Kim Bài Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 5: Oa nhi số khổ



Đại trạch ở Giang Nam.

Phượng Khuynh Thành ngồi ở mép giường, nhìn nhi nữ đang ngủ say, yên lặng không nói.

Vươn tay dịch chăn, liếc mắt nhìn hai con Nắm Tuyết cuộn tròn ở trong ổ, mới đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Bên ngoài căn phòng.

Ông lão chòm râu bạc phơ khép mi rũ mắt, Phượng Khuynh Thành thoáng nhìn về phía hắn, lão già yên lặng đi theo sau lưng Phượng Khuynh Thành.

Thư phòng.

Phượng Khuynh Thành dựa vào ghế, từ từ nhắm mắt.

Lần đầu tiên, cảm thấy, mệt mỏi như vậy.

Thật lâu sau, Phượng Khuynh Thành mới mở mắt ra, giọng lạnh nhạt hỏi, "Còn bao nhiêu ngày?"

"Hồi tiểu thư, khống chế được độc, tiểu tiểu thư, tiểu thiếu gia còn một năm tuổi thọ, nếu như không khống chế tốt, sợ là chỉ còn nửa năm, nhiều nhất không quá bảy tháng......"

"Đủ rồi!" Phượng Khuynh Thành quát lớn.

Hít một hơi thật sâu, mới khoát tay, "Ngươi đi xuống đi!"

"Dạ!"

Một đêm này, Phượng Khuynh Thành đứng ở bên ngoài cửa phòng của Phượng Mặc Hàm, Phượng Mạt Vũ, chần chừ không vào.

Không, chúng sẽ sống lâu trăm tuổi, nàng nhất định sẽ tìm được Thiên Sơn Tuyết Liên, cho dù bất cứ giá nào......

Mở cửa ra. Eri diễn đàn L $%^ ê Quý Đ[email protected]#$ ôn

Phượng Mạt Vũ, Phượng Mặc Hàm cả người mặc xiêm áo mỏng manh tay nắm tay đứng ở cửa, lúc Phượng Khuynh Thành đi vào khẽ gọi, "Nương......"

Phượng Khuynh Thành nhìn hai hài tử, khẽ mỉm cười, vươn tay ra ôm hai đứa vào lòng, vào phòng.

Hai hài tử trừ mặt, trên người không có một chút thịt, loại đau đớn, người bình thường hoàn toàn không chịu được, nhưng bọn chúng từ đầu đến cuối, đều không kêu đau, đều không kêu đau.

Nương con ba người ngã xuống giường, hai hài tử, gắt gao dựa vào trong ngực Phượng Khuynh Thành, ai cũng không nói gì.

Chỉ, im lặng dựa sát, hấp thụ sự ấm áp, hơi thở của nhau.

"Mặc Hàm, Mạt Vũ, bốn ngày sau, chúng ta lên đường đi kinh thành!"

Phượng Mặc Hàm, Phượng Mạt Vũ nghe vậy, cũng có chút kinh ngạc, hai hài tử còn nhỏ, nhưng trong lòng, đã hiểu, thuốc dẫn giải độc của bọn họ, Thiên Sơn Tuyết Liên không được mang về.

Trong tim, dường như bị bóp đau dữ dội.

Hai hài tử, càng dựa sát vào người Phượng Khuynh Thành, lặng lẽ cầm lấy bàn tay Phượng Khuynh Thành đang đặt ở trên bụng.

Tỷ đệ hai người, phải cho nhau dũng khí sống tiếp.

"Nương, vậy chúng ta có trở lại không?" Phượng Mặc Hàm hỏi.

"Kết thúc, có lẽ, có lẽ......" Phượng Khuynh Thành nói xong, dừng một chút, "Chúng ta rất nhanh là có thể trở về!"

Ngày mai chính là ngày đi Kinh thành.

Bọn hạ nhân, bận rộn dọn dẹp đồ, chỉ có Phượng Khuynh Thành, một mình ngồi ở trong hoa viên, trên xích đu, nhắm mắt dưỡng thần.

Trên gương mặt hoàn mỹ, trầm tĩnh không gợn sóng.

