Kim Bài Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 40: Báo thù rửa hận



Rượu, Quân Vũ Thường uống một ly lại một ly.

Vừa bắt đầu chỉ cảm thấy, mỹ nhân mời rượu, vô cùng tuyệt vời.

Nhưng mà càng về sau, Quân Vũ Thường càng thấy có gì đó không đúng, cả người không biết sao lại khô nóng, không biết sao lại vô lực.

Thậm chí, thần trí cũng có chút mơ hồ.

Hắn. . . . . .

Bỗng nhiên trợn to hai mắt, nhìn về phía Phượng Khuynh Thành ngồi ở đối diện, khéo cười tươi đẹp làm sao, "Ngươi, rượu này?"

"Ha ha ha!" Phượng Khuynh Thành trầm thấp cười một tiếng, cũng không vòng vo, trực tiếp nói, "Cẩm Vương gia, bị hạ Nhuyễn Cân Tán, Mị Dược cảm giác như thế nào?"

"Ngươi. . . . . ." Quân Vũ Thường giận, đứng lên, muốn đi bắt Phượng Khuynh Thành, lại mất thăng bằng, thân thể nghiêng một cái, ngã xuống va vào cái ghế ngồi, cả người ngã gục trên mặt đất.

Há miệng muốn gọi, Phượng Khuynh Thành nhanh chóng đứng dậy, đưa tay điểm huyệt câm của Quân Vũ Thường.

"Cẩm Vương gia, bắt đầu từ bây giờ, ngươi có thể tha hồ kêu, tận tình gọi, bởi vì, ngươi gào rách cổ họng, cũng không còn người nghe thấy, tất nhiên cũng sẽ không có người cứu ngươi đâu, dĩ nhiên, nếu như mà ta là ngươi, ta sẽ không kêu, cũng sẽ không gọi, ta sẽ nghĩ, phải làm thế nào để xua tan khí nóng trên người! Chậc chậc chậc, hôm đó, ở Nhiếp Chính Vương phủ, dù gì còn có một Nhiếp Chính vương, nhưng hôm nay, Cẩm Vương gia, ngươi cũng không cần mơ mộng xa vời, có một cô nương đưa tới cửa giải độc cho ngươi!"

Phượng Khuynh Thành nói xong, nghiêng đầu nói với Hồng Tụ Thiêm Hương, "Các ngươi, đi kiếm mấy sợi dây, hôm nay tâm trạng ta rất tốt, bồi Cẩm Vương gia chơi ngược!"

Hồng Tụ Thiêm Hương nghe vậy, cũng không hỏi nhiều, Hồng Tụ xoay người ra khỏi phòng, không bao lâu, liền lấy bốn, năm sợi dây thừng lớn trở lại, "Tiểu thư?"

"Đỡ Cẩm Vương gia dậy, trói lên ghế!"

"Dạ!" Diễn đàn L %^ ê Q *& úy Đ [email protected]# ôn

Hồng Tụ Thiêm Hương ba chân bốn cẳng lôi kéo Quân Vũ Thường đang nhe răng trợn mắt lên, thô lỗ ấn ở trên ghế, sau đó thô bạo trói chặt hắn.

Mặc cho hắn giãy giụa, không tiếng động quát to.

Thật đúng với câu kia, cho dù ngươi la rách cổ họng, cũng sẽ không có người nghe, lại càng không có người đến cứu ngươi.

Quân Vũ Thường càng thêm cảm thấy trong cơ thể, cảm giác nóng rực kịch liệt lại hung mãnh, hành hạ hắn như muốn chết đi, nhưng lại không chết được.

Hơn nữa, quá khứ chỉ cần nổi le dục vọng, liền có các loại mỹ nhân đưa lên giường, mặc cho hắn phát tiết.

Giờ phút này, trừ nhịn, trợn mắt giận dữ nhìn Phượng Khuynh Thành, không còn phương pháp.

Nữ nhân này thật là ác độc, không chỉ hạ hắn Nhuyễn Cân Tán, hạ Mị Dược, còn dùng sợi dây trói chặt hắn, không để cho hắn chạy trốn, phát ra âm thanh, mà nàng lại ở bên cạnh ha ha ha cười duyên, thỉnh thoảng dịu dàng mềm giọng mấy câu, trêu đùa thân thể hắn đến sắp nổ tung.

Thân thể không nhịn được co quắp lại.

"Chậc chậc chậc, Cẩm Vương gia, dù sao ngươi cũng phải nhịn xuống, dẫu sao, Mị Dược ta hạ ngươi, cũng không độc bằng hôm đó ngươi hạ, cho nên, ngươi nhịn một chút thì qua thôi!"

