như không nhận ra.

“Cô Bàng?” Sắp kết hôn còn thẹn thùng như vậy, Bà Mạc mỉm cười nhìn hai ngườibọn họ đùn đẩy lẫn nhau, trong lòng cảm thấy rất an ủi.

“A? Ống đựng bút sao? Để cháu xem.” Bàng Tử Lê cầm ống đựng bút, cười gượng:“Dán rất được.” Bà Mạc không có việc gì tự nhiên bắt chước cô làm ống đựng bútbằng ống hút để làm gì?

“Lần trước đến nhà cô làm phiền, tôi thấy có nhiều đồ vật rất thú vị, hôm nàocô dạy tôi, khi rảnh rỗi tôi có thể làm thử xem.”

“Được ạ.” Sở thích của bà Mạc đúng là đặc biệt, không giống những quý bà khác.

“Tôi sẽ xem cô như con gái, Hạo Cấp nhà chúng tôi giao cho cô.” Bà Mạc đến bêncạnh cô, nắm tay của cô vỗ nhè nhẹ, nhìn cô bằng ánh mắt nhân từ và yêu thương.

“Dạ.” Bàng Tử Lê cười cứng ngắc, trong lòng nặng trĩu, cô bắt đầu cảm thấykhông biết lựa chọn của mình có chính xác hay không, bà Mạc muốn giao con traibảo bối cho cô...

“Tôi đi dỗ ngọt lão già đó một chút, cô và Hạo Cấp ở đây nói chuyện, buổi tối ởlại ăn cơm, tiện thể bàn việc hôn nhân, được không?”

“Vâng.” Bàng Tử Lê ngoài mặt mỉm cười, trong lòng lặng lẽ thở dài.

“Sao vậy?” Mạc Hạo Cấp nhìn ra tâm trạng của cô có vẻ không tốt.

“Tôi cảm thấy lương tâm bất an.” Bà Mạc đối xử với cô tốt như vậy, cô lại hùatheo con trai của bà lừa gạt bà. “Hay là chuyện này thôi đi!”

“Cô không cần một trăm ngàn nữa?” Anh nhướng mày, cho rằng cô chỉ từ bỏ đượcvài ngày.

“Không cần.” Một trăm ngàn tuy là con số lớn, tiền thì có thể kiếm lại, nhưngtình cảm không thể lấy lại được, cô không muốn nhìn thấy bà Mạc đau lòng.

“Tôi bảo đảm, không có vấn đề.” Anh cười mỉm, chỉ cần cô chịu ngoan ngoãn phốihợp…, tất cả sẽ như kế hoạch của anh, thuận lợi tiến hành.

“Anh chắc chắn?” Cô nhìn anh với vẻ mặt nghi ngờ.

Anh khoát tay muốn cô đi tới, cô đến trước mặt anh, chưa đầy một giây, bị anhôm vào lòng.

“Này, anh làm gì thế?” Cô giãy dụa, cô chỉ nói giả kết hôn với anh, không nóilà sẽ cho anh sàm sỡ.

“Có người nhìn.” Anh nhỏ giọng thì thầm bên tai cô.

“Thật sao? Ở đâu?” Cô ngẩng đầu, chỉ là bị ôm trước ngực anh, thân mật dựa vàoanh.

“Nói nhỏ thôi.” Đương nhiên là giả rồi.

“Này, anh lừa cha mẹ như vậy không thấy cắn rức lương tâm sao?” Cô căng thẳng,không quen bị đàn ông ôm như vậy.

“Chỉ cần cô ngoan ngoãn phối hợp, hết thảy sẽ không có vấn đề.” Anh nhẹ vỗ vềtóc cô, dịu dàng trấn an.

“Được rồi!” Cô nhắm mắt lại. “Còn lâu không?”

“Không biết.” Tất cả phải xem tâm trạng của ông chủ như anh.

“Này, tôi nghe thấy nhịp tim của anh đó!” Đập mạnh thật nha.

... Cô gái này, xem anh là cái gì vậy?

