Kiều Thê Trên Trời Rơi Xuống

Chương 47



Cuối cùng chẳng những họ lấy được ngọc bội song ngư mà còn bắt lão chủ bỏ ra mười lượng bạc để mua lại đống đồ chơi bày dưới đất.

Nếu bị họ đem đi hết thì lão không chỉ xôi hỏng bỏng không mà chuyện làm ăn tối nay cũng tan thành mây khói.

Ngải Thiên cứ tưởng Triệu Bảo Châu sẽ vui vẻ, ai ngờ ca nhi này lại nằm sấp trên lưng hắn im thin thít, cũng chẳng biết đang nghĩ gì.

"Đừng buồn nữa, chẳng phải ta đã trút giận cho ngươi rồi sao?"

"Ta đâu có buồn." Triệu Bảo Châu vừa mở miệng đã thấy tâm hoảng ý loạn, y chưa bao giờ bối rối như vậy, giờ cứ nghe giọng Ngải Thiên thì toàn thân như nhũn ra, càng mềm nhũn thì càng dính sát vào người ta, càng dính sát thì càng hoảng hốt, chỉ có thể tìm bừa một cái cớ, "Ta chỉ là...... chỉ là mệt mỏi nên muốn về nghỉ ngơi thôi."

"Vậy thì về."

——————

Triệu Bảo Châu cứ tưởng về quán trọ sẽ không còn hoảng hốt nữa, nhưng thấy tiểu nhị khiêng thùng tắm vào phòng thì y lại đỏ mặt ấp úng nói không nên lời.

Còn vẻ mặt Ngải Thiên vẫn bình tĩnh như thường.

"Chẳng phải lúc nãy ngươi nói toàn thân bụi bặm à? Ta dặn tiểu nhị nấu nước nóng rồi, ngươi tắm rồi ngủ đi."

"Nhưng......"

Trước đây ở thôn Triệu Gia, Triệu Bảo Châu toàn chui vào chuồng bò bỏ hoang lau người, giờ bắt y cởi áo tháo dây lưng ngay trước mặt Ngải Thiên sao có thể làm được chứ.

"Thùng tắm của ngươi ở sau bình phong nên chỉ nghe tiếng nước thôi, yên tâm tắm đi, ta không nhìn trộm đâu."

Vấn đề đâu phải là nhìn trộm hay không nhìn trộm.

Triệu Bảo Châu vẫn đang xoắn xuýt.

"Nhưng......"

"Quán trọ này không phải nhà mình, nếu ta trông coi ngoài cửa thì chỉ sợ có kẻ xấu phá cửa sổ vào, ngươi chịu khó chút đi." Ngải Thiên nói xong lại ngồi xuống ghế, "À phải rồi, ngươi cứ yên tâm, ta sẽ ngủ trên ghế này chứ không ngủ chung giường với ngươi đâu."

Người ta đang nói chuyện này chắc?

Ngải Thiên ngươi chẳng hiểu tâm tư tiểu ca nhi gì cả.