Kim Chi Sủng Hậu

Chương 42: Tín An Hầu chớ trách, là trẫm dẫn nàng ra ngoài



Chờ đến lúc hai người Ngọc Chiếu phấn khích trở về, mặt trời đã lặn từ lâu, màn trời tối sầm.

Đêm mùa hè, côn trùng ve sầu kêu râm ran, gió thổi hiu hiu.

Hoàng thành đã đóng cổng, thành trì, cửa cung và trong các phường ngõ cấm đi lại ban đêm, chỉ khi đến Tết Nguyên Tiêu và các ngày lễ lớn khác mới có thể gỡ bỏ lệnh giới nghiêm.

Sau khi một phần quy định của lệnh giới nghiêm bị bãi bỏ, thành Tây là nơi duy nhất trong hoàng thành hủy bỏ lệnh giới nghiêm, bởi vậy khi hoàng thành về đêm, bên cạnh chốn yên tĩnh không người, thành Tây lại có thể kín người hết chỗ.

Cũng bởi vì lệnh giới nghiêm, Chấp kim ngô qua lại tuần tra, rất nhiều thương quán trên đường không dám trắng trợn thắp đèn, kẻo rước họa vào thân.

Triệu Huyền giống như thiếu niên, đi sóng đôi cùng người thương trên con đường tối om, hy vọng con đường phía trước có thể hẻo lánh tối tăm hơn một chút, tốt nhất là hai người lạc đường.

Tay hai người thình lình chạm nhau, tim Triệu Huyền đập nhanh không ngừng, Ngọc Chiếu chớp chớp mắt, chìa ngón tay nhanh chóng đảo một cái vào lòng bàn tay Triệu Huyền.

Giống như mèo con, nhận thấy người nọ muốn nắm lấy tay nàng, Ngọc Chiếu lập tức rụt tay về.

Nàng khẽ mỉm cười, giống như hài lòng với sự thông minh và ranh mãnh của mình.

Triệu Huyền bất động thần sắc, rũ mắt nhìn nàng một cái, lúc Ngọc Chiếu tác quái lần thứ hai, chợt bắt lấy bàn tay nghịch ngợm càn quấy kia.

"Ôi ôi, bị ngài bắt được rồi..." Ngọc Chiếu cười không ngừng.

Triệu Huyền cải trang đi ra ngoài, tất nhiên không muốn khiến người khác chú ý. Ám vệ bên người cũng ít đi, tất cả ám vệ đều ẩn trong đám đông, đi theo xa xa phía sau hai người, trước mặt người khác Triệu Huyền rất quy củ lễ độ, Ngọc Chiếu cũng vậy, cho nên hai người ở bên ngoài chỉ dám làm những hành động vụn vặt khiến người ta cười nhạo.

Nếu không phải lúc nàng xuất phủ đã gặp qua gần hai mươi ám vệ ăn mặc bình thường đi theo bên cạnh đạo trưởng, nàng nhất định cho rằng nơi này chỉ có hai người bọn họ.

Ngọc Chiếu thấy vậy không khỏi có chút hoài nghi, lúc trước hành vi giữa hai người nàng và đạo trưởng ở đạo quán, có phải người khác đã nhìn thấy toàn bộ rồi hay không...

Nếu thật sự như vậy, Ngọc Chiếu khẽ cắn môi, nháy mắt dừng lại, cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Mí mắt Triệu Huyền khẽ động, hắn đã quá hiểu rõ, chẳng mấy chốc liền hiểu ra nguyên do, dùng sức lực chân thật đáng tin nắm lấy tay nàng, ngón tay hơi hơi dùng sức, làn da giữa hai bàn tay chạm vào nhau, hắn hy vọng thời gian đêm nay trôi qua chậm hơn một chút, cứ như vậy để hắn đi cùng cô nương của hắn đến lúc rạng đông.

"Trước kia khi ở trong đạo quán, trong điện chỉ có hai người ta và nàng, không còn ai khác nữa".

Trong lòng Ngọc Chiếu khó hiểu một hồi, chỉ cảm thấy người này cũng quá thông minh, cái gì nàng cũng không nói, vậy mà cũng đoán được suy nghĩ trong lòng mình.