Nhưng ai cũng biết, giờ phút này trong lòng Phượng Khuynh Thành đang nổi lên sóng to gió lớn, cho nên cũng thức thời không dám quấy rầy.

Nắm Tuyết nhảy lên, rơi vào trong ngực Phượng Khuynh Thành, đầu nhỏ trắng như tuyết, cọ xát như đang lấy lòng, sau đó một con khác, cũng bắt chước, nhảy vào trong ngực Phượng Khuynh Thành, cọ xát, mượn cơ hội chiếm đoạt.

Đôi mắt sáng ngời đen tròn như quả nho, linh lợi nhìn đôi môi đỏ mọng của Phượng Khuynh Thành, hai Nắm Tuyết nuốt một ngụm nước bọt, từ từ bò lên, cong miệng lên, muốn hôn đôi môi đỏ mọng của Phượng Khuynh Thành.

Vươn bàn tay ngọc mềm mại lên, "Bốp" một tiếng, liền đánh hai con vật đáng ghét bay ra ngoài.

Phượng Khuynh Thành mở mắt, "Hai tiểu súc sinh các ngươi, mấy ngày không bị ném vào chảo dầu chiên lên, lớn mật hơn rồi đúng không......"

Đến tiện nghi của nàng cũng dám chiếm, gan thực sự rất lớn.

Mặc dù nước miếng nắm tuyết có thể giải độc mỹ dung dưỡng nhan, nhưng Phượng Khuynh Thành nàng cũng không hiếm lạ gì.

Cơ thể trắng như ngọc, lộn một vòng trên mặt đất, hai con chi chi kêu kháng nghị. Còn lộ ra hàm răng trắng nhọn, nhưng mà, thấy Phượng Khuynh Thành không để ý đến bọn chúng, lập tức hấp ta hấp tấp đi tới trước mặt Phượng Khuynh Thành, cọ vào chân cổ tay của Phượng Khuynh Thành, muốn lấy lòng.

"Được rồi, tránh qua một bên đi, không phải là muốn cùng đi đến kinh thành sao, mang các ngươi theo là được!"

Phượng Khuynh Thành vừa dứt lời, hai con Nắm Tuyết, lập tức vui mừng chi chi kêu lên.

Phượng Mạt Vũ, Phượng Mặc Hàm đi tới, hai con Nắm Tuyết lập tức giật mình, nhảy vào trong ngực chủ nhân của mình, dương dương đắc ý làm nũng.

Phượng Mạt Vũ cười, xoa xoa đầu Nắm Tuyết, "Nương, Nắm Tuyết cũng đi kinh thành sao"

Phượng Khuynh Thành gật đầu.

"Thật tốt!" Phượng Mạt Vũ nói xong, ngồi xuống bên cạnh Phượng Khuynh Thành.

Điều dưỡng suốt mấy ngày qua, vết nước phồng trên người đã đóng vảy, ngoại trừ hơi nhột, cũng không quá đau đớn.

Nhưng mà, có Nắm Tuyết ở đây, nếu như thật sự khó chịu, để cho bọn chúng cắn một cái, sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.

"Ngày mai sẽ lên đường, Mặc Hàm, Mạt Vũ, các con muốn mang theo cái gì, đã chuẩn bị xong hết chưa?" Phượng Khuynh Thành hỏi.

"Đã chuẩn bị xong!" Diễn đàn ngôn tình L -= ê Quý Đ // ôn

Phượng Khuynh Thành thấy tỷ đệ hai người khéo léo như vậy, vươn tay, ôm bọn họ vào trong ngực.

"Một đường bôn ba, sẽ hơi khó chịu, nhưng mà, nương tin tưởng, các con có thể chịu đựng được!"

"Nương, chúng con có thể chịu đựng!"

Nương tin tưởng các con......

Trên đường đi, rất khó nấu thuốc khi độc phát, phải cắn răng đi tiếp, sự kiên định này, Phượng Khuynh Thành nàng cũng bội phục.

Bội phục từ tận đáy lòng.

Dù sao, bọn chúng chỉ là hài tử mới năm tuổi.

Xe ngựa hoa lệ to lớn, nam tử lái xe ngựa nhìn rất trung hậu đàng hoàng, hộ vệ bên xe nhìn cũng rất bình thường, ngay cả hai chiếc xe ngựa đựng quần áo tạp vật ở sau, nha hoàn đi theo, cũng không có gì đặc biệt.

Nhưng mà, ánh mắt của bọn họ, quá bình tĩnh, quá trầm ổn, hơn nữa còn lộ ra sự tang thương tĩnh mịch không phù hợp với sự phồn hoa.

Bên trong xe ngựa.

Phượng Khuynh Thành nhìn hai hài tử đang ngủ say, trong góc xe ngựa, hai Nắm Tuyết cũng yên ổn ngủ.

Xe ngựa dừng lại, một tiếng gọi truyền đến.

"Tiểu thư......"

Rèm xe ngựa bị vén lên, Phượng Khuynh Thành nhìn thấy Thiêm Hương một thân hồng y, khẽ nhếch môi, "Lấy được đồ rồi?"

Thiêm Hương cười, chui vào xe ngựa.

Rèm xe ngựa hạ xuống, xe ngựa đi tiếp.

Thiêm Hương từ trong ngực thận trọng lấy ra một bình sứ, cực kỳ kích động đưa cho Phượng Khuynh Thành, "Tiểu thư, Thiêm Hương không hoàng thành sứ mạng, cuối cùng chỉ lấy lại được Mãnh Trì Thánh Thủy!"

Chỉ cần phối hợp với Thiên Sơn Tuyết Liên, có thể giải độc cho tiểu thiếu gia, tiểu tiểu thư.

Thật tốt, thật tốt!

Phượng Khuynh Thành nhận lấy, tỉ mỉ vuốt ve bình sứ, nhìn Thiêm Hương gầy rất nhiều, tiều tụy rất nhiều, cầm tay Thiêm Hương, "Ta thay hai hài tử, cám ơn ngươi!"

"Tiểu thư, ngươi tuyệt đối đừng nói như vậy, những người như chúng ta, vốn chính là côn đồ liều mạng, chết ngày nào cũng không biết, là tiểu thư cho chúng ta cơ hội sống lại, cho nên, chúng ta cam tâm tình nguyện vì tiểu thư vào nơi nước sôi lửa bỏng!" Thiêm Hương nói xong, nhìn về phía Phượng Mạt Vũ, Phượng Mặc Hàm vẫn còn ngủ say, nghĩ đến Thiên Sơn Tuyết Liên bị cướp đi, mà thời gian giải độc cho chúng, không còn nhiều, trong lòng căng thẳng.

Phượng Khuynh Thành vỗ vỗ tay Thiêm Hương, không nói gì, cẩn thận cất Mãnh Trì Thánh Thủy đi.

Khi Phượng Mạt Vũ, Phượng Mặc Hàm tỉnh lại, trời đã tối rồi.

Hai hài tử, nhìn thấy Thiêm Hương đi nửa năm mới trở lại, rất hưng phấn, hưng phấn lôi kéo Thiêm Hương hỏi tới hỏi lui, hỏi lung tung.

Thật ra chuyện muốn hỏi nhất là, chuyện thuốc dẫn của bọn họ.

Nhưng mà, lại cứng rắn nhịn xuống.

Cho đến khi Thiêm Hương ôm lấy bọn họ, nhỏ giọng nói cho họ biết, đã tìm được Mãnh Trì Thánh Thủy, hai hài tử, yên lặng một hồi lâu, mới nhìn nhau, si ngốc nở nụ cười.

Đó là khát vọng được sống......

Kinh thành.

Kinh đô của Vương triều Hạo Hãn.

Phồn hoa cẩm tú.

Khi xe ngựa dừng lại, Phượng Khuynh Thành giơ tay lên, vén rèm xe ngựa lên. Nàng biết, xa cách năm năm, lần nữa trở lại, nhất định không an ổn...... Vị Vương gia bị nàng cường bạo, tuyệt sẽ không bỏ qua, biết rõ là tự chui đầu vào lưới, nhưng vì hài tử, nàng không có lựa chọn nào khác! "Vào thành!" Trầm thấp phân phó một tiếng, xe ngựa di chuyển.