Kim Bài Trợ Lý

Chương 18



Nhưng Tiêu Nghị là người Lô Chu thuê, năm mới còn vài ngày, cùng với Lô Chu thương lượng.

Tiêu Nghị “Đúng rồi, Chu ca, năm mới anh có kế hoạch gì.”

“Không biết.” Lô Chu nói “Ở nhà xem TV.”

Tiêu Nghị hỏi “Năm trước như thế nào?”

Lô Chu: “Tại Paris.”

Tiêu Nghị: “…”

“Kia năm kia?” Tiêu Nghị lại hỏi.

“Cùng Trương Hân Nhiên.” Lô Chu nói “Làm sao vậy? Có chuyện nói thẳng.”

Lô Chu mới vừa cùng bằng hữu tụ hội trở về, ngồi ở trong xe, Tiêu Nghị lái xe không chớp mắt nói “Ách… Tôi suy nghĩ, tôi mấy ngày nữa về nhà đón năm mới, anh sao? Như thế nào an bài.”

Lô Chu: “…”

Tiêu Nghị nháy mắt có loại dự cảm muốn nghe Lô Chu gào thét.

Nhưng mà Lô Chu không có, chỉ nói “Cậu trở về đón năm mới, không cần phải xen vào chuyện của tôi.”

Tiêu Nghị mừng rỡ trong lòng nói “Tôi đây khi nào trở về?”

“Nha, còn muốn trở về?” Lô Chu thành khẩn “Về trồng trọt làm đồ ăn đi, huynh đệ, tổ quốc lao động nhân dân cần cậu.”

Tiêu Nghị: “…”

Tiêu Nghị đem xe đỗ ở ga ra, Lô Chu mở cửa xe, vênh váo đi.

Tiêu Nghị từ rương phía sau dọn ra 15 đôi giày Lô Chu mua trên taobao, bỏ vào trong nhà, chờ Lô Chu ra lệnh một tiếng liền muốn đem chúng nó ôm trở về trong phòng, Lô Chu lại nói: “Lấy đến cho tôi xem.”

Tiêu Nghị đành phải xách bao, hy vọng Lô Chu cảm thấy đóng gói thực phiền, kêu hắn trực tiếp đem giầy ném xuống, kết quả Lô Chu cư nhiên không.

Lô Chu cầm một đôi giày nói “44?”

Tiêu Nghị: “Nha…”

Tiêu Nghị mang size 43, rõ ràng nhỏ hơn 1 số, đành phải kiên trì để Lô Chu mang vào giầy thể thao, cột chắc dây giày.

Tiêu Nghị: “Nhỏ sao?”

Lô Chu: “…”

“Chính cậu mang đi? A? Mang vào.” Lô Chu quả thực cũng bị Tiêu Nghị cấp tức chết rồi.

Tiêu Nghị mang vào, đi vài bước, cười nói “Tôi mang vừa vặn!”

Bộ dáng kia của Lô Chu bộ quả thực muốn đem Tiêu Nghị ném tới hộp giày, ban đêm Tiêu Nghị bị Lô Chu hung hăng thoá mạ một trận, 15 đôi giày tổng cộng 4 ngàn 3, toàn bộ trừ tiền lương của Tiêu Nghị, Tiêu Nghị đành phải chụp ảnh, bán cho bạn bè…

“Chúng ta năm mới đi đâu, Chu ca.” Tiêu Nghị nói.

“Cậu không phải về nhà sao?” Lô Chu nhìn Tiêu Nghị cầm Ipad, vẻ mặt nhàn nhã xoát taobao, nói.

“Không không.” Tiêu Nghị vội bồi cười nói “Không tính toán về nhà, mùa xuân nhiều người như vậy, mua không được vé.”

“A?” Lô Chu nói “Tôi xuất ngoại nghỉ phép, ngày mai đi, cậu nếu không đi, lưu lại giữ nhà.”

Tiêu Nghị: “…”

“Sang trang a!” Lô Chu nói.

