Kiều Thê Tranh Sủng

Chương 10



" Hơ hơ,...vị công tử này tìm ai vậy?" Tiểu Như tim đã muốn nhảy ra ngoài, dù gì đã không còn cách nào đành chối tới cùng, tiểu thư chưa về hắn cũng không tới nỗi đem cô ra hành hạ. Từ đại nhân, vạn lần nhẫn nại, đừng động thủ, vạn lần cũng đừng nên động thủ. Tiểu Như đáng thương vừa nói trong lòng vừa cầu khấn. 

Người trước mặt hiện vẫn chưa có biểu hiện gì.

Kính Mạ dẫn nam nhân kia đi vào được một đoạn lại thấy tiểu Như vẫn đứng ngây ra, chắn ngay trước mặt vị thiếu niên anh tuấn. Nhĩ Tru thấy Kính Mạ nghiêng người cũng dừng lại cùng cô ấy quay về phía cửa:

" Mạ Mạ, có chuyện gì vậy?"

Kính Mạ ưm một tiếng sau đó hỏi:

" Người kia là ai vậy? "

" Không biết." Nhĩ Tru trả lời có chút bực bội, cô gái này lại ngay trước mặt mình để ý nam nhân khác, y hiển nhiên không bằng lòng.

Kính Mạ nghe Nhĩ Tru nói đột nhiên ngẩn người, Nhĩ Tru không biết có lẽ nào quen với nha đầu tiểu Như? Nghĩ tới đây đột nhiên kích động, không lẽ là người tên Đang Dụ? " Ừm " như vậy quả là quá tuấn tú đi.

Một màn ngây ngốc vừa rồi lọt vào mắt Nhĩ Tru, hắn không nói không rằng liền mạnh mẽ nắm cổ tay nàng kéo vào bên trong. 

Kính Mạ bị điều khiển bất ngờ đầu kêu mấy tiếng " tong tong " như này hắn là chủ hay nàng là chủ đây?

Đợi hai người kia đi khỏi Từ Viễn liền thản nhiên vòng qua tiểu Như đang chắn trước mặt ung dung đi vào, kì lạ đi thẳng một mạch tới trước cửa phòng Kiều Vân Hy. Tiểu Như thất kinh vội vàng chạy theo. Hắn biết rõ như vậy sẽ không phải là suốt thời gian qua đều không rời mắt khỏi tiểu thư? Như vậy sao dễ dàng để nàng bước lên kiệu hoa về nhà khác?

Bởi vì phân phó người dắt ngựa đi rồi, đoạn đường tiếp theo ba người đành đi bộ. Ngạo Trác Lăng cùng Tứ Thiết không cần nói, thế nào cũng là nam nhi thể lực rất tốt, chỗ này chỉ có mình Kiều Vân Hy mang thân phận nữ nhân, vì thế đột nhiên muốn tỏ ra là mình chân yếu sức mềm, nhất định ngồi bịch xuống không đi nữa.

Tứ Thiết thấy nàng đột nhiên bị ngã liền lo lắng chạy tới, đỡ lấy nàng

" Tỷ tỷ, tỷ tỷ sao vậy? Bệnh sao? Hu hu... tỷ tỷ đừng bệnh...đừng bệnh giống mẫu hậu..." trong đầu y còn nguyên hình ảnh mẫu hậu ngã xuống, chỉ một câu nói của thái y " hoàng hậu ngã bệnh rồi, bệnh rất nặng " y liền mất đi một người quan trọng.

Nàng vốn chỉ định làm biếng một chút không ngờ khiến cho Tứ Thiết bật khóc, nhất thời gặp tình huống không có chuẩn bị liền bật dậy ôm trầm lấy thân hình thiếu niên cao lớn, rối rít:

" Tiểu Tứ,... đệ mau nín đi, tỷ tỷ hết mệt rồi, hiện tại có thể cùng đệ đi tiếp. Ta đưa đệ tới nơi khác chơi rất vui...nào nín đi..." vừa nói vừa vỗ vỗ lưng y, bàn tay rõ ràng hơi hoảng loạn.

Tiểu Tứ nghe nàng nói vậy ánh mắt vẫn đầy lo sợ, lấy tay áo quệt nước mắt 

" Tỷ nói thật không?"

Nàng vội vàng gật đầu:

" Tất nhiên là thật! "

Đợi Tứ Thiết nguôi ngoai rồi Ngạo Trác Lăng thâm trầm nói:

" Thái hậu qua đời ngay trước mặt đệ ấy, bản thân đệ ấy có lẽ không chịu được đả kích."