Ánh mắt nàng khẽ động, lại chuyển đề tài, chỉ vào một chỗ sáng rực phía trước, ngón tay hướng về một tòa lầu các ba tầng, so với chỗ tối tăm bên cạnh, chỗ kia ngược lại ánh đèn rực rỡ, trong lầu có rất nhiều bóng người, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng nhạc vui tai.

Trong mắt nàng dấy lên sự háo hức: "Chúng ta đi đến đằng kia đi".

Triệu Huyền giương mắt nhìn, phút chốc biểu tình ngưng lại: "Chỗ đó không phải là nơi nàng nên đi".

Hắn nhíu mày, gọi ám vệ phía sau, Ngọc Chiếu mơ hồ phát hiện hắn mang theo chút giận dữ, nhưng cũng không phải với mình.

"Lập tức triệu Tuần kiểm ti đi qua khám xét bắt giữ, trẫm thật muốn nhìn xem là kẻ nào biết pháp phạm pháp".

"Vâng".

Ám vệ ẩn nấp trong bóng tối trầm giọng đáp lại, sau đó lại trong khoảnh khắc biến mất không thấy đâu.

Triệu Huyền nắm tay nàng đi về hướng bên phải, tận lực tránh đi về hướng bên kia.

Hai bên con đường này có rất nhiều quán rượu, đi vào toàn là mùi hương của các loại hoa ủ, còn rất thơm.

Ngọc Chiếu bất giác mới hiểu được ba tầng lầu các vừa rồi là chỗ nào. Kinh thành mệnh lệnh rõ ràng cấm quan viên đến kỹ viện. Kỹ nữ, chỗ kia nhiều người như vậy, nàng cũng không thấy ai mặc quan phục, có điều ngẫm lại cũng biết, còn ai dám mặc quan phục chứ?

Đều là rời quan sở về nhà thay y phục lại đến đây mà.

Hiện giờ nhìn thần sắc đạo trưởng, chẳng lẽ vừa rồi xa xa liếc mắt một cái, nhìn thấy người quen trong đám đông? Vả lại không chỉ có một người?

Nàng nhất thời cảm thấy chột dạ vì sự vô ý của mình, dù sao những quan viên gọi kỹ nữ kia, bất luận như thế nào cũng không vô tội đâu, trong nhà có thê có thiếp, còn chê không đủ? Còn ra ngoài ăn chơi nữa chứ?

***

Trăng sao trên trời tỏa sáng, sao dày đặc nhiều vô số kể.

Chợ đêm náo nhiệt, quán rượu san sát nhau, tiểu thương la hét kêu gào, khói bếp bốc lên cuồn cuộn từ các quán ăn, gà vịt dê heo, cách mười dặm cũng có thể ngửi thấy mùi thơm, khiến người đi ngang qua nhịn không được phải dừng bước.

Trong loại cảnh tượng này, khiến những người uống rượu kia cảm thấy càng thêm náo nhiệt.

Thành Kiệu cùng nhị đệ Thành Khang, Dĩnh Xuyên Bá dẫn theo một vị thế gia đệ tử khác, bốn người đi lên lầu hai chiếm một cái bàn gần cửa sổ, đang cao hứng uống rượu.

Uống rượu vui vẻ, thẳng thắn gọi thêm hai bầu rượu, một đĩa đậu phộng rang, một đĩa thịt kho, một đĩa bánh rán, ngoài ra lại thêm một đĩa gà quay.

Mấy người nói chuyện trên trời dưới đất, tâm sự với nhau.

Người khiến người ta đồng cảm nhất chính là Tín An Hầu, ngày đó trong triều bị Giang Đô Vương kia mắng chửi, sớm đã trở thành đề tài trà dư tửu hậu của mọi người, hiện giờ còn ai không biết trong nhà Tín An Hầu phủ có vài chuyện xấu chứ?

Thành Kiệu cảm thấy trên mặt không có ánh sáng, chuyển đề tài nói đến chuyện hôn sự của con cái, tất cả mọi người đều có thể nói vài câu, chỉ có Dĩnh Xuyên Bá kia, thật sự là một người chỉ lo phong lưu khoái hoạt của mình, những chuyện khác cũng mặc kệ.