Quân Vũ Thường nghe vậy, thân thể nghiêng một cái, cả người cả ghế nặng nề ngã trên mặt đất.

Xiêm áo đỏ thẫm, gương mặt tuấn tú bị giày vò vặn vẹo, trợn tròn hai mắt, Phượng Khuynh Thành nhìn, thật đúng là cực kỳ hưng phấn.

Tiến lên vài bước, đi tới trước mặt Quân Vũ Thường, nhấc chân, giẫm lên ngực Quân Vũ Thường, từ trên cao nhìn xuống nhìn Quân Vũ Thường, "Cẩm Vương gia, nhớ, cô nương trên thế gian này, cũng không phải tất cả cô nương đều e sợ quyền thế của ngươi, cũng không phải tất cả cô nương đều phải khúm núm trước ngươi, gọi là tới đuổi là đi, về sau đừng đến trêu chọc ta, nếu không, cũng không phải chỉ đơn giản hạ ngươi Nhuyễn Cân Tán, hạ Mị Độc như vậy, nhất định khiến ngươi sống không bằng chết!"

Ví dụ như, cả đời —— bất lực!

Phượng Khuynh Thành mang theo Hồng Tụ Thiêm Hương rời đi, để Quân Vũ Thường một mình trên mặt đất, không ngừng co quắp, miệng sùi bọt mép, dường như lý trí càng ngày càng tan rã, cho đến khi một tiếng thét kinh hãi truyền đến, "Vương gia. . . . . ."

Quân Vũ Thường biết, là ám vệ của hắn đến.

Ám vệ điểm mấy huyệt đạo trên người của hắn,câu đầu tiên Quân Vũ Thường mở miệng nói, "Phượng Khuynh Thành, Bổn vương muốn giết ngươi!"

Ám vệ kinh hãi, bởi vì, đi theo bên cạnh Quân Vũ Thường, vẫn chưa từng thấy Quân Vũ Thường nổi giận như vậy.

"Vương gia, hình như ngươi trúng mị độc. . . . . ."

"Tìm cho Bổn vương mấy cô nương trẻ tuổi tướng mạo đẹp, còn tấm thân xử nữ!"

"Dạ!"

Nhã gian của Túy Tiên lâu, Quân Vũ Thường cùng mấy nữ nhân, điên loan đảo phượng, hết sức phong lưu, vô cùng sung sướng, lại mạnh mẽ cưỡng bức làm một cô nương mất mạng. . . . . .

Sau khi Quân Vũ Nguyệt tự mình giải độc, uống một ly lại một ly rượu, sắc mặt lặng ngắt như tờ, không nhìn ra hỉ nộ ái ố.

Cho đến khi Ám Nhất đến, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ mấy câu, Quân Vũ Nguyệt hơi nhíu mày, "Người đã ổn?"

"Dạ!"

Tiểu nhân nhi cơ trí làm người khác hài lòng như vậy, lần đầu tiên Ám Nhất nhìn thấy, liền thích.

"Âm thầm bảo vệ là tốt rồi!" Quân Vũ Nguyệt nói xong, con ngươi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy nơi xa núi non trùng điệp, khóe miệng từ từ nâng lên.

"Ám Nhất, ngươi hiểu yêu là gì sao?"

Ám Nhất nghe vậy, khóe miệng run rẩy, giống như gặp quỷ, nhìn Quân Vũ Nguyệt.

Khẽ dao động lắc đầu.

Hắn là một ám vệ, trời sinh lãnh tình, chức trách chính là thu thập tình báo cho Quân Vũ Nguyệt, nào có tư cách nói chuyện yêu đương.

Quân Vũ Nguyệt a một tiếng, "Hỏi cái cọc gỗ như ngươi, sẽ cũng không hỏi ra nguyên nhân, thôi, đi đến phủ công chúa Văn Yến!"

"Dạ!" Diễn đàn L %^ ê Q *& úy Đ [email protected]# ôn

Công chúa Văn Yến, muội muội cùng mẫu của Quân Vũ Nguyệt, năm nay 20, gả cho Kim khoa Trạng Nguyên Từ Thế Phong làm thê, dưỡng dục một ấu hài tử, năm nay hai tuổi.

Tình cảm của công chúa Văn Yến cùng phò mã cực tốt, cầm sắt hòa minh, ân ân ái ái, tương kính như tân, ngược lại cũng không có tính khí cao cao tại thượng của Công chúa, ở Phủ Công chúa, công chúa Văn Yến càng thêm giống tức phụ (con dâu) gia đình bình thường phục vụ công bà (cha mẹ chồng), hòa thuận với trục lý (chị em dâu).