Kiều Vân Hy thấy hắn chủ động nhắc đến chuyện này, hơi đắn đo một chút hỏi:

" Như vậy mới bị loại bệnh tình này?"

" Không phải."

Nàng nghe hắn nói vậy cảm thấy ngày càng tò mò. Như vậy vì sao? Truyền thuyết kia có thật hay không? Cuối cùng lời tới cổ rồi lại nuốt vào. Vẫn là không nên hỏi tới. Có những chuyện không tường tận mới tốt.

Cánh cửa lớn Kiều phủ vừa mới khép, người đi ra chưa được mấy bước đã bị Kiều Vân Hy gọi lại. 

Lưu thúc vừa nhìn thấy nàng trong lòng đột nhiên vui vẻ, quay người đi nhanh về phía nàng cười phúc hậu:

" Nhị tiểu thư, tiểu thư về thăm phủ lão rất vui", vì quá kích động mới quên mất sự có mặt của Ngạo Trác Lăng và Tứ Thiết cho nên về sau rất khẩn thiết cúi đầu tạ lỗi. Ngạo Trác Lăng chỉ " Ừ" một tiếng, không hề làm khó. Lưu Nhị nhìn tới Tứ Thiết, không biết người này là ai nhưng cho cùng vẫn cúi đầu chào. 

Tứ Thiết học theo Ngạo Trác Lăng đặt hai tay sau lưng " Ừm" một tiếng. Nàng liền ôm bụng cười, lát sau khích lệ khen:

" Quả là rất giống. Tiểu Tứ học rất tốt! ". Tiểu Tứ được khen cũng tít mắt cười.

" Phải rồi, Lưu thúc, thúc đi đâu vậy?" Kiều Vân Hy bấy giờ mới nhớ ra liền hỏi.

Lưu thúc vừa gõ gọi người ra mở cửa cho nàng vừa nói:

" Nghĩa muội của nhị tiểu thư, Tú Doanh tiểu thư hôm nay tới, hình như thời gian tới sẽ tạm thời ở Kiều phủ chúng ta, đại nhân phân phó lão đi lo vài việc vặt chuẩn bị tiếp đón." 

Nói tới Tú Doanh này nàng không nhớ lắm, ấn tượng mờ nhạt, hình như là một nữ nhi văn nhã, khuê phòng đàn thêu tranh chữ. Mà nàng đối với người như vậy bất giác cảm thấy chán nản.

" Vậy thúc liền đi đi, ta tự mình đi vào."

Lưu Nhị liền cúi đầu chào rồi rời đi.

Lưu Nhị vừa đi khỏi nha hoàn trong nhà liền ra mở cửa cho nàng. Bỏ qua mấy loại nghi thức chào hỏi rườm rà liền trực tiếp phân phó người làm chuẩn bị phòng nghỉ cho ba người, cũng là tiện thể chạy qua xem Tú Doanh kia một chút.

Tiểu Tứ thấy nàng muốn rời khỏi lập tức muốn bám theo, nàng liền đáp ứng dẫn nó theo cùng. Đi ngắm mỹ nữ vẫn là nên đi cùng một nam nhân.

Ngạo Trác Lăng nhìn hai bóng người rời khỏi, khuất rồi mới trở về phòng nghỉ ngơi. Đi bộ nửa ngày, đúng là có hơi mệt.

Lại nói tới bối cảnh Tam Lăng vương phủ. Kính Mạ cùng Nhĩ Tru đưa nhau đi chơi, tiểu Như đau đớn tim đập chân run hầu hạ Từ Viễn đại nhân. Nói đại nhân cũng thôi đi, hắn còn khó hầu hạ hơn hoàng đế. Không phải chèn ép cô mà là không chèn ép gì, chỉ là nhìn chằm chằm không rời mắt. 

Tiểu Như lần thứ n kêu gào tên Phật Tổ, kết quả Phật Tổ che miệng cười thầm: tiểu Như đáng thương, con run tới ảo tưởng rồi, Từ Viễn nhà ta đâu có nhìn con...là con tự mình đa tình thôi.

Sự thực đúng là thế, Từ Viễn từ đầu tới cuối đều không nhìn tiểu Như, hắn là đang suy nghĩ chuyện khác, quá chăm chú tới nỗi không để ý tiểu Như bất động trước mặt. 

Lát sau Tiểu Như đã sắp khổ sở muốn xỉu đột nhiên Từ Viễn lên tiếng:

" Ngươi đứng đó làm gì? Vân Hy về chưa?"