“Tại sao phải cho cha mẹ tôi biết?” Bàng Tử Lê lười biếng dựa vào gối ôm, trònmắt nhìn ‘đạo diễn hôn lễ’ Mạc Hạo Cấp.

“Nhà gái không có họ hàng thân thuộc, cô muốn người khác nghĩ như thế nào?” Anhliếc xéo cô, thật là câu hỏi ngu ngốc!

“Để người khác không suy nghĩ linh tinh sao?” Cô nhăn nhăn cái mũi nhỏ. “Tôikhông hiểu, cuối cùng đều ly hôn, vì sao không đi đăng kí? Còn làm nhiều chuyệnphiền phức như vậy.”

Bởi vì anh muốn cho cô một kỉ niệm đẹp, dù cho người trong cuộc không biết đâylà hôn lễ duy nhất của cô, Mạc Hạo Cấp nhìn cô, không có cách nào nói ra nguyênnhân thực sự.

“Cậu Mạc à, chúng ta đi đăng ký thôi là được rồi.” Cô cười nịnh nọt, tha thiếtnhìn anh.

“Cô muốn có một trăm ngàn thì ngoan ngoãn nghe theo là được rồi.” Anh lười phảisuy nghĩ lí do giải thích rồi, lấy tiền chặn miệng của cô cho xong.

“Biết rồi, biết rồi.” Cô rất muốn cướp cây bút trên tay anh, sau đó lớn tiếngnói, cô mặc kệ! Nhưng chuyện bây giờ, cô là tên đã trên dây, không bắn đi khôngđược!

“Chủ nhật này sẽ đi chọn áo cưới.” Anh lật lịch làm việc ra.

“Ai...” Cô rầu rĩ than thở.

“Chọn áo cưới xong, sẽ đi ăn cơm.” Mặc kệ cô than thở thật tội nghiệp, anh muốncô phải tham dự toàn bộ hành trình này.

“Tùy ý...” Vốn dĩ bây giờ cô không có khả năng từ chối mà.

“Còn nữa, sau khi kết hôn phải đến chỗ tôi ở.” Anh nhìn vẻ mặt uất ức của cô,cứng rắn nói.

“Còn muốn dọn nhà sao?” Cô bất mãn nhíu mày.

“Như vậy cho an toàn, chẳng lẽ cô muốn bị phát hiện?” Dù bận anh vẫn ung dunghỏi.

“Tiền của anh thật là khó kiếm đó!” Cô oán trách, tức giận dùng chân đá lưngcủa anh. “Anh tự quyết định là được rồi, không cần hỏi tôi.”

“Không được! Đây cũng là việc của cô.” Anh bắt lấy cái chân đá loạncủa cô, “Ngày mai đến nhà cô cầu hôn trước.”

“Được được được, dù sao càng nhanh càng tốt, tôi không có ý kiến, anh buông rađi ~~” Cô cam chịu nói.

“Tuần trăng mật cô muốn đi đâu?” Tay anh sờ ngón chân của cô, ngón chân cô rấtngắn, trông thật buồn cười.

“Còn phải đi tuần trăng mật sao? Này, tôi nhột!” Cô nhịn không được bật cười,gã này đang đùa chân của cô, thật là chán mà.

“Đương nhiên.” Anh nắm lấy gót chân của cô, kéo cả người cô đến bên cạnh.

“Hay là anh đi đi, tôi sẽ ngoan ngoãn đợi ở nhà.” Một tay cô chống sàn nhà,chân vẫn bị tên xấu xa kia túm lấy, tay còn lại giơ lên bảo đảm.

“Không được!” Anh nghiêng mình về phía trước, vỗ mặt của cô, “Cô không muốn đichơi sao?”

“Sẽ tốn nhiều tiền hơn.” Ngoạn vật tang chí (ham chơi mất cả ý chí), cô phải có ý thức về những ngày tháng gian nan khổcực.

“Cô không nói, tôi sẽ tự chọn địa điểm.”