Lúc này toàn gia đang ở trong vườn hoa trêu đùa với oa nhi hai tuổi, nghe thấy hạ nhân báo lại, nói Nhiếp Chính vương đến, công chúa Văn Yến lập tức giao hài tử cho công bà, đi đến đại sảnh tiếp Quân Vũ Nguyệt.

"Ha ha ha, ngọn gió nào thổi Ngũ Ca người đến đây vậy?"

Cả người công chúa Văn Yến mặc xiêm áo hoa lệ, trâm cài lay động theo bước chân, vừa tiến vào đại sảnh, thấy nha hoàn đã dâng trà cho Quân Vũ Nguyệt, mới ngồi vào chiếc ghế bên sườn Quân Vũ Nguyệt, cười nhìn Quân Vũ Nguyệt, lại thấy mày Quân Vũ Nguyệt khẽ cau, nụ cười trên mặt trong nháy mắt thu lại, nghiêm mặt nói, "Ngũ Ca, làm sao vậy?"

"Gặp chút chuyện, tới đây hỏi muội muội cách giải quyết!"

Công chúa Văn Yến vô cùng kinh ngạc.

Người Ngũ Ca này của nàng là một người tài ba, chẳng bao giờ cần hỏi cô muội muội nàng cách giải quyết, trong lòng hoảng sợ, chẳng lẽ có chuyện lớn xảy ra?

Vội nói, "Ngũ Ca, đã xảy ra chuyện lớn gì? Có cần gọi Thế Phong trở lại hay không, Ngũ Ca bàn bạc cùng Thế Phong?"

"Chuyện nhi nữ tình trường, gọi hắn trở lại làm gì?" Quân Vũ Nguyệt tức giận nói.

Công chúa Văn Yến sững sờ, ngay sau đó suy nghĩ ra một chuyện.

Đó chính là, Ngũ Ca không dính khói bụi trần gian của nàng, sợ là đã động lòng. Phất tay, ý bảo toàn bộ nha hoàn ma ma đi xuống, bên trong đại sảnh, chỉ còn lại hai huynh muội.

"Ngũ Ca, người coi trọng cô nương nhà nào?"

Coi trọng?

Quân Vũ Nguyệt lắc đầu một cái.

"Vậy, Ngũ Ca, ngươi nói với muội muội xem, là cô nương nhà nào, ngày khác muội muội mời đến Phủ Công chúa, thay Ngũ Ca nhìn một chút xem sao!"

Tuy nói, muội muội thay ca ca xem xét tẩu tử (chị dâu), hơi quá.

Nhưng mà, mẫu hậu đã đi về cõi tiên, trên đời này, chỉ còn nàng là người thân nhất với hắn.

Nàng luôn luôn quan tâm ca ca.

"Không cần, lần này tới, chỉ muốn hỏi ngươi một chút!" Nói đến đây, Quân Vũ Nguyệt hơi ngừng lại, tâm tư hơi đổi, "Văn Yến, ngươi biết làm thế nào khiến cô nương vui vẻ?"

Khiến cô nương vui vẻ?

công chúa Văn Yến hơi suy tư, "Ca ca, chuyện này không phải rất đơn giản sao, hợp ý, nàng thích vàng bạc châu báu, tơ lụa, ngươi đưa đến, còn có thể không động lòng?"

Vàng bạc châu báu, tơ lụa?

Những thứ này, Phượng Khuynh Thành nhiều không kể xiết!

Nàng muốn, tuyệt đối không phải là những vật phàm tục này!

Ám Nhất vào đại sảnh, hành lễ với công chúa Văn Yến, sau đó đi tới bên cạnh Quân Vũ Nguyệt, cúi người ở  bên tai Quân Vũ Nguyệt, dùng âm thanh chỉ đủ cho hai người nghe thấy, nói nhỏ mấy câu, đuôi lông mày Quân Vũ Nguyệt khẽ nhíu, đứng lên, "Văn Yến, ta đi về trước đây!"

Công chúa Văn Yến sững sờ, nhưng cũng biết, Quân Vũ Nguyệt nhiều việc, vội đứng lên, "Ca ca, ta tiễn ngươi đi ra ngoài!"

"Ừm!"

Hai người cùng đi ra ngoài Phủ Công chúa.

Một ngõ hẻm nhỏ bên ngoài Phủ Công chúa, Phượng Mạt Vũ lập tức kéo kéo ống tay áo Phượng Mặc Hàm, "Mặc Hàm, Mặc Hàm. . . . . ."

"Sao thế?" Phượng Mặc Hàm hỏi.

"Ngươi mau nhìn, mau nhìn, người kia, người kia. . . . . ."