Kiều Nữ Lâm Gia

Chương 189: Thiếu





Editor: Puck - Diễn đàn

Sau khi Lâm Thấm sinh hạ trưởng nữ, thái thượng hoàng thật vui mừng, đặt tên cho tiểu nữ anh sinh hạ ở Sở Vương phủ, tụ tập ngàn vạn sủng ái trên người là “Điệt”.

Đồng âm với “Ý”, có nghĩa là xinh đẹp.

Trong “Sách Chiến quốc” do Trâu Kỵ viết, nói hắn “Thân tám thước có thừa, mà tướng mạo điệt lệ”, chính là chữ “Điệt” này.

A Điệt sinh hạ trắng trẻo mịn màng vô cùng, không nhăn nhúm giống tiểu lão đầu như anh nhi bình thường, đợi đến khi bé dần dần nảy nở, mắt giống Cao Nguyên Dục, đen sẫm sáng to, rất linh động, hình dáng khuôn mặt lại giống Lâm Thấm, thần thái vẻ mặt càng cực kỳ giống Lâm Thấm, hiển nhiên là một tiểu a Thấm, dí dỏm đáng yêu, thông minh yêu thích, là vị tiểu cô nương cực kỳ xinh đẹp.

Thái thượng hoàng lấy chữ “Điệt” này, danh xứng với thực, cực kỳ thỏa đáng.

A Điệt không chỉ là tâm can bảo bối của Cao Nguyên Dục và Lâm Thấm, cũng là con cưng của Lâm gia, La gia, hoàng gia. Mới đầy tháng đã được hoàng đế sắc phong làm Hải Ninh quận chúa, thực ấp hai ngàn hộ, anh nhi trong tã lót đã rất xa hoa.

Đến sau nửa tuổi, a Điệt càng ngày càng giống Lâm Thấm, đám người Lâm Phong, La Thư yêu thích không thôi, có lúc gọi bé là “A Điệt”, có lúc lại gọi bé là “Tiểu a Thấm”.

A Điệt hoạt bát lại hiền hòa, cho dù gọi bé là “A Điệt” hay “Tiểu a Thấm”, bé đều ngoan ngoãn đáp lời, cười hì hì, lộ ra hàm răng nhỏ còn chưa mọc hết, trắng như tuyết đáng yêu, đừng nhắc đến bao nhiêu đáng yêu nữa.

Bách thái phi rất không chào đón Lâm Thấm, nhưng thấy tiểu a Điệt lại giống như tim gan thịt, không biết thương yêu như thế nào cho phải. Mỗi khi thấy Lâm Thấm và Cao Nguyên Dục mang tiểu a Điệt vào cung, nàng luôn ôm cháu nội hôn rồi lại hôn, không nỡ buông tay.

Thật ra thì Lâm Thấm cũng không thích Bách thái phi, nhưng mà, thấy nàng thương yêu tiểu a Điệt như vậy, lại âm thầm thương lượng với phụ hoàng, “Phụ hoàng, nếu không để mẫu phi đến Sở Vương phủ ở với chúng con đi, có được không? Nàng thích tiểu a Điệt như vậy, có thể ngày ngày thấy con bé.”

Thái thượng hoàng sưng mặt lên, “Trẫm cũng thích tiểu a Điệt đó, cũng muốn ngày ngày thấy con bé, con cứ đón luôn cả trẫm đi.”

Lâm Thấm le lưỡi, “Nếu dám đón cả ngài đi, đoán chừng anh rể sẽ đánh chúng con một trận đó?”

Chuyện đón Bách thái phi xuất cung không hề đề cập đến nữa.

Thái thượng hoàng nhắc đến chuyện này với Cao Nguyên Dục, “A Thấm hài tử ngốc này muốn đón mẫu phi con xuất cung, trẫm đã cự tuyệt nàng rồi, con kêu nàng đừng nghĩ nữa. Bách phi thích tiểu a Điệt, nên muốn đón đến Sở Vương phủ hiếu dưỡng. Trẫm còn thích tiểu a Điệt hơn, có phải cũng có thể cùng đón không? Đạo lý này nói không thông được. Huống chi trẫm tuổi tác đã cao, bên cạnh chỉ có hai người Bách phi và Vu phi, đổi thành người khác, trẫm không quen.”

Thái thượng hoàng vốn chỉ lệnh cho Bách thái phi ở cùng hắn ở Ôn Ninh cung, sau có lẽ ngại Bách thái phi phiền, nên lệnh cho mẫu phi của cửu công chúa Vu thái phi cũng chuyển vào ở. Từ lúc có Vu thái phi, Bách thái phi đã có bạn rồi, thái thượng hoàng thanh tĩnh rất nhiều.

Cao Nguyên Dục im lặng hồi lâu.

Sao hắn lại không muốn đón mẫu phi mình về Sở Vương phủ hiếu dưỡng chứ? Nhưng mà, hắn biết rõ, hiện giờ Bách thái phi và Lâm Thấm gặp mặt khách khí với nhau, nhưng nếu ở cùng một nơi, Bách thái phi nhất định sẽ bày ra dáng vẻ mẹ chồng, Lâm Thấm nhất định không chịu thua thiệt, đến lúc đó là tình hình gì, vậy không nói được rồi.

Cao Nguyên Dục từ tẩm điện thái thượng hoàng ra ngoài, sai người mời Vu thái phi vào trong đình các bên bờ nước.

Vu thái phi chỉ có một nữ nhi là cửu công chúa, tâm tư thả hết lên trên người cửu công chúa, bởi vì từ nhỏ Cao Nguyên Dục và Lâm Thấm chơi rất tốt với cửu công chúa, nên Vu thái phi rất thích đôi phu thê này, nghe được Cao Nguyên Dục tìm nàng, hớn hở đi tới.

Cao Nguyên Dục không hề khách khí gì với nàng, sau khi gặp mặt, đi thẳng vào vấn đề nói rõ ý đến, “Muốn nhờ ngài giúp một tay, khuyên nhủ thêm mẫu phi ta.”

Vu thái phi hé miệng cười, “Ta còn tưởng là chuyện gì, thì ra là chuyện này à, không đáng gì, ta đồng ý ngươi. A Vi nhà ta nhát gan, lại thích khóc, từ nhỏ ngươi và a Thấm chịu mang theo nàng cùng chơi đùa, a Thấm đối xử rất tốt với a Vi, hễ được bệ hạ ban thưởng đồ mới lạ, đều không quên a Vi. Ta vẫn nhớ tình a Thấm đấy, yên tâm, mẫu phi ngươi cứ giao cho ta, ta sẽ khuyên nhủ nàng.

Cao Nguyên Dục liên tục nói nhờ vả, cám ơn, rồi mới rời đi.

Lúc tuổi còn trẻ Vu thái phi và Bách thái phi chưa hề trở mặt, lúc này thái thượng hoàng thoái vị rồi, họ đều làm thái phi, vậy càng không cần tranh giành tình cảm gì, cho nên tình cảm vẫn rất không tồi. Kể từ sau khi Cao Nguyên Dục nhờ vả nàng, nàng càng mời Bách thái phi uống trà nhiều hơn, tán gẫu, “Ngươi nhìn ta xem, vì sao mỗi ngày ta vẻ mặt tươi cười, tại sao ngươi không cười nhiều như ta, có lúc còn rất không vui sướng? Bởi vì ta sinh là nữ nhi, ngươi sinh là nhi tử. Ta sinh là nữ nhi, cho nên chỉ cần nữ nhi sống tốt, ta

chapter content