“New Zealand, tôi muốn đi New Zealand.” Cô vội vàng vỗ vỗ cánh tay của anh.

“Vậy New Zealand! Cô muốn đi lúc nào?”

“Tháng Mười Hai, tôi nghe nói ở đó đang là mùa hạ, thời tiết rất dễ chịu.” Côcó xem trên TV giới thiệu, phong cảnh ở đó làm cô nhớ mãi không quên.

“Biết rồi.” Anh vui vẻ nhìn cô.

“Lần đầu tiên tôi ra nước ngoài đó!” Cô vui vẻ nhào qua, đẩy ngã anh.

“Bàng Tử Lê, cô thật ồn ào.” Hai tay anh vòng quanh eo cô, giống như bị lâynhiễm không khí vui vẻ của cô, khóe miệng khẽ nhếch lên.

“Ra nước ngoài phải chú ý điều gì? Phải đem theo những gì?” Mặt cô đỏ bừng hỏianh.

“Cô chỉ cần chú ý đến mình là được rồi.” Cô không biết chăm sóc bản thân, làmcho người ta lo lắng.

“A ~~” Cô cúi đầu nhìn, lúc này mới thấy mình đang thân mật nằm trên người anh,giương mắt chống lại đôi mắt sâu thẳm của anh, tim cô đập nhanh hơn, trực giácmuốn né tránh ánh mắt nóng bỏng kia.

“Sợ?” Anh châm chọc.

“Ai sợ!” Cô lập tức đối diện đôi mắt đen của anh, cố gắng trừng mắt nhìn anh.

“Thả lỏng một chút.” Anh nhẹ nhàng vuốt mặt của cô, cô gái này vừa ngốc nghếchvừa đáng yêu.

Tầm mắt cô dời qua đôi môi khẽ nhếch của anh, tay bất giác chạm nhẹ vào, nhớtới nụ hôn ngoài ý muốn lần trước, ngây ngốc hỏi, “Có thể thử không?”

“Có thể.” Anh cười với cô.

Cô từ từ cúi đầu xuống, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng áp lên môi anh, vài giây sau,cô ngẩng đầu, “Vì sao lại không có cảm giác gì?”

“Đó là bởi vì cô không nghiêm túc.” Mạc Hạo Cấp khàn khàn nói, sau đó ấn đầu côxuống, hôn lên môi cô, mút lấy cánh hoa, “Mở miệng ra.”

“A?” Anh ta nói gì vậy?

Anh thừa dịp, đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng của cô; cô nhắm mắt lại, ôm lấyvai anh, e lệ thử đáp lại.

Cô thích hơi thở anh, cô mê mang nghĩ.

“Có tiến bộ.” Anh không đành lòng rời khỏi môi cô, hôn lên gương mặt ửng hồngcủa cô.

Nghĩ đến nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi, Bàng Tử Lê như bị sét đánh trúng, cô vộivàng đẩy anh ra, không thể tin được mình vừa làm một chuyện ngu xuẩn, cô chạyvề phòng, cầm ví tiền, ra vẻ bình tĩnh trở lại phòng khách. “Tôi xin lỗi, đâylà tôi bồi thường cho anh.” Hai tay đưa ra tờ một trăm.

“Cô muốn dùng tiền đuổi tôi đi sao?” Sắc mặt của anh trầm xuống, rõ ràng cômuốn làm anh tức chết mà!

“Tôi xin lỗi.” Cô ngượng thùng cúi đầu, lần này là cô chủ động, ai ~~ cô thậtmuốn tìm cái hố chôn mình vào.

Nhất định bây giờ anh đang nghi ngờ sự “chuyên nghiệp” của cô đây mà, cô sao cóthể bởi vì một lúc ý loạn tình mê (mê muội) mà ra tay với khách hàng!

“Cô tới đây.” Anh không hài lòng túm lấy tay.

“Không.” Cô sợ mình lại không cẩn thận bị anh quyến rũ như lúc nãy, lau súngcướp cò (gặpchuyện ngoài ý muốn) thì nguy.

