Kiều Thê Trên Trời Rơi Xuống

Chương 9



Cả đêm Triệu Bảo Châu ngủ không ngon, cứ nhắm mắt lại nhớ tới đêm qua Ngải Thiên nằm trong chăn ân cần dạy bảo y.

"Ta biết mình phong độ ngời ngời thích làm việc thiện nên ngươi mê như điếu đổ, ngươi muốn thân mật với ta cũng đúng thôi...... Nhưng giờ vết thương của ngươi chưa lành, chân còn bị gãy nên ta thật sự không hạ được miệng."

Lang băm này đúng là tên điên, nếu không phải tình thế bức bách đời nào Triệu Bảo Châu chịu gả cho hắn, không đối đãi lịch sự thì cũng thôi đi, nói chuyện còn sỗ sàng như vậy người ta biết xử sự sao đây.

Triệu Bảo Châu mơ màng đến hừng đông mới ngủ, chờ y tỉnh dậy đã thấy Ngải Thiên mài đao xoèn xoẹt trong phòng chẳng biết định làm gì.

"Vợ người ta hiền lương thục đức còn vợ mình là đồ lười biếng, mặt trời lên cao sắp đốt cháy mông mà còn chưa chịu dậy......" Ngải Thiên quay lưng về phía y nhưng sau lưng giống như mọc mắt, vừa nói vừa đứng dậy bưng cái chén sành mẻ trên bàn tới, "Vợ lười, uống thuốc đi."

Triệu Bảo Châu bị Ngải Thiên chọc cho tức nghẹn nhưng giờ sức khỏe y còn yếu, lại không thể không nhịn nên đành cầm chén uống một ngụm, thuốc đắng đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn của y nhăn nhúm.

Hiện giờ vết thương ngoài da trên người và trên mặt y đã lành hẳn nhưng chân phải vẫn quấn băng, xương cốt một trăm ngày mới lành nên còn cần không ít thời gian, cũng chẳng biết phải nằm trên giường bao lâu nữa.

Thấy y uống thuốc, Ngải Thiên không thèm đoái hoài đến y nữa mà xách đao ra sân chặt chém gì đó.

Triệu Bảo Châu nhàm chán chỉ có thể ngắm nghía nhà mới của mình, quả nhiên là nhà nát ngói vỡ.

Tuy nói thành hôn chỉ là bất đắc dĩ nhưng đã nhận hôn thư hẳn hoi nên giờ y cũng xem như người có gia đình.

Chỉ là phu quân của y hệt như tảng đá trong nhà xí vừa thúi vừa cứng, chẳng biết phải sống chung thế nào nữa.

Hầy, thôi thì đến đâu hay đến đấy, dù sao giữ được mạng cũng là trong rủi có may.

Triệu Bảo Châu khó nén chua xót lau mắt, chưa kịp khóc thì đã nghe giọng Ngải Thiên vang lên.

"Nằm nhiêu đó đủ rồi, suốt ngày nằm ườn trên giường coi chừng béo đấy." Ngải Thiên xách cho y một cây gậy chống bằng gỗ, "Ngươi thử xem cái này có vừa tay không, ra ngoài phơi nắng đi."

"Phu quân......"

"Xuống giường thì mau nấu cơm quét dọn phủi bụi đi, ngày nào cũng nằm dài, rốt cuộc là ai hầu ai thế hả."

Nước mắt Triệu Bảo Châu chảy ngược vào trong.

Người này thật đáng ghét!