Tiêu Nghị lập tức sang trang, nghĩ thầm đợi trở về đi đặt vé máy bay, tôi chỉ biết anh muốn chỉnh tôi. Lô Chu nhìn chằm chằm váy liền áo 30 giây, Tiêu Nghị nói “Cái này… Cái này có muốn không?”

“Cậu điên rồi!” Lô Chu nói “Tôi mua váy liền áo cho ai mặc! Sang trang.”

Tiêu Nghị nghĩ thầm có thể về nhà, nhưng Lô Chu có thể lại lừa hắn không? Giống như không nghe công ty nói qua Lô Chu muốn xuất ngoại trong năm mới a. Hơn nữa gần đây cũng không nghe y nói cái này…

Tiêu Nghị bồi Lô Chu xoát taobao xong, hội báo chuyện Weibo cùng bát quái, phát hiện chuyện Trương Hân Nhiên đã phai nhạt, mọi người lại xoát tin tức mới nhất của Lê Trường Chinh. Trước khi nghỉ Đỗ Mai còn nói qua hết năm đến phối hợp tuyên truyền, để Lô Chu sao tác bát quái, còn kêu Tiêu Nghị chú ý một chút, nhưng gần đây có cái gì có thể sao tác đâu?

Lô Chu ngô, buồn ngủ, Tiêu Nghị trở lại gian phòng của mình bắt đầu nhìn vé máy bay, cũng hết, chỉ còn lại khoang hạng nhất. Để về nhà, Tiêu Nghị khẽ cắn môi vẫn là mua, mới vừa mua vé máy bay, trong phòng cách vách lại kêu.

“Uy!”

Tiêu Nghị lập tức đi qua, thấy Lô Chu đang ở trên giường gọi điện thoại nói “Vậy không đi. Sang năm rồi nói sau.”

Tiêu Nghị: “? ? ?”

Tiêu Nghị đứng ở cửa, Lô Chu nói “Không xuất ngoại, tính lão tử xui xẻo, năm mới còn làm vẻ mặt đó, đi đặt vé máy bay.”

Tiêu Nghị: “Đặt vé máy bay?”

Lô Chu: “Mang cậu đi ra ngoài đón năm mới! Ở nhà làm gì, muốn tôi buồn chết sao?”

Tiêu Nghị trở về phòng, an bài hành trình cho mình cùng Lô Chu. Quả thực muốn điên rồi, nhìn vé máy bay, khoang hạng nhất a a a —— Hơn 3 ngàn! Đột nhiên tâm sinh một ý niệm trong đầu, đến cách vách hỏi Lô Chu nói “Chu ca, anh muốn đi chỗ nào chơi?”

Lô Chu: “Tùy tiện.”

Vì thế Tiêu Nghị vắt hết óc, ngày hôm sau, hắn thành thành thật thật nói “Chu ca, visa có khả năng không kịp, chúng ta chỉ có thể ở quốc nội đón năm mới.”

Lô Chu nói: “Không đi chỗ nào quá lạnh nhưng không thể quá nóng, phải có cảm giác mùa đông, quốc nội cũng có thể, tìm nơi náo nhiệt chút, đừng bị fan phát hiện, phải an tĩnh, có cảm giác năm mới, không khí tốt, non xanh nước biếc, ăn đồ ăn khỏe mạnh, thật lâu không có không khí năm mới. Không cần có đoàn du lịch, cũng không cần quá nhiều người, chủ khách sạn phải nhiệt tình, không thể quá phận, năm mới nhất định phải có bữa cơm đoàn viên ăn. Có ôn tuyền càng tốt.”

Tiêu Nghị: “…”

Lô Chu nói xong một đống yêu cầu mâu thuẫn, còn nói “Nhân viên khách sạn phải hữu hảo, tra một chút đánh giá, nhất, định, phải, có, nước, nóng.”

Tiêu Nghị kiên trì, muốn tìm nơi như vậy quả thực so với lên trời còn khó hơn, mà ngay cả Bắc Kinh đều không nhất định phù hợp yêu cầu của Lô Chu.