Không sao, vậy anh đi tới cũng được, “Cô biết mình làm sai chuyện gì không?”

“Tôi không phải cố ý muốn hôn anh.” Cô nhỏ giọng giải thích.

“Cô muốn dùng tiền đuổi tôi đi!” Anh nhìn chằm chằm cô nàng đang chột dạ, khuônmặt đẹp trai áp sát, “Hơn nữa cô lại chỉ đưa một trăm đồng.” Tình cảm của anhrẻ như vậy sao?

“Vậy anh muốn bao nhiêu?” Cô thừa nhận dựa vào kỹ xảo của anh, một trăm đồng làhơi ít.

“Con người tôi dễ nói chuyện lắm.” Ánh mắt của anh không có ý tốt, anh nên “xửlí” cô như thế nào, mới có thể dập tắt ngọn lửa lớn trong lòng anh?

“...” Mặc dù trong lòng không đồng ý lời anh nói, nhưng dựa vào tình huống hiệngiờ, cô chỉ có thể im lặng.

“Để cho tôi hôn lại.” Anh kéo cô đến, nâng cằm cô lên, lần nữa che lại cáimiệng nhỏ của cô.

Anh dùng tất cả mọi thứ để hấp dẫn cô, không tin cô có thể thờ ơ như vậy.

* * *

Cô kết hôn!

Bận rộn hơn một tháng qua, cuối cùng cô đã kết hôn.

Bàng Tử Lê nằm trên giường nhìn lên trần nhà, nhớ tới lời thề của Mạc Hạo Cấptrước mặt mọi người, lòng cảm thấy rầu rĩ.

Anh nói anh sẽ dùng tất cả để chăm sóc cô, bảo vệ cô; rõ ràng là giả dối, màanh lại nói như thât vậy, đúng là vua nói dối mà, nếu không biết rõ kế hoạchcủa anh, chút nữa cô cũng bị gạt rồi.

“Làm gì mà ngơ ra vậy?” Mạc Hạo Cấp vàp phòng, thấy cô lơ đễnh nằm trên giường.

“Không nghĩ được vài chuyện mà thôi.” Cô đứng dậy, thấy anh cởi cúc áo sơmi, côxấu hổ nhắm mắt lại.

“Xấu hổ cái gì?” Anh cười hỏi, thì ra cuối cùng cô cũng có chút cảnh giác củaphụ nữ.

“Đâu có.” Cô liếc nhìn anh, “Anh còn không mau đi tắm đi.” Trên người còn cómùi rượu nữa, hôi muốn chết!

“Em gấp gì chứ? Anh đây phải đi tắm.” Anh mập mờ cười.

Thấy Mạc Hạo Cấp cười lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên âm thầm nguyền rủa,xem ra tâm trạng của anh ta thật tốt!

Giống như cô, bây giờ vẫn thấp thỏm không yên, sợ lúc nào đó không cẩn thận, bịngười khác phát hiện “chuyện tốt ” của bọn họ.

Cô bực bội lấy sổ ghi chép ra, bắt đầu tính xem nên dùng một trăm ngàn như thếnào, lúc này mới lộ ra nụ cười đầu tiên của buổi tối nay.

Bàng Tử Lê thỉnh thoảng cười thầm, dần dần cơn buồn ngủ kéo đến, cô mỉm cườinhìn những con số trên sổ ghi chép, mí mắt càng lúc càng nặng, cuối cùng khôngngăn được cơn buồn ngủ, ngủ quên luôn.

Mạc Hạo Cấp ra khỏi phòng tắm, thấy Bàng Tử Lê nằm trên giường, tay vẫn cầm máytính, trên mặt còn có nụ cười ngọt ngào, anh nhẹ nhàng lấy máy tính khỏi taycô, nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, tim bỗng thấy nhộn nhạo, cúi đầu hôn lên môicô.

Anh nằm trên giường, tay chống cằm, ánh mắt dịu dàng tươi vui. “Bà xã à, tânhôn vui vẻ.”