" Dạ...chưa."

Im lặng tiếp tục tuần hoàn.

Tú Doanh đang sửa soạn, có người gõ cửa, cài nốt cây trâm lên đầu, thanh nhã đứng dậy. 

Cửa vừa mở Tứ Thiết liền thò đầu vào. Tú Doanh giật mình lùi lại mấy bước, tới khi nhìn rõ khuôn mặt Kiều Vân Hy tâm tình mới hơi ổn định, chỉnh lại tư thế liền cúi đầu chào nàng một tiếng " Tỷ tỷ ". Nàng gật đầu sau đó nâng chân bước vào bên trong.

" Thế nào, muội có thoải mái không?" Nàng ra dáng chủ nhà nhiệt tình đón khách.

Tú Doanh còn chưa kịp nói gì Tứ Thiết đã chen vào

" Thế nào, ở có tốt không? " lời này là rõ ràng học theo Kiều Vân Hy.

Nàng nghe tiểu tử này nói vậy hơi nhíu mày nhắc nhở:

" Tiểu Tứ không được quậy."

Tiểu Tứ chu môi một cái liền ngoan ngoãn đứng đó.

Một màn này vào mắt Tú Doanh liền biết người này bị ngốc.

" Cảm ơn tỷ, muội ở rất tốt, thời gian tới sợ rằng sẽ làm phiền Kiều phủ."

Tú Doanh này ăn nói nhẹ nhàng như vậy nàng liền nhẹ nhàng đối xử, gật đầu một cái

" Muội thoải mái là được, sau này cứ xem như nhà mình, tự do một chút sẽ dễ chịu."

Tứ Thiết ngồi một bên nghe hai nữ nhân nói chuyện bản thân lại không được xen vào cảm thấy vô cùng nhàm chán, động tay động chân một chút, lém lút chạy ra khỏi phòng. Kiều Vân Hy khi để ý tới chỗ bên cạnh đã chống không, bất quá nàng chính là bẩm sinh đã không có khả năng giữ trẻ.

Ngạo Trác Lăng từ trong phòng đi ra, nhìn thấy bên hồ nước có người liền tiến lại. Tiểu Tứ từ đầu đến cuối mải nghịch nước, mãi lâu sau mới phát hiện bên cạnh có người, cũng không vội vã, hai tay giơ ra trước mặt vẩy vẩy hết những giọt nước dính trên da, không hết liền quệt vào áo.

Ngạo Trác Lăng hơi nhíu mày:

" Một mình chạy ra đây không sợ ngã sao? "

Tứ Thiết chu miệng, hai tay tiếp tục phủi vào nhau, chạy vòng qua người Ngạo Trác Lăng, được một đoạn quay lại làm mặt xấu trêu ngươi hắn:

" Huynh mới sợ ngã, đệ lớn rồi, đệ không sợ...lêu ".

Ngạo Trác Lăng biểu tình kì quái, tứ đệ này của hắn càng ngày càng khó bảo rồi, mà nguyên nhân chính la do phu nhân hắn nuông chiều quá. Nhất thời không có lời nào để nói.

Hôm nay không phải dịp gì đặc biệt nàng trở về hiển nhiên không gặp được Kiều phụ thân tâm tình có chút không tốt, nhưng cũng rất nhanh chóng liền lấy lại, thời điểm cao hứng còn muốn đích thân làm bữa. Dù gì hôm nay hai người Ngạo Trác Lăng cùng Tứ Thiết cũng là do nàng hại. Cho nên đền bù là rất cần thiết.

Tú Doanh thấy nàng muốn làm bếp liền đi theo xuống thuận tiện giúp nàng bày biện thức ăn. Cái này là đợi khi món ăn hoàn thành.

Kiều Vân Hy trước nay rất ít khi vào bếp nhưng nấu ăn rất khá hoàn toàn do di truyền từ mẫu thân Liễu Tư Lam của nàng.

Tú Doanh ở một bên nhìn  nàng đảo lộn động tác phức tạp cảm thấy rất bội phục, đứng xem lát đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức không kìm nổi dè dặt hỏi:

" Tỷ tỷ, nhìn hấp dẫn như vậy...tỷ có thể chỉ muội với không?"

Nàng tròn mắt ra nhìn, lát lâu sau mới ý thức được Tú Doanh đang nói với mình có chút khó tin, ngừng tay một chút quay qua hỏi lại Tú Doanh:

" Muội đang nói ta sao?"