Đi Lệ Giang? Khẳng định sẽ bị fan truy thành cẩu, Tiêu Nghị chỉ có một mình, có thể đoán trước đến lúc đó nhất định sẽ bị đại quân đẩy ngã. Vi sa đợi một tý nên chỉ có Đông Nam Á, Nhật Bản & Trung Quốc, Hàn Quốc… Càng không được. Thái Lan… Cũng không được, Thái Lan nhìn thấy Lô Chu cũng có thể nhận ra, Hongkong Đài Loan… Toàn bộ không được.

Đông bắc rất lạnh, Sanya quá nóng, Tiêu Nghị trong lòng hiện ra mình một bên xách giỏ cho Lô Chu, một bên theo ở phía sau bị y mắng đến cẩu huyết lâm đầu.

Ôn tuyền đều không nói, vừa muốn náo nhiệt, vừa muốn không fan, còn muốn có bữa cơm đoàn viên ăn, điều này sao có thể a! Hai người ăn một bàn cơm đoàn viên, Lô Chu muốn thối mặt như thế nào ăn, ai?

Có.

“Tiêu Nghị Tiêu Nghị ——” Thanh âm của đại tỷ quản lý thảo luận trên vi tính: “Rốt cục hơ khô thẻ tre nha, bất quá biên kịch còn muốn nhìn hậu kỳ, đêm trừ tịch chúng ta đi ăn đi, ăn xong đi quán bar, cậu tới không?”

Tiêu Nghị nói “Tôi tuy rằng rất muốn đi… An tỷ, nhưng là năm mới tôi đã có nơi muốn đi.”

“Được  ——” Quản lý nói: “Có rảnh đến công ty của chúng tôi chơi, tỷ mang cậu đi ăn.”

Tiêu Nghị tâm hoa nộ phóng, nghĩ thầm hết năm nhất định phải đi tìm bọn họ chơi.

Tiêu Nghị tìm Lô Chu muốn lấy giấy căn cước, nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa cười phun ra, Lô Chu giận dữ hét “Cậu đâu! Lấy ra xem a! Ai giấy tờ chứng nhận chụp không xấu…”

Tiêu Nghị cầm giấy căn cước của Lô Chu ha ha ha cười ngã vào thang lầu, Lô Chu nghiến răng nghiến lợi đoạt lấy giấy căn cước của Tiêu Nghị. Giấy căn cước của Tiêu Nghị chụp rất bảnh. Lô Chu lúc này không phản đối.

“Đi nơi nào? Địa điểm định tốt chưa?” Lô Chu nhìn Tiêu Nghị từ trên thang lầu.

“Định tốt.” Tiêu Nghị nói: “Ngày mai xuất phát.”

Lô Chu nhìn chằm chằm Tiêu Nghị, thấy Tiêu Nghị một lúc lâu chưa nói cho y biết đi đâu, liền uy hiếp “Chưa đủ yêu cầu, cậu liền… Cậu liền…”

“Nô tài liền tự thiến.” Tiêu Nghị thành khẩn.

Lô Chu “Cậu nhớ kỹ cho tôi, đến lúc đó không thiến, tôi giúp cậu thiến.”

Hôm sau Tiêu Nghị lái xe mang Lô Chu tới sân bay, tay cầm rương kéo thứ khác, trên lưng đeo một thứ, trên cổ còn treo Hermes của Lô Chu, lúc đăng ký Tiêu Nghị cầm thẻ của Lô Chu đăng ký, đi khoang hạng nhất, lên máy bay, Lô Chu biến sắc, nói: “Vũ Hán? Đi Vũ Hán làm chi?”

“Vũ Hán thực tốt a.” Tiêu Nghị đọc tạp chí nói “Năm mới náo nhiệt.”

Lô Chu có chút hoài nghi nhìn Tiêu Nghị, Tiêu Nghị hỏi “Chu ca, anh tới chưa?”

Lô Chu nói “Khi còn bé mẹ mang tôi tới Vũ Hán ở một đoạn thời gian.”