Bàng Tử Lê thoải mái nằm áp sát vào người anh, lẩm bẩm một tiếng, như là đáplại lời của anh.

Bàng Tử Lê mơ màng mở hai mắt ra, khuôn mặt đẹp trai gần sát, cô giật mình,nhìn thấy hai cánh tay của anh đang giữ chặt lấy cơ thể cô.

Cảnh giác cúi đầu kiểm tra quần áo của mình, vẫn còn trên người, trong mắt anh,chắc là cô không có chút sức hấp dẫn của con gái rồi! Cô nghĩ.

“Này, dậy đi.” Cánh tay của anh đã đủ nặng rồi, người đàn ông này lại coi cô nhưgối ôm vậy.

“A?” Giọng nói khàn khàn của Mạc Hạo Cấp không vừa lòng vang lên.

“Tỉnh dậy đi.” Cô giãy khỏi sự kiềm chế của anh, học cách nhéo mặt của anh, léncười, đây là giúp cô tìm được cơ hội trả thù rồi nha? Ha ha ha!

Anh xoay người một cái, đem cô đặt dưới thân. “Cô gái ngốc nghếch, em muốn chếthả?”

“Thực xin lỗi.” Cô cười khanh khách không ngừng. “Anh nặng quá, có thể đè chếttôi đó!”

“Đè chết bà xã, ai bồi thường cho anh?” Anh thì thầm bên tai cô.

“Nói như thật vậy.” Cô rụt vai lại, cảm thấy nóng ran, là anh cố ý nói nhữnglời không đàng hoàn…, hại tim cô đập thình thịch.

“Bữa sáng em muốn ăn gì?” Anh đứng dậy, kéo cô dậy theo, hơi buông tay, thấy côlại muốn ngã xuống giường, vội ôm lấy cô.

Thật là cô gái lười biếng không có xương mà, anh ôm cô đến toilet, “Em đánhrăng rửa mặt trước.” Sau đó đóng cửa lại.

Bàng Tử Lê rửa mặt xong ra khỏi phòng ngủ, cẩn thận nhìn chung quanh, tối quacô quá mệt mỏi, hôm nay mới có cơ hội nhìn ngắm cách bố trí trong căn hộ này,thích thú sờ mó những đồ dùng trong nhà, vừa nhìn là biết bộ bàn này có giá trịkhông nhỏ.

Nhà người có tiền nha...

“Em ở không quen sao?” Anh thấy cô bận rộn quan sát từ trong ra ngoài, cảm thấyrất thú vị.

“Không quen.” Cô vẫn muốn ở căn nhà ọp ẹp hồi trước, ở đây, cô không thể tậptrung làm việc.

Có người sẽ phơi túi nilon trên ban công của nơi ở cao cấp này sao? Có người sẽtreo móc sắt trên quầy rượu bằng đá cẩm thạch sao? (em chém đó,quỹ = cái quầy, em đoán là quầy rượu trong nhà bếp)


“Ở lâu sẽ quen.” Không quen cũng phải đợi từ từ quen.“Chúng ta ra ngoài ăn sáng, em mặc áo khoác vào, bên ngoài hơi lạnh.”

Cô về phòng, cầm áo khoác mặc vào, “Này, tôi phải ở bao lâu? Khi nào thì chúngta ly hôn?” Cô mím môi hỏi, chưa đến một ngày, cô đã bắt đầu muốn đi khỏi đâyrồi.

“Một thời gian nữa rồi nói.” Anh đến trước mặt cô, kéo khóa áo lên giúp cô.

“Chính xác là bao lâu?” Cô gạn hỏi, không thích câu trả lời không rõ ràng củaanh.

“Chờ khi anh cảm thấy thích hợp.” Cô gái này, ngay sau đêm tân hôn đã hỏi khinào ly hôn, thật khiến cho người ta nổi nóng mà.

“Vậy anh gửi một trăm ngàn vào tài khoản của tôi được không?” Khóe miệng của cô cong cong, mở to mắt nhìn anh.

“Không.”