Tú Doanh nhẹ nhàng gật đầu, dáng vẻ mang theo chút chờ mong.

Nàng nhất không tự nhiên gãi tóc. Biết nói gì  bây giờ? Tình huống này là mới gặp lần đầu. Trước đây nàng cũng có nấu ăn nhưng vì người trong phủ đều đã từng ăn qua thức ăn Kiều Tố Nhan làm cho nên đối với thức ăn của nàng rất thiếu nhiệt tình, có điều nàng không thích nấu ăn cũng liền không để ý, sau này cũng rất ít khi làm thức ăn.

" Tú Doanh muội, ta nói này, thực ra mùi vị này ta làm không đúng, muội thực muốn học nên đi tìm Nhan tỷ, tỷ ấy nhất định chỉ bảo cho muội" Nàng nói xong bỗng dưng nghĩ tới tỷ phu của mình liền bổ sung thêm

" Có điều tỷ tỷ gần đây được bảo hộ rất tốt, muội muốn tới gần đành qua ải của tỷ phu ta trước." À ừm, nói hơi quá rồi nhưng có thể giúp nha đầu này chuẩn bị tâm lý một chút.

Tú Doanh giúp nàng bày biện món ăn ra đĩa, nghe chỉ bảo liền vâng nhẹ " muội hiểu rồi."

Vì Kiều thái phó không có nhà cho nên bàn ăn tính cả Tú Doanh có bốn người.

Tiểu Tứ hau háu nhìn mấy món ăn trên bàn cảm thấy rất mới lạ, trong cung cũng chưa từng thấy qua, lại không biết học từ đâu mang đũa lên chọc chọc. Nàng khó hiểu nhìn nó, không biết sao cũng đem đũa ra chọc. Ngạo Trác Lăng nhìn hai người buồn cười, lại tới Tú Doanh cũng ngơ ngác tưởng là đây là một động tác ẩm thực nào đó đang định dùng đũa thử theo liền nghe Ngạo Trác Lăng nói phía đối diện:

" Nàng làm cái gì vậy?" Câu này là hỏi Kiều Vân Hy.

" Không biết...Tiểu Tứ làm cái gì vậy?"

Thời điểm nghe câu trả lời khuôn mặt Ngạo Trác Lăng có chút bất đắc dĩ, Tú Doanh biểu tình nhỏ hơn một chút, chỉ âm thầm kích động.

Vừa lúc nàng hỏi Tứ Thiết liền đặt đũa xuống, thản nhiên nói:

" Đệ kiểm tra độ mềm." Lúc nói câu này thật giống một tiểu lão.( ông cụ non)

Kiều Vân Hy nhìn đĩa thức ăn bị chọc tới không còn hình bất lực vỗ trán, có điều nàng cũng " đóng góp" công sức đành im lặng. Cũng may chưa đem toàn bộ bày ra, hiện tại còn có thể đổi lại đĩa khác. 

Nàng vừa phân phó nha hoàn mang đổi lại vừa nghĩ thầm trong đầu có khi nào bệnh ngốc có thể lây nhiễm không nhỉ?

Từ Viễn lông mày cau lại, gần như sắp sửa dính sát vào nhau trong mắt đầy khí lạnh, chiếc hộp gỗ điêu khắc tinh sảo trong tay kêu "rắc" một tiếng. Kết cục chỉ có một...tan vỡ.

Từ bên trong rơi ra một chiếc vòng cẩm thạch, hoa văn kì quái, không giống bất kì loại trang sức nào. Dẩn Khang đưa nàng món đồ này có dụng ý gì? 

Thực chất Từ Viễn không phải đều ở trong kinh thành theo dõi nàng, chỉ là giang hồ đột nhiên có một chuyện trấn động, hoàn toàn liên quan tới vật này cũng là liên quan tới nàng, hắn biết được liền từ nơi xa xôi chạy tới chính là muốn tách nàng ra khỏi nó. Nhìn bề ngoài có thể là một chiếc vòng cẩm thạch bình thường bất quá lại có thể cướp đi sinh mạng con người.

Từ Viễn từ dưới ánh trăng nhìn chiếc vòng thật kĩ, lại âm thầm nhận xét. Ánh sáng yếu như vậy có lẽ nàng chưa từng đeo qua, nghĩ tới liền an tâm một chút, đem một chiếc vòng y hệt như vậy đặt vào hộp gỗ mới, để lại chỗ cũ sau đó mang chiếc cẩm thạch cùng hai nửa hộp bị vỡ rời đi.