Tiêu Nghị có chút kinh ngạc, khó trách Lô Chu thích ăn đồ ăn Ngạc (tên gọi khác của tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc), nguyên lai là vì vậy sao? Tiêu Nghị cười nói “Tôi cũng là người Hồ Bắc, Chu ca anh là đồng hương a.”

Lô Chu không nói chuyện, tháo xuống kính râm, điều chỉnh lưng ghế dựa, lâm vào hồi ức, Tiêu Nghị nghĩ thầm đánh bậy đánh bạ, tựa hồ đoán được tâm tư của Lô Chu, thật tốt quá, như vậy hẳn là sẽ giảm bớt tần suất bị mắng trong năm mới…

Nhưng mà, trời tính không bằng người tính —— xế chiều hôm đó 5 giờ:

Tiêu Nghị đầu đầy mồ hôi, bảo hộ Lô Chu chậm rãi lên xe.

Hai người bọn họ lúc xuống sân bay, nhiều lần trắc trở, rốt cục chen lên nhà ga T250 Hán Khẩu hướng Kinh Sơn Huyền. Mua vé đứng, bên người còn có huynh đệ nông dân ngồi ở trên bao tải, cửa toilet bị gạt ra, Lô Chu một thân áo gió 10 vạn đồng tiền bị huân đến tất cả đều là mùi thuốc lá, bên cạnh còn có người ăn mì ăn liền.

Tiêu Nghị “Thực xin lỗi, kẹt xe, xe em tôi… Không tới.”

Lô Chu: “… … … … …”

“Anh có ngồi xe lửa chưa, Chu ca?” Tiêu Nghị không biết nói gì nên tìm đề tài nói, mà còn đi theo xe lửa đi tới tần suất lay động đến hoảng đi nói “Đến, high lên! Tôi hát cho anh nghe thế nào?”

Lô Chu vẻ mặt lãnh tĩnh nói “Hát, hát tốt, kê | kê có thể lưu đến ngày mai.”

Tiêu Nghị: “…”

“Tí tách tí tách…” Tiêu Nghị một bên đọc tạp chí, một bên làm như đi theo xe lửa huống hồ bắt đầu độc thoại khúc nhạc dạo.

“Tí tách tí tách…”

Lô Chu: “Cậu làm đồng hồ báo thức a!”

“Cuộc sống là tiểu thuyết huyền nghi…” Tiêu Nghị đọc xong tạp chí, mở miệng hát “Trang kế tiếp, nội dung vở kịch là cái gì —— Tôi tin tưởng không có ai hiểu được, thế giới đến tột cùng làm sao vậy —— “

Tiêu Nghị cầm cuốn tạp chí, mới đầu thấp giọng ngâm xướng, tiện đà lông mày vừa nhấc, trong mắt mang theo Tiêu Nghị, biểu tình chuyên chú, thần thái phi dương, giống như cầm mạch, đứng ở trên đài chỉ thuộc về hắn.

Xe lửa ù ù nổ, đi qua núi rừng, bay qua bình nguyên Hán Khẩu, dưới màn trời đen, đi qua viễn phương.

Mùa đông, nông trang phòng ốc toát ra khói bếp lượn lờ.

“Tôi thích —— Cô đơn mạo hiểm truy lùng manh mối ảo tưởng, tôi đăng kí nhãn hiệu là tự do âu âu —— “

“… Tôi ngay cả hô hấp đều là hạnh phúc .”

“Nha ——” Xe lửa minh vang thổi còi.

Mạc mạc đại địa, núi trắng như tuyết, không biết pháo nhà ai vang lên, màn đêm buông xuống, vạn ngọn đèn dầu, sao Bắc đẩu trên bầu trời mùa đông lòe lòe tỏa sáng.

Mặt trời che khuất bầu trời sương mù tiêu tán, đám người ồn ào náo động cũng đã quy về phương xa.

Trên đường chân trời là bình nguyên mênh mông vô bờ cùng diện tích thế giới.