“Chúng ta đã nói rồi, anh nuốt lời?” Cô đá anh, nếu anh dám nuốt lời, chắc chắncô sẽ quậy phá anh tới nghiên trời lệch đất, cho anh muốn ly hôn cũng khôngđược.

“Anh không nuốt lời.” Dù sao đã thành vợ chồng, tiền của ai còn phân biệt sao?

“Anh ra thang máy trước, tôi quên điện thoại, anh chờ tôi một chút nha.” BàngTử Lê vội vàng quay lại phòng ngủ.

Mạc Hạo Cấp đi tới cửa, cửa vừa mở ra, đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông trẻtuổi đang định nhấn chuông cửa.

“Xin chào, tôi muốn tìm Bàng Tử Lê!” Hà Dịch Nhật thấy cửa đột nhiên mở ra, sợhết hồn, hơi căng thẳng nhìn Mạc Hạo Cấp, Tử Lê nói cô ấy ở đây, sao ở đây lạilà một người rất đẹp trai vậy?

“Cậu là ai?” Mạc Hạo Cấp thấy người đàn ông lạ, cảm giác người này quen quen,lại không nhớ nổi là gặp ở đâu.

“Tôi là bạn trai cô ấy.”

Trên bàn gỗ bày hai phần ăn sáng của hai người, một nam một nữ ngồi đối diện,người nam sắc mặt khó coi không nói lời nào, người nữ thì dè dặt ăn từng miếngmột, mặc dù sợ, nhưng lấp đầy cái bụng vẫn quan trọng hơn.

“Ăn ngon lắm ha?” Người đàn ông miễn cưỡng nói.

“Ai —— Cũng được.....” Bàng Tử Lê cười hỏi: “Anh không ăn sao?” Cô có thể lấyphần đó làm cơm trưa.

“Ăn không vô.” Anh giận no rồi, liếc xéo cô, “Người đàn ông kia là ai?”

“Cậu ta là Hà Dịch Nhật, là đồng nghiệp của tôi.” Cô nhanh chóng trả lời.

“Cậu ta nói là bạn trai em.” Mạc Hạo Cấp nghiến răng nói ra ba chữ kia.

“Không phải, hiểu lầm, hiểu lầm.” Cô gượng cười, cũng quên là có chuyện này.

“Đây chẳng qua là công việc.” Kỳ quái? Sao cô cảm thấy anh vô cùng ghen tức?

“Là giả?”

“Đúng, gần đây Tiểu Nhật bị một cô khách quen bám lấy, tôi hứa giả làm bạn gáicủa cậu ấy, để vị khách kia hết hy vọng.”

“Nghề phụ của em cũng nhiều thật đó!” Anh ngoài cười nhưng trong không cườinhìn cô.

“Vì cuộc sống thôi...” Cảm giác cơn tức giận của anh tiêu tan một chút, miếngcơm cô ăn cũng lớn hơn.

“Không được giúp cậu ta! Bảo cậu ta tìm người khác giúp.”

“Không được, tôi đã đồng ý giúp người ta rồi.” Cô là người coi trọng chữ tín,sau này cô còn muốn dựa vào đó mà lấy chút danh tiếng.

“Em đã là bà xã của anh, không được phép giả làm bạn gái người khác.”

“Không phải, đó chỉ là giả.” Thấy từ bà xã anh nói tự nhiên như vậy, đúng làmột diễn viên tài năng mà!

“Em làm như vậy sẽ gây phiền phức đến anh, nếu lỡ có người nhìn thấy, em nghĩphải giải quyết như thế nào?” Anh thấy cô đối với chuyện kết hôn của bọn họ rấthời hợt, chỉ coi như chuyện ứng phó cho xong.

“Tôi rất cẩn thận, sẽ không bị phát hiện.” Cô cố gắng làm yên lòng anh.

“Không được.” Không bàn bạc gì nữa.