Hỏi trong nhà hắn có mấy người con, hắn còn có thể nói đại khái, nhưng hỏi tuổi tác của con hắn, hắn lại rất hồ đồ, nói đến hôn sự của con cái, làm sao hắn nhớ được cái gì?

Chỉ cười ha ha, miệng đầy mùi rượu: "Ta còn rảnh quản mấy chuyện đó? Vẫn còn nhỏ, qua vài năm rồi nói sau!".

Nhị đệ của Thành Kiệu là Thành Khang quen hắn lâu nhất, biết một chút, không khỏi cười nhạo hắn: "Không nói đến đại nhi tử hai mươi mấy tuổi kia của ông, lại nói đại nữ nhi của ông, năm ngoái ta đến nhà ông, có nghe nói nó cũng mười chín rồi mà? Năm nay không phải là hai mươi rồi sao? Tuổi tác lớn như vậy rồi, còn không lấy chồng?".

Lời này khiến hai người khác giật mình: "Hai mươi tuổi rồi? Còn không lấy chồng nữa!?".

Bản thân Dĩnh Xuyên Bá cũng hoảng sợ, lẩm bẩm nói: "Đã lớn như vậy rồi!?".

Hắn còn tưởng rằng nhiều nhất là mười sáu mười bảy thôi chứ.

Nói xong hơi nhíu mày, miệng mắng: "Lớn như vậy còn chọn tam chọn tứ! Lần trước nương của nó làm mai mấy biểu đệ cho nó, nó nhất định giận dỗi không chịu gả, nương nó nhốt nó trong phòng nó liền tuyệt thực, thiếu chút nữa đói chết. Ta còn tưởng nó còn nhỏ, nên xem nhẹ chuyện đó! Haizz, phu nhân kia của ta thật sự quá nuông chiều nó rồi! Nếu là ta thì cột thẳng lên kiệu hoa! Còn để nó làm ầm ĩ sao?".

Thành Kiệu bỗng nhiên vui hơn rất nhiều, vốn tưởng rằng chỉ trong phủ mình mới có mấy chuyện bực mình không dứt.

Hiện giờ thấy nhà người khác so với hắn không tốt hơn bao nhiêu, hắn liền an tâm.

Thành Khang uống say bí tỉ ngồi gần cửa sổ, không thèm đếm xỉa đến dáng vẻ ngày thường, đưa tay qua cái đĩa trước mặt, lấy hết sức bình sinh xé một cái đùi gà quay, đang chuẩn bị đưa vào miệng, chợt nhìn thấy ở đầu phố đối diện có một đôi nam nữ đang nắm tay nhau đi tới.

Người này đương nhiên là thích cái đẹp, nam nhân đều là như vậy, càng đừng nói đến hắn là một người phong lưu phóng khoáng hồng nhan tri kỷ nhiều vô số.

Cô nương kia mặc một cái áo choàng lụa xanh mỏng như cánh ve, cổ ngực lộ ra ngoài, tựa như dương chi bạch ngọc, còn có đôi cánh tay như củ sen trắng nõn mềm mại, bước đi nhẹ nhàng trong gió, yểu điệu thướt tha.

Tiềm thức của hắn liền lơ là gương mặt nam tử cao lớn bên cạnh cô nương kia, ánh nến cũng không chiếu tới được, có mỹ nhân ở đây, ai còn chú ý nam tử nữa?

Chờ đi vào rồi, lần này hắn mới phát hiện, nữ tử này càng nhìn càng quen mắt.

Khuôn mặt đó...

Sao lại giống đại chất nữ của hắn như vậy?

Chờ đã... Tướng mạo kia xinh đẹp như đào mận, búi tóc mây duyên dáng trên đầu, có khả năng... là đại chất nữ của hắn hay không?!

Thành Khang lập tức nghẹn một họng thịt trong cổ họng, không nuốt xuống được, hai mắt trợn thật lớn, nhìn thật dọa người.

Thành Kiệu ngại hắn làm mất mặt, mắng hắn: "Đang yên đang lành, làm cái tư thế này làm gì? Chưa ăn thịt bao giờ à?".

"...Đại ca, huynh nhìn người bên kia, có phải là đại chất nữ hay không?".