“Trên nóc nhà tôi —— Gương trong ta —— Da hắc ——” Tiêu Nghị khoái hoạt quả thực vô pháp kháng cự phóng xuất, cuối cùng thấp giọng ngâm xướng, từ từ đạm xuất.

Tĩnh vài giây, chung quanh sôi nổi vỗ tay.

Bác gái bán cơm chiều đẩy xe, ở sau lưng Tiêu Nghị nhìn hắn.

“Hát xong?” Bác gái giận dữ hét “Nhường đường!”

Tiêu Nghị hoảng sợ, lập tức tránh ra, sắc mặt Lô Chu trầm xuống, hướng bác gái nói “Bà rống cậu ấy làm gì? Bà có biết hay không…”

“Hư.” Tiêu Nghị nói “Cẩn thận bị chụp ảnh.”

Lô Chu: “…”

Tiêu Nghị vội nhường đường cho bác gái, cơm rất thơm, Lô Chu nuốt nước miếng, giữa trưa ăn trên máy bay, Lô Chu chỉ ăn rất ít, lúc này nước miếng sắp tích trên xe. Tiêu Nghị sát ngôn quan sắc (đoán ý qua lời nói và sắc mặt), thấy Lô Chu không yêu cầu ăn cơm, liền chủ động mua cặp ***g cơm nói “Tùy tiện ăn chút đi, đợi đến Kinh Sơn lại ăn.”

Lô Chu cũng không có hỏi, liền tiếp nhận cơm, dựa vào vách tường, một tay cầm cặp ***g cơm một tay xúc cơm ăn, Tiêu Nghị thì phủng một hộp đồ ăn khác.

Lối đi nhỏ đều nhìn hai người bọn họ, kỳ thật đồ ăn trên xe lửa so với đoàn phim mà nói coi như là có thể ăn. Tiêu Nghị sợ Lô Chu còn băn khoăn kê \ kê, liền cười khan nói “Tôi không nghĩ tới… Ai, thực xin lỗi thực xin lỗi, kỳ thật nhà của tôi bên kia hoàn cảnh thực tốt, hơn nữa năm mới thực náo nhiệt, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, cho nên…”

Lô Chu vẻ mặt không kiên nhẫn nói “Tôi có làm gì cậu đâu, lúc quay ngoại cảnh địa phương nào cũng ở qua, tôi khó hầu hạ như vậy sao?”

Hoàn hảo hoàn hảo, Tiêu Nghị nghĩ thầm, Lô Chu dọc theo đường đi từ đầu chờ khoang thuyền đổi đến nhà ga, còn giống như không phát hỏa, hoặc là bởi vì nhiều người không tốt phát hỏa, cũng hoặc là y quả thật không hề gì, có một địa phương đón năm mới cũng được. Ân, như vậy liền tốt hơn nhiều.

“Cậu đi mua cặp ***g cơm ăn.” Lô Chu nói.

Bác gái đẩy xe đã đi rồi, Tiêu Nghị nói “Tôi tùy tiện ăn chút là được.”

Vì thế Tiêu Nghị đem đồ ăn Lô Chu ăn dư trộn lại, ném cà men khác, đem đồ ăn dư lại ăn luôn.

Người chung quanh đều nhìn hai người bọn họ, Lô Chu sắc mặt không tốt lắm tựa hồ bây giờ còn không có ai nhận ra y, cũng không biết là bởi vì không bị người khác nhận ra mà không cao hứng, hay bởi vì bị người khác nhìn chằm chằm không cao hứng, có lẽ là bởi vì bị người khác nhìn chăm chú lâu như vậy còn chưa bị nhận ra mà dẫn đến không cao hứng… Lô Chu nhìn quét chung quanh một vòng, một chúng thí dân đều cẩn thận dời đi tìm kiếm cái lạ.