“Tôi đã hứa với cậu ta, hơn nữa cậu ta đã thanh toán tiền rồi; mà anh ngay cảkhoản đầu tiên cũng chưa đưa cho tôi, chờ anh thanh toán xong, chúng ta bàn lạichuyện này.” Trên mặt cô viết bốn chữ “siêu cấp thực tế”.

“Em muốn bao nhiêu?” Cô gái này đúng là nhất quyết thấy tiền mới làm việc mà!

“Năm trăm vạn, chờ sau khi ly hôn, thì anh đưa tôi năm trăm vạn nữa.”

“Anh đã nói rõ với em rồi mà.” Anh vốn định một thời gian nữa mới cho cô biết,nhưng theo tình hình hiện giờ thì, anh phải nói cho rõ ràng, “Cả đời anh cũngsẽ không ly hôn với em.”

“Nè, không vui chút nào.” Khóe miệng của cô giật giật.

“Anh không phải người hay nói đùa, em đã gả cho anh, thì hãy ngoan ngoãn làm vợcủa anh.” Anh ngồi bên cạnh cô, vỗ vỗ khuôn mặt đang đơ ra của cô.

“Không phải là kết hôn giả sao?” Cô chua xót hỏi.

“Anh có nói là kết hôn giả sao?” Anh hỏi lại cô.

“Nhưng... Chính anh cũng không phủ nhận!” Trán của cô bắt đầu đổ mồ hôi, timđập mạnh.

“Anh quên nói thôi.” Anh cười như là rất hối tiếc vậy.

“Tôi lập tức đi giải thích với người nhà.” Cô lẩm bẩm một mình, tất cả vẫn cònkịp chứ?

“Bọn họ sẽ cho rằng là vợ chồng cãi nhau, là em đang giận dỗi.” Anh nhìn thẳngvào cô, “Em nghĩ bọn họ sẽ tin lời nói dối này sao?”

“Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?” Cô kêu lên thảm thiết, giương mắtnhìn anh: “Tôi có làm gì có lỗi với anh sao?”

A! Có... Cô rất nhiều lần xung đột với anh, mới có thể rơi vào kết cục hôm nay.

“Gả cho anh có gì không tốt? Em vẫn có thể sống cuộc đời em muốn, chẳng quathân phận em là người có chồng mà thôi.”

“Tôi thật sự đã kết hôn rồi...” Cô vẫn đang bị sốc nặng, không ngờ cô sống khônkhéo hai mươi lăm năm rồi, nhưng đang ở thời kì tươi đẹp nhất của đời người lạilơ mơ đem mình gả đi.

“Đúng, chúc mừng em.” Anh cuối đầu hôn lên mặt cô.

Bàng Tử Lê ôm mặt, hoảng sợ nhìn anh.

“Anh hôn bà xã mình thì có gì không đúng sao?”

Cô không cách nào bác bỏ hành vi vừa rồi của anh, bởi vì cô thật sự là bà xãcủa anh, đầu óc rất rối loạn, bây giờ là ông trời muốn hại cô, cô nên làm thếnào cho phải?

“Chờ một chút.” Cô cố gắng làm mình tỉnh táo lại, “Có phải anh muốn ‘sửa chữa’tôi nên mới kết hôn với tôi không?” Cô sẽ thành tâm xin lỗi anh, không biết anhcó rủ lòng từ bi chừa cho cô con đường sống hay không.

“Không phải.” Anh nựng mặt của cô.

Tại sao lại không phải! “Vậy anh muốn lợi dụng tôi làm công cụ kiếm tiền củaanh?” Mắt cô sáng ngời, bừng tỉnh ra, ừ ~~ vậy anh còn rất thông minh.

“Không phải.” Đầu của cô đúng là biết tưởng tượng đó!

“Trời ạ! Anh đừng làm tôi sợ được không?” Cô lấy hai tay che mặt, “Anh rốt cuộcmuốn như thế nào?”

“Anh muốn cưới em.” Anh nhàn nhạt nói.

“Nhưng... Tôi không muốn gả cho anh!” Cô không đếm xỉa đến sắc mặt khó coi củaMạc Hạo Cấp, khóc thét lên.