Kiêu Nữ Tu Tiên

Chương 20: Đi con đường nào



Chuyển ngữ ♥ Ngọc Linh

Beta ♥ Nhã Vy

Ngọc Diệu Âm gật gật đầu hiểu ý, lập tức đứng dậy, tuy rằng thuyền thuyền mã đầu mộc mộc cũng đủ lớn cho ba người, nhưng vẫn quá nhỏ với một đống đồ hỗn tạp chồng chất trước mắt.

Sau khi cân nhắc, được chọn ra đầu tiên chính là thịt phơi khô, thứ này khi đói có thể dùng để ăn dằn bụng. Tiếp theo là gạo, có thể đem hầm thành cháo loãng làm nước uống khi cần thiết. Sau đó là than đá, bếp lò và những dụng cụ làm bếp được chọn theo độ tinh xảo của từng món,…

“Phòng của thuyền trưởng lại có nhiều đồ tốt vậy sao!” Lâm Đa Bảo mang theo một đống đồ đạc xuất hiện trước mặt hai người nọ.

Hà Kì Nguyên vội vàng lấy đống đồ đạc trên người Lâm Đa Bảo, “Thứ gì tốt ?”

“Ha ha, thứ tốt nhất chính là đồ lọc nước này, ta mới dùng nước biển thí nghiệm, vậy mà lại có thể tạo ra nước ngọt, cứ như vậy chúng ta sẽ không lo lắng không có nước uống ! Còn có rất nhiều thứ chưa kịp nhìn kỹ, những vật thuyền trưởng cất giữ nhất định là vật phi phàm, chúng ta trước hết hãy dọn sạch mang đến thuyền mã đầu mộc đi!”

“Được!” Hà Kì Nguyên cao hứng đem một đống đồ vật linh tinh lên thuyền mã đầu mộc.

Ngọc Diệu Âm quay về thuyền mã đầu mộc sửa sang lại kho hàng, nhanh chóng cùng Hà Kì Nguyên và Lâm Đa Bảo ra sức khuân vác những đồ đạc mang về thuyền. Cho đến khi thân thuyền gần như ngập trong nước mới dừng lại.

Trong lúc thu xếp đồ đạc, Ngọc Diệu Âm lắp bắp kinh hãi, không ngờ lại có thể có nhiều bảo bối thật sự hữu ích đến như vậy. Hơn nữa lại đủ thể loại phong phú đa dạng, cái gì cần thiết đều có đủ, đồ trang sức, châu báu, ngọc thạch, linh dược (thần dược), sách quý dạy cầm kì thi họa, biễu diễn võ thuật….

Thứ Ngọc Diệu Âm thích nhất chính là mai rùa được cẩn dạ minh châu, vừa có thể làm giường ngủ, lại vừa có thể làm ghế bập bênh, còn có thể làm thuyền cứu hộ, có thể nói là rất nhiều công dụng. Ngay lúc đó, Ngọc Diệu Âm không hề nghĩ tới rằng chiếc mai rùa này sẽ làm bạn đồng hành cùng nàng qua nhiều năm tháng.

Cuối cùng Lâm Đa Bảo và Hà Kì Nguyên tỏ vẻ luyến tiếc như đã bỏ lại nhiều thứ, nhưng rõ ràng một chiếc thuyền đi biển lại bị hai người bọn họ biến thành thuyền bắt cá chuyên dụng, ngay cả chiếc xích sắt đằng sau thuyền cũng bị sử dụng, chỉ có ngoài mặt là giả vờ luyến tiếc. Loại thuyền này có thể bắn ra những mũi tên dài bén nhọn để công kích thuyền quân địch.

Thuyền toàn thân chế tác tinh xảo bằng sắt chắc chắn, trên đỉnh có một cái cửa nhỏ, đóng chặt là có thể đi sâu vào lòng biển hơn trăm mét khi cần thiết và để bảo toàn tính mạng.

Trong khi ba người kiểm lại những món đồ đã thu nhặt, mặt trời đã vòng qua sau núi, chút nắng chiều còn sót lại phủ lên trên thuyền mã đầu mộc, tạo thành một cảnh sắc đẹp như mơ.

Ngọc Diệu Âm nhận được mệnh lệnh trong đầu, không một chút chậm trễ lập tức chỉ huy Lâm Đa Bảo và Hà Kì Nguyên lấy vận tốc 20 hải lý thuận hướng gió mà đi.

Hai người bây giờ đã hoàn toàn coi Ngọc Diệu Âm là Thiên Lôi sai đâu đánh đó, dù sao thuyền rộng 600 người mà chỉ có hai huynh đệ và Ngọc Diệu Âm sống thì cũng tự nhiên coi Ngọc Diệu Âm là thánh đồng, trong truyền thuyết còn có thể chuyển thế thành linh đồng. Thuyền mã đầu mộc được trang bị hết sức tiên tiến, chỉ cần một người điều khiển là đủ.

Ngọc Diệu Âm đã trải qua hai đời người, gặp rất nhiều chuyện, là người có kinh nghiệm đối nhân xử thế nhưng vẫn không nghĩ thông được. Ngủ trong mai rùa có lẽ so với chỗ đã sắp xếp thoải mái hơn nhiều, ha ha, nói đây là căn nhà nhỏ bé cũng không sai, Ngọc Diệu Âm chấn chỉnh lại tinh thần, nghĩ.

Thuyền mã đầu mộc vẫn thuận buồm xuôi gió mà đi, Lâm Đa Bảo và Hà Kì Nguyên thao tác thành thạo, mỗi người tự canh giờ thay phiên nhau lái.

Hà Kì Nguyên mà làm việc thì khắp nơi trong phòng đều là đồ ăn, vậy mà hai ngày nay chỉ có chút đồ ăn nhét răng, cảm thấy rất khó chịu, bây giờ thức ăn lại có nhiều, sao có thể bạc đãi chính mình.

Hà Kì Nguyên lý tưởng rất đơn thuần, Na Phạn Tử cũng muốn làm ma no. Giờ đây, Hà Kì Nguyên bất luận nghỉ ngơi hay làm việc đều cảm thấy thực sung sướng, cơ bản thuộc chủng loại ăn ngủ, ngủ ăn đều theo trật tự nhịp nhàng, làm sao mà có thế không ăn nhiều được.