8 giờ tối, Tiêu Nghị mở cửa xe, để Lô Chu xuống xe, rốt cục đến Kinh Sơn …

Em của Tiêu Nghị tên Tiêu Cường, lên đường cao tốc, bị xe ngựa xe đẩy đón năm mới đổ đến không thể động đậy, Tiêu Nghị gọi điện thoại nói không cần phải tới Vũ Hán đón, Tiêu Cường tới dưới đường cao tốc. Ở nhà ga Kinh Sơn chờ, cảnh tối lửa tắt đèn, đèn nhà ga trước quảng trường còn hư.

Tiêu Nghị trước hết cho Lô Chu để đệ đệ 2 tay cầm hành lý, lại bỏ rương vào phía sau.

“Tẩu tử hảo tát!” Tiêu Cường quay đầu lại nói, nhìn chỗ ngồi phía sau là một nam nhân, nhất thời oa quát to một tiếng.

Lô Chu: “…”

“Ngã nhật!” Tiêu Cường kêu lên “Người què! Nữ nhân nói!”

Tiêu Nghị ở phía sau dùng sức bỏ rương hành lý của Lô Chu vào, hướng đệ đệ giận dữ hét “Điều em ấy! Đợi anh mang bà xã về rồi khen!”

“Sao anh ấy không nói gì!” Tiêu Cường chỉa chỉa Lô Chu, mạc danh kỳ diệu từ ghế lái ló đầu ra quay đầu lại hỏi ca ca mình.

Lô Chu rốt cục không thể nhịn được nữa, dùng tiếng Hán giận dữ hét “Là tổ tông cậu ấy! Hai huynh đệ các người tâm thần a!”

Tiêu Cường: “…”

Tiêu Nghị nói “Dây thừng lấy ra!”

Tiêu Cường vẻ mặt mờ mịt xuống xe, Tiêu Nghị lấy dây thừng, đem chiếc túi LV của Lô Chu cột vào trần xe nói: “Đi!”

Tiêu Cường lái xe, ấp úng, nhanh như điện chớp chở Lô Chu, Tiêu Nghị cùng với LV cột vào trần xe lắc lắc đi.

“Nó là em tôi, Tiêu Cường.” Tiêu Nghị hướng Lô Chu nói, lại hướng đệ đệ nghiêm túc giới thiệu nói “Đây là lão đại của anh, nam thần của anh, thần tượng của anh! Tiêu Cường, gọi Chu ca.”

“Chào Chu ca chào Chu ca.” Tiêu Cường ở sau kính hai tay tạo thành chữ thập, hướng Lô Chu khúm núm, Lô Chu thật sự bị bại bởi hai huynh đệ này, nhìn Tiêu Cường cúng bái nháy mắt sợ tới mức hồn phi phách tán quát “Cậu lái xe không cần cầm tay lái a!! !”

Tiêu Cường đưa thuốc lá cho Lô Chu, Lô Chu xua tay, nghĩ thầm tên này cũng không biết ai đặt.

“Tiêu Cường Tiêu Cường.” Tiêu Nghị cười làm lành “Mọi người nghe tên nó, liền sẽ nghĩ trong nhà có họa…”

Lô Chu đang uống nước, suýt nữa phun, Tiêu Cường còn nói “Ca, mẹ nghe nói anh mang con dâu trở về, sớm làm cơm! Em kêu mẹ không cần làm mẹ không nghe.”

Tiêu Nghị đầu đầy hắc tuyến đáp “Anh rõ ràng nói mang bạn trở về. Ba mẹ ăn chưa?”

Tiêu cường nói: “Ăn rồi.”

Mẹ Tiêu Nghị nhất định là hiểu lầm, Tiêu Nghị nói “Bằng hữu”, vì thế bị lý giải chỉ bạn gái, Tiêu Nghị vẻ mặt xấu hổ, Lô Chu lại tựa hồ hoàn toàn không có nghe được, như có điều suy nghĩ nhìn bên ngoài đường cái, 5-6 tầng nhà lầu, thị trấn đèn đường mờ nhạt, cưỡi xe đạp, xe đạp điện, gần tết âm lịch chơi nổ pháo.

Ven đường đèn màu đều treo lên cây, chợt lóe chợt lóe, trong đêm tối có vẻ dị thường bắt mắt.