Nói xong hắn ai ôi một tiếng, phỏng chừng là hối hận vì đã nói ra, đại chất nữ này ban đêm lén lút hẹn nam nhân, bị đại ca hắn nhìn thấy còn không đánh chết? Hiện tại mình nhanh mồm nhanh miệng, làm Thành Hầu mất thể diện, vạch trần chuyện xấu trong phủ trước mặt người khác, chẳng phải là gây họa rồi sao?.

Thành Hầu cũng không có tâm tình cố kỵ suy nghĩ của hắn, hắn nhíu mày nhìn về hướng kia, nháy mắt nổi trận lôi đình.

Hét lên: "Phản rồi! Thật sự là phản rồi!".

Mấy kẻ hồ bằng cẩu hữu cũng bị tư thế này của hắn làm cho hoảng sợ, vốn loại sự tình này đều sẽ bị giấu diếm siết sao, có nổi giận cũng phải nhịn đợi về phủ rồi phát. Nhưng hôm nay Thành Kiệu rõ ràng là uống hơi nhiều, thần trí ngược lại minh mẩn, tục ngữ có câu rượu mạnh khiến người bạo, cơn say khiến sự nóng giận của hắn từ từ tăng lên.

Thành Kiệu lửa giận ngập trời, đập bàn thật mạnh, nháy mắt rượu đổ đầy đất, mấy người khác bị tiếng rống này của hắn dọa nhao nhao tỉnh lại.

Hướng bên ngoài phát ra tiếng gầm thét như địa ngục: "Thành Ngọc Chiếu, lăn qua đây cho bổn Hầu...".

Dứt lời liền muốn đi xuống dưới lầu, mấy người khác sợ làm lớn chuyện, dù sao cũng là nhân vật có uy tín danh dự trong triều, nếu thật sự nháo lên thì mặt mũi sẽ nhục nhã, ngày sau tỉnh rượu thấy nhau cũng khó xử.

Nhao nhao đi qua ngăn hắn.

"Kính chi huynh! Đừng tức giận đừng tức giận!".

"Con cái đều là nợ nần, nhịn một chút cũng không sao, muốn đánh mắng cũng phải hồi phủ rồi đánh mắng".

"Huynh trưởng...Huynh trưởng khoan đã!".

Lại thấy Thành Khang cáo trạng kia, lúc này không biết vì sao, sắc mặt tái mét, chết ba ngày cũng không trắng tái như vậy. Kéo tay áo đại ca hắn muốn nói gì đó, lại bị Thành Kiệu thô lỗ cắt ngang, hai người khác cũng đi theo ngươi một câu ta một câu, không biết là đang khuyên nhủ hay là kích động, tràng diện hỗn loạn đến mức không một ai nghe Thành Khang nói.

Thành Khang rống lên đến khản cổ cũng không ai nghe thấy.

Ngọc Chiếu nghe thấy có người gọi tên mình, hoảng sợ nhảy dựng, ngước mắt nhìn lên, liền nhìn thấy khuôn mặt nổi cơn tam bành của Thành Hầu.

Đầu óc Ngọc Chiếu nhanh chóng xoay chuyển, phân vân không biết nên che mặt mình hay là nên che mặt của đạo trưởng.

Thấy phụ thân đã kêu tên mình ra, vả lại một đám người đã đi tới, nhất thời luống cuống, trong lúc hoảng loạn cái gì cũng đều quên, vội trốn phía sau Triệu Huyền.

Khuôn mặt Triệu Huyền thay đổi mấy lần, trái lại rất bình tĩnh kéo nàng ra: "Không phải nàng nói không sợ sao? Bây giờ đây là trốn cái gì?".

Ngọc Chiếu nuốt nước miếng, thấy Thành Kiệu đã xuống lầu đi về phía mình, hoảng hốt: "Không sợ, chỉ là hơi khẩn trương, không ngờ ngày hôm nay lại đến nhanh như vậy,...Ta... Cha ta đánh người đau lắm đó!"

Triệu Huyền nổi lên lửa giận, "Hắn dám đánh nàng?".

Ngọc Chiếu nhích từng chút đến phía sau Triệu Huyền: "Ông không có lá gan đánh ta! Ta từng thấy ông đánh thứ đệ của ta!".

Thứ đệ học thuộc lòng không xong, bị Thành Kiệu lấy dây da đánh đến nỗi gào khóc.

Thành Kiệu sải bước xuống bậc thang vội chạy về phía này, Ngọc Chiếu lại trốn vào phía sau Triệu Huyền, bị dáng người cao lớn của hắn che kín, Thành Kiệu say khướt rướn cổ nhưng vẫn không thấy gì.

"Trốn gì mà trốn? Cả gan đêm hôm khuya khoắt lén lút hẹn người khác, bây giờ lại trốn?! Mặt mũi Hầu phủ ta đều bị ngươi vứt hết rồi! Ngươi lăn ra đây cho ta! Hôm nay ta phải dạy cho đứa con bất hiếu như ngươi một bài học!".

Vừa nói xong, Thành Kiệu nghe thấy tiếng của nam tử đối diện kia truyền đến.

Triệu Huyền gọi hắn: "Tín An Hầu chớ trách, là trẫm dẫn nàng ra ngoài".

Thành Kiệu không nghe rõ, hắn vô cùng say, dù là ai cũng không nghĩ sẽ gặp được bệ hạ ở chỗ này còn là vào đêm hôm khuya khoắt, chỉ cho rằng nghe lầm.

Chẳng qua...cảm thấy giọng nói này nghe có cái gì đó không đúng, quen tai như vậy, cảm thấy ngày hè mà lại lạnh lẽo giống như từ địa phủ truyền đến, vừa nghe xong khiến lưng hắn tê dại, cả người run rẩy.

Hai năm qua hắn thức đêm đọc rất nhiều công văn, thị lực không còn tốt như hồi trẻ, hơn nữa hôm nay uống chút rượu, trước mắt một mảnh mờ ảo, vừa rồi nhìn thấy Ngọc Chiếu là vì chiều cao của Ngọc Chiếu đúng lúc lưu lại trong ánh nến.

Nhưng khi rảo bước đi tới cũng phát hiện ra nam tử cùng nữ nhi của mình đêm khuya lén lút gặp gỡ, dáng người của hắn vì sao lại quen mắt như vậy...

Thành Kiệu lập tức có phần thận trọng, cơ thể vô thức phản ứng lại, lòng bàn tay phát lạnh, nhìn chằm chằm vào người mà mình vẫn chưa nhìn kỹ kia, bị Thành Khang chạy đến từ phía sau xô đẩy một phen, Thành Khang lắp bắp nói: "Là...là bệ hạ, mau quỳ...mau quỳ xuống!".

Thành Kiệu hơi ngẩn ra, đám hồ bằng cẩu hữu đuổi theo phía sau xem kịch hay mắt cũng không mù, nhất thời liên tục bò trườn lướt qua Thành Kiệu, quỳ rạp trên mặt đất phía trước, miệng hô Thánh thượng vạn an.

Dĩnh Xuyên Bá ngẩng khuôn mặt đầy nếp nhăn lên, nổi lên nịnh hót, hồn nhiên quên mất vừa rồi hắn nóng lòng chạy ra muốn xem kịch hay: "Thần thật sự là có phúc ba đời gặp được Thánh thượng ở đây!".

Trong tích tắc đó, không khí như ngưng kết thành băng sương.

Từ mùa hè trôi cực nhanh đến mùa đông, hơn nữa còn là mùa đông giá rét, tháng sáu tuyết rơi.

Sự mơ hồ trước mắt đã giảm đi không ít, đường phố vắng vẻ không biết từ khi nào vây quanh một vòng ám vệ.

Còn đem nữ nhi bất hiếu kia của hắn giấu ở phía sau...Nam tử cao ngất kiên nghị, không phải thiên tử thì còn là ai?

Thành Kiệu chợt tỉnh rượu.

Như thể người vừa nổi trận lôi đình lúc nãy vốn không phải là hắn, hắn "bịch" một tiếng, hai đầu gối quỳ trên mặt đất đầy đá, miệng đắng chát vạn phần, trong đầu rối như tơ vò.

Bệ hạ cùng nữ nhi bất hiếu kia? Hai người bọn họ...

Ở bên nhau từ